Trúc Mã Đại Tác Chiến
Chương 6
Cuối tuần về nhà, đương nhiên là về nhà họ Lục trước.
Vừa vào cửa, Trầm Nguyệt Lượng thân thiết gọi: “Ba Lục, mẹ Lục.”
Cô nũng nịu ôm chầm lấy hai ông bà khiến bọn họ phá lên cười thật lớn.
Lục Tinh Thần đứng yên một bên, anh đã quen bị giành mất sự yêu thương, còn mình như đứa con rơi. Anh không nhớ Trầm Nguyệt Lượng đã gọi ba mẹ anh như vậy từ lúc nào, nhưng hình như hai người đều rất thích.
“Đáng yêu quá!” Trầm Nguyệt Lượng ngạc nhiên.
“Mẹ Lục, mẹ nuôi chú cún con đáng yêu này từ lúc nào vậy ạ?”
“Đó là con chó của nhà dì Trương. Trước kia dì ấy ở đối diện nhà chúng ta, sau đó chuyển đi, dạo gần đây mới quay trở về. Dì ấy đi thăm con gái nên nhờ mẹ chăm nó vài ngày.” Giọng nói của Từ Bình từ trong bếp vọng ra.
“Thật đáng yêu!” Trầm Nguyệt Lượng ngồi xuống vọc hai cái tai của nó, quay lại nói với Lục Tinh Thần: “Em cũng muốn nuôi một con.”
“Không được!” Lục Tinh Thần thẳng thừng cự tuyệt. Tính cô cả thèm chóng chán, hôm nay thích, ngày mai lại không thích nữa, chỉ có mình anh ở lại thu dọn tàn cuộc; mà thật sự anh thu dọn chỉ một mình cô cũng đủ mệt rồi.
Trầm Nguyệt Lượng bĩu môi, chạy vào bếp méc ba mẹ Lục.
Không biết ông bà Lục nói thế nào lại khiến Trầm Nguyệt Lượng vô cùng vui vẻ quay trở ra, ánh mắt của cô vô cùng kì lạ, không tiếp tục đòi nuôi chó nữa.
Cơm nước xong, ba mẹ Lục ngủ trưa, Trầm Nguyệt Lượng len lén chạy vào phòng Lục Tinh Thần.
“Anh đoán xem ba mẹ lúc nãy nói gì với em?” Cô nằm lên giường anh, cười như hồ ly trộm thịt.
Lục Tinh Thần nằm xuống bên cạnh cô, chậm rãi nhắm mắt, hiếm khi chiều theo hỏi một câu: “Nói gì thế?”
“Ha ha ha!” Trầm Nguyệt Lượng che miệng cười, xích lại gần, xoa đầu anh như chó con, giọng đắc ý: “Mẹ bảo nuôi chó rất phiền, nếu em cảm thấy buồn chán thì cứ nói anh chơi cùng em. Anh nói xem, ý mẹ có phải là bảo em nuôi anh là được đúng không? Lục tiểu cẩu.”
Lục Tinh Thần im lặng, mẹ ruột anh luôn hãm hại anh như thế. Anh trở mình, ôm Trầm Nguyệt Lượng: “Ngủ đi, lát dậy anh đưa em về nhà.”
Trầm Nguyệt Lượng không nói gì, Lục Tinh Thần còn tưởng cô không muốn về nhà, anh mở mắt, định dỗ dành cô vài ba câu vừa hay bắt quả tang bàn tay cô đang đặt trên áo anh.
Trầm Nguyệt Lượng bị bắt tại trận, ánh mắt mị hoặc, ngữ điệu vô cùng thản nhiên: “Đi ngủ phải cởi quần áo mới thoải mái, em đây chỉ nghĩ cho anh.”
Lục Tinh Thần phì cười: “Cảm ơn nhưng anh thích mặc quần áo khi ngủ hơn.”
Trầm Nguyệt Lượng không quan tâm, cô xù lông: “Lục Tinh Thần, em cũng biết tự ái. Anh không cho em ngủ, thì em … em tự ngủ.”
Chẳng trách Trầm Nguyệt Lượng đổi giọng, bởi hai mắt nhíu lại của Lục Tinh Thần thật sự dọa người.
Cuối cùng Trầm Nguyệt Lượng ngoan ngoãn rúc đầu vào lòng Lục Tinh Thần ngủ, trong cơn mơ màng hình như nghe giọng anh thì thầm bên tai: “Nghĩ cho kĩ em sai ở đâu, nghĩ kĩ rồi lại trèo lên giường anh.”
Vừa vào cửa, Trầm Nguyệt Lượng thân thiết gọi: “Ba Lục, mẹ Lục.”
Cô nũng nịu ôm chầm lấy hai ông bà khiến bọn họ phá lên cười thật lớn.
Lục Tinh Thần đứng yên một bên, anh đã quen bị giành mất sự yêu thương, còn mình như đứa con rơi. Anh không nhớ Trầm Nguyệt Lượng đã gọi ba mẹ anh như vậy từ lúc nào, nhưng hình như hai người đều rất thích.
“Đáng yêu quá!” Trầm Nguyệt Lượng ngạc nhiên.
“Mẹ Lục, mẹ nuôi chú cún con đáng yêu này từ lúc nào vậy ạ?”
“Đó là con chó của nhà dì Trương. Trước kia dì ấy ở đối diện nhà chúng ta, sau đó chuyển đi, dạo gần đây mới quay trở về. Dì ấy đi thăm con gái nên nhờ mẹ chăm nó vài ngày.” Giọng nói của Từ Bình từ trong bếp vọng ra.
“Thật đáng yêu!” Trầm Nguyệt Lượng ngồi xuống vọc hai cái tai của nó, quay lại nói với Lục Tinh Thần: “Em cũng muốn nuôi một con.”
“Không được!” Lục Tinh Thần thẳng thừng cự tuyệt. Tính cô cả thèm chóng chán, hôm nay thích, ngày mai lại không thích nữa, chỉ có mình anh ở lại thu dọn tàn cuộc; mà thật sự anh thu dọn chỉ một mình cô cũng đủ mệt rồi.
Trầm Nguyệt Lượng bĩu môi, chạy vào bếp méc ba mẹ Lục.
Không biết ông bà Lục nói thế nào lại khiến Trầm Nguyệt Lượng vô cùng vui vẻ quay trở ra, ánh mắt của cô vô cùng kì lạ, không tiếp tục đòi nuôi chó nữa.
Cơm nước xong, ba mẹ Lục ngủ trưa, Trầm Nguyệt Lượng len lén chạy vào phòng Lục Tinh Thần.
“Anh đoán xem ba mẹ lúc nãy nói gì với em?” Cô nằm lên giường anh, cười như hồ ly trộm thịt.
Lục Tinh Thần nằm xuống bên cạnh cô, chậm rãi nhắm mắt, hiếm khi chiều theo hỏi một câu: “Nói gì thế?”
“Ha ha ha!” Trầm Nguyệt Lượng che miệng cười, xích lại gần, xoa đầu anh như chó con, giọng đắc ý: “Mẹ bảo nuôi chó rất phiền, nếu em cảm thấy buồn chán thì cứ nói anh chơi cùng em. Anh nói xem, ý mẹ có phải là bảo em nuôi anh là được đúng không? Lục tiểu cẩu.”
Lục Tinh Thần im lặng, mẹ ruột anh luôn hãm hại anh như thế. Anh trở mình, ôm Trầm Nguyệt Lượng: “Ngủ đi, lát dậy anh đưa em về nhà.”
Trầm Nguyệt Lượng không nói gì, Lục Tinh Thần còn tưởng cô không muốn về nhà, anh mở mắt, định dỗ dành cô vài ba câu vừa hay bắt quả tang bàn tay cô đang đặt trên áo anh.
Trầm Nguyệt Lượng bị bắt tại trận, ánh mắt mị hoặc, ngữ điệu vô cùng thản nhiên: “Đi ngủ phải cởi quần áo mới thoải mái, em đây chỉ nghĩ cho anh.”
Lục Tinh Thần phì cười: “Cảm ơn nhưng anh thích mặc quần áo khi ngủ hơn.”
Trầm Nguyệt Lượng không quan tâm, cô xù lông: “Lục Tinh Thần, em cũng biết tự ái. Anh không cho em ngủ, thì em … em tự ngủ.”
Chẳng trách Trầm Nguyệt Lượng đổi giọng, bởi hai mắt nhíu lại của Lục Tinh Thần thật sự dọa người.
Cuối cùng Trầm Nguyệt Lượng ngoan ngoãn rúc đầu vào lòng Lục Tinh Thần ngủ, trong cơn mơ màng hình như nghe giọng anh thì thầm bên tai: “Nghĩ cho kĩ em sai ở đâu, nghĩ kĩ rồi lại trèo lên giường anh.”
Bình luận truyện