Tru Tiên
Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn.
Vượt qua rặng núi đen, tiến vào bên trong Thập Đại Vạn Sơn, Quỷ Lệ liền cảm thấy mình đang bước vào một thế giới man hoang nguyên thủy, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
Kỳ thực trong Ma Giáo, Man Hoang vốn dùng để chỉ vùng đất hoang lương nằm ở Tây Bắc Thần Châu, nơi đây không một bóng người, tuyệt đại bộ phận đều là sa mạc mênh mông, cỏ cây không mọc nổi. Thánh điện Ma Giáo trong truyền thuyết cũng ở nơi đây, chỉ là Quỷ Lệ chưa từng tới đó mà thôi.
Nhưng thế giới trước mắt này hiển nhiên là hoàn toàn khác hẳn với Man Hoang trong truyền thuyết kia. Trong Thập Vạn Đại Sơn, chẳng những không phải cỏ cây không mọc mà phải nói là cỏ bụi mọc dầy mới đúng. Dọc đường đi, hai bên cây cỏ mọc đến nỗi không còn chỗ đặt chân, mỗi một phân một tấc đất dường như đều chen kín những loài thực vật đang tranh đoạt không gian sinh tồn. Sau những bụi rậm tưởng chừng như kéo dài đến vô tận kia, cơ hồ như có vô số loài độc trùng ác thú ẩn nấp trong bóng tối, đang dòm ngó, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xổ ra cắn trộm biến người ta thành một bữa ăn ngon.
Đối với những nhân vật như Quỷ Lệ hay Kim Bình Nhi, đám độc trùng ác thú phổ thông này tự nhiên không thể coi là uy hiếp gì lớn lắm, nhưng cứ đi mãi thế này cũng thật khiến hai người phải đau đầu.
Tuy bọn họ có thể ngự không phi hành, nhưng một là vì không biết lúc nào bên trên khu rừng này lại bốc lên độc vụ chướng khí, hai là vì tuy hai người đều đạo hành cao thâm, song dù sao thì cũng cần phải nghỉ ngơi, nhưng từ lúc vào rừng tới giờ luôn bị quấy nhiễu, cơ hồ như chưa từng có một phút dừng lại ngơi nghỉ.
Mấy ngày sau, ngay cả con khỉ Tiểu Hôi cũng bắt đầu cảm thấy bực bội bất an.
Ngoài chuyện này ra, thời tiết quái dị ở Thập Đại Vạn Sơn này cũng là một chuyện làm người ta phải phiền não. Không giống như ở Trung Thổ, mưa ở đây không cần tụ mây, trời cũng không cần đổi sắc, cơ hồ như nói mưa là mưa. Trời vừa mới quang đãng sáng sủa, đột nhiên mưa đổ xuống như trút nước, nhưng khi tạnh cũng hết sức đột ngột, vừa mới sấm sét đùng đùng, đột nhiên trời lại quang đãng không một gợn mây. Thời tiết biến đổi vô thường quả thật khiến người ta phải kinh ngạc hết sức.
Mà thời gian đổ mưa cũng không thể lường trước, ngắn thì nửa canh giờ, dài thì cả mấy ngày trời, Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi căn bản không thể nào đoán biết xem lúc nào trời sẽ tạnh.
Lúc này, hai người đang đi trong một khu rừng tối, mưa gió tiêu điều.
Kim Bình Nhi và Quỷ Lệ không thi triển pháp thuật ngự không là vì chính vào lúc họ định làm vậy thì đột nhiên phát hiện phía trên khu rừng đen kỳ lạ này, dù là lúc trời mưa cũng không ngừng bốc lên một luồng hắc khí quái dị, ngược lại, bên dưới thì không khí lại tương đối bình thường.
Hai người bọn họ đều là nhân vật có cỡ trong Ma Giáo, nhãn lực không phải tầm thường, tự nhiên cũng biết né nặng tìm nhẹ, sau khi thương thảo liền quyết định tình nguyện chậm một chút, đi bộ bên dưới khu rừng bí ẩn này.
Cánh rừng này cũng giống như rất nhiều cánh rừng khác ở vùng Thập Vạn Đại Sơn này, cây lá chằng chịt, mưa có to mấy cũng không thể rơi thẳng xuống đất mà phải chảy theo những chiếc lá qua cành cây thành từng dòng nước nhỏ xuống dưới mặt đất. Một không khí lạnh lẽo bao trùm cả không gian, ngoại trừ tiếng bước chân sũng nước của họ thì cả khu rừng này dường như đã chìm vào một giấc ngủ.
Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi đều không có ô, có lẽ cả hai đều không ai mang theo. Nhưng ở trong khu rừng rậm rạp thế này, cho dù là có ô chỉ sợ lại càng thêm vướng víu, khó đi hơn mà thôi.
Tiểu Hôi không kêu chí chách nữa mà rúc người lại trên vai Quỷ Lệ, những hạt nước chảy trên lá cây xuống làm bộ lông của nó ướt sạch, dính bết vào người.
Trên mặt Quỷ Lệ cũng có mấy hạt nước, nhưng sắc mặt gã vẫn thản nhiên không để ý, tiến về phía trước cơ hồ như không hề cảm nhận được không khí kỳ lạ xung quanh.
Kim Bình Nhi đi sau lưng gã, dáng vẻ chẳng chút mệt mỏi, mái tóc đã hơi rối loạn, thần tình thì có vẻ thờ ơ lạnh lùng, phảng phất như nàng ta đang có điều gì không vui vậy.
Kỳ thực lần trước nàng đã đi qua khu rừng này rồi. Kim Bình Nhi biết chắc chỉ cần đi qua khu rừng này, vượt thêm mấy rặng núi là có thể đến nơi mà họ cần đến. Trên thực tế, nàng cũng đã nói điều này với Quỷ Lệ rồi.
“Sạt!”
Quỷ Lệ đưa tay chặt đứt một cành cây thòng xuống trước mặt. Cành cây già xem ra có vẻ vô cùng cứng cáp, vậy mà vào tay gã chẳng khác gì một miếng đậu phụ.
Kim Bình Nhi lặng lẽ nhìn cánh tay gã, trong mắt lộ vẻ suy tư, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Đột nhiên Quỷ Lệ “ồ” lên một tiếng, đột nhiên dừng lại, sau đó chuyển hướng đi về phía trái mấy bước.
Không gian phía trước lập tức bừng sáng, thì ra đã đến một bờ vực. Trên thạch nham rộng chừng mấy thước vuông cỏ cây không mọc, bên dưới là một vùng mây đang cuồn cuộn bốc lên, vân khí dạt dào với đủ màu sắc, đẹp mắt vô cùng.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Kim Bình Nhi bước đến bên cạnh Quỷ Lệ, sắc mặt hơi biến đổi. Nơi này chính là nơi mà nàng bị hắc y nhân thần bí ám toán lần trước, may mắn là sau khi thoát chết, nàng còn phát hiện được thanh Sát Sinh Đao của Sát Sinh Hoà Thượng năm xưa. Lúc này, nàng chỉ nhìn Quỷ Lệ, không nói một lời, hiển nhiên là không hề có ý định nói ra chuyện lần trước cho gã nam tử này.
Quỷ Lệ cúi đầu nhìn xuống biển mây phía dưới, hồi lâu sau mới khẽ lắc đầu nói: “Bên dưới vân vụ đủ màu rực rỡ, chỉ sợ là chướng khí độc hại.”
Kim Bình Nhi khẽ gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Quỷ Lệ đưa mắt nhìn nàng hỏi: “Còn bao xa nữa?”
Kim Bình Nhi đưa tay gạt mấy hạt nước trên trán, trầm ngâm một chút rồi nói: “ Có lẽ không còn xa nữa, ta nhớ lần trước khi ta tới đây thì chỉ cần đi thêm chừng một canh giờ nữa là ra khỏi khu rừng này. Sau đó chỉ cần vượt qua hai rặng núi nữa là đến được Sân Ma Cổ Động rồi.”
Nói tới đây, nàng ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “ Kỳ lạ, lần trước ta tới đây, trong Hắc Sâm Lâm này có rất nhiều ác thú, tại sao trên đường ngoại trừ mấy con độc trùng ra, không thấy một con ác thú nào hung mãnh một chút vậy nhỉ?”
Quỷ Lệ nhạt giọng nói: “Chỉ e đám quái thú mà cô nương nhìn thấy đó đều đã cùng với Thú Thần ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn bắt người ăn rồi.”
Kim Bình Nhi ngẩn người, thấy rằng khả năng mà Quỷ Lệ vừa nói rất lớn, trên mặt lập tức lộ vẻ chán ghét. Bất luận thế nào, dù nàng xuất thân trong Ma Giáo, nhưng đối với loại nghiệt súc căn bản không có tính người như lũ yêu thú này, nàng vẫn vô cùng căm ghét.
Nghĩ lại ngày trước trong trận chiến Độc Xà Cốc, toàn bộ Hợp Hoan Phái bị diệt vong, tuy đến giờ Quỷ Lệ vẫn không biết tại sao một mình Kim Bình Nhi có thể chạy thoát, hơn nữa còn đầu nhập vào dưới trướng Quỷ Vương, nhưng xem ra Kim Bình Nhi chẳng hề có chút hảo cảm với đám yêu thú này.
Quỷ Lệ hít sâu vào một hơi thanh khí, phấn chấn tinh thần nói: “chúng ta đi thôi!”.
Nói đoạn quay người đi vào trong rừng, Kim Bình Nhi đang định đi theo gã, đột nhiên không hiểu vì sao lại bước tới bờ vực, nhìn xuống dưới, mày liễu khẽ chau lại, giống như đang suy nghĩ điều gì đó vậy. Quỷ Lệ đi được một đoạn, không thấy Kim Bình Nhi đi theo liền quay lại gọi một tiếng.
Kim Bình Nhi sực tỉnh, nở một nụ cười tươi như hoa, nhìn gã nói: “Sao vậy, chưa gì đã nhớ ta rồi sao?”.
Quỷ Lệ lừ mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng quay người bước đi, không thèm để ý đến nữa. Kim Bình Nhi thấy vậy thì cũng mỉm cười bước theo sau.
Trước khi nàng bước vào trong rừng, đột nhiên vung tay lên, một đạo bạch quang thoát thủ lướt đi như điện. “Phập!” cắm thẳng vào một khe hở trên vách đá cao.
Ánh sáng lấp lánh phát ra từ chỗ ấy, thì ra chính là Sát Sinh Đao lừng danh của Sát Sinh Hòa Thượng.
Trong nháy mắt, thân ảnh Kim Bình Nhi đã biến mất trong rừng.
Mưa gió lại đổ về như muốn nhấn chìm cả khu rừng kỳ dị này, trên bầu trời nơi xa xa, phảng phất như có sắc xám, không biết có phải là có thần minh hay ác ma gì đó đang ở trong cõi u minh gầm gừ gào thét, chú thị quan sát những sinh mệnh nhỏ bé tồn tại giữa chốn nhân gian này hay không…
Mưa gió càng lúc càng lớn.
* * * * * *
Trong lúc Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi vượt mưa gió gian nan trong Thập Vạn Đại Sơn để tìm kiếm tông tích Thú Thần thì ở Nam Cương, bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, không khí vô cùng nóng bỏng nhiệt náo.
Càng lúc càng có nhiều đệ tử chính phái đến Nam Cương, cùng với sự náo nhiệt mà họ đem đến, số lượng yêu thú còn tàn dư lại ở Nam Cương cũng nhanh chóng ít đi. Dải đất Nam Cương hoang dã này trước giờ chưa từng có nhiều người trung thổ đến vậy, hơn nữa đại đa số còn đều là người tu đạo nữa.
Những cư dân Nam Cương Ngũ Tộc bản địa đối với những người đến từ trung thổ này luôn giữ một thái độ kính nhi viễn chi. Còn giữa những đệ tử chính đạo này thì dường như đang có một bầu khong khí hết sức kỳ lạ, chỉ cần không phải là người cùng một môn phái, khi gặp nhau ai nấy đều giữ khoảng cách nhất định, thậm chí thi thoảng còn nghe được giữa những đệ tử của các môn phái khác nhau đã xảy ra xung đột.
Chỉ là dường như chưa có người nào lớn tiếng tuyên bố những chuyện này ra mà thôi.
Xét trên một ý nghĩa nào đó thì môn phái chính đạo lâu đời nhất ở Nam Cương Phần Hương Cốc tự nhiên trở thành điểm đến lý tưởng cho các đệ tử chính đạo không thông thuộc địa hình nơi đây đến đăng sơn bái phỏng, vì thế thời gian gần đây Phần Hương Cốc không còn yên tĩnh như ngày trước nữa, người ra kẻ vào liên miên bất tuyệt.
Ngày hôm nay, trước cửa Phần Hương Cốc xuất hiện ba người, một nam hai nữ, chính là môn hạ của Thanh Vân Môn, Tăng Thư Thư của Phong Hồi Phong và Văn Mẫn, Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc Phong.
Thanh Vân Môn đệ tử đến Nam Cương này tự nhiên không chỉ có ba người. Trên thực tế, Thanh Vân Môn lúc này đang là đệ nhất chính đạo đại phái, nên số đệ tử trẻ tuổi được phái đến đây cũng nhiều vô số, nhưng trong đó những nhân vật xuất sắc thì lại không có nhiều. Ngoại trừ mấy người đang phải mang trọng nhiệm như Tề Hạo, Tiêu Dật Tài cũng vì gần đây Đạo Huyền Chân Nhân không để ý đến sự vụ, nên toàn bộ công việc liệu lý trên Thông Thiên Phong đều về cả tay y, không thể nào rời khỏi Thanh Vân Sơn mà đến đây được, còn Lâm Kinh Vũ thì kiên quyết ở lại Tổ Sư Từ Đường, nghe nói là vì gã muốn thủ linh cho vị tiền bối quét dọn có ân tình sâu nặng với gã trước đây, thế nên cũng không thể đến được.
Những đệ tử còn lại thì do Tăng Thư Thư và Lục Tuyết Kỳ dẫn đầu. Tăng Thư Thư thì không có vấn đề gì, chỉ cần nói vài câu với Tăng Thúc Thường là đi luôn Nam Cương, còn Lục Tuyết Kỳ thì lần này tương đối khúc chiết. Nghe nói lúc đầu Thủy Nguyệt đại sư không muốn cho nàng đi, nhưng về sau không hiểu vì sao lại đổi ý, chỉ là vẫn chưa yên tâm nên đã sai sư tỷ Văn Mẫn đi cùng với Lục Tuyết Kỳ chuyến này.
Có điều Văn Mẫn đi cũng có chỗ tốt, ít ra thì trên đường đi Tăng Thư Thư cũng có người nói chuyện, bằng không nếu để một người hoạt bát hiếu động như gã đi cùng với Lục Tuyết Kỳ băng lạnh như sương, chỉ e mười câu thì đã có tới chín câu Tăng Thư Thư tự nói một mình, một câu còn lại quá nửa cũng là do Lục Tuyết Kỳ không chịu nổi, phát bực, quát gã tránh ra xa mà thôi.
Trên đường tới Nam Cương, ba người đã cùng nhau thương nghị. Tăng Thư Thư đề nghị dù sao cũng nên đến Phần Hương Cốc bái phỏng một phen, nhưng Lục Tuyết Kỳ dường như không nguyện ý lắm, nói là không phải chưa từng đến Nam Cương bao giờ, đại khái ai nấy cũng biết phải đi thế nào rồi, hà tất phải làm phiền người khác…
Tăng Thư Thư và Văn Mẫn trong lòng đều hiểu trong lòng Lục Tuyết Kỳ vẫn còn vướng mắc. Ngày đó trên Ngọc Thanh Điện nàng đã cự tuyệt lời cầu hôn của đệ tử của Phần Hương Cốc Chủ Vân Dịch Lam là Lý Tuân, làm mất thể diện của Vân Dịch Lam và cả Đạo Huyền Chân Nhân, nên giờ không muốn lai vãng với người của Phần Hương Cốc nữa cũng là chuyện hết sức tự nhiên.
Có điều sau khi Tăng Thư Thư và Văn Mẫn thương lượng mấy lượt, cuối cùng để Văn Mẫn tới khuyên giải Lục Tuyết Kỳ, nói là chung quy cũng nên đến bái phỏng một phen, bằng không sau này e rằng khó ăn khó nói trước mặt các vị sư trưởng, Lục Tuyết Kỳ do dự một hồi, cuối cùng cũng đành đáp ứng với hai người Tăng, Vân.
Ba người bọn họ vốn đã có chút danh khí, đặc biệt là Lục Tuyết Kỳ, bản thân đã là quốc sắc thiên hương khuynh thành khuynh quốc, kể từ khi quật khởi ở Thanh Vân Môn, danh khí của nàng càng thêm danh chấn thiên hạ, đặc biệt là đối với Phần Hương Cốc, ba chữ Lục Tuyết Kỳ này chỉ e còn có thêm một tầng ý nghĩa khác, vì thế khi ba người vừa mới xuất hiện ở cửa cốc, đệ tử Phần Hương Cốc đã lập tức nhận ra.
Sau cơn bỡ ngỡ ban đầu, đám đệ tử Phần Hương Cốc dường như có chút xao động, nhưng ngay sau đó đã có người chạy vào trong hồi báo, đồng thời mấy người khác cũng lập tức bước lên nghênh tiếp.
Người đi đầu cung tay mỉm cười nói: “A! Lục sư tỷ giá lâm Phần Hương Cốc! Thật là chuyện hiếm có! Hiếm có! Hai vị này cũng là sư huynh sư tỷ Thanh Vân Môn phải không? Mời vào, mời vào!”.
Tăng Thư Thư đưa mắt nhìn Văn Mẫn, le le lưỡi làm mặt xấu trong lòng nghĩ Lục Tuyết Kỳ này quả nhiên danh lớn át người, ngay cả những đệ tử bình thường của Phần Hương Cốc cũng thoạt nhìn là đã nhận ra, còn mình và Văn Mẫn thì hiển nhiên đã trở thành tùy tùng của mỹ nhân rồi.
Nhưng hai người bọn họ đều không hề lấy đó làm giận. Tăng Thư Thư còn cười nói huyên thuyên, trên đường không ngừng đùa cợt với mấy đệ tử Phần Hương Cốc, thỉnh thoảng lại cười phá lên.
Văn Mẫn đi bên cạnh Lục Tuyết Kỳ ở phía sau thấy thế thì mỉm cười nói: “Sư muội, muội xem vị Tăng sư đệ này, vừa mới gặp nhau mà đã vui đùa với người ta như là người quen lâu lắm rồi vậy, đúng là lợi hại!”.
Lục Tuyết Kỳ liếc mắt nhìn Tăng Thư Thư, thấy gã đang khoác vai một đệ tử Phần Hương Cốc, cười cười nói nói như thân quen lắm, chỉ cười nhạt, không nói gì.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã vào đến Sơn Hà Điện, trên điện Vân Dịch Lam đang ngồi mỉm cười chờ đợi, hiển nhiên là trong mắt vị Phần Hương Cốc Chủ này, phân lượng ba vị cao đồ Thanh Vân Môn khác hẳn so với đệ tử các môn phái khác.
Tuy rằng như vậy, ba người bọn Tăng Thư Thư dù sao cũng không phải là nhân vật đức cao vọng trọng gì. Vân Dịch Lam đích thân nghênh tiếp như vậy quả thật cũng không khỏi có chút hạ mình.
Ba người vội vàng bước lên trước thi lễ với lão. Tăng Thư Thư cúi mình nói: “Vân lão tiền bối đích thân đón tiếp thế này làm bọn vãn bối thật vô cùng hổ thẹn…”.
Vân Dịch Lam khẽ cười, nét mặt hết sức từ hòa: “Hiền điệt nói gì vậy, ta và sư bá Đạo Huyền và phụ thân Tăng Thúc Thường của ngươi đã có mấy chục năm giao tình, đâu cần phải khách khí như vậy. Hai vị đó vẫn khỏe chứ?”
Tăng Thư Thư cung kính nói: “Chưởng môn sư bá và gia phụ đều rất khỏe, hai vị trưởng bối có dặn dò vãn bối đến Nam Cương rồi thì nhất định phải đến bái kiến Vân sư bá trước.”
Vân Dịch Lam cười lên ha hả, gật đầu nói: “Thấm thoát không biết đã bao ngày sau lần giã biệt ở Thanh Vân Sơn rồi, lão phu cũng rất nhớ mấy vị lão hữu đó!”.
Nói đoạn, lão mỉm cười nhìn phía sau Tăng Thư Thư, ánh mắt chuyển từ Văn Mẫn sang gương mặt lạnh tựa một tảng băng của Lục Tuyết Kỳ.
Dường như cảm nhận được tia nhìn của Vân Dịch Lam, Lục Tuyết Kỳ ngẩng mặt lên, chỉ thấy Vân Dịch Lam đang mỉm cười hòa ái nhìn mình. Còn bên cạnh lão, một người khác cũng đang nhìn nàng cười khổ, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp, chính là Lý Tuân.
Lục Tuyết Kỳ im lặng không nói, chậm rãi cúi đầu.
Vân Dịch Lam mỉm cười, chuyển dịch mục quang nhìn Tăng Thư Thư nói: “Mấy đứa còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi! Quan hệ hai phái chúng ta đâu phải mật thiết vô cùng, đều là người nhà cả mà! Mau ngồi xuống đi!”.
Tăng Thư Thư liền y lời ngồi xuống trước,
Vân Dịch Lam lại tiếp tục hỏi chuyện ba người, sau khi biết được Văn Mẫn cũng giống như Lục Tuyết Kỳ, là đệ tử của Tiểu Trúc Phong Thủy Nguyệt đại sư thì liền hỏi nàng về tình hình của Thủy Nguyệt. Văn Mẫn đều nhất nhất trả lời, sau đó Vân Dịch Lam lại quay sang nói chuyện với Tăng Thư Thư.
Từ đầu đến cuối, dường như lão cũng biết Lục Tuyết Kỳ không muốn nói chuyện, nên cũng không hỏi nàng câu nào. Lục Tuyết Kỳ cũng lặng lẽ ngồi bên, không nói tiếng nào.
Có điều ánh mắt của những để tử khác của Phần Hương Cốc, bao gồm cả Lý Tuân đang đứng bên cạnh Vân Dịch Lam, đều tập trung cả lên gương mặt lãnh ngạo của nàng. Nữ tử áo trắng ấy có một khí chất đặc biệt, phảng phất như có một ma lực gì đó, khiến cho toàn bộ ánh sáng trong tòa đại điện này dường như đều tập trung cả lên người nàng vậy.
Bên này, Vân Dịch Lam mỉm cười nói với Tăng Thư Thư: “Trong trận đại chiến vừa rồi, Đạo Huyền sư huynh vì thiên hạ thương sinh mà đánh bại thần thú, cữu vãn đại cục, quả là công đức vô lượng! Có điều khi lão phu rời khỏi Thanh Vân Sơn, thương thế của Đạo Huyền sư huynh dường như vẫn còn chưa khỏe hẳn, không biết gần đây sức khỏe của người thế nào? Đạo Huyền sư huynh hiện là lãnh tụ của chính đạo, chuyện này hết sức quan trọng!”
Tăng Thư Thư mỉm cười đáp: “Đa tạ Vân sư bá quan tâm, chưởng môn sư bá đã khỏe hẳn, chỉ cần có thể giúp thiên hạ thương sinh thoát khỏi đại nạn, Thanh Vân Môn chịu một chút khổ ải nào có đáng gì.”
Vân Dịch Lam mỉm cười hiền hòa, nhấc tay cầm một chén trà đưa lên miệng, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng bừng lên như vừa nghĩ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, gần đây lão phu nghe được truyền ngôn, vừa hay có hiền điệt ở đây, lão phu cũng muốn hỏi rõ một chuyện.”
Tăng Thư Thư cười cười nói: “Vân sư bá xin cứ nói, nếu đệ tử biết tất sẽ nói hết.”
Vân Dịch Lam gật đầu, ánh mắt lại thoáng sáng rực lên, chậm rãi nói: “Lão phu gần đây nghe được sau khi Đạo Huyền sư huynh đánh bại Thần Thú, trên Thanh Vân Sơn vẫn còn tranh đấu khác, mà kết quả cuối cùng là trấn sơn chi bảo Thanh Vân Môn là Tru Tiên Cổ Kiếm đã bị hủy, không biết chuyện này có thật hay không?”
Lời này vừa thốt lên, trong sát na cả tòa đại điện đều tĩnh lặng như tờ. Tăng Thư Thư, Văn Mẫn, Lục Tuyết Kỳ ba người cùng lúc đứng dậy, tái mặt nhìn Vân Dịch Lam, còn các đệ tử của Phần Hương Cốc bao gồm cả Lý Tuân cũng ngạc nhiên nhìn họ Vân chằm chằm.
Chỉ có Vân Dịch Lam vẫn thản nhiên như không, cơ hồ vừa rồi lão không phải nói ra một chuyện kinh thiên động địa mà chỉ là một chuyện hết sức nhỏ nhặt vậy. Lão chỉ mỉm cười không nói, rồi lại đưa chén trà lên uống một hớp.
Sau đó, lão đưa mắt nhìn ba đệ tử Thanh Vân Môn, ôn hòa nói: “Chuyện đó, có thật hay không?”
Sơn Hà Điện, tịch mịch như cõi u minh.
Chương 194: Tiết Mật
Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn.
Vượt qua rặng núi đen, tiến vào bên trong Thập Đại Vạn Sơn, Quỷ Lệ liền cảm thấy mình đang bước vào một thế giới man hoang nguyên thủy, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
Kỳ thực trong Ma Giáo, Man Hoang vốn dùng để chỉ vùng đất hoang lương nằm ở Tây Bắc Thần Châu, nơi đây không một bóng người, tuyệt đại bộ phận đều là sa mạc mênh mông, cỏ cây không mọc nổi. Thánh điện Ma Giáo trong truyền thuyết cũng ở nơi đây, chỉ là Quỷ Lệ chưa từng tới đó mà thôi.
Nhưng thế giới trước mắt này hiển nhiên là hoàn toàn khác hẳn với Man Hoang trong truyền thuyết kia. Trong Thập Vạn Đại Sơn, chẳng những không phải cỏ cây không mọc mà phải nói là cỏ bụi mọc dầy mới đúng. Dọc đường đi, hai bên cây cỏ mọc đến nỗi không còn chỗ đặt chân, mỗi một phân một tấc đất dường như đều chen kín những loài thực vật đang tranh đoạt không gian sinh tồn. Sau những bụi rậm tưởng chừng như kéo dài đến vô tận kia, cơ hồ như có vô số loài độc trùng ác thú ẩn nấp trong bóng tối, đang dòm ngó, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xổ ra cắn trộm biến người ta thành một bữa ăn ngon.
Đối với những nhân vật như Quỷ Lệ hay Kim Bình Nhi, đám độc trùng ác thú phổ thông này tự nhiên không thể coi là uy hiếp gì lớn lắm, nhưng cứ đi mãi thế này cũng thật khiến hai người phải đau đầu.
Tuy bọn họ có thể ngự không phi hành, nhưng một là vì không biết lúc nào bên trên khu rừng này lại bốc lên độc vụ chướng khí, hai là vì tuy hai người đều đạo hành cao thâm, song dù sao thì cũng cần phải nghỉ ngơi, nhưng từ lúc vào rừng tới giờ luôn bị quấy nhiễu, cơ hồ như chưa từng có một phút dừng lại ngơi nghỉ.
Mấy ngày sau, ngay cả con khỉ Tiểu Hôi cũng bắt đầu cảm thấy bực bội bất an.
Ngoài chuyện này ra, thời tiết quái dị ở Thập Đại Vạn Sơn này cũng là một chuyện làm người ta phải phiền não. Không giống như ở Trung Thổ, mưa ở đây không cần tụ mây, trời cũng không cần đổi sắc, cơ hồ như nói mưa là mưa. Trời vừa mới quang đãng sáng sủa, đột nhiên mưa đổ xuống như trút nước, nhưng khi tạnh cũng hết sức đột ngột, vừa mới sấm sét đùng đùng, đột nhiên trời lại quang đãng không một gợn mây. Thời tiết biến đổi vô thường quả thật khiến người ta phải kinh ngạc hết sức.
Mà thời gian đổ mưa cũng không thể lường trước, ngắn thì nửa canh giờ, dài thì cả mấy ngày trời, Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi căn bản không thể nào đoán biết xem lúc nào trời sẽ tạnh.
Lúc này, hai người đang đi trong một khu rừng tối, mưa gió tiêu điều.
Kim Bình Nhi và Quỷ Lệ không thi triển pháp thuật ngự không là vì chính vào lúc họ định làm vậy thì đột nhiên phát hiện phía trên khu rừng đen kỳ lạ này, dù là lúc trời mưa cũng không ngừng bốc lên một luồng hắc khí quái dị, ngược lại, bên dưới thì không khí lại tương đối bình thường.
Hai người bọn họ đều là nhân vật có cỡ trong Ma Giáo, nhãn lực không phải tầm thường, tự nhiên cũng biết né nặng tìm nhẹ, sau khi thương thảo liền quyết định tình nguyện chậm một chút, đi bộ bên dưới khu rừng bí ẩn này.
Cánh rừng này cũng giống như rất nhiều cánh rừng khác ở vùng Thập Vạn Đại Sơn này, cây lá chằng chịt, mưa có to mấy cũng không thể rơi thẳng xuống đất mà phải chảy theo những chiếc lá qua cành cây thành từng dòng nước nhỏ xuống dưới mặt đất. Một không khí lạnh lẽo bao trùm cả không gian, ngoại trừ tiếng bước chân sũng nước của họ thì cả khu rừng này dường như đã chìm vào một giấc ngủ.
Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi đều không có ô, có lẽ cả hai đều không ai mang theo. Nhưng ở trong khu rừng rậm rạp thế này, cho dù là có ô chỉ sợ lại càng thêm vướng víu, khó đi hơn mà thôi.
Tiểu Hôi không kêu chí chách nữa mà rúc người lại trên vai Quỷ Lệ, những hạt nước chảy trên lá cây xuống làm bộ lông của nó ướt sạch, dính bết vào người.
Trên mặt Quỷ Lệ cũng có mấy hạt nước, nhưng sắc mặt gã vẫn thản nhiên không để ý, tiến về phía trước cơ hồ như không hề cảm nhận được không khí kỳ lạ xung quanh.
Kim Bình Nhi đi sau lưng gã, dáng vẻ chẳng chút mệt mỏi, mái tóc đã hơi rối loạn, thần tình thì có vẻ thờ ơ lạnh lùng, phảng phất như nàng ta đang có điều gì không vui vậy.
Kỳ thực lần trước nàng đã đi qua khu rừng này rồi. Kim Bình Nhi biết chắc chỉ cần đi qua khu rừng này, vượt thêm mấy rặng núi là có thể đến nơi mà họ cần đến. Trên thực tế, nàng cũng đã nói điều này với Quỷ Lệ rồi.
“Sạt!”
Quỷ Lệ đưa tay chặt đứt một cành cây thòng xuống trước mặt. Cành cây già xem ra có vẻ vô cùng cứng cáp, vậy mà vào tay gã chẳng khác gì một miếng đậu phụ.
Kim Bình Nhi lặng lẽ nhìn cánh tay gã, trong mắt lộ vẻ suy tư, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Đột nhiên Quỷ Lệ “ồ” lên một tiếng, đột nhiên dừng lại, sau đó chuyển hướng đi về phía trái mấy bước.
Không gian phía trước lập tức bừng sáng, thì ra đã đến một bờ vực. Trên thạch nham rộng chừng mấy thước vuông cỏ cây không mọc, bên dưới là một vùng mây đang cuồn cuộn bốc lên, vân khí dạt dào với đủ màu sắc, đẹp mắt vô cùng.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Kim Bình Nhi bước đến bên cạnh Quỷ Lệ, sắc mặt hơi biến đổi. Nơi này chính là nơi mà nàng bị hắc y nhân thần bí ám toán lần trước, may mắn là sau khi thoát chết, nàng còn phát hiện được thanh Sát Sinh Đao của Sát Sinh Hoà Thượng năm xưa. Lúc này, nàng chỉ nhìn Quỷ Lệ, không nói một lời, hiển nhiên là không hề có ý định nói ra chuyện lần trước cho gã nam tử này.
Quỷ Lệ cúi đầu nhìn xuống biển mây phía dưới, hồi lâu sau mới khẽ lắc đầu nói: “Bên dưới vân vụ đủ màu rực rỡ, chỉ sợ là chướng khí độc hại.”
Kim Bình Nhi khẽ gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Quỷ Lệ đưa mắt nhìn nàng hỏi: “Còn bao xa nữa?”
Kim Bình Nhi đưa tay gạt mấy hạt nước trên trán, trầm ngâm một chút rồi nói: “ Có lẽ không còn xa nữa, ta nhớ lần trước khi ta tới đây thì chỉ cần đi thêm chừng một canh giờ nữa là ra khỏi khu rừng này. Sau đó chỉ cần vượt qua hai rặng núi nữa là đến được Sân Ma Cổ Động rồi.”
Nói tới đây, nàng ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “ Kỳ lạ, lần trước ta tới đây, trong Hắc Sâm Lâm này có rất nhiều ác thú, tại sao trên đường ngoại trừ mấy con độc trùng ra, không thấy một con ác thú nào hung mãnh một chút vậy nhỉ?”
Quỷ Lệ nhạt giọng nói: “Chỉ e đám quái thú mà cô nương nhìn thấy đó đều đã cùng với Thú Thần ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn bắt người ăn rồi.”
Kim Bình Nhi ngẩn người, thấy rằng khả năng mà Quỷ Lệ vừa nói rất lớn, trên mặt lập tức lộ vẻ chán ghét. Bất luận thế nào, dù nàng xuất thân trong Ma Giáo, nhưng đối với loại nghiệt súc căn bản không có tính người như lũ yêu thú này, nàng vẫn vô cùng căm ghét.
Nghĩ lại ngày trước trong trận chiến Độc Xà Cốc, toàn bộ Hợp Hoan Phái bị diệt vong, tuy đến giờ Quỷ Lệ vẫn không biết tại sao một mình Kim Bình Nhi có thể chạy thoát, hơn nữa còn đầu nhập vào dưới trướng Quỷ Vương, nhưng xem ra Kim Bình Nhi chẳng hề có chút hảo cảm với đám yêu thú này.
Quỷ Lệ hít sâu vào một hơi thanh khí, phấn chấn tinh thần nói: “chúng ta đi thôi!”.
Nói đoạn quay người đi vào trong rừng, Kim Bình Nhi đang định đi theo gã, đột nhiên không hiểu vì sao lại bước tới bờ vực, nhìn xuống dưới, mày liễu khẽ chau lại, giống như đang suy nghĩ điều gì đó vậy. Quỷ Lệ đi được một đoạn, không thấy Kim Bình Nhi đi theo liền quay lại gọi một tiếng.
Kim Bình Nhi sực tỉnh, nở một nụ cười tươi như hoa, nhìn gã nói: “Sao vậy, chưa gì đã nhớ ta rồi sao?”.
Quỷ Lệ lừ mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng quay người bước đi, không thèm để ý đến nữa. Kim Bình Nhi thấy vậy thì cũng mỉm cười bước theo sau.
Trước khi nàng bước vào trong rừng, đột nhiên vung tay lên, một đạo bạch quang thoát thủ lướt đi như điện. “Phập!” cắm thẳng vào một khe hở trên vách đá cao.
Ánh sáng lấp lánh phát ra từ chỗ ấy, thì ra chính là Sát Sinh Đao lừng danh của Sát Sinh Hòa Thượng.
Trong nháy mắt, thân ảnh Kim Bình Nhi đã biến mất trong rừng.
Mưa gió lại đổ về như muốn nhấn chìm cả khu rừng kỳ dị này, trên bầu trời nơi xa xa, phảng phất như có sắc xám, không biết có phải là có thần minh hay ác ma gì đó đang ở trong cõi u minh gầm gừ gào thét, chú thị quan sát những sinh mệnh nhỏ bé tồn tại giữa chốn nhân gian này hay không…
Mưa gió càng lúc càng lớn.
* * * * * *
Trong lúc Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi vượt mưa gió gian nan trong Thập Vạn Đại Sơn để tìm kiếm tông tích Thú Thần thì ở Nam Cương, bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, không khí vô cùng nóng bỏng nhiệt náo.
Càng lúc càng có nhiều đệ tử chính phái đến Nam Cương, cùng với sự náo nhiệt mà họ đem đến, số lượng yêu thú còn tàn dư lại ở Nam Cương cũng nhanh chóng ít đi. Dải đất Nam Cương hoang dã này trước giờ chưa từng có nhiều người trung thổ đến vậy, hơn nữa đại đa số còn đều là người tu đạo nữa.
Những cư dân Nam Cương Ngũ Tộc bản địa đối với những người đến từ trung thổ này luôn giữ một thái độ kính nhi viễn chi. Còn giữa những đệ tử chính đạo này thì dường như đang có một bầu khong khí hết sức kỳ lạ, chỉ cần không phải là người cùng một môn phái, khi gặp nhau ai nấy đều giữ khoảng cách nhất định, thậm chí thi thoảng còn nghe được giữa những đệ tử của các môn phái khác nhau đã xảy ra xung đột.
Chỉ là dường như chưa có người nào lớn tiếng tuyên bố những chuyện này ra mà thôi.
Xét trên một ý nghĩa nào đó thì môn phái chính đạo lâu đời nhất ở Nam Cương Phần Hương Cốc tự nhiên trở thành điểm đến lý tưởng cho các đệ tử chính đạo không thông thuộc địa hình nơi đây đến đăng sơn bái phỏng, vì thế thời gian gần đây Phần Hương Cốc không còn yên tĩnh như ngày trước nữa, người ra kẻ vào liên miên bất tuyệt.
Ngày hôm nay, trước cửa Phần Hương Cốc xuất hiện ba người, một nam hai nữ, chính là môn hạ của Thanh Vân Môn, Tăng Thư Thư của Phong Hồi Phong và Văn Mẫn, Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc Phong.
Thanh Vân Môn đệ tử đến Nam Cương này tự nhiên không chỉ có ba người. Trên thực tế, Thanh Vân Môn lúc này đang là đệ nhất chính đạo đại phái, nên số đệ tử trẻ tuổi được phái đến đây cũng nhiều vô số, nhưng trong đó những nhân vật xuất sắc thì lại không có nhiều. Ngoại trừ mấy người đang phải mang trọng nhiệm như Tề Hạo, Tiêu Dật Tài cũng vì gần đây Đạo Huyền Chân Nhân không để ý đến sự vụ, nên toàn bộ công việc liệu lý trên Thông Thiên Phong đều về cả tay y, không thể nào rời khỏi Thanh Vân Sơn mà đến đây được, còn Lâm Kinh Vũ thì kiên quyết ở lại Tổ Sư Từ Đường, nghe nói là vì gã muốn thủ linh cho vị tiền bối quét dọn có ân tình sâu nặng với gã trước đây, thế nên cũng không thể đến được.
Những đệ tử còn lại thì do Tăng Thư Thư và Lục Tuyết Kỳ dẫn đầu. Tăng Thư Thư thì không có vấn đề gì, chỉ cần nói vài câu với Tăng Thúc Thường là đi luôn Nam Cương, còn Lục Tuyết Kỳ thì lần này tương đối khúc chiết. Nghe nói lúc đầu Thủy Nguyệt đại sư không muốn cho nàng đi, nhưng về sau không hiểu vì sao lại đổi ý, chỉ là vẫn chưa yên tâm nên đã sai sư tỷ Văn Mẫn đi cùng với Lục Tuyết Kỳ chuyến này.
Có điều Văn Mẫn đi cũng có chỗ tốt, ít ra thì trên đường đi Tăng Thư Thư cũng có người nói chuyện, bằng không nếu để một người hoạt bát hiếu động như gã đi cùng với Lục Tuyết Kỳ băng lạnh như sương, chỉ e mười câu thì đã có tới chín câu Tăng Thư Thư tự nói một mình, một câu còn lại quá nửa cũng là do Lục Tuyết Kỳ không chịu nổi, phát bực, quát gã tránh ra xa mà thôi.
Trên đường tới Nam Cương, ba người đã cùng nhau thương nghị. Tăng Thư Thư đề nghị dù sao cũng nên đến Phần Hương Cốc bái phỏng một phen, nhưng Lục Tuyết Kỳ dường như không nguyện ý lắm, nói là không phải chưa từng đến Nam Cương bao giờ, đại khái ai nấy cũng biết phải đi thế nào rồi, hà tất phải làm phiền người khác…
Tăng Thư Thư và Văn Mẫn trong lòng đều hiểu trong lòng Lục Tuyết Kỳ vẫn còn vướng mắc. Ngày đó trên Ngọc Thanh Điện nàng đã cự tuyệt lời cầu hôn của đệ tử của Phần Hương Cốc Chủ Vân Dịch Lam là Lý Tuân, làm mất thể diện của Vân Dịch Lam và cả Đạo Huyền Chân Nhân, nên giờ không muốn lai vãng với người của Phần Hương Cốc nữa cũng là chuyện hết sức tự nhiên.
Có điều sau khi Tăng Thư Thư và Văn Mẫn thương lượng mấy lượt, cuối cùng để Văn Mẫn tới khuyên giải Lục Tuyết Kỳ, nói là chung quy cũng nên đến bái phỏng một phen, bằng không sau này e rằng khó ăn khó nói trước mặt các vị sư trưởng, Lục Tuyết Kỳ do dự một hồi, cuối cùng cũng đành đáp ứng với hai người Tăng, Vân.
Ba người bọn họ vốn đã có chút danh khí, đặc biệt là Lục Tuyết Kỳ, bản thân đã là quốc sắc thiên hương khuynh thành khuynh quốc, kể từ khi quật khởi ở Thanh Vân Môn, danh khí của nàng càng thêm danh chấn thiên hạ, đặc biệt là đối với Phần Hương Cốc, ba chữ Lục Tuyết Kỳ này chỉ e còn có thêm một tầng ý nghĩa khác, vì thế khi ba người vừa mới xuất hiện ở cửa cốc, đệ tử Phần Hương Cốc đã lập tức nhận ra.
Sau cơn bỡ ngỡ ban đầu, đám đệ tử Phần Hương Cốc dường như có chút xao động, nhưng ngay sau đó đã có người chạy vào trong hồi báo, đồng thời mấy người khác cũng lập tức bước lên nghênh tiếp.
Người đi đầu cung tay mỉm cười nói: “A! Lục sư tỷ giá lâm Phần Hương Cốc! Thật là chuyện hiếm có! Hiếm có! Hai vị này cũng là sư huynh sư tỷ Thanh Vân Môn phải không? Mời vào, mời vào!”.
Tăng Thư Thư đưa mắt nhìn Văn Mẫn, le le lưỡi làm mặt xấu trong lòng nghĩ Lục Tuyết Kỳ này quả nhiên danh lớn át người, ngay cả những đệ tử bình thường của Phần Hương Cốc cũng thoạt nhìn là đã nhận ra, còn mình và Văn Mẫn thì hiển nhiên đã trở thành tùy tùng của mỹ nhân rồi.
Nhưng hai người bọn họ đều không hề lấy đó làm giận. Tăng Thư Thư còn cười nói huyên thuyên, trên đường không ngừng đùa cợt với mấy đệ tử Phần Hương Cốc, thỉnh thoảng lại cười phá lên.
Văn Mẫn đi bên cạnh Lục Tuyết Kỳ ở phía sau thấy thế thì mỉm cười nói: “Sư muội, muội xem vị Tăng sư đệ này, vừa mới gặp nhau mà đã vui đùa với người ta như là người quen lâu lắm rồi vậy, đúng là lợi hại!”.
Lục Tuyết Kỳ liếc mắt nhìn Tăng Thư Thư, thấy gã đang khoác vai một đệ tử Phần Hương Cốc, cười cười nói nói như thân quen lắm, chỉ cười nhạt, không nói gì.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã vào đến Sơn Hà Điện, trên điện Vân Dịch Lam đang ngồi mỉm cười chờ đợi, hiển nhiên là trong mắt vị Phần Hương Cốc Chủ này, phân lượng ba vị cao đồ Thanh Vân Môn khác hẳn so với đệ tử các môn phái khác.
Tuy rằng như vậy, ba người bọn Tăng Thư Thư dù sao cũng không phải là nhân vật đức cao vọng trọng gì. Vân Dịch Lam đích thân nghênh tiếp như vậy quả thật cũng không khỏi có chút hạ mình.
Ba người vội vàng bước lên trước thi lễ với lão. Tăng Thư Thư cúi mình nói: “Vân lão tiền bối đích thân đón tiếp thế này làm bọn vãn bối thật vô cùng hổ thẹn…”.
Vân Dịch Lam khẽ cười, nét mặt hết sức từ hòa: “Hiền điệt nói gì vậy, ta và sư bá Đạo Huyền và phụ thân Tăng Thúc Thường của ngươi đã có mấy chục năm giao tình, đâu cần phải khách khí như vậy. Hai vị đó vẫn khỏe chứ?”
Tăng Thư Thư cung kính nói: “Chưởng môn sư bá và gia phụ đều rất khỏe, hai vị trưởng bối có dặn dò vãn bối đến Nam Cương rồi thì nhất định phải đến bái kiến Vân sư bá trước.”
Vân Dịch Lam cười lên ha hả, gật đầu nói: “Thấm thoát không biết đã bao ngày sau lần giã biệt ở Thanh Vân Sơn rồi, lão phu cũng rất nhớ mấy vị lão hữu đó!”.
Nói đoạn, lão mỉm cười nhìn phía sau Tăng Thư Thư, ánh mắt chuyển từ Văn Mẫn sang gương mặt lạnh tựa một tảng băng của Lục Tuyết Kỳ.
Dường như cảm nhận được tia nhìn của Vân Dịch Lam, Lục Tuyết Kỳ ngẩng mặt lên, chỉ thấy Vân Dịch Lam đang mỉm cười hòa ái nhìn mình. Còn bên cạnh lão, một người khác cũng đang nhìn nàng cười khổ, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp, chính là Lý Tuân.
Lục Tuyết Kỳ im lặng không nói, chậm rãi cúi đầu.
Vân Dịch Lam mỉm cười, chuyển dịch mục quang nhìn Tăng Thư Thư nói: “Mấy đứa còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi! Quan hệ hai phái chúng ta đâu phải mật thiết vô cùng, đều là người nhà cả mà! Mau ngồi xuống đi!”.
Tăng Thư Thư liền y lời ngồi xuống trước,
Vân Dịch Lam lại tiếp tục hỏi chuyện ba người, sau khi biết được Văn Mẫn cũng giống như Lục Tuyết Kỳ, là đệ tử của Tiểu Trúc Phong Thủy Nguyệt đại sư thì liền hỏi nàng về tình hình của Thủy Nguyệt. Văn Mẫn đều nhất nhất trả lời, sau đó Vân Dịch Lam lại quay sang nói chuyện với Tăng Thư Thư.
Từ đầu đến cuối, dường như lão cũng biết Lục Tuyết Kỳ không muốn nói chuyện, nên cũng không hỏi nàng câu nào. Lục Tuyết Kỳ cũng lặng lẽ ngồi bên, không nói tiếng nào.
Có điều ánh mắt của những để tử khác của Phần Hương Cốc, bao gồm cả Lý Tuân đang đứng bên cạnh Vân Dịch Lam, đều tập trung cả lên gương mặt lãnh ngạo của nàng. Nữ tử áo trắng ấy có một khí chất đặc biệt, phảng phất như có một ma lực gì đó, khiến cho toàn bộ ánh sáng trong tòa đại điện này dường như đều tập trung cả lên người nàng vậy.
Bên này, Vân Dịch Lam mỉm cười nói với Tăng Thư Thư: “Trong trận đại chiến vừa rồi, Đạo Huyền sư huynh vì thiên hạ thương sinh mà đánh bại thần thú, cữu vãn đại cục, quả là công đức vô lượng! Có điều khi lão phu rời khỏi Thanh Vân Sơn, thương thế của Đạo Huyền sư huynh dường như vẫn còn chưa khỏe hẳn, không biết gần đây sức khỏe của người thế nào? Đạo Huyền sư huynh hiện là lãnh tụ của chính đạo, chuyện này hết sức quan trọng!”
Tăng Thư Thư mỉm cười đáp: “Đa tạ Vân sư bá quan tâm, chưởng môn sư bá đã khỏe hẳn, chỉ cần có thể giúp thiên hạ thương sinh thoát khỏi đại nạn, Thanh Vân Môn chịu một chút khổ ải nào có đáng gì.”
Vân Dịch Lam mỉm cười hiền hòa, nhấc tay cầm một chén trà đưa lên miệng, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng bừng lên như vừa nghĩ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, gần đây lão phu nghe được truyền ngôn, vừa hay có hiền điệt ở đây, lão phu cũng muốn hỏi rõ một chuyện.”
Tăng Thư Thư cười cười nói: “Vân sư bá xin cứ nói, nếu đệ tử biết tất sẽ nói hết.”
Vân Dịch Lam gật đầu, ánh mắt lại thoáng sáng rực lên, chậm rãi nói: “Lão phu gần đây nghe được sau khi Đạo Huyền sư huynh đánh bại Thần Thú, trên Thanh Vân Sơn vẫn còn tranh đấu khác, mà kết quả cuối cùng là trấn sơn chi bảo Thanh Vân Môn là Tru Tiên Cổ Kiếm đã bị hủy, không biết chuyện này có thật hay không?”
Lời này vừa thốt lên, trong sát na cả tòa đại điện đều tĩnh lặng như tờ. Tăng Thư Thư, Văn Mẫn, Lục Tuyết Kỳ ba người cùng lúc đứng dậy, tái mặt nhìn Vân Dịch Lam, còn các đệ tử của Phần Hương Cốc bao gồm cả Lý Tuân cũng ngạc nhiên nhìn họ Vân chằm chằm.
Chỉ có Vân Dịch Lam vẫn thản nhiên như không, cơ hồ vừa rồi lão không phải nói ra một chuyện kinh thiên động địa mà chỉ là một chuyện hết sức nhỏ nhặt vậy. Lão chỉ mỉm cười không nói, rồi lại đưa chén trà lên uống một hớp.
Sau đó, lão đưa mắt nhìn ba đệ tử Thanh Vân Môn, ôn hòa nói: “Chuyện đó, có thật hay không?”
Sơn Hà Điện, tịch mịch như cõi u minh.
Bình luận truyện