Trung Học Mỹ Nữ
Chương 26: Đưa Lão Sư vào khách sạn (2)
"Keng, thời gian của dị năng kết thúc" trong đầu hệ thống thanh âm vang lên, tiếp theo là cơ thể truyền tới từng đợt mỏi nhứt cơ bắp.
"Há, " Tạ Phi Thiên không nhịn được khẽ kêu lên.
"Tiểu tử, các ngươi không sao chứ? Bạn gái ngươi ngủ rồi hả?" Tài xế nghe được tiếng hừ nhẹ của Tạ Phi Thiên, rất uyển chuyển hỏi một câu. Lại kéo kính chiếu hậu nhìn một cái xác định là không phát "tình" trên xe mới yên tâm thở phào.
"bác tài, ta đang bị đau bụng là đau bụng." Tạ Phi Thiên đầu đầy mồ hôi đáp.
"chút xíu liền tới, ngươi nhịn một chút ah." bác tài lớn tuổi trả lời một câu cũng không hỏi nữa chuyên tâm lái xe.
Cái kia một trận mỏi nhức cơ, thì tiếp theo là một trận đau đớn những vết thương do tuýp sắt, côn sắt lúc nảy có dị năng chống đỡ không cảm thấy gì giờ thì phát tác đau đớn khinh khủng rồi.
Nhưng tuy là đau đớn, Tạ Phi Thiên cũng chỉ có thể cố nén, nếu lỡ bác tài hiểu lầm thì không ổn rồi.
Xe dừng ở "Nghi Xuân khách sạn" trước cửa, Tạ Phi Thiên đưa tiền, cố nén cả người đau đớn đem Lan Hinh ôm đi ra. Nửa đêm gió lạnh thổi, Lan Hinh như tỉnh lại.
"Lạnh quá." Lan Hinh thân thể run lên.
Tạ Phi Thiên nhìn một chút Lan Hinh mồ hôi ẩm ướt áo, chính mình trên người cũng chỉ bận một bộ đồ không có áo khoác, chỉ có thể kéo nàng ép vào ngực mình.
"Keng, cảm giác hưởng thụ, khen thưởng dị năng điểm 3 điểm" Cái kia âm thanh máy móc vang lên.
Bị âm thanh vang lên trong đầu làm tỉnh lại, do không chú ý nhờ hệ thống nhắc nhở hắn mới để ý.
Một thân hình mảnh mai nữ nhân nép vào ngực mình như chim non núp vào tổ ấm, mà tay của mình, nhưng đang khoác trên vai nàng phủ xuống cầm lên quả đào co dãn, Tạ Phi Thiên không nhịn được len lén bóp bóp mấy cái.
...
"Làm phiền ngươi, ta đang sướng ngươi đừng thông báo được không hệ thống." Tạ Phi Thiên cười khổ nói, đây không phải là làm mất hứng sao.
"Keng, lựa chọn chế độ im lặng!" âm thanh máy móc lại vang lên rồi im lặng luôn.
Tạ Phi Thiên ôm Lan Hinh, chật vật tiến vào sảnh khách sạn tới quầy lễ tân."Tiểu thư, ta muốn mướn phòng."
Quầy lễ tân một cô gái đang nằm sấp mặt ngủ giật mình dậy, dụi dụi con mắt, nhìn hai người Tạ Phi Thiên, đột nhiên nhảy lên "ah" kêu một tiếng sợ hãi.
"Tiểu thư!" Lan Hinh say nên không biết gì hết vẫn như cũ, còn Tạ Phi Thiên nhưng là thấy nàng kia la lên cũng giật mình không biết chuyện gì.
Cô bé kia vỗ vỗ chính mình bộ ngực sữa phập phồng, lúc này mới hướng về Tạ Phi Thiên hỏi. "Tiên sinh, ngươi bị làm sao vậy?"
"Cái gì, bị làm sao?"
Tạ Phi Thiên nghi ngờ nhìn xuống quần áo của mình, chính mình thấy cũng hết hồn, chỉ thấy mình bộ đồ chổ đỏ chổ đen dính đầy vết bẩn, ngay cả hai tay đều đen thui bầm tím, hơn nữa người đầy bụi bậm đất cùng với mấy người lang thang không khác gì.
Tạ Phi Thiên không mặt mình, nhưng mà đem tiểu cô nương này sợ đến vậy chắc cũng không tốt xíu nào.
"Tiểu thư, ta là làm bên công trình cầu đường, đang làm việc thì nghe được điện thoại bạn gái uống say, này không phải là..." Tạ Phi Thiên giả vờ nói.
"Nàng là bạn gái ngươi?"
"Đúng, không phải chúng ta có thể như vậy đúng không?"
"Hiện tại trong thành phố đang có chủ trương càn quét tệ nạn xã hội ta cần kiểm tra một chút không cảnh sát soát thì nguy, xin lỗi!"
Tiểu cô nương đi tới, Lan Hinh nấc lên một tiếng đầy mùi rượu làm nàng lui lại hai bước tay không ngừng quạt quạt trước mũi.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi tỉnh lại đi." Tiểu cô nương lắc lắc Lan Hinh.
"Cái gì... Có việc gì à?" Lan Hinh miễn cưỡng mở mắt ra, ánh đèn sáng lại làm nàng nhắm lại rồi.
"Tiểu thư, ngươi xem một chút, ngươi biết vị tiên sinh này không?"
"Ta không nhận ra hắn là ai!" Lan Hinh mắt đều không mở, tay trái chỉ chỉ nói.
Nhìn vị cô nương lễ tân ánh mắt khác thường, Tạ Phi Thiên cuống lên, lắc lắc Lan Hinh bả vai nói:
"Lan Hinh, Lan Hinh, ngươi tỉnh lại đi, đừng nói giỡn."
Nhưng là Lan Hinh này không lâu sau, lại nhắm nghiềm như ngủ thiếp đi.
"Tiên sinh, xin lỗi, chúng ta không thể cho hai vị mướn phòng." vị nữ lễ tân này giọng lạnh xuống.
"Nàng nhận ra ta, chỉ là lúc này nàng uống say." Tạ Phi Thiên hiện tại đau nhức toàn thân khó nhịn, cũng không muốn lại đi tìm chổ khác cố gắng giải thích.
"Ta có CMND, ta đem CMND đưa cho ngươi này, được không?"
"Xin lỗi, tiên sinh, chúng ta không thể tiếp đón hai vị, xin ngươi rời đi, bằng không ta liền báo cho cảnh sát." Tiếp khách tiểu thư trở lại quầy lễ tân, tay đặt lên điện thoại.
"Lan Hinh, Lan Hinh, ngươi tỉnh lại đi, ngươi nhận ra ta, đúng không? Ngươi ngật đầu, giật đầu đi nếu không chúng ta không thể kiếm phòng ngủ rồi." Tạ Phi Thiên không có cách nào, chỉ có thể kêu Lan Hinh.
"Đừng ầm ĩ! Phiền chết rồi, ta không nhận ra ngươi, chính là không nhận ra ngươi. Ngươi tên khốn này, lại không chịu cõng ta! Ô... Ô... Ô..."
Lan Hinh đột nhiên nằm nhoài trên vai Tạ Phi Thiên thất thanh khóc lớn, một bên khóc lóc, bàn tay lại đập lên lưng hắn ầm ầm.
Tạ Phi Thiên nhìn lúc này Lan Hinh, cái kia thống khổ dáng vẻ, nơi nào còn có nửa phần đứng trên bục giảng uy nghiêm, chỉ làm cho hắn thật lòng muốn thương yêu nàng.
Nhẹ nhàng ôm Lan Hinh hai vai, Tạ Phi Thiên ôn nhu nói: "Không có, không có, ta làm sao không muốn cõng ngươi? Là ngươi hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi biết không?"
"Tiên sinh, xin lỗi, hóa ra là hai người đang giận dỗi? Mời đi theo ta đi, lầu bốn phòng 406." Lễ tân tiểu cô nương thấy cảnh này, đi tới áy náy nói.
"Lan Hinh, được rồi, không sao rồi, ngươi xem, người ta chê cười chúng ta rồi" Tạ Phi Thiên vịn đầu Lan Hinh lên, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Tiên sinh, cầu thang ở chỗ này." lễ tân cô nương chỉ dẫn hắn tới một cầu thang.
"Các ngươi không có thang máy sao?" Tạ Phi Thiên nhìn lên cầu thang cao dài, đau cả đầu. Vừa nãy chính mình có dị năng tại người, cõng Lan Hinh là không vấn đề, nhưng là bây giờ hết tác dụng cơ thể còn mỏi nhứt đau đớn đây.
"Xin lỗi, tiên sinh, thang máy chả may bị hư rồi, nếu như ngươi vác không nổi bạn gái ngươi, ta giúp ngươi vác lên nhen."
Cái gì gọi là "Vác không nổi bạn gái của ngươi"? Tạ Phi Thiên biết rõ đối phương là đang khích mình,
có thể là nam nhân tôn nghiêm không thể không vác nổi bạn gái
"Không cần, ta tự cõng nàng, nàng yêu thích ta cõng nàng." Tạ Phi Thiên cố nén cả người đau đớn, đem Lan Hinh cõng, lấy chìa khóa phòng hướng tới cầu than "thình" "thịch" bước lên.
Liền biết đàn ông các ngươi đều thích thể hiện! tiểu thư lễ tân khóe miệng lộ ra mỉm cười đắc ý, trở lại quầy lễ tân.
Một hơi bò lên tới lầu hai, Tạ Phi Thiên hai chân cũng bắt đầu run lên. Không được, nghỉ ngơi một chút.
Nhìn một chút trước sau không có ai, Tạ Phi Thiên đem Lan Hinh để xuống, tựa ở cầu thang ho khan vài tiếng.
Nghỉ ngơi một hồi, Tạ Phi Thiên mới một lần nữa cõng Lan Hinh, từng bước một trèo lên trên.
Thật vất vả bò lên tới lầu bốn, tìm phòng 406, mở cửa đi vào, bật đèn, sau đó quay người một cước đem cửa đóng lại,
Tạ Phi Thiên không thể kiên trì được nữa rồi, đặt Lan Hinh xuống, cũng "phịch" đặt mông ngồi xuống theo.
"Chồng yêu, ngươi cực khổ rồi, đến đây ta thưởng một chút, hôn một cái nào."....
Ủng hộ ta bằng cách nhấn like!!!!!
"Há, " Tạ Phi Thiên không nhịn được khẽ kêu lên.
"Tiểu tử, các ngươi không sao chứ? Bạn gái ngươi ngủ rồi hả?" Tài xế nghe được tiếng hừ nhẹ của Tạ Phi Thiên, rất uyển chuyển hỏi một câu. Lại kéo kính chiếu hậu nhìn một cái xác định là không phát "tình" trên xe mới yên tâm thở phào.
"bác tài, ta đang bị đau bụng là đau bụng." Tạ Phi Thiên đầu đầy mồ hôi đáp.
"chút xíu liền tới, ngươi nhịn một chút ah." bác tài lớn tuổi trả lời một câu cũng không hỏi nữa chuyên tâm lái xe.
Cái kia một trận mỏi nhức cơ, thì tiếp theo là một trận đau đớn những vết thương do tuýp sắt, côn sắt lúc nảy có dị năng chống đỡ không cảm thấy gì giờ thì phát tác đau đớn khinh khủng rồi.
Nhưng tuy là đau đớn, Tạ Phi Thiên cũng chỉ có thể cố nén, nếu lỡ bác tài hiểu lầm thì không ổn rồi.
Xe dừng ở "Nghi Xuân khách sạn" trước cửa, Tạ Phi Thiên đưa tiền, cố nén cả người đau đớn đem Lan Hinh ôm đi ra. Nửa đêm gió lạnh thổi, Lan Hinh như tỉnh lại.
"Lạnh quá." Lan Hinh thân thể run lên.
Tạ Phi Thiên nhìn một chút Lan Hinh mồ hôi ẩm ướt áo, chính mình trên người cũng chỉ bận một bộ đồ không có áo khoác, chỉ có thể kéo nàng ép vào ngực mình.
"Keng, cảm giác hưởng thụ, khen thưởng dị năng điểm 3 điểm" Cái kia âm thanh máy móc vang lên.
Bị âm thanh vang lên trong đầu làm tỉnh lại, do không chú ý nhờ hệ thống nhắc nhở hắn mới để ý.
Một thân hình mảnh mai nữ nhân nép vào ngực mình như chim non núp vào tổ ấm, mà tay của mình, nhưng đang khoác trên vai nàng phủ xuống cầm lên quả đào co dãn, Tạ Phi Thiên không nhịn được len lén bóp bóp mấy cái.
...
"Làm phiền ngươi, ta đang sướng ngươi đừng thông báo được không hệ thống." Tạ Phi Thiên cười khổ nói, đây không phải là làm mất hứng sao.
"Keng, lựa chọn chế độ im lặng!" âm thanh máy móc lại vang lên rồi im lặng luôn.
Tạ Phi Thiên ôm Lan Hinh, chật vật tiến vào sảnh khách sạn tới quầy lễ tân."Tiểu thư, ta muốn mướn phòng."
Quầy lễ tân một cô gái đang nằm sấp mặt ngủ giật mình dậy, dụi dụi con mắt, nhìn hai người Tạ Phi Thiên, đột nhiên nhảy lên "ah" kêu một tiếng sợ hãi.
"Tiểu thư!" Lan Hinh say nên không biết gì hết vẫn như cũ, còn Tạ Phi Thiên nhưng là thấy nàng kia la lên cũng giật mình không biết chuyện gì.
Cô bé kia vỗ vỗ chính mình bộ ngực sữa phập phồng, lúc này mới hướng về Tạ Phi Thiên hỏi. "Tiên sinh, ngươi bị làm sao vậy?"
"Cái gì, bị làm sao?"
Tạ Phi Thiên nghi ngờ nhìn xuống quần áo của mình, chính mình thấy cũng hết hồn, chỉ thấy mình bộ đồ chổ đỏ chổ đen dính đầy vết bẩn, ngay cả hai tay đều đen thui bầm tím, hơn nữa người đầy bụi bậm đất cùng với mấy người lang thang không khác gì.
Tạ Phi Thiên không mặt mình, nhưng mà đem tiểu cô nương này sợ đến vậy chắc cũng không tốt xíu nào.
"Tiểu thư, ta là làm bên công trình cầu đường, đang làm việc thì nghe được điện thoại bạn gái uống say, này không phải là..." Tạ Phi Thiên giả vờ nói.
"Nàng là bạn gái ngươi?"
"Đúng, không phải chúng ta có thể như vậy đúng không?"
"Hiện tại trong thành phố đang có chủ trương càn quét tệ nạn xã hội ta cần kiểm tra một chút không cảnh sát soát thì nguy, xin lỗi!"
Tiểu cô nương đi tới, Lan Hinh nấc lên một tiếng đầy mùi rượu làm nàng lui lại hai bước tay không ngừng quạt quạt trước mũi.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi tỉnh lại đi." Tiểu cô nương lắc lắc Lan Hinh.
"Cái gì... Có việc gì à?" Lan Hinh miễn cưỡng mở mắt ra, ánh đèn sáng lại làm nàng nhắm lại rồi.
"Tiểu thư, ngươi xem một chút, ngươi biết vị tiên sinh này không?"
"Ta không nhận ra hắn là ai!" Lan Hinh mắt đều không mở, tay trái chỉ chỉ nói.
Nhìn vị cô nương lễ tân ánh mắt khác thường, Tạ Phi Thiên cuống lên, lắc lắc Lan Hinh bả vai nói:
"Lan Hinh, Lan Hinh, ngươi tỉnh lại đi, đừng nói giỡn."
Nhưng là Lan Hinh này không lâu sau, lại nhắm nghiềm như ngủ thiếp đi.
"Tiên sinh, xin lỗi, chúng ta không thể cho hai vị mướn phòng." vị nữ lễ tân này giọng lạnh xuống.
"Nàng nhận ra ta, chỉ là lúc này nàng uống say." Tạ Phi Thiên hiện tại đau nhức toàn thân khó nhịn, cũng không muốn lại đi tìm chổ khác cố gắng giải thích.
"Ta có CMND, ta đem CMND đưa cho ngươi này, được không?"
"Xin lỗi, tiên sinh, chúng ta không thể tiếp đón hai vị, xin ngươi rời đi, bằng không ta liền báo cho cảnh sát." Tiếp khách tiểu thư trở lại quầy lễ tân, tay đặt lên điện thoại.
"Lan Hinh, Lan Hinh, ngươi tỉnh lại đi, ngươi nhận ra ta, đúng không? Ngươi ngật đầu, giật đầu đi nếu không chúng ta không thể kiếm phòng ngủ rồi." Tạ Phi Thiên không có cách nào, chỉ có thể kêu Lan Hinh.
"Đừng ầm ĩ! Phiền chết rồi, ta không nhận ra ngươi, chính là không nhận ra ngươi. Ngươi tên khốn này, lại không chịu cõng ta! Ô... Ô... Ô..."
Lan Hinh đột nhiên nằm nhoài trên vai Tạ Phi Thiên thất thanh khóc lớn, một bên khóc lóc, bàn tay lại đập lên lưng hắn ầm ầm.
Tạ Phi Thiên nhìn lúc này Lan Hinh, cái kia thống khổ dáng vẻ, nơi nào còn có nửa phần đứng trên bục giảng uy nghiêm, chỉ làm cho hắn thật lòng muốn thương yêu nàng.
Nhẹ nhàng ôm Lan Hinh hai vai, Tạ Phi Thiên ôn nhu nói: "Không có, không có, ta làm sao không muốn cõng ngươi? Là ngươi hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi biết không?"
"Tiên sinh, xin lỗi, hóa ra là hai người đang giận dỗi? Mời đi theo ta đi, lầu bốn phòng 406." Lễ tân tiểu cô nương thấy cảnh này, đi tới áy náy nói.
"Lan Hinh, được rồi, không sao rồi, ngươi xem, người ta chê cười chúng ta rồi" Tạ Phi Thiên vịn đầu Lan Hinh lên, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Tiên sinh, cầu thang ở chỗ này." lễ tân cô nương chỉ dẫn hắn tới một cầu thang.
"Các ngươi không có thang máy sao?" Tạ Phi Thiên nhìn lên cầu thang cao dài, đau cả đầu. Vừa nãy chính mình có dị năng tại người, cõng Lan Hinh là không vấn đề, nhưng là bây giờ hết tác dụng cơ thể còn mỏi nhứt đau đớn đây.
"Xin lỗi, tiên sinh, thang máy chả may bị hư rồi, nếu như ngươi vác không nổi bạn gái ngươi, ta giúp ngươi vác lên nhen."
Cái gì gọi là "Vác không nổi bạn gái của ngươi"? Tạ Phi Thiên biết rõ đối phương là đang khích mình,
có thể là nam nhân tôn nghiêm không thể không vác nổi bạn gái
"Không cần, ta tự cõng nàng, nàng yêu thích ta cõng nàng." Tạ Phi Thiên cố nén cả người đau đớn, đem Lan Hinh cõng, lấy chìa khóa phòng hướng tới cầu than "thình" "thịch" bước lên.
Liền biết đàn ông các ngươi đều thích thể hiện! tiểu thư lễ tân khóe miệng lộ ra mỉm cười đắc ý, trở lại quầy lễ tân.
Một hơi bò lên tới lầu hai, Tạ Phi Thiên hai chân cũng bắt đầu run lên. Không được, nghỉ ngơi một chút.
Nhìn một chút trước sau không có ai, Tạ Phi Thiên đem Lan Hinh để xuống, tựa ở cầu thang ho khan vài tiếng.
Nghỉ ngơi một hồi, Tạ Phi Thiên mới một lần nữa cõng Lan Hinh, từng bước một trèo lên trên.
Thật vất vả bò lên tới lầu bốn, tìm phòng 406, mở cửa đi vào, bật đèn, sau đó quay người một cước đem cửa đóng lại,
Tạ Phi Thiên không thể kiên trì được nữa rồi, đặt Lan Hinh xuống, cũng "phịch" đặt mông ngồi xuống theo.
"Chồng yêu, ngươi cực khổ rồi, đến đây ta thưởng một chút, hôn một cái nào."....
Ủng hộ ta bằng cách nhấn like!!!!!
Bình luận truyện