Trúc Mã Là Sói

Chương 10: Động phòng hoa chúc đòi ly hôn




Nhớ lại chuyện cũ, Nhan Tiếu càng không thể ngủ được.
Hồi đó người nói ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại là Văn Dịch, hiện giờ người đột nhiên quay lại, phá bĩnh các cuộc gặp gỡ qua mối lái của cô cũng là Văn Dịch. Cuối cùng, anh chàng này còn giờ trò lừa kết hôn! Nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc ban ngày, Nhan Tiếu hận và nghiến răng ken két.
Thực ra, ba năm sau khi yêu nghiệt sang Mỹ, họ không cắt đứt hoàn toàn liên lạc với nhau. Dù sao thì hai người cũng lớn lên cùng nhau, cả hai có quá nhiều bạn bè chung. Có lần, hai người gặp nhau trên MSN, không kịp tránh, yêu nghiệt liền vui vẻ chào Nhan Tiếu.
Từ đó, hai người bèn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục làm bạn, trong mắt người ngoài cũng không có gì khác, chi có hai người mới hiểu, họ không thể quay lại những tháng ngày trong sáng như trước được nữa. Nhũng lời hỏi thăm nhân dịp lễ tết hoặc sinh nhật đều khách khí và xa cách.
Lúc đầu Nhan Tiếu tưởng rằng, hai người chấm dứt từ đây. Biển cả mênh mông ngăn cách hai đứa, rất hiếm khi liên lạc với nhau, mãi đến khi xảy ra chuyện về Tề Gia Minh. Hồi đó, Nhan Tiếu thực sự tưởng rằng người đàn ông dịu dàng, chín chắn như Tề Gia Minh có thể cứu cô ra khỏi vũng lầy, dù không có đủ can đảm để kể cho Tề Gia Minh nghe chuyện này, nhưng thực sự Nhan Tiếu qua lại với anh ta với tâm nguyện sẽ sống cùng anh ta suốt đời.
Ai có thể ngờ, anh ta là cậu con rể tương lai của sếp. Đêm hôm đó, sau khi biết được sự thật, Nhan Tiếu nhắn tin cho Tề Gia Minh bằng đôi tay run rẩy: "Tại sao lại như vậy? Tại sao anh lại lừa em?".
Tề Gia Minh trả lời rất nhanh: "Tiếu Tiếu, anh xin lỗi, anh cũng là vạn bất đắc dĩ. Thực sự là anh rất thích em. Em có thể cho anh chút thời gian được không? Chắc chắn anh sẽ giải quyết ổn thỏa những chuyện này. Hay là... ngày mai mình đi ăn nhé?".
Không biết là trùng hợp hay là âm mưu, đột nhiên Văn Dịch, người từ lâu rất ít liên lạc, gửi webcam cho cô. Nhan Tiếu run rẩy click vào, lập tức quên hết những ký ức không vui đó mà nói ngay: "Tớ bị lừa rồi, làm thế nào bây giờ?".
Nửa năm sau, gần như ngày nào Nhan Tiếu cũng chat với Văn Dịch, mặc dù múi giờ lệch nhau nhiều, mặc dù hai người cách nhau trăm núi ngàn sông, nhưng người đang ở trong tình trạng thất tình và bị lừa như Nhan Tiếu thực sự rất cần có người an ủi và trút bầu tâm sự. Do tính cách của mình nên từ nhỏ mọt sách Nhan Tiếu đã không có nhiều bạn, cộng với thân phận đặc biệt của Tề Gia Minh, chuyện này củng không được nói cho đồng nghiệp biết, thái hậu thì... càng khỏi phải nói, nếu để bà biết, chắc chắn bà sẽ làm ầm lên tận hội Phụ nữ.
Chính vì thế nghĩ đi nghĩ lại, dường như ngoài Văn Dịch, thực sự Nhan Tiếu không biết có thể tìm ai để xin lời khuyên. Thời gian đó, với tư cách là người có kinh nghiệm đầy mình trong "tình trường", yêu nghiệt đã truyền dạy nhiều điều cho Nhan Tiếu. Nhan Tiếu dần thoát khỏi sự ám ảnh của Tề Gia Minh và quan hệ giữa hai người cũng dần dần được cải thiện.
Đến khi Nhan Tiếu phát hiện ra điều bất thường thì quan hệ với Văn Dịch đã đi quá xa. Thái hậu cũng bắt đầu sắp xếp các buổi gặp mặt, giới thiệu, mối lái cho cô con gái đã đến tuổi lấy chồng. Nhân cơ hội này, Nhan Tiếu cũng cảnh cáo mình, không được vượt qua hố mìn nửa bước, không lên MSN, không check mail, sau đó ngay cả động vào máy tính sau khi hết giờ làm việc cũng ít.
Một ngày nọ, buổi sáng tỉnh dậy, phát hiện ra một chuỗi các con số kỳ quặc, nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, đơn giản: "Dạo này bị bắt cóc hay ngủ đông vậy?".
Kiểu nói châm chọc này, người gửi tin nhắn chỉ có thể là yêu nghiệt. Nghĩ một lát, Nhan Tiếu nhắn tin trả lời: "Ờ, dạo này tiểu thư bận hẹn hò!".


Sau đó là ba tháng bặt vô âm tín, mãi cho đến buổi hẹn hò vô tình nọ, đột nhiên Nhan Tiếu nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, rạng ngời đó xuất hiện...
Nhan Tiếu lặng lẽ nhắm mắt lại, MSN, chat, Tề Gia Minh, làm mối, kết hôn... dường như tất cả mọi chuyện đều diễn ra quá trùng hợp, dường như đều được sắp đặt rất chu đáo, đây đâu phải là "âm mưu"? Mà phải là "dương mưu"! Một dương mưu kinh khủng, hoặc đã có người sắp đặt tất cả những chuyện này từ một năm về trước, kiên trì nhẫn nại! Sắp đặt thật tinh vi!
Nghĩ đên đây, ngọn lửa trong lòng Nhan Tiếu bốc lên tận đầu, giống như cằn nhà chứa đầy khí gas bên trong đốt củi, nổ đoàng một tiếng, lập tức Nhan Tiếu ngồi bật đậy, lao thẳng sang phòng ngủ đối diện, đá tung cửa. Gã nọ còn đang say sưa giấc nồng, miệng còn cười cười. Đúng vậy, đây rõ ràng là nụ cười đắc thắng, giỏi lắm, giỏi lắm, đúng là rât giỏi!
Nhan Tiếu vô cùng giận dữ, tung một cú đá vào người Văn Dịch. Yêu nghiệt đang ngủ tít mít, đột nhiên thấy thắt lưng đau nhói, kêu la thảm thiết sau khi rơi xuống vực sâu mở mắt ra, mới phát hiện ra mình đang nằm dưới đất, rõ ràng vùng thắt lưng vừa bị ai đá, đau tê tái.
Còn chưa tỉnh giấc, làm sao yêu nghiệt không nổi nóng, hắn trợn mắt ngẩng đẩu, liền nhìn thấy người vợ trẻ đứng trên giường, tay chống nạnh hầm hầm la lớn: “Em muốn ly hôn!".
——Tôi là dải phân cách “Cuối cùng đã trở về thời hiện đại”——
Nếu trong đêm tân hôn ngọt ngào, vợ bạn đánh thức ban bằng cú đá trên giường, giậm chân gào thét đòi ly hôn thì bạn sẽ làm gì? Sau khi bỏ ra ba giây để định thần, xác đinh rõ mình đang ở đâu, yêu nghiệt sờ tay lên môi, không kìm được bèn bật cười.
Người ta đểu nói đàn ông là động vật dùng nửa dưới của cơ thể để suy nghĩ. Mặc dù đêm tân hôn hắn có được là do lừa đảo, nhưng nếu Văn Dịch không mơ tưởng cao xa hơn... hê, thì chứng tỏ hắn là thằng đàn ông có vấn đề! Chính vì thế phải mất rất nhiều sức, yêu nghiệt mới không mò sang phòng Nhan Tiếu lúc nửa đêm, mặc dù đã chuẩn bị sẵn chìa khóa từ lâu, đấu tranh một hồi lâu, khó khăn lắm mới chợp được mắt thì vợ hắn đã rất thông cảm, chủ động sang nộp mạng.
Bên này Nhan Tiếu còn chưa biết ý tưởng xấu xa trong đầu kẻ nọ, vẫn đang vô cùng phẫn nộ: "Em nói rồi đó, anh nghe thấy chưa? Em muốn ly hôn!".
Yêu nghiệt vặn người, bò lên giường giả vờ chết: "Đêm hôm khuya khoắt, Cục dân chính đóng cửa rồi, ly hôn cái gì?".
Nhan Tiếu hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế cơn giận nói: "Được, em hỏi anh, có phải là anh cố tình hay không?".
"Đúng vậy. Dĩ nhiên là đúng rồi", yêu nghiệt cười trả lời rất trơ trẽn. "Nếu không, anh từ Mỹ về đây làm gì? Nếu không, việc gì anh phải ngày ngày theo dõi hành động của em, kiểm tra xem em hẹn hò ở đâu?"
"Anh.. Nhan Tiếu đầu hàng trước sự trơ trẽn của Văn Dịch. Tại sao lại có người mặt dày đến nước này? Trước đây hắn ta đã phá bĩnh các cuộc hẹn hò của cô hết lần này đến lần khác, cô còn có thể nhắm mắt cho qua, nhưng kết hôn... Cô không thể đi tìm đàn ông khi trên người đã bị gắn mác "phụ nữ đã có chồng".
Yêu nghiệt, chính nhà ngươi đã chặn đường lùi của ta! Cô đã bị hắn ép đến bên bờ vực thẳm, hoặc là phải sà vào lòng hắn, hoặc là chịu cảnh tan xương nát thịt.
Dường như Văn Dịch hiểu được suy nghĩ của Nhan Tiếu, mắt hắn nheo nheo, cười rât tươi tỉnh: "Tiếu Tiếu, anh nhắc nhở em, kể cả có âm thầm ly hôn thì cũng vẫn có hồ sơ. Sau này, thân phận của em là từ "chưa kết hôn" đến "đã kết hôn", và cuối cùng là "ly dị" rồi".
Thấy sắc mặt Nhan Tiếu trắng bệch, Văn Dịch sờ tay lên cằm tiếp tục dọa: "Ờ... không biết em có quan tâm đến hoạt động giới thiệu bạn đời trên các diễn đàn lớn dành cho phụ nữ không, hình như trên đó có nói, người đã từng ly hôn một lần đồng nghĩa với việc bị rớt giá một lần. Anh tin rằng, nếu lần sau em có đi gặp gỡ những người mà người khác làm mối cho em thì ngay cả những kẻ như anh chàng mặt mụn cũng không gặp nữa. Còn nữa, em dám chắc rằng, "chồng cũ" của em, là anh, sẽ không xuất hiện chứ?".
Nghe yêu nghiệt vẽ ra các thảm cảnh sau khi ly hôn, cộng với việc nhớ lại sắc mặt của thái hậu, bất giác Nhan Tiếu co rúm người lại, hỏi: "Rốt cuộc là anh muốn gì?". Cô bị hắn ta hại còn chưa đủ thê thảm sao? Yêu nghiệt muốn hại cô đến khi nhà tan cửa nát mới chịu buông tha sao?!
Nghe thấy vậy, Văn Dịch lặng lẽ ngồi thẳng người, ôm lấy con gấu bông trên giường. Trong đêm tối, đôi mắt càng sáng ngời: "Tiếu Tiếu, anh muốn gì, không phải ngay từ đầu em đã biết rồi sao?".
Nhan Tiếu sững người, nhìn thẳng vào Văn Dịch, lúc này mới phát hiện ra vào phòng lâu như vậy mà không bật đèn, cô vội đứng dậy né tránh: "Đợi đã, để em đi bật...", chữ đèn còn chưa nói hết, yêu nghiệt đã rướn người tới...
Văn Dịch ôm chặt Nhan Tiếu, tham lam hít hà mùi thơm trên cơ thể cô, nói với giọng nghiêm túc: "Ngay từ đầu anh đã nói rồi, nếu không có ai thích em, muốn tìm đại một người để lấy không bằng lấy luôn anh đây. Em đi hẹn hò, gặp gỡ với người ta không phải là để tìm một phiếu ăn dài hạn thích hợp với mình đó sao? Anh tuyệt gấp trăm gấp nghìn lần mấy anh chàng đó!".
Nhan Tiếu đẩy yêu nghiệt ra, vẫn đòi xuống giường: "Á, tối quá, để em bật đèn! Bật đèn rồi tính sau…”. Nhan Tiếu chưa kịp kêu, đôi môi yêu nghiệt đã ập tới, rút kinh nghiệm từ n lần trước đây, lần này yêu nghiệt túm chặt tay Nhan Tiếu, để đêm tân hôn không bị trắng tay.
Trong tích tắc bị đôi môi mềm mại chạm vào, Nhan Tiếu cảm thấy đầu óc trống rỗng, giãy giụa định thoát ra, nhưng lại bị đối phương kẹp chặt hơn. Đúng là cơ thể thành thực hơn đại não, dường như nó vẫn còn nhớ con người này và đôi môi này, người Nhan Tiếu lập tức mềm nhũn, bất giác ngả vào lòng yêu nghiệt.
Yêu nghiệt biết Nhan Tiếu còn đang nhùng nhằng, nếu lúc này hắn còn ngần ngừ do dự, chắc Nhan Tiếu sẽ trốn đến tận chân trời. Chính vì thế, tiến theo tuần tự không bằng thừa thế xông lên, đè Nhan Tiếu xuống, Văn Dịch ngoác miệng cười gian giảo: "Nương tử, đừng bật đèn. Anh sợ lát nữa em sẽ ngại…”.
Nghe thấy vậy, lập tức Nhan Tiếu hậm hực, chỉ tiếc rằng mình đang bị một con heo nặng mấy chục ký đè, tay lại bị túm chặt, không nhúc nhích được: "Anh nói thế có nghĩa là gì? Buông em ra! Anh... anh đang cưỡng bức người khác!".
Văn Dịch một tay kéo Nhan Tiếu, một tay chống cằm nheo mắt lại: "Cưỡng bức người khác? Ờ, anh có nói là sẽ cưỡng bức em không? Hay là do em thích chơi trò này?".
Nghe thấy giọng nói lúc trầm lúc bổng của yêu nghiệt, Nhan Tiếu tự biết mình một lần nữa trúng kế của hắn, bèn nghiến răng nói: "Được... nếu anh không có ý định đó thì mau buông em ra!!".
Yêu nghiệt ghé sát vào cổ Nhan Tiếu cười khúc khích, ngẩng đầu gạt đám tóc trên mặt Nhan Tiếu ra, nói: "Nhưng bây giờ anh thay đổi ý định rồi".

Nhan Tiếu: "- _ - Anh điên à? Ai cứu tôi với!!!".
Nhan Tiếu bị Văn Dịch đè chặt và hôn tới hấp, tay chân chưa mềm nhũn, nhưng ý thức đã mơ màng.
Dường như yêu nghiệt có ý định đêm nay sẽ không ăn chay mà ăn mặn, sức rất khỏe, một tay ghì chặt tay Nhan Tiếu, bắt cô ôm chặt eo mình. Nhan Tiếu chạm vào cơ bắp của yêu nghiệt, ngón tay run run, thầm nghĩ: Rốt cuộc anh chàng này sang Mỹ để du học hay luyện võ mà sao người chắc nịch thế nhỉ?
Vừa nghĩ như vậy, ngón tay Nhan Tiếu đã không tuân theo sự điều khiến của chủ nó mà véo vào eo Văn Dịch, đúng lúc chạm vào chỗ cô đá ban nãy. Mặc dù đau đên vã mồ hôi, nhưng Văn Dịch vẫn vô cùng phấn khởi, ngoác miệng cười: "Thế nào? Người ông xã em đẹp đó chứ? Nếu nương tử muốn, mình có thể cởi hẳn ra để sờ cho đã, mặc quần áo thế này mất cảm giác lắm…”.
Nói xong, yêu nghiệt liền chớp chớp đôi mắt long lanh định biểu diễn điệu thoát y vũ, nhưng đã bị Nhan Tiếu kéo lại, lạnh lùng nói: "Văn Dịch, đừng nói em không nhắc anh đấy, anh đừng có hối hận".
Văn Dịch "hứ" một tiếng: "Ngay cả em anh cũng còn lừa được vào tròng rồi, kiếp này không có gì phải hối hận". Nói xong, hắn cởi áo ra, để lộ bộ ngực rắn chắc, rồi lại bắt đầu đùa giỡn với Nhan Tiếu. Trong lúc không để ý, Nhan Tiếu đã bị hắn ngoạm chặt môi, lưỡi đưa rất khéo vào miệng cô. Trên phương diện này, Nhan Tiếu quá thiếu kinh nghiệm, đành để mặc yêu nghiệt đẫn đường, vừa hôn cô, dường như đối phương còn cắn cô một cái.
Đau! Nhan Tiếu hít một hơi thật sâu. Giây tiếp theo, trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Văn Dịch.
Nhan Tiếu chậm rãi ngồi dậy thì thấy yêu nghiệt đang luống cuống thè lưõi ra, nói rất tội nghiệp: "Em... cắn anh…”.
Nhan Tiếu lườm hắn: "Tại anh cắn em trước".
Yêu nghiệt vừa bị đá vào vùng thắt lưng lúc trước, giờ lưỡi lại bị thương, thương tích đầy mình nhưng chưa nếm được mùi thịt, thật chỉ muốn đâm đầu vào con gấu bông mà chết. Dù rất tức nhưng hắn không dám làm gì, chỉ đấm vào đầu con gấu bông, vừa đấm vừa gào: "Đó không phải là cắn... mà là hôn! Hôn! Hôn! Em cắn anh... anh không nói rõ được!".
Lúc đầu Nhan Tiếu định nghiêm giọng giáo huấn yêu nghiệt một hồi, nhưng thấy hắn vừa tấn công con gấu vừa lắp bắp như vậy, không kìm được bèn phì cười: "Đáng đời anh, đây gọi là bụng làm dạ chịu. Thôi, muộn quá rồi, ngày mai bàn chuyện ly hôn sau, em... U... u…”.
Nhan Tiếu đã ngồi xuống thành giường, người đã thả lỏng, tưởng yêu nghiệt sẽ không còn động tác nào nữa, ai ngờ đang cúi đầu tìm dép thì bị yêu nghiệt ngồi sau vòng tay ôm chặt, tay hắn kẹp chặt trên eo cô, nghiêng đầu thì đã bị hôn tới tấp. Ngay lập tức, Nhan Tiếu chỉ cảm thấy tim đập chậm nửa nhịp rồi nhắm mắt lại trôi theo cảm giác.
Một hồi lâu, lâu đến mức hai người gần như ngạt thở mới buông nhau ra, đôi mắt đen láy của Văn Dịch hấp háy, ôm chặt Nhan Tiếu nũng nịu: "Tiếu Tiếu, anh chưa bao giờ đùa, càng không bao giờ lấy chuyện hôn nhân ra đùa với em, coi như mình cho nhau một cơ hội, bọn mình thử xem em nhé?".
Nhan Tiếu chớp chớp mắt, nghiêng đầu nói: "Bắt đầu thử từ đâu? Thử ăn món thịt kho tàu trước à?".
Nghe thấy vậy, yêu nghiệt trợn tròn mắt, há hốc miệng. Từ trước đến nay, kẻ nọ đều chỉ được cái mạnh mồm mà không có gan, kể cả vừa nãy dùng cả chân tay, mềm có rắn có, nhưng thực ra cũng chỉ là muốn được bà xã đồng ý, cho mình cơ hội làm người chồng tốt. Ai ngờ song hỷ lâm môn, vừa nãy Nhan Tiếu lại nói...
Thịt... kho... tàu... hê... hê...
Hai tay yêu nghiệt nắm thành nắm đấm chống lên khóe miệng, mắt long lanh: "Chỉ cần em thích... Hê hê... Đáng ghét người ta lại xấu hổ rồi!".
Nhan Tiếu nhếch mép, vỗ vào khuôn mặt đẹp trai của Văn Dịch như chị mãnh, yêu nghiệt vội ngồi thẳng dậy, đẩy ngay con gấu vừa nãy còn ôm chặt xuống giường, cười gian giảo xòe tay với về phía bà xã...
Mười lăm phút sau, tiếng kêu thảm thiết thứ ba trong đêm lại từ phòng ngủ vọng ra, đương nhiên... chủ nhân vẫn là bạn yêu nghiệt.
Nhan Tiếu bật đèn bàn, chỉ thấy yêu nghiệt nằm sấp dưới giường, mặt gục xuống gối, đang khóc rấm rứt: "Nhan Tiếu... em dã man lắm... Anh sẽ nhớ! Thù này không trả không phải là quân tử!".
Nhan Tiếu vuốt lại quần áo cho phẳng, bình thản xuống giường, bình thản nói: "Lần sau chưa chắc đã có cơ hội đâu, em đã nói với anh từ trước rồi, là "thịt" kho tàu! Tại anh không ngoạm được, liên quan gì đến em?".
Nghe thấy vậy, khóe miệng yêu nghiệt liền giật giật, thấy Nhan Tiếu ung dung bước ra khỏi phòng, cuối cùng không kìm được la lớn: "Đàn bà con gái thật đáng ghét!".
——Tôi là dải phân cách “mẹ nhắc lại chuyện cũ”——
Cuộc chiến đêm tân hôn tạm thời kết thúc, dĩ nhiên là Nhan Tiếu rất khoái chí, quay về phòng ngủ đánh một giấc ngon lành. Hôm sau, Nhan Tiếu bị đánh thức giữa những âm thanh ồn ào, tường là yêu nghiệt lại nổi hứng gây chuyện, hầm hầm lao ra cửa nhìn, hóa ra thái hậu đại nhân đang ngồi nhàn nhã trên sofa, vừa dọn dẹp các loại hành lý vừa ngâm nga hát.
Nhan Tiếu khựng lại, vén tóc mai lên cho gọn, hình như, có lẽ, dường như... đám hành lý đó đều là của cô. Nhan Tiếu tưởng mình vẫn chưa tỉnh ngủ: "Mẹ... mẹ làm gì vậy? Văn Dịch đâu?".
Thái hậu không thèm ngoảnh đầu lại, vừa tiếp tục thu dọn đồ đạc, vừa nói: "Đi mua đồ ăn sáng rồi. Haizz thằng con rể này ngoan thật, nghe mẹ nói muốn ăn sủi cảo nóng hổi liền đi mua ngay. Thế nên tự mình chọn con rể vẫn hơn".

Nhan Tiếu không nói gì, bỏ qua câu nói có phần phong kiến của thái hậu đại nhân, tập trung vào chủ đề chính, cất tiếng hỏi: "Nhưng vấn đề này... sáng sớm mà mẹ đã đến đây làm gì?". Lại còn mang theo túi lớn túi nhỏ của cô nữa.
Nghe thấy vậy, thái hậu lườm nguýt: "Con cái chẳng hiểu lòng mẹ gì cả. Mẹ thấy mày sớm muộn gì cũng chuyển về đây, sáng nay có thời gian nên giúp mày dọn dẹp hành lý, chuyển đến đây một ít trước. Sao vậy? Mày còn dám có ý kiến nữa à?".
Nhan Tiếu thở dài, ngồi phịch xuống sofa. Có ý kiến, dĩ nhiên là cô có ý kiến rồi! Từ tối qua cô đã bắt đầu nghĩ, người tinh ý như thái hậu, làm sao có thể không nhận ra điều bất thường giữa cô và Văn Dịch. Nhưng biết bọn họ kết hôn giả, thái hậu không những không ngăn cản, mà còn giúp yêu nghiệt kéo cả ông Văn để hùa vào. Rốt cuộc thái hậu có ý đồ gì?
Theo những gì cô hiểu về thái hậu, từ trước đến nay bà tàn bạo gâp ngàn lần yêu nghiệt, nếu bà nói "mang hành lý đến", thì chắc là căn hộ độc thân của mình đã bị đe dọa nghiêm trọng. Nhan Tiếu chống tay lên trán, chán nản đáp: "Vâng, mẹ có thể nói cho con biết, mẹ đã xử lý ngôi nhà con thuê như thế nào rồi không?".
Nghe thấy câu này, thái hậu như sực nhớ ra điều gì nên mắt sáng lên, nói lớn: "Hê, con gái, con không biết gì à? Dạo này mẹ may thật đấy. Con vừa đăng ký xong thì có một đôi vợ chồng tỉnh lẻ mà mẹ quen muốn chuyển nhà. Chậc chậc, tình cảnh đó, nhìn chẳng khác gì cảnh mẹ và ba con mới đến thành phố B năm xưa, mẹ vừa nói với họ có phòng để không, họ không nói câu thứ hai mà…”
"Không nói câu thứ hai mà đưa tiền thuê nhà ngay cho mẹ!" Nhan Tiếu ngồi ủ rũ trên sofa, tinh thần vô củng uể oải, hậm hực tiếp lời mẹ, đối phương gật đầu đồng tình.
Quả nhiên...
Nhan Tiếu thở dài, chỉ cảm thấy đau đầu.
Thái hậu đã thông đồng với người ngoài và bán đứng cô như vậy, giờ đã chặn hết đường thoát của cô, cô buộc phải chuyển đến nhà yêu nghiệt ở.
Thấy Nhan Tiếu thờ dài thườn thượt, thái hậu bĩu môi nhưng cố nuốt những lời giáo huấn vào bụng, ngồi bên cạnh Nhan Tiếu và chuyển sang thái độ nghiêm túc, hiếm khi tỏ ra dịu dàng như vậy: "Tiếu Tiếu à, mẹ biết con đang nghĩ gì. Mẹ cũng đã từng có một thời trẻ trung, những cái gọi là tình yêu đó, mẹ cũng đã từng trải qua. Tuy nhiên, con đã từng bỏ đứa con vì nó, lại đợi nó bao năm như vậy, nó có thèm để mắt đến con không?".
Nghe thấy vậy, đột nhiên Nhan Tiếu cảm thấy có điều gì đó bất thường, cô ngồi thẳng lên rồi hỏi vẻ kinh ngạc: "Ai? Con bỏ con vì ai?...".
Vừa dứt lời, thái hậu đã lắc đầu ngắt lời Nhan Tiếu: "Đừng tưởng mẹ ngốc, năm xưa... khi con đi thực tập, anh chàng Ninh Khiêm Nhã đó bận trước bận sau, giúp con liên hệ bạn học là bác sĩ, sau đó còn đổi phòng bệnh tốt nhất, con tưởng mẹ tin vào cái mà con gọi là chuyện tình một đêm à?".
Nhan Tiếu trợn mắt há miệng, đến giờ mới biết thái hậu hiểu lầm Ninh Khiêm Nhã bao nhiêu năm, đang định giải thích thì thái hậu lại nói tiếp: "Haizz, thực ra mẹ không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Một là sợ con buồn, hai là mẹ cũng buồn. Nhung rõ ràng là mẹ nhìn thấy thằng đó ngồi trước giường bệnh của con, tay giật tóc, vẻ mặt rất hối hận. Đến tận bây giờ, hai đứa có đến đâu đâu, năm nào nó cũng đến thăm ba mẹ, vừa tặng quà vừa mừng tuổi, dù có đi công tác ở nước ngoài cũng gọi điện thoại hỏi thăm, mày tưởng mẹ và ba mày mù à?".
"Không phải..." Nhan Tiếu muốn giải thích nhưng; không biết phải bắt đầu từ đâu, phải nói với thái hậu như thế nào? Nói thực ra, từ đầu đến cuối, anh Khiêm Nhã chưa bao giờ thích cô, sự chăm sóc và quan tâm trong mấy năm qua cũng chỉ vì cảm thấy áy náy, cảm thấy lời từ chối của mình năm xưa không phù hợp, khiến cô mất đi cái quý nhất của đời người con gái.
Nhắc đến chuyện cũ, dường như thái hậu cũng có phần bị tổn thương, nhưng rồi bà lại vỗ tay con gái cười nói: "Đồ ngốc mẹ biết con vẫn còn chưa hoàn toàn ưng Văn Dịch, nhưng mẹ cũng đã nói rất nhiều lần rồi, kết hôn không phải chỉ có tình yêu là đủ, sống với nhau, mẹ thấy Văn Dịch và con rất hợp. Hơn nữa, con cũng không còn nhỏ nữa, định đợi Ninh Khiêm Nhã đến bao giờ hả?".
Nhan Tiếu thường xuyên cãi nhau với mẹ, hiếm khi thấy thái hậu tỏ vẻ mệt mỏi như thế này. Lúc này, nhìn đám tóc mai bạc của bà, tự nhiên Nhan Tiếu cảm thấy buồn buồn, sống mũi hơi cay cay, cô nén giọng gọi "mẹ", bất giác nước mắt lăn dài xuống gò má.
Đúng là thái hậu đã quá mệt mỏi. Văn Dịch nói đúng, mình thực sự ngốc, ngoài việc chỉ biết học hành, kể được vài câu chuyện lịch sử, còn lại thật vô tích sự. Hồi mới đi làm, thái hậu giúp cô tạo dựng các mối quan hệ, vừa mời đồng nghiệp về nhà ăn cơm, vừa nhét tiền bảo cô tặng món quà nhỏ cho lãnh đạo để lấy lòng họ. Mấy năm đi làm, thái hậu vẫn phải bỏ tiền ra bù trừ cho cô, vừa phải mua nhà lại vừa phải tiết kiệm, cuối cùng, chuyện chồng con bà cũng vẫn phải lo toan, giới thiệu, làm mối hết đám này đến đám khác. Mặc dù hằng tuần cô đều chăm chỉ đi hẹn hò, nhưng trong lòng lại chưa ưng đám nào, lúc nào cũng cố tình gây chuyện để đối tượng sợ rồi bỏ chạy.
Thấy Nhan Tiếu buồn, thái hậu trợn mắt nói: "Cái con này, thật vô tích sự! Mẹ mới nói hai câu mà đã khóc… Bà đang định đưa tay lên lau nước mắt cho Nhan Tiếu thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng vọng vào: "Ấy? Anh Văn đứng ngoài cửa làm gì vậy?".
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu và thái hậu cùng ngoảnh đầu ra xem thì thấy Văn Dịch đang xách sủi cảo đứng ngoài cửa, nhìn rất luống cuống. Thấy họ ngoảnh đầu ra, hắn liền nhìn về phía nhân viên bảo vệ cười cười vói vẻ ngượng ngùng: "Có chuyện gì vậy?".
"Không sao, tầng dưới họ nói là nhà anh ồn ào quá, đề nghị anh..."
Tâm trạng Nhan Tiếu đang rối bời, cô vội lau nước mắt rồi quay về phòng thay quần áo, trong lúc đóng cửa lại, cô thở hắt ra một hơi rất mạnh. Rốt cuộc... tình hình này hỗn loạn như thế nào nhỉ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện