Chương 193: 193: Đông Qua Xuân Tới
Giờ Dậu vừa qua, cảnh đêm đã bao phủ Tử Cấm Thành.
Tán ngẫu xã giao với Lý Ứng Vinh xong xuôi, lúc quay người rời khỏi không hiểu vì lí do gì Tang Chi lại nổi lên cảm giác bất an.
Là vì Tố Lặc.
Nàng cười tự giễu, thầm nghĩ lâu ngày không gặp, có lẽ vì thế mà bất an.
Đè nén tâm tình, bước chân càng nhanh hơn, hướng về phía Thừa Càn cung.
Khôn Ninh cung đối diện với Thừa Càn cung.
Long Phúc môn không cho người qua lại, nàng vào Thừa Càn cung từ lối Cảnh Hà môn.
Đoạn đường này, nàng phải đi dọc theo Trữ Tú cung, đi qua Ngự Hoa viên, sau đó qua Chung Túy cung của Trinh phi, lúc ấy mới có thể tới Cảnh Hà môn.
Tháng Hai, giữa xuân, cành lá lộc non đã đâm chồi, trong cái thấm lạnh đã có những dấu hiệu của sự sống.
Dù là trong đêm, dường như cũng vẫn có thể cảm nhận được mùa xuân đang dao động.
Gió đêm quét qua, có chút lạnh.
Tang Chi cầm đèn lồng, bước chân ngừng lại, ngẩng đầu nhìn trời đêm, không khỏi nhíu mày, "Đêm nay..." Trên nên trời đêm chẳng hề có một ánh sao, đen nhánh một khoảng.
Bước chân nàng càng nhanh.
Không bao lâu đã nhìn thấy Chung Túy cung ở xa xa, đang lúc nàng cúi đầu chuyển đèn lồng sang tay kia, đột nhiên trước mặt nàng thình lình xuất hiện một gương mặt người.
"Tang Chi!"
Thật khiến nàng hoảng đến nhảy dựng.
Nhưng giọng nói lại quen thuộc.
Tang Chi vẫn đang kinh hãi, chợt nói, "Lục Oanh!" Nói xong liền giơ đèn lồng lên, ánh nến chiếu rọi, quả nhiên là Lục Oanh,
"Ngươi về thật muộn." Lục Oanh đứng đó, hai tay trống không, đèn lồng cũng không cầm.
Trong lòng Tang Chi xẹt qua một tia cảm giác quái dị, nhưng cũng chỉ cười nói, "Lý ma ma có chuyện muốn phân phó, giữ ta lại thêm một lát."
"Vậy sao?" Lục Oanh cũng không tiếp lời, chẳng qua là tiến tới nắm lấy cổ tay Tang Chi.
Tang Chi không rõ ràng cho lắm, lại nghe Lục Oanh nói, "Chúng ta đã bao lâu chưa thân cận như vậy rồi?" Giọng nói lộ ra tia sầu não.
Tang Chi nghe cũng không khỏi thổn thức.
Lần đầu tiên nàng mở mắt ra, người nàng nhìn thấy đầu tiên chính là Lục Oanh.
Mấy ngày đó khi Lục Oanh còn ở Tân Giả khố, nếu không có nàng tận tâm tận lực chăm sóc che chở, có lẽ Tang Chi đã chết từ lâu.
Tình cảm của Tang Chi đối với Lục Oanh vô cùng đặc biệt, nhưng cả hai người đều thân bất do kỷ, rời khỏi nhau trải qua mấy bận thị phi, dần dà tự có ngăn cách.
Trăm vị trong lòng, Tang Chi cười nhẹ, "Đúng vậy."
"Theo ta tới Ngự Hoa viên một lát." Lục Oanh kéo tay nàng, đi thẳng tới Giáng Tuyết Hiên, một góc kín đáo gần Ngự Hoa viên.
Tang Chi đưa mắt nhìn chung quanh, càng lúc càng cảm thấy hoài nghi.
Nàng dừng bước chân, "Cũng không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta về Thừa Càn cung nói chuyện?"
Cả người Lục Oanh như đã đông cứng, hồi sau quay đầu lại nhìn nàng, đáy mắt toát lên tia sắc lạnh.
Nhưng rồi bóng đêm bao phủ che giấu đi, Tang Chi không thấy.
Chỉ nghe Lục Oanh lên tiếng, "Ngươi đã quên rồi?"
"Quên...!cái gì?"
"Ước định của chúng ta." Ngữ khí vững vàng, "Thứ chôn ở Giáng Tuyết hiên nơi này, coi như bỏ?"
Tang Chi thảng thốt trong lòng, thứ chôn ở Giáng Tuyết hiên? Thứ gì? Thần kinh nàng căng ra, nghĩ thầm, chắc chắn là Tang Chi nguyên bản và Lục Oanh đã định ước điều gì đó.
Nhưng nàng không biết.
Lúc này, dù cho là bóng tối chập chờn, Tang Chi đã cảm nhận được ánh mắt dọa người của Lục Oanh.
Nàng cười cười, không lộ thanh sắc, "Trí nhớ ta đã vốn không tốt, hiện tại nhất thời không nhớ ra."
Cổ tay Tang Chi vẫn bị Lục Oanh nắm lấy, Tang Chi đành phải theo nàng đi.
Tới một góc nhỏ bị bao bởi ba bên tường cung, nơi đó một một cây cao cỡ hơn một thân người.
Lục Oanh buông tay, ngồi xổm xuống, "Đã chôn ở đây từ lâu."
Tựa hồ như nàng đang đào bới thứ gì.
Tang Chi do dự đôi chút, cuối cùng vẫn là ngồi xổm xuống bên cạnh.
Lục Oanh nói, "Năm trước ngươi đã không tới."
Tang Chi không biết nên đáp thế nào.
Lục Oanh vẫn đang đào bới, chẳng lâu sau từ trong đất cát đã lộ ra ra một nắp bình.
Lục Oanh lấy bình sứ lên, mở nắp, lấy ra một túi tiền.
Túi tiền! Tang Chi lập tức cả kinh.
Nàng còn nhớ rõ, khi ấy nàng liều mạng sống chết tìm túi tiền này, vậy mà không thấy.
Sau này...!sau này là Đổng Ngạc phi đưa cho nàng.
Trái tim Tang Chi đập loạn, không biết vì nguyên cớ gì mà Tang Chi nguyên bản và Lục Oanh lại chôn túi tiền này ở đây.
Nhưng rồi túi tiền kia là thế nào? Làm sao Đồng Nhi có được? Tại sao đúng vào ngày định mệnh của Vinh Thân vương, Đồng Nhi lại mang túi tiền tới tìm mình?
Tang Chi kinh sợ, đổ mồ hôi lạnh.
Mà nếu như Tang Chi nguyên bản cũng biết, vậy bây giờ nàng không thể nói được câu nào, chỉ sợ sẽ nói sai.
Chợt nghe Lục Oanh nói, như thể đang tự nói với chính mình, "Thật chưa từng gặp ai ngốc tới vậy đấy, chôn cả gia tài của mình ở nơi này, cũng không biết để lại một khoản để dùng hàng ngày."
Tang Chi lắng nghe trong lo lắng.
Đột nhiên lại nghĩ tới, Vinh Thân vương tạ thế vào tháng Giêng, túi tiền cũng được Đồng Nhi mang tới, lúc ấy là tháng Hai.
Tháng hai! Hẳn là thời điểm túi tiền này được chôn xuống ở nơi này cũng là vào tháng Hai.
Hôm nay cũng đang là tháng Hai.
Thần kinh nàng càng lúc càng căng thẳng.
"Ngươi đi Tân Giả khố vì chuyện gì?" Lục Oanh bỗng hỏi, "Không phải xưa nay ngươi sợ Lý ma ma nhất sao? Vì sao tự nguyện nhận chuyện ở Tân Giả khố?"
Tang Chi cực lực đè nén tâm tình, nhẹ giọng đáp lại, "Bây giờ không còn như xưa nữa."
"Bây giờ không còn như xưa..." Lục Oanh lẩm bẩm nhắc lại, bỗng trở nên trầm mặc.
Hồi lâu, nàng câu môi, ý tứ không rõ, "Bây giờ đã không còn như xưa." Nàng nói, "Quả thật ngươi bây giờ đã không còn như xưa." Nói tới đây, một cơn gió đêm kéo tới, thổi tắt ngọn nến trong lồng đèn.
Tang Chi không thể đáp lại lời kia.
"Tang Chi." Lục Oanh lại lên tiếng.
Tang Chi liền trả lời, "Sao vậy?"
"Những lời năm xưa ngươi đã nói, coi như không tính nữa sao?"
"Trước...!kia?" Tang Chi vô thức hỏi lại, không biết trước kia đã nói điều gì.
Chỉ nghe Lục Oanh buông một tiếng cười nhạo, "Ngươi nói, ta là hảo tỷ muội của ngươi.
Cả đời.
Chúng ta cùng nhau dành dụm tiền, chờ tới ngày được xuất cung, chúng ta sẽ cùng nhau già đi, sẽ cùng nhau mở một tiệm thuốc chỉ xem bệnh cho người nghèo."
Tang Chi đột nhiên cảm thấy tức cười.
Lời này, nàng không đáp được.
"Ngươi còn nói nếu như ta không nguyện, vậy ngươi cũng sẽ tìm cho ta một nhà khá giả, để quãng đời còn lại ta có thể an yên hưởng phúc."
"Khi ấy ngươi dùng bộ dáng che chở mà nói ta còn trẻ như vậy, sau khi xuất cung còn rất nhiều điều để ta có thể từ từ suy nghĩ."
Cũng không biết có phải là do ảo giác hay không, Tang Chi thấy giọng Lục Oanh mang theo tia nghẹn ngào, "Khi biết ta bị phân tới Thừa Càn cung, suốt cả một đêm ngươi không chợp mắt.
Ngươi nói muốn được nhìn thấy ta thật nhiều thật nhiều, nhưng chỉ sợ sau này ngay cả gặp lại cũng không thể nữa rồi." Chợt, có giọt nước mắt rơi xuống, trượt qua thân bình sứ, đáp trên mặt đất.
Nàng nói tiếp, "Ta khi đó đã nghĩ tại sao lại có người ngốc nghếch như vậy.
Ta đã có thể tới Thừa Càn cung, nhất định cũng sẽ mang ngươi theo.
Ngươi nhất định cũng sẽ tới nơi ấy.
Nhưng trước sau ta cũng đều không dám nói cho ngươi biết, sợ ngươi không giữ được miệng, không chừng quá vui vẻ liền nói cho người khác nghe.
Lúc đó ta nghĩ, ngươi phải đợi ta, đợi ta trở nên cường đại, dù thế nào cũng sẽ dẫn ngươi theo, không để ngươi bị bất kỳ ai bắt nạt."
Sống mũi Tang Chi chua xót, lại nghe người kia tiếp, "Ngươi ngốc lắm, thực rất ngốc.
Ngươi như thế ta rất lo lắng, đến khi ta đi rồi, ngươi chắc chắn sẽ bị người khác hiếp đáp.
Ngươi nói mừng thay cho ta, vậy mà nước mắt ròng ròng, như thể cả đời sau này sẽ không gặp lại ta nữa." Nói tới đây giọng nàng trầm xuống, nhỏ đến tựa hồ không thể nghe thấy, "Nhưng ta lại cho rằng chúng ta còn rất nhiều thời gian.
Chỉ là không ngờ..." Dường như nàng đang dùng toàn bộ sức lực siết chặt bình, khó khăn khắc chế tâm tình.
"Lục Oanh..." Tang Chi thấy người kia khổ sở như thế, đưa bàn tay chạm lấy đầu vai nàng, nhẹ giọng, "Cảm ơn muội, ta vô cùng cảm kích.
Những ngày đó nếu không có muội ta cũng không biết ta phải làm sao."
Tang Chi không nhìn thấy tia lửa hận lấp lóe nơi đáy mắt Lục Oanh, lóe lên, rồi tắt ngấm.
Lục Oanh im lặng thật lâu, rồi hỏi, rất chậm rãi, "Ngươi ở Khôn Ninh cung có ổn không?"
Chủ đề bỗng chuyển tới Khôn Ninh cung, Tang Chi cũng khá đôi chút, "Vẫn rất ổn."
"Vậy mà ta lao lực hết sức chỉ để đưa ngươi tới Thừa Càn cung." Giọng nói u lãnh, "Ta chưa từng nghĩ tới, lòng ngươi lại một mực hướng về Khôn Ninh cung." Nàng đột nhiên bắt lấy tay Tang Chi, "Tại sao khi ấy ngươi lừa gạt ta? Tại sao bây giờ ngươi lại muốn tới Tân Giả khố? Tang Chi, ngươi không thể gạt ta, trên đời này ai gạt ta cũng được, chỉ có ngươi là không thể."
Tang Chi khẩn trương, tâm tư lộn xộn.
Tuy rằng nàng vẫn luôn tin Lục Oanh, thế nhưng chuyện liên quan đến Hoàng hậu, nàng không thể không thận trọng.
Trầm mặc, nàng nói, môi khẽ động, "Ta...!không lừa gạt muội.
Chỉ là ta cảm thấy Khôn Ninh cung thích hợp với ta hơn." Dừng một chút, lại nói, "Cũng thích hợp với muội hơn, Lục Oanh" Tang Chi động lòng, bàn tay lướt tới, nắm lấy bàn tay Lục Oanh, "Muội theo ta tới Khôn Ninh cung đi, được không?"
"Ngươi có tâm tư không an phận với Hoàng hậu nương nương." Thanh âm ngang bằng, Lục Oanh lạnh giọng nói một câu, lại khiến cho cả người Tang Chi cứng lại.
Tang Chi mất một chốc để hoàn hốt, dường như nghe được thanh âm của chính mình đang máy móc hỏi, "Muội đang nói bậy bạ gì vậy?"
Lục Oanh cười lạnh, "Ngươi cho rằng Thái hậu không biết?"
Tang Chi lại thấy ánh mắt Lục Oanh lóe lên tia sắc lạnh, "Trong cung này làm gì có chuyện gì Thái hậu không biết? Tang Chi, nơi này có rất nhiều những chuyện bẩn thỉu tanh tưởi người khác không biết, mà Thái hậu biết đấy.
Ta không quản tâm tư của ngươi đối với Hoàng hậu nương nương là loại tâm tư gì, nhưng chỉ cần tâm tư của Hoàng hậu đối với ngươi cũng giống vậy, cái kết của ngươi chắc chắn sẽ là vong mạng.
Cũng như Vĩnh Thọ cung mà thôi, cái chết vĩnh viễn sẽ ban cho nô tài, chủ tử bọn họ, chỉ cần ngoan ngoãn chịu hối cải, đến cùng cũng không làm sao cả.
Thái hậu đích thân cho ngươi một cơ hội, ngươi hiểu mà quý trọng mới phải.
Tang Chi..." Lục Oanh bỗng khẽ vuốt cổ tay Tang Chi, "Rốt cuộc ta có nên bảo vệ ngươi không, Tang Chi? Nên không?"
"Đây là điều...!đương nhiên." Tang Chi không giấu được sự kinh hoảng trong đáy mắt, lại như chợt tỉnh ngộ, "Ngươi là người của Thái hậu!"
Lục Oanh cười, trong đáy mắt chỉ còn lạnh lùng, "Đương nhiên sao?"
Nhịp tim Tang Chi đã loạn, trong đầu nàng chợt lóe lên một suy nghĩ đáng sợ.
Nàng lẩm bẩm, "Túi tiền...!Ngươi cùng Tang Chi chôn túi tiền này ở đây, ngươi mang Tang Chi tới Thừa Càn cung theo ngươi, thời điểm khi Vinh Thân vương phát bệnh ngươi khiến Đồng Nhi tới đưa túi tiền cho Tang Chi, ngươi..." Hai mắt Tang Chi mở lớn, khó có thể tin nổi, "Chính là ngươi, chính ngươi muốn đẩy tội lên cho Tang Chi!"
Sắc mặt Lục Oanh tái nhợt, âm trầm, "Là ta thì sao? Thái hậu không muốn cho hắn sống, ta chỉ có thể phụng mệnh."
"Nhưng Vinh Thân vương vẫn chỉ là một đứa trẻ!" Tang Chi run lên trong lòng, "Ngươi!"
"Trách bản thân hắn, số mệnh không tốt." Lục Oanh lại lạnh như băng, "Ta cũng chỉ khiến hắn phát bệnh, không qua khỏi, chỉ có thể trách đám Thái y không tận tâm tận lực."
Thái y làm việc cho ai cũng còn không rõ, cứu người hay hại người cũng không rõ.
Khó trách từ lần ấy về sau, Đổng Ngạc phi không bao giờ cho truyền Thái y tới Thừa Càn cung nữa.
"Ngươi...!ngươi căn bản không coi Tang Chi là hảo tỷ muội của ngươi.
Tang Chi đơn thuần lương thiện, tin tưởng ngươi tuyệt đối như thế, ngươi lại lợi dụng nàng từ đầu đến cuối! Thậm chí...!ngay đến chuyện mưu hại Vinh Thân vương cũng muốn giá họa cho nàng! Lục Oanh, sao ngươi có thể ác độc tới như thế?"
"Ta cứu nàng! Ta sẽ cứu nàng! Đồng Nhi là người nhận cái chết!" Lục Oanh kích động, nghiến răng mà nói, để những lời này thoát ra từ kẽ răng, "Rốt cuộc ngươi là ai? Tang Chi tỷ tỷ của ta ở đâu?" Nói, càng nắm chặt cổ tay Tang Chi.
Tang Chi muốn giãy tay ra, cũng dùng sức mà siết lấy tay người kia, "Không quan trọng ngươi có thể cứu nàng hay không, bản chất vẫn là ngươi lợi dụng nàng.
Nói cái gì? Cứu? Cứu sao? Cứu được đương nhiên tốt, nhưng dựa vào tính khí của Hoàng thượng, ngươi có cứu được không? Coi như nếu không có ta, Tang Chi bất quá rồi cũng sẽ chết trong tay ngươi mà thôi! Nàng vốn là một quân tốt thí!"
Tang Chi nguyên bản, quả thực đã vì sự dịu dàng bảo vệ của Lục Oanh mà chỉ hận không thể dâng cả tim phổi mình lên cho nàng.
Mà Lục Oanh, kể từ ngày ấy được Tô Ma Lạt Cô nhìn trúng, cũng đã định sẵn sẽ dâng tính mạng mình lên cho Thái hậu rồi.
Lục Oanh không giống những cung nữ khác.
Cung nữ khác học quy tắc mà thôi, còn Lục Oanh, nàng học cả thủ đoạn.
Trong tay nàng có một Tang Chi đơn thuần, nguyện vì nàng mà dâng lên tim phổi, quả đúng là một quân cờ hoàn hảo.
Tô Ma Lạt Cô chọn Lục Oanh, cũng vì người này xuất thân rõ ràng thanh bạch, nô tịch không có chút liên quan tới Từ Ninh cung, dòng dõi thông minh nhạy bén.
Còn Lục Oanh, Lục Oanh nhìn trúng Tang Chi, là bởi người này xuất thân đường hoàng, tính tình lương thiện đơn thuần, hợp làm một quân cờ trong tay người khác.
Nhưng đáng tiếc.
Đáng tiếc rằng suy cho cùng thì Lục Oanh còn trẻ, chỉ nghe lời dạy bảo của Tô Ma Lạt Cô rằng lòng mang thủ đoạn nhất định không thể xử trí theo tình cảm, biết rằng nên thế, lại không biết rằng thực tế việc ấy khó khăn như vậy.
Nàng đã không biết rằng trước một Tang Chi toàn tâm toàn ý vì mình, việc ấy lại khó tới thế.
Bản thân nàng cũng không biết đây là tình thân, sự ỷ lại đơn thuần, hay là tình yêu.
Nàng cũng không quản, nàng chỉ biết rằng đây là loại tình cảm mà mình sẽ phải trả giá.
Rốt cuộc, nàng vẫn là lựa chọn từ bỏ tình cảm.
Nàng từ bỏ tình cảm, nhưng tình cảm lại chưa từng buông tha cho nàng.
Tang Chi, Tang Chi lại càng lúc trở nên không còn giống Tang Chi nữa.
Lục Oanh không ngừng lo sợ trong lòng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng bí mật của mình đã bị người kia phát hiện.
Cứ như thế thẳng cho tới một ngày kia Tô Ma Lạt Cô tìm nàng để hỏi về Tang Chi, còn nói cho nàng biết Tang Chi mang theo một tấm An Hồn phù bên người.
Khi đó Lục Oanh mặc dù không nói ra những điều khiến Tô Ma Lạt Cô hoài nghi về lời Tang Chi nói, thế nhưng tự trong lòng đã sinh nghi.
Ba chữ An Hồn phù này thật khiến người ta nổi lên nhiều suy nghĩ kỳ quái.
Lục Oanh im lặng quan sát chú ý Tang Chi, thời gian trôi đi, càng lúc càng chắc chắn rằng Tang Chi hoàn toàn lạ lẫm này căn bản không phải là Tang Chi của nàng.
Không còn là Tang Chi của nàng nữa.
Tựa hồ như nàng không quen người này, cũng không hề hiểu về người này.
Mỗi hành động của người này đều khiến nàng bất ngờ, cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
Cũng chính là người này, rời bỏ Thừa Càn cung, một lòng hướng về Khôn Ninh cung.
Lục Oanh chợt tỉnh ngộ, phát hiện ra mình đã hoàn toàn, triệt để, đánh mất Tang Chi rồi.
Tang Chi của nàng.
Mà nàng, ngay cả một cơ hội để hối hận cũng không có.
Ngay tới việc rốt cuộc thì nàng đã mất đi người ấy chính xác là từ khi nào nàng cũng không biết.
Sao nàng có thể không hận cho được?
Tang Chi đấu sức với Lục Oanh, nhìn đôi mắt đỏ ngầu kia, lúc này thực sự tin rằng nàng có ý định muốn giết mình.
Tang Chi buông, đứng phắt lên, quay đầu mà chạy.
Mà Lục Oanh vẫn không buông tha.
Tính mạng của Tang Chi hiện giờ đang nằm trong tay Lục Oanh, Lục Oanh cũng đã có lệnh của Tô Ma Lạt Cô - Tang Chi người này, dùng được thì giữ, không dùng được thì phải bỏ.
Hôm nay Tang Chi còn tới Tân Giả khố, Lục Oanh há lại còn lí do để giữ nàng lại! Vốn có rất nhiều cách khiến Tang Chi chết bất đắc kỳ tử, thế nhưng thống hận trong lòng – phải chăng là thống hận và hối hận, khiến nàng thực muốn chính tay kết liễu sinh mạng của người này, một người vô cùng quen thuộc, nhưng rồi lại hoàn toàn xa lạ.
--- Còn tiếp ---
Editor dài dòng:
Lục Oanh là một trong những nhân vật xuất hiện đầu tiên, mặc dù không xuất hiện nhiều nhưng đến chương này có thể thấy rằng là một nhân vật được phát triển rất toàn diện và có chiều sâu.
Những chương đầu cho người ta thấy là tỷ muội tình thâm với Tang Chi, sau lại có cảm giác đang lợi dụng chứ không đơn thuần, cuối cùng chân tướng mới rõ là thế này.
Thực ra, nội tâm nv Lục Oanh và tình cảm giữa Lục Oanh và Tang Chi này mình rất tâm đắc.
Chúng ta nhìn sự việc qua con mắt của Lâm Văn Lan, của Tố Lặc, của Đổng Ngạc phi, của Thuận Trị, của Thái Uyển Vân, thế còn Lục Oanh? Lục Oanh yêu Tang Chi (mình cho rằng đây là vừa yêu vừa chiếm hữu), nhưng rồi
Bình luận truyện