Trúc Mã Đại Tác Chiến

Chương 12



Lục Tinh Thần bồng Trầm Nguyệt Lượng vào phòng, lúc này Trầm Nguyệt Lượng lại sợ.

“Trầm Nguyệt Lượng, em định lâm trận bỏ chạy?!” Lục Tinh Thần quay người chặn cô lại, giữ hai tay cô, đè cô lên giường.

“Không … không phải … không phải.” Trầm Nguyệt Lượng đảo mắt: “Thật ra trước đây em muốn đẩy ngã anh là vì muốn dùng kế gạo nấu thành cơm để dễ bề nói chuyện với mẹ Lục, nếu không em sợ mẹ Lục vẫn coi em như con gái, trước giờ chưa từng muốn em làm con dâu, chúng ta trước nên từ từ đã…”

Lục Tinh Thần cười: “Mẹ anh đã sớm biết tình cảm anh dành cho em rồi, nhưng anh nói với bà ấy rằng đừng thể hiện ra ngoài, sợ em mất tự nhiên.”

“Vậy anh không nói với em sớm một chút!” Trầm Nguyệt Lượng nổi giận, cô vì chuyện này mà lo lắng suốt một thời gian dài.

“Cho nên … còn gì lo lắng nữa chứ? Nói hết ra nhanh đi. Không còn sớm, phải đi ngủ sớm.” Lục Tinh Thần từ trên cao nhìn xuống, bày ra biểu cảm tình thế bắt buộc.

Trầm Nguyệt Lượng chớp chớp mắt không nói gì. Trước đây cô trêu chọc Lục Tinh Thần thế nào thì anh vẫn thờ ơ, suýt nữa khiến lòng tự trọng của cô rơi đầy đất, thế nhưng bây giờ anh đột nhiên chủ động thế này, trái lại, cô lại thấy ngại ngùng.

“Áo mưa! Đúng, không có áo mưa.” Trầm Nguyệt Lượng thầm khen bản thân cơ trí.

Lục Tinh Thần liếc cô, thả tay cô ra, cúi đầu mở ngăn kéo đầu giường: “Anh vẫn luôn có sẵn. Ai dè em chỉ mạnh miệng, không dám làm thật!”

“Anh còn nói em! Lần đầu tiên em chạy vào phòng anh, anh không nể ném em ra ngoài! Sau đó khóa chặt cửa, phòng em như phòng cướp.” Trầm Nguyệt Lượng nhắc lại vẫn thấy tức.

Lục Tinh Thần cười to, hôn lên môi cô: “Trừ hai ngày đầu tiên ra thì còn lại anh không hề khóa, ai ngờ em không tới nữa.”

Trầm Nguyệt Lượng định cười trên nỗi đau của anh thì điện thoại của Lục Tinh Thần reo.

“Ai mà muộn vậy rồi còn gọi cho anh, chẳng lẽ còn có Lý Nhiên, Trương Nhiên nữa?” Giọng Trầm Nguyệt Lượng chua lè.

Lục Tinh Thần trực tiếp đưa điện thoại qua cho cô nhìn, thì ra là bà Lục: “Alo, mẹ ạ.”

Anh nghe điện thoại, Trầm Nguyệt Lượng ra hiệu anh thả mình ra, rồi lại nghe anh nói: “Em Nguyệt Lượng ạ …”

Trầm Nguyệt Lượng lập tức yên lặng, cô sợ anh nói lung tung với mẹ Lục, ai ngờ anh trả lời với bà cô ngủ rồi.

Trầm Nguyệt Lượng thấy anh nói dối không chớp mắt liền lại nổi cơn trêu hoa ghẹo nguyệt. Cô nở nụ cười gian xảo, thò bàn tay nhỏ bé vào áo sơ mi, vuốt nhè nhẹ nơi thắt lưng.

Cô chỉ sờ loạn, không hề có kĩ xảo, vậy mà cũng đủ khiến Lục Tinh Thần nổi lửa. Có lẽ cô cũng không nhận ra, cố ý uốn éo người cọ cọ, ánh mắt khiêu khích. All hd này của cô rơi vào mắt Lục Tinh Thần là sự mê hoặc vô tận.

“Mẹ, con thấy hơi mệt, con ngắt máy nhé!” Lục Tinh Thần nói xong liền dập máy.

Anh thật sự không khỏe, cổ họng như nóng rát, cơ thể như muốn bốc lửa.

Lúc Trầm Nguyệt Lượng tỉnh trí lại, muốn chạy trốn thì đã muộn rồi. Một người đàn ông cấm dục từ lâu, trước mắt là người phụ nữ mình yêu, sao có thể làm Liễu Hạ Huệ? Chức Thánh này để người khác làm đi, bây giờ anh hoàn toàn là kẻ phàm trần.

“Anh …. Cho em nói một câu đã.” Trầm Nguyệt Lượng bị Lục Tinh Thần hôn đến mức đầu óc choáng váng, chợt nhớ ra một món nợ.

“Nói gì cơ?” Giọng anh khàn khàn.

“Nói là: Từ nay về sau, ngôi sao luôn luôn xoay quanh mặt trăng.” Trước đây Trầm Nguyệt Lượng luôn xun xoe bên cạnh Lục Tinh Thần, không ít người chê cười cô đảo lộn quy luật tự nhiên, để mặt trăng xoay quanh ngôi sao.

“Từ nay về sau, ngôi sao luôn luôn xoay quanh mặt trăng.” Giọng Lục Tinh Thần dứt khoát.

“Anh có thể rụt rè một chút được không hả? Không phải trước đây không chịu thừa nhận sao?”

Lục Tinh Thần đáp bằng một câu đầy ám muội: “Đừng đánh giá thấp sự vô sỉ của đàn ông.” Rồi hôn cô càng mãnh liệt hơn.

Cuối cùng Trầm Nguyệt Lượng nức nở, tự an ủi bản thân, dù sao cũng do mình tự chuốc lấy, còn làm sao được nữa? Cứ như vậy mà hưởng thụ hạnh phúc đi.

End.❤️❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện