Trung Cung Lệnh

Chương 48



Tang Chi theo sau người thiếu nữ, tiến vào Khôn Ninh môn. Giao Thái điện phía đối diện kia, chỉ Hoàng thượng và Hoàng hậu mới có thể tới, cung nhân nhất định không thể. Quan sát bóng lưng tiểu cô nương này, cử chỉ hợp lẽ, nhưng khí chất đặc biệt, mang theo bảy phần hào sảng, không hề có dáng vẻ của một nữ tử ngại ngùng. Trong cung thật khó gặp một nữ tử như vậy, Tang Chi lại nghĩ trong lòng, liệu có phải khi chưa nhập cung, Tố Lặc cũng đã giống vậy hay không?

Một chốc đã đến chính điện Khôn Ninh cung. Vừa vặn, Hoàng hậu đã dậy rồi, nhìn thấy người đi vào, ánh mắt liền sáng lên, "Thái Lan!"
Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Thái Lan, nữ nhi của Đạt Nhĩ Hán Ba Đồ Lỗ Thân vương Mãn Châu Tập Lễ, cũng là chất nữ của thân mẫu Thuận Trị đế - Hiếu Trang Hoàng thái hậu  Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Bố Mộc Bố Thái. Dù trên danh nghĩa là chất nữ của Hiếu Trang Hoàng thái hậu, nhưng khi xưa còn ở Khoa Nhĩ Thấm, Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Thái Lan cùng Thục Huệ phi và Hoàng hậu giao hảo như tỷ muội, cùng nhau lớn lên. Sau này, cả hai tỷ muội Hoàng hậu cùng lúc nhập cung, chỉ còn lại một mình Thái Lan, khiến nàng buồn chán không vui. Tiểu cô nương khi đó không hiểu gì nhiều về hôn sự, tự mình xin được tiến cung. Hoàng thái hậu sao lại không biết tâm tư đơn thuần của chất nữ, vốn cũng là không đồng ý, nhưng không lâu sau Đổng Ngạc thị nhập cung, ân sủng của Hoàng thượng cũng bắt đầu dồn về một phía. Hoàng thái hậu cân nhắc cho cả đại gia tộc Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, cuối cùng đưa ra quyết định cho Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Thái Lan nhập cung. Đáng tiếc, sau khi Thái Lan nhập cung, bởi vì thân phận địa vị khác biệt, cho nên cũng chẳng mấy khi gặp được Hoàng hậu. Mà bản thân Hoàng hậu cũng biết mình như đang đi trên bờ vực, cho nên không muốn liên lụy đến người nhà. Trước thúc giục của Hoàng thái hậu, vậy mà Thuận Trị đế Ái Tân Giác La Phúc Lâm vẫn giữ nguyên ý chí sắt đá, quyết không tấn phong cho Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, thậm chí còn không phong hào, phân tới ngụ tại phòng sưởi của Dực Khôn cung.
Hoàng hậu lâm vào tình thế nguy nan, Thái Lan cũng lo lắng bất an, nhưng mỗi lần muốn ra khỏi Dực Khôn cung cũng đều bị Thục Huệ phi ngăn cản. Thái Lan dần dần mất đi hảo cảm với Thục Huệ phi, cũng cảm thấy có gì không đúng, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Tang Chi vừa nghe thấy tiếng gọi đầy kinh hỉ này của Tố Lặc, lập tức ngộ ra – Chẳng lẽ tiểu cô nương này không chỉ là cô mẫu của Tố Lặc, mà quan hệ giữa hai người còn rất tốt hay sao?!
Thái Lan cũng vô cùng vui mừng, đang muốn hành lễ, Tố Lặc đã ném quyển sách tới bên giường, chạy lại phía nàng, "Không cần đa lễ!"
"Nương nương..." Mi mắt Thái Lan có chút ướt, nắm chặt tay Hoàng hậu, "Người có khỏe không?"
Thần sắc Tố Lặc hơi ngưng, lại lập tức cười nói, "Khỏe, ta rất khỏe. Mà ngươi tiến cung lâu vậy rồi, ta cũng chưa gặp mặt được, ngươi không trách ta đấy chứ?"
Thái Lan lắc đầu, "Ta hiểu, ta hiểu. Ngươi..." Nàng không nói tiếp, nhưng ánh mắt đã đầy lo lắng.
Tố Lặc vỗ bàn tay người kia, "Đừng lo lắng, ta không có chuyện gì."
Ngày xưa khi còn ở thảo nguyên, tuy rằng xét theo vai vế Thái Lan là cô cô của Hoàng hậu, nhưng trên thực tế trong ba người Tố Lặc lớn tuổi nhất, lại còn đã phải thuần thục lễ nghi từ sớm, cho nên coi như nàng là người chín chắn nhất.
Tố Lặc kéo Thái Lan vào trong, "Mau ngồi đi! Mà sao ngươi lại chạy tới đây?"
"..." Tang Chi đứng một bên, yên lặng lắng nghe, lúc này thấy Tố Lặc lên tiếng hỏi, nàng lên tiếng chặn lại, "Hồi bẩm nương nương, là nô tỳ đi ngang Dực Khôn cung..."
"Đi ngang?" Thái Lan quay đầu lại nhìn, nhíu mày mà hỏi lại, "Ngươi nói là ngươi đi ngang qua Dực Khôn cung, chứ không phải là tới truyền ý chỉ của Hoàng hậu sao?"
Tang Chi cứng ngắc. Nàng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, ngẩng đầu lên nhìn Tố Lặc, liền bắt phải ánh mắt người kia xoẹt qua mình, rồi lại thấy ngữ điệu thản nhiên, "Là bổn cung cho nàng tới Dực Khôn cung thăm các ngươi."
"Thật vậy?" Thái Lan nhìn nhìn Tang Chi, rồi lại nhìn Tố Lặc, ánh mắt hồ nghi.
"Hỏi cái gì vậy chứ." Tố Lặc câu khóe môi, cười cười, "Bổn cung lại phải đi lừa người hay sao!"
Thái Lan mím môi, "Phải rồi, trước nay nương nương cũng chưa từng nói dối đấy."
Tố Lặc cười, ánh mắt lại tựa như lơ đãng mà quét qua, như có như không chạm vào ánh mắt kinh ngạc mà phức tạp của Tang Chi đang nhìn về phía nàng. Trong cái chớp mắt, thần sắc Tố Lặc lãnh liệt vài phần, rồi lại dùng giọng ôn nhu mà nói với Thái Lan, "Dạo này ngươi thế nào, vẫn ổn chứ?"
"Trừ việc trong cung có quá nhiều quy tắc, cũng không có gì là không tốt." Thái Lan lại chăm chú đánh giá Tố Lặc trên dưới, "Còn ngươi, sức khóe vẫn tốt chứ?"
"Không có gì đáng ngại."
"Ôi!" Thái Lan thở dài một tiếng, "Ở trên thảo nguyên vẫn là tốt hơn..." Nàng bỗng nhíu mày, ghé gần vào Tố Lặc, "Ta có chút chuyện riêng muốn nói với Hoàng hậu nương nương." Lời này rất rõ ràng – Ý là muốn người không phận sự lập tức lui ra. Mà người này, chính là Tang Chi đấy.
Tang Chi theo bản năng nhìn về phía Tố Lặc, lại thấy Tố Lặc khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Thái Lan lộ rõ cưng chiều. Tang Chi lại rũ mắt, cúi đầu, "Nô tì xin cáo lui."
Cho tới khi Tang Chi đã rời khỏi điện, Tố Lặc mới lên tiếng, "Ngươi muốn nói điều gì?"
"Tại sao ngươi lại giữ cung nữ của Thừa Càn cung bên người cơ chứ?" Thái Lan chau mày.
"Làm sao?" Tố Lặc khẽ chớp mắt, ngữ điệu thản nhiên, "Có vấn đề gì?"
"Nàng ta là người của Thừa Càn cung!" Thái Lan mất kiên nhẫn, "Ngươi hiện tại là Hoàng hậu rồi, vị trí này khó khăn biết bao, ngươi không biết hay sao?"
Tố Lặc hơi mím môi, trong lòng dịu đi bớt.
Nhưng Thái Lan vẫn còn chưa hết bực tức, "Đổng Ngạc phi Thừa Càn cung hiện tại đắc sủng, ngươi không đối phó nàng ta thì thôi, hiện tại nàng còn cho tâm phúc tới Khôn Ninh cung, người ngoài nhìn vào quả thật thấy quá khoa trương!" Ngừng một chút, lại nói, "Mà Tố Lặc ngươi lại để nàng bên cạnh! Cái người tên Tang Chi kia mới là thật sự nguy hiểm, nếu không ngươi cho rằng Đổng Ngạc phi lại có lòng cho một cung nữ thiện lương tới đây hay sao? Không chừng, bọn họ còn tính toán đủ thứ rồi đấy, tại sao ngươi không để tâm một chút chứ?"
Ánh mắt Tố Lặc ảm đạm một chút, một hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Thái Lan còn muốn nói nữa, đột nhiên lẩm bẩm, "Không, không phải, chuyện này ta còn nghĩ ra được, sao ngươi lại không nghĩ ra đây?" Rồi nàng quay phắt, ánh mắt mãnh liệt nhìn lên Tố Lặc, "Ngươi đã biết rồi, còn vì cái gì mà giữ lại cung nữ kia? Lại còn trọng dụng nàng ta như thế?"
Tố Lặc vẫn giữ im lặng, vô cùng ôn nhu đưa tay sửa lại sợi tóc cho Thái Lan, mà Thái Lan lại càng sốt sắng, "Rốt cuộc thì là vì cái gì a! Ngươi có biết hiện tại tình thế của ngươi nguy hiểm thế nào không? Hoàng thượng đã quyết tâm rồi, nghe nói vì nhất quyết phải phế Hậu mà còn cho người đi mời Đại sư Bạch Vân Quan tới, còn không biết sắp tới sẽ định làm gì. Vậy mà lúc này ngươi lại để tâm phúc của Thừa Càn cung bên người, ngươi làm sao vậy a, Tố Lặc?"
"Có lẽ..." Tố Lặc đã mở miệng, "Nàng không giống."
"Cái gì?" Chân mày lá liễu của Thái Lan khẽ nhíu, "Không giống với ai? Không giống với Hoàng thượng? Hay là không giống Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị kia? Thời điểm quan trọng, ngươi không thể không vững tâm!"
Tố Lặc không nói gì thêm, chỉ thở ra một câu, "Được rồi, Thái Lan. Ta biết rồi." Nàng an ủi vỗ vỗ vai Thái Lan, "Ngươi yên tâm."
Thái Lan há miệng, một hồi lâu sau đành buông một tiếng thở dài, "Thảo nguyên vẫn là thật tốt..."
"Cũng không thể trở về nữa, đừng nghĩ nhiều." Lại nói, "Lúc này ngươi đừng tùy ý chạy tới chỗ ta, tránh liên lụy. Nhớ nói với cả Thục Huệ phi, đừng để nàng tới đây, nếu không..."
"Dù không nói nàng cũng sẽ chẳng tới!" Thái Lan ngắt lời, ngữ điệu bất mãn, "Thục Huệ phi còn thức thời hơn ngươi rất nhiều."
Tố Lặc khẽ cười một tiếng, "Ngươi nha, ở trong cung đã từng ấy thời gian rồi vẫn còn giữ tính khí như vậy." Giọng nàng trầm xuống, "Nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, là ta không bảo vệ được nàng."
"Bảo vệ chính bản thân mình cho tốt." Thái Lan cầm tay Tố Lặc, "Tố Lặc, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, vô luận dù là cần ta làm việc gì, ngươi cũng đều phải nói cho ta biết, được không?"
Tố Lặc lại khẽ giật mình, bỗng nhiên cúi đầu, "Đáng ra... ngươi không nên nhập cung."
"Bản thân ta vốn cũng hối hận khi ấy đã nhất thời xúc động, nhưng..." Thái Lan khẽ cười, "Nhưng mà, nếu như người bằng hữu thân cận nhất của ta phải chịu khổ, mà ta lại chỉ có thể ở một chỗ lo lắng suông, thì cảm giác này còn càng khó chịu hơn sự hối hận của hiện tại. Ngươi biết không?"
"Tính tình của ngươi a, thật là có vài phần giống với Hoàng thượng đấy." Tố Lặc trêu đùa, khẽ than thở, "Đều bảo thủ cố chấp như vậy. Khó khăn mới có thể hòa hợp với người khác, đến khi hòa hợp được rồi, lại dùng tính tình này đối với người ta."
Thái Lan bĩu môi, "Đừng so sánh ta với hắn! Người ta yêu quý nhất là ngươi, còn tên Ái Tân Giác La Phúc Lâm kia thì sao? Chính là nữ nhân..."
"Tai vách mạch từng, không được nói lung tung." Tố Lặc cắt ngang lời người kia, cho một ánh mắt cảnh cáo.
Thái Lan "Hừ" một tiếng, nhưng rồi cũng không nói thêm nữa. Thật lâu sau, nàng khẽ ngẩng đầu, "Có phải... ta làm ngươi đau lòng rồi hay không?"
"Cái gì?" Tố Lặc sửng sốt, "Đau lòng vì cái gì?"
Biểu tình Thái Lan đầy áy náy, "Thực xin lỗi, ta vừa gặp được ngươi đã vui đến không để ý trước sau. Hoàng thượng biểu ca đối xử với ngươi không tốt, cũng không ưa thích ngươi, nhưng ta nghĩ cũng không hẳn là vì hắn có ác ý. Ngươi cũng đã nói ta và hắn giống nhau mà a, vậy ta thích ngươi như thế, hắn nhất định cũng sẽ thích ngươi!"
Sắc mặt Tố Lặc hơi đanh lại, hiểu ra ý tứ của Thái Lan. Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn là đáp lời, "Tại sao ta lại phải đau lòng? Hắn là Hoàng thượng, đương nhiên có quyền muốn sủng ai thì liền sủng người ấy." Tuy là nói như vậy, thâm tâm Tố Lặc vẫn khó tránh khỏi cảm xúc khó chịu. Tuy rằng nàng và Hoàng đế như người xa lạ, thậm chí còn như địch nhân ở hai chiến tuyến, nhưng suy cho cùng thì nam nhân này vẫn là trượng phu của nàng. Nàng vốn muốn làm cho tốt bổn phận của mình, làm một thê tử tốt, một Hoàng hậu tốt, nhưng cho tới tận lúc này, dường như nàng chưa từng làm được. Mỗi lần nghĩ đến Hoàng thượng, tâm trạng nàng thậm chí còn trở nên không tốt đẹp.
Mà tại thời khắc này, trong tâm trí Tố Lặc bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Tang Chi. Đêm đó đổ bệnh mê man, nàng nằm trong vòng tay người kia, không ngờ lại có thể cảm thấy an tâm tới thế. Tố Lặc quay đầu đưa mắt nhìn về phía cửa điện, không nhìn thấy bóng dáng của Tang Chi, mà nội tâm nàng lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác phức tạp khó hiểu, nghi kỵ đề phòng mà không tránh được đau lòng mất mát.
Tang Chi, rốt cuộc thì Đổng Ngạc thị muốn ngươi làm điều gì? Mà ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Đích thân Hoàng hậu tiễn Thái Lan ra cửa, vừa quay đầu trở vào, ánh mắt đã bắt được thân ảnh của Tang Chi. Người kia đang cách nơi này không xa, phía hành lang gấp khúc.
Tang Chi mặc một thân đại khảm khiên, lông vũ chạy dọc theo vạt áo dài rộng, nàng đứng dưới hành lang, ánh mắt mơ hồ dõi tới tầng tầng lớp lớp mái ngói lưu ly kim đỉnh. Xuất thần thật lâu, mà nàng vẫn chưa tìm ra lời giải. Đang ảo não muốn quay vào, vừa nhìn lại đã thấy Tố Lặc đang yên lặng đứng trước cửa đại điện, đăm chiêu nhìn về phía nàng. Tang Chi không hiểu sao lại thấy một hồi thảng thốt trong lòng, dù cho khoảng cách giữa hai người có chút xa, Tang Chi không nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt của người kia. Nhưng mà, trước một Khôn Ninh cung uy áp đồ sộ, bóng hình thon gầy của Tố Lặc thoạt nhìn như thể bị lép vế. Tang Chi khẽ mím môi, thu lại tâm tình, bước về phía người kia.
--- Hết chương 48 ---



Editor lảm nhảm: Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Thái Lan lên sàn nha~ Thuận Trị có Thailand, Càn Long có Highland, ủa sao cái tên trend dễ sợ zị chòi :v
Tui cảm nhận được thoảng thoảng sự fangirl của Thailand đối với Tố Lặc a...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện