Trúc Mã Là Nam Thần

Chương 31



Editor: Rosegi

Cuối cùng, Hứa Tam và Hứa Tứ cũng ra tới.

Tâm trạng Hứa Tam vốn đang rất tốt, nhưng còn cách từ xa đã nhìn thấy em gái nhà mình bị một người người đàn ông ôm vào trong ngực thì đôi mắt đào hoa liền lập tức trầm xuống.

Giống như em gái xinh đẹp của hắn đang bị một con heo ôm lấy vậy.

Hứa Tứ cuối cùng cũng nhìn rõ, sắc mặt càng đen hơn, "Trần Dục Sâm."

Bóng lưng này... Tuy hắn không gặp Trần Dục Sâm nhiều lần, nhưng ấn tượng cũng đủ sâu sắc, khí chất này... Là Trần Dục Sâm.

Hứa Tứ giữ chặt Hứa Tam, "Người này chúng ta không đánh lại được, cho nên......"

Dừng một chút, Hứa Tứ cười lộ ra hàm răng trắng, "......Chúng ta cùng nhau lên."

Nhưng mà nếu cùng nhau lên cũng đánh không lại thì sao?

- --Thế thì quá mất mặt rồi.

Nắm đấm mang theo tiếng gió sắc bén, ánh mắt Hứa Tứ lạnh lẽo, các cơ căng ra, không nói hai lời đã nhắm thẳng mặt Trần Dục Sâm tung nắm đấm.

Khí thế lớn như vậy, đôi mắt đen nhánh của Trần Dục Sâm lạnh lẽo, nghiêng đầu tránh thoát, duỗi tay nhanh như chớp túm lấy cổ tay của hắn hất ra, động tác thành thạo đẹp mắt. Làm Hứa Tứ mặt biến sắc lùi lại, cảm giác nguy hiểm giống như có một mũi dao xẹt qua gò má khiến lông tơ cả người hắn dựng hết lên.

Hứa Tứ liếc Hứa Tam bên cạnh, lại lần nữa vọt lên. Hứa Tam là thương nhân, năng lực hoàn toàn tỏa sáng trong việc hãm hại lừa gạt âm hiểm xảo trá, đánh lén mới là sở trường của hắn.

Mắt đào hoa của Hứa Tam híp lại, lặng lẽ di chuyển, đôi mắt đen xảo quyệt đột nhiên sáng ngời, bất ngờ tung cước.

Hứa đệ ở một bên đang giữ Lãm Nguyệt thấy một màn như vậy, hai mắt sáng lên như hai cái bóng đèn, hận không thể trực tiếp đánh trống hò hét cổ vũ.

Hay lắm! Mạnh nữa lên!

Tuy nhiên chỉ một giây sau, người đàn ông vốn đang quay lưng vê về Hứa Tam ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén nghiêng người tránh đi, bàn tay thon dài nắm chặt mắt cá chân Hứa Tam hất thẳng hắn về phía Hứa Tứ.

Động tác nhìn thì có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng thực chất là vô cùng sắc bén, khiến người ta không có cơ hội đánh trả, Hứa Tứ chưa kịp phản ứng, đã thấy Hứa Tam với ý cười chưa kịp thu liễm trên khuôn mặt đang lao lại đây.

Bịch...

Hai người xô vào nhau thành một đống, Hứa Tứ kêu lên một tiếng đau đớn, thiếu chút nữa bị Hứa Tam đè đến cơm tối qua cũng nôn ra.

Sắc mặt Hứa đệ nhanh chóng đen lại.

Thất vọng.

"Còn không mau đứng dậy?" Hứa Tứ đen mặt quát, hắn tưởng là hắn nhẹ lắm à?

Hứa Tam hoa mắt, choáng váng đứng lên, khóe miệng co rút, cùng nhau đánh cũng vô dụng.

Nhưng Hứa Tam dù sao cũng là thương nhân, đã sớm rèn luyện ra bộ dạng mặt dày, thấy người đàn ông ánh kia bình tĩnh nhìn hắn thì liền bày ra dáng vẻ tươi cười, "Quả nhiên là lợi hại, lát nữa lại xin chỉ giáo một chút."

Trần Dục Sâm nhìn hắn một cái, làm ý cười trên khóe miệng Hứa Tam đông cứng lại, sau đó anh đi đến trước mặt Lãm Nguyệt, im lặng nắm tay cô, đôi mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn cô chăm chú.

Rõ ràng không có biểu cảm gì, Lãm Nguyệt lại có thể nhìn ra cả người anh phát ra loại cảm giác đặc biệt muốn được khen ngợi, muốn được vuốt ve.

"Rất đẹp trai." Lãm Nguyệt mỉm cười nhón chân hôn anh, giơ tay vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên ngực áo. "Có bị thương không?"

Hứa Tam co rút khóe miệng, mắt đào hoa tràn đầy tủi thân, "Nguyệt Nguyệt, câu đấy không phải nên hỏi anh sao?"

Lãm Nguyệt mỉm cười, "Em tin anh ấy có chừng mực."

"Anh ấy có thể chắc chắn sẽ không làm các anh bị thương, nhưng các anh thì không chắc."

Quần áo mùa hè vốn rất mỏng, độ ấm từ lòng bàn tay cô xuyên qua lớp vải dệt, trêu chọc trước ngực anh, làm anh không khỏi căng thẳng, trái tim cũng nóng lên.

Cô tín nhiệm anh.

"Không có."

Người đàn ông mấp máy môi không có biểu cảm gì, cả người lại tản ra hơi thở được khen ngợi, vẻ mặt tự nhiên vòng tay ôm chặt lấy eo nhỏ của cô.

Hai mắt cay xè.

Hứa đệ liếc bên này một cái, lẩm bẩm, nói với Hứa Tứ, "Bình thường bắt nạt em thì lợi hại vậy, sao vừa gặp người ngoài đã sợ hãi rồi, hai đánh một cũng không được, quá mất mặt."

Hứa Tứ cười khẩy, "Có gan thì chú lên đi."

Hứa đệ nghẹn họng, sau đó thật sự nóng lòng muốn thử, "Lúc nữa cùng nhau đi."

Đương nhiên cậu không ngốc, nghĩ nghĩ, "Gọi anh cả nữa."

Anh cả là người mạnh nhất trong mấy anh em. Hứa Nhị và Hứa Tam đều là vặt vãnh.

Đúng lúc này Quý Tam đi tới.

Sau đó...... Được Trần Đại Ma Vương tiếp đón một phen, sợ tới mức hắn thiếu chút nữa run thành Parkinson.

(Parkinson: một bệnh vê thần kinh có triệu chứng là run rẩy, không kiểm soát được cơ thể)

Hứa Tam và Hứa Tứ tới rồi, Lãm Nguyệt cũng thuận thế mang theo Trần Dục Sâm và Quý Tam cùng nhau đi vào.

"Chị! Bọn chị đi đâu vậy?"

Lãm Nguyệt nhìn hai người phía sau, "Hai người đi theo em làm gì?" Cô bình tĩnh nói, "Không biết cái gì là phi lễ chớ nhìn sao?"

Quý Tam:......... "Đại tiểu thư! Lương tâm của em đâu rồi hả?! Có thể để ý đến cảm nhận của cẩu độc thân một chút không?"

Ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông nhìn lại đây, giống như ánh sáng từ một lưỡi dao sắc bén, Quý Tam giật mình, buột miệng thốt ra, "Lương tâm em rất tốt, anh độc thân là anh sai không trách em tất cả là do lỗi của anh."

"Đúng lúc Chấp Tinh định dẫn đường cho anh." Sau đó cười hì hì hai tiếng, bịt miệng Hứa đệ đang định nói gì đó, ôm vai bá cổ kiểu anh em tốt đi ra ngoài.

Hứa đệ đen mặt, hất cánh tay trên vai xuống, "Anh làm gì vậy?!"

Quý Tam trợn trắng mắt, "Anh đang cứu cậu đấy."

Có tin lúc nãy anh họ bụng dạ đen tối của hắn có thể sẽ ghi thù hay không?

.........

Hai người đi rồi, Lãm Nguyệt lắc lắc hai bàn tay đang đan vào nhau. Thấy anh mím môi, gãi gãi mu bàn tay anh, "Căng thẳng sao?"

Hai người phải đi chúc thọ ông nội cô.

Trần Dục Sâm mắt nhìn phía trước, "Không căng thẳng."

Lãm Nguyệt mỉm cười, cũng không vạch trần anh, "Không sao đâu, mẹ em rất thích anh." Hơn nữa cũng không phải thích bình thường đâu.

Người đàn ông của mình mà, đương nhiên phải giữ mặt mũi cho anh.

"Vậy còn cha và ông nội thì sao." Anh nhìn cô, đôi mắt đen như mực giống một mặt gương, phản chiếu rõ từng phản ứng của cô.

Nghiêm khắc mà nói, đây là lần đầu tiên anh ra mắt người lớn.

"Cha và ông nội à..." Lãm Nguyệt suy nghĩ, bình tĩnh nói, "Chỉ cần anh và em ở bên nhau, thì họ sẽ nhìn anh không vừa mắt đâu."

"Vậy," ánh mắt người đàn ông lay động, khuôn mặt đạm mạc, lông mi rũ xuống không nhìn rõ cảm xúc, "Nếu họ không thích anh, em sẽ làm thế nào?"

Lãm Nguyệt cảm thấy trong lòng đột ngột thắt lại, cùng lúc đó, một sự mềm mại từ đáy lòng cuồn cuộn trào ra, trên mặt cô tràn đầy ý cười, giống như một bông hoa nở rộ, "Đương nhiên là ăn mừng rồi."

"Ăn mừng...... Không có ai tranh đoạt bạn trai với em."

Ánh mắt mang theo ý cười, cô ôm cổ người đàn ông, đôi môi cánh hoa nhẹ nhàng cọ xát, tiếng nói chậm rãi và mềm mại, "Chỉ một mình em thích anh, không được sao..."

Trái tim đang trầm xuống một lần nữa lại nhảy lên, từng tiếng từng tiếng một, sinh động và mừng rỡ, anh duỗi tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, đáy mắt thanh lãnh vỡ vụn bởi những tia sáng lấp lánh, sự dịu dàng cũng từ đó tràn ra.

"Được".

Môi của anh giống như con người của anh vậy, sạch sẽ và hơi lạnh, giống thạch trái cây, Lãm Nguyệt say xưa cọ xát, vươn lưỡi thăm dò, lúc này môi anh như lơ đãng mở ra, Lãm Nguyệt tức khắc đụng phải một thứ nóng bỏng.

Trước mắt cô sáng ngời......

Người đàn ông rũ lông mi, thấy không rõ cảm xúc nơi đáy mắt, tay vẫn giữ chặt eo cô, an tĩnh dựa vào cây cột phía sau.

.........

Hôm nay Ôn Kha rất xui xẻo, lúc đi xuống thì thang máy đột nhiên xảy ra sự cố, bất đắc dĩ trèo xuống từ tầng 23, mệt muốn đứt hơi bò đến tầng một thì phát hiện đèn thang máy lại sáng......

Lái xe ra cổng, lại xảy ra va chạm với xe phụ nữ, bị rơi mất mắt kính, sau đó cô ta cố tình nhét cho hắn một tấm danh thiếp nói rất vừa lòng với hắn hai người có thể thử xem......

Không thấy hắn đang lái xe à?!

Lúc qua cổng trong thì lại thấy một người đàn ông dựa vào cây cột, nhìn có vẻ như nhu thuận, nhưng cả người lại mang khí thế quân vương, cánh tay ôm gắt gao người con gái vào lòng, Ôn Kha cười ôn hòa.

"Khụ, cho tôi hỏi đường chút!"

Tôi đang thất tình, mọi người cùng nhau khó chịu đi.

Bàn tay đang đè ở sau gáy Lãm Nguyệt chậm rãi thả xuống, người đàn ông nhìn qua, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, như một thanh đao sắc bén, dường như đang lóc da xẻ thịt người ta.

Ôn Kha bỗng nhiên mở to mắt, cả người cảm thấy lạnh lẽo, run lên, mắt nhìn thẳng về phía trước bước nhanh chân đi qua.

"Tôi thất tình, ánh mắt không tốt, hai người tiếp tục."

Lãm Nguyệt khụ một tiếng, sờ gương mặt nóng bừng của mình, khuôn mặt thanh lãnh của anh khi nhiễm sắc dục, gợi cảm kinh người, thiếu chút nữa thì cô không cầm giữ được.

Nhưng mà đàn ông thật sự có bản năng về việc này sao? Ban đầu rõ ràng là cô tương đối chủ động, sau lại bị hôn đến choáng váng, chỉ có thể cảm giác được cánh tay bên hông đang giữ lấy mình.

"Chúng ta đi." Biết chân cô đã mềm nhũn, anh ôm eo cô, giọng nói nhàn nhạt ấm áp.

......

Nhà chính cách không xa lắm, còn chưa đi vào đã nghe thấy Hứa lão gia đang lớn giọng ở bên trong, "Nói láo!"

Bước chân dừng một chút, Lãm Nguyệt nắm tay anh đi vào, "Ông nội, sao vậy ạ?"

"Ông nội." Người đàn ông cũng bình tĩnh chào.

Hứa lão gia nghe thấy giọng nói của cô thì quay lại, ngoài dự kiến là, khi ông cụ nhìn thấy hai người dắt tay nhau đi vào cũng không nổi trận lôi đình, mà ánh mắt lại sáng lên.

Vốn ông đang định đánh một trận với Trần cáo già, kết quả không biết thế nào chủ đề lại ngoặt sang Trần cáo già nói cháu gái của ông là nuôi giúp ông ta, điều này Hứa lão gia đương nhiên không thể nhịn được, thay đổi ý định, ông có thể bảo Lãm Nguyệt cướp Trần Dục Sâm về mà.

Dù sao cái nhà này lớn như vậy, nuôi thêm một người thì có sao!

Cho Trần cáo già tức chết!

Ông cụ thuận miệng đáp một tiếng, đập bàn, "Tiểu tử họ Trần! Cậu tới nói xem! Cậu là người Trần gia hay là Hứa gia?!"

_______

Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện