Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 85: “Nếu không, mẹ coi như chưa từng sinh ra đứa con trai này đi.”
– “Nếu không, mẹ coi như chưa từng sinh ra đứa con trai này đi.”
Đến cuối tuần đấy, đã chẳng còn mấy ai quan tâm tới chuyện về Tôn Phương, Nhậm Bối Mính và Tôn Diễm Ny, bởi vì đến thứ năm, “Khương môn phi tương” bắt đầu lên sóng.
“Khương môn phi tương” là bộ phim truyền hình đề tài tiên hiệp huyền huyễn, dàn diễn viên đều là thần tượng trẻ, hơn nữa còn được PR rộng rãi, bộ phim này nhất định sẽ ăn khách, biết là vậy, song đến khi phim lên sóng, mọi người đều trố mắt nhìn — ngày đầu phát sóng, ratting lên tới 2.98, đạt 15% lượt xem, đây là con số cao nhất trong vòng năm năm trở lại đây, quả đúng là kì tích!
Nhất thời, các trang web lớn đồng loạt thảo luận về bộ phim truyền hình “Khương môn phi tương” này, tên diễn viên chính, tên nhân vật trong phim, tên bộ phim lọt vào top những từ được tìm kiếm nhiều nhất, trở thành chủ đề thảo luận hot trên các diễn đàn mạng, fans của của các diễn viên gần như tăng gấp bội, ngay cả tài khoản “Phệ thiên thần cún”, một ngày cũng tăng hơn mười vạn fans. Lúc này, đừng nói là scandal của Tôn Phương, Nhậm Bối Mính, Tôn Diễm Ny, cho dù có nghệ sĩ nào công khai chuyện tình cảm vào lúc này cũng không chiếm được vị trí nổi bật trên trang nhất.
Mà Thẩm Bác Diễn, sau khi nhận được điện thoại của Trâu Tĩnh Tĩnh, cũng tạm thời ngưng chỉ đạo tung tin lôi kéo dư luận, chuyện của Tôn Phương cứ như vậy mà lu mờ trong các tin tức giải trí khác.
Sáng hôm đấy Thẩm Bác Diễn về nhà, bởi vì buổi trưa có hẹn ăn cơm cùng gia đình. Ông Thẩm và Trâu Tĩnh Tĩnh ở một khu biệt thự xe lưu thông dưới hầm riêng, hắn lái xe qua cổng tiểu khu, đỗ xe ở tầng hầm nhà mình, dừng xe xong, hắn từ tầng hầm lên nhà.
Đang đi lên cầu thang, Thẩm Bác Diễn nghe thấy trong phòng khách có tiếng nói chuyện của phụ nữ với nhau. Một giọng là của Trâu Tĩnh Tĩnh, giọng còn lại không phải của cô giúp việc trong nhà, xem ra có khách tới chơi.
“Haizz, thằng con trai tôi không hiểu chuyện, lần này thật sự gây rắc rối lớn cho bà rồi.” Thẩm Bác Diễn nghe thấy Trâu Tĩnh Tĩnh nói như vậy với vị khách kia.
“Tôi cũng không ngờ vì một người đàn ông mà cậu ta có thể làm như vậy… Xin lỗi, tôi nói thế này nghe không thuận tai cho lắm, nhưng việc tìm săn ảnh và truyền thông quấy rầy tôi kia, thật sự là… thủ đoạn bẩn thỉu.”
Ngực Thẩm Bác Diễn lộp bộp một tiếng. Hắn nghe ra được giọng nói này là của ai! Chính là Tôn Diễm Ny!
Không biết có phải Trâu Tĩnh Tĩnh đang tức giận hay không, bà không nói gì hồi lâu. Thẩm Bác Diễn đứng dán bên tường, đến thở mạnh cũng không dám, tim đập vô cùng nhanh.
“Tại tôi và ông ấy đã quá nuông chiều nó từ nhỏ, khiến nó làm việc không biết nặng nhẹ. Lần này tôi phải dạy dỗ nó cho thật tốt, không để nó làm loạn như vậy nữa.”
“Phải vậy đấy, vốn tôi chỉ là người ngoài, cũng không tiện nói cái gì, nhưng cậu ta làm như vậy quả thật hơi quá đáng. Trong thời gian này gây ra không ít rắc rối lớn cho tôi, tôi là người làm ăn, cũng đâu phải hát rong mua vui tiếng cười cho ngôi sao, đến con tôi đọc được còn tới hỏi tôi đây là chuyện gì, tôi lại không biết giải thích thế nào với thằng bé, dù sao cũng là bà nhờ tôi làm chuyện đó với Tôn Phương… giờ con trai bà..”
Thẩm Bác Diễn chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân dồn hết lên đầu. Mẹ hắn.. tới nhờ Tôn Diễm Ny…về việc của Tôn Phương…
“Xin lỗi.” Giọng Trâu Tĩnh Tĩnh lạnh như băng, “Đợi lát nữa nó tới, tôi bắt nó phải nhận lỗi bồi thường với bà, kéo bà vào chuyện thế này, nhất định tôi sẽ làm sáng tỏ giúp bà.”
Cả người Thẩm Bác Diễn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống cầu thang. Hắn thật sự có cảm giác như muốn ngất xỉu, mọi vật trước mắt như nhòa đi thành màu trắng, tai ong lên, thân thể tựa như đi mượn. Nếu không phải hắn đang dựa lưng vào tường, chỉ sợ ban nãy đã ngã xuống dưới cầu thang.
Tôn Diễm Ny vẫn còn tiếp tục quở trách lỗi lầm của Thẩm Bác Diễn, bà đã nói về đề tài này rất lâu rồi, xem ra là tức không dằn lại được, nhắc đi nhắc lại hết lần này tới lần khác. Cuối cùng Trâu Tĩnh Tĩnh không nhịn được nữa mà cắt ngang lời bà: “Thôi, không nói tới mấy chuyện không vui này nữa, chuyện này là tại tôi có lỗi với bà, tôi sẽ làm sáng tỏ giúp bà. Tuần lễ thời trang Paris tháng sau bà định tới mấy ngày?”
Thế là hai phu nhân thượng lưu lại nói chuyện về hàng hiệu hàng mã, Thẩm Bác DIễn đứng bên tường tròn hai phút mới định thần lại được. Quân Càn của hắn.. thật sự bị hai người phụ nữ độc ác này hại chết.
Một luồng khí nóng đè ép trong lồng ngực hắn, hắn rất muốn chạy ào vào phòng khách ném vỡ hết mọi đồ đạc, sau đó tống hai người phụ nữ kia vào tù, nhưng… dù sao Trâu Tĩnh Tĩnh cũng là mẹ ruột của hắn, bất luận là về tình cảm hay về lý trí, hắn đều không thể làm được chuyện này.
Thẩm Bác Diễn quay đầu chạy xuống dưới lầu. Hắn kéo cửa tầng hầm ra muốn chạy vào gara, đúng lúc này đụng phải một người đang đi từ bên ngoài vào.
Thiếu chút nữa Thẩm Thanh Dư và Thẩm Bác Diễn đụng đầu vào nhau, Thẩm Thanh Dư không khỏi sợ hết hồn: “Bác Diễn? Em định đi đâu vậy?”
Ánh mắt Thẩm Bác Diễn hoảng loạn: “Em…”
Thẩm Thanh Dư tránh ra nhường đường: “Quên gì trên xe à? Nhanh lên rồi lên nhà, cũng sắp tới giờ rồi, nói chuyện với ba mẹ một chút rồi ăn cơm trưa.”
Thẩm Bác Diễn có phần do dự.
“Sao vậy?” Thẩm Thanh Dư hỏi, “Sắc mặt em không tốt lắm, bị cảm à? Em bận rộn ở bên ngoài lâu như vậy không về nhà, ba vẫn nhắc về em với anh, từ lúc ông ấy bị bệnh sau đó chỉ ở nhà dưỡng bệnh, rất buồn chán, mong chúng ta có thể năng trở về nhà trò chuyện với ông ấy..”
Nghe xong câu này, bước chân của Thẩm Bác Diễn khựng lại.
Mấy giây sau, hắn buồn bã nói: “Không có gì, chúng ta lên đi.”
Thẩm Thanh Dư nâng mày, quan sát sắc mặt hắn một chút, không nói gì đóng cửa lại.
Hai anh em cùng nhau lên lầu, Trâu Tĩnh Tĩnh và Tôn Diễm Ny đang ngồi uống trà. Trâu Tĩnh Tĩnh thấy Thẩm Thanh Dư đi trước, khách sáo gật đầu với anh ta một cái, nhưng nét mặt hết sức lãnh đạm.
Thẩm Thanh Dư lên tiếng: “Chào dì, chào cô Tôn.”
Tôn Diễm Ny đứng lên bắt tay với Thẩm Thanh Dư.
Thẩm Bác Diễn chậm chạp bước theo.
Trâu Tĩnh Tĩnh thấy con trai mình, vẻ mặt có phần mừng rỡ, nhưng nhớ tới cái gì đó, sắc mặt bà lại lạnh xuống.
“Mẹ.” Thẩm Bác Diễn khó khăn nói ra tiếng này.
Trâu Tĩnh Tĩnh đứng lên: “Đây chính là chủ tịch công ty bất động sản Thịnh Càn, Tôn Diễm Ny, con có thể gọi là cô Tôn.”
Tôn Diễm Ny cũng đưa tay ra với hắn: “Mấy hôm trước ta đã gặp nhau ở một sự kiện rồi. Bác Diễn đẹp trai thật đấy, không hổ là con trai Tĩnh Tĩnh.”
Bởi vì bắp thịt trên mặt Thẩm Bác Diễn căng ra hết sức nên khóe miệng có phần xụ xuống. Tình cảm hắn dành cho mẹ hết sức phức tạp, thế nên hắn dồn hết lửa giận lên người Tôn Diễm Ny.
Mọi người căng thẳng mấy giây, bàn tay Tôn Diêm Ny cứng nhắc trên không mãi không được đáp lại, trở nên rất lúng túng. Trâu Tĩnh Tĩnh cau có lên, nhưng bởi vì có người ngoài ở đây nên không dám tức giận.
Cuối cùng, Tôn Diễm Ny lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cũng là một người khôn khéo, bàn tay đưa ra của bà không được nắm lấy, thế nên bà vỗ vỗ vai Thẩm Bác Diễn: “Cậu này không tồi, cao thật đấy.”
Thẩm Thanh Dư cũng giúp hóa giải bầu không khí xấu hổ: “Lát nữa cô Tôn ở lại ăn cơm với nhà cháu chứ?”
“Thôi thôi, nhà cháu liên hoan, cô không quấy rầy đâu.” Tôn Diễm Ny nói, “Cô nói chuyện với Tĩnh Tĩnh thêm chút nữa rồi đi ngay.”
Trâu Tĩnh Tĩnh khuyên nhủ: “Nếu bà có thời gian thì ở lại cùng ăn cơm với nhà tôi đi, nói chuyện với chúng tôi.”
Thẩm Bác Diễn gượng gạo chen vào một câu: “Con không ăn đâu, ăn không vào.”
Mọi người đều sửng sốt, ánh mắt dồn hết lên người hắn.
Sắc mặt Trâu Tĩnh Tĩnh lúc này đây đã rất khó coi. Mặc dù đứa con trai này của bà tuy tùy hứng, nhưng không phải đứa không hiểu chuyện, trước mặt người ngoài vẫn giữ thể diện cho bố mẹ, đây là lần đầu tiên thằng bé làm bẽ mặt bà trước mọi người. Giờ trong lòng Trâu Tĩnh Tĩnh đã phát hỏa, nhưng bà là một người sĩ diện, trước mặt người ngoài phải tỏ ra đoan trang hào phóng, nhất là trước mặt Thẩm Thanh Dư, thế nên bà vẫn không thể răn dạy Thẩm Bác Diễn không hiểu chuyện.
“Có phải con bị đau dạ dày không?” Trâu Tĩnh Tĩnh cố giữ giọng ôn hòa hỏi, “Theo mẹ lên lầu, mẹ lấy thuốc cho con uống.”
Thẩm Bác Diễn lạnh lùng nhìn bà một cái, xoay người đi lên lầu.
Trâu Tĩnh Tĩnh nặn ra nụ cười an ủi nhìn Tôn Diễm Ny: “Xin lỗi, thân thể thằng bé không tốt, cho nên tâm tình cũng không tốt theo.” Vốn là bà muốn giới thiệu Tôn Diễm Ny với Thẩm Bác Diễn, sau đó căn dặn con trai không được tiếp tục giở trò với Tôn Diễm Ny, đáng tiếc giờ đang ở trước mặt Thẩm Thanh Dư, bà chỉ có thể bỏ qua.
Trâu Tĩnh Tĩnh đuổi lên lầu theo, Thẩm Bác Diễn đang đứng trong phòng đợi bà. Bà đóng cửa lại, xoay người muốn răn dạy con trai, ai ngờ Thẩm Bác Diễn lại mở miệng trước tiên: “Mẹ biết Tôn Phương à?”
Trâu Tĩnh Tĩnh biến sắc: “Tôn Phương làm sao?”
Thẩm Bác Diễn nhìn chằm chằm bà mấy giây, khàn giọng hỏi: “Mẹ.. mẹ hại Lục Quân Càn phải không?”
Trâu Tĩnh Tĩnh bất ngờ không kịp đề phòng, sắc mặt tái nhợt: “Cái, cái gì?”
Thẩm Bác Diễn hiểu rõ Trâu Tĩnh Tĩnh, trông thấy vẻ mặt của Trâu Tĩnh Tĩnh, hy vọng cuối cùng trong lòng hắn tan vỡ. Thoáng chốc mắt mờ hơi, hắn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cố ép nước mắt chảy ngược vào. Từ sau khi lên tiểu học, hắn chưa từng khóc trước mặt Trâu Tĩnh Tĩnh, mẹ không thích bộ dạng yếu đuối của hắn.
“Con…” Hiển nhiên Trâu Tĩnh Tĩnh có vẻ hoảng hốt, “Con xem lại con đi, bộ dạng gì đây? Ban nãy con..”
“Mẹ.” Thẩm Bác Diễn cắt ngang lời bà, “Nếu không thì, mẹ coi như chưa từng sinh ra đứa con trai này đi.”
Trâu Tĩnh Tĩnh lập tức ngẩn ra, đôi mắt to trợn tròn xoe, nét mặt không thể tin nổi: “Con.. con nói cái gì?”
Thẩm Bác Diễn không lặp lại một lần nữa, nhưng hắn nhìn thẳng về phía Trâu Tĩnh Tĩnh, ánh mắt không hề trốn tránh.
“Con điên rồi sao? Vì sao? Vì Lục Quân Càn? Vì một thằng con trai mà con…” Trâu Tĩnh Tĩnh như bị nghẹn ở cổ họng, giọng lạc đi: “Thằng bé kia đã chết rồi.”
Vốn là Thẩm Bác Diễn còn cố kìm nén, nhưng nghe Trâu Tĩnh Tĩnh nhắc tới Lục Quân Càn đã chết, cả người hắn run lên. Từ nhỏ hắn đã biết rõ về mẹ hắn, Trâu Tĩnh Tĩnh không phải một người mẹ tốt, có lẽ cũng chẳng phải là một người tốt. nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bà cũng là mẹ ruột của hắn, hắn thật sự không thể tin Trâu Tĩnh Tĩnh lại có thể làm ra chuyện này!
Trâu Tĩnh Tĩnh thấy Thẩm Bác Diễn không nói lời nào, nóng đến độ mất hết tác phong: “Con điên rồi, con điên thật rồi! Con định đoạn tuyệt quan hệ mẹ con sao? Con có đúng là con trai của mẹ không, con nghĩ con là ai? Con còn có cái gì?”
Thẩm Bác Diễn nhếch khóe môi: “So với mẹ, bố còn cho con nhiều thứ hơn.”
“Bốp!” Trâu Tĩnh Tĩnh tát Thẩm Bác Diễn một cái.
Mặt Thẩm Bác Diễn nghiêng sang một bên, nhưng hắn không phản kháng, chỉ đứng yên chấp nhận.
Trâu Tĩnh Tĩnh không nói gì.
Lúc Thẩm Bác Diễn quay đầu, thấy Trâu Tĩnh Tĩnh run lên, mắt đỏ hoe. Tới tận bây giờ, hắn chưa từng thấy mẹ lộ ra vẻ yếu ớt như vậy, điều này khiến tim hắn nhói đau, có phần mềm lòng. Nhưng giờ hắn có thể làm thế nào đây? Tống mẹ vào tù, hắn không làm được; đánh chửi mẹ, hắn không dám đánh; không làm cái gì cả, hắn không thể phụ lòng Lục Quân Càn, và chính bản thân hắn.
Hai mẹ con căng thẳng hồi lâu, cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng tháo cái xác cứng rắn xuống, có vẻ vô cùng uể oải, khàn giọng nói: “Con ăn không vào, đi trước.”
“Đã lâu rồi ba không gặp con!” Trâu Tĩnh Tĩnh nhanh chóng lau nước mắt, khôi phục lại sự bình tĩnh, “Ở lại ăn đi, bồi dưỡng tình cảm với ông ấy.” Bà coi như chưa từng xảy ra cái gì, hạ giọng đưa ra yêu cầu với Thẩm Bác Diễn.
Lần này Thẩm Bác Diễn quay về chưa gặp được cha, quả thật hắn thấy có lỗi với cha của mình, chỉ là tâm tình hắn lúc này khó có thể nuốt trôi cơm. Huống hồ Trâu Tĩnh Tĩnh đưa ra yêu cầu này, hắn nghe ra không phải vì tình cảm cha con, mà vì tranh đoạt tài sản. Hắn không nhịn được hỏi: “Mẹ, mẹ yêu con không?” Hay với mẹ mà nói, con chỉ là một công cụ tranh đấu? Cho nên mẹ mới có thể đối xử như vậy với người con yêu?
Hiển nhiên Trâu Tĩnh Tĩnh không ngờ đột nhiên Thẩm Bác Diễn lại đưa ra câu hỏi này, con ngươi co rút lại, thế mà bà lại do dự.
Nhưng bà còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, là người giúp việc trong nhà: “Bà chủ, cơm nước đã được chuẩn bị xong rồi, Thẩm tiên sinh bảo tôi gọi hai người chuẩn bị ăn cơm.”
Thế nên Trâu Tĩnh Tĩnh không trả lời câu hỏi mà bà nghĩ là có phần hoang đường kia, bà dùng giọng điệu cứng rắn nói: “Ở lại, ăn.” Nói xong cũng không cho Thẩm Bác Diễn cơ hội trả lời mà mở cửa đi ra.
Bữa cơm này, cuối cùng Thẩm Bác Diễn vẫn ở lại ăn. Lúc hắn xuống lầu trông thấy người cha tiều tụy, thật sự không thể nói muốn rời đi nữa. Ông Thẩm vốn là một người đàn ông phong lưu, cũng không phải người chồng người cha tốt gì, trước đây lúc ông cưới Trâu Tĩnh Tĩnh, ngoài vì bị tửu sắc mê hoặc ra, còn vì nghĩ tới sức ảnh hưởng của Trâu Tĩnh Tĩnh, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều thương nhân cưới nữ minh tinh về. Những năm gần đây thứ nhất bởi ông bận rộn làm ăn, thứ hai là bởi phong lưu bên ngoài, cho nên không quản gì tới anh em Thẩm Bác Diễn và Thẩm Thanh Dư. Giờ ông bị căn bệnh ung thư hoành hành trong người, trông già đi rất nhiều, một người đàn ông ngoài sáu mươi, trước đây vốn không nhìn ra tuổi thật, giờ như đã ngoài bảy mươi. Hơn nữa kể từ khi sinh bệnh, ông dần dựa vào người thân trong nhà, đối xử với Thẩm Bác Diễn dịu dàng hơn rất nhiều, hay kéo hắn hỏi nọ hỏi kia, Thẩm Bác Diễn cũng không nhẫn tâm bỏ ông lại mà đi.
Vất vả lắm mới cầm cự tới giờ cơm chiều, ông Thẩm còn muốn giữ hai đứa con trai lại chuyện trò thêm một chút, Thẩm Thanh Dư liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói xin lỗi: “Ba, dì, con với Bác Diễn có hẹn bàn bạc với người khác, sắp tới giờ rồi, bọn con phải đi, mấy hôm nữa sẽ quay về thăm hai người.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Suýt chút nữa Thẩm Bác Diễn đã quên mất chuyện anh trai giúp hắn hẹn mấy người làm việc trong ngành truyền thông, vừa hay đây cũng là cớ để hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này, thế là hắn lập tức đứng dậy đi theo Thẩm Thanh Dư.
Lên xe rồi, Thẩm Thanh Dư hỏi: “Hôm nay em làm sao vậy? Tâm tình không tốt lắm?”
Thẩm Bác Diễn âm trầm không nói lời nào. Tuy rằng Thẩm Thanh Dư là người duy nhất hắn tin tưởng trong nhà, nhưng loại chuyện này, hắn cũng không thể chia sẻ với Thẩm Thanh Dư.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự phóng về phía xa xa. Sau này, hắn biết đối mặt thế nào với mẹ và Lục Lăng Hằng đây?
Đến cuối tuần đấy, đã chẳng còn mấy ai quan tâm tới chuyện về Tôn Phương, Nhậm Bối Mính và Tôn Diễm Ny, bởi vì đến thứ năm, “Khương môn phi tương” bắt đầu lên sóng.
“Khương môn phi tương” là bộ phim truyền hình đề tài tiên hiệp huyền huyễn, dàn diễn viên đều là thần tượng trẻ, hơn nữa còn được PR rộng rãi, bộ phim này nhất định sẽ ăn khách, biết là vậy, song đến khi phim lên sóng, mọi người đều trố mắt nhìn — ngày đầu phát sóng, ratting lên tới 2.98, đạt 15% lượt xem, đây là con số cao nhất trong vòng năm năm trở lại đây, quả đúng là kì tích!
Nhất thời, các trang web lớn đồng loạt thảo luận về bộ phim truyền hình “Khương môn phi tương” này, tên diễn viên chính, tên nhân vật trong phim, tên bộ phim lọt vào top những từ được tìm kiếm nhiều nhất, trở thành chủ đề thảo luận hot trên các diễn đàn mạng, fans của của các diễn viên gần như tăng gấp bội, ngay cả tài khoản “Phệ thiên thần cún”, một ngày cũng tăng hơn mười vạn fans. Lúc này, đừng nói là scandal của Tôn Phương, Nhậm Bối Mính, Tôn Diễm Ny, cho dù có nghệ sĩ nào công khai chuyện tình cảm vào lúc này cũng không chiếm được vị trí nổi bật trên trang nhất.
Mà Thẩm Bác Diễn, sau khi nhận được điện thoại của Trâu Tĩnh Tĩnh, cũng tạm thời ngưng chỉ đạo tung tin lôi kéo dư luận, chuyện của Tôn Phương cứ như vậy mà lu mờ trong các tin tức giải trí khác.
Sáng hôm đấy Thẩm Bác Diễn về nhà, bởi vì buổi trưa có hẹn ăn cơm cùng gia đình. Ông Thẩm và Trâu Tĩnh Tĩnh ở một khu biệt thự xe lưu thông dưới hầm riêng, hắn lái xe qua cổng tiểu khu, đỗ xe ở tầng hầm nhà mình, dừng xe xong, hắn từ tầng hầm lên nhà.
Đang đi lên cầu thang, Thẩm Bác Diễn nghe thấy trong phòng khách có tiếng nói chuyện của phụ nữ với nhau. Một giọng là của Trâu Tĩnh Tĩnh, giọng còn lại không phải của cô giúp việc trong nhà, xem ra có khách tới chơi.
“Haizz, thằng con trai tôi không hiểu chuyện, lần này thật sự gây rắc rối lớn cho bà rồi.” Thẩm Bác Diễn nghe thấy Trâu Tĩnh Tĩnh nói như vậy với vị khách kia.
“Tôi cũng không ngờ vì một người đàn ông mà cậu ta có thể làm như vậy… Xin lỗi, tôi nói thế này nghe không thuận tai cho lắm, nhưng việc tìm săn ảnh và truyền thông quấy rầy tôi kia, thật sự là… thủ đoạn bẩn thỉu.”
Ngực Thẩm Bác Diễn lộp bộp một tiếng. Hắn nghe ra được giọng nói này là của ai! Chính là Tôn Diễm Ny!
Không biết có phải Trâu Tĩnh Tĩnh đang tức giận hay không, bà không nói gì hồi lâu. Thẩm Bác Diễn đứng dán bên tường, đến thở mạnh cũng không dám, tim đập vô cùng nhanh.
“Tại tôi và ông ấy đã quá nuông chiều nó từ nhỏ, khiến nó làm việc không biết nặng nhẹ. Lần này tôi phải dạy dỗ nó cho thật tốt, không để nó làm loạn như vậy nữa.”
“Phải vậy đấy, vốn tôi chỉ là người ngoài, cũng không tiện nói cái gì, nhưng cậu ta làm như vậy quả thật hơi quá đáng. Trong thời gian này gây ra không ít rắc rối lớn cho tôi, tôi là người làm ăn, cũng đâu phải hát rong mua vui tiếng cười cho ngôi sao, đến con tôi đọc được còn tới hỏi tôi đây là chuyện gì, tôi lại không biết giải thích thế nào với thằng bé, dù sao cũng là bà nhờ tôi làm chuyện đó với Tôn Phương… giờ con trai bà..”
Thẩm Bác Diễn chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân dồn hết lên đầu. Mẹ hắn.. tới nhờ Tôn Diễm Ny…về việc của Tôn Phương…
“Xin lỗi.” Giọng Trâu Tĩnh Tĩnh lạnh như băng, “Đợi lát nữa nó tới, tôi bắt nó phải nhận lỗi bồi thường với bà, kéo bà vào chuyện thế này, nhất định tôi sẽ làm sáng tỏ giúp bà.”
Cả người Thẩm Bác Diễn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống cầu thang. Hắn thật sự có cảm giác như muốn ngất xỉu, mọi vật trước mắt như nhòa đi thành màu trắng, tai ong lên, thân thể tựa như đi mượn. Nếu không phải hắn đang dựa lưng vào tường, chỉ sợ ban nãy đã ngã xuống dưới cầu thang.
Tôn Diễm Ny vẫn còn tiếp tục quở trách lỗi lầm của Thẩm Bác Diễn, bà đã nói về đề tài này rất lâu rồi, xem ra là tức không dằn lại được, nhắc đi nhắc lại hết lần này tới lần khác. Cuối cùng Trâu Tĩnh Tĩnh không nhịn được nữa mà cắt ngang lời bà: “Thôi, không nói tới mấy chuyện không vui này nữa, chuyện này là tại tôi có lỗi với bà, tôi sẽ làm sáng tỏ giúp bà. Tuần lễ thời trang Paris tháng sau bà định tới mấy ngày?”
Thế là hai phu nhân thượng lưu lại nói chuyện về hàng hiệu hàng mã, Thẩm Bác DIễn đứng bên tường tròn hai phút mới định thần lại được. Quân Càn của hắn.. thật sự bị hai người phụ nữ độc ác này hại chết.
Một luồng khí nóng đè ép trong lồng ngực hắn, hắn rất muốn chạy ào vào phòng khách ném vỡ hết mọi đồ đạc, sau đó tống hai người phụ nữ kia vào tù, nhưng… dù sao Trâu Tĩnh Tĩnh cũng là mẹ ruột của hắn, bất luận là về tình cảm hay về lý trí, hắn đều không thể làm được chuyện này.
Thẩm Bác Diễn quay đầu chạy xuống dưới lầu. Hắn kéo cửa tầng hầm ra muốn chạy vào gara, đúng lúc này đụng phải một người đang đi từ bên ngoài vào.
Thiếu chút nữa Thẩm Thanh Dư và Thẩm Bác Diễn đụng đầu vào nhau, Thẩm Thanh Dư không khỏi sợ hết hồn: “Bác Diễn? Em định đi đâu vậy?”
Ánh mắt Thẩm Bác Diễn hoảng loạn: “Em…”
Thẩm Thanh Dư tránh ra nhường đường: “Quên gì trên xe à? Nhanh lên rồi lên nhà, cũng sắp tới giờ rồi, nói chuyện với ba mẹ một chút rồi ăn cơm trưa.”
Thẩm Bác Diễn có phần do dự.
“Sao vậy?” Thẩm Thanh Dư hỏi, “Sắc mặt em không tốt lắm, bị cảm à? Em bận rộn ở bên ngoài lâu như vậy không về nhà, ba vẫn nhắc về em với anh, từ lúc ông ấy bị bệnh sau đó chỉ ở nhà dưỡng bệnh, rất buồn chán, mong chúng ta có thể năng trở về nhà trò chuyện với ông ấy..”
Nghe xong câu này, bước chân của Thẩm Bác Diễn khựng lại.
Mấy giây sau, hắn buồn bã nói: “Không có gì, chúng ta lên đi.”
Thẩm Thanh Dư nâng mày, quan sát sắc mặt hắn một chút, không nói gì đóng cửa lại.
Hai anh em cùng nhau lên lầu, Trâu Tĩnh Tĩnh và Tôn Diễm Ny đang ngồi uống trà. Trâu Tĩnh Tĩnh thấy Thẩm Thanh Dư đi trước, khách sáo gật đầu với anh ta một cái, nhưng nét mặt hết sức lãnh đạm.
Thẩm Thanh Dư lên tiếng: “Chào dì, chào cô Tôn.”
Tôn Diễm Ny đứng lên bắt tay với Thẩm Thanh Dư.
Thẩm Bác Diễn chậm chạp bước theo.
Trâu Tĩnh Tĩnh thấy con trai mình, vẻ mặt có phần mừng rỡ, nhưng nhớ tới cái gì đó, sắc mặt bà lại lạnh xuống.
“Mẹ.” Thẩm Bác Diễn khó khăn nói ra tiếng này.
Trâu Tĩnh Tĩnh đứng lên: “Đây chính là chủ tịch công ty bất động sản Thịnh Càn, Tôn Diễm Ny, con có thể gọi là cô Tôn.”
Tôn Diễm Ny cũng đưa tay ra với hắn: “Mấy hôm trước ta đã gặp nhau ở một sự kiện rồi. Bác Diễn đẹp trai thật đấy, không hổ là con trai Tĩnh Tĩnh.”
Bởi vì bắp thịt trên mặt Thẩm Bác Diễn căng ra hết sức nên khóe miệng có phần xụ xuống. Tình cảm hắn dành cho mẹ hết sức phức tạp, thế nên hắn dồn hết lửa giận lên người Tôn Diễm Ny.
Mọi người căng thẳng mấy giây, bàn tay Tôn Diêm Ny cứng nhắc trên không mãi không được đáp lại, trở nên rất lúng túng. Trâu Tĩnh Tĩnh cau có lên, nhưng bởi vì có người ngoài ở đây nên không dám tức giận.
Cuối cùng, Tôn Diễm Ny lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cũng là một người khôn khéo, bàn tay đưa ra của bà không được nắm lấy, thế nên bà vỗ vỗ vai Thẩm Bác Diễn: “Cậu này không tồi, cao thật đấy.”
Thẩm Thanh Dư cũng giúp hóa giải bầu không khí xấu hổ: “Lát nữa cô Tôn ở lại ăn cơm với nhà cháu chứ?”
“Thôi thôi, nhà cháu liên hoan, cô không quấy rầy đâu.” Tôn Diễm Ny nói, “Cô nói chuyện với Tĩnh Tĩnh thêm chút nữa rồi đi ngay.”
Trâu Tĩnh Tĩnh khuyên nhủ: “Nếu bà có thời gian thì ở lại cùng ăn cơm với nhà tôi đi, nói chuyện với chúng tôi.”
Thẩm Bác Diễn gượng gạo chen vào một câu: “Con không ăn đâu, ăn không vào.”
Mọi người đều sửng sốt, ánh mắt dồn hết lên người hắn.
Sắc mặt Trâu Tĩnh Tĩnh lúc này đây đã rất khó coi. Mặc dù đứa con trai này của bà tuy tùy hứng, nhưng không phải đứa không hiểu chuyện, trước mặt người ngoài vẫn giữ thể diện cho bố mẹ, đây là lần đầu tiên thằng bé làm bẽ mặt bà trước mọi người. Giờ trong lòng Trâu Tĩnh Tĩnh đã phát hỏa, nhưng bà là một người sĩ diện, trước mặt người ngoài phải tỏ ra đoan trang hào phóng, nhất là trước mặt Thẩm Thanh Dư, thế nên bà vẫn không thể răn dạy Thẩm Bác Diễn không hiểu chuyện.
“Có phải con bị đau dạ dày không?” Trâu Tĩnh Tĩnh cố giữ giọng ôn hòa hỏi, “Theo mẹ lên lầu, mẹ lấy thuốc cho con uống.”
Thẩm Bác Diễn lạnh lùng nhìn bà một cái, xoay người đi lên lầu.
Trâu Tĩnh Tĩnh nặn ra nụ cười an ủi nhìn Tôn Diễm Ny: “Xin lỗi, thân thể thằng bé không tốt, cho nên tâm tình cũng không tốt theo.” Vốn là bà muốn giới thiệu Tôn Diễm Ny với Thẩm Bác Diễn, sau đó căn dặn con trai không được tiếp tục giở trò với Tôn Diễm Ny, đáng tiếc giờ đang ở trước mặt Thẩm Thanh Dư, bà chỉ có thể bỏ qua.
Trâu Tĩnh Tĩnh đuổi lên lầu theo, Thẩm Bác Diễn đang đứng trong phòng đợi bà. Bà đóng cửa lại, xoay người muốn răn dạy con trai, ai ngờ Thẩm Bác Diễn lại mở miệng trước tiên: “Mẹ biết Tôn Phương à?”
Trâu Tĩnh Tĩnh biến sắc: “Tôn Phương làm sao?”
Thẩm Bác Diễn nhìn chằm chằm bà mấy giây, khàn giọng hỏi: “Mẹ.. mẹ hại Lục Quân Càn phải không?”
Trâu Tĩnh Tĩnh bất ngờ không kịp đề phòng, sắc mặt tái nhợt: “Cái, cái gì?”
Thẩm Bác Diễn hiểu rõ Trâu Tĩnh Tĩnh, trông thấy vẻ mặt của Trâu Tĩnh Tĩnh, hy vọng cuối cùng trong lòng hắn tan vỡ. Thoáng chốc mắt mờ hơi, hắn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cố ép nước mắt chảy ngược vào. Từ sau khi lên tiểu học, hắn chưa từng khóc trước mặt Trâu Tĩnh Tĩnh, mẹ không thích bộ dạng yếu đuối của hắn.
“Con…” Hiển nhiên Trâu Tĩnh Tĩnh có vẻ hoảng hốt, “Con xem lại con đi, bộ dạng gì đây? Ban nãy con..”
“Mẹ.” Thẩm Bác Diễn cắt ngang lời bà, “Nếu không thì, mẹ coi như chưa từng sinh ra đứa con trai này đi.”
Trâu Tĩnh Tĩnh lập tức ngẩn ra, đôi mắt to trợn tròn xoe, nét mặt không thể tin nổi: “Con.. con nói cái gì?”
Thẩm Bác Diễn không lặp lại một lần nữa, nhưng hắn nhìn thẳng về phía Trâu Tĩnh Tĩnh, ánh mắt không hề trốn tránh.
“Con điên rồi sao? Vì sao? Vì Lục Quân Càn? Vì một thằng con trai mà con…” Trâu Tĩnh Tĩnh như bị nghẹn ở cổ họng, giọng lạc đi: “Thằng bé kia đã chết rồi.”
Vốn là Thẩm Bác Diễn còn cố kìm nén, nhưng nghe Trâu Tĩnh Tĩnh nhắc tới Lục Quân Càn đã chết, cả người hắn run lên. Từ nhỏ hắn đã biết rõ về mẹ hắn, Trâu Tĩnh Tĩnh không phải một người mẹ tốt, có lẽ cũng chẳng phải là một người tốt. nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bà cũng là mẹ ruột của hắn, hắn thật sự không thể tin Trâu Tĩnh Tĩnh lại có thể làm ra chuyện này!
Trâu Tĩnh Tĩnh thấy Thẩm Bác Diễn không nói lời nào, nóng đến độ mất hết tác phong: “Con điên rồi, con điên thật rồi! Con định đoạn tuyệt quan hệ mẹ con sao? Con có đúng là con trai của mẹ không, con nghĩ con là ai? Con còn có cái gì?”
Thẩm Bác Diễn nhếch khóe môi: “So với mẹ, bố còn cho con nhiều thứ hơn.”
“Bốp!” Trâu Tĩnh Tĩnh tát Thẩm Bác Diễn một cái.
Mặt Thẩm Bác Diễn nghiêng sang một bên, nhưng hắn không phản kháng, chỉ đứng yên chấp nhận.
Trâu Tĩnh Tĩnh không nói gì.
Lúc Thẩm Bác Diễn quay đầu, thấy Trâu Tĩnh Tĩnh run lên, mắt đỏ hoe. Tới tận bây giờ, hắn chưa từng thấy mẹ lộ ra vẻ yếu ớt như vậy, điều này khiến tim hắn nhói đau, có phần mềm lòng. Nhưng giờ hắn có thể làm thế nào đây? Tống mẹ vào tù, hắn không làm được; đánh chửi mẹ, hắn không dám đánh; không làm cái gì cả, hắn không thể phụ lòng Lục Quân Càn, và chính bản thân hắn.
Hai mẹ con căng thẳng hồi lâu, cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng tháo cái xác cứng rắn xuống, có vẻ vô cùng uể oải, khàn giọng nói: “Con ăn không vào, đi trước.”
“Đã lâu rồi ba không gặp con!” Trâu Tĩnh Tĩnh nhanh chóng lau nước mắt, khôi phục lại sự bình tĩnh, “Ở lại ăn đi, bồi dưỡng tình cảm với ông ấy.” Bà coi như chưa từng xảy ra cái gì, hạ giọng đưa ra yêu cầu với Thẩm Bác Diễn.
Lần này Thẩm Bác Diễn quay về chưa gặp được cha, quả thật hắn thấy có lỗi với cha của mình, chỉ là tâm tình hắn lúc này khó có thể nuốt trôi cơm. Huống hồ Trâu Tĩnh Tĩnh đưa ra yêu cầu này, hắn nghe ra không phải vì tình cảm cha con, mà vì tranh đoạt tài sản. Hắn không nhịn được hỏi: “Mẹ, mẹ yêu con không?” Hay với mẹ mà nói, con chỉ là một công cụ tranh đấu? Cho nên mẹ mới có thể đối xử như vậy với người con yêu?
Hiển nhiên Trâu Tĩnh Tĩnh không ngờ đột nhiên Thẩm Bác Diễn lại đưa ra câu hỏi này, con ngươi co rút lại, thế mà bà lại do dự.
Nhưng bà còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, là người giúp việc trong nhà: “Bà chủ, cơm nước đã được chuẩn bị xong rồi, Thẩm tiên sinh bảo tôi gọi hai người chuẩn bị ăn cơm.”
Thế nên Trâu Tĩnh Tĩnh không trả lời câu hỏi mà bà nghĩ là có phần hoang đường kia, bà dùng giọng điệu cứng rắn nói: “Ở lại, ăn.” Nói xong cũng không cho Thẩm Bác Diễn cơ hội trả lời mà mở cửa đi ra.
Bữa cơm này, cuối cùng Thẩm Bác Diễn vẫn ở lại ăn. Lúc hắn xuống lầu trông thấy người cha tiều tụy, thật sự không thể nói muốn rời đi nữa. Ông Thẩm vốn là một người đàn ông phong lưu, cũng không phải người chồng người cha tốt gì, trước đây lúc ông cưới Trâu Tĩnh Tĩnh, ngoài vì bị tửu sắc mê hoặc ra, còn vì nghĩ tới sức ảnh hưởng của Trâu Tĩnh Tĩnh, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều thương nhân cưới nữ minh tinh về. Những năm gần đây thứ nhất bởi ông bận rộn làm ăn, thứ hai là bởi phong lưu bên ngoài, cho nên không quản gì tới anh em Thẩm Bác Diễn và Thẩm Thanh Dư. Giờ ông bị căn bệnh ung thư hoành hành trong người, trông già đi rất nhiều, một người đàn ông ngoài sáu mươi, trước đây vốn không nhìn ra tuổi thật, giờ như đã ngoài bảy mươi. Hơn nữa kể từ khi sinh bệnh, ông dần dựa vào người thân trong nhà, đối xử với Thẩm Bác Diễn dịu dàng hơn rất nhiều, hay kéo hắn hỏi nọ hỏi kia, Thẩm Bác Diễn cũng không nhẫn tâm bỏ ông lại mà đi.
Vất vả lắm mới cầm cự tới giờ cơm chiều, ông Thẩm còn muốn giữ hai đứa con trai lại chuyện trò thêm một chút, Thẩm Thanh Dư liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói xin lỗi: “Ba, dì, con với Bác Diễn có hẹn bàn bạc với người khác, sắp tới giờ rồi, bọn con phải đi, mấy hôm nữa sẽ quay về thăm hai người.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Suýt chút nữa Thẩm Bác Diễn đã quên mất chuyện anh trai giúp hắn hẹn mấy người làm việc trong ngành truyền thông, vừa hay đây cũng là cớ để hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này, thế là hắn lập tức đứng dậy đi theo Thẩm Thanh Dư.
Lên xe rồi, Thẩm Thanh Dư hỏi: “Hôm nay em làm sao vậy? Tâm tình không tốt lắm?”
Thẩm Bác Diễn âm trầm không nói lời nào. Tuy rằng Thẩm Thanh Dư là người duy nhất hắn tin tưởng trong nhà, nhưng loại chuyện này, hắn cũng không thể chia sẻ với Thẩm Thanh Dư.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự phóng về phía xa xa. Sau này, hắn biết đối mặt thế nào với mẹ và Lục Lăng Hằng đây?
Bình luận truyện