Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa
Chương 50: Bé Con Muốn Nghỉ Ngơi
Đoàn người ra khỏi phân xưởng sản xuất, An Lệ Nùng vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc. Tuy rằng khuôn mặt nhỏ còn nét non nớt, nhưng lại khiến người khác không dám bỏ qua, không dám coi khinh.
Đám người Lý bí thư yên lặng nhìn cô, không quấy rầy cô tự hỏi.
“Ăn cơm trước?” Lý bí thư nhìn về phía An Lệ Nùng đang ở trầm mặc tự hỏi, hỏi An Quốc Bang.
An Lệ Nùng lắc đầu, “Cháu có chuyện muốn nói.”
Nếu đã đáp ứng giúp đỡ nhà máy đường cải tiến kỹ thuật, An Lệ Nùng liền sẽ tận lực cố gắng hết sức để làm được tốt nhất. Nhưng hiện trạng của nhà máy đường nghiêm trọng hơn nhiều so với dự đoán của cô, sản lượng đường quá thấp, lãng phí một cách nghiêm trọng.
Tuy rằng nhà máy đường là một trong những đơn vị có phúc lợi tốt nhất của tỉnh, nhưng theo quan điểm của An Lệ Nùng thì còn không bằng cái xưởng nhỏ ba không cô từng nhìn thấy ở nông thôn.
Điều kiện vệ sinh không đạt tiêu chuẩn, thậm chí trên có xưởng trưởng dưới có công nhân đều không có ý thức giữ gìn vệ sinh. Còn về việc đóng gói, liền càng tùy tiện sơ sài, dẫn tới phần lớn đường bị hòa tan trong quá trình vận chuyển, bảo quản.
“Cháu cảm thấy......” Nhà máy đường yêu cầu cải tiến không chỉ là kỹ thuật sản xuất......
“Đợi đã.” Trần xưởng trưởng trực tiếp đánh gãy lời nói của An Lệ Nùng, cảnh giác nhìn quanh phía bốn phía đám người qua lại, “Nơi này không phải nơi để nói chuyện.”
Hiện tại đúng là quãng thời gian tan làm đi ăn cơm, cả trai lẫn gái từng đôi một đi ngang qua. Ông không thể bảo đảm những người này tất cả đều có một trái tim đỏ nhiệt huyết hướng về phía thái dương.
Cho nên cẩn thận là trên hết.
“Chỗ này nói chuyện không an toàn, đi tới văn phòng của tôi rồi nói.”
An Lệ Nùng ngây ngốc nhìn Trần xưởng trưởng điều đội bảo vệ nhà máy tới đây, canh giữ ở bên ngoài văn phòng, nghiêm túc dặn dò, “Cần thiết bảo đảm một con muỗi cũng bay không lọt vào bên trong.”
An Lệ Nùng nhìn con muỗi bay loạn trước mặt, khóe miệng giật giật.
Thực ra, điều cô muốn nói thật sự không phải bí mật gì cả, thật sự không cần phải trịnh trọng đến như vậy. Nhưng nhìn thấy bộ dáng cẩn trọng của mọi người, lại có một loại cảm giác thỏa mãn cùng kiêu ngạo khi được người khác coi trọng.
Được mọi người coi trọng, An Lệ Nùng cũng nghiêm túc, từ mấy cái phương diện chỉ ra rõ những tệ đoan còn tồn tại và không gian có thể cải tiến của nhà máy đường.
An Lệ Nùng chủ yếu nới tới phương diện cải tiến máy móc.
Cải tiến máy móc có hai cái phương diện, một là cải tiến bản thân máy móc, gia tăng sản lượng, giảm bớt lãng phí nguồn nguyên liệu. Hai là thay mới toàn bộ máy móc......
Bởi vì nhà khách không có phương tiện, cũng vì bảo mật, an toàn, An Lệ Nùng cùng An Quốc Bang dọn đến ở trong một tiểu viện do Lý bí thư chuẩn bị.
An Quốc Bang mỗi ngày phụ trách một ngày ba bữa cho An Lệ Nùng, sau đó canh giữ ở ngoài phòng nhìn xem An Lệ Nùng viết viết vẽ vẽ. Mà bên ngoài tiểu viện cũng có người đứng cạnh hộ vệ, bảo đảm không bị quấy rầy, bảo đảm an toàn.
Trải qua 10 ngày, An Lệ Nùng giao những tư liệu đã được sửa soạn xong cho Lý bí thư.
Tư liệu tổng cộng có 3 phần, phần 1 là phương án cải tiến máy móc đã có, phần 2 là bản vẽ thiết kế máy móc chế biến đường mới nhất, còn lại phần 3 là An Lệ Nùng bổ sung thêm bộ máy móc đóng gói chân không.
“Cháu muốn nghỉ ngơi ba ngày.”
Ba ngày này ‘ miễn quấy rầy ’.
Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, thật sự mệt mỏi quá đi.
An Lệ Nùng không quan tâm đóng cửa nghỉ ngơi, căn bản không biết tư liệu cô mang tới oanh động như thế nào. Đặc biệt là bản thiết kế máy móc chế biến đường hoàn toàn mới và bản khái niệm thiết kế máy đóng gói chân không, khiến cho rất nhiều kỹ thuật viên già lão lệ tung hoành, vừa khóc vừa kêu, “Hy vọng, có hy vọng rồi.”
Bên ngoài là trời trong nắng ấm hay vẫn là **, đều không có quan hệ với An Lệ Nùng. Sau khi đưa tư liệu cho Lý bí thư, An Lệ Nùng liền không hề hỏi lại, ăn ăn ngủ ngủ, nhàn nhã tự tại.
Với vấn đề này, An Lệ Nùng đúng lý hợp tình: Bé con chính là muốn ăn nhiều ngủ nhiều mới có thể cao lớn trưởng thành.
“Ba ba, ba đang làm gì?”
“Làm băng đô gắn nơ con bướm cho Quả vải nhỏ.”
An Lệ Nùng vừa mới ngủ dậy, đứng duỗi người trong sân, sau đó tập bài thể dục theo đài phát thanh "một, hai, ba, bốn, hai, hai, ba, bốn", mồ hôi lấm tấm trên trán mới dừng lại tới.
Bàn tay thô ráp của An Quốc Bang vụng cầm lấy cây kim, nghiêm túc cẩn thận gấp lại mảnh vải thành hình nơ con bướm, sau đó dùng kim cố định lại.
Miếng vải đỏ này không dễ có được, ông nhất định phải làm đẹp mắt hơn một chút, để khi Quả Vải nhỏ đội chiếc nơ com bướm này lên đầu, sẽ trở thành bé con xinh đẹp nhất.
- ---Hết Chương 50---
Đám người Lý bí thư yên lặng nhìn cô, không quấy rầy cô tự hỏi.
“Ăn cơm trước?” Lý bí thư nhìn về phía An Lệ Nùng đang ở trầm mặc tự hỏi, hỏi An Quốc Bang.
An Lệ Nùng lắc đầu, “Cháu có chuyện muốn nói.”
Nếu đã đáp ứng giúp đỡ nhà máy đường cải tiến kỹ thuật, An Lệ Nùng liền sẽ tận lực cố gắng hết sức để làm được tốt nhất. Nhưng hiện trạng của nhà máy đường nghiêm trọng hơn nhiều so với dự đoán của cô, sản lượng đường quá thấp, lãng phí một cách nghiêm trọng.
Tuy rằng nhà máy đường là một trong những đơn vị có phúc lợi tốt nhất của tỉnh, nhưng theo quan điểm của An Lệ Nùng thì còn không bằng cái xưởng nhỏ ba không cô từng nhìn thấy ở nông thôn.
Điều kiện vệ sinh không đạt tiêu chuẩn, thậm chí trên có xưởng trưởng dưới có công nhân đều không có ý thức giữ gìn vệ sinh. Còn về việc đóng gói, liền càng tùy tiện sơ sài, dẫn tới phần lớn đường bị hòa tan trong quá trình vận chuyển, bảo quản.
“Cháu cảm thấy......” Nhà máy đường yêu cầu cải tiến không chỉ là kỹ thuật sản xuất......
“Đợi đã.” Trần xưởng trưởng trực tiếp đánh gãy lời nói của An Lệ Nùng, cảnh giác nhìn quanh phía bốn phía đám người qua lại, “Nơi này không phải nơi để nói chuyện.”
Hiện tại đúng là quãng thời gian tan làm đi ăn cơm, cả trai lẫn gái từng đôi một đi ngang qua. Ông không thể bảo đảm những người này tất cả đều có một trái tim đỏ nhiệt huyết hướng về phía thái dương.
Cho nên cẩn thận là trên hết.
“Chỗ này nói chuyện không an toàn, đi tới văn phòng của tôi rồi nói.”
An Lệ Nùng ngây ngốc nhìn Trần xưởng trưởng điều đội bảo vệ nhà máy tới đây, canh giữ ở bên ngoài văn phòng, nghiêm túc dặn dò, “Cần thiết bảo đảm một con muỗi cũng bay không lọt vào bên trong.”
An Lệ Nùng nhìn con muỗi bay loạn trước mặt, khóe miệng giật giật.
Thực ra, điều cô muốn nói thật sự không phải bí mật gì cả, thật sự không cần phải trịnh trọng đến như vậy. Nhưng nhìn thấy bộ dáng cẩn trọng của mọi người, lại có một loại cảm giác thỏa mãn cùng kiêu ngạo khi được người khác coi trọng.
Được mọi người coi trọng, An Lệ Nùng cũng nghiêm túc, từ mấy cái phương diện chỉ ra rõ những tệ đoan còn tồn tại và không gian có thể cải tiến của nhà máy đường.
An Lệ Nùng chủ yếu nới tới phương diện cải tiến máy móc.
Cải tiến máy móc có hai cái phương diện, một là cải tiến bản thân máy móc, gia tăng sản lượng, giảm bớt lãng phí nguồn nguyên liệu. Hai là thay mới toàn bộ máy móc......
Bởi vì nhà khách không có phương tiện, cũng vì bảo mật, an toàn, An Lệ Nùng cùng An Quốc Bang dọn đến ở trong một tiểu viện do Lý bí thư chuẩn bị.
An Quốc Bang mỗi ngày phụ trách một ngày ba bữa cho An Lệ Nùng, sau đó canh giữ ở ngoài phòng nhìn xem An Lệ Nùng viết viết vẽ vẽ. Mà bên ngoài tiểu viện cũng có người đứng cạnh hộ vệ, bảo đảm không bị quấy rầy, bảo đảm an toàn.
Trải qua 10 ngày, An Lệ Nùng giao những tư liệu đã được sửa soạn xong cho Lý bí thư.
Tư liệu tổng cộng có 3 phần, phần 1 là phương án cải tiến máy móc đã có, phần 2 là bản vẽ thiết kế máy móc chế biến đường mới nhất, còn lại phần 3 là An Lệ Nùng bổ sung thêm bộ máy móc đóng gói chân không.
“Cháu muốn nghỉ ngơi ba ngày.”
Ba ngày này ‘ miễn quấy rầy ’.
Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, thật sự mệt mỏi quá đi.
An Lệ Nùng không quan tâm đóng cửa nghỉ ngơi, căn bản không biết tư liệu cô mang tới oanh động như thế nào. Đặc biệt là bản thiết kế máy móc chế biến đường hoàn toàn mới và bản khái niệm thiết kế máy đóng gói chân không, khiến cho rất nhiều kỹ thuật viên già lão lệ tung hoành, vừa khóc vừa kêu, “Hy vọng, có hy vọng rồi.”
Bên ngoài là trời trong nắng ấm hay vẫn là **, đều không có quan hệ với An Lệ Nùng. Sau khi đưa tư liệu cho Lý bí thư, An Lệ Nùng liền không hề hỏi lại, ăn ăn ngủ ngủ, nhàn nhã tự tại.
Với vấn đề này, An Lệ Nùng đúng lý hợp tình: Bé con chính là muốn ăn nhiều ngủ nhiều mới có thể cao lớn trưởng thành.
“Ba ba, ba đang làm gì?”
“Làm băng đô gắn nơ con bướm cho Quả vải nhỏ.”
An Lệ Nùng vừa mới ngủ dậy, đứng duỗi người trong sân, sau đó tập bài thể dục theo đài phát thanh "một, hai, ba, bốn, hai, hai, ba, bốn", mồ hôi lấm tấm trên trán mới dừng lại tới.
Bàn tay thô ráp của An Quốc Bang vụng cầm lấy cây kim, nghiêm túc cẩn thận gấp lại mảnh vải thành hình nơ con bướm, sau đó dùng kim cố định lại.
Miếng vải đỏ này không dễ có được, ông nhất định phải làm đẹp mắt hơn một chút, để khi Quả Vải nhỏ đội chiếc nơ com bướm này lên đầu, sẽ trở thành bé con xinh đẹp nhất.
- ---Hết Chương 50---
Bình luận truyện