Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 6



Kẻ tàn ác sát hại Vệ Đình là Al Lawson, chân tướng sự thật hệt như một khối đá đè nặng trĩu lòng. Thân là người có quan hệ máu mủ gần gũi nhất với người bị hại, Lăng Vệ cố gắng gạt đám mây đen ấy đi, ngay ngày hôm sau tỉnh dậy, ra sức che giấu tâm tình, không nhắc lại việc này nữa.

Nhắc lại chuyện cũ, có ích lợi gì đâu?

Từng chấp nhất đuổi theo điều tra cho bằng được, để đến bây giờ ngược lại cảm thấy thật buồn cười. Kẻ giết cha đã mất tích gần hai mươi năm, đây có lẽ là nhân quả báo ứng mà.

Kỳ thật, nếu truy đến tận cùng căn nguyên, hại chết cha phải là hệ thống Quân bộ khổng lồ mới đúng, nhưng…

Gương mặt uy nghiêm của Tướng quân Lăng Thừa Vân, còn cả nụ cười hiền lành của Lăng phu nhân, bỗng hiện lên trong tâm trí Lăng Vệ.

Sau khi trưởng thành, chính mình lại quay đầu với Quân bộ lật lại án cũ về cái chết của cha, điều này cũng có nghĩa trách cứ ba mẹ đã từng thương yêu nuôi nấng mình không phải sao? Rõ ràng là quá vong ơn bội nghĩa!

Làm như thế, không những không thể trừng phạt hung thủ giết người, mà ngược lại còn thương tổn người nhà luôn một mực ở bên cạnh mình, và mình sẽ chẳng khác nào Al Lawson, sẽ làm hại đến Lăng Hàm và Lăng Khiêm.

“Hôm nay anh có kế hoạch gì không?” Mặc quân phục, Lăng Khiêm khôi ngô tuấn tú bước ra khỏi phòng tắm.

“Hôm qua đã mất một ngày, hôm nay nhất định phải tuần tra Lăng Vệ hạm một lượt. Vấn đề tiếp tế, mặc dù có quan quân nhu xử lý, nhưng anh phải đích thân kiểm tra mới an tâm.”

“Chậc, đúng là hạm trưởng chu đáo. Muốn em đi chung với anh không?”

“Không, em dậy sớm như vậy, hẳn là có việc bận rồi.” Lăng Vệ thầm quyết tâm, chôn giấu toàn bộ tâm tình về cái chết của cha.

Al Lawson, Lăng Khiêm, và cả Lăng Hàm, là những người hoàn toàn bất đồng.

Tuy rằng cha bọn họ đều là Thượng đẳng tướng quân.

Tuy rằng bọn họ vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, được trời ban cuộc sống nhung lụa phú quý.

Song, hai đứa em cùng kẻ giết người kia, không hề giống nhau.

“Được rồi, nếu anh không cần em hộ tống, thì em đi quanh căn cứ một vòng đây. Ba nói căn cứ phòng thủ là tiền tuyến máu lửa nhất, phải siêng năng đào sâu tìm hiểu, bổ sung kiến thức. Vốn muốn qua loa cho xong, nhưng sợ sau khi trở về sẽ bị ba kiểm tra. Nhỡ mà vậy thiệt, không có gì trong đầu, chắc chắn sẽ chết không kịp ngáp.”

Trong đầu hiện lên hình ảnh Lăng Khiêm bị ba khảo bài ấp úng cúi đầu khép nép, Lăng Vệ không khỏi mỉm cười.

“Em quả thật phải nên nỗ lực học hỏi, đừng quên, trước mắt thân phận của em vẫn chỉ là quân nhân bỏ học. Không thể cứ mãi như thế được.”

“Hiuhiu~ nước trong trà không sôi thì trà làm sao có vị[1]. Em tốt xấu gì cũng là công thần trong đại chiến hình bình, đừng quên người lái chiến cơ mini là ai nhen. Khi Quân bộ khen thưởng, em chắc chắn sẽ được thăng chức.”

Về chuyện này, không chỉ có ba anh em, mà tất cả quân nhân trên Lăng Vệ hạm đều đang mong ngóng tin tức ngợi khen của Quân bộ, cho dù không thăng chức, thì nhất định cũng ghi thêm không ít chiến tích rực rỡ vào lý lịch của mình.

Lăng Vệ biết, nhóm cấp dưới rất trông chờ điều này, dù gì cũng là đại công cứu mấy trăm chiến hạm đội bạn sống sót trở về.

Ngặt nỗi, Lăng Vệ lại cầm lòng không đặng mà nghĩ tới tin tức cơ mật Chuẩn tướng Wood tiết lộ ngày hôm qua: chỉ có hạm đội Lecco Mick may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần, còn lại hai hạm đội bạn vẫn mất tích.

Hai hạm đội, tương đương với gần hai ngàn tàu chiến.

Anh nhìn thoáng qua Lăng Hàm đang tao nhã thắt cà vạt quân dụng màu đen.

Lăng Hàm cũng là Chuẩn tướng, có lẽ đã biết tin này rồi. Bất quá, nếu hắn không chủ động mở miệng, thì anh chỉ là một Thiếu úy không nên đặt câu hỏi.

“Hôm nay em họp nữa sao?” Anh hỏi Lăng Hàm.

“Ừm, vẫn là Hội nghị Ủy ban Quân bị cấp cao như cũ, chỉ e phải liên tục tham dự vài ngày.”

Lăng Khiêm khịt mũi “Mấy lão già chẳng bao giờ dám lết đến chiến trường đó, chỗ duy nhất có thể bày đặt ra uy chỉ có ở bàn hội nghị.”

“Lăng Khiêm! Không được ăn nói vô lễ!” Lăng Vệ nghiêm khắc nhắc nhở.

“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.”

Bữa sáng vẫn do Lăng Hàm nấu nướng tài ba phụ trách.

Thật lòng mà nói, hắn đường đường là một Chuẩn tướng, vậy mà tự tay làm điểm tâm, còn giống như người phục vụ mà chu đáo bưng đĩa lấy dao cho mình, khiến Lăng Vệ không khỏi thường xuyên cảm thấy xấu hổ, đồng thời thấy thương Lăng Hàm vô cùng.

Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này, sẽ bất bình thay Lăng Hàm cho coi.

Có điều, một khi đã quen được Lăng Hàm săn sóc, sau đó bỗng nhiên mất đi, sẽ rất tiếc nuối.

Con người mà, luôn thích được yêu thương chiều chuộng.

“Món bí hầm thịt xông khói ăn được không anh?”

“Ngon lắm.”

“Buổi tối em sẽ làm lasagna[2] trứng cá muối cho anh.”

“Tuyệt cú mèo, tôi thích món đó, nhớ cho nhiều trứng cá!” Lăng Khiêm bon chen chọt vào một câu.

Thưởng thức bữa sáng ngon lành xong, Lăng Khiêm không biết vội gì mau chóng rời đi, Lăng Hàm rất có phong độ đưa Lăng Vệ đến tàu chiến trước, sau đó mới đến hội nghị cấp cao.

Phó tham mưu cùng quan quân nhu đều ở trên Lăng Vệ hạm chờ đợi mệnh lệnh, nhìn thấy Lăng Vệ, rất mực tôn trọng cùng kính yêu, không cần Lăng Vệ hỏi nhiều, đã chủ động báo cáo tình hình công tác.

“Các quân sĩ khác đâu hết rồi? Chuyện trực ban không thành vấn đề chứ?” Lăng Vệ quan tâm hỏi han.

“Xin trưởng quan yên tâm, tất cả mọi người đều tuân thủ nghiêm ngặt theo lịch trực, hằng ngày các ban đều có nhân viên đi tuần kiểm tra, số còn lại thì tranh thủ thả lỏng tinh thần, hiện tại ai nấy đều rất phấn khởi.”

“Đúng thế, hiếm có được ngày nghỉ, sau khi lênh đênh ngoài vũ trụ một thời gian, có thể dừng chân ở một tinh cầu, quả thật là chuyện đáng mừng.”

“Hóa ra trưởng quan cũng có đồng suy nghĩ, ha ha.”

Giờ phút này được đứng đây vui vẻ trò chuyện với cấp dưới, khi dẫn dắt mọi người thoát khỏi bão cát vũ trụ, chiến đấu phá tan lực tràng hình bình, là điều không thể tưởng tượng.

Xem ra, để gầy dựng uy danh trong quân đội, ngoài việc không ngừng giành thắng lợi thì không còn con đường thứ hai.

Nếu tương lai không thể cầm quân đưa bọn họ đến chiến thắng, vậy những người luôn một lòng ủng hộ mình… sẽ mất mạng vì những quyết sách sai lầm của mình sao?

Lăng Vệ lắc lắc đầu, quăng suy nghĩ vẩn vơ này ra khỏi não.

Đi cùng với phó tham mưu, anh kiểm tra tổng thể hết một lượt, thực hài lòng với kết quả. Đúng như Hull nói, những bộ phận hỏng hóc hư hao trong lúc chiến đấu đều được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, nguồn năng lượng cũng được bổ sung đầy đủ.

Các quan viên chịu trách nhiệm điều hành, nhìn thấy hạm trưởng đến, đều đứng lên niềm nở cúi chào.

“Xem ra, nơi này được ông quản lý rất tốt. Vất vả cho ông rồi, phó tham mưu Hull.” Lăng Vệ không khỏi tán thưởng.

“Nào có, đây đều là công lao của trưởng quan ngài.” Khóe môi Hull dật ra mỉm cười thần bí, thấp giọng nói “Tất cả mọi người đang chờ tin tức từ Quân bộ đấy ạ.”

Một câu nói bộc trực, tuy nhuốm mùi danh vọng thế tục, nhưng khiến người ta bật cười ngầm hiểu.

Thời điểm sắp kết thúc tuần tra, máy thông tín trên cổ tay bỗng tích tích vang lên, màn hình mini hiển thị, đây là kết nối đến từ Chuẩn tướng Wood.

Hull rất chi biết điều lui ra nơi khác.

Lăng Vệ tiếp nhận cuộc trò chuyện “Xin chào ngài, trưởng quan.”

“Lăng Vệ phải không? Ngày hôm qua cậu không khỏe, phải tạm thời ly khai. Bất quá, ta nghĩ nên thông báo cho cậu biết kết quả điều tra.”

“Đã tra được thông tin rồi ạ?”

“Đúng vậy.” Chuẩn tướng Wood nói “Theo lời khai, người chỉ huy cuộc tập kích vừa rồi, là một Thiếu úy danh tính không được công khai rộng rãi.”

Lăng Vệ khó tin “Cấp bậc Thiếu úy đã có tư cách chỉ huy hành động như vậy sao?”

“Trong đó chắc chắn còn có nội tình khác, trước mắt chúng ta đã thu được, gã Thiếu úy đó tên là Colin, một sĩ quan được người thừa kế của Đế Quốc rất mực sủng ái. Tuy rằng quân hàm không cao, song… có lẽ do thân phận đặc biệt.”

Colin.

Đây là lần đầu tiên Lăng Vệ nghe thấy cái tên này.

Hiện tại, anh tuyệt đối không thể ngờ, không lâu trong tương lai, người này sẽ luôn xuất hiện trong cuộc đời của mình.

“Trưởng quan, còn hạm đội Scarlet và hạm đội Anna…”

“Vẫn không có tin tức.” Nói đến đây, thanh âm của Chuẩn tướng Wood cũng trầm xuống.

Nếu Đế Quốc thật sự tiêu diệt hai hạm đội này, trên thực tế, chẳng khác nào đã chặt đứt một phần ba tuyến phòng vệ của toàn bộ Liên Bang!

Nếu đúng là vậy, thì gã Thiếu úy này, thật sự quá lợi hại.

“Hy vọng tiếp tục thẩm vấn sẽ có thêm thông tin đáng giá khác.” Chuẩn tướng Wood cất tiếng.

“Gì ạ? Còn tiếp tục thẩm vấn sao?” Lăng Vệ kinh ngạc hỏi.

“Phải, nhùng nhằng suốt một buổi sáng, tên tù binh kia mới chịu mở miệng, đúng là một tên gan lì, phỏng chừng còn ngậm nhiều tin tình báo chưa để lộ ra lắm. Quân bộ hạ lệnh, tiếp tục thẩm vấn, yếu cầu moi thêm những tin tức khác.”

Lăng Vệ trầm mặc.

“Ý của Quân bộ là… tiếp tục tra tấn?”

“Chính thế.” Chuẩn tướng Wood cũng có chút cảm khái “Chỉ cần có đủ thời gian, gia tăng hình phạt, kiên cường đến đâu cũng chẳng mấy chốc cũng sụp đổ. Chiến tranh trên phương diện nào cũng đều cực kỳ tàn khốc.”

Được ông gợi lại, Lăng Vệ không thể khống chế nhớ đến cảnh tượng thẩm vấn ngày hôm qua.

Không hiểu sao tim đập nhanh lên.

“Lăng Vệ? Cậu còn đó chứ?”

“Vâng, trưởng quan.” Anh cố gắng trấn định, không để giọng điệu của mình nghe ra kỳ quái “Ngài có gì sai bảo?”

“Quên đi, ta nào dám sai bảo ngươi, bằng không, hai đứa em thân là con ruột Tướng quân kia lẽ nào chịu để yên?” Hiển nhiên, Chuẩn tướng Wood vẫn còn để bụng chuyện ngày hôm qua.

Lý do gì sau khi gặp phải chuyện bực bội như vậy còn chủ động liên hệ với Lăng Vệ, chẳng những Lăng Vệ, mà ngay chính Chuẩn tướng Wood cũng cảm thấy khó hiểu.

Hẳn là vì, cậu trai này, quá giống Vệ Đình hai mươi năm trước, khiến ông không khỏi nhớ lại Vệ Đình tươi trẻ đầy sức sống ngày còn cùng sống chung nơi căn cứ phòng thủ, một chiến hữu thân thiết khắp người tỏa đầy hào quang chói lọi khi xưa kia…

“Trưởng quan, chuyện ngày hôm qua, tôi thay mặt Lăng Khiêm thành thật xin lỗi ngài.”

“Không cần. Được rồi, ta chỉ muốn nói cho cậu hay tiến triển cuộc thẩm vấn, cứ như vậy đi.”

“Tạm biệt ngài, trưởng quan.”

Ngắt trò chuyện, Lăng Vệ thở một hơi thật dài.

Dựa lưng vào vách tường kim loại lạnh như băng.

Tâm tình vui vẻ sau khi tuần tra đã biến mất không còn chút gì.

Cảm giác khổ sở nghẹn ngào, không biết từ nơi nào ào ạt ùa đến, thăm thẳm đáng sợ như biển sâu vô tận.

Sao cả người lại rét run thế này?

Thật mất mặt, là quân nhân phải xông pha chiến trường khốc liệt, vậy mà chỉ vừa nhớ đến màn thẩm vấn đã sợ tới mức nhũn hết cả người.

Lăng Vệ hít sâu một hơi, mạnh mẽ đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Phó tham mưu Hull đứng chờ ở bảng thông báo, thấy Lăng Vệ đi lại đây, nhanh tới đón “Trưởng quan đã nghe tin vui rồi đúng không?”

“Tin vui gì?”

“À, chắc là lúc nãy ngài nói chuyện với người khác nên không nghe thấy thông báo trên máy thông tín.” Tuy rằng muốn bảo trì hình tượng điềm tĩnh, nhưng khi nói ra tin vui này, Hull vẫn không thể che giấu ý cười “Quân bộ đã ra chỉ thị, bởi Lăng Vệ hạm phá hủy lực tràng hình bình, tìm cách cứu viện hạm đội Lecco Mick, đập tan âm mưu của Đế Quốc, nên quyết định khen thưởng thật lớn cho những người có công!”

“Vậy ư?”

Tuy rằng trong lòng có âm thầm chờ mong, nhưng sau cuộc trò chuyện với Chuẩn tướng Wood vừa rồi, ác cảm với việc tra tấn đã làm vơi đi không ít hưng phấn.

Chiến tranh, bất luận kết cục có là thế nào, cuối cùng cũng cúi đầu trước một thứ – bản tính thiện lương của con người.

Thấy hạm trưởng thái độ thản nhiên không màng công danh lợi lộc, Hull xấu hổ, vội thu liễm phấn khích, ho nhẹ một tiếng “Bất quá, đây chỉ mới là thông báo đơn giản, tiếp không lâu nữa, sẽ có văn bản khen ngợi, đến lúc đó, mới biết được khen thưởng cụ thể là như thế nào.”

Lăng Vệ kiểm tra máy thông tín trên cổ tay, xác nhận thông tin, gật đầu nói “Vậy phiền ông thông báo tin này cho mọi người.”

“Vâng, trưởng quan!”

Hull tràn đầy hào hứng nhanh chóng rời đi.

——— ———–

[1] "Nước trong trà không sôi thì trà làm sao có vị."

Câu trên bắt nguồn từ một câu chuyện dân gian:

Thuở xưa, có một tên vô lại chuyên uống trà không trả tiền, ông chủ quán lại không dám đuổi hắn đi, bèn nghĩ ra một kế: dùng nước nguội pha trà cho hắn. Nước không sôi, đương nhiên trà sẽ không có vị, từ đó tên vô lại không còn đến nữa.

Người về sau dùng câu này để chỉ những người cố ý hoặc vô tình làm khó dễ, đề cập đến việc riêng tư khó nói hoặc đau lòng, điểm yếu của người khác. Cũng có nghĩa khuyên: Những gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi.

Ý Lăng Khiêm là sao Lăng Vệ cứ nhằm vào điểm yếu của hắn mà công kích hoài =)) chưa tìm được câu thành ngữ tục ngữ nào của Việt Nam hợp với ý đó, bạn nào nghĩ ra giúp mình nha ;;)

[2] Lasagna: Lasagna là một dạng mì Ý dạng tấm hoặc lá, và cũng là tên gọi của một món pasta dạng nướng, với các nguyên liệu chính là thịt, sốt cà, phô mai và không thể thiếu là các lá lasagna.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện