Trọng Tử

Quyển 1 - Chương 15: Âm Thủy Tiên



Đệ tử hai phái đồng hành cùng nhau hòa hợp vô cùng, không còn phải ăn uống như người phàm nên trong mấy ngày liên tiếp chạy đi không ngừng nghỉ, thẳng đến Côn Luân, trên đường chỉ tạm dừng chân nghỉ ngơi một chút, tới chiều tối ngày thứ sáu, mọi người đã đến thành Vân Châu. Tần Kha và Trác Hạo đã phái đệ tử đi trước tìm khách điếm, những đệ tử tiên môn trấn thủ ở nơi này đã nhận được tin tức từ sớm nên đã đến đây tiếp đón.

Vừa tiễn bước những đệ tử tiên môn kia đi, bỗng nhiên lại có một đệ tử khác chạy vào trình lên một tấm thiếp mời.

Trác Hạo thấy thế liền nói: "Không phải là mới vừa đến sao, giờ lại còn đưa thiếp mời nữa là sao?"

Đệ tử kia cười nói: "Thiếp mời này là của Tần sư thúc ."

Tần Kha nhận tấm thiếp mời kia nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày, quay sang mấy người đại đệ tử của Nam Hoa nói: "Đệ có việc phải đi ra ngoài một chút, nơi này nhờ các vị sư huynh coi chừng giúp đệ."

Mấy đại đệ tử kia gật đầu đồng ý.

Trọng Tử tò mò, nghiêng đầu qua nhìn thử: "Thì ra Tần sư huynh cũng có bằng hữu ở Vân Châu nha, là ai vậy?"

Tần Kha đem tấm thiếp mời kia thu ngay vào trong tay áo, thản nhiên nói: "Là một vị thế bá thôi mà, quen biết với gia phụ ta, nghe nói ta đến Vân Châu, cho nên gọi ta ghé lại nhà thăm hỏi mấy câu. Mà ta cũng nên qua bên đó để thăm hỏi bá ấy, muội đi cùng ta nhé?"

Trọng Tử chần chờ.

Trác Hạo thấy thế liền nói: "Vị thế bá này đã biết tin tức thì nhất định là Tần sư huynh phải đến để bái phỏng bá ấy rồi, nhưng nếu huynh đem theo tiểu sư muội đi cùng chỉ sợ không ổn."

Tần Kha nói: "Lần này mang sư muội đi ra ngoài, khó tránh khỏi nhiều nguy hiểm nên cần phải coi chừng cẩn thận hơn một chút, nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, sau này sẽ không tránh khỏi bị tôn giả trách phạt."

Trác Hạo cười nói: "Các sư huynh đệ đều ở đây sao có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được chứ, huống chi còn có người của Thanh Hoa cung. Tần sư huynh nói như vậy, không khỏi khiến chúng ta cảm thấy mình rất vô dụng a."

"Không dám, ta mang sư muội đi ra ngoài một chút thôi", Tần Kha mặt không đổi sắc, nhìn Trọng Tử hỏi: "Đi hay là không đi?"

Cảm nhận được tầm mắt của người bên cạnh đang nhìn mình, Trọng Tử lập tức đem cái lắc đầu kia biến thành gật đầu: "Đi, muội đi cùng sư huynh..."

Lời nói còn chưa dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trọng Tử bỗng nhiên xanh mét lại.

"Rắn! Rắn!" Trọng Tử hoảng hốt nhảy lên trên chiếc ghế dựa bên cạnh, hét ầm ĩ lên.

Trác Hạo nâng chung trà lên nói giọng đầy vẻ cười cợt: "Khách điếm thì làm sao mà có rắn được, tiểu sư muội hoa mắt rồi."

Phát hiện chung quanh tất cả mọi người đều không có phản ứng gì khác, Trọng Tử lập tức hiểu ngay mọi chuyện, tức giận vô cùng, lá gan của nàng vốn đã lớn nay lại biết không có nguy hiểm nên đơn giản làm một động tác là nhảy xuống ghế đi tới đá con rắn kia ra xa: "Thủ thuật che mắt! Huynh dám dùng thủ thuật che mắt!"

Tuy rằng biết rõ những gì đang chứng kiến là giả, nhưng cảnh tượng một cô nương xinh đẹp đá bay con rắn vẫn là làm cho chúng đệ tử trợn mắt há hốc mồm.

Duy có mỗi mình Tần Kha là không để ý đến, chỉ nói: "Đi thôi."

…..

Ngoài cửa lớn có hai bức tượng sư tử, còn có một bậc thềm rộng lớn bằng ngọc thạch trải dài, bốn tên gia đinh cung kính đứng chờ ở cửa, thấy Tần Kha đều đồng loạt chào đón, hành lễ gọi Tần Kha là ‘Thế tử’ rồi để cho hai người tiến vào cổng.

Trọng Tử thắc mắc: "Thế tử là cái gì?"

Tần Kha bước chậm lại, bình tĩnh nói: "Không là cái gì cả, hai nhà chúng ta vốn có quan hệ thế giao, vai vế con cháu thì gọi là thế tử."

Thấy Tần Kha nói với vẻ rất nghiêm trang, Trọng Tử tin là thật, hết nhìn đông lại nhìn tây, rồi nói nhỏ: "Người quen của sư huynh không giống những hộ giàu có khác nha, nhìn không tầm thường một chút nào."

Tần Kha càng không khách khí: "Là gia phụ quen, không phải ta."

Trọng Tử cười: "Không phải là cũng như nhau sao."

Tần Kha không để ý tới nữa.

Trọng Tử càng nghĩ lại càng thêm tò mò: "Sư huynh rốt cuộc là sinh ra ở gia đình như nào vậy?"

Tần Kha chỉ nói: "Không nhớ rõ ."

“Trả lời thế là sao chứ!" Trọng Tử hất mặt lên: "Huynh không thừa nhận muội cũng biết, nhất định không phải là tầm thường, nhìn bộ dạng của huynh ..."

Trọng Tử tự nghĩ rồi tự quyết định, nhưng bên tai giọng nói của Tần Kha lại ngăn lời nàng lại.

"Nơi đây có chút lỳ lạ, giống như có đặt mê chướng, chỉ sợ là có cạm bẫy gì đó. Để ta vào xem thử, nếu sau đó mà không thấy ta trở ra thì muội rời khỏi đây ngay lập tức, cấp tốc quay trở lại khách điếm tìm mọi người đến nhé.”

Tần Kha sử dụng Linh Tê thuật, ngoại trừ Trọng Tử ra thì không ai có thể nghe thấy những lời y nói nữa.

Trọng Tử chưa kịp hoàn hồn, tay đã bị Tần Kha giữ chặt.

Hai tên gia đinh dẫn đường đi đến cửa dẫn vào sảnh chính, quay trở lại cười thật tươi nhìn hai người: "Hai vị, mời vào bên trong."

Phát hiện trong ánh mắt kia lóe lên một sắc màu vô cùng quỷ dị, Trọng Tử bỗng nhiên hiểu ra, lưng lạnh toát: "Sư huynh..."

Tần Kha mặt không biến sắc, nhẹ nhàng nắm chặt tay Trọng Tử.

Một ánh sáng màu lam xẹt qua, Bát Hoang thần kiếm bay ra khỏi vỏ, lập tức hướng tới hai tên gia đinh kia bổ tới, đồng thời, Tần Kha kéo theo Trọng Tử bay lên trời, cấp tốc hướng về phía cửa lớn rút lui.

Những cơn gió mang theo yêu khí nổi lên, trời đất trở nên tối tăm, u ám.

Trong phút chốc, đình viện lộng lẫy, hành lang, cây cối toàn bộ đều biến mất, biến thành một nơi hoang vắng.

Mây đen dày đặc, cản trở tầm mắt, trong khoảng cách một trượng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

"Tần sư huynh, nhìn bọn chúng kìa!" Trọng Tử kêu lên đầy sợ hãi.

Mới vừa rồi còn là hai tên gia đinh thân thiết hòa nhã, vậy mà giờ đây đã thay hình đổi dạng, mặt chỗ xanh chỗ trắng, loang lổ thật đáng sợ, giống như một đám rêu xanh nhợt nhạt. Mái tóc màu xanh đậm bị gió thổi ngược lên, nhìn giống như râu. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng là một màu xanh lục, lóe sáng lập lòa.

Không biết từ khi nào, chung quanh hơn mười mấy tên gia đinh có dáng vẻ y hệt như vậy xuất hiện và chậm rãi hướng về phía này, túm tụm lại.

"Xà yêu !" Tần Kha đã hiểu rõ hết mọi chuyện, nhìn thấy thế cũng không lui ra ngoài nữa mà chỉ đơn giản là mang theo Trọng Tử quay trở lại mặt đất. "Chẳng trách sao lại có yêu khí, thì ra là do xà yêu quấy phá, dám trắng trợn trà trộn vào trong thành, bản lĩnh quả nhiên là không nhỏ."

Quả nhiên, trong màn sương mù truyền đến một tiếng cười khàn khàn: "Tiểu tử, còn không ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi."

Bọn gia đinh bị trúng độc của xà yêu mỉm cười thực quỷ dị, giống như hoàn toàn mất đi thần trí, vây hai người lại, từng bước tiến tới gần. Tần Kha thấy thế nhẹ nhàng vung tay một cái, lập tức có hai tên gia đinh ngã xuống đất, giữa yết hầu chảy ra một dòng máu màu xanh lục, hai luồng yêu khí màu xanh từ trong dòng máu kia bốc lên, tan biến vào không khí.

Trọng Tử hoảng hốt vội vàng kéo tay Tần Kha: "Sư huynh, bọn họ là người!"

Tần Kha nghe vậy cũng sửng sốt.

Xà yêu cười to: "Không sai, bọn chúng chẳng qua là một đám người bị trúng độc mà thôi, ngươi giết bọn chúng cũng chính là giết người!"

Trọng Tử giận dữ: "Đê tiện!"

Xà yêu nói rất đắc ý: "Đã sớm nghe nói Lạc Âm Phàm có thu nhận một nữ đồ đệ, thì ra là thật. Tiểu nha đầu, chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn ở lại đây, ta sẽ để cho bọn chúng được sống, nếu không thì bất cứ ai cũng không đi được đâu."

Trọng Tử nhanh chóng đoán được ý đồ của đối phương: "Muốn khống chế sư phụ ta ư, đừng mơ tưởng!"

Xà yêu đáp lại: "Để xem ngươi còn mạnh miệng được bao lâu."

Vừa dứt lời, những tên gia đinh ở xung quanh đều phóng về phía hai người.

"Bọn họ trúng độc của xà yêu, vô phương cứu chữa rồi. Nếu không diệt trừ thì chẳng khác nào vẽ đường cho hươu chạy cả, họ sẽ lại bị khống chế thôi." Tần Kha khôi phục lại sự trấn định, thiết đặt kết giới. "Tôn giả đã từng nói, vì bất đắc dĩ mà phải ra tay giết người, nếu tôn giả có mặt ở đây hẳn cũng sẽ làm như vậy."

Trường kiếm phá mây tựa sao rơi từ trên chín tầng trời, ánh kiếm màu lam phát sáng rực rỡ, chói lòa.

Cả đám gia đinh đều ngã xuống đất, vô số những luồng khí màu xanh lục bốc lên tan biến vào trong không khí.

Nhìn theo ánh sáng phát ra từ thanh kiếm, Trọng Tử mở to hai mắt nhìn khắp xung quanh, muốn nhận biết vị trí của đối phương, đáng tiếc đám mây mù này quá dày, cho nên đến cuối cùng vẫn không nhìn thấy gì cả.

"Chiêu Lạc Tinh sát này cũng coi như đã luyện tới cảnh giới tuyệt hảo rồi." Một giọng nói của nữ nhân bỗng nhiên từ xa xa truyền đến, tốc độ rất nhanh. "Đáng tiếc tu vi còn thấp, linh lực không đủ, so với Lạc Âm Phàm trước sau vẫn kém ít nhiều."

Không thể tưởng tượng được đối phương lại có hai người. Tần Kha biến sắc, trong lòng thầm nghĩ không ổn rồi.

Nữ nhân kia cười lạnh: "Đường đường là xà vương, không những bị Lạc Âm Phàm dọa cho sợ mất vía, mà ngay cả một tên đệ tử của Nam Hoa cũng đấu không lại sao?"

Tên xà yêu kia hừ lạnh một tiếng.

Một cái đuôi dài màu xanh lục không biết từ chỗ nào phóng đến, lao thẳng về phía Trọng Tử.

Tần Kha nhanh tay lẹ mắt, đem Trọng Tử kéo lại sau lưng, đồng thời niệm khẩu quyết để gia cố thêm cho kết giới, ngự kiếm nhắm về phía cái đuôi rắn kia chém xuống.

Nhưng cái đuôi rắn kia lại cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng lộn trở lại, tránh đi nhát kiếm vừa chém xuống rồi bỗng nhiên lại thuận thế bắn ra. "Oành! Oành!" chỉ nghe thấy hai tiếng vang đánh vào trên kết giới.

Nói về thuật pháp, Tần Kha là một người cực kỳ xuất sắc, nhưng đáng tiếc tu vi còn thấp, linh lực trước sau chỉ mới tu luyện được có năm năm, chỉ nội nói về điểm này thôi cũng đã không nên lấy cứng đối cứng rồi. Nếu như chỉ một mình y, thì trận chiến này cũng khó nói được kẻ nào sẽ thắng, nhưng giờ phút này y còn phải một lòng che chở cho Trọng Tử nữa cho nên bị phân thân ra không thể tập trung vào một việc được. Người thì không thể đi ra, tránh lại không tránh được, bất đắc dĩ đành phải dùng kết giới cứng rắn để chống đỡ. Lại nói về linh lực, y làm sao so được với xà yêu vương đã tu luyện qua ngàn năm, chịu phải một đòn này, máu huyết trong lồng ngực Tần Kha như cuồn cuộn dâng trào cả lên.

Cái đuôi rắn kia cũng không bởi vì vậy mà dừng lại, vẫn tấn công mạnh mẽ như trước, đập rầm rầm vào kết giới.

Kết giới chao đảo, giống như bong bóng xà phòng bị ép vào, sắp sửa vỡ tung.

Trọng Tử thấy tình thế khẩn trương như vậy, trong lòng biết rõ lúc này vạn vạn lần không thể rơi vào trong tay xà yêu được. Vì thế bất chấp tất cả, miệng niệm khẩu quyết, giơ Tinh Xán lên, vận hết toàn lực đánh ra.

Suốt cả thời gian tu luyện Linh đài ấn thật vất vả vừa rồi với Toan Nghê, vậy mà hầu như không có hiệu quả gì. Lúc này bản thân đang gặp nguy hiểm, chỉ là sử dụng theo bản năng mà thôi, mặc dù vẫn chưa định hình rõ nhưng uy lực lại tăng lên rất nhiều .

Xà yêu khẽ rên lên, trên cái đuôi rắn chợt hiện ra một dấu vết hình cây trượng trắng bạc nhợt nhạt.

Đồng bọn bị thương, nhưng nữ yêu kia giống như không thèm quan tâm, chỉ lạnh lùng phân phó: "Tốc chiến tốc thắng, người của bọn chúng đã đến, mê chướng duy trì không được bao lâu nữa đâu."

Xem ra là nữ yêu kia đang dốc toàn lực tạo ra mê chướng, kéo dài thời gian đối phó với bên ngoài, che giấu đi hết dấu tích để người khác không nhận thấy.

Xà yêu bị thương ở đuôi, nổi cơn cuồng nộ: "Nha đầu thối tha, quả nhiên không hổ danh là đồ đệ của Lạc Âm Phàm, ta đã xem thường ngươi rồi!"

Không đợi cho Trọng Tử có thời gian để mà thở dốc, cái đuôi rắn lại lao đến.

Linh đài ấn không phải lần nào cũng linh nghiệm như nhau, chỉ thấy Tần Kha phun ra một ngụm máu tươi.

Kỳ quái là, lúc này không chỉ kết giới rung động mà giống như toàn bộ mặt đất đều rung động, bên ngoài dường như có rất nhiều người đang phá cửa xông vào.

"Mọi người đến rồi!" Tần Kha mừng rỡ, cố gắng mang Trọng Tử lui về phía sau, ngón trỏ của bàn tay phải chỉ lên ngang trời, Bát Hoang kiếm theo hướng ngón tay phóng lên, phóng vút lên không trung lao thẳng ra ngoài.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào bên trong, mê chướng bị phá vỡ một lỗ hổng.

Tần Kha nhanh chóng đem Trọng Tử đẩy ra bên ngoài: "Muội đi trước đi!"

Nhìn cái thấy đuôi rắn thật lớn đang phóng về phía Tần Kha, Trọng Tử vẫn đứng im bất động.

Trong đôi mắt to của nàng chợt lóe ra ánh sáng lạnh lùng, sát khí cuồn cuộn dâng trào, giống như có một sức mạnh lạ kỳ đang kéo tới, Linh Đài ấn rốt cục cũng đã thành hình, ánh sáng trắng phát ra dày đặc, đem Trọng Tử và Tần Kha bao phủ ở bên trong.

Máu tanh bắn ra, cái đuôi rắn kia bị chém thành hai đoạn!

Tiếng kêu thảm thiết xa dần, chính là tên xà yêu bị đánh trọng thương phải trốn đi.

Sương mù tan hết, Trác Hạo, Yến Thực Châu, thêm vài đại đệ tử khác đồng loạt xông vào.

Thì ra Trác Hạo thấy Trọng Tử cùng đi với Tần Kha nên cảm thấy vô cùng bực mình, sau đó y âm thầm bám theo hai người. Ai ngờ vừa đi theo tới đây thì thấy hai người bỗng nhiên biến mất không một dấu vết. Phát hiện ra có điều không ổn, y lập tức quay trở lại báo tin cho mọi người tới tương trợ, nhưng lại bị đối phương thiết đặt mê chướng để cản trở nên không nhìn thấy được hai người kia. Mới vừa rồi, nhờ một kiếm của Tần Kha chiếu sáng, vừa đúng lúc chỉ rõ cho những người ở bên ngoài này biết rõ phương hướng, cùng nhau hợp lực tạo thành trận thế đồng loạt tấn công ở cả hai mặt, phá tan mê chướng kia.

Nhưng không ai nghĩ được là trong những người đến đây, cứ ngỡ rằng chỉ có Linh Chi vốn đã được nghe nói đến rất nhiều, thế nhưng không ngờ còn có thêm một Trọng Tử - một cô nương xinh đẹp tựa hằng nga chưa từng nghe nói, chưa từng gặp qua như thế này, chẳng qua giờ phút này mọi người không có thời gian để mà bận tâm và giải thích.

Tất cả mọi người đều nhìn về một hướng.

Đến khi cửa lớn của đình viện hoàn toàn biến mất thì hiện rõ ra nơi này thật ra là một ngõ nhỏ âm u, lạnh lẽo, trên mặt đất có hai mươi mấy thi thể nằm ngổn ngang, hỗn độn, đó chính là những người bị trúng xà độc, cho nên đã giả dạng thành gia đinh dụ dỗ hai người vào trong cạm bẫy.

Phía trước ba bốn trượng, một nữ tử khoác áo bào màu đen tóm lấy Trọng Tử đứng bên dưới bức tường.

Yến Thực Châu kinh hoàng kêu lên: "Tiểu Trùng!"

Trác Hạo biến sắc: "Âm Thủy Tiên!"

….

Đó là một nữ tử mặc y phục màu đen có vẻ nặng nề già dặn không tương xứng với dáng người, diện mạo xem ra cũng còn rất trẻ, mặt trơn bóng như ngọc, tương phản với tròng mắt đen như mực, hàng mi tựa như một làn khói nhẹ chưa tan hết, ẩn chứa một vẻ u buồn. Hình như nàng ta có vô số tâm sự không thể giải bày ra được, càng làm người ta có cảm giác thương tiếc bội phần, nhất là vào giờ phút này, làn mi kia rủ xuống, lại càng khiến lòng người rung động.

Nếu như không có cành hoa trên mặt kia.

Đó là một cành hoa Thủy Tiên nho nhỏ, khắc nguyên lên một nửa gương mặt trơn bóng như ngọc của nàng ta, đóa hoa màu hồng phấn, nhìn rất thật và sống động, những phiến lá thật dài ôm theo thân cây từ dưới gốc lên đến ngọn, vô cùng quyến rũ, khiến cho nửa khuôn mặt của nàng ta nhìn qua vừa yêu diễm lại vừa quỷ dị.

Nàng ta im lặng đứng ở bên cạnh tường như một bóng ma, giống như là một u linh vậy.

Âm Thủy Tiên, cùng với Trác Vân Cơ đã từng là mỹ nữ nổi danh, nhưng nay lại biến thành một cái tên mà mỗi người ở tiên giới mỗi khi nhắc đến luôn đi cùng với vẻ khinh bỉ.

Nhưng quan trọng hơn là, hiện tại nàng ta chính là kẻ đứng đầu trong tứ đại hộ pháp của Cửu U ma cung, danh tiếng vang khắp lục giới, nhìn qua có vẻ là vô hại nhưng thật ra tâm địa rất ngoan độc, thủ đoạn vô cùng độc ác, Trọng Tử rơi vào trong tay nàng ta, sợ là sẽ gặp nguy hiểm .

Yến Thực Châu sốt ruột, không dám lên tiếng.

Âm Thủy Tiên cũng không thèm nhìn ai, cứ vậy đưa tay vuốt ve trên mái tóc của Trọng Tử, cúi đầu xuống nói giọng đầy nghi hoặc: "Đệ tử tiên môn mà cũng có sát khí sao?"

Một màn mới vừa rồi kia, ngoại trừ Tần Kha và Trọng Tử thì không có bất cứ kẻ nào biết được nữa. Lúc ấy nhìn thấy Tần Kha bị thương, trong tình thế cấp bách Trọng Tử đã không thể khống chế được mình, sát khí bị ẩn giấu trong cơ thể nhiều năm lại bị kích thích bùng phát ra, linh đài ấn lúc ấy được sát khí nguyên thủy trong người nàng tương trợ, đương nhiên là uy lực cũng xoay chuyển tăng lên rất nhiều, chính vì thế xà yêu mới bị đả thương nặng như vậy.

Đáng tiếc Âm Thủy Tiên không phải là xà yêu, Trọng Tử ở trong tay nàng ta, ngay cả nửa ngón tay cũng không nhúc nhích được thì còn nói chi tới việc lại dùng linh đài ấn nữa đây.

Mà cho dù có thể dùng được Trọng Tử cũng vạn vạn lần không dám dùng lại một lần nữa.

Chính mắt chứng kiến sát khí biến thành sức mạnh tấn công kẻ khác, Trọng Tử ngoại trừ sự khiếp sợ thì lại càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Chuyện này nếu sư phụ biết được thì sẽ nghĩ như thế nào? Nàng đã cố gắng lâu như vậy, thế nhưng vẫn không thể khống chế được sát khí trời sinh của mình sao!Sau một lúc lâu, Trác Hạo lên tiếng phá tan sự yên lặng, hướng về phía Âm Thủy Tiên thi lễ: "Âm tiền bối danh bất hư truyền, Trác Hạo vẫn thường nghe cô cô nhắc tới tiền bối, quả thật rất kính phục."

Âm Thủy Tiên nghe vậy chỉ cười nhẹ, hỏi một câu: "Cô cô ngươi có khỏe không?"

Trác Hạo mừng thầm đáp lại: "Nhờ phúc của người, cô cô vẫn khỏe lắm ạ."

"Tốt như vậy sao?" Âm Thủy Tiên lẩm bẩm, "Bàn tay vĩnh viễn không chạm vào được thứ mình muốn, cũng giống như nhau thôi, nàng cũng không hơn gì ta cả đâu."

Trác Hạo lại âm thầm suy nghĩ kế sách: "Tiền bối cũng biết vị sư muội trên tay này là ai rồi chứ ạ?"

Âm Thủy Tiên nói: " Đồ đệ của Lạc Âm Phàm."

"Tiền bối nếu đã biết thì cần gì phải gây khó dễ cho muội ấy vậy chứ." Trác Hạo đưa mắt nhìn sang trường kiếm ở bên hông nàng ta, trên chuôi kiếm có gắn một tua kiếm ba màu mà chỉ có đệ tử đích truyền của chưởng giáo tiên môn mới có được. "Xin tiền bối nể mặt mối quan hệ với chủ nhân tua kiếm này..."

Âm Thủy Tiên cười lạnh: "Chàng có nhiều bằng hữu ở tiên môn như thế, chẳng lẽ ta đều phải nương tay với tất cả bọn họ sao?"

Trác Hạo ăn nói khép nép hết mức: "Người ấy từ xa xưa vốn đã có giao tình rất sâu với Trọng Hoa tôn giả rồi mà, huống chi tiền bối cũng đã từng là người trong tiên môn..."

Vẫn đứng ở bên cạnh, Văn Linh Chi nghe thấy vậy liền cắt ngang lời Trác Hạc: "Yêu nữ này hại chết Tuyết tiền bối, đã sớm bị trục xuất khỏi tiên môn rồi, cái gì mà người trong tiên môn nữa!"

Chọc giận Âm Thủy Tiên, đồng nghĩa với việc Trọng Tử sẽ gặp nguy hiểm, Trác Hạo vốn là đang vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục Âm Thủy Tiên, ai ngờ bị Văn Linh Chi làm cho mọi chuyện trở nên xấu hơn thế này, nhất thời vô cùng căm tức nàng ta: "Chẳng hay Văn sư tỷ đang nói về cái gì vậy, chuyện của các bậc tiền bối, chờ đến phần đám hậu bối chúng ta ngông cuồng bình phẩm hay sao."

"Đúng vậy, ta sớm đã không phải là người trong tiên môn nữa rồi." Âm Thủy Tiên cuối cùng ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Văn Linh Chi, "Ta không xứng làm đệ tử tiên môn, nhưng ngươi cũng không xứng đáng, ngươi đơn giản chỉ là hy vọng tiểu nha đầu này mau chóng chết sớm một chút thôi."

Phải nghe những lời nói trúng tim đen lại được nói ra một cách trắng trợn như thế này, Văn Linh Chi đỏ hết mặt lên, tức giận nói: "Đừng vội ngậm máu phun người! Chính ngươi đã làm ra cái việc vô sỉ kia, căn bản là không xứng đáng ở lại tiên môn!"

"Sư cô!" Tần Kha khẽ nhíu mày.

Âm Thủy Tiên thản nhiên nói: "Tùy các ngươi nói thế nào cũng được, tiểu nha đầu này ta sẽ không thả ra đâu."

Thấy Âm Thủy Tiên chuẩn bị rời bước đi, Trác Hạo vội la lên: "Tiền bối xin dừng bước!"

Cùng lúc này, một giọng nói dịu dàng thân thiết cũng vang lên: "Thủy Tiên?"

Chỉ hai chữ nhẹ nhàng lại khiến cho Âm Thủy Tiên vừa nghe thấy đã trở nên ngây ngốc, cả người cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.

Đó là một thanh niên khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, y phục màu xanh dệt bằng sợi đay, cả người toát ra vẻ ôn nhuận nho nhã, trong ánh mắt ẩn chứa một thần sắc thật bình an, thần thánh, không tranh đoạt với đời, không có một điểm nào giống với người trong thế tục.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Không thể tưởng tượng được thế gian lại có một phàm nhân như vậy, lại càng không thể tưởng tưởng được nữa là, một phàm nhân nhưng lại có quan hệ với hộ pháp của ma cung.

Âm Thủy Tiên đương nhiên là cũng nhận ra người thanh niên kia, cả người trở nên mất tự nhiên, chỉ cười cười hỏi: "Sao chàng lại đến đây?"

Người thanh niên kia mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Nàng từng nói với ta nàng ở thành Vân Châu, cho nên ta đến tìm nàng, ai ngờ lại gặp được nàng thật." Dường như cảm thấy không khí có gì đó là lạ, người nọ nghi hoặc nhìn mọi người: "Các vị đây là..."

Ánh mắt của Âm Thủy Tiên như muốn trốn tránh điều gì đó, liền tránh khỏi tầm mắt của y: "Chàng...tới tìm ta làm gì."

Trong khoảng cách gần như thế, Trọng Tử nhìn thấy rất rõ ánh mắt kia.

Trong đôi mắt hạnh đào xinh đẹp kia, thần sắc kiên cường và tàn khốc nháy mắt tan rã, nhưng lại thấy ánh mắt trong sáng như nước chợt lóe lên, ẩn chứa trong đó là một sự bất an và bất lực, bộ dạng hiện tại của Âm Thủy Tiên, quả thực tựa như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó nên sợ bị người khác trách mắng.

Người thanh niên kia nhìn mọi người, lại quay sang nhìn Trọng Tử: "Nàng không phải là đang tranh chấp gì đó với những người này chứ?"

Âm Thủy Tiên chân tay bắt đầu luống cuống, ngay cả thuật pháp cũng quên dùng, nói năng lộn xộn: "Chàng đi trước đi, chờ mọi chuyện xong xuôi ta sẽ đi tìm chàng, chàng đừng quan tâm mấy chuyện này làm gì."

Người thanh niên nhíu mày: "Nàng đang làm gì vậy?"

Âm Thủy Tiên cúi gằm mặt xuống: "Không liên quan đến chàng."

Người thanh niên kia khẽ trách móc: "Nàng học pháp thuật, không phải là để mượn nó gây khó dễ cho người khác."

Âm Thủy Tiên không nói một tiếng nào, trong đôi mắt hiện lên ý muốn chống lại.

Thấy hai người giằng co qua lại, Trác Hạo lập tức phản ứng một cách nhanh nhạy, biết rõ đó là một cơ hội khó có được, liền tiến lên nói: "Mới vừa rồi là..."

"Không có!" Không biết vì sao, Trọng Tử lại có chút không đành lòng bóc trần chân tướng sự việc, ngăn lời của Trác Hạo lại, "Chúng tôi đang nói chuyện mà thôi."

"Thật thế sao?" Người thanh niên kia lập tức trở nên thoải mái hơn, lại nhìn Âm Thủy Tiên đứng ở bên cạnh, vô cùng áy náy: "Nàng đừng giận nhé, đáng ra ta không nên hiểu lầm nàng mới phải."

Âm Thủy Tiên liếc Trọng Tử một cái, không nói gì, vung tay áo lên mang theo người thanh niên kia biến mất.

Không thể ngờ được mọi chuyện lại được giải quyết nhẹ nhàng như vậy, mọi người vừa vui mừng vừa sợ hãi, nhưng không hề tỏ vẻ nghi hoặc một chút nào đối với hành động của Âm Thủy Tiên, vội vàng dẹp đường trở về khách điếm, những thi thể bị trúng xà độc được mọi người dùng phép thuật đưa đi giao cho đệ tử tiên môn trấn thủ thành Vân Châu xử lý, cái ngõ nhỏ lại trở nên vắng lặng, mùi máu tươi cũng dần dần tan biến đi.

Bên dưới chân tường, không biết từ khi nào đã xuất hiện một số bóng đen.

Một bóng áo choàng màu đen buông dài chạm đất, chiếc mũ áo chòang vẫn trùm kỹ càng như vậy, chỉ lộ ra chóp mũi cao cao cùng với đôi môi mỏng không chút huyết sắc.

Nhìn về phương hướng mọi người rời đi, y chậm rãi mở miệng, giọng nói trong không khí trầm lắng như là đang thì thầm với chính mình: "Sát khí kia rất quen thuộc..."

Giống như nghĩ đến cái gì đó, bên khóe môi chợt gợn lên một nét cười.

"Có liên quan với người đó sao? Đây chính là một việc đáng vui mừng nha."

"Thân là đồ đệ của Lạc Âm Phàm thế nhưng lại mang sát khí trời sinh", một gã quỷ mặt người xuất hiện ở bên cạnh kẻ áo chòang đen kia, trong mắt tràn đầy khiếp sợ."Có cần phải sớm diệt trừ hay không?"

Bóng áo đen kia vẫn không nhúc nhích: "Trời sinh sát khí thì phải nhập ma, nơi đó mới là nơi thích hợp nhất đối với con bé."

Thấy y không có phản ứng gì khác, tên quỷ mặt người kia cẩn thận nhắc nhở: "Năm đó Nghịch Luân cũng là trời sinh sát khí, giữ lại nha đầu kia, lâu tất thành họa.”

"Không sai, là tai họa của tiên giới". Giống như y không nghe ra được hàm ý trong lời nói của tên quỷ mặt người kia vậy, lại cất giọng nói tiếp: "Từ xưa tới giờ, có thể tu thành thiên ma chỉ có duy nhất một mình Nghịch Luân thôi, đáng tiếc thay y lại bị thất bại trong gang tấc, nếu nay lại có một nhân vật nữa xuất hiện, chẳng phải là diễm phúc cho ma tộc hay sao?"

Không có ai lại cho phép một người có khả năng sẽ uy hiếp đến địa vị của mình mà còn sống được cả, nhất là ở ma tộc. Tên quỷ mặt người kia phân vân không biết kẻ áo đen này là nói thật hay chỉ là mát mẻ buông lời như thế thôi, nhưng cũng không dám tiếp tục lên tiếng nữa, sau một lúc lâu mới căm giận nói: "Vì một tên phàm nhân mà làm hỏng việc, thuộc hạ đã sớm nói Âm Thủy Tiên chẳng làm nên được chuyện gì hết rồi mà."

"Người đó vốn là sự uy hiếp của nàng ta."

"Nhưng mới vừa rồi nếu để cho thuộc hạ ra tay..."

"Ta tạm thời chưa nghĩ tới việc sẽ náo loạn mọi chuyện lên." Y khẽ vuốt chiếc nhẫn màu tím trong suốt trên ngón tay mình. "Trọng Tử, tên con bé này là Trọng Tử, việc này có lẽ tốt hơn so với ta nghĩ nhiều, giờ mới biết Lạc Âm Phàm lại thu nhận được một đồ đệ tốt như vậy đấy."

Y nói xong liền xoay người, biến mất vô tung vô ảnh.

……

Trọng Tử thoát được trong trường hợp không ngờ tới, thương thế của Tần Kha cũng không nghiêm trọng, chúng đệ tử ai nấy đều vui sướng, vội vàng quay trở lại khách điếm. Rất nhanh sau đó các đệ tử tiên môn đóng ở thành Vân Châu đều tìm tới để thỉnh tội, đồng thời hỏi thăm xem mọi chuyện xảy ra như thế nào, thì ra bọn họ cũng đang toàn lực truy nã hành tung của xà vương khắp toàn thành.

Từ sau khi được thả ra, Trọng Tử vẫn không nói câu nào, dáng vẻ lại có vẻ buồn bã, ỉu xìu.

Yến Thực Châu lo lắng, kéo nàng lại hỏi han không ngừng: "Tiểu Trùng, không sao chứ? Không sao chứ? Để tỷ xem nào!"

Trọng Tử lại càng thêm ngẩn người ra.

Trác Hạo thấy thế liền đi tới xem thử: "Có phải là sư muội bị dọa đến choáng váng cả người rồi hay không? Để ta xem thử coi."

Trọng Tử đột nhiên tay chân vung loạn xạ, khuôn mặt trắng bệch ra hét lớn lên: "Rắn! Rắn!"

Con rắn nhỏ màu vàng từ trên vai nàng bay trở về trong tay Trác Hạo, biến thành An Lăng kiếm, Trác Hạo nhịn cười thu kiếm lại: "Tốt lắm, tốt lắm, ta đã nói không sao rồi mà, vui vẻ rồi đó thôi."

Lần này bị Trác Hạo dọa, Trọng Tử thật sự tỉnh táo lại ngay, tức giận "Xí" một tiếng.

"Lúc này muội nên cảm tạ Trác thiếu cung chủ." Yến Thực Châu cười cười nói tiếp: "Nếu không phải Trác thiếu cung chủ phát hiện ra hai người gặp chuyện không may, báo tin đúng lúc thì hai người đã gặp nguy hiểm thật rồi."

Trọng Tử quả nhiên nhìn y.

Trác Hạo hé miệng: "Cảm tạ cái gì, tiểu sư muội không cần phải khách khí với huynh thế đâu."

Trọng Tử nói lại ngay: "Huynh làm sao biết bọn ta gặp chuyện không may vậy, hay là huynh theo dõi bọn ta?"

Trác Hạo bị hỏi ngược lại trở tay không kịp, chỉ ho khan, nét mặt thoáng chút xấu hổ: "Huynh đi ngang qua, trùng hợp đi ngang qua, thấy muội và Tần sư huynh đi ở phía trước, cho nên... bỗng nhiên lại không nhìn thấy hai người nữa nên huynh biết là đã xảy ra chuyện."

Mọi người âm thầm bật cười.

"Thì ra là trùng hợp nhìn thấy, quả nhiên thật sự là khéo quá đi." Văn Linh Chi nghe thấy Trác Hạo nói liền cất giọng đầy châm biếm, đi lại nhìn Trọng Tử nói: "Trọng Tử, ngươi đừng có tin những lời châm ngòi của yêu nữ kia là thật nhé, lúc đó ta quá tức giận mới nói thế thôi, không ngờ ả yêu nữ đó gièm pha thành như vậy. Đã vậy mà vẫn còn có người vẫn đem yêu nữ kia đánh đồng với đệ tử tiên môn chúng ta nữa cơ đấy."

Trọng Tử liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì.

Yến Thực Châu hừ một tiếng: "Là châm ngòi thật sao?"

Linh Chi nghe vậy chỉ khẽ nhếch mép, cười lạnh: "Tin hay không thì tùy ngươi, ta là đệ tử của đốc giáo, luôn tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, tuyệt đối không làm hại đến tánh mạng của đồng môn."

Tần Kha khẽ nhíu mi, chuyển hướng sang chuyện khác: "Lần này là ta làm việc không cẩn thận, mắc sai lầm nên vướng cạm bẫy, nếu không có Trác sư huynh báo tin đúng lúc, hai người bọn ta chắc chắc là khó thoát khỏi mê chướng, thật đáng hổ thẹn."

Trác Hạo cười nói: "Tần sư huynh khách khí rồi."

Đường đường là một hộ pháp của ma cung mà lại sợ một phàm nhân, trong lòng Trọng Tử cảm thấy rất kỳ lạ, thấy mọi người đối với việc này trước sau cũng không hề đề cập tới, nhịn không được bèn chủ động hỏi: "Vị công tử mới vừa rồi là ai, Âm Thủy Tiên dường như rất nghe lời của y?"

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, cùng xoay mặt lại.

"Bởi vì vị công tử kia rất giống một người." Giọng nói dịu dàng phát ra từ bên cạnh Trác Hạo, đúng lúc đó bên cạnh Văn Linh Chi xuất hiện một cô nương mặt mày xinh đẹp, lông mày dài nhỏ, đủ tiêu chuẩn của một mỹ nhân, mặc dù không xinh đẹp như Văn Linh Chi, nhưng thoạt nhìn qua tính tình lại có vẻ rất dễ chịu, gần gũi, vài đại đệ tử của Nam Hoa dường như đều nhận ra nàng ấy. Trọng Tử đã sớm để ý đến vị cô nương này, chỉ là không tiện mở miệng để hỏi, giờ phút này lại càng thêm nghi hoặc.

Trác Hạo giới thiệu: "Sư muội không biết muội ấy sao, muội ấy là cháu gái của Mẫn đốc giáo các người mà, tên là Tố Thu."

Mẫn Tố Thu sẳng giọng đáp: "Trác Hạo ca ca có cần phải vội vàng phân biệt rạch ròi như vậy không?."

Nghe thấy vậy, Trọng Tử và Yến Thực Châu nhịn không được đồng thời cười lớn thành tiếng, chung quanh tất cả mọi người đều cười đến mức không nhịn được nữa, chỉ có mỗi mình Trác Hạo là bình thản sờ sờ cằm, quay sang nhìn nơi khác.

Mẫn Tố Thu hướng về phía Tần Kha và Trọng Tử thi lễ, phân biệt lần lượt gọi ‘Sư huynh’ và ‘Sư muội’, rồi giải thích: "Ta vốn đang học nghệ ở Nam Hải, tổ phụ thấy ta có một mình ở đó, cho nên kêu Văn sư cô đón ta đến Nam Hoa ở lại vài ngày, vừa vặn lại gặp được mọi người ở đây."

Nam Hải và Côn Luân cách nhau khá xa, đường từ Nam Hải đến Nam Hoa lại hòan tòan khác đường từ Nam Hoa đến Côn Luân. Yến Thực Châu nhìn nhìn ngó ngó Trác Hạo rồi cất giọng đầy trêu chọc: "Sự trùng hợp hiếm có trong thiên hạ này nha, hôm nay đều trùng hợp gặp nhau ở đây cả, Trác thiếu cung chủ nói có đúng không?"

Mặt Mẫn Tố Thu đỏ ửng lên.

Trác Hạo nghe vậy liền cười cười nói thêm vào: "Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là rất trùng hợp."

Trọng Tử vẫn canh cánh trong lòng vấn đề lúc nãy: "Mẫn sư tỷ nói vị công tử mới vừa rồi giống ai cơ?"

Lời này vừa nói ra, chung quanh không khí một lần nữa lại trở nên kỳ lạ.

Thấy Mẫn Tố Thu không đáp, Trọng Tử nghi hoặc nhìn sang phía những người khác, cũng không hề nhận được một câu trả lời nào, ngay cả Yến Thực Châu cũng nhìn đi chỗ khác.

Ngoại trừ người kia, còn có ai có thể làm cho Âm Thủy Tiên trở thành thất thố như vậy được nữa. Ngay cả khi bị trục xuất khỏi sư môn, không cho lưu lại tiên giới, bất đắc dĩ phải thành ma, thế mà Âm Thủy Tiên vẫn một lòng chung thủy, tình cảm sâu đậm ấy vẫn vẹn nguyên. Nhưng đoạn tình mãnh liệt ấy vốn không hề bình thường, tất cả mọi người đều không thể chấp nhận được tình cảm ấy, đến cuối cùng lại bị tiên giới coi đó là điều làm cho bọn họ hổ thẹn nhục nhã.

Mỹ nữ từng lừng danh tiên giới thế mà bây giờ lại lâm vào cảnh bị người người phỉ nhổ, có người có chút đồng tình nhưng hầu hết mọi người ở đây đều tỏ vẻ khinh thường, mọi người chỉ thốt ra vài câu cảm thán rồi ai nấy đều tìm cớ trở về phòng của mình.

Biết là hỏi phải chuyện không nên hỏi, Trọng Tử không dám hỏi han trực tiếp mọi người nữa, nhưng thái độ của mọi người càng như thế thì lại càng làm cho nàng tò mò, thế nên lò dò đi theo tới phòng Yến Thực Châu, vừa nhõng nhẽo vừa cứng đầu bắt Yến Thực Châu kể cho mình nghe.

Yến Thực Châu bị Trọng Tử bám riết không chịu nổi đành phải nói: "Nói cho muội biết cũng không sao, dù sao thì việc này mọi người ai cũng biết hết rồi, chẳng qua là muội nghe xong thì đừng có bị dọa cho sợ mất vía đó.”

Trọng Tử mừng quá vội thúc giục Yến Thực Châu : "Người kia là ai vậy tỷ?"

Yến Thực Châu vẫn là dáng vẻ không mấy tình nguyện, một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nói: "Còn có thể là ai nữa chứ, đương nhiên là Thiên Sơn Tuyết Lăng tiên tôn."

Trọng Tử nói: "Vị công tử đó rất giống với Tuyết tiên tôn sao, vậy Tuyết tiên tôn đâu rồi?"

Yến Thực Châu tiếp: "Tuyết tiên tôn hơn mười năm trước tiên phách đã bị tiêu tán, đã không còn trên thế gian này nữa."

Tiên phách tiêu tán, chính là vĩnh viễn biến mất khỏi lục giới, ngay cả chuyển thế cũng không thể. Âm Thủy Tiên đối với Tuyết tiên tôn kia nhất định là thâm tình sâu nặng, cho nên nhìn thấy vị công tử kia tướng mạo quá giống với người nên mới nhân nhượng như vậy sao. Trọng Tử nhớ tới đôi mắt đầy kinh hoảng của Âm Thủy Tiên mà cảm thấy đau xót, khổ sở không thôi: "Âm Thủy Tiên thật đáng thương."

Yến Thực Châu nghiêm mặt nói: "Tình cảm sâu nặng đến vậy đúng thật là rất đáng thương, nhưng nếu chuyện chỉ có thế thì có gì để nói đâu. Muội có biết Tuyết tiên tôn là ai không?"

Trọng Tử nói: "Là ai?"

"Người là sư phụ của Âm Thủy Tiên!" Yến Thực Châu thở dài: "Nàng ấy thích ai không thích lại đi thích sư phụ của mình, sinh tâm loạn luân như thế, sao không bị người người phỉ nhổ cho được!"

Trọng Tử giống như sét đánh ngang tai, còn chưa hoàn hồn nổi, chỉ thì thào nói được hai chữ: "Sư phụ?"

Yến Thực Châu lại nói: "Tuyết Lăng tiên tôn thu nhận tổng cộng là bảy người đệ tử, Âm Thủy Tiên là đệ tử nhỏ tuổi nhất của người, cũng là mỹ nữ nổi danh của Thiên Sơn, nghe nói tính tình rất tốt. Nhưng Tiên tử muốn theo đuổi chưởng môn có thể xếp đủ một vòng quanh Thiên Sơn ấy chứ, nàng ta sao lại có thể có suy nghĩ hoang đường như vậy được không biết.”

Nói xong, Yến Thực Châu lại thở dài: "Việc này ngoại trừ chính bản thân nàng ta ra thì cũng chẳng ai biết rõ mọi chuyện cả. Mãi đến sau này khi Tuyết tiên tôn trúng dục độc của ma tộc, Âm Thủy Tiên lại nhất thời hồ đồ, dám dụ dỗ người. Tuyết tiên tôn vốn là đệ tử đắc ý nhất của lão chưởng giáo Thiên Sơn, sắp kế tục chức vị chưởng giáo, ai ngờ lại xảy ra chuyện đó khiến cho người người gièm pha. Lão chưởng giáo trong cơn giận dữ đã lấy môn quy xử trí Âm Thủy Tiên, Tuyết tiên tôn cuối cùng không đành lòng, đành trục xuất nàng ta ra khỏi sư môn, miễn đi hình phạt. Âm Thủy Tiên mặc dù giữ được tánh mạng, nhưng Tuyết tiên tôn từ đó về sau lại không gặp lại nàng ta một lần nào nữa. Sau đó vì đọa kiếp Nghịch Luân, Tuyết tiên tôn vì bảo vệ Thiên Sơn mà chết trận, Âm Thủy Tiên đến để tế bái người, lại bị đệ tử Thiên Sơn ngăn trở, không tiếc buông lời thóa mạ nàng ta, sau đó nàng ta rời đi và liền nhập ma."

Trọng Tử nghe vậy vô cùng kinh ngạc .

"Tuyết tiên tôn và Trọng Hoa tôn giả vốn là bằng hữu. Tỷ còn từng được gặp tiên tôn một lần, vị công tử lúc nãy quả thật giống tiên tôn đến chín phần, suýt nữa dọa ta nhảy dựng cả lên, thiếu chút nữa nghĩ rằng y chính là Tuyết tiên tôn chuyển thế rồi đấy." Yến Thực Châu lắc đầu cảm khái, "Đáng tiếc một nhân vật như vậy mà lại rơi vào cảnh ngộ tiên phách tẫn tán, không thể chuyển thế được."

Nói xong, nàng bỗng nhiên thoáng nhìn Trọng Tử đang trong bộ dáng mất hồn mất vía, vội cười an ủi: "Tỷ đã nói là muội đừng hỏi rồi mà, bị dọa cho sợ rồi phải không?."

"Không có", Trọng Tử sắc mặt trắng bệch, một lúc lâu sau mới đứng lên, thấp giọng: "Muội thấy hơi mệt, muội về phòng nghỉ ngơi đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện