Trục Vương
Quyển 7 - Chương 3
Chương 3:
Thấy Yến Tư Không mất tự nhiên hiếm thấy khác hẳn với vẻ lãnh tĩnh trầm ổn bất biến xưa nay quả thật hứng thú, Trần Mộc nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn, nhưng trong lòng hắn cũng không tránh được khẩn trương, hắn hơi nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, con..."
Yến Tư Không bất ngờ đứng lên, chắp tay nói: "Điện hạ, Trần Xuân đã nạp ái nữ của Ninh quốc công làm phi, điện hạ cũng nên lập chính thê để liên hiệp chư hầu, nó sẽ giúp đỡ cho điện hạ rất nhiều."
Trần Mộc nhíu mày: "Tiên sinh cảm thấy con nên nạp ai thì tốt?"
"Chuyện hệ trọng thế này, thần cần phải suy xét cẩn thận trước, sẽ cho điện hạ câu trả lời thuyết phục sau."
"Lấy ai cũng được." Giọng điệu Trần Mộc lạnh lẽo: "Dù sao phụ hoàng cũng sẽ không tứ hôn cho con, con liền nghe tiên sinh vậy."
"Thần chắc chắn sẽ không phụ sự tín nhiệm của điện hạ, chọn cho điện hạ một nữ tử hiền lương thục đức, dù sao..." Yến Tư Không ngẩng đầu nhìn Trần Mộc, mỉm cười: "Tương lai nàng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ."
Trần Mộc lẳng lặng nhìn Yến Tư Không, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, miệng chỉ đáp "ừ" bâng quơ.
"Còn về Tề phu nhân, mạo mỹ thông tuệ, được điện hạ sủng ái vô vàn, không bằng cứ để nàng khai chi tán diệp* cho điện hạ như bây giờ, điện hạ con đàn cháu đống mới đảm bảo giang sơn ta dài lâu."
*Khai chi tán diệp: Sinh con để nối dõi tông đường
Trần Mộc nâng má, nhìn chằm chằm Yến Tư Không không chớp: "Có lý."
Yến Tư Không vẫn còn muốn nói tiếp thì Trần Mộc ngắt lời y: "Trước đây tiên sinh giảng bài cho con, thỉnh thoảng sẽ thêm chút dã sử thú văn vào để tạo sự hấp dẫn, không cứng nhắc như Thẩm tiên sinh, giờ học của người luôn vô cùng hài hước, rất lôi cuốn."
"Điện hạ quá khen." Yến Tư Không không biết Trần Mộc đề cập đến chuyện này là có ý gì.
"Tiên sinh còn nhớ không, người từng kể với con Trần Văn Đế muốn lập Hàn Tử Cao làm Hoàng hậu, đáng tiếc lại bị chúng thần phản đối, đành phải thôi."
Yến Tư Không hơi biến sắc.
Trần Mộc vờ nghi ngờ nói: "Giữa nam nhân với nam nhân cũng có thể thâm tình như vậy sao?"
"...Thần chỉ biết là, đế vương, không nên có thâm tình như vậy."
Trần Mộc híp mắt lại, hắn đứng lên, đi về phía Yến Tư Không.
Yến Tư Không nhịn không được lui về sau vài bước, trong lòng y thầm than, cái dung mạo này gần như chẳng mang lại cái gì tốt đẹp, chỉ toàn gây phiền phức, có nó làm quái gì?
Trần Mộc nắm cánh tay Yến Tư Không, kéo y tới trước mắt, để y nhìn thẳng mắt mình: "Thế nhân đều cho rằng Trần Văn Đế hoang đường, ngay cả tiên sinh lúc giảng bài cho con cũng không giấu ý cười nhạo, nhưng con hiểu ngài ấy." Lồng ngực của hắn phập phồng: "Vì tiên sinh, con cũng dám coi trời bằng vung..."
"Hoang đường!" Yến Tư Không quát.
Trần Mộc biến sắc, cất cao âm lượng: "Con cũng động lòng với tiên sinh từ lâu, tại sao Phong Dã có thể mà con thì không thể?"
Yến Tư Không gầm nhẹ: "Điện hạ và Tuệ phi nương nương từng ở trong cung chịu hết ghẻ lạnh và khổ sở, nương nương chết oan trong ngục, điện hạ bị phế khỏi Thái tử, trải qua thâm cừu đại hận như thế, nhục nhã khôn cùng đến vậy mà điện hạ không nghĩ tới cướp ngôi rồi báo thù rửa nhục mà còn sinh ra cái tâm tư buồn chán vô dụng bực này, thực sự khiến ta quá thất vọng!"
Vẻ mặt và giọng nói Yến Tư Không nghiêm trang, ngôn từ nghĩa chính, dẫu sao y cũng là lão sư của Trần Mộc, thuở nhỏ Trần Mộc vô cùng tin tưởng y, gần như là nói gì nghe nấy, nay đã thành thói quen, bị răn dạy như vậy, thậm chí còn mang cả Huệ phi ra, nhất thời mặt Trần Mộc đỏ bừng đến mang tai, trong lòng xấu hổ và giận dữ, nhưng đồng thời hắn vẫn không chịu phục, chỉ biết nhìn Yến Tư Không, bộ dáng giận mà không dám nói ra.
Yến Tư Không hít sâu một hơi, tiến lên mấy bước, nhìn thẳng Trần Mộc nói: "Điện hạ còn trẻ, khó tránh bị bạn bè xung quanh ảnh hưởng, muốn nếm vài món mới mẻ. Nếu thực vậy thì điện hạ cứ nạp một nam thϊế͙p͙ vào phủ hầu hạ, tránh để những cái thú vui không quan trọng làm hỏng chuyện lớn của chúng ta."
Những lời này nửa là trấn an, nửa là cảnh cáo, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng. Trần Mộc không phải Phong Dã, y cũng không phải Yến Tư Không năm đó, với tình cảnh Trần Mộc hôm nay nó không dám đắc tội với y. Còn về Trần Mộc nổi hứng nhất thời hay nói thật lòng đã nhớ nhung mình nhiều năm, y sẽ không để bụng.
Trần Mộc cắn môi, trong con ngươi rưng rưng như nhuốm mưa bụi, hắn nói khe khẽ: "Con không phải hứng thú nhất thời, con thật sự thích tiên sinh, năm đó ở trong cung đã thích rồi, chỉ là không dám nói ra mà thôi."
"Hiện tại cũng không nên nói." Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Điện hạ, giờ mà người còn có thể đi ham muốn thứ tình cảm vô dụng ư?"
Trần Mộc nắm chặt thành quyền, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn bị thái độ nghiêm khắc của Yến Tư Không làm cho xấu hổ vô cùng.
Yến Tư Không thở dài, vẻ mặt mệt mỏi rã rời, y chắp tay nói: "Thần chỉ coi đây là một hồi say rượu nói bậy, tỉnh rượu là quên! Điện hạ nghỉ sớm một chút, thần xin cáo lui." Nói xong liền quay người rời đi.
Tay Yến Tư Không vừa mở cửa ra thì một trận gió lạnh từ khe cửa ập tới trút vào phòng, cóng đến mức làm y giật mình, đầu óc nhờ vậy mà tỉnh táo hơn. Đúng lúc này, một bàn tay to lớn dùng sức đẩy cửa, chớp mắt tiếp theo, vòng eo mảnh khảnh của Yến Tư Không bị ôm trọn bởi một cánh tay lực lưỡng, kéo mạnh y vào cái ôm ấm áp đằng sau.
Yến Tư Không sững người.
Hành động âm thầm, cánh tay rắn rỏi, lồng ngực dày rộng, đó là lần đầu tiên y phải thừa nhận thẳng thắn, Trần Mộc đã lớn thật rồi.
Sau một hồi sững sờ, Yến Tư Không xoay người muốn đẩy Trần Mộc ra. Trần Mộc lại áp người dồn y vào cánh cửa, hắn cúi đầu ngắm nhìn con ngươi y, trầm giọng nói: "Tiên sinh, mặc dù hiện tại con không thể muốn, cũng không thể nghĩ, nhưng con không cho phép người coi tấm lòng con là hứng thú nhất thời, hay say rượu nói bậy."
Yến Tư Không lạnh mặt: "Điện hạ đã lớn, có vài lời thần không tiện nói ra, lẽ nào điện hạ vẫn không hiểu sao?"
"Con hiểu." Trần Mộc hơi cúi đầu, khuôn mặt gần như dán lên mặt Yến Tư Không: "Tiên sinh yên tâm, con chưa từng thôi chấp nhất với ngôi vị hoàng đế, nó vốn là của con. Con cũng hiểu, hiện tại con không xứng nói với tiên sinh những lời này. Nếu con có thể lên làm hoàng đế, tất cả của tiên sinh sẽ là của con, đúng không?"
Yến Tư Không căng thẳng.
"Đúng không?" Trần Mộc nhìn chòng chọc vào mắt Yến Tư Không, ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén, ẩn chứa sức mạnh kinh hãi lòng người.
"...Đúng."
Trần Mộc nở nụ cười nhạt: "Tiên sinh còn bằng lòng giúp con quân lâm thiên hạ không?"
"Đây là sứ mạng của ta."
"Tốt." Tay Trần Mộc khẽ vuốt gò má như bạch ngọc của Yến Tư Không: "Con vâng lời tiên sinh, tiên sinh muốn con hợp tác với Lang vương, con sẽ hợp tác với Lang vương, dù cho con đố kị đến mức muốn giết gã..." Trêи mặt hắn thoáng hiện sát khí: "Nhưng tiên sinh phải ở bên cạnh con, con sẽ không dâng tiên sinh cho bất kỳ kẻ nào."
Yến Tư Không đẩy Trần Mộc ra, sửa sang lại vạt áo: "Điện hạ cần ta, ta sẽ ở lại phò tá bên điện hạ."
Trần Mộc nheo mắt lại: "Tiên sinh bảo rằng mình với Lang vương là gặp dịp thì chơi, cho nên tiên sinh sẽ không hành động theo cảm tính phải không?"
"Sẽ không."
"Vậy là con an tâm rồi." Trần Mộc kéo tay Yến Tư Không, ôn nhu nói: "Một ngày nào đó con sẽ bước lên kim loan bảo tọa, con muốn tiên sinh cùng con chia đều thiên hạ, con muốn tên hai chúng ta được sánh đôi truyền đời."
"Thần không dám phân quyền với điện hạ, chỉ mong phụ tá minh quân, phục hưng thái bình thịnh thế Đại Thịnh ta." Nói xong câu đó, Yến Tư Không dứt khoát đẩy cửa đi ra.
Y bước nhanh trong đêm đông giá rét, một sự cô độc đối lập với thiên địa đất trời bao la, thân hình y hiện lên thật nhỏ bé, sắc mặt y âm trầm, trong lồng ngực sôi trào lửa giận và phẫn nộ ngút trời.
Y vốn tưởng rằng Trần Mộc sẽ là quân cờ dễ nắm trong tay, bây giờ xem ra tình cảm Trần Mộc dành cho y là một phiền toái lớn. Đời này y không bao giờ muốn sa vào nữ nhi tình trường vô dụng, lại bất ngờ bị hụt một chân sau, song chỉ đành để mình vùi trong đó. Một Phong Dã đã cho y ăn đủ giáo huấn rồi, y tuyệt đối sẽ không để một Trần Mộc nữa làm hỏng đại sự của y.
Đáng tiếc bây giờ ngoài Trần Mộc ra không còn ai tốt hơn...
Y chỉ cảm thấy trong ngực bực bội bí bách, nhịn không được đá lan can.
Chương 4:
Thấy Yến Tư Không mất tự nhiên hiếm thấy khác hẳn với vẻ lãnh tĩnh trầm ổn bất biến xưa nay quả thật hứng thú, Trần Mộc nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn, nhưng trong lòng hắn cũng không tránh được khẩn trương, hắn hơi nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, con..."
Yến Tư Không bất ngờ đứng lên, chắp tay nói: "Điện hạ, Trần Xuân đã nạp ái nữ của Ninh quốc công làm phi, điện hạ cũng nên lập chính thê để liên hiệp chư hầu, nó sẽ giúp đỡ cho điện hạ rất nhiều."
Trần Mộc nhíu mày: "Tiên sinh cảm thấy con nên nạp ai thì tốt?"
"Chuyện hệ trọng thế này, thần cần phải suy xét cẩn thận trước, sẽ cho điện hạ câu trả lời thuyết phục sau."
"Lấy ai cũng được." Giọng điệu Trần Mộc lạnh lẽo: "Dù sao phụ hoàng cũng sẽ không tứ hôn cho con, con liền nghe tiên sinh vậy."
"Thần chắc chắn sẽ không phụ sự tín nhiệm của điện hạ, chọn cho điện hạ một nữ tử hiền lương thục đức, dù sao..." Yến Tư Không ngẩng đầu nhìn Trần Mộc, mỉm cười: "Tương lai nàng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ."
Trần Mộc lẳng lặng nhìn Yến Tư Không, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, miệng chỉ đáp "ừ" bâng quơ.
"Còn về Tề phu nhân, mạo mỹ thông tuệ, được điện hạ sủng ái vô vàn, không bằng cứ để nàng khai chi tán diệp* cho điện hạ như bây giờ, điện hạ con đàn cháu đống mới đảm bảo giang sơn ta dài lâu."
*Khai chi tán diệp: Sinh con để nối dõi tông đường
Trần Mộc nâng má, nhìn chằm chằm Yến Tư Không không chớp: "Có lý."
Yến Tư Không vẫn còn muốn nói tiếp thì Trần Mộc ngắt lời y: "Trước đây tiên sinh giảng bài cho con, thỉnh thoảng sẽ thêm chút dã sử thú văn vào để tạo sự hấp dẫn, không cứng nhắc như Thẩm tiên sinh, giờ học của người luôn vô cùng hài hước, rất lôi cuốn."
"Điện hạ quá khen." Yến Tư Không không biết Trần Mộc đề cập đến chuyện này là có ý gì.
"Tiên sinh còn nhớ không, người từng kể với con Trần Văn Đế muốn lập Hàn Tử Cao làm Hoàng hậu, đáng tiếc lại bị chúng thần phản đối, đành phải thôi."
Yến Tư Không hơi biến sắc.
Trần Mộc vờ nghi ngờ nói: "Giữa nam nhân với nam nhân cũng có thể thâm tình như vậy sao?"
"...Thần chỉ biết là, đế vương, không nên có thâm tình như vậy."
Trần Mộc híp mắt lại, hắn đứng lên, đi về phía Yến Tư Không.
Yến Tư Không nhịn không được lui về sau vài bước, trong lòng y thầm than, cái dung mạo này gần như chẳng mang lại cái gì tốt đẹp, chỉ toàn gây phiền phức, có nó làm quái gì?
Trần Mộc nắm cánh tay Yến Tư Không, kéo y tới trước mắt, để y nhìn thẳng mắt mình: "Thế nhân đều cho rằng Trần Văn Đế hoang đường, ngay cả tiên sinh lúc giảng bài cho con cũng không giấu ý cười nhạo, nhưng con hiểu ngài ấy." Lồng ngực của hắn phập phồng: "Vì tiên sinh, con cũng dám coi trời bằng vung..."
"Hoang đường!" Yến Tư Không quát.
Trần Mộc biến sắc, cất cao âm lượng: "Con cũng động lòng với tiên sinh từ lâu, tại sao Phong Dã có thể mà con thì không thể?"
Yến Tư Không gầm nhẹ: "Điện hạ và Tuệ phi nương nương từng ở trong cung chịu hết ghẻ lạnh và khổ sở, nương nương chết oan trong ngục, điện hạ bị phế khỏi Thái tử, trải qua thâm cừu đại hận như thế, nhục nhã khôn cùng đến vậy mà điện hạ không nghĩ tới cướp ngôi rồi báo thù rửa nhục mà còn sinh ra cái tâm tư buồn chán vô dụng bực này, thực sự khiến ta quá thất vọng!"
Vẻ mặt và giọng nói Yến Tư Không nghiêm trang, ngôn từ nghĩa chính, dẫu sao y cũng là lão sư của Trần Mộc, thuở nhỏ Trần Mộc vô cùng tin tưởng y, gần như là nói gì nghe nấy, nay đã thành thói quen, bị răn dạy như vậy, thậm chí còn mang cả Huệ phi ra, nhất thời mặt Trần Mộc đỏ bừng đến mang tai, trong lòng xấu hổ và giận dữ, nhưng đồng thời hắn vẫn không chịu phục, chỉ biết nhìn Yến Tư Không, bộ dáng giận mà không dám nói ra.
Yến Tư Không hít sâu một hơi, tiến lên mấy bước, nhìn thẳng Trần Mộc nói: "Điện hạ còn trẻ, khó tránh bị bạn bè xung quanh ảnh hưởng, muốn nếm vài món mới mẻ. Nếu thực vậy thì điện hạ cứ nạp một nam thϊế͙p͙ vào phủ hầu hạ, tránh để những cái thú vui không quan trọng làm hỏng chuyện lớn của chúng ta."
Những lời này nửa là trấn an, nửa là cảnh cáo, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng. Trần Mộc không phải Phong Dã, y cũng không phải Yến Tư Không năm đó, với tình cảnh Trần Mộc hôm nay nó không dám đắc tội với y. Còn về Trần Mộc nổi hứng nhất thời hay nói thật lòng đã nhớ nhung mình nhiều năm, y sẽ không để bụng.
Trần Mộc cắn môi, trong con ngươi rưng rưng như nhuốm mưa bụi, hắn nói khe khẽ: "Con không phải hứng thú nhất thời, con thật sự thích tiên sinh, năm đó ở trong cung đã thích rồi, chỉ là không dám nói ra mà thôi."
"Hiện tại cũng không nên nói." Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Điện hạ, giờ mà người còn có thể đi ham muốn thứ tình cảm vô dụng ư?"
Trần Mộc nắm chặt thành quyền, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn bị thái độ nghiêm khắc của Yến Tư Không làm cho xấu hổ vô cùng.
Yến Tư Không thở dài, vẻ mặt mệt mỏi rã rời, y chắp tay nói: "Thần chỉ coi đây là một hồi say rượu nói bậy, tỉnh rượu là quên! Điện hạ nghỉ sớm một chút, thần xin cáo lui." Nói xong liền quay người rời đi.
Tay Yến Tư Không vừa mở cửa ra thì một trận gió lạnh từ khe cửa ập tới trút vào phòng, cóng đến mức làm y giật mình, đầu óc nhờ vậy mà tỉnh táo hơn. Đúng lúc này, một bàn tay to lớn dùng sức đẩy cửa, chớp mắt tiếp theo, vòng eo mảnh khảnh của Yến Tư Không bị ôm trọn bởi một cánh tay lực lưỡng, kéo mạnh y vào cái ôm ấm áp đằng sau.
Yến Tư Không sững người.
Hành động âm thầm, cánh tay rắn rỏi, lồng ngực dày rộng, đó là lần đầu tiên y phải thừa nhận thẳng thắn, Trần Mộc đã lớn thật rồi.
Sau một hồi sững sờ, Yến Tư Không xoay người muốn đẩy Trần Mộc ra. Trần Mộc lại áp người dồn y vào cánh cửa, hắn cúi đầu ngắm nhìn con ngươi y, trầm giọng nói: "Tiên sinh, mặc dù hiện tại con không thể muốn, cũng không thể nghĩ, nhưng con không cho phép người coi tấm lòng con là hứng thú nhất thời, hay say rượu nói bậy."
Yến Tư Không lạnh mặt: "Điện hạ đã lớn, có vài lời thần không tiện nói ra, lẽ nào điện hạ vẫn không hiểu sao?"
"Con hiểu." Trần Mộc hơi cúi đầu, khuôn mặt gần như dán lên mặt Yến Tư Không: "Tiên sinh yên tâm, con chưa từng thôi chấp nhất với ngôi vị hoàng đế, nó vốn là của con. Con cũng hiểu, hiện tại con không xứng nói với tiên sinh những lời này. Nếu con có thể lên làm hoàng đế, tất cả của tiên sinh sẽ là của con, đúng không?"
Yến Tư Không căng thẳng.
"Đúng không?" Trần Mộc nhìn chòng chọc vào mắt Yến Tư Không, ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén, ẩn chứa sức mạnh kinh hãi lòng người.
"...Đúng."
Trần Mộc nở nụ cười nhạt: "Tiên sinh còn bằng lòng giúp con quân lâm thiên hạ không?"
"Đây là sứ mạng của ta."
"Tốt." Tay Trần Mộc khẽ vuốt gò má như bạch ngọc của Yến Tư Không: "Con vâng lời tiên sinh, tiên sinh muốn con hợp tác với Lang vương, con sẽ hợp tác với Lang vương, dù cho con đố kị đến mức muốn giết gã..." Trêи mặt hắn thoáng hiện sát khí: "Nhưng tiên sinh phải ở bên cạnh con, con sẽ không dâng tiên sinh cho bất kỳ kẻ nào."
Yến Tư Không đẩy Trần Mộc ra, sửa sang lại vạt áo: "Điện hạ cần ta, ta sẽ ở lại phò tá bên điện hạ."
Trần Mộc nheo mắt lại: "Tiên sinh bảo rằng mình với Lang vương là gặp dịp thì chơi, cho nên tiên sinh sẽ không hành động theo cảm tính phải không?"
"Sẽ không."
"Vậy là con an tâm rồi." Trần Mộc kéo tay Yến Tư Không, ôn nhu nói: "Một ngày nào đó con sẽ bước lên kim loan bảo tọa, con muốn tiên sinh cùng con chia đều thiên hạ, con muốn tên hai chúng ta được sánh đôi truyền đời."
"Thần không dám phân quyền với điện hạ, chỉ mong phụ tá minh quân, phục hưng thái bình thịnh thế Đại Thịnh ta." Nói xong câu đó, Yến Tư Không dứt khoát đẩy cửa đi ra.
Y bước nhanh trong đêm đông giá rét, một sự cô độc đối lập với thiên địa đất trời bao la, thân hình y hiện lên thật nhỏ bé, sắc mặt y âm trầm, trong lồng ngực sôi trào lửa giận và phẫn nộ ngút trời.
Y vốn tưởng rằng Trần Mộc sẽ là quân cờ dễ nắm trong tay, bây giờ xem ra tình cảm Trần Mộc dành cho y là một phiền toái lớn. Đời này y không bao giờ muốn sa vào nữ nhi tình trường vô dụng, lại bất ngờ bị hụt một chân sau, song chỉ đành để mình vùi trong đó. Một Phong Dã đã cho y ăn đủ giáo huấn rồi, y tuyệt đối sẽ không để một Trần Mộc nữa làm hỏng đại sự của y.
Đáng tiếc bây giờ ngoài Trần Mộc ra không còn ai tốt hơn...
Y chỉ cảm thấy trong ngực bực bội bí bách, nhịn không được đá lan can.
Chương 4:
Bình luận truyện