Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 8: Thảm đỏ
– Thảm đỏ.
Vài ngày sau, Lục Lăng Hằng được Mã Du thông báo, bảo anh chuẩn bị tham gia một sự kiện truyền hình do công ty giải trí Tinh Tinh đứng ra tổ chức, Mã Du còn nhắc anh nhớ ăn mặc nổi bật một chút. Sự kiện này trên thực tế là một tiệc rượu, công ty còn mời rất nhiều đối tác truyền thông, thương gia, các đạo diễn biên kịch tới để liên hệ bàn bạc, sau này cùng phát triển, là cơ hội cho các nghệ sĩ trong công ty thể hiện mình trước mắt các nhân vật lớn. Tiệc rượu này không phải tất cả các nghệ sĩ trong công ty đều tham gia mà chủ yếu chỉ có những tên tuổi mới được công ty coi là trọng điểm bồi dưỡng, Lục Quân Càn chưa từng tham gia các hoạt động này, nay dưới thân phận Lục Lăng Hằng anh mới tham gia lần đầu tiên.
Đối với nghệ sĩ mà nói, khả năng giao thiệp cũng quan trọng như năng lực bản thân vậy, nhất là với những nghệ sĩ không nổi danh, họ cần tích cực tham gia các hoạt động xã giao, để đạo diện và các nhà đầu tư chú ý đến, như vậy có phim mới họ mới nhớ tới mình.
Bởi vậy ngay sau khi Lục Lăng Hằng nhận được thông báo, anh liền cẩn thận chuẩn bị một phen, đúng giờ đi tới hội trường.
Hiện tại Mã Du còn chưa chính thức tiếp nhận quản lý cho Lục Lăng Hằng, dù sao thì Lục Lăng Hằng cũng chỉ là người mới, nếu Mã Du lập tức nhận nhất định sẽ khiến mọi người bất mãn. Hơn nữa hiện tại anh cũng không biết năng lực Lục Lăng Hằng tới đâu, không thể dễ dàng dồn hết tài nguyên cho cậu ta được. Chỉ là hiện tại anh khá là để ý Lục Lăng Hằng, cho cậu ta một cơ hội quan sát, cho nên Lục Lăng Hằng được đãi ngộ tốt hơn xưa nhiều.
Ngoài tiệc rượu có trải thảm đỏ, Mã Du sắp xếp Lục Lăng Hằng đi cùng với Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước. Nhạc Hinh Ngọc là một sao nữ, rất có địa vị trong công ty giải trí Tinh Tinh. Trương Minh Tước thì là diễn viên trẻ vừa vào nghề đã gặp may, trước kia ba người họ từng hợp tác đóng một bộ phim cổ trang, chỉ là Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước đóng vai nữ chính nam chính, mà Lục Lăng Hằng thì diễn vai phụ của phụ, diễn xong chẳng ai nhớ tới anh. Mã Du sắp xếp như vậy là cố ý muốn để hai người họ dẫn dắt Lục Lăng Hằng.
Nhưng muốn dẫn dắt được thì còn phải xem Lục Lăng Hằng có bản lĩnh hay không, nếu anh hoàn toàn bị vùi dập dưới hào quang hai người họ, vậy cả đời này vĩnh viễn chỉ có thể đóng vai chai nước tương làm nền. Nếu anh có thể nhân lúc này thu hút hào quang về phía mình, vậy may ra tương lai còn có khả năng xoay chuyển.
Dựa vào thân phận của Lục Lăng Hằng, đương nhiên anh không có thợ trang điểm riêng, bởi vậy nên công ty sắp xếp cho anh một thợ trang điểm khác tên K Ca hỗ trợ. Lục Lăng Hằng đi tới phòng hóa trang, K Ca quan sát anh một lượt, sau đó lấy một bộ tây trang màu đỏ ra đưa cho anh: “Cậu mặc cái này đi.”
Lục Lăng Hằng nhìn thấy bộ tây trang màu đỏ tươi thì nhíu mày lại, ánh mắt lướt qua dò xét một vòng tủ quần áo, sau đó chỉ về phía một bộ tây trang đen tương đối nội liễm: “Em có thể mặc cái này không?”
K Ca hơi giật mình.
Hôm nay anh được Mã Du giao cậu nhóc này, muốn hai diễn viên kia dắt tay cậu ra thảm đỏ, bảo anh chọn một trang phục tương đối bắt mắt nên anh mới chọn màu đỏ. Thế mà thằng nhóc này lại không biết đường cảm kích? Anh khuyên nhủ: “Cậu mau đi thay quần áo đi.”
Lục Lăng Hằng do dự vài giây, vẫn kiên trì lựa chọn: “Em nghĩ màu đen hợp với mình hơn.”
K Ca không chỉ phụ trách mình Lục Lăng Hằng, thời gian rất vội, không thể chậm trễ. Anh lại quan sát Lục Lăng Hằng lần nữa, thấy vóc người không tồi, thoạt nhìn rất trầm ổn, có lẽ mặc tây trang màu đen hiệu quả cũng không thua kém là bao, cho nên đành thỏa hiệp, nói: “Vậy cậu mau thay đi, lát nữa còn phải làm tóc.”
Lục Lăng Hằng cầm tây trang đen muốn đi vào phòng thay quần áo, vừa hay gặp Nhạc Hinh Ngọc mới thay trang phục xong đi ra. Nhạc Hinh Ngọc thấy bộ tây trang trong tay anh thì ngạc nhiên: “Sao cậu lại chọn bộ này? Sao không chọn bộ nào màu đỏ hoặc xanh ấy?” Nhạc Hinh Ngọc đối nhân xử thế rất tốt, bình thường cũng hay chỉ dạy hậu bối, lúc này đây nhắc nhở cũng vì thiện ý.
Lục Lăng Hằng mỉm cười: “Em muốn bộ gì trầm ổn một chút.”
Nhạc Hinh Ngọc thấy cậu cố chấp, nhún vai, cũng không tiện khuyên nhiều, nhanh chóng đi trang điểm.
Lục Lăng Hằng thay quần áo xong đi ra, K Ca đứng bên ngoài chờ anh, cửa mở ra, K Ca ngẩn người nhìn: “Cậu… cậu…” Lục Lăng Hằng chọn bộ tây trang cơ bản, áo sơ mi trắng cà vạt đen, không có bất cứ trang sức nào, đơn giản hết sức. Nhưng quần áo càng đơn giản lại càng thử thách khí chất và vóc người, nếu béo một chút, lưng còng một chút, nhút nhát một chút… chỉ cần một chút thôi bộ quần áo cũng có thể bêu xấu người mặc. Nhưng Lục Lăng Hằng thì không! Cậu còn chưa trang điểm, tóc cũng chưa làm gì, chỉ khoác bộ quần áo lên người thôi mà khí chất đã đủ chói lòa!
“Trời ơi, đúng là móc áo trời sinh mà! Cậu mặc vào nhìn không thua người mẫu!” K Ca vội kéo cậu đi trang điểm, “Mau, làm tóc xong ký tên cho tôi một cái, tối nay nhất định cậu sẽ nổi bần bật!”
Một giờ sau, ba người Lục Lăng Hằng, Nhạc Hinh Ngọc, Trương Minh Tước cũng đã chuẩn bị xong. Thấy Lục Lăng Hằng thay trang phục, Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước đều sửng sốt. Hôm nay Nhạc Hinh Ngọc mặc chiếc váy dài màu trắng, mà Trương Minh Tước thì mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đen phối hợp với nơ xanh và hoa cài áo, hy vọng họ có thể là tâm điểm của ống kính. Thứ nhất họ đóng vai nam nữ chính nên mặc đồ trắng đen để thêm phần xứng đôi, thứ hai là bởi họ cũng hiểu ý của Mã Du, để Lục Lăng Hằng mặc tây trang màu, cho cậu tranh thủ cơ hội thu hút sự chú ý.
Trông thấy thân ảnh màu đen bước ra, thoạt đầu Trương Minh Tước còn cảm thấy buồn cười, nghĩ cái cậu Lục Lăng Hằng này không biết ngốc thật hay ngốc giả vờ, cậu ta cam tâm tình nguyện làm nền sao? Nhưng chờ tới khi Lục Lăng Hằng tới gần, hắn tập trung nhìn kỹ, không khỏi kêu khổ.
—— Thằng nhóc Lục Lăng Hằng này, sao đẹp trai được như vầy?! Hồi còn quay phim cùng nhau, rõ ràng thằng nhóc kia lơ nga lơ ngơ, chắc là do uống nhiều rượu, mặt mày không đến nỗi tệ lắm, nhưng lại không có khí chất dáng vẻ gì, cho nên đó giờ Trương Minh Tước không phải lo Lục Lăng Hằng sẽ cướp hết hào quang của mình. Nhưng mà Lục Lăng Hằng trước mắt hắn bây giờ.. Sao lại có phong thái như siêu sao quốc tế thế kia?! Lúc này Trương Minh Tước bắt đầu hối hận tại sao ban nãy mình không chọn một bộ tây trang màu đỏ nổi bần bật!!!
Nhưng giờ không còn kịp nữa rồi, Nhạc Hinh Ngọc kéo tay hai bạn diễn: “Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi.”
Trương Minh Tước cười khổ, Lục Lăng Hằng mỉm cười gật đầu: “Đi thôi.”
Ba người bước lên thảm đỏ, các ký giả truyền thông đã sớm chuẩn bị lập tức đưa ống kính máy ảnh về phía bọn họ. Giới truyền thông sớm đã xem qua trình tự lên thảm đỏ, họ đã đặt tiêu điểm lên Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước từ trước, thậm chí bản thảo nên viết thế nào cũng đã có dự liệu trong đầu.
Song khi ba người cùng xuất hiện trên thảm đỏ, giới truyền thông đứng đây lập tức ồ lên.
Cái cậu trai lạ mắt kia liệu có phải người lấy thân phận em họ Lục Quân Càn mà làm náo động internet mấy ngày qua không? Sao bắt mắt quá đi?! Tuy là một nghệ sĩ nhỏ không mấy tiếng tăm, nhưng khí khái này quả thật không kém gì siêu sao thiên vương cả! Ba người cùng một chỗ, rõ ràng Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước cố ý ghép đôi, nhưng Trương Minh Tước bị Lục Lăng Hằng lấn át hoàn toàn, mờ nhạt như quản gia, thậm chí trông như người hầu..
Các nhiếp ảnh gia đều kìm lòng chẳng đậu mà hướng ống kính về phía Lục Lăng Hằng. Người này tuy bây giờ chưa có tác phẩm để đời nào, nhưng cậu ta có rất nhiều chuyện để nói nha! Cậu ta là em họ Lục Quân Càn, lại anh tuấn như vậy, đến khi đó có thể giật vô số cái title cẩu huyết như: “Em họ Lục Quân Càn xuất hiện chói lòa trên thảm đỏ”, kiểu gì cũng được lên trang nhất cho xem!
Trương Minh Tước cũng nhận ra mình bị lạnh nhạt, khẽ cắn môi, gạt cánh tay Nhạc Hinh Ngọc đang ôm tay mình ra, ôm lấy hông cô ấy. Nhạc Hinh Ngọc ngạc nhiên nhìn hắn một cái. Vốn là cô đứng ở giữa, mỗi tay kéo một người, không thiên vị bất cứ ai. Nhưng Trương Minh Tước vừa kéo lại, thành ra nhìn hai người họ thân mật hơn hẳn, còn Lục Lăng Hằng như bị gạt sang một bên.
Lục Lăng Hằng cũng chú ý tới hành động mờ ám này của Trương Minh Tước, nhưng không quá để tâm, rất tự nhiên vẫy tay các phóng viên đứng bên thảm đỏ.
Rất nhanh, Trương Minh Tước phát hiện ra động tác ôm eo bạn diễn của mình chỉ thu hút sự chú ý trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh mọi người đều hướng ống kính về phía Lục Lăng Hằng. Hành động của hắn tuy thành công ghép đôi hắn và Nhạc Hinh Ngọc, nhưng lại chẳng thể kéo hình tượng hắn lên, ngược lại còn kéo hình tượng Nhạc Hinh Ngọc thấp xuống, Lục Lăng Hằng vẫn là vị thiếu gia tỏa sáng ngời ngời, còn hắn và Nhạc Hinh Ngọc trở thành cặp đôi quản gia.
Các phóng viên vừa chụp ảnh, vừa len lén nói chuyện với nhau.
“Cái cậu Lục Lăng Hằng này.. ông có thấy rất giống Lục Quân Càn không?” Một nhiếp ảnh gia từng chụp Lục Quân Càn rất nhiều lần, không nhịn được hỏi người bên cạnh.
“Nhìn có hơi hơi giống, nhưng họ hàng mà, giống nhau cũng là chuyện bình thường.”
“Không phải.” Nhiếp ảnh gia lắc đầu, “Tôi không nói tướng mạo, là khí chất kìa.. cậu xem cách đi đứng xem.”
“Có lẽ cậu ta cố ý bắt chước anh họ mình.”
“Ừ.. có lẽ vậy.”
Nguồn :
Mã Du đứng đây nhìn hình ảnh được quay trực tiếp từ thảm đỏ, thấy hành động mờ ám của Trương Minh Tước, không nhịn được lắc đầu: “Không phóng khoáng!” Trong lòng lại càng thêm ưng tác phong của Lục Lăng Hằng.
Đi đến cuối thảm đỏ, các nghệ sĩ phải kí tên lên tường. Lục Lăng Hằng cầm bút viết, như rồng bay phượng múa mà viết xuống chữ Lục, thiếu chút nữa viết tiếp hai chữ Quân Càn. Anh đã kí tên rất nhiều lần, quả thật đã sớm thành thói quen, cũng may mà anh phản ứng kịp thời. Đối với nghệ sĩ mà nói, kí tên cũng là một trong những công việc thường phải làm, cho nên mỗi ngôi sao lại thiết kế cho mình một kiểu chữ ký đặc biệt. Nhưng thời gian anh sống lại quá ngắn, còn chưa kịp nghĩ tới việc này, thành ra hai chữ Lăng Hằng viết hơi gượng, chỉ có thể trung quy trung củ mà viết xuống hai chữ thể Khải. Ba chữ này phong cách hoàn toàn khác nhau, thoạt nhìn cũng không được tự nhiên, cũng may mà anh ký ở trong góc, không mấy ai chú ý tới.
Ký tên xong, đám Lục Lăng Hằng tiến vào hội trường. Chỗ ngồi trong hội trường đã được sắp xếp từ trước, phân ra khu truyền thông, khu nghệ sĩ và khu thương gia. Sự kiện hôm nay của công ty giải trí Tinh Tinh nhằm tuyên bố kế hoạch công tác sáu tháng cuối năm, đồng thời nhân cơ hội này thu hút các nhà đầu tư, khu thương gia được phân ở lối đi vào, có không ít các nhà đầu tư cho các ngôi sao và đại diện các công ty có hợp tác tới dự.
Đại diện của tập đoàn Thẩm thị cũng tới, chính là Thẩm Bác Diễn. Tập đoàn Thẩm thị cũng không đầu tư quá nhiều vào mảng giải trí, chủ yếu đều đầu tư vào mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh có Lục Quân Càn đóng vai chính, mà người phụ trách mảng đầu tư này không ai khác chính là Thẩm Bác Diễn. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì Thẩm Bác Diễn là ‘fan não tàn’ của Lục Quân Càn.
Lúc này, Thẩm Bác Diễn đã ngồi vào vị trí, đang buồn chán lôi điện thoại ra vọc, đột nhiên nghe thấy xung quanh có tiếng xì xào, hắn thờ ơ ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy Lục Lăng Hằng đi tới.
Hình ảnh Lục Lăng Hằng cúi đầu vuốt tóc cứ như vậy đập vào mắt Thẩm Bác Diễn. Thẩm Bác Diễn như bị sét đánh mà nhảy dựng lên, hai mắt dán chặt về phía thân ảnh Lục Lăng Hằng!
Vài ngày sau, Lục Lăng Hằng được Mã Du thông báo, bảo anh chuẩn bị tham gia một sự kiện truyền hình do công ty giải trí Tinh Tinh đứng ra tổ chức, Mã Du còn nhắc anh nhớ ăn mặc nổi bật một chút. Sự kiện này trên thực tế là một tiệc rượu, công ty còn mời rất nhiều đối tác truyền thông, thương gia, các đạo diễn biên kịch tới để liên hệ bàn bạc, sau này cùng phát triển, là cơ hội cho các nghệ sĩ trong công ty thể hiện mình trước mắt các nhân vật lớn. Tiệc rượu này không phải tất cả các nghệ sĩ trong công ty đều tham gia mà chủ yếu chỉ có những tên tuổi mới được công ty coi là trọng điểm bồi dưỡng, Lục Quân Càn chưa từng tham gia các hoạt động này, nay dưới thân phận Lục Lăng Hằng anh mới tham gia lần đầu tiên.
Đối với nghệ sĩ mà nói, khả năng giao thiệp cũng quan trọng như năng lực bản thân vậy, nhất là với những nghệ sĩ không nổi danh, họ cần tích cực tham gia các hoạt động xã giao, để đạo diện và các nhà đầu tư chú ý đến, như vậy có phim mới họ mới nhớ tới mình.
Bởi vậy ngay sau khi Lục Lăng Hằng nhận được thông báo, anh liền cẩn thận chuẩn bị một phen, đúng giờ đi tới hội trường.
Hiện tại Mã Du còn chưa chính thức tiếp nhận quản lý cho Lục Lăng Hằng, dù sao thì Lục Lăng Hằng cũng chỉ là người mới, nếu Mã Du lập tức nhận nhất định sẽ khiến mọi người bất mãn. Hơn nữa hiện tại anh cũng không biết năng lực Lục Lăng Hằng tới đâu, không thể dễ dàng dồn hết tài nguyên cho cậu ta được. Chỉ là hiện tại anh khá là để ý Lục Lăng Hằng, cho cậu ta một cơ hội quan sát, cho nên Lục Lăng Hằng được đãi ngộ tốt hơn xưa nhiều.
Ngoài tiệc rượu có trải thảm đỏ, Mã Du sắp xếp Lục Lăng Hằng đi cùng với Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước. Nhạc Hinh Ngọc là một sao nữ, rất có địa vị trong công ty giải trí Tinh Tinh. Trương Minh Tước thì là diễn viên trẻ vừa vào nghề đã gặp may, trước kia ba người họ từng hợp tác đóng một bộ phim cổ trang, chỉ là Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước đóng vai nữ chính nam chính, mà Lục Lăng Hằng thì diễn vai phụ của phụ, diễn xong chẳng ai nhớ tới anh. Mã Du sắp xếp như vậy là cố ý muốn để hai người họ dẫn dắt Lục Lăng Hằng.
Nhưng muốn dẫn dắt được thì còn phải xem Lục Lăng Hằng có bản lĩnh hay không, nếu anh hoàn toàn bị vùi dập dưới hào quang hai người họ, vậy cả đời này vĩnh viễn chỉ có thể đóng vai chai nước tương làm nền. Nếu anh có thể nhân lúc này thu hút hào quang về phía mình, vậy may ra tương lai còn có khả năng xoay chuyển.
Dựa vào thân phận của Lục Lăng Hằng, đương nhiên anh không có thợ trang điểm riêng, bởi vậy nên công ty sắp xếp cho anh một thợ trang điểm khác tên K Ca hỗ trợ. Lục Lăng Hằng đi tới phòng hóa trang, K Ca quan sát anh một lượt, sau đó lấy một bộ tây trang màu đỏ ra đưa cho anh: “Cậu mặc cái này đi.”
Lục Lăng Hằng nhìn thấy bộ tây trang màu đỏ tươi thì nhíu mày lại, ánh mắt lướt qua dò xét một vòng tủ quần áo, sau đó chỉ về phía một bộ tây trang đen tương đối nội liễm: “Em có thể mặc cái này không?”
K Ca hơi giật mình.
Hôm nay anh được Mã Du giao cậu nhóc này, muốn hai diễn viên kia dắt tay cậu ra thảm đỏ, bảo anh chọn một trang phục tương đối bắt mắt nên anh mới chọn màu đỏ. Thế mà thằng nhóc này lại không biết đường cảm kích? Anh khuyên nhủ: “Cậu mau đi thay quần áo đi.”
Lục Lăng Hằng do dự vài giây, vẫn kiên trì lựa chọn: “Em nghĩ màu đen hợp với mình hơn.”
K Ca không chỉ phụ trách mình Lục Lăng Hằng, thời gian rất vội, không thể chậm trễ. Anh lại quan sát Lục Lăng Hằng lần nữa, thấy vóc người không tồi, thoạt nhìn rất trầm ổn, có lẽ mặc tây trang màu đen hiệu quả cũng không thua kém là bao, cho nên đành thỏa hiệp, nói: “Vậy cậu mau thay đi, lát nữa còn phải làm tóc.”
Lục Lăng Hằng cầm tây trang đen muốn đi vào phòng thay quần áo, vừa hay gặp Nhạc Hinh Ngọc mới thay trang phục xong đi ra. Nhạc Hinh Ngọc thấy bộ tây trang trong tay anh thì ngạc nhiên: “Sao cậu lại chọn bộ này? Sao không chọn bộ nào màu đỏ hoặc xanh ấy?” Nhạc Hinh Ngọc đối nhân xử thế rất tốt, bình thường cũng hay chỉ dạy hậu bối, lúc này đây nhắc nhở cũng vì thiện ý.
Lục Lăng Hằng mỉm cười: “Em muốn bộ gì trầm ổn một chút.”
Nhạc Hinh Ngọc thấy cậu cố chấp, nhún vai, cũng không tiện khuyên nhiều, nhanh chóng đi trang điểm.
Lục Lăng Hằng thay quần áo xong đi ra, K Ca đứng bên ngoài chờ anh, cửa mở ra, K Ca ngẩn người nhìn: “Cậu… cậu…” Lục Lăng Hằng chọn bộ tây trang cơ bản, áo sơ mi trắng cà vạt đen, không có bất cứ trang sức nào, đơn giản hết sức. Nhưng quần áo càng đơn giản lại càng thử thách khí chất và vóc người, nếu béo một chút, lưng còng một chút, nhút nhát một chút… chỉ cần một chút thôi bộ quần áo cũng có thể bêu xấu người mặc. Nhưng Lục Lăng Hằng thì không! Cậu còn chưa trang điểm, tóc cũng chưa làm gì, chỉ khoác bộ quần áo lên người thôi mà khí chất đã đủ chói lòa!
“Trời ơi, đúng là móc áo trời sinh mà! Cậu mặc vào nhìn không thua người mẫu!” K Ca vội kéo cậu đi trang điểm, “Mau, làm tóc xong ký tên cho tôi một cái, tối nay nhất định cậu sẽ nổi bần bật!”
Một giờ sau, ba người Lục Lăng Hằng, Nhạc Hinh Ngọc, Trương Minh Tước cũng đã chuẩn bị xong. Thấy Lục Lăng Hằng thay trang phục, Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước đều sửng sốt. Hôm nay Nhạc Hinh Ngọc mặc chiếc váy dài màu trắng, mà Trương Minh Tước thì mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đen phối hợp với nơ xanh và hoa cài áo, hy vọng họ có thể là tâm điểm của ống kính. Thứ nhất họ đóng vai nam nữ chính nên mặc đồ trắng đen để thêm phần xứng đôi, thứ hai là bởi họ cũng hiểu ý của Mã Du, để Lục Lăng Hằng mặc tây trang màu, cho cậu tranh thủ cơ hội thu hút sự chú ý.
Trông thấy thân ảnh màu đen bước ra, thoạt đầu Trương Minh Tước còn cảm thấy buồn cười, nghĩ cái cậu Lục Lăng Hằng này không biết ngốc thật hay ngốc giả vờ, cậu ta cam tâm tình nguyện làm nền sao? Nhưng chờ tới khi Lục Lăng Hằng tới gần, hắn tập trung nhìn kỹ, không khỏi kêu khổ.
—— Thằng nhóc Lục Lăng Hằng này, sao đẹp trai được như vầy?! Hồi còn quay phim cùng nhau, rõ ràng thằng nhóc kia lơ nga lơ ngơ, chắc là do uống nhiều rượu, mặt mày không đến nỗi tệ lắm, nhưng lại không có khí chất dáng vẻ gì, cho nên đó giờ Trương Minh Tước không phải lo Lục Lăng Hằng sẽ cướp hết hào quang của mình. Nhưng mà Lục Lăng Hằng trước mắt hắn bây giờ.. Sao lại có phong thái như siêu sao quốc tế thế kia?! Lúc này Trương Minh Tước bắt đầu hối hận tại sao ban nãy mình không chọn một bộ tây trang màu đỏ nổi bần bật!!!
Nhưng giờ không còn kịp nữa rồi, Nhạc Hinh Ngọc kéo tay hai bạn diễn: “Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi.”
Trương Minh Tước cười khổ, Lục Lăng Hằng mỉm cười gật đầu: “Đi thôi.”
Ba người bước lên thảm đỏ, các ký giả truyền thông đã sớm chuẩn bị lập tức đưa ống kính máy ảnh về phía bọn họ. Giới truyền thông sớm đã xem qua trình tự lên thảm đỏ, họ đã đặt tiêu điểm lên Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước từ trước, thậm chí bản thảo nên viết thế nào cũng đã có dự liệu trong đầu.
Song khi ba người cùng xuất hiện trên thảm đỏ, giới truyền thông đứng đây lập tức ồ lên.
Cái cậu trai lạ mắt kia liệu có phải người lấy thân phận em họ Lục Quân Càn mà làm náo động internet mấy ngày qua không? Sao bắt mắt quá đi?! Tuy là một nghệ sĩ nhỏ không mấy tiếng tăm, nhưng khí khái này quả thật không kém gì siêu sao thiên vương cả! Ba người cùng một chỗ, rõ ràng Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước cố ý ghép đôi, nhưng Trương Minh Tước bị Lục Lăng Hằng lấn át hoàn toàn, mờ nhạt như quản gia, thậm chí trông như người hầu..
Các nhiếp ảnh gia đều kìm lòng chẳng đậu mà hướng ống kính về phía Lục Lăng Hằng. Người này tuy bây giờ chưa có tác phẩm để đời nào, nhưng cậu ta có rất nhiều chuyện để nói nha! Cậu ta là em họ Lục Quân Càn, lại anh tuấn như vậy, đến khi đó có thể giật vô số cái title cẩu huyết như: “Em họ Lục Quân Càn xuất hiện chói lòa trên thảm đỏ”, kiểu gì cũng được lên trang nhất cho xem!
Trương Minh Tước cũng nhận ra mình bị lạnh nhạt, khẽ cắn môi, gạt cánh tay Nhạc Hinh Ngọc đang ôm tay mình ra, ôm lấy hông cô ấy. Nhạc Hinh Ngọc ngạc nhiên nhìn hắn một cái. Vốn là cô đứng ở giữa, mỗi tay kéo một người, không thiên vị bất cứ ai. Nhưng Trương Minh Tước vừa kéo lại, thành ra nhìn hai người họ thân mật hơn hẳn, còn Lục Lăng Hằng như bị gạt sang một bên.
Lục Lăng Hằng cũng chú ý tới hành động mờ ám này của Trương Minh Tước, nhưng không quá để tâm, rất tự nhiên vẫy tay các phóng viên đứng bên thảm đỏ.
Rất nhanh, Trương Minh Tước phát hiện ra động tác ôm eo bạn diễn của mình chỉ thu hút sự chú ý trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh mọi người đều hướng ống kính về phía Lục Lăng Hằng. Hành động của hắn tuy thành công ghép đôi hắn và Nhạc Hinh Ngọc, nhưng lại chẳng thể kéo hình tượng hắn lên, ngược lại còn kéo hình tượng Nhạc Hinh Ngọc thấp xuống, Lục Lăng Hằng vẫn là vị thiếu gia tỏa sáng ngời ngời, còn hắn và Nhạc Hinh Ngọc trở thành cặp đôi quản gia.
Các phóng viên vừa chụp ảnh, vừa len lén nói chuyện với nhau.
“Cái cậu Lục Lăng Hằng này.. ông có thấy rất giống Lục Quân Càn không?” Một nhiếp ảnh gia từng chụp Lục Quân Càn rất nhiều lần, không nhịn được hỏi người bên cạnh.
“Nhìn có hơi hơi giống, nhưng họ hàng mà, giống nhau cũng là chuyện bình thường.”
“Không phải.” Nhiếp ảnh gia lắc đầu, “Tôi không nói tướng mạo, là khí chất kìa.. cậu xem cách đi đứng xem.”
“Có lẽ cậu ta cố ý bắt chước anh họ mình.”
“Ừ.. có lẽ vậy.”
Nguồn :
Mã Du đứng đây nhìn hình ảnh được quay trực tiếp từ thảm đỏ, thấy hành động mờ ám của Trương Minh Tước, không nhịn được lắc đầu: “Không phóng khoáng!” Trong lòng lại càng thêm ưng tác phong của Lục Lăng Hằng.
Đi đến cuối thảm đỏ, các nghệ sĩ phải kí tên lên tường. Lục Lăng Hằng cầm bút viết, như rồng bay phượng múa mà viết xuống chữ Lục, thiếu chút nữa viết tiếp hai chữ Quân Càn. Anh đã kí tên rất nhiều lần, quả thật đã sớm thành thói quen, cũng may mà anh phản ứng kịp thời. Đối với nghệ sĩ mà nói, kí tên cũng là một trong những công việc thường phải làm, cho nên mỗi ngôi sao lại thiết kế cho mình một kiểu chữ ký đặc biệt. Nhưng thời gian anh sống lại quá ngắn, còn chưa kịp nghĩ tới việc này, thành ra hai chữ Lăng Hằng viết hơi gượng, chỉ có thể trung quy trung củ mà viết xuống hai chữ thể Khải. Ba chữ này phong cách hoàn toàn khác nhau, thoạt nhìn cũng không được tự nhiên, cũng may mà anh ký ở trong góc, không mấy ai chú ý tới.
Ký tên xong, đám Lục Lăng Hằng tiến vào hội trường. Chỗ ngồi trong hội trường đã được sắp xếp từ trước, phân ra khu truyền thông, khu nghệ sĩ và khu thương gia. Sự kiện hôm nay của công ty giải trí Tinh Tinh nhằm tuyên bố kế hoạch công tác sáu tháng cuối năm, đồng thời nhân cơ hội này thu hút các nhà đầu tư, khu thương gia được phân ở lối đi vào, có không ít các nhà đầu tư cho các ngôi sao và đại diện các công ty có hợp tác tới dự.
Đại diện của tập đoàn Thẩm thị cũng tới, chính là Thẩm Bác Diễn. Tập đoàn Thẩm thị cũng không đầu tư quá nhiều vào mảng giải trí, chủ yếu đều đầu tư vào mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh có Lục Quân Càn đóng vai chính, mà người phụ trách mảng đầu tư này không ai khác chính là Thẩm Bác Diễn. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì Thẩm Bác Diễn là ‘fan não tàn’ của Lục Quân Càn.
Lúc này, Thẩm Bác Diễn đã ngồi vào vị trí, đang buồn chán lôi điện thoại ra vọc, đột nhiên nghe thấy xung quanh có tiếng xì xào, hắn thờ ơ ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy Lục Lăng Hằng đi tới.
Hình ảnh Lục Lăng Hằng cúi đầu vuốt tóc cứ như vậy đập vào mắt Thẩm Bác Diễn. Thẩm Bác Diễn như bị sét đánh mà nhảy dựng lên, hai mắt dán chặt về phía thân ảnh Lục Lăng Hằng!
Bình luận truyện