Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 93: Nguồn gốc mạt thế (3)



Dị năng giả hệ chữa trị không nghi ngờ gì: "Cụ thể kỹ càng tỉ mỉ tôi cũng không rõ lắm, tôi không có tư cách tự mình nghe lời tiên đoán. Nhưng tiên đoán có thể chỉ dẫn chúng tôi chính xác phương hướng, tỷ như nguồn gốc mạt thế và dị chủng vương tồn tại, nhưng vô pháp tiên đoán ra một khi chúng tôi muốn thay đổi tiên đoán sẽ cho ra kết quả gì."

Anh ta tự hỏi một chút: "Cho nên chúng ta gặp được kia con mắt kia, không được tiên đoán đến chăng?"

Thích Miên không tỏ ý kiến, cô tinh tường nghe được Tần Chiếu khi quyết định sử dụng "Trung tâm" nói câu nói kia: "Mẹ à, mẹ lại không nói dưới nền đất còn có thứ này ——"

Nói cách khác, Tần Chiếu cảm thấy mẹ anh ta có thể tiên đoán đến con mắt này, chỉ là không nói cho anh ta biết. Có lẽ thật sự không nhìn thấy, nguồn gốc mạt thế có cấp bậc càng cao hơn con mắt này, hoặc có lẽ muốn Tần Chiếu chết ở tầng ngầm.

Gia đình Tần Chiếu, sợ cũng không phải là chỗ lương thiện gì.

Thích Miên trở nên trầm tư, Thất Tam lo sợ bất an nhìn cô, tưởng mình trả lời quá ít làm Thích Miên không vui, vội nói thêm: "Nhưng dị năng tiên đoán là có thật, mẹ đại nhân tiên đoán mấy lần có gió lốc, sóng triều dị chủng, còn có một chỗ mỏ vàng trong căn cứ, không cái nào không đúng. Còn có lần này căn cứ Thành Nam hủy diệt, bà chỉ dẫn cho chúng tôi biết vị trí của đường hầm ngầm, chúng tôi mới có thể tìm xuống dưới."

Nói theo một phương diện khác, có thể nghe ra phương hướng mà vị dị năng giả tiên đoán này đoán ra cũng không cố định, thời tiết, sóng dị chủng, thậm chí còn đoán ra khoáng sản, nhìn ra không thấy liên quan gì với nhau.

"Bà ấy làm tiên đoán như thế nào? Nghe thần nói, hay là nhìn thấy hiện tượng dị thường gì?"

Thất Tam sùng kính trả lời: "Nằm mơ."

Thích Miên: "......" Khó trách tiên đoán không ổn định.

Thích Miên không có gì muốn hỏi tiếp, cô bắt đầu thảo luận làm thế nào để rời đi nơi này. Thất Tam lại lấy ra rất nhiều công cụ, lần này xác thật có một ít có tác dụng, đều là dụng cụ đo lường truyền thống, không phải vật cải tạo liên quan đến tinh hạch.

Bọn họ hiện tại hơn 800 mét dưới mặt đất, đáng lẽ phải là cực nóng, nhưng dưới tác dụng cực lớn của dị chủng, độ ẩm nơi này lại tương đối thấp. Ngoài ra, có lẽ bởi vì đám trùng biến hóa cần chất dinh dưỡng từ nhân loại, nơi này cũng không có dấu hiệu thiếu ô xy, có thể khi sương xám ra vào lôi kéo theo rất nhiều dưỡng khí.

"Sương xám có thể mang theo người ra vào, nhất định có đường ra vô." Thích Miên hồi tưởng lại chỗ mình nhảy xuống, "Tìm ra được đường như vậy, chúng ta có thể đi ra ngoài."

Thất Tam gật đầu như gà mổ, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt Thích Miên: "Đại nhân, ngài thật sự sẽ mang tôi đi ra ngoài sao?"

"Nếu anh không kéo chân sau." Thích Miên nói.

"Ngài yên tâm!" Thất Tam đè xuống kích động.

Thích Miên mang theo Thất Tam đi về phía trước, đi không biết bao lâu cuối cùng nhìn thấy được bản kim loại quen thuộc.

"Là bản kim loại của viện hàng không." Thích Miên bước chân nhanh hơn.

Thất Tam chủ động tiến lên, chùi đi bùn đất bám trên bản kim loại, vừa duỗi tay cầm đến, lại rút được nó ra.

Thì ra chỉ là một phần bản kim loại bị cắt ngang, rơi xuống chỗ đất.

Thất Tam thần sắc trở nên uể oải, Thích Miên lại ngẩng đầu, nhìn về phía trên trống rỗng: "Đừng uể oải, mặt trên khối kim loại này gập ghềnh, còn có dịch nhầy và ăn mòn của dị chủng, rất có thể là một phần của dị chủng sinh sôi, ban nãy bị chấn động nên bị bẻ gãy rớt ra. Đám dị chủng sinh sôi này chỉ xuất hiện ở gần viện hàng không, như vậy không quá xa chỗ chúng ta muốn đi."

Đôi mắt Thất Tam lại sáng lên, nôn nóng đi thăm dò ở phía trước, thật mau đã tìm được nhiều thêm bản kim loại, từng miếng từng miếng càng lúc càng lớn. Mãi cho đến khi anh ta cầm một miếng, lại rút ra, thế nhưng bị lảo đảo rút không được.

Nhanh tay chùi đi đám bùn đất, Thất Tam kích động: "Đến viện hàng không!"

Bản kim loại này không bị bẻ gãy mà nối liền tiếp với phần kim loại trên trần nhà, bùn đất mau chóng bị quét đi, bọn họ xác thật đã trở về tới viện hàng không.

Thích Miên cũng nhẹ nhàng thở ra: "Đi thôi. Nơi này hẳn là sẽ có thang máy đi lên phía trên hoặc là giếng thông gió."

Ánh mắt cô đảo qua mặt tường kim loại, vách tường ướt dầm dề, có thể nhìn thấy vết máu lưu động, phía trên vết máu hiện ra bán cầu tròn trĩnh, phía dưới lại khô cạn, trần nhà còn treo không ít thi cốt, dưới chân lại tương đối sạch sẽ, không có chút hài cốt nào. Bốn phía vô cùng an tĩnh, ngay cả bước chân họ đạp trên mặt đất cũng phát ra âm thanh rất nhỏ, hầu như không nghe thấy.

Một cảm giác cổ quái xẹt qua đầu Thích Miên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không bắt lấy được ý tưởng nào.

Phòng thí nghiệm này chiều sâu cũng không lớn, so với tầng ngầm chỗ mấy người Giang Hành Chu dừng lại thì chỉ bằng cỡ một phần mười. Hai người hợp lực, mở ra được nửa mét chỗ cánh cửa kim loại, thấy được có một cái giếng đơn sơ đi lên phía trên.

Giếng vốn có dây kéo, kéo thang đi lên đi xuống, nhưng lúc chấn động đã bị hư hại. Nhưng trên vách tường còn có giàn giáo, đi lên phía trên thật không biết là nơi nào, phía cuối chỉ là một mảnh đen nhánh.

"Có thể đi ra ngoài." Thất Tam cực kỳ vui sướng, không nói hai lời bắt đầu bò lên trên. Động tác leo của anh ta vô cùng quái dị, đôi tay cong thành góc nhọn, không cần cố sức gì mà nhẹ nhàng nhấn một cái là bò được lên một chút, hai chân cũng như chuồn chuồn lướt nước, bước một bước trên giàn giáo là có thể hướng lên phía trên.

Rõ ràng là bị trọng thương, cho dù có dị năng chữa trị có thể tự chữa, tình huống thân thể Thất Tam cũng không thể nào quá tốt, thế mà chỉ chớp mắt đã bò được lên trên mười mấy mét.

Thất Tam bò mười mấy mét, mới phát hiện phía sau không có chút tiếng vang nào, lập tức sợ hãi quay đầu lại: "Đại nhân?"

Mặt anh ta quá đỏ, giống như bị sung huyết.

Trong đầu Thích Miên lóe qua tình cảnh một đường đi tới đây, bản kim loại nghiêng nghiêng kia, bùn đất bám trên trần nhà lại rất dễ dàng quét đi, còn có, Thất Tam leo lên dễ như trở bàn tay ——

Tia sáng lóe qua trong đầu, cô hô to: "Trở về!"

Mắt Thất Tam lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng cùng sử dụng tay chân, bắt đầu lùi xuống phía dưới, muốn trở lại bên người Thích Miên. Nhưng rõ ràng chỉ cần thả lỏng là có thể rơi xuống, chân lại như thế nào cũng duỗi không ra, buông tay ra vươn được tới giàn giáo, anh ta nghẹn đỏ mặt mới miễn cưỡng ôm được thanh thép.

Thất Tam không lui trở lại được.

Nhận thấy được không thích hợp, hoảng sợ run giọng: "Đại nhân!"

Cơ hồ đồng thời, thang giếng chấn động, giống như nhận ra con mồi muốn thoát đi, cánh tay Thất Tam muốn thả xuống lại bị một lực cản thật lớn, đẩy về phía trước, giống như buộc anh ta phải tiếp tục bò lên hướng trên.

Thích Miên thầm mắng một tiếng, hét lớn: "Nắm chặt!"

Tay chân Thất Tam như bạch tuộc, ôm chết cứng giàn giáo, đầu cũng để tựa vào giữa mấy thanh thép.

Trúc đao trong tay Thích Miên vẽ ra một đường cong xinh đẹp, đâm thẳng vào vách thành giếng, cô trầm tay xuống, rót dị năng trọng lực vào trong!

Trọng lực được phóng đại qua trúc đao, lấy chỗ đâm làm tâm, phát tán ra bốn hướng, trọng lực giả dối bị đánh nát, vách tường giếng chợt vặn vẹo, trên dưới đảo ngược!

Thất Tam vốn đang leo lên hướng trên, hiện giờ đột nhiên bị đảo ngược, cả người biến thành tư thế chổng ngược, treo trên giàn giáo, đầu hướng xuống, chân hướng lên. Đường ra phía trên giàn giáo hiện giờ biến thành cái động không đáy phía dưới, không biết có quái vật gì đó đang chờ anh ta chủ động bò vào trong!

"Này này này......" Thất Tam đã mất đi năng lực tự hỏi, nếu không phải anh ta ôm thật chặt, vừa rồi đã bị ngã xuống.

"Sông máu có thể thay đổi trọng lực, kéo con mồi trên này xuống ăn." Một tay Thích Miên đã sớm bắt lấy giàn giáo, tay kia vẫn ấn chặt trúc đao, thở d.ốc, "Đồng dạng, nó cũng có thể thay đổi trọng lực của chúng ta, làm chúng ta lẫn lộn cảm giác về phương hướng, chúng ta cho rằng mình bò lên phía trên, thực tế lại là đi xuống!"

Cho nên vừa rồi trên đường, trên vách tường đọng lại vết máu nhỏ giọt, trạng thái mới bị tương phản như vậy, mới có thể xuất hiện không ít thi cốt treo trên trần nhà.

Thích Miên rút ra trúc đao, lại đâm!

Lúc này đây, vách tường giếng lại chấn động, Thất Tam cảm thấy đại não mình rung rinh, trong một lát cảm giác được đầu nhẹ nhàng đi không ít, trong chốc lát lại cảm thấy mình thật quá khó chịu, lục phủ ngũ tạng giống như bị đè ép.

Thích Miên kiệt lực đấu tranh với trọng lực, lần thứ ba rút ra trúc đao, đâm vào, vách tường giếng rốt cuộc sau khi chấn động kịch liệt thì dừng lại, cửa động đen như mực truyền đến tiếng hí phẫn nộ lại vô lực.

Thích Miên thu hồi trúc đao, lúc này đây, không cần cô lại phóng thích trọng lực cùng đối kháng, thang giếng đã bình tĩnh trở lại.

Thất Tam hãy còn sợ: "Đại nhân, này...... là kết thúc sao?"

"Tạm thời." Ngữ khí Thích Miên không phải thật tốt, "Chúng ta chỉ cần không đi ra ngoài thì không có thoát ly nguy hiểm."

Thích Miên liếc hắn một cái: "Nếu sợ hãi như vậy, vì sao còn muốn đi theo Tần Chiếu xuống dưới đây? Theo tôi quan sát, trừ bỏ dị năng của anh thuộc tính tương đối đặc thù, trên thực tế anh cũng không có năng lực công kích. Đây có nghĩa là anh không thể đi một mình, lần này nếu không phải gặp được tôi, anh hẳn là đã chết."

Thất Tam run run nửa ngày, cắn răng: "Bởi vì tiên đoán, chỉ cần dập tắt nguồn gốc mạt thế, dị chủng vương kia sẽ không bị sinh ra, chúng tôi mới tính hoàn thành mệnh lệnh của thần. Là thần ban cho chúng tôi dị năng, chúng tôi sẽ tự nhiên vì thần mà ra lực."

Thích Miên vô ngữ: "Nếu tiên đoán là sai lầm thì sao?"

"Không có khả năng!" Thất Tam kịch liệt phản đối, "Đại nhân Tần Chiếu là người được thần lựa chọn, ngài ấy là sứ giả của thần, cho nên ngài mới có thể có được dị năng cường đại như vậy. Tôi nguyện thề sống chết, nguyện trung thành với Đại nhân Tần Chiếu!"

Thích Miên bỗng nhiên nhớ tới một khả năng, ánh mắt chợt lạnh, nhìn chằm chằm Thất Tam, sâu kín đặt câu hỏi: "Như vậy, Tần Chiếu có nói qua hay không, nếu gặp được người sử dụng cùng loại dị năng như thế thì sẽ làm sao?"

Thất Tam không hề phòng bị: "Thà giết lầm không buông tha —— tự nhiên là, trực tiếp giết ngay."

Thích Miên không nói gì, Thất Tam không phát hiện, còn tiếp tục giải thích: "Dị chủng vương có lẽ là chuyển hóa từ nhân loại, nếu có thể giế/t chết dị chủng vương tương lai từ lúc còn trong nôi, tại sao không làm? Trên thực tế, đại nhân Tần Chiếu sớm đã suy xét đến điểm này, ngài ấy khi biết được tiên đoán đã đem dị năng đặc thù của dị chủng vương tương lai thông báo cho các căn cứ lớn."

"Dị năng giả có thể trở thành dị chủng vương là vô cùng cường đại, đại nhân đã tổ chức tốt lực lượng các nơi, sẽ sử dụng toàn bộ lực lượng tru sát đối phương."

Thích Miên đang muốn nói chuyện, thang giếng phía trên hai người bỗng nhiên truyền đến chấn động. Thang nhỏ hẹp không ngừng chấn động, phía trên không ngừng rơi xuống đá vụn.

Trong tầm mắt bọn họ thấy được một vật chậm rãi đi xuống, thậm chí còn chưa tới nơi đã có thể cảm nhận được uy áp phát ra rất mạnh.

Đó là một cái kiệu rất nhỏ, chỉ có thể đứng được hai người, hơn nữa hiển nhiên bị trải qua nhiều lần đè ép, vỡ vụn, nó trông có vẻ vỡ nát.

Nhưng cố tình nó lại còn tồn tại, thậm chí từng chút từng một, đi xuống.

Thị lực Thích Miên vượt trội hơn Thất Tam, cô ngẩng đầu lên nhìn, nhìn đến chỗ bị hư của cái kiệu được giăng đầy bụi gai đen.

Thích Miên nhìn về phía Thất Tam còn đang nỗ lực phân biệt phía trên là thứ gì, nhẹ giọng: "Là đồng bạn của tôi, anh ấy cố tình thả ra uy áp, bức lui dị chủng. Dị năng anh ấy quá cường đại, sẽ làm anh bị thương, cho nên nhắm mắt lại, không cần xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện