Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 40: Tuyển thủ kiểu shota



Một tiếng qua đi, rất nhiều tác phẩm của các tuyển thủ dự thi đã đến thao tác cuối cùng. Trên sân thi đấu dần bị bao phủ bởi một loại không khí khẩn trương.

Tâm tình của các tuyển thủ trong giờ khắc này là vừa kích động vừa hoảng hốt, vừa hưng phấn vừa căng thẳng, vừa muốn là người đầu tiên nộp thành phẩm, lại sợ là người đầu tiên bị quét xuống dưới. Ngay tại lúc mọi người đang trong quá trình xoắn xuýt vật vã, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi giơ lên chiếc cờ hoàn thành nhỏ màu đỏ.

Phản ứng đầu tiên là người ghi chép trong sân, ngay sau đó là tiếng “tanh tách tanh tách”, máy ảnh của các ký giả vang lên liên tục.

Phàm là thi đấu, giới truyền thông chú ý đến đầu tiên chính là người đeo trên mình chữ “nhất”, người thứ nhất bị loại, người thứ nhất vào trong, đương nhiên còn có người thứ nhất từ dưới đếm lên đi ra khỏi sân thi đấu.

“B39, món ăn của Lâm Bình hoàn thành.” Người ghi chép thông qua micro lớn tiếng tuyên bố, tiếp sau đó là tiểu thư lễ nghi trực tiếp bưng đồ ăn lên.

Trên đài vội vàng đánh giá, dưới đài Trương Linh trực tiếp tra Google: Lâm Bình, người Quảng Tây, đầu bếp của XX tửu lâu… Chưa nghe nói qua.

Lâm Bình nhận lấy micro từ cô dẫn chương trình, “Món ăn này gọi là Lệ Giang vọng hương ngư.” Ở phía khác người phiên dịch trực tiếp phiên dịch.

Honda Matagasakai vươn người về phía trước ngửi ngửi, “Anh bỏ thêm canh gà vào trong cá?”

“Vâng.”

“Sự kết hợp này rất mới mẻ, cá và gà nếu đều nấu riêng, thì sẽ không có cùng một một mùi vị đậm đà, mà canh gà lại càng nặng, một khi dung hợp cùng nhau, rất dễ khiến cho canh gà đảo khách thành chủ, đoạt đi phong thái của cá, như vậy thì sẽ không đủ làm nổi bật đề tài. Nhưng anh xử lý tốt, mùi vị cá và canh gà đều rất rõ ràng, cũng rất dễ phân ra chủ yếu và thứ yếu, với lại… trong món ăn này còn có một vị bia nhàn nhạt, người bình thường đều sẽ dùng rượu gia vị, tại sao anh lại muốn dùng bia? Hơn nữa tôi rất tò mò nguyên nhân anh kết hợp thế này?”

“… Quê tôi ở Lệ Giang, Quảng Tây, lúc mười mấy tuổi ra nước ngoài học việc, sau khi học xong tay nghề chuẩn bị về nước mở nhà hàng, phụng dưỡng hai vị lão nhân, họ lại bị tai nạn xe qua đời, làm xong hậu sự tôi liền không quay về nữa. Mặc dù rất nhớ nơi đây, nhưng đã không còn người đáng để lưu luyến. Bố tôi thích ăn cá, mẹ thì thích uống canh gà, cho nên tôi liền dùng hai thứ này kết hợp lại với nhau.” Nói ra chuyện thương tâm, Lâm Bình nghĩ phải cố gắng biểu hiện bình tĩnh một chút, thế nhưng vành mắt phiếm đỏ đã nói rõ tâm tình của anh ta ở thời khắc này.

“Vậy thì bia là khắc hoạ tâm tình của anh?” Honda hỏi.

Lâm Bình gật đầu, anh ta sợ mình vừa mở miệng thì âm thanh sẽ nghẹn ngào.

Honda trực tiếp cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.

“Vị giác phong phú trùng kích cộng thêm vị bia khiến người ta có cảm giác ưu sầu, rất có ý cảnh.” Thi Viêm lúc nuốt thịt cá xuống miệng thì nói.

“Nhưng mà món ăn này… chỉ tạm chấp nhận được.” Kim Ji Geum khách quan mở miệng nói. Màu sắc hỗn loạn, nhìn vào khiến người ta thấy khó chịu.

Thi Viêm nhịn không được quét mắt nhìn ông ta một cái.

Nghe phiên dịch viên nói xong mọi người đều phỏng đoán, mặc dù có hai vị giám khảo cho đánh giá thừa nhận, đằng sau món ăn này cũng có truyện xưa cảm động, nhưng dựa theo lời giám khảo Kim nói thì… người này rất khó lên cấp.

Kết quả đánh giá quả nhiên bởi vì Kim Ji Geum “X” mà bị loại.

Tất cả mọi người đều tiếc hận thay hắn, nhưng Lâm Bình trông có vẻ rất bình tĩnh, nói một câu cảm ơn rồi liền thu dọn đồ đạc rời khỏi sân thi đấu. Về sau chuyện này lên trang bìa A4 của một tờ báo nào đó, dẫn tới vài quần chúng đối với vị giám khảo họ Kim của đất nước ngọc mễ kia rất có phê bình kín đáo.

Mà giá trị tin tức của tuyển thủ bị loại cũng dừng lại ở chỗ này.

Có người mở đầu, những tuyển thủ khác cũng lục tục giơ cờ đỏ lên.

Tuyển thủ trong sân càng ngày càng ít, tuyển thủ qua cửa đã ít lại càng ít.

Rất nhiều người sau khi bưng món ăn lên, liền trực tiếp bị Honda Matagasakai để tiểu thư lễ nghi bưng đi. Ngay cả nếm thử cũng không, cách làm này đã chọc giận vài tuyển thủ không cam lòng bị loại.

“Các ông cả nếm cũng chưa nếm, dựa vào cái gì trực tiếp loại tôi?” Phần tử A xúc động phẫn nộ hô to.

“Nhìn vào sắc, ngửi vào hương, phẩm vào vị. Nếm xếp hạng chót, nếu những thứ trước rõ ràng không qua, thì việc này cũng không còn cần thiết.” Honda Matagasakai lạnh nhạt giải thích. Người hơi có hiểu biết về giới ẩm thực đều biết Honda Matagasakai được xưng là “người đỡ đầu cho ẩm thực Nhật Bản”, trù nghệ của ông đương nhiên là không thể xem thường, nhưng bản thân ông còn có một món quà mà thượng đế ban tặng, đó chính là khứu giác hơn người. Vị giác nhạy cảm là một kỹ năng mà mỗi một đầu bếp xuất sắc cần có, rất nhiều người chỉ cần ăn một miếng là đã biết ngay nguyên liệu chế biến là gì, mà nghe nói Honda Matagasakai chỉ cần ngửi một chút là có thể nói ra nguyên liệu sống của một món ăn chưa từng gặp không sai không kém. Nghe ra thì có vẻ quá thần kỳ hoặc khoa trương, nhưng đó sự thật. Khứu giác của ông nhạy bén mà người thường không sánh được, còn một điểm quan trọng hơn là hiểu rõ nguyên liệu nấu ăn, chỉ khi có hiểu biết sâu sắc toàn diện với mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn, thậm chí là biến hóa sinh ra từ hai hay nhiều hỗn hợp các loại nguyên liệu, đồng thời còn phải ghi tạc trong đầu từng mùi hương, vị đạo, mới có thể đến cảnh giới chỉ cần ăn một miếng hay thậm chí là ngửi một chút liền có thể nói ra phối liệu.

Phải biết rằng toàn bộ giải đấu hơn trăm tuyển thủ, nếu như ai cũng phải ăn qua, cho dù mỗi đĩa chỉ ăn một miếng, xem chừng còn chưa đấu xong, ban giám khảo đã phải nhập viện trước rồi. Cho nên thông qua nhìn sắc, ngửi hương là có thể trực tiếp loại, ban giám khảo tuyệt đối sẽ không lãng phí “không gian” dạ dày.

Khán giả phía sau thấy ban giám khảo nghiêm khắc như vậy cũng không khỏi vì các tuyển thủ túa mồ hôi lạnh.

Thiết Đầu nhìn Tào Nhất Lâm còn đang nhìn chằm chằm cái nồi không khỏi lo lắng cho cậu, “Mấy giám khảo này từ đâu tìm tới? Nghiêm khắc như vậy.”

“Từ các nơi trên thế giới, có điều châu Á chiếm đa số. Giải đấu AC đối với nhiều đầu bếp mà nói là giấc mộng cả đời. Hơn nữa nó khảo nghiệm không phải là trình độ cao nhất ở mỗi một món ăn của các tuyển thủ, mà là trên các phương diện tổng hợp khảo nghiệm năng lực của đầu bếp, nếu như cậu chỉ dựa theo phương pháp truyền thống trong quá khứ để nấu ăn, cho dù sắc hương vị đều thuộc dạng thượng thừa, giám khảo có lẽ cũng sẽ không cho cậu thông qua.” Từ Uy cũng nhìn người khiến hắn quan tâm trong khu thi đấu.

“A? Tại sao?” Nấu ăn ngon lẽ nào cũng không thể thăng cấp? Thiết Đầu không rõ.

“Trong giải đấu AC có một việc rất quan trọng, chính là sáng tạo, cậu phải có cách nghĩ của riêng mình, phải có sáng ý của mình trong đó mới được, cứ một mực dẫm lên bước chân của người đi trước thì không có ý nghĩa gì cả.” Điều này trước khi thi đấu hắn cũng đã nói với Tào Nhất Lâm. Cậu nấu ăn có một đặc điểm là trên cơ sở của người đi trước càng thêm sáng tạo, hoàn toàn tự nghĩ ra món ăn… Tối thiểu là hắn chưa từng ăn qua.

“À… Cái này không liên quan, nhưng trước đây cậu ấy lúc không có chuyện gì làm đều thích tự mình mày mò, tôi thường phải làm ‘chuột bạch’.”

“Cậu ăn rồi?” Từ Uy thu lại ánh mắt nhìn nhìn Thiết Đầu.

“Đúng vậy, hồi trước cậu ấy làm món…” Thiết Đầu vừa nói vừa xoay đầu, lúc này mới phát hiện sắc mặt Từ Uy đã đen hơn phân nửa, không tự giác được cấm thanh.

“Món gì?”

“… Không có món gì…” Thiết Đầu nhịn không được ngực run lên, vị, vị Boss này đúng là khác biệt, chỉ mới là khoé miệng mím ngang, chân mày hơi nhíu, hai mắt lành lạnh mà thôi, hắn đã chịu không nổi. Trong lòng oán thầm, mắt nhìn người của Tiểu Tào cũng quá kém rồi, sao lại tìm một người chủ như thế chứ.

Từ Uy không hỏi nữa, nhìn về phía cái người luôn trong lúc vô tình khiến hắn vui cười khiến hắn hờn giận, thi đấu xong lại “tính sổ” sau vậy.

Trương Linh thống kê một chút, tới tận bây giờ chỉ mới qua cửa mười ba người, trong đó hết sáu là tuyển thủ Nhật Bản, trên sân đấu chưa hoàn thành còn chín người, so với lần trước còn ít hơn, có điều cái tên Yamaguchi Miyahira khẳng định là không thành vấn đề, còn có mỹ nam kia nữa, không biết trù nghệ của cậu ta rốt cuộc thế nào. Hơn nữa trọng điểm là khu B tổng cộng có năm tuyển thủ Trung Quốc, ngoại trừ Tào Nhất Lâm còn đang nỗ lực, những người khác đã bị loại hết… Hiện tại Trương Linh bất luận là tư tâm JQ tràn đầy hay là lòng yêu nước rực đỏ đều mong muốn Tào Nhất Lâm có thể lên cấp, cả khu toàn quân bị diệt hết thì khó coi quá.

Lúc này lại có một người giơ cờ đỏ lên, “B69, món ăn của Lạc Vĩ hoàn thành.”

Xịt phòng mùi hoa hồng! Yamaguchi lười biếng ngẩng đầu nhìn một cái, ai da, thật là nhỏ. Nhỏ này không đơn giản là nói độ tuổi, mà còn là chiều cao. Trông cậu ta có lẽ chỉ tầm 168 hay 165 thôi… Đương nhiên đối với Yamaguchi 187 mà nói, thật đúng là rất nhỏ con.

“Món ăn này gọi là Cá hồi tập hợp.” Lạc Vĩ đứng thẳng tăm tắp, tự tin nhìn giám khảo.

Cậu ta… thành niên chưa? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Honda sau khi thấy Lạc Vĩ. (Thật ra thằng nhỏ này đã 19)

Trước mặt ban giám khảo đặt một đĩa tròn có bán kính khoảng mười lăm cm, bên trên bày các loại cá hồi được chế biến từ nhiều phương pháp, mỗi một loại phương pháp đều được xếp theo hình rẽ quạt, phủ kín toàn bộ đĩa tròn.

“Cái tên này đúng là rất chính xác. Chỗ này của cậu có tổng cộng bao nhiêu cách làm cá hồi?” Đây là lần đầu tiên Kim Ji Geum hỏi tuyển thủ trước nhất trong ngày hôm nay, nguyên nhân sâu xa chính là món ăn của Lạc Vĩ có màu sắc cực kì phong phú, cảm giác hệt như vòng chuyển sắc vậy, nhìn vào khiến người ta thấy thoải mái.

“Mười hai cách, trong này có vài cách tương đối kinh điển như cá hồi mật nước, cá hồi trúc hương vân vân, cũng có cả cá hồi hưởng linh, cá hồi nhưỡng bì vân vân dựa trên lần thứ hai chế biến.” Giọng nói của Lạc Vĩ có hơi giống lúc học sinh tiểu học đọc sách giáo khoa ngữ văn, rõ ràng êm dịu, trầm bồng du dương.

“…” Ba vị giám khảo đồng thời vươn đũa tự chọn màu sắc mà mình có cảm giác hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện