Trọng Sinh Yêu Lạc Ân Ân
Chương 26: Một Bước Lên Mây
Lạc Ân Ân an nhàn sống qua ngày, cũng không biết anh đang lên kế hoạch trả thù. Dù kiếp này hay kiếp trước, thù mới nợ cũ anh sẽ tính hết. Đặc biệt những việc liên quan đến cô, một khi ai làm tổn thương Lạc Ân Ân anh nhất định không buông tha cho kẻ đó dù người đó là ai đi chăng nữa.
Biệt thự Phong gia
Thư phòng
- Tổng tài, miếng đất phía Tây thành phố như ngài dự đoán, Vương Thị đã giành được.
Tô Trinh nói mà có chút tiếc nuối.
Phong Duật nhếch môi cười nhạt, gật đầu xem như đã biết. Sau đó lại nói
- Liên lạc với Vương Thị, tôi muốn đầu tư vào dự án mới của Vương Thị.
- Dạ?
Tô Trinh ngạc nhiên, cái này không phải để họ "một bước lên mây" sao? Vương Thị chỉ là Tập đoàn lớn nhất nhì trong nước, có gì nổi bật mà Tập đoàn xuyên quốc gia Phong Thị phải đầu tư chứ?
Thấy Tô Trinh thất thần, anh nhíu chặt mày, lạnh lùng nói
- Có vấn đề?
- A, không ạ! Tôi làm ngay.
- Cô đi làm việc đi.
Anh khoát tay nói, Tô Trinh chào anh một tiếng liền xoay người rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy cô đang loay hoay trước cửa, Tô Trinh buồn cười nhìn cô
- Phu nhân?
- A, thứ ký Tô, Duật bên trong sao?
- Vâng.
- Cảm ơn.
Lạc Ân Ân mỉm cười, đi lướt qua Tô Trinh mở cửa thư phòng ra. Phong Duật không ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng hỏi
- Có chuyện gì?
- Ách, Duật...em làm phiền anh sao?
Cô kéo tóc, dè dặt nhìn anh. Có phải mình quấy rầy anh không? Giọng nói của anh thật khủng bố.
Phong Duật nghe được giọng nói của cô, thầm rủa một tiếng. Anh có phải hay không đã dọa cô rồi?
- Không có, thức dậy rồi sao?
Anh ngước mắt lên nhìn cô, ôn nhu hỏi.
- Vâng.
- Lại đây.
Anh đưa tay về phía cô, Lạc Ân Ân đi đến chỗ anh, còn cách vài bước đã bị Phong Duật kéo mạnh ngã ngồi lên đùi anh.
- Đã ăn sáng hay chưa?
- Ăn rồi, anh cũng thật xấu không đợi người ta rời giường rồi cùng ăn.
Cô nhìn anh có phần oán giận nói, Phong Duật làm như không nghe thấy lời trách cứ của cô, sủng nịnh nói
- Em muốn ngủ liền để em ngủ, đói bụng sẽ tự thức dậy thôi.
- Mới không cần như vậy, anh cứ chiều em riết thành hư cho coi.
Lạc Ân Ân nũng nịu nói. Anh nghe vậy bật cười
- Hư cũng không sao, anh là chiều em đến nghiện rồi.
- Ngọt miệng.
Ở đây khung cảnh ấm áp, chan hòa thì bên Tập đoàn Vương Thị không khí cũng không kém phần nào. Vương Dĩ Minh nghe tin miếng đất thuộc về mình cộng thêm Phong Duật muốn đầu tư vào tập đoàn của ông. Sao lại không vui vẻ, không khí cũng náo nhiệt hơn hẳn thường ngày. Nhất định phải tổ chức tiệc ăn mừng. Cứ như vậy, Tập đoàn Vương Thị sẽ có mặt trên thị trường quốc tế. Càng nghĩ Vương Dĩ Minh càng vui vẻ liền phân phó thư ký chọn ngày tổ chức tiệc ăn mừng.
Thiệp mời được phát đi rất nhanh, dĩ nhiên tứ đại gia tộc* cũng nhận được nhưng đi hay không là một việc. Nếu đi Vương Dĩ Minh không phải sẽ mát mặt, sau này trên thương trường sẽ được nhiều người để ý hơn sao?
*Tứ đại gia độc: đứng đầu là Phong gia (Phong Duật), đứng thứ hai là Tần gia (Tần Ngạo), đứng thứ ba là Mẫn gia (Mẫn Gia Tuệ) đứng cuối cùng là Lạc gia (Lạc Đình).
Lại không nói đến, Lạc Ân Ân vừa nhìn tấm thiệp liền muốn xé nát ngay lặp tức. Biểu hiện đáng yêu của cô Phong Duật không khỏi buồn cười, đưa tay nhéo hai má phụng phịu của cô
- Không muốn liền ở nhà.
Cô có phần bất đắc dĩ nhìn anh, Phong Duật chiều cô đến vô pháp vô thiên luôn rồi. Nhưng ngẫm lại, không đi cũng không được, anh là đối tác của Vương Thị mà? Phong Duật làm sao không biết cô nghĩ gì? Hôn nhẹ lên trán cô ôn nhu nói
- Không cần lo, anh tự giải quyết được.
***
Chung cư Phượng Nguyệt Hoàng
Gia Tuệ nhìn tấm thiệp đặt trước bàn không khỏi cười lạnh, trực tiếp ném vào sọt rát. Hành động của cô khiến thư ký kinh hãi một phen, những lời định nói ra liền bị ánh mắt lạnh nhạt của cô làm cho nuốt vào trong.
Được rồi, tiểu tổ tông này muốn làm gì thì làm. Ông đây cốc quản!
Đang đấm chìm trong suy nghĩ thì Gia Tuệ không vui nhìn cậu ta
- Thất thần cái gì, liên lạc bên Tần Thị. Chuyển lời của tôi đến, nếu Tần Ngạo dám đi tôi liền chặt chân anh ta.
Thư ký Hoa toát mồ hôi lạnh, dạ dạ vâng vâng sau đó chạy trối chết. Cậu ta không muốn ở đây thêm phút giây nào nữa, phó giảm đốc là tiểu ác ma.
Mà bên Tần Thị, khi Tần Ngạo nghe được thư ký chuyển lời môi không khỏi nở nụ cười cưng chiều. Bảo bối không cho hắn đi thì không đi vậy. Cầm thiệp ném sang một bên, rồi nói với thư ký
- Như vậy liền không đi.
- Dạ?
Thật sự bất ngờ? Tổng tài thế nhưng lại nghe lời tiểu ác ma kia, khụ, là tổng tài phu nhân tương lai kia mới đúng?
- Có ý kiến.
Tần Ngạo nhăn mi, không vui nhìn thư ký. Thư ký nào có lá gan lớn như vậy, vội vàng lắc đầu nhanh chóng viện cớ chạy khỏi chỗ này.
Trong tứ đại gia tộc, đã có ba gia tộc không đi (bao gồm Phong gia) nhưng vẫn còn một gia tộc nữa. Khi nhận được thiếp mời cũng không có biểu hiện gì ra ngoài, chỉ là người đứng đầu gia tộc trong đôi mắt lóe lên sự căm phẫn. Tốt lắm! Còn mặt mũi gửi thiệp đến? Vương Dĩ Minh này là không muốn sống nếu để ông ngoại biết được liền xong đời. Haizzz, đúng là mối thù truyền kiếp mà. Nếu năm xưa, Vương Dĩ Minh không làm ra truyện đồi bại kia, thì Lạc Ái Ni - thiên kim tiểu thư của Lạc gia sẽ không bị đuổi ra ngoài, cũng không biết giờ này cuộc sống có tốt không. Càng nghĩ Lạc Đình càng tức giận nhưng hắn là người giỏi che giấu cảm xúc, nên không ai nhận ra ánh mắt đầy lửa giận của hắn. Lạc Đình nhìn thư ký Vân lên tiếng
- Chuẩn bị một chút.
- Dạ.
Tuy chỉ bốn chữ nhưng thư ký Vân ở cạnh hắn từ khi 18 tuổi liền hiểu hắn nói gì.
Biệt thự Phong gia
Thư phòng
- Tổng tài, miếng đất phía Tây thành phố như ngài dự đoán, Vương Thị đã giành được.
Tô Trinh nói mà có chút tiếc nuối.
Phong Duật nhếch môi cười nhạt, gật đầu xem như đã biết. Sau đó lại nói
- Liên lạc với Vương Thị, tôi muốn đầu tư vào dự án mới của Vương Thị.
- Dạ?
Tô Trinh ngạc nhiên, cái này không phải để họ "một bước lên mây" sao? Vương Thị chỉ là Tập đoàn lớn nhất nhì trong nước, có gì nổi bật mà Tập đoàn xuyên quốc gia Phong Thị phải đầu tư chứ?
Thấy Tô Trinh thất thần, anh nhíu chặt mày, lạnh lùng nói
- Có vấn đề?
- A, không ạ! Tôi làm ngay.
- Cô đi làm việc đi.
Anh khoát tay nói, Tô Trinh chào anh một tiếng liền xoay người rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy cô đang loay hoay trước cửa, Tô Trinh buồn cười nhìn cô
- Phu nhân?
- A, thứ ký Tô, Duật bên trong sao?
- Vâng.
- Cảm ơn.
Lạc Ân Ân mỉm cười, đi lướt qua Tô Trinh mở cửa thư phòng ra. Phong Duật không ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng hỏi
- Có chuyện gì?
- Ách, Duật...em làm phiền anh sao?
Cô kéo tóc, dè dặt nhìn anh. Có phải mình quấy rầy anh không? Giọng nói của anh thật khủng bố.
Phong Duật nghe được giọng nói của cô, thầm rủa một tiếng. Anh có phải hay không đã dọa cô rồi?
- Không có, thức dậy rồi sao?
Anh ngước mắt lên nhìn cô, ôn nhu hỏi.
- Vâng.
- Lại đây.
Anh đưa tay về phía cô, Lạc Ân Ân đi đến chỗ anh, còn cách vài bước đã bị Phong Duật kéo mạnh ngã ngồi lên đùi anh.
- Đã ăn sáng hay chưa?
- Ăn rồi, anh cũng thật xấu không đợi người ta rời giường rồi cùng ăn.
Cô nhìn anh có phần oán giận nói, Phong Duật làm như không nghe thấy lời trách cứ của cô, sủng nịnh nói
- Em muốn ngủ liền để em ngủ, đói bụng sẽ tự thức dậy thôi.
- Mới không cần như vậy, anh cứ chiều em riết thành hư cho coi.
Lạc Ân Ân nũng nịu nói. Anh nghe vậy bật cười
- Hư cũng không sao, anh là chiều em đến nghiện rồi.
- Ngọt miệng.
Ở đây khung cảnh ấm áp, chan hòa thì bên Tập đoàn Vương Thị không khí cũng không kém phần nào. Vương Dĩ Minh nghe tin miếng đất thuộc về mình cộng thêm Phong Duật muốn đầu tư vào tập đoàn của ông. Sao lại không vui vẻ, không khí cũng náo nhiệt hơn hẳn thường ngày. Nhất định phải tổ chức tiệc ăn mừng. Cứ như vậy, Tập đoàn Vương Thị sẽ có mặt trên thị trường quốc tế. Càng nghĩ Vương Dĩ Minh càng vui vẻ liền phân phó thư ký chọn ngày tổ chức tiệc ăn mừng.
Thiệp mời được phát đi rất nhanh, dĩ nhiên tứ đại gia tộc* cũng nhận được nhưng đi hay không là một việc. Nếu đi Vương Dĩ Minh không phải sẽ mát mặt, sau này trên thương trường sẽ được nhiều người để ý hơn sao?
*Tứ đại gia độc: đứng đầu là Phong gia (Phong Duật), đứng thứ hai là Tần gia (Tần Ngạo), đứng thứ ba là Mẫn gia (Mẫn Gia Tuệ) đứng cuối cùng là Lạc gia (Lạc Đình).
Lại không nói đến, Lạc Ân Ân vừa nhìn tấm thiệp liền muốn xé nát ngay lặp tức. Biểu hiện đáng yêu của cô Phong Duật không khỏi buồn cười, đưa tay nhéo hai má phụng phịu của cô
- Không muốn liền ở nhà.
Cô có phần bất đắc dĩ nhìn anh, Phong Duật chiều cô đến vô pháp vô thiên luôn rồi. Nhưng ngẫm lại, không đi cũng không được, anh là đối tác của Vương Thị mà? Phong Duật làm sao không biết cô nghĩ gì? Hôn nhẹ lên trán cô ôn nhu nói
- Không cần lo, anh tự giải quyết được.
***
Chung cư Phượng Nguyệt Hoàng
Gia Tuệ nhìn tấm thiệp đặt trước bàn không khỏi cười lạnh, trực tiếp ném vào sọt rát. Hành động của cô khiến thư ký kinh hãi một phen, những lời định nói ra liền bị ánh mắt lạnh nhạt của cô làm cho nuốt vào trong.
Được rồi, tiểu tổ tông này muốn làm gì thì làm. Ông đây cốc quản!
Đang đấm chìm trong suy nghĩ thì Gia Tuệ không vui nhìn cậu ta
- Thất thần cái gì, liên lạc bên Tần Thị. Chuyển lời của tôi đến, nếu Tần Ngạo dám đi tôi liền chặt chân anh ta.
Thư ký Hoa toát mồ hôi lạnh, dạ dạ vâng vâng sau đó chạy trối chết. Cậu ta không muốn ở đây thêm phút giây nào nữa, phó giảm đốc là tiểu ác ma.
Mà bên Tần Thị, khi Tần Ngạo nghe được thư ký chuyển lời môi không khỏi nở nụ cười cưng chiều. Bảo bối không cho hắn đi thì không đi vậy. Cầm thiệp ném sang một bên, rồi nói với thư ký
- Như vậy liền không đi.
- Dạ?
Thật sự bất ngờ? Tổng tài thế nhưng lại nghe lời tiểu ác ma kia, khụ, là tổng tài phu nhân tương lai kia mới đúng?
- Có ý kiến.
Tần Ngạo nhăn mi, không vui nhìn thư ký. Thư ký nào có lá gan lớn như vậy, vội vàng lắc đầu nhanh chóng viện cớ chạy khỏi chỗ này.
Trong tứ đại gia tộc, đã có ba gia tộc không đi (bao gồm Phong gia) nhưng vẫn còn một gia tộc nữa. Khi nhận được thiếp mời cũng không có biểu hiện gì ra ngoài, chỉ là người đứng đầu gia tộc trong đôi mắt lóe lên sự căm phẫn. Tốt lắm! Còn mặt mũi gửi thiệp đến? Vương Dĩ Minh này là không muốn sống nếu để ông ngoại biết được liền xong đời. Haizzz, đúng là mối thù truyền kiếp mà. Nếu năm xưa, Vương Dĩ Minh không làm ra truyện đồi bại kia, thì Lạc Ái Ni - thiên kim tiểu thư của Lạc gia sẽ không bị đuổi ra ngoài, cũng không biết giờ này cuộc sống có tốt không. Càng nghĩ Lạc Đình càng tức giận nhưng hắn là người giỏi che giấu cảm xúc, nên không ai nhận ra ánh mắt đầy lửa giận của hắn. Lạc Đình nhìn thư ký Vân lên tiếng
- Chuẩn bị một chút.
- Dạ.
Tuy chỉ bốn chữ nhưng thư ký Vân ở cạnh hắn từ khi 18 tuổi liền hiểu hắn nói gì.
Bình luận truyện