Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
Chương 131: Ngoại truyện 2
Lời đầu: Cảm ơn sự chia sẻ của bạn unicorn29080107 rất nhiều, moa~~~~~
Mấy trăm mẫu vườn trà của Dư gia chỉ có hai chỗ Quỷ Khóc Nhai và Đồng Thụ Cốc là có loại trà cổ thụ, Dư Chu sẽ tự mình sao trà, còn lại tất cả đều giao cho người theo bên cạnh mình xử lý. Không biết là do ánh sáng hay do nguyên nhân khác, hàng năm, lá trà của hai nơi này đều phải chậm hơn so với những nơi khác mấy ngày mới hái được.
Sau khi trong thôn cử hành xong nghi thức mở vườn, Dư Chu lại dẫn người đi Quỷ Khóc Nhai cùng Đồng Thụ Cốc kiểm tra tình trạng mọc búp của cây trà, hắn cũng liền tạm thời rảnh rỗi được một khoảng thời gian.
Hắn vốn là muốn thừa dịp hai ngày nay rảnh rỗi thì mang lão gia tử đi thưởng thức phong cảnh vườn trà một phen, nào biết được lão nhân gia căn bản không cần hắn giới thiệu, sau nghi thức mở vườn ông liền mang theo một cái giỏ trúc nhỏ đi theo người hái trà vào vườn trà.
Dư Chu còn có một số việc phải an bài, chờ sau khi làm xong mới biết lão gia tử đã đi hái trà rồi, hắn một đường hỏi thăm tìm tới chỗ ông cụ, kết quả còn chưa kịp mở miệng thì lão gia tử đã nói: "Ngươi có việc thì đi làm trước đi, ta ở chỗ này hái trà cũng rất thú vị.
Dư Chu:...
Hắn há miệng, cuối cùng cũng không nói ra, chuyện hai ngày nay hắn phải làm, chính là chiêu đãi tốt lão gia tử.
Hái trà vốn là một việc cực kì vất vả, nhưng mục đích hái là trà của lão gia tử không giống với mọi người, ông không phải vì mỗi ngày hái được bao nhiêu lá trà, mà là đang hưởng thụ quá trình hái kia, cho nên kết quả tất nhiên là không giống nhau.
Nếu không phải có Châu Ninh mang theo Hạ Lăng tới nhà làm khách thì Dư Chu thực sự hoài nghi đến buổi trưa lão gia tử cũng muốn ở lại vườn trà dùng cơm cùng với những người hái trà kia, không muốn về nhà.
Mặc dù là như vậy, nhưng sau khi ăn xong cơm trưa thì Châu Ninh có việc phải về trước, khách nhân trong nhà cũng chỉ còn lại một cái vãn bối là Hạ Lăng, vậy nên cũng chẳng cần mấy trưởng bối như bọn họ ở lại tiếp đón. Lão gia tử liền kéo theo lão thái thái đi lên núi cùng với mình, dọc theo đường đi ông cụ mặt mày hớn hở kể cho lão thái thái nghe xem vườn trà xinh đẹp như thế nào.
Lão thái thái vừa rời đi cái thì Hạ Lăng nhất thời không còn cảm thấy dè dặt câu nệ nữa, cậu nhỏ cụp mắt nói với Cẩm Xuyên: "Tối nay cháu muốn đi đón Thần ca ca."
"Đợi lát nữa ta bảo người đưa cháu đi, "Cẩm Xuyên nói, "Cháu có muốn Tiểu Hi Nhi đi cùng không nào?".
Dư Chu nói: "Tiểu Hi Nhi đã chạy theo sau ngoại cao tổ phụ và ngoại cao tổ mẫu của nó lên núi từ sớm rồi. "
"Cháu tự đi một mình là được rồi ạ," Hạ Lăng nở nụ cười, "Không cần làm phiền tới đệ đệ đâu."
1
"Được," Cẩm Xuyên đáp một tiếng, lại dặn dò, "Cháu có còn cần cái gì thì cứ tìm ta cùng Dư bá bá của cháu là được, hoặc là tìm các hạ nhân trong nhà đều có thể.
"Không còn cần gì nữa ạ" Hạ Lăng lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói, "Cháu vào phòng lấy chút đồ".
Nói xong liền hành lễ với Dư Châu và Cẩm Xuyên, sau đó mới chạy về phía nơi cậu nhóc tạm thời ở lại tại Dư gia.
Dư Chu chờ cậu nhóc đi xa, mới quay đầu hỏi Cẩm Xuyên: "Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu, còn có bọn nhỏ đều có chuyện để làm rồi, vậy kế tiếp chúng ta đi làm cái gì đây?"
Cẩm Xuyên trầm ngâm một chút nói: "Trong nhà còn có không ít điểm tâm mới làm, huynh lại đi lấy chút trà bọn họ mới sao xong về đây, chúng ta mang đồ đến đình nghỉ mát trong vườn trà, không phải huynh nói hoa trong vườn trà đều đã nở hết rồi sao? Đúng lúc chúng ta có thể vừa uống trà vừa ngắm hoa, đợi hai người ngoại tổ phụ leo núi mệt rồi còn có thể qua đây ngồi nghỉ ngơi cùng chúng ta luôn."
"Huynh đi chuẩn bị ngay đây." Nói đến chuyện đi tới vườn trà thưởng trà ngắm hoa thì Dư Chu liền cảm thấy hăng hái hẳn lên. Hai người cũng không mang theo hạ nhân, đồ đạc chuẩn bị xong, phu phu bọn họ mỗi người xách theo một rổ liền mang lên núi.
Đình nghỉ mát được xây ở giữa vườn trà ngay lưng chừng núi, đi được một nửa, Cẩm Xuyên quay đầu lại nhìn, cậu thấy được bên dưới chân núi có một chiếc xe ngựa mới từ nhà mình rời đi liền thuận miệng nói: "Hẳn là Tiểu Lăng nhi xuất phát đi thư viện đón Thần Thần rồi."
Dư Chu cũng dừng chân theo, hắn quay lại nhìn thoáng qua một cái rồi mới hỏi: "Vừa rồi rõ ràng là đệ cũng nhìn thấy Tiểu Hi Nhi đi theo phía sau ngoại tổ phụ rồi, tại sao còn muốn hỏi Tiểu Lăng Nhi có muốn cho nhóc con đó đi cùng hay không."
"Biết rõ còn cố hỏi." Cẩm Xuyên bỏ lại mấy chữ này, liền tiếp tục leo lên núi, chỉ có khóe môi cậu là được khẽ nhếch lên thành nụ cười mỉm, biểu hiện rằng tâm tình của cậu lúc này thực sự là rất tốt.
Dư Chu nhanh chân đuổi theo.
Hai bên đường núi là từng hàng cây trà chỉnh tề, dọc theo con đường, cứ cách vài mét lại có một gốc cây đào, hiện giờ vừa vặn vào lúc hoa nở, gió nhẹ phất qua, còn có thể có một chút cánh hoa bay xuống, tôn lên một mảnh vườn trà xanh nhạt, làm cho tâm tình người đi ở giữa đều trở nên giống như gió xuân tháng ba này, ôn nhu lại ấm áp.
Đến đình nghỉ mát, Dư Chu dọn đồ xong bắt đầu pha trà, còn Cẩm Xuyên thì tựa người vào lan can ngắm nhìn những cây đào và vườn trà phía dưới, xung quanh vang vọng những âm thanh giống như có lụa trắng treo xung quanh chòi nghỉ mát, lười biếng bay trong gió xuân, cậu nói: "Đệ nhìn thấy ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu rồi."
Dư Chu đợi đun nước xong liền tiến lên ngồi xuống bên cạnh Cẩm Xuyên, cánh tay đặt lên trên thắt lưng Cẩm Xuyên một cách vô cùng tự nhiên.
Khuỷu tay Cẩm Xuyên hơi đẩy về phía sau một chút, khẽ đẩy tay hắn ra, thấp giọng nói: "Đây là bên ngoài... "
"Mọi người đều đi xa rồi", Dư Chu hất cằm về phía xa, ý bảo cậu nhìn vườn trà phía dưới, từ sau khi bọn họ tới đình nghỉ mát thì mọi người đều biết ý đi tới chỗ cách xa nơi này để hái trà rồi, hắn còn nói tiếp, "Đệ nhìn xem ngoại tổ phụ bọn họ đang làm cái gì kìa?"
Cẩm Xuyên thấy xung quanh quả thật không có ai, liền nghe theo lời hắn tiếp tục nhìn về phía sườn núi đối diện.
Vốn hai vị lão nhân gia còn đang cách nhau một đoạn hái trà thì lúc này đang tự xách giỏ của mình gom lại cùng một chỗ, tựa hồ là đang so xem ai hái được nhiều lá trà hơn vậy.
Về phần Tiểu Hi Nhi đi theo sau các lão nhân, thì đứng ở dưới một gốc cây đào lớn nhất tại phụ cận, nhìn dáng vẻ xem ra là cậu nhóc muốn leo lên cây đây mà.
"Cuộc sống như vậy, thật tốt." Cẩm Xuyên cười khẽ, thấp giọng nói.
Dư Chu "ừ" một tiếng, quét mắt nhìn con đường đi ra khỏi thôn, lại qua không tới một canh giờ thì trưởng tử nhà hắn sẽ mang theo người mình thích từ nơi đó trở về. Ngoại trừ Thần Thần ra thì những người quan trọng khác đều đã ở nơi mà hắn chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy được rồi.
Thứ có thể nhìn thấy còn có một mảng xanh biếc hiện ra trước mắt, một vườn trà ngưng kết vô số tâm huyết của hắn.
Dư Chu trong lòng khẽ động, nhớ tới rất nhiều năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy mảnh cây trà dưới Quỷ Khóc Nhai hắn đã nói với Cẩm Xuyên.
Hắn thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn Cẩm Xuyên, "Còn nhớ trước kia huynh từng hỏi đệ, liệu đệ có tò mò vì sao huynh lại biết sao trà hay không?"
Cẩm Xuyên ngẩn người một cái, mới dần nhớ lại tình cảnh lúc đó, nụ cười liền nhuộm lên khóe mắt đuôi mày, "Lúc đó đệ có nói, không tò mò."
Dư Chu khẽ gật đầu.
Cẩm Xuyên lại nói: "Lúc đó đệ còn nói, trừ phi có một ngày huynh chủ động nói cho đệ biết, nếu không đệ sẽ không gặng hỏi. Khi đó câu trả lời huynh cho đệ là, nếu có một ngày có thể nói, nhất định sẽ nói cho đệ biết. Cho nên, bây giờ là lúc có thể nói sao?"
"Kỳ thật đã có thể nói từ lâu rồi, chỉ là cuộc sống mấy năm nay trôi qua quá vừa lòng đẹp ý, liền đem việc này quên mất." Dư Chu sờ sờ mũi, "Hơn nữa, không phải đệ đã đoán được tám đến chín, không cách mười phần là bao rồi sao?"
Cẩm Xuyên bật cười, "Đệ đoán được, so với chính miệng huynh nói cho ta biết, làm sao có thể giống nhau."
"Được rồi," Dư Chu đang nói chuyện, bàn tay đặt trên lưng Cẩm Xuyên càng thêm dùng sức, bàn tay còn lại liền vươn qua nắm lấy tay Cẩm Xuyên, sau đó mới nói, "Kỳ thật giống như những suy đoán trong lòng đệ, ta vốn sống ở một thế giới khác. Bởi vì chuyện phát sinh ngoài ý muốn, không biết vì sao, mới tới nơi này."
1
Từ sau khi hai người trao đổi tâm ý, đến bây giờ đứa nhỏ đã lớn như vậy, những lúc ở bên cạnh Cẩm Xuyên, mỗi khi nói chuyện Dư Chu đã sớm buông xuống mọi phòng bị.
Cho nên Cẩm Xuyên qua nhiều năm như vậy, từ những tin tức trong lời nói ngẫu nhiên của Dư Chu, cũng mơ hồ đoán được đáp án, chỉ là đoán được, cùng với nghe được Dư Châu chính miệng nói ra, kết quả đúng là bất đồng.
Cẩm Xuyên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt Dư Chu hồi lâu, hai bàn tay đang nắm lấy nhau cũng bất giác mà dùng sức, "Vậy huynh còn có thể trở về sao?" Lời nói bật thốt ra Cẩm Xuyên mới phát hiện giọng nói của mình đã có chút khản đặc rồi.
"Làm sao có thể! " Dư Chu nhịn không được nở nụ cười, cánh tay ôm lấy Cẩm Xuyên lại không có dấu hiệu muốn buông ra.
Bất quá hắn nói cũng là lời nói thật, hắn là bởi vì tai nạn xe cộ mới xuyên qua, hơn nữa còn là xe tải lớn lật nghiêng đè ở hắn trên xe, phỏng chừng lúc ấy thân thể của hắn liền mất đi sinh mệnh rồi, coi như xuyên qua trở về, cũng không có cách nào sống sót
Cẩm Xuyên tựa vào lòng Dư Chu dần dần bình tĩnh lại, hồi tưởng hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, phu quân nhà mình ngoại trừ hiểu biết nhiều hơn so với người khác một chút thì cũng không có chỗ nào khác thường, liền yên tâm.
Gián đoạn hai người tiếp tục ôm nhau, là ấm nước đang sôi ùng ục bốc khói nghi ngút bên trên lò lửa.
Ở gần chòi nghỉ mát ngoại trừ bọn họ, không còn những người khác, vừa rồi lại biết chuyện quan trọng như vậy, Cẩm Xuyên lười biếng, ngồi ở trong lòng Dư Chu không muốn động.
Dư Chu cũng không có ý định rời đi, chỉ nói: "Nếu chúng ta còn không nhấc ấm nước từ trên lò lửa lên thì nước trong ấm sẽ bị đun cạn mất."
Cẩm Xuyên đợi một lát, mới không tình không nguyện đứng dậy, chỉ là bàn tay nắm lấy tay Dư Chu vẫn không buông ra.
Dư Chu cực kỳ yêu bộ dáng ỷ lại vào mình này của Cẩm Xuyên, đã có lúc hắn ngẫu nhiên cũng từng suy ngẫm, đợi sau khi hai đứa nhỏ dần dần lớn lên, tình cảm giữa hắn và Cẩm Xuyên liệu sẽ có giống như đại đa số người yêu nhau kia, chậm rãi chuyển biến thành tồn tại giống như tình thân hay không.
Chỉ là sau khi bất giác sinh ra loại ý nghĩ này, hắn liền theo bản năng làm ra thay đổi, Cẩm Xuyên vốn là người có một trái tim sáng suốt tinh khiết, sau khi nhận thấy được sự thay đổi của hắn, cậu cũng sẽ theo đó làm ra thay đổi.
Vì thế chờ đứa nhỏ tuổi dần lớn, đến lúc họ không cần tốn quá nhiều tâm tư để chăm sóc nữa thì mọi tiếp xúc ở chung giữa phu phu hai người, ngược lại so với mấy năm vừa có đứa nhỏ kia càng thêm ngọt ngấy.
Giống như chuyện hai người ở trong đình nghỉ mát tựa vào nhau uống trà ngắm hoa hôm nay vậy, nếu là bị người ngoài nhìn thấy, không chừng sẽ muốn giễu cợt một phen. Sự thật cũng không kém như thế là bao, lúc lão gia tử và lão thái thái mệt mỏi lại đây nghỉ ngơi, nhìn thấy cảnh tượng trong đình thì phản ứng đầu tiên là lui về phía sau một bước, tiếp theo cười hỏi:
"Có cần chúng ta đợi lát nữa rồi mới tới không?"
"Ngoại tổ mẫu." Cẩm Xuyên hô lớn một tiếng, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh trở lại ghế đá, chỉ là ánh mắt tránh né liếc loạn về phía những dải lụa đang phất phơ bên ngoài đình nghỉ mát, chứ không dám nhìn về phía hai vị lão nhân.
Dư Chu dùng dáng vẻ như thường rót hai chén trà, mở miệng mời hai người: "Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu hẳn là đã khát rồi đi, mau tới uống trà."
Lão thái thái cũng không trêu chọc bọn họ nữa, lại hoạt động cổ một chút liền ngồi xuống đối diện Dư Chu và Cẩm Xuyên, từ trong giỏ trúc lão gia tử mang theo lấy ra mấy cục màu xanh được dùng vỏ măng bọc lại nói, "Vừa mới có tiểu hài tử ở phía dưới rao bán, ta cùng ngoại tổ phụ ngươi đi mua mấy cái, các ngươi nếm thử xem."
Dư Chu nhìn lão thái thái nói lời này, vẻ mặt bà tựa hồ còn ẩn chứa chút chờ mong, hơn nữa trong nhà họ cũng không thiếu điểm tâm, hiện giờ bà cụ lại cố ý lấy ra mấy cái cục màu xanh này để cho bọn họ nếm thử. Hắn mơ hồ đoán được đây là cái gì, cầm lấy một cái, cắn miếng nói: "Ăn ngon, đây là... "
"Người trong thôn hái trà cho nhà ngươi, không phải đều tính tiền công theo cân hay sao? Thứ này là dùng tiền công hái trà cho phu phu các ngươi để mua đấy," Biểu tình lão thái thái tựa như đứa trẻ con kiêu ngạo vậy, "Số tiền công mà ngoại tổ phụ nhà các ngươi hái được cũng chỉ đủ mua chính hắn ăn mà thôi, hai cái dùng cho phu phu các ngươi hiện giờ đều là tiền công của ta cả đấy."
Dư Chu cùng Cẩm Xuyên liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không nghĩ tới, ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu cư nhiên còn có loại nhàn hạ thoải mái này, tự mình chạy đi hái trà cho nhà bọn họ, đổi tiền công rồi lại đi mua điểm tâm cho bọn họ ăn.
Trọng điểm của lão gia tử lại không ở đây, ông lầm bầm: "Đó là bởi vì số trà buổi sáng tôi hái được không có đem đi cân, sớm biết thì tôi đã đi đổi thành tiền công hết rồi."
"Với tốc độ của ông, có thể đổi được mấy đồng xu." Lão thái thái bĩu môi nói, tuy rằng nàng bây giờ đã lớn tuổi, làm việc không lưu loát bằng người trẻ tuổi, nhưng nàng đã quen thêu thùa may vá, công phu trên tay tự tin có thể bỏ xa lão gia tử không chỉ một con phố.
Dư Chu cùng Cẩm Xuyên yên lặng ăn xong cục màu xanh thuộc về mình, thấy ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu còn không có dấu hiệu dừng lại, liền đứng dậy nói: "Chúng ta đi xem Thần Thần đã trở lại hay chưa đây."
Hai người cũng không rời đi, liền đứng ở trong đình nhìn xuống chân núi, liếc mắt một cái liền thấy Thần Thần mang theo Tiểu Lăng Nhi đang đi lên núi, Thần Thần trong tay còn cầm diều, con diều bay rất cao, cho nên hai đứa nhỏ bước đi rất chậm. Xa xa Tiểu Hi Nhi đã trèo lên cây đại thụ, đang cao giọng nói gì đó với ca ca nhà nhóc.
Hai vị lão nhân ở bên trong đình cũng đã đổi đề tài, đang lải nhải nói chuyện của mấy đứa nhỏ.
Một cơn gió thổi qua, lụa trắng không buộc chặt xung quanh đình nghỉ mát nhẹ nhàng tung bay trong gió, hoa đào trong vườn tựa như bị gió cuốn hút, một phần nhịn không được rời khỏi đầu cành, có vài cánh hoa bị gió thổi bay vào bên trong đình nghỉ mát, rơi trên mái tóc của người bên trong đình.
Dư Chu đưa tay phất xuống, bất chợt đối diện với con ngươi trong suốt của Cẩm Xuyên.
Trong thời gian dài đằng đẵng, hắn đã từng cho rằng sinh mệnh ngắn ngủi như sương sớm, hiện tại ở trong mắt cùng trong lòng người bên cạnh, hắn thấy được vĩnh hằng.
Người dịch: Đức Thái (unicorn29080107)
P/S: Đại kết cục rất vẹn tròn viên mãn, rất thơ mộng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé, moa moa ~~~
Mấy trăm mẫu vườn trà của Dư gia chỉ có hai chỗ Quỷ Khóc Nhai và Đồng Thụ Cốc là có loại trà cổ thụ, Dư Chu sẽ tự mình sao trà, còn lại tất cả đều giao cho người theo bên cạnh mình xử lý. Không biết là do ánh sáng hay do nguyên nhân khác, hàng năm, lá trà của hai nơi này đều phải chậm hơn so với những nơi khác mấy ngày mới hái được.
Sau khi trong thôn cử hành xong nghi thức mở vườn, Dư Chu lại dẫn người đi Quỷ Khóc Nhai cùng Đồng Thụ Cốc kiểm tra tình trạng mọc búp của cây trà, hắn cũng liền tạm thời rảnh rỗi được một khoảng thời gian.
Hắn vốn là muốn thừa dịp hai ngày nay rảnh rỗi thì mang lão gia tử đi thưởng thức phong cảnh vườn trà một phen, nào biết được lão nhân gia căn bản không cần hắn giới thiệu, sau nghi thức mở vườn ông liền mang theo một cái giỏ trúc nhỏ đi theo người hái trà vào vườn trà.
Dư Chu còn có một số việc phải an bài, chờ sau khi làm xong mới biết lão gia tử đã đi hái trà rồi, hắn một đường hỏi thăm tìm tới chỗ ông cụ, kết quả còn chưa kịp mở miệng thì lão gia tử đã nói: "Ngươi có việc thì đi làm trước đi, ta ở chỗ này hái trà cũng rất thú vị.
Dư Chu:...
Hắn há miệng, cuối cùng cũng không nói ra, chuyện hai ngày nay hắn phải làm, chính là chiêu đãi tốt lão gia tử.
Hái trà vốn là một việc cực kì vất vả, nhưng mục đích hái là trà của lão gia tử không giống với mọi người, ông không phải vì mỗi ngày hái được bao nhiêu lá trà, mà là đang hưởng thụ quá trình hái kia, cho nên kết quả tất nhiên là không giống nhau.
Nếu không phải có Châu Ninh mang theo Hạ Lăng tới nhà làm khách thì Dư Chu thực sự hoài nghi đến buổi trưa lão gia tử cũng muốn ở lại vườn trà dùng cơm cùng với những người hái trà kia, không muốn về nhà.
Mặc dù là như vậy, nhưng sau khi ăn xong cơm trưa thì Châu Ninh có việc phải về trước, khách nhân trong nhà cũng chỉ còn lại một cái vãn bối là Hạ Lăng, vậy nên cũng chẳng cần mấy trưởng bối như bọn họ ở lại tiếp đón. Lão gia tử liền kéo theo lão thái thái đi lên núi cùng với mình, dọc theo đường đi ông cụ mặt mày hớn hở kể cho lão thái thái nghe xem vườn trà xinh đẹp như thế nào.
Lão thái thái vừa rời đi cái thì Hạ Lăng nhất thời không còn cảm thấy dè dặt câu nệ nữa, cậu nhỏ cụp mắt nói với Cẩm Xuyên: "Tối nay cháu muốn đi đón Thần ca ca."
"Đợi lát nữa ta bảo người đưa cháu đi, "Cẩm Xuyên nói, "Cháu có muốn Tiểu Hi Nhi đi cùng không nào?".
Dư Chu nói: "Tiểu Hi Nhi đã chạy theo sau ngoại cao tổ phụ và ngoại cao tổ mẫu của nó lên núi từ sớm rồi. "
"Cháu tự đi một mình là được rồi ạ," Hạ Lăng nở nụ cười, "Không cần làm phiền tới đệ đệ đâu."
1
"Được," Cẩm Xuyên đáp một tiếng, lại dặn dò, "Cháu có còn cần cái gì thì cứ tìm ta cùng Dư bá bá của cháu là được, hoặc là tìm các hạ nhân trong nhà đều có thể.
"Không còn cần gì nữa ạ" Hạ Lăng lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói, "Cháu vào phòng lấy chút đồ".
Nói xong liền hành lễ với Dư Châu và Cẩm Xuyên, sau đó mới chạy về phía nơi cậu nhóc tạm thời ở lại tại Dư gia.
Dư Chu chờ cậu nhóc đi xa, mới quay đầu hỏi Cẩm Xuyên: "Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu, còn có bọn nhỏ đều có chuyện để làm rồi, vậy kế tiếp chúng ta đi làm cái gì đây?"
Cẩm Xuyên trầm ngâm một chút nói: "Trong nhà còn có không ít điểm tâm mới làm, huynh lại đi lấy chút trà bọn họ mới sao xong về đây, chúng ta mang đồ đến đình nghỉ mát trong vườn trà, không phải huynh nói hoa trong vườn trà đều đã nở hết rồi sao? Đúng lúc chúng ta có thể vừa uống trà vừa ngắm hoa, đợi hai người ngoại tổ phụ leo núi mệt rồi còn có thể qua đây ngồi nghỉ ngơi cùng chúng ta luôn."
"Huynh đi chuẩn bị ngay đây." Nói đến chuyện đi tới vườn trà thưởng trà ngắm hoa thì Dư Chu liền cảm thấy hăng hái hẳn lên. Hai người cũng không mang theo hạ nhân, đồ đạc chuẩn bị xong, phu phu bọn họ mỗi người xách theo một rổ liền mang lên núi.
Đình nghỉ mát được xây ở giữa vườn trà ngay lưng chừng núi, đi được một nửa, Cẩm Xuyên quay đầu lại nhìn, cậu thấy được bên dưới chân núi có một chiếc xe ngựa mới từ nhà mình rời đi liền thuận miệng nói: "Hẳn là Tiểu Lăng nhi xuất phát đi thư viện đón Thần Thần rồi."
Dư Chu cũng dừng chân theo, hắn quay lại nhìn thoáng qua một cái rồi mới hỏi: "Vừa rồi rõ ràng là đệ cũng nhìn thấy Tiểu Hi Nhi đi theo phía sau ngoại tổ phụ rồi, tại sao còn muốn hỏi Tiểu Lăng Nhi có muốn cho nhóc con đó đi cùng hay không."
"Biết rõ còn cố hỏi." Cẩm Xuyên bỏ lại mấy chữ này, liền tiếp tục leo lên núi, chỉ có khóe môi cậu là được khẽ nhếch lên thành nụ cười mỉm, biểu hiện rằng tâm tình của cậu lúc này thực sự là rất tốt.
Dư Chu nhanh chân đuổi theo.
Hai bên đường núi là từng hàng cây trà chỉnh tề, dọc theo con đường, cứ cách vài mét lại có một gốc cây đào, hiện giờ vừa vặn vào lúc hoa nở, gió nhẹ phất qua, còn có thể có một chút cánh hoa bay xuống, tôn lên một mảnh vườn trà xanh nhạt, làm cho tâm tình người đi ở giữa đều trở nên giống như gió xuân tháng ba này, ôn nhu lại ấm áp.
Đến đình nghỉ mát, Dư Chu dọn đồ xong bắt đầu pha trà, còn Cẩm Xuyên thì tựa người vào lan can ngắm nhìn những cây đào và vườn trà phía dưới, xung quanh vang vọng những âm thanh giống như có lụa trắng treo xung quanh chòi nghỉ mát, lười biếng bay trong gió xuân, cậu nói: "Đệ nhìn thấy ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu rồi."
Dư Chu đợi đun nước xong liền tiến lên ngồi xuống bên cạnh Cẩm Xuyên, cánh tay đặt lên trên thắt lưng Cẩm Xuyên một cách vô cùng tự nhiên.
Khuỷu tay Cẩm Xuyên hơi đẩy về phía sau một chút, khẽ đẩy tay hắn ra, thấp giọng nói: "Đây là bên ngoài... "
"Mọi người đều đi xa rồi", Dư Chu hất cằm về phía xa, ý bảo cậu nhìn vườn trà phía dưới, từ sau khi bọn họ tới đình nghỉ mát thì mọi người đều biết ý đi tới chỗ cách xa nơi này để hái trà rồi, hắn còn nói tiếp, "Đệ nhìn xem ngoại tổ phụ bọn họ đang làm cái gì kìa?"
Cẩm Xuyên thấy xung quanh quả thật không có ai, liền nghe theo lời hắn tiếp tục nhìn về phía sườn núi đối diện.
Vốn hai vị lão nhân gia còn đang cách nhau một đoạn hái trà thì lúc này đang tự xách giỏ của mình gom lại cùng một chỗ, tựa hồ là đang so xem ai hái được nhiều lá trà hơn vậy.
Về phần Tiểu Hi Nhi đi theo sau các lão nhân, thì đứng ở dưới một gốc cây đào lớn nhất tại phụ cận, nhìn dáng vẻ xem ra là cậu nhóc muốn leo lên cây đây mà.
"Cuộc sống như vậy, thật tốt." Cẩm Xuyên cười khẽ, thấp giọng nói.
Dư Chu "ừ" một tiếng, quét mắt nhìn con đường đi ra khỏi thôn, lại qua không tới một canh giờ thì trưởng tử nhà hắn sẽ mang theo người mình thích từ nơi đó trở về. Ngoại trừ Thần Thần ra thì những người quan trọng khác đều đã ở nơi mà hắn chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy được rồi.
Thứ có thể nhìn thấy còn có một mảng xanh biếc hiện ra trước mắt, một vườn trà ngưng kết vô số tâm huyết của hắn.
Dư Chu trong lòng khẽ động, nhớ tới rất nhiều năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy mảnh cây trà dưới Quỷ Khóc Nhai hắn đã nói với Cẩm Xuyên.
Hắn thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn Cẩm Xuyên, "Còn nhớ trước kia huynh từng hỏi đệ, liệu đệ có tò mò vì sao huynh lại biết sao trà hay không?"
Cẩm Xuyên ngẩn người một cái, mới dần nhớ lại tình cảnh lúc đó, nụ cười liền nhuộm lên khóe mắt đuôi mày, "Lúc đó đệ có nói, không tò mò."
Dư Chu khẽ gật đầu.
Cẩm Xuyên lại nói: "Lúc đó đệ còn nói, trừ phi có một ngày huynh chủ động nói cho đệ biết, nếu không đệ sẽ không gặng hỏi. Khi đó câu trả lời huynh cho đệ là, nếu có một ngày có thể nói, nhất định sẽ nói cho đệ biết. Cho nên, bây giờ là lúc có thể nói sao?"
"Kỳ thật đã có thể nói từ lâu rồi, chỉ là cuộc sống mấy năm nay trôi qua quá vừa lòng đẹp ý, liền đem việc này quên mất." Dư Chu sờ sờ mũi, "Hơn nữa, không phải đệ đã đoán được tám đến chín, không cách mười phần là bao rồi sao?"
Cẩm Xuyên bật cười, "Đệ đoán được, so với chính miệng huynh nói cho ta biết, làm sao có thể giống nhau."
"Được rồi," Dư Chu đang nói chuyện, bàn tay đặt trên lưng Cẩm Xuyên càng thêm dùng sức, bàn tay còn lại liền vươn qua nắm lấy tay Cẩm Xuyên, sau đó mới nói, "Kỳ thật giống như những suy đoán trong lòng đệ, ta vốn sống ở một thế giới khác. Bởi vì chuyện phát sinh ngoài ý muốn, không biết vì sao, mới tới nơi này."
1
Từ sau khi hai người trao đổi tâm ý, đến bây giờ đứa nhỏ đã lớn như vậy, những lúc ở bên cạnh Cẩm Xuyên, mỗi khi nói chuyện Dư Chu đã sớm buông xuống mọi phòng bị.
Cho nên Cẩm Xuyên qua nhiều năm như vậy, từ những tin tức trong lời nói ngẫu nhiên của Dư Chu, cũng mơ hồ đoán được đáp án, chỉ là đoán được, cùng với nghe được Dư Châu chính miệng nói ra, kết quả đúng là bất đồng.
Cẩm Xuyên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt Dư Chu hồi lâu, hai bàn tay đang nắm lấy nhau cũng bất giác mà dùng sức, "Vậy huynh còn có thể trở về sao?" Lời nói bật thốt ra Cẩm Xuyên mới phát hiện giọng nói của mình đã có chút khản đặc rồi.
"Làm sao có thể! " Dư Chu nhịn không được nở nụ cười, cánh tay ôm lấy Cẩm Xuyên lại không có dấu hiệu muốn buông ra.
Bất quá hắn nói cũng là lời nói thật, hắn là bởi vì tai nạn xe cộ mới xuyên qua, hơn nữa còn là xe tải lớn lật nghiêng đè ở hắn trên xe, phỏng chừng lúc ấy thân thể của hắn liền mất đi sinh mệnh rồi, coi như xuyên qua trở về, cũng không có cách nào sống sót
Cẩm Xuyên tựa vào lòng Dư Chu dần dần bình tĩnh lại, hồi tưởng hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, phu quân nhà mình ngoại trừ hiểu biết nhiều hơn so với người khác một chút thì cũng không có chỗ nào khác thường, liền yên tâm.
Gián đoạn hai người tiếp tục ôm nhau, là ấm nước đang sôi ùng ục bốc khói nghi ngút bên trên lò lửa.
Ở gần chòi nghỉ mát ngoại trừ bọn họ, không còn những người khác, vừa rồi lại biết chuyện quan trọng như vậy, Cẩm Xuyên lười biếng, ngồi ở trong lòng Dư Chu không muốn động.
Dư Chu cũng không có ý định rời đi, chỉ nói: "Nếu chúng ta còn không nhấc ấm nước từ trên lò lửa lên thì nước trong ấm sẽ bị đun cạn mất."
Cẩm Xuyên đợi một lát, mới không tình không nguyện đứng dậy, chỉ là bàn tay nắm lấy tay Dư Chu vẫn không buông ra.
Dư Chu cực kỳ yêu bộ dáng ỷ lại vào mình này của Cẩm Xuyên, đã có lúc hắn ngẫu nhiên cũng từng suy ngẫm, đợi sau khi hai đứa nhỏ dần dần lớn lên, tình cảm giữa hắn và Cẩm Xuyên liệu sẽ có giống như đại đa số người yêu nhau kia, chậm rãi chuyển biến thành tồn tại giống như tình thân hay không.
Chỉ là sau khi bất giác sinh ra loại ý nghĩ này, hắn liền theo bản năng làm ra thay đổi, Cẩm Xuyên vốn là người có một trái tim sáng suốt tinh khiết, sau khi nhận thấy được sự thay đổi của hắn, cậu cũng sẽ theo đó làm ra thay đổi.
Vì thế chờ đứa nhỏ tuổi dần lớn, đến lúc họ không cần tốn quá nhiều tâm tư để chăm sóc nữa thì mọi tiếp xúc ở chung giữa phu phu hai người, ngược lại so với mấy năm vừa có đứa nhỏ kia càng thêm ngọt ngấy.
Giống như chuyện hai người ở trong đình nghỉ mát tựa vào nhau uống trà ngắm hoa hôm nay vậy, nếu là bị người ngoài nhìn thấy, không chừng sẽ muốn giễu cợt một phen. Sự thật cũng không kém như thế là bao, lúc lão gia tử và lão thái thái mệt mỏi lại đây nghỉ ngơi, nhìn thấy cảnh tượng trong đình thì phản ứng đầu tiên là lui về phía sau một bước, tiếp theo cười hỏi:
"Có cần chúng ta đợi lát nữa rồi mới tới không?"
"Ngoại tổ mẫu." Cẩm Xuyên hô lớn một tiếng, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh trở lại ghế đá, chỉ là ánh mắt tránh né liếc loạn về phía những dải lụa đang phất phơ bên ngoài đình nghỉ mát, chứ không dám nhìn về phía hai vị lão nhân.
Dư Chu dùng dáng vẻ như thường rót hai chén trà, mở miệng mời hai người: "Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu hẳn là đã khát rồi đi, mau tới uống trà."
Lão thái thái cũng không trêu chọc bọn họ nữa, lại hoạt động cổ một chút liền ngồi xuống đối diện Dư Chu và Cẩm Xuyên, từ trong giỏ trúc lão gia tử mang theo lấy ra mấy cục màu xanh được dùng vỏ măng bọc lại nói, "Vừa mới có tiểu hài tử ở phía dưới rao bán, ta cùng ngoại tổ phụ ngươi đi mua mấy cái, các ngươi nếm thử xem."
Dư Chu nhìn lão thái thái nói lời này, vẻ mặt bà tựa hồ còn ẩn chứa chút chờ mong, hơn nữa trong nhà họ cũng không thiếu điểm tâm, hiện giờ bà cụ lại cố ý lấy ra mấy cái cục màu xanh này để cho bọn họ nếm thử. Hắn mơ hồ đoán được đây là cái gì, cầm lấy một cái, cắn miếng nói: "Ăn ngon, đây là... "
"Người trong thôn hái trà cho nhà ngươi, không phải đều tính tiền công theo cân hay sao? Thứ này là dùng tiền công hái trà cho phu phu các ngươi để mua đấy," Biểu tình lão thái thái tựa như đứa trẻ con kiêu ngạo vậy, "Số tiền công mà ngoại tổ phụ nhà các ngươi hái được cũng chỉ đủ mua chính hắn ăn mà thôi, hai cái dùng cho phu phu các ngươi hiện giờ đều là tiền công của ta cả đấy."
Dư Chu cùng Cẩm Xuyên liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không nghĩ tới, ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu cư nhiên còn có loại nhàn hạ thoải mái này, tự mình chạy đi hái trà cho nhà bọn họ, đổi tiền công rồi lại đi mua điểm tâm cho bọn họ ăn.
Trọng điểm của lão gia tử lại không ở đây, ông lầm bầm: "Đó là bởi vì số trà buổi sáng tôi hái được không có đem đi cân, sớm biết thì tôi đã đi đổi thành tiền công hết rồi."
"Với tốc độ của ông, có thể đổi được mấy đồng xu." Lão thái thái bĩu môi nói, tuy rằng nàng bây giờ đã lớn tuổi, làm việc không lưu loát bằng người trẻ tuổi, nhưng nàng đã quen thêu thùa may vá, công phu trên tay tự tin có thể bỏ xa lão gia tử không chỉ một con phố.
Dư Chu cùng Cẩm Xuyên yên lặng ăn xong cục màu xanh thuộc về mình, thấy ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu còn không có dấu hiệu dừng lại, liền đứng dậy nói: "Chúng ta đi xem Thần Thần đã trở lại hay chưa đây."
Hai người cũng không rời đi, liền đứng ở trong đình nhìn xuống chân núi, liếc mắt một cái liền thấy Thần Thần mang theo Tiểu Lăng Nhi đang đi lên núi, Thần Thần trong tay còn cầm diều, con diều bay rất cao, cho nên hai đứa nhỏ bước đi rất chậm. Xa xa Tiểu Hi Nhi đã trèo lên cây đại thụ, đang cao giọng nói gì đó với ca ca nhà nhóc.
Hai vị lão nhân ở bên trong đình cũng đã đổi đề tài, đang lải nhải nói chuyện của mấy đứa nhỏ.
Một cơn gió thổi qua, lụa trắng không buộc chặt xung quanh đình nghỉ mát nhẹ nhàng tung bay trong gió, hoa đào trong vườn tựa như bị gió cuốn hút, một phần nhịn không được rời khỏi đầu cành, có vài cánh hoa bị gió thổi bay vào bên trong đình nghỉ mát, rơi trên mái tóc của người bên trong đình.
Dư Chu đưa tay phất xuống, bất chợt đối diện với con ngươi trong suốt của Cẩm Xuyên.
Trong thời gian dài đằng đẵng, hắn đã từng cho rằng sinh mệnh ngắn ngủi như sương sớm, hiện tại ở trong mắt cùng trong lòng người bên cạnh, hắn thấy được vĩnh hằng.
Người dịch: Đức Thái (unicorn29080107)
P/S: Đại kết cục rất vẹn tròn viên mãn, rất thơ mộng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé, moa moa ~~~
Bình luận truyện