Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt
Bởi có công vụ đột xuất, Lăng Khiêm không thể không càu nhàu oán giận mà đi xử lý, trong phòng nghỉ xa hoa chỉ còn lại hai người hưởng thụ ngày nghỉ nhàn nhã hiếm hoi.
Vậy nên, Lăng Vệ chủ động đi vào phòng Lăng Hàm, hỏi một vấn đề.
“Vì sao đột nhiên anh hỏi chuyện này?”
Lăng Hàm ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu, ngước mắt lên, con ngươi mang theo ung dung điềm tĩnh khiến Lăng Vệ đang đứng trước mặt hắn có chút bối rối ngượng ngùng.
“Bởi vì lần nào cũng là em xuống bếp nấu cơm cho anh, anh nghĩ hôm nay nên nấu món gì đó em thích… Mà thôi, tự dưng anh lại hỏi ba chuyện dở hơi này…”
“Sủi cảo.”
“Hả?” Lăng Vệ đang định quay đầu tránh né, ngây ngẩn một lúc.
“Không phải anh hỏi em thích ăn gì sao? Em thích sủi cảo.”
“Sủi cảo?”
“Một món ăn truyền thống của người Trung Quốc ở địa cầu xưa, vỏ bằng bột mì, nhân gói bên trong.”
“Món ăn truyền thống của người Trung Quốc cổ…”
Những năm gần đây, Liên Bang bỗng nhiên rộ lên phong trào phục cổ. Tất nhiên, đây là loại hưởng thụ vô cùng xa xỉ tốn kém.
Lần trước Lăng Khiêm cũng dẫn anh tới một câu lạc bộ cao cấp, nội thất bên trong mô phỏng y hệt kiến trúc trái đất xưa, ngay cả thực đơn cũng toàn là món của địa cầu cổ.
Thế nhưng, ngay cả câu lạc bộ cao cấp như vậy tựa hồ cũng không thể đáp ứng đủ nhu cầu cho mọi người.
Chắc là khó làm lắm? Vạn nhất làm dở, không chừng còn chẳng nuốt nổi.
Lăng Hàm đưa cho mình một món ăn khó như thế…
“Anh không biết làm món tên sủi cảo này.”
“Đừng lo, có thể tra cách chế biến trên mạng.”
“Không có kinh nghiệm, nhỡ hương vị không ngon em không ăn được thì sao? Em còn muốn ăn gì khác không?”
Lăng Vệ tốt tính muốn thảo luận với Lăng Hàm, lại gặp được câu trả lời quả quyết “Em chỉ thích một món này.”
Rất có sức nặng, giọng điệu lạnh nhạt không thương thuyết chừa đường sống.
“Nhưng…”
“Nếu ngại phiền, thì không cần làm. Dù sao người chủ động chạy vào đây hỏi em muốn ăn gì chính là anh, không phải do em bày ra.”
Chống lại lời lẽ sắc bén mang tính phản kích cường đại của Lăng Hàm, Lăng Vệ dĩ vãng lấy trầm mặc chống đỡ.
Đúng thế, quả thật mình là người khơi mào.
Nghĩ tới Lăng Hàm luôn bận rộn mà vẫn thường xuyên nấu cơm cho ba anh em, cảm giác áy náy dâng lên, anh không thể chỉ ăn không làm được.
Nên nhân ngày nghỉ hiếm hoi, hết sức tự nhiên mà nghĩ tới sẽ làm một món Lăng Hàm thích ăn.
Hành động này, chỉ là vô thức thôi phải không?
Những tưởng mọi chuyện đều êm đẹp thoải mái… không ngờ lại biến thành tình huống như hiện tại, chẳng khác nào bị người gửi tối hậu thư, không thể không bất chấp mọi thứ mà thực hiện đến cùng.
Chỉ có thể nói, giao tiếp với người như Lăng Hàm, là một điều không hề dễ dàng.
“Không phải anh ngại phiền.” Tiếp tục giải thích, nói không chừng chỉ tổ càng thêm xấu, Lăng Vệ như đầu hàng mà thở dài một hơi “Được rồi, anh lên mạng tra một xíu. Nói trước rồi đấy, nếu không ngon, em không được phàn nàn.”
“Em đâu phải người không có đạo lý như thế.” Lăng Hàm một bên cúi đầu lật văn kiện, một bên trả lời.
Phải, chỉ độc tài, cao ngạo, ác liệt, không chừa đường sống, ham muốn khống chế siêu cường thôi!
Tận lực nén oán giận vào lòng, sau khi rời khỏi phòng Lăng Hàm, Lăng Vệ mở máy tính, tìm cách làm sủi cảo.
Có rất nhiều chỉ dẫn tỉ mỉ, trên màn hình hiển thị cả loạt hình ảnh minh họa hấp dẫn mang sắc cổ xưa, bất quá, món này cần thực hiện bằng tay công phu phức tạp gì đó…
Tuy rằng bột mì không thuộc vật phẩm thông thường, nhưng công ty cung cấp dịch vụ luôn được anh em nhà họ Lăng trả phí cao ngất quả thật có thái độ phục vụ rất chuyên nghiệp. Sau khi Lăng Vệ đặt hàng, chẳng mấy chốc đã nhận được sản phẩm.
Điều đau đầu bây giờ là, làm sao tổ hợp mấy thứ này lại thành sủi cảo được đây? So với nhân, vỏ bánh mới là thứ khiến Lăng Vệ hoang mang mơ hồ.
Pha bột mì với nước, sau đó, dùng tay nhào?
“Anh đang làm à?” Môi vô thanh vô thức dán lên vành tai, làm Lăng Vệ thiếu chút nữa tuột tay đánh rơi tô inox đựng bột mì.
“Sao tự dưng lại xuất hiện đằng sau anh thế?” Lăng Vệ đưa mắt trách cứ Lăng Hàm một cái.
“Xem xong hồ sơ rồi, lại đây xem anh tiến hành đến đâu. Thuận lợi cả chứ?”
“Cũng tàm tạm.”
Sợ bột mì dính khắp người, Lăng Vệ mặc tạp dề, toát lên vẻ thoải mái nhàn nhã khi ở nhà, hai tay lại bám đầy bột trắng tinh đáng yêu vô cùng.
Lăng Hàm thò đầu xem xét bột mì trong tô “Phải đổ nước vào bột.”
“Đã biết, đang tính đổ thì em bất ngờ xuất hiện.”
“Có vẻ anh thật sự tìm hiểu cách chế biến.”
“Đương nhiên, còn ghi chú hẳn hoi.” Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Lăng Vệ rốt cuộc vẫn lộ ra một chút bất mãn “Ai bảo em cố chấp ăn sủi cảo cho bằng được làm chi?”
Nếu đổi lại là Lăng Khiêm, nhất định sẽ trả lời, chỉ cần do chính tay anh làm thì cái gì em cũng ăn. Mặc dù biết là điêu toa, nhưng nghe mới mát lòng mát dạ làm sao.
Lăng Hàm thì hoàn toàn bất đồng, dù chỉ là một chuyện bé cỏn con cũng cố chấp đến đáng sợ.
Đón nhận ánh mắt của Lăng Vệ, dùng biểu tình nhìn thấu bụng anh, mỉm cười ngắm Lăng Vệ “Anh cảm thấy khó hiểu lắm đúng không? Vì sao em cố tình chọn một món từ thời xa lắc khó nhằn như vậy.”
“Chắc là em muốn thử thách anh.” Lăng Vệ ngần ngừ… cầm bình thủy tinh, chiếu theo phân lượng trong hướng dẫn, chậm rãi đổ vào bột mì.
Bột mì màu trắng khuấy với nước, bắt đầu sệt dính.
“Oan thật, vì sao anh luôn cho rằng em muốn gây khó dễ cho anh? Em chỉ nghĩ sủi cảo là một món ăn rất có ý nghĩa, nên mới mong anh làm cho em ăn.”
“Chỉ là một món ăn, còn có ý nghĩa gì nữa ư?”
“Nếu em giải thích cho anh biết, thì sẽ được thưởng gì?”
“Còn có phần thưởng hả? Đây là cách thức chỉ có Lăng Khiêm mới dùng thôi.”
Lăng Vệ đang phân một nửa tâm vào chiến đấu với bột mì, bỗng nhiên phát giác Lăng Hàm đã áp sát lại phía sau mình.
Tư thế thân thiết gần kề.
Gò mông được bàn tay cách lớp vải dệt, tràn ngập tình sắc mà đụng chạm, cơ thể với những đường cong hoàn mỹ không tự chủ được căng lên.
Lăng Vệ lúng túng húng hắng “Lăng Hàm, đừng lộn xộn, anh còn phải…”
“Sủi cảo, là một món ăn thoạt trông rất đỗi bình thường có nhân được bọc lại bằng một lớp vỏ bánh mỏng, nhưng nét đặc sắc cùng tình cảm chất chứa bên trong đó, chỉ một người được ăn kia, mới có thể thưởng thức và thấu tận.” Lăng Hàm trầm ấm ghé vào tai thủ thỉ.
Bàn tay dán lấy thân thể, lướt qua cánh mông, di chuyển lên phía trước.
Cách quần xoa vuốt khí quan ngủ say bên dưới.
“Đừng như vậy…” Tiềm thức Lăng Vệ muốn ngăn lại, nhưng hai tay lại bám chặt vào tô bột mì.
Nếu cố gắng ngăn cản, sẽ làm nơi này trở nên lộn xộn xì ngầu… Trong lòng thầm yếu ớt phản kháng như thế.
“Anh, điều này không phải rất mĩ diệu sao?”
“Cái gì?”
“Ý nghĩa sâu xa chất chứa trong món sủi cảo đó, bao bọc, và còn, thâm tình mật ý giấu kín bên trong.”
Được đàn ông âu yếm, từng tế bào được khơi gợi thức tỉnh.
Cảm nhận khí quan dần cương cứng bên dưới, Lăng Hàm dứt khoát kéo khóa quần Lăng Vệ.
Dường như muốn vói tay vào trực tiếp vuốt ve, hắn tụt luôn quần dài của anh xuống tận đầu gối, thế nên lúc này, phía trước Lăng Vệ mặc tạp dề giống như làm trò hề, nhưng phía sau, quả thực là trần trụi mời mọc tiến vào.
Lăng Vệ khốn quẫn tìm cách xoay người, lại bị Lăng Hàm từ phía sau ghì chặt.
“Đừng quấy nữa, sẽ vấy bột…”
“Nếu sợ bẩn, thì đừng ngọ nguậy.”
Vật thể nóng rực, nhẹ nhàng cà cọ trước cửa động không ngừng khẩn trương co rút, cạ tới cạ lui.
Giống như gõ cửa, sau vài lần tiếp xúc nhẹ nhàng, đột nhiên mạnh mẽ cắm xộc vào.
“A…” Lăng Vệ vuột tiếng rên rỉ khe khẽ.
Có lẽ đã quen được đàn ông ôm ấp, một mặt chịu đựng đau đớn do niêm màng bị đột ngột khuếch trương, mặt khác, rành mạch cảm nhận nam vật cực đại nhồi đầy bên trong.
“Khó có được ngày nghỉ, không yêu thương anh thì thật đáng tiếc.”
Eo không nhanh không chậm từ tốn thúc vào.
Sáp nhập hoàn toàn tận gốc, rút ra hơn phân nửa, sau đó, lại hung hăng đâm sâu vào trong mật động.
“Aah…” Lăng Vệ hô hấp đứt quãng.
Kèm theo đó là căng thẳng quen thuộc được gắng sức đè nén.
“Không thể chỉ hưởng thụ thôi, anh. Anh còn phải làm sủi cảo cho em đó.” Lăng Hàm khẽ cười, nhiệt khí phun lên chiếc gáy thanh mảnh.
Sủi cảo? Lăng Vệ cố gắng níu giữ ý thức.
Được Lăng Hàm dùng dương vật thô cứng công kích, tuyến tiền liệt bị tác động dẫn phát khoái cảm, háng cũng bắt đầu hưng phấn mà run rẩy ro rúm.
Thế nhưng, bột chỉ vừa được nhào…
“Em giúp anh.”
Vẫn duy trì tần suất xuyên xỏ, Lăng Hàm vươn hai bàn tay vẫn một mực bấu chặt lấy thắt lưng Lăng Vệ về phía trước, cầm lấy bàn tay dính đầy bột trong tô của anh.
“Nhào bột là bước rất quan trọng, nếu nhào không đều, vỏ bánh sẽ không ngon, cần có lực đạo vừa phải, hết nhào, lại nặn, cứ một lần, lại thêm một lần…” Côn thịt cường tráng, theo động tác chỉ dẫn ma mãnh mê hoặc của Lăng Hàm, hết cắm vào thật sâu, lại rút ra, lại cắm vào.
Cảm giác dâm mĩ đả kích từng tế bào trên người Lăng Vệ.
“A… Aa…”
Trong tầm nhìn đong đưa, tay hai người đều nhúng vào tô bột, đồng thời trong cơ thể lại được từ tốn xỏ xuyên, Lăng Hàm dẫn đường cho anh từ từ hoàn thành các bước, nhào cùng nặn.
“Đúng như vậy, dùng sức mà nhào, phải để cho nó hấp thu nhiệt lượng của ngón tay, đến khi nhồi nhân, nó sẽ trở nên láng mịn, dai mềm vừa đủ …” Ngữ nghĩa Lăng Hàm chứa đầy hàm ý, tựa thể một chất xúc tác khiến bầu không khí càng thêm mị tình.
Ngón tay nhúng trong tô bột, một lần lại nhấn một lần tạo thành vết lõm, truyền đến cảm giác ấm mềm, dẻo dai tuyệt vời.
Chóp mũi Lăng Vệ dật ra tiếng thở dốc phiếm tình, trong đầu lại hỗn độn váng vất… Có lẽ, việc này cũng là một niềm vui thích…
“Ưmm… Aah… ha…… Nóng quá…”
“Bởi vì anh cần nhiệt chứ sao. Anh, em sẽ luôn sưởi ấm cho anh.”
Kìm chặt, xoa nắn.
Như thể, chính mình đang nhào bột.
Cường ngạnh chen vào, kiên định rút ra.
Chà đạp đến nhuyễn mịn, rồi cán thành lớp mỏng, bao lấy nhân bánh trân quý.
Gắt gao vây bọc…
“Cứ ngậm* chặt em như vậy, anh.” Phản ứng của Lăng Vệ, làm cho Lăng Hàm kìm lòng không đậu đẩy nhanh tần suất “Tốt lắm, anh, tốt lắm.” Giọng nói rốt cuộc cũng chẳng thể bình tĩnh được nữa, nhuốm đầy khát khao dục vọng.
Kích thích khoái cảm chạy khắp cơ thể.
Tuy rằng cảm thấy xấu hổ ê chề, nhưng Lăng Vệ không cách nào tự ức chế mà vặn vẹo thắt lưng.
Muốn chạy trốn, lại càng muốn hùa đón tuân theo.
Sung sướng lủi lên vùng eo, bành trướng mà lan khắp đùi.
Thích đến run rẩy thao túng tất thảy. Bất kể có dùng bao nhiêu nghị lực cũng vô pháp khống chế cơ thể cùng tứ chi. Hai thân thể giao cấu kịch liệt va vào nhau, khiến bàn cũng xê dịch rung động.
“Ô… Aaa… Phải… phải đâm vào…”
Lục phủ, ngũ tạng, thậm chí yết hầu…
“Anh, em sẽ không đâm thủng anh.” Giọng nói ôn nhu tựa hồ không phải từ bên ngoài truyền đến, mà vốn đã in sâu trong đầu.
Hai thái cực trái ngược hoàn toàn đồng thời xuất hiện, hệt như có bão tố đại dương gào thét, chỉ mong được một đám mây êm đềm cứu vớt.
Khiến kẻ khác liên tưởng đến, một con dã thú vùng vẫy trong dục vọng, khao khát một chốn dung thân yên bình.
“Em muốn được anh bao vây, được vùi trong thân thể anh, được chôn trong trái tim anh. Chỉ duy nhất một mình anh được thưởng thức hương vị của em.”
Trừu sáp hệt như cuồng phong mưa rào. Tô bột bị Lăng Vệ không thể giữ vững được nữa mà rơi đổ.
Vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, hai tay dính đầy bột mì chống lên bàn, mà Lăng Hàm lại vẫn tiếp tục công kích phía sau, tựa thể e sợ anh né ra, hung hăng bấu chặt lấy thắt lưng Lăng Vệ.
Mọi thứ vương vấy tung tóe hết lên.
Mặt bàn, tạp dề, cơ thể, thậm chí cả mông, cũng dính bột mì.
Mồ hôi trong cơn kích tình mãnh liệt chảy ra hòa hợp thành một thể, ướt át, dấp dính, hệt như tinh dịch, tỏa ra mùi nhục dục nồng đậm.
Lý trí cùng thân thể bị khoái cảm chi phối tan tác sụp đổ.
“Chỉ có anh được quyền bao vây em, anh.”
“Aaaa… Lăng Hàm! A! Lăng Hàmmmm…”
Bị kéo vào bể dục vọng, Lăng Vệ nức nở thét lên.
Sườn eo cùng lưng, được những cái hôn nồng nàn thiêu bỏng, cơ hồ muốn thương tổn làn da đến nơi.
Từ cửa động giữa hai cánh mông đến tận sâu bên trong dũng đạo, trừu sáp kịch liệt khiến nửa người dưới lâm vào trạng thái bán tê dại, nhưng Lăng Hàm không hề tính toán thu liễm, ngược lại còn công kích hung mãnh hơn.
Bất thình lình mà đâm rút, dồn sức mạnh mẽ liên tiếp va chạm, đến mức đẩy Lăng Vệ phải nhón cao lên đỡ thân thể bằng chính mũi chân của mình.
“AAAA!!!” Lăng Vệ thất thanh hét lớn, sống chết lắc đầu.
Mồ hôi tung vẩy, dính vào gương mặt ngất ngây của Lăng Hàm.
“Khắp vũ trụ này, chỉ một mình anh được đón nhận hương vị của em, chỉ một mình anh.”
“Em cũng, chỉ muốn một mình anh bao vây.”
“Em thích sủi cảo, chỉ vì như vậy mà thôi.”
Trong một khắc cảm thụ được tinh dịch nóng rẫy Lăng Hàm bắn vào sâu trong cơ thể, hưng phấn lủi khắp người khiến Lăng Vệ kịch liệt run rẩy, eo hóp chặt lại, bạch trọc phun ra vẩy bấn khắp bàn cùng sàn nhà.
……………
“Em về rồi đâyyyyy!”
Lăng Khiêm sau khi giải quyết xong xuôi nôn nóng trở về, bước vào cửa, lại thấy phòng khách bừa bộn hết lên.
“Có chuyện gì thế?”
Lăng Vệ giặt sạch khăn một lần nữa, tiếp tục lau chất lỏng trắng ngà trên bàn cùng những chỗ bị dính bột mì khác, làm rơi tô khiến bàn cùng sàn dính vương vãi, tự trách mình quá sức vụng về.
“Bột mì? Sao tự dưng lại có bột mì ở đây?”
“Tại Lăng Hàm nói muốn ăn sủi cảo.” Lăng Vệ cố gắng che giấu hai má nóng ran “Nên anh thử làm xem sao…”
Một bên nói, một bên khom người, làm bộ chuyên tâm lau dọn sàn nhà.
Sắc mặt Lăng Khiêm thoắt biến.
“Em mới đi có một hồi mà anh đã chạy đến quyến rũ Lăng Hàm là sao? Quá đáng vừa thôi, hiếm có được ngày nghỉ, anh lại bỏ rơi em lén lút với nhân tình như vậy hả???”
“Đừng nói mấy lời khó nghe đó, ai quyến rũ Lăng Hàm? Chỉ vì bình thường toàn là Lăng Hàm nấu cơm nên anh mới muốn nấu gì cho hắn thôi.”
“Còn kỳ công mua bột nữa, sủi cảo là món truyền thống gì đó, sao muốn là làm được? Anh gạt em qua một bên, vụng trộm đầu tư tâm huyết nấu cho Lăng Hàm ăn, rõ ràng là bất công!” Lăng Khiêm đau đớn vạch ra điểm mấu chốt.
“Em đi xử lý công vụ thì sao mà nói anh bỏ em được…”
“Nếu biết em vì xử lý công vụ mới đi ra ngoài, thì anh lại càng không được nhân lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò quỷ sau lưng!”
“Em đúng là già mồm át lẽ phải.”
“Em không biết, anh nhất định phải bồi thường cho em! Anh, em cũng muốn được anh làm này nọ cho ăn!”
Đúng là đứa con nít bốc đồng.
Kỳ thật, trong lòng Lăng Vệ ít nhiều cũng biết, Lăng Khiêm là cố ý xây dựng hình tượng này nhằm đạt được mục đích.
Chỉ là, cho dù có muốn anh cũng không thể đối xử cứng rắn với một Lăng Khiêm hung ác nhưng lại hay làm nũng được.
“Nếu muốn anh làm cho ăn, ừm, được rồi.” Lăng Vệ cuối cùng cũng lau sàn nhà sạch sẽ, đứng dậy “Em muốn ăn cái gì?”
“Ăn cái gì à?” Lăng Khiêm ngẫm nghĩ.
Muốn ăn đồ anh nấu, nhưng càng muốn tranh thủ tình cảm với anh hơn. Kỳ thật vừa rồi bị bắt tham gia tiệc rượu, ăn uống không ít, bụng chẳng đói tẹo nào.
Nhưng mà, anh không chút nề hà, đích thân làm sủi cảo cho Lăng Hàm…
“Em muốn ăn bánh bao.” Lăng Khiêm cắn răng nói “Bánh bao thịt của người Trung Quốc.”
“Cái gì?”
Lại là một món ăn của Trung Quốc cổ đại??
Hơn nữa, lại còn có quan hệ với từ “Bao vây”![1]
Thật không hổ là anh em sinh đôi!
“Anh sẽ không làm món đó.”
“Đơn giản thôi mà, là một loại bánh phổ biến của trái đất đưa giống như hot dog vậy đó, nhưng mà vỏ bánh dày hơn. Anh làm được sủi cảo, không có khả năng không làm được bánh bao.”
“Em không thấy bột mì đổ đầy sàn hả? Làm sủi cảo thất bại rồi, một cái cũng không thành.”
“Thật không?” Lăng Khiêm mừng thầm.
Phía sau, Lăng Hàm vừa thay một bộ thường phục khác đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Lăng Khiêm, hỏi han “Về rồi à?”
“Đúng thế, về rồi. Tôi đang tán gẫu với anh về chuyện hôm nay làm sủi cảo. Tiếc thật, làm sủi cảo thất bại rồi, nghe nói cậu một cái cũng không có mà ăn.” Lăng Khiêm vui sướng khi người gặp họa, cười tươi hơn hớn.
“Rất thành công.”
“Gì?”
Lăng Hàm quét mắt nhìn Lăng Vệ một cái, hàm xúc mà nói “Anh làm sủi cảo rất thành công, hương vị rất ngon.”
Bên môi treo nụ cười nghiền ngẫm, làm cho sống lưng Lăng Vệ nổi lên lỗi giác tê dại.
Một giây sau, trong phòng truyền đến tiếng Lăng Khiêm gào thét kháng nghị.
“Bất công quá trời đất! Anh, hôm nay anh nhất định phải làm bánh bao cho em ăn! Hơn nữa đêm nay anh là của em! Anh là đồ lường gạt xấu xa, nhất định phải bị dạy dỗ một bài!!!”
Người xưa có câu: Ba người cùng đi, tất có người làm thầy ta.
Có hai đứa em như thế, ít nhất khả năng nấu nướng của Lăng Vệ, sẽ ngày càng không ngừng tiến bộ…
——— ————–
[1] Tất cả từ “bao” mà Lăng Hàm nói “Bao lấy nhân” “Bao lấy em” và “bao” trong “Bánh bao” của Lăng Khiêm đều là từ “bao” (包) trong “Bao vây” (包裹). Nên Vệ cưng mới rét khi nghe Khiêm đòi như thế =))) mà mình không biết tên này có ý đồ gì khi nói “Em muốn ăn bánh bao, bánh bao thịt.” không nữa =))))
[*] Thật ra chữ “ngậm” trong câu “Cứ ngậm chặt em” là chữ “bao” =)))) Hàm cưng khó đỡ quá đi =)))
Quyển 4 - Chương 20: Đặc điển
Bởi có công vụ đột xuất, Lăng Khiêm không thể không càu nhàu oán giận mà đi xử lý, trong phòng nghỉ xa hoa chỉ còn lại hai người hưởng thụ ngày nghỉ nhàn nhã hiếm hoi.
Vậy nên, Lăng Vệ chủ động đi vào phòng Lăng Hàm, hỏi một vấn đề.
“Vì sao đột nhiên anh hỏi chuyện này?”
Lăng Hàm ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu, ngước mắt lên, con ngươi mang theo ung dung điềm tĩnh khiến Lăng Vệ đang đứng trước mặt hắn có chút bối rối ngượng ngùng.
“Bởi vì lần nào cũng là em xuống bếp nấu cơm cho anh, anh nghĩ hôm nay nên nấu món gì đó em thích… Mà thôi, tự dưng anh lại hỏi ba chuyện dở hơi này…”
“Sủi cảo.”
“Hả?” Lăng Vệ đang định quay đầu tránh né, ngây ngẩn một lúc.
“Không phải anh hỏi em thích ăn gì sao? Em thích sủi cảo.”
“Sủi cảo?”
“Một món ăn truyền thống của người Trung Quốc ở địa cầu xưa, vỏ bằng bột mì, nhân gói bên trong.”
“Món ăn truyền thống của người Trung Quốc cổ…”
Những năm gần đây, Liên Bang bỗng nhiên rộ lên phong trào phục cổ. Tất nhiên, đây là loại hưởng thụ vô cùng xa xỉ tốn kém.
Lần trước Lăng Khiêm cũng dẫn anh tới một câu lạc bộ cao cấp, nội thất bên trong mô phỏng y hệt kiến trúc trái đất xưa, ngay cả thực đơn cũng toàn là món của địa cầu cổ.
Thế nhưng, ngay cả câu lạc bộ cao cấp như vậy tựa hồ cũng không thể đáp ứng đủ nhu cầu cho mọi người.
Chắc là khó làm lắm? Vạn nhất làm dở, không chừng còn chẳng nuốt nổi.
Lăng Hàm đưa cho mình một món ăn khó như thế…
“Anh không biết làm món tên sủi cảo này.”
“Đừng lo, có thể tra cách chế biến trên mạng.”
“Không có kinh nghiệm, nhỡ hương vị không ngon em không ăn được thì sao? Em còn muốn ăn gì khác không?”
Lăng Vệ tốt tính muốn thảo luận với Lăng Hàm, lại gặp được câu trả lời quả quyết “Em chỉ thích một món này.”
Rất có sức nặng, giọng điệu lạnh nhạt không thương thuyết chừa đường sống.
“Nhưng…”
“Nếu ngại phiền, thì không cần làm. Dù sao người chủ động chạy vào đây hỏi em muốn ăn gì chính là anh, không phải do em bày ra.”
Chống lại lời lẽ sắc bén mang tính phản kích cường đại của Lăng Hàm, Lăng Vệ dĩ vãng lấy trầm mặc chống đỡ.
Đúng thế, quả thật mình là người khơi mào.
Nghĩ tới Lăng Hàm luôn bận rộn mà vẫn thường xuyên nấu cơm cho ba anh em, cảm giác áy náy dâng lên, anh không thể chỉ ăn không làm được.
Nên nhân ngày nghỉ hiếm hoi, hết sức tự nhiên mà nghĩ tới sẽ làm một món Lăng Hàm thích ăn.
Hành động này, chỉ là vô thức thôi phải không?
Những tưởng mọi chuyện đều êm đẹp thoải mái… không ngờ lại biến thành tình huống như hiện tại, chẳng khác nào bị người gửi tối hậu thư, không thể không bất chấp mọi thứ mà thực hiện đến cùng.
Chỉ có thể nói, giao tiếp với người như Lăng Hàm, là một điều không hề dễ dàng.
“Không phải anh ngại phiền.” Tiếp tục giải thích, nói không chừng chỉ tổ càng thêm xấu, Lăng Vệ như đầu hàng mà thở dài một hơi “Được rồi, anh lên mạng tra một xíu. Nói trước rồi đấy, nếu không ngon, em không được phàn nàn.”
“Em đâu phải người không có đạo lý như thế.” Lăng Hàm một bên cúi đầu lật văn kiện, một bên trả lời.
Phải, chỉ độc tài, cao ngạo, ác liệt, không chừa đường sống, ham muốn khống chế siêu cường thôi!
Tận lực nén oán giận vào lòng, sau khi rời khỏi phòng Lăng Hàm, Lăng Vệ mở máy tính, tìm cách làm sủi cảo.
Có rất nhiều chỉ dẫn tỉ mỉ, trên màn hình hiển thị cả loạt hình ảnh minh họa hấp dẫn mang sắc cổ xưa, bất quá, món này cần thực hiện bằng tay công phu phức tạp gì đó…
Tuy rằng bột mì không thuộc vật phẩm thông thường, nhưng công ty cung cấp dịch vụ luôn được anh em nhà họ Lăng trả phí cao ngất quả thật có thái độ phục vụ rất chuyên nghiệp. Sau khi Lăng Vệ đặt hàng, chẳng mấy chốc đã nhận được sản phẩm.
Điều đau đầu bây giờ là, làm sao tổ hợp mấy thứ này lại thành sủi cảo được đây? So với nhân, vỏ bánh mới là thứ khiến Lăng Vệ hoang mang mơ hồ.
Pha bột mì với nước, sau đó, dùng tay nhào?
“Anh đang làm à?” Môi vô thanh vô thức dán lên vành tai, làm Lăng Vệ thiếu chút nữa tuột tay đánh rơi tô inox đựng bột mì.
“Sao tự dưng lại xuất hiện đằng sau anh thế?” Lăng Vệ đưa mắt trách cứ Lăng Hàm một cái.
“Xem xong hồ sơ rồi, lại đây xem anh tiến hành đến đâu. Thuận lợi cả chứ?”
“Cũng tàm tạm.”
Sợ bột mì dính khắp người, Lăng Vệ mặc tạp dề, toát lên vẻ thoải mái nhàn nhã khi ở nhà, hai tay lại bám đầy bột trắng tinh đáng yêu vô cùng.
Lăng Hàm thò đầu xem xét bột mì trong tô “Phải đổ nước vào bột.”
“Đã biết, đang tính đổ thì em bất ngờ xuất hiện.”
“Có vẻ anh thật sự tìm hiểu cách chế biến.”
“Đương nhiên, còn ghi chú hẳn hoi.” Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Lăng Vệ rốt cuộc vẫn lộ ra một chút bất mãn “Ai bảo em cố chấp ăn sủi cảo cho bằng được làm chi?”
Nếu đổi lại là Lăng Khiêm, nhất định sẽ trả lời, chỉ cần do chính tay anh làm thì cái gì em cũng ăn. Mặc dù biết là điêu toa, nhưng nghe mới mát lòng mát dạ làm sao.
Lăng Hàm thì hoàn toàn bất đồng, dù chỉ là một chuyện bé cỏn con cũng cố chấp đến đáng sợ.
Đón nhận ánh mắt của Lăng Vệ, dùng biểu tình nhìn thấu bụng anh, mỉm cười ngắm Lăng Vệ “Anh cảm thấy khó hiểu lắm đúng không? Vì sao em cố tình chọn một món từ thời xa lắc khó nhằn như vậy.”
“Chắc là em muốn thử thách anh.” Lăng Vệ ngần ngừ… cầm bình thủy tinh, chiếu theo phân lượng trong hướng dẫn, chậm rãi đổ vào bột mì.
Bột mì màu trắng khuấy với nước, bắt đầu sệt dính.
“Oan thật, vì sao anh luôn cho rằng em muốn gây khó dễ cho anh? Em chỉ nghĩ sủi cảo là một món ăn rất có ý nghĩa, nên mới mong anh làm cho em ăn.”
“Chỉ là một món ăn, còn có ý nghĩa gì nữa ư?”
“Nếu em giải thích cho anh biết, thì sẽ được thưởng gì?”
“Còn có phần thưởng hả? Đây là cách thức chỉ có Lăng Khiêm mới dùng thôi.”
Lăng Vệ đang phân một nửa tâm vào chiến đấu với bột mì, bỗng nhiên phát giác Lăng Hàm đã áp sát lại phía sau mình.
Tư thế thân thiết gần kề.
Gò mông được bàn tay cách lớp vải dệt, tràn ngập tình sắc mà đụng chạm, cơ thể với những đường cong hoàn mỹ không tự chủ được căng lên.
Lăng Vệ lúng túng húng hắng “Lăng Hàm, đừng lộn xộn, anh còn phải…”
“Sủi cảo, là một món ăn thoạt trông rất đỗi bình thường có nhân được bọc lại bằng một lớp vỏ bánh mỏng, nhưng nét đặc sắc cùng tình cảm chất chứa bên trong đó, chỉ một người được ăn kia, mới có thể thưởng thức và thấu tận.” Lăng Hàm trầm ấm ghé vào tai thủ thỉ.
Bàn tay dán lấy thân thể, lướt qua cánh mông, di chuyển lên phía trước.
Cách quần xoa vuốt khí quan ngủ say bên dưới.
“Đừng như vậy…” Tiềm thức Lăng Vệ muốn ngăn lại, nhưng hai tay lại bám chặt vào tô bột mì.
Nếu cố gắng ngăn cản, sẽ làm nơi này trở nên lộn xộn xì ngầu… Trong lòng thầm yếu ớt phản kháng như thế.
“Anh, điều này không phải rất mĩ diệu sao?”
“Cái gì?”
“Ý nghĩa sâu xa chất chứa trong món sủi cảo đó, bao bọc, và còn, thâm tình mật ý giấu kín bên trong.”
Được đàn ông âu yếm, từng tế bào được khơi gợi thức tỉnh.
Cảm nhận khí quan dần cương cứng bên dưới, Lăng Hàm dứt khoát kéo khóa quần Lăng Vệ.
Dường như muốn vói tay vào trực tiếp vuốt ve, hắn tụt luôn quần dài của anh xuống tận đầu gối, thế nên lúc này, phía trước Lăng Vệ mặc tạp dề giống như làm trò hề, nhưng phía sau, quả thực là trần trụi mời mọc tiến vào.
Lăng Vệ khốn quẫn tìm cách xoay người, lại bị Lăng Hàm từ phía sau ghì chặt.
“Đừng quấy nữa, sẽ vấy bột…”
“Nếu sợ bẩn, thì đừng ngọ nguậy.”
Vật thể nóng rực, nhẹ nhàng cà cọ trước cửa động không ngừng khẩn trương co rút, cạ tới cạ lui.
Giống như gõ cửa, sau vài lần tiếp xúc nhẹ nhàng, đột nhiên mạnh mẽ cắm xộc vào.
“A…” Lăng Vệ vuột tiếng rên rỉ khe khẽ.
Có lẽ đã quen được đàn ông ôm ấp, một mặt chịu đựng đau đớn do niêm màng bị đột ngột khuếch trương, mặt khác, rành mạch cảm nhận nam vật cực đại nhồi đầy bên trong.
“Khó có được ngày nghỉ, không yêu thương anh thì thật đáng tiếc.”
Eo không nhanh không chậm từ tốn thúc vào.
Sáp nhập hoàn toàn tận gốc, rút ra hơn phân nửa, sau đó, lại hung hăng đâm sâu vào trong mật động.
“Aah…” Lăng Vệ hô hấp đứt quãng.
Kèm theo đó là căng thẳng quen thuộc được gắng sức đè nén.
“Không thể chỉ hưởng thụ thôi, anh. Anh còn phải làm sủi cảo cho em đó.” Lăng Hàm khẽ cười, nhiệt khí phun lên chiếc gáy thanh mảnh.
Sủi cảo? Lăng Vệ cố gắng níu giữ ý thức.
Được Lăng Hàm dùng dương vật thô cứng công kích, tuyến tiền liệt bị tác động dẫn phát khoái cảm, háng cũng bắt đầu hưng phấn mà run rẩy ro rúm.
Thế nhưng, bột chỉ vừa được nhào…
“Em giúp anh.”
Vẫn duy trì tần suất xuyên xỏ, Lăng Hàm vươn hai bàn tay vẫn một mực bấu chặt lấy thắt lưng Lăng Vệ về phía trước, cầm lấy bàn tay dính đầy bột trong tô của anh.
“Nhào bột là bước rất quan trọng, nếu nhào không đều, vỏ bánh sẽ không ngon, cần có lực đạo vừa phải, hết nhào, lại nặn, cứ một lần, lại thêm một lần…” Côn thịt cường tráng, theo động tác chỉ dẫn ma mãnh mê hoặc của Lăng Hàm, hết cắm vào thật sâu, lại rút ra, lại cắm vào.
Cảm giác dâm mĩ đả kích từng tế bào trên người Lăng Vệ.
“A… Aa…”
Trong tầm nhìn đong đưa, tay hai người đều nhúng vào tô bột, đồng thời trong cơ thể lại được từ tốn xỏ xuyên, Lăng Hàm dẫn đường cho anh từ từ hoàn thành các bước, nhào cùng nặn.
“Đúng như vậy, dùng sức mà nhào, phải để cho nó hấp thu nhiệt lượng của ngón tay, đến khi nhồi nhân, nó sẽ trở nên láng mịn, dai mềm vừa đủ …” Ngữ nghĩa Lăng Hàm chứa đầy hàm ý, tựa thể một chất xúc tác khiến bầu không khí càng thêm mị tình.
Ngón tay nhúng trong tô bột, một lần lại nhấn một lần tạo thành vết lõm, truyền đến cảm giác ấm mềm, dẻo dai tuyệt vời.
Chóp mũi Lăng Vệ dật ra tiếng thở dốc phiếm tình, trong đầu lại hỗn độn váng vất… Có lẽ, việc này cũng là một niềm vui thích…
“Ưmm… Aah… ha…… Nóng quá…”
“Bởi vì anh cần nhiệt chứ sao. Anh, em sẽ luôn sưởi ấm cho anh.”
Kìm chặt, xoa nắn.
Như thể, chính mình đang nhào bột.
Cường ngạnh chen vào, kiên định rút ra.
Chà đạp đến nhuyễn mịn, rồi cán thành lớp mỏng, bao lấy nhân bánh trân quý.
Gắt gao vây bọc…
“Cứ ngậm* chặt em như vậy, anh.” Phản ứng của Lăng Vệ, làm cho Lăng Hàm kìm lòng không đậu đẩy nhanh tần suất “Tốt lắm, anh, tốt lắm.” Giọng nói rốt cuộc cũng chẳng thể bình tĩnh được nữa, nhuốm đầy khát khao dục vọng.
Kích thích khoái cảm chạy khắp cơ thể.
Tuy rằng cảm thấy xấu hổ ê chề, nhưng Lăng Vệ không cách nào tự ức chế mà vặn vẹo thắt lưng.
Muốn chạy trốn, lại càng muốn hùa đón tuân theo.
Sung sướng lủi lên vùng eo, bành trướng mà lan khắp đùi.
Thích đến run rẩy thao túng tất thảy. Bất kể có dùng bao nhiêu nghị lực cũng vô pháp khống chế cơ thể cùng tứ chi. Hai thân thể giao cấu kịch liệt va vào nhau, khiến bàn cũng xê dịch rung động.
“Ô… Aaa… Phải… phải đâm vào…”
Lục phủ, ngũ tạng, thậm chí yết hầu…
“Anh, em sẽ không đâm thủng anh.” Giọng nói ôn nhu tựa hồ không phải từ bên ngoài truyền đến, mà vốn đã in sâu trong đầu.
Hai thái cực trái ngược hoàn toàn đồng thời xuất hiện, hệt như có bão tố đại dương gào thét, chỉ mong được một đám mây êm đềm cứu vớt.
Khiến kẻ khác liên tưởng đến, một con dã thú vùng vẫy trong dục vọng, khao khát một chốn dung thân yên bình.
“Em muốn được anh bao vây, được vùi trong thân thể anh, được chôn trong trái tim anh. Chỉ duy nhất một mình anh được thưởng thức hương vị của em.”
Trừu sáp hệt như cuồng phong mưa rào. Tô bột bị Lăng Vệ không thể giữ vững được nữa mà rơi đổ.
Vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, hai tay dính đầy bột mì chống lên bàn, mà Lăng Hàm lại vẫn tiếp tục công kích phía sau, tựa thể e sợ anh né ra, hung hăng bấu chặt lấy thắt lưng Lăng Vệ.
Mọi thứ vương vấy tung tóe hết lên.
Mặt bàn, tạp dề, cơ thể, thậm chí cả mông, cũng dính bột mì.
Mồ hôi trong cơn kích tình mãnh liệt chảy ra hòa hợp thành một thể, ướt át, dấp dính, hệt như tinh dịch, tỏa ra mùi nhục dục nồng đậm.
Lý trí cùng thân thể bị khoái cảm chi phối tan tác sụp đổ.
“Chỉ có anh được quyền bao vây em, anh.”
“Aaaa… Lăng Hàm! A! Lăng Hàmmmm…”
Bị kéo vào bể dục vọng, Lăng Vệ nức nở thét lên.
Sườn eo cùng lưng, được những cái hôn nồng nàn thiêu bỏng, cơ hồ muốn thương tổn làn da đến nơi.
Từ cửa động giữa hai cánh mông đến tận sâu bên trong dũng đạo, trừu sáp kịch liệt khiến nửa người dưới lâm vào trạng thái bán tê dại, nhưng Lăng Hàm không hề tính toán thu liễm, ngược lại còn công kích hung mãnh hơn.
Bất thình lình mà đâm rút, dồn sức mạnh mẽ liên tiếp va chạm, đến mức đẩy Lăng Vệ phải nhón cao lên đỡ thân thể bằng chính mũi chân của mình.
“AAAA!!!” Lăng Vệ thất thanh hét lớn, sống chết lắc đầu.
Mồ hôi tung vẩy, dính vào gương mặt ngất ngây của Lăng Hàm.
“Khắp vũ trụ này, chỉ một mình anh được đón nhận hương vị của em, chỉ một mình anh.”
“Em cũng, chỉ muốn một mình anh bao vây.”
“Em thích sủi cảo, chỉ vì như vậy mà thôi.”
Trong một khắc cảm thụ được tinh dịch nóng rẫy Lăng Hàm bắn vào sâu trong cơ thể, hưng phấn lủi khắp người khiến Lăng Vệ kịch liệt run rẩy, eo hóp chặt lại, bạch trọc phun ra vẩy bấn khắp bàn cùng sàn nhà.
……………
“Em về rồi đâyyyyy!”
Lăng Khiêm sau khi giải quyết xong xuôi nôn nóng trở về, bước vào cửa, lại thấy phòng khách bừa bộn hết lên.
“Có chuyện gì thế?”
Lăng Vệ giặt sạch khăn một lần nữa, tiếp tục lau chất lỏng trắng ngà trên bàn cùng những chỗ bị dính bột mì khác, làm rơi tô khiến bàn cùng sàn dính vương vãi, tự trách mình quá sức vụng về.
“Bột mì? Sao tự dưng lại có bột mì ở đây?”
“Tại Lăng Hàm nói muốn ăn sủi cảo.” Lăng Vệ cố gắng che giấu hai má nóng ran “Nên anh thử làm xem sao…”
Một bên nói, một bên khom người, làm bộ chuyên tâm lau dọn sàn nhà.
Sắc mặt Lăng Khiêm thoắt biến.
“Em mới đi có một hồi mà anh đã chạy đến quyến rũ Lăng Hàm là sao? Quá đáng vừa thôi, hiếm có được ngày nghỉ, anh lại bỏ rơi em lén lút với nhân tình như vậy hả???”
“Đừng nói mấy lời khó nghe đó, ai quyến rũ Lăng Hàm? Chỉ vì bình thường toàn là Lăng Hàm nấu cơm nên anh mới muốn nấu gì cho hắn thôi.”
“Còn kỳ công mua bột nữa, sủi cảo là món truyền thống gì đó, sao muốn là làm được? Anh gạt em qua một bên, vụng trộm đầu tư tâm huyết nấu cho Lăng Hàm ăn, rõ ràng là bất công!” Lăng Khiêm đau đớn vạch ra điểm mấu chốt.
“Em đi xử lý công vụ thì sao mà nói anh bỏ em được…”
“Nếu biết em vì xử lý công vụ mới đi ra ngoài, thì anh lại càng không được nhân lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò quỷ sau lưng!”
“Em đúng là già mồm át lẽ phải.”
“Em không biết, anh nhất định phải bồi thường cho em! Anh, em cũng muốn được anh làm này nọ cho ăn!”
Đúng là đứa con nít bốc đồng.
Kỳ thật, trong lòng Lăng Vệ ít nhiều cũng biết, Lăng Khiêm là cố ý xây dựng hình tượng này nhằm đạt được mục đích.
Chỉ là, cho dù có muốn anh cũng không thể đối xử cứng rắn với một Lăng Khiêm hung ác nhưng lại hay làm nũng được.
“Nếu muốn anh làm cho ăn, ừm, được rồi.” Lăng Vệ cuối cùng cũng lau sàn nhà sạch sẽ, đứng dậy “Em muốn ăn cái gì?”
“Ăn cái gì à?” Lăng Khiêm ngẫm nghĩ.
Muốn ăn đồ anh nấu, nhưng càng muốn tranh thủ tình cảm với anh hơn. Kỳ thật vừa rồi bị bắt tham gia tiệc rượu, ăn uống không ít, bụng chẳng đói tẹo nào.
Nhưng mà, anh không chút nề hà, đích thân làm sủi cảo cho Lăng Hàm…
“Em muốn ăn bánh bao.” Lăng Khiêm cắn răng nói “Bánh bao thịt của người Trung Quốc.”
“Cái gì?”
Lại là một món ăn của Trung Quốc cổ đại??
Hơn nữa, lại còn có quan hệ với từ “Bao vây”![1]
Thật không hổ là anh em sinh đôi!
“Anh sẽ không làm món đó.”
“Đơn giản thôi mà, là một loại bánh phổ biến của trái đất đưa giống như hot dog vậy đó, nhưng mà vỏ bánh dày hơn. Anh làm được sủi cảo, không có khả năng không làm được bánh bao.”
“Em không thấy bột mì đổ đầy sàn hả? Làm sủi cảo thất bại rồi, một cái cũng không thành.”
“Thật không?” Lăng Khiêm mừng thầm.
Phía sau, Lăng Hàm vừa thay một bộ thường phục khác đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Lăng Khiêm, hỏi han “Về rồi à?”
“Đúng thế, về rồi. Tôi đang tán gẫu với anh về chuyện hôm nay làm sủi cảo. Tiếc thật, làm sủi cảo thất bại rồi, nghe nói cậu một cái cũng không có mà ăn.” Lăng Khiêm vui sướng khi người gặp họa, cười tươi hơn hớn.
“Rất thành công.”
“Gì?”
Lăng Hàm quét mắt nhìn Lăng Vệ một cái, hàm xúc mà nói “Anh làm sủi cảo rất thành công, hương vị rất ngon.”
Bên môi treo nụ cười nghiền ngẫm, làm cho sống lưng Lăng Vệ nổi lên lỗi giác tê dại.
Một giây sau, trong phòng truyền đến tiếng Lăng Khiêm gào thét kháng nghị.
“Bất công quá trời đất! Anh, hôm nay anh nhất định phải làm bánh bao cho em ăn! Hơn nữa đêm nay anh là của em! Anh là đồ lường gạt xấu xa, nhất định phải bị dạy dỗ một bài!!!”
Người xưa có câu: Ba người cùng đi, tất có người làm thầy ta.
Có hai đứa em như thế, ít nhất khả năng nấu nướng của Lăng Vệ, sẽ ngày càng không ngừng tiến bộ…
——— ————–
[1] Tất cả từ “bao” mà Lăng Hàm nói “Bao lấy nhân” “Bao lấy em” và “bao” trong “Bánh bao” của Lăng Khiêm đều là từ “bao” (包) trong “Bao vây” (包裹). Nên Vệ cưng mới rét khi nghe Khiêm đòi như thế =))) mà mình không biết tên này có ý đồ gì khi nói “Em muốn ăn bánh bao, bánh bao thịt.” không nữa =))))
[*] Thật ra chữ “ngậm” trong câu “Cứ ngậm chặt em” là chữ “bao” =)))) Hàm cưng khó đỡ quá đi =)))
Bình luận truyện