Trứng Ốp Tiêu Sái
Bikini vân vân tất nhiên là không thể mặc, thử hỏi có thằng con trai bình thường nào đồng ý mặc bikini cho một đám sắc lang vây xem không? Cho dù đó chỉ là trò chơi.
Có điều Quý Đạm đúng là hiểu ra được rất nhiều điều rồi, nếu là cậu đang chơi trò chơi, mà không phải trò chơi đang chơi cậu, vậy thì cũng nên thả lỏng một chút, thoải mái hưởng thụ trò chơi này.
Vì vậy, cậu quyết định thực sự hòa nhập vào đám bạn cùng đội, không còn là người chỉ biết lấy sự im lặng đối đáp lại đám 囧 này nữa. Bị trêu chọc thì bình tĩnh vượt qua, thậm chí thỉnh thoảng còn phản kích một chút, vì vậy trong tiếng gào thét ”Tiểu Hà bị Bánh Gato dạy hư rồi!” của Quyển Quyển, sự yêu mến với Tiêu Hà trong Tám mươi lăm độ tây liên tục tăng cao, xưng hô với cô(!) cũng từ cái tên ”Hà muội muội” có chút khách khí biến thành Tiểu Hà, A Hà, Hà Hà…
Dù sao, một muội muội phóng khoáng hào hiệp (?), bình dị gần gũi (?), vừa trẻ trung lại xinh đẹp (?) vẫn luôn được chào đón, nhất là trong game.
Với những đánh giá kiểu này, Quý Đạm luôn phải cố nén kích động muốn gõ ba dấu chấm lửng.
Vì vậy trong bầu không khí hài hòa vui vẻ, Tira kéo theo 4 tiểu hào Tiêu Hà, Quyển Quyển, Dâu Tây, Phá Phá thăng cấp một lèo, chưa đầy một tuần lễ mọi người đã tới cấp đại quan level bảy mươi rồi.
Cấp bảy mươi là một nấc thang vô cùng quan trọng. Sức chiến đấu dưới cấp bảy mươi hoàn toàn không thể so sánh với sau cấp bảy mươi, cũng tương tự như vậy, độ khó khi thăng cấp trước bảy mươi cũng không thể sánh bằng sau level bảy mươi.
Tới cấp này rồi, nếu chỉ dựa vào một mình Tira kéo, hiệu suất không khỏi có hơi thấp, hơn nữa cũng cần phải luyện độ thành thạo kỹ thuật, cho nên đám tiểu hào cũng bắt đầu phối hợp có ý thức hơn. Mọi người kinh ngạc phát hiện ra kỹ thuật của Tiểu Hà còn khá hơn cả trong tưởng tượng nhiều.
Tuy rằng đôi khi cũng phạm lỗi, nhưng so với các muội muội khác cũng có thể nói là không tệ rồi, huống hồ gì còn biết sảng khoái nhận lỗi, cho nên dù là vì lỗi của mục sư mà chết, cũng không có ai trách cứ gì Quý Đạm.
Thực ra thì đại hào của Quý Đạm là mục sư, kỹ thuật cũng khá tốt. Dùng tiểu hào đôi khi mắc lỗi không phải vì muốn giả làm muội muội, mà chỉ là dùng đại hào đã quen rồi, có vài kỹ năng của tiểu hào vẫn chưa học được, đôi khi quên mất tiện tay ấn một phím tắt nào đó, làm hại tới đám đồ ngọt kia. Cũng may là do vậy mới khiến mọi người không nghi ngờ tới giới tính của cậu nữa.
Tối hôm đó, tiểu đội đúng giờ tập hợp đánh phó bản, đang đánh tới con Boss cuối cùng, hình con báo đại diện của YY dưới góc phải màn hình đột nhiên nhấp nháy.
Vội vã thêm một đống máu cho khiên thịt Quyển Quyển, Quý Đạm click mở YY lên. Vừa thấy là Nguyệt Lượng liền tiện tay đeo headphone lên bắt đầu trò truyện.
Tai nghe truyền tới giọng nói của nữ vương điện hạ: ”Sao tớ đi công tác cậu cũng đi công tác vậy? Bao nhiêu ngày rồi không thèm login, gửi thư vào hòm thư cũng bị trả về. Đại ca, đồ cậu không cần cũng đừng lãng phí tiền gửi của tôi nha.”
Mồ hôi Quý Đạm bắt đầu chảy ròng ròng.
Chăm chú hưởng thụ game quá mức làm một tuần nay cậu không login vào đại hào rồi.
Thoáng trượt tay một cái, vốn định buff thủ hộ lên Quyển Quyển lại ấn nhầm giải độc, Boss vừa bạo kích một cú, Quyển Quyển nháy mắt chỉ còn tí máu dính da.
Quý Đạm vội vã điên cuồng ấn thêm máu, kéo Quyển Quyển từ biên giới sinh tử ngàn cân treo sợi tóc trở về rồi mới có tâm trí trả lời Nguyệt Lượng.
”Ưm, xin lỗi, tớ quên mất.”
”Ca ca cậu trả lời nhanh quá nhỉ.”
Biết rõ Nguyệt Lượng đang nói mát mình, Quý Đạm tiếp tục lau mồ hôi.
”Xin lỗi mà.”
”Rốt cuộc cậu đang bận cái gì?” Nguyệt Lượng nghe loáng thoáng thấy tiếng gõ bàn phím, thuận miệng hỏi.
Quý Đạm nghẹn ứ, cậu đột nhiên nhớ ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Hình như cậu đã từng nói, Tiêu Hà là bạn của Nguyệt Lượng, giờ Nguyệt Lượng xuất hiện rồi, cậu phải nói sao bây giờ?
Chương 17
Bikini vân vân tất nhiên là không thể mặc, thử hỏi có thằng con trai bình thường nào đồng ý mặc bikini cho một đám sắc lang vây xem không? Cho dù đó chỉ là trò chơi.
Có điều Quý Đạm đúng là hiểu ra được rất nhiều điều rồi, nếu là cậu đang chơi trò chơi, mà không phải trò chơi đang chơi cậu, vậy thì cũng nên thả lỏng một chút, thoải mái hưởng thụ trò chơi này.
Vì vậy, cậu quyết định thực sự hòa nhập vào đám bạn cùng đội, không còn là người chỉ biết lấy sự im lặng đối đáp lại đám 囧 này nữa. Bị trêu chọc thì bình tĩnh vượt qua, thậm chí thỉnh thoảng còn phản kích một chút, vì vậy trong tiếng gào thét ”Tiểu Hà bị Bánh Gato dạy hư rồi!” của Quyển Quyển, sự yêu mến với Tiêu Hà trong Tám mươi lăm độ tây liên tục tăng cao, xưng hô với cô(!) cũng từ cái tên ”Hà muội muội” có chút khách khí biến thành Tiểu Hà, A Hà, Hà Hà…
Dù sao, một muội muội phóng khoáng hào hiệp (?), bình dị gần gũi (?), vừa trẻ trung lại xinh đẹp (?) vẫn luôn được chào đón, nhất là trong game.
Với những đánh giá kiểu này, Quý Đạm luôn phải cố nén kích động muốn gõ ba dấu chấm lửng.
Vì vậy trong bầu không khí hài hòa vui vẻ, Tira kéo theo 4 tiểu hào Tiêu Hà, Quyển Quyển, Dâu Tây, Phá Phá thăng cấp một lèo, chưa đầy một tuần lễ mọi người đã tới cấp đại quan level bảy mươi rồi.
Cấp bảy mươi là một nấc thang vô cùng quan trọng. Sức chiến đấu dưới cấp bảy mươi hoàn toàn không thể so sánh với sau cấp bảy mươi, cũng tương tự như vậy, độ khó khi thăng cấp trước bảy mươi cũng không thể sánh bằng sau level bảy mươi.
Tới cấp này rồi, nếu chỉ dựa vào một mình Tira kéo, hiệu suất không khỏi có hơi thấp, hơn nữa cũng cần phải luyện độ thành thạo kỹ thuật, cho nên đám tiểu hào cũng bắt đầu phối hợp có ý thức hơn. Mọi người kinh ngạc phát hiện ra kỹ thuật của Tiểu Hà còn khá hơn cả trong tưởng tượng nhiều.
Tuy rằng đôi khi cũng phạm lỗi, nhưng so với các muội muội khác cũng có thể nói là không tệ rồi, huống hồ gì còn biết sảng khoái nhận lỗi, cho nên dù là vì lỗi của mục sư mà chết, cũng không có ai trách cứ gì Quý Đạm.
Thực ra thì đại hào của Quý Đạm là mục sư, kỹ thuật cũng khá tốt. Dùng tiểu hào đôi khi mắc lỗi không phải vì muốn giả làm muội muội, mà chỉ là dùng đại hào đã quen rồi, có vài kỹ năng của tiểu hào vẫn chưa học được, đôi khi quên mất tiện tay ấn một phím tắt nào đó, làm hại tới đám đồ ngọt kia. Cũng may là do vậy mới khiến mọi người không nghi ngờ tới giới tính của cậu nữa.
Tối hôm đó, tiểu đội đúng giờ tập hợp đánh phó bản, đang đánh tới con Boss cuối cùng, hình con báo đại diện của YY dưới góc phải màn hình đột nhiên nhấp nháy.
Vội vã thêm một đống máu cho khiên thịt Quyển Quyển, Quý Đạm click mở YY lên. Vừa thấy là Nguyệt Lượng liền tiện tay đeo headphone lên bắt đầu trò truyện.
Tai nghe truyền tới giọng nói của nữ vương điện hạ: ”Sao tớ đi công tác cậu cũng đi công tác vậy? Bao nhiêu ngày rồi không thèm login, gửi thư vào hòm thư cũng bị trả về. Đại ca, đồ cậu không cần cũng đừng lãng phí tiền gửi của tôi nha.”
Mồ hôi Quý Đạm bắt đầu chảy ròng ròng.
Chăm chú hưởng thụ game quá mức làm một tuần nay cậu không login vào đại hào rồi.
Thoáng trượt tay một cái, vốn định buff thủ hộ lên Quyển Quyển lại ấn nhầm giải độc, Boss vừa bạo kích một cú, Quyển Quyển nháy mắt chỉ còn tí máu dính da.
Quý Đạm vội vã điên cuồng ấn thêm máu, kéo Quyển Quyển từ biên giới sinh tử ngàn cân treo sợi tóc trở về rồi mới có tâm trí trả lời Nguyệt Lượng.
”Ưm, xin lỗi, tớ quên mất.”
”Ca ca cậu trả lời nhanh quá nhỉ.”
Biết rõ Nguyệt Lượng đang nói mát mình, Quý Đạm tiếp tục lau mồ hôi.
”Xin lỗi mà.”
”Rốt cuộc cậu đang bận cái gì?” Nguyệt Lượng nghe loáng thoáng thấy tiếng gõ bàn phím, thuận miệng hỏi.
Quý Đạm nghẹn ứ, cậu đột nhiên nhớ ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Hình như cậu đã từng nói, Tiêu Hà là bạn của Nguyệt Lượng, giờ Nguyệt Lượng xuất hiện rồi, cậu phải nói sao bây giờ?
Bình luận truyện