Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 9 - Chương 10



Đây là địa ngục gió lốc đáng sợ nhất.

Những trận gió gào thét gây nên lực cản dữ dội liên tục cuồn cuộn hình thành, như thể không bao giờ kết thúc.

Dưới sự ảnh hưởng của bão gió, không gian thứ Năm bị xé rách bởi vô số lực trường cuồng bạo. Sau sự xuất hiện của bão cát vũ trụ, không gian vốn hiền hòa được con người lợi dụng thực hiện du hành vũ trụ tốc độ cao đã biến đổi, trở nên cực đoan, tàn bạo vô thường. Nó sẽ không thương tiếc bất cứ một đối tượng nào dám cả gan tiến vào phạm vi của nó mà vặn xoắn, thẳng thừng nghiền nát.

Giữa không gian bạt ngàn bất tận, có một cơ chiến đấu mini màu trắng bạc đang không ngừng chiến đấu với bão táp.

Theo từ hướng hư vô mà đến, Ngân Hoa chật vật né tránh khắp mọi góc độ, đôi lần vì không thể chống lại áp lực quá lớn mà nhào lộn liên tục vài vòng, khó khăn lắm mới không bị kéo vào hố sâu lốc xoáy, cứng đầu cứng cổ giãy ra khỏi ma chưởng tử vong, giữa khoảng cách vũ trụ đang vặn vẹo tới cực điểm xông ra tìm một con đường sống, chẳng khác nào chú chim ưng dũng mãnh chao lượn giữa cuồng phong gió xoáy, một lòng bất khuất chiến đấu.

Lăng Vệ ngồi trong khoang điều khiển, ánh mắt kiên định khống chế cần lái.

Cabin được thiết kế một hệ thống kiểm soát nhiệt độ, cung cấp cho viên lái tầm nhiệt độ thoải mái nhất, nhưng giờ phút này, mồ hôi của anh toát ra gần như đã thấm ướt cả bộ trang phục viên lái được tạo thành từ sợi chất liệu cao cấp.

Nếu có lựa chọn thứ hai, Lăng Vệ tuyệt đối sẽ không tiến vào không gian thứ Năm.

Điều kiện phi hành ở đây không phải chỉ dùng hai chữ ác liệt là có thể hình dung, thật sự là địa ngục trần gian.

Khí lưu, từ trường, đủ loại tia vũ trụ… tất cả đều như gào rống lên, lấy kỹ thuật điều khiển cơ chiến đấu của anh, lấy Ngân Hoa siêu đẳng vượt trội, mà cũng vẫn vài lần suýt chút nữa bị lực trường đột ngột biến hóa cuốn vào dòng xoáy.

Nhưng anh còn lựa chọn nào khác.

Ba đã dẫn hạm đội đi trước một thời gian quá xa, muốn đuổi kịp đến nơi trước khi bọn họ giao thủ với Đế Quốc, bắt buộc phải thể dựa vào việc nhảy đường dài trong không gian thứ Năm.

Đây là cách duy nhất để gặp ba và Lăng Khiêm kịp lúc.

Trong không gian thứ Năm chẳng những đầy rẫy hố xoáy, mà còn có nạn nhân bị gió quật nát, chính là thiên thạch, là tàu chiến xui rủi gặp nạn trong không gian. Hiện giờ hết thảy đều hóa thành những mẩu vũ khí, tuy nhỏ mà sát thương lớn, bị gió cuốn thổi thành những dòng cát bay đi khắp mọi phương hướng.

Lăng Vệ điều khiển Ngân Hoa thình lình hụp xuống, ngay sau đó, vụt bổng lên cao, một lần nữa thành công thoát khỏi bị kéo vào dòng khí xấu, nhưng không cách nào tránh được đôi phần thiệt hại.

Qua kính cửa sổ bằng thủy tinh cường lực trước buồng lái, anh trơ mắt nhìn mẩu thiên thạch đang lao tới đập thẳng vào mình, trên màn hình kiểm soát, vạch biểu thị năng lượng bảo vệ Ngân Hoa ngay lập tức giảm xuống hai nấc.

Quyết sách lực khỉ gió kia, rốt cuộc khi nào mới xuất hiện?!

Lăng Vệ một bên thầm điên cuồng hét lên dưới đáy lòng, một bên cắn răng lái Ngân Hoa trái phải né tránh.

Hậu quả của bão cát vũ trụ là phi thường khủng bố trên rất nhiều phương diện, suốt một khoảng thời gian dài, không gian thứ Năm chẳng những ở trong trạng thái thịnh nộ bất thường, mà đồng thời còn bị rơi vào tình cảnh tối đen như mực.

Lực trường vặn vẹo sẽ làm cho tất cả các công cụ định vị đánh mất đi chức năng vốn có của nó.

Chẳng khác nào một con thuyền trong đêm bão kinh hoàng ngoài đại dương, bị hỏng mất la bàn chỉ hướng.

Không cách tìm ra phương hướng về nhà.

Trong trường hợp này, Lăng Vệ không còn cách nào khác là nhảy vào không gian thứ Năm, hi vọng duy nhất là trông cậy vào Quyết sách lực huyền diệu khó giải thích trên người mình kia.

Quyết sách lực chính là ngọn hải đăng chiếu sáng trong bóng đêm.

Chỉ có nó, mới có thể cho Lăng Vệ biết vào lúc nào, ở đâu thì tiến hành nhảy.

Bằng không, vạn nhất nhảy trúng vào phạm vi mạng lưới trinh sát của Quân bộ, hoặc càng xúi quẩy hơn, nhảy ngay đến trước mặt quân đội Liên Bang đang lùng bắt anh, thì chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Cuộc chiến nơi tiền tuyến đã sắp sửa nổ ra, Al Lawson lại vì anh chạy trốn mà cố ý nâng cấp độ cảnh giới lên bậc một, khỏi hỏi cũng biết hiện giờ từ không gian thứ Nhất đến không gian thứ Tư, đang phi hành đầy rẫy đội tuần tra Liên Bang.

Thế nên, mặc Lăng Vệ đã kiệt sức vì cơn bão, anh vẫn phải kiên trì cho đến khi thoát ra được bên ngoài.

Nhất quyết phải chống đỡ trong không gian hiểm trở điên cuồng này chờ đợi một chỉ thị – tiếng gọi của Quyết sách lực.

Cho tới bây giờ, Quyết sách lực đã cho anh hai lần hướng dẫn.

Khi anh cảm nhận được nó, Lăng Vệ sẽ tuân theo trực giác của mình tiến hành cú nhảy, theo Không Gian Nhảy đến được không gian thứ Nhất. Hai lần nhảy trước, phải nói Quyết sách lực đều mang anh đến những điểm thật không tồi, anh phát hiện bản thân đang đi đúng hướng tới Phòng tuyến số 1 cực chính T, hơn nữa còn tài tình phát hiện ra một tinh cầu hoang vắng chưa khai phá làm nơi nghỉ ngơi trong hồi chốc.

Kỳ thật Lăng Vệ không hề muốn phụ thuộc vào Quyết sách lực.

Là quân nhân tốt nghiệp một trường quân sự chính quy, hơn nữa còn tốt nghiệp với thành tích xuất sắc đứng đầu, anh đã nỗ lực rất nhiều để nắm vững những bài học lý thuyết quân sự trong suốt chương trình học. Thế nhưng, nếu trên đời thật sự tồn tại một loại sức mạnh bí ẩn khó lường, trăm trận trăm thắng như Quyết sách lực, vậy thì… chẳng phải là gian lận sao?

Điều này thật sự có phần trái với lý tưởng tốt đẹp của Lăng Vệ.

Nhưng giống như lời cặp song sinh thường hay dội nước lạnh lên người anh: lý tưởng là lý tưởng, sự thật là sự thật.

Quyết sách lực từng cứu Lăng Vệ rất nhiều lần, khi ở tiền tuyến, khi ở phi thuyền Tinh Linh của Vương tộc…

Còn mọi sự bây giờ là liên quan đến an nguy của ba và Lăng Khiêm, Lăng Vệ không dám băn khoăn, càng không dám làm bừa, để cứu được gia đình mình, chẳng những nguy hiểm, mà nếu cần không từ thủ đoạn cũng phải dấn thân.

Phép màu lại lần nữa xuất hiện.

Ngay tại khoảnh khắc vạch năng lượng của Ngân Hoa hạ xuống chỉ còn một nấc, Lăng Vệ vì né tránh dòng khí siết mà không ngừng nhào lộn đến nỗi đầu óc quay cuồng, trước mắt hoa lên, tứ chi bủn rủn, thì một cỗ xúc động khó có thể diễn tả bằng lời lại trỗi dậy mạnh mẽ trong anh.

Chính là lúc này!

Lăng Vệ theo bản năng ấn mạnh chiếc nút màu đỏ.

Thoát ra khỏi không gian thứ Năm.

Giây tiếp theo, địa ngục cuồng bạo biến mất.

Ngân Hoa xuất hiện trong không gian thứ Nhất hết mực yên ả, quang cảnh thanh bình đến độ làm cho con người ta muốn khóc, trên bầu trời là hằng hà ngôi sao nhấp nháy, ánh sáng mỏng manh cách nơi này quá xa xôi mà lại khiến lòng người xúc động quá đỗi.

Lăng Vệ mau chóng mở hệ thống quét.

Quả nhiên, Quyết sách lực vẫn chu đáo hệt như những lần trước.

Biểu thị cho thấy, khu vực xung quanh đây là một địa hành tinh chưa được khai phá, môi trường tự nhiên phù hợp với sự sống của con người.

Ngân Hoa rít một tiếng, giữa hành tinh lạ lẫm còn chưa biết tên, phóng mình bay đi.

Việc khai thác sử dụng các địa hành tinh, là vô cùng quan trọng và có giá trị trong lịch sử phát triển vũ trụ.

Nhân loại muốn phát triển ra ngoài vũ trụ, cần những tinh cầu thực dân thích hợp, mà điều kiện tiên quyết nhất của một tinh cầu thực dân chính là đáp ứng được những điều kiện sinh tồn cho loài người, ví như nhiệt độ thích hợp, thành phần không khí… Vì địa hành tinh sở hữu tất cả điều kiện môi trường tương tự như mẹ trái đất, do đó trở thành ứng cử viên sáng giá hàng đầu.

Tuy nhiên đây chỉ là một trang đầu của lịch sử hệ thống thực dân vũ trụ mà thôi.

Sau này khi ngành khoa học tiến thêm một bước giải quyết vấn đề tuần hoàn khí hậu và cải tạo tinh cầu, hầu hết các hành tinh đều có thể được áp dụng công nghệ hiện đại để tạo ra những thay đổi lớn về môi trường, dẫn tới việc kiến thiết những tinh cầu thực dân cũng ngày càng trở nên thuận lợi hơn.

Dưới xu thế đó, địa hành tinh trở nên không còn quá quý giá nữa.

Trong phạm vi Liên Bang, vì diện tích lãnh thổ quá mức rộng lớn, tinh cầu nhiều vô số kể, thành thử còn tồn tại rất nhiều hành tinh tạm thời chưa khai phá, hoặc cho dù khai phá, cũng có thể chỉ là một hành tinh mới còn hẻo lánh lạc hậu, chỉ được qua loa lắp đặt một ít thiết bị tự động thu thập dữ liệu.

Lấy khả năng của Quân bộ Liên Bang, cũng chưa thể tài tình đến độ giám thị chặt chẽ từng tinh cầu một.

Địa hành tinh mà Lăng Vệ đáp xuống, chính là một tinh cầu hoang vu như thế.

Thời điểm Ngân Hoa chạm đất, Lăng Vệ cơ hồ gục xuống ngất đi trên ghế lái.

Cuộc đua trong không gian thứ Năm đã làm anh không còn sức lực, mỗi một giây trong không gian đều là điên cuồng giành giật giữa sự sống và cái chết, liên tục suốt bảy giờ đồng hồ, thể lực và tinh thần anh đã bước vào suy kiệt, nếu trực giác cứ mãi chưa xuất hiện nữa, chắc là anh phải bỏ mình trong không gian thứ Năm mất thôi.

Sau một khoảng nghỉ ngơi rất lâu, Lăng Vệ mới gắng gượng đứng lên.

Hai cánh tay anh vì quá gồng sức mà thoát lực run nhè nhẹ, đầu gối tê dại không còn cảm giác.

Nhưng anh không thể lãng phí thời gian ở trong này, sau khi bổ sung năng lượng, anh còn phải thực hiện một lần nhảy nữa vào không gian thứ Năm, tiếp tục áp dụng nhảy quãng dài tìm đến hạm đội của ba.

Dùng dụng cụ thăm dò, xác định không khí bên ngoài thích hợp với hô hấp của con người, Lăng Vệ mới mở khoang điều khiển, leo xuống Ngân Hoa.

Lọt vào tầm mắt là mảng thực vật xanh biếc, một đám cây rậm có hình thù gần giống cây cọ, nhưng lá cây phủ phấn màu lam rất lạ, trên cành cây lúc lỉu những chùm quả hình chuông.

Hầu hết trong các bụi rậm um tùm đều có động vật hoang dã sinh sống, trong số đó có thể là những loài vô cùng hung hăng mang bản tính tấn công. Lăng Vệ không xem điều này là vấn đề nan giải, đối với một quân nhân từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mà nói, tiến vào một bụi rậm không phải là chuyện đáng đau đầu. Anh giắt súng cùng một vài dụng cụ nhỏ, mang theo túi đựng thực phẩm và thiết bị đo lường độc hại, rất nhanh dò được trên bản đồ dấu hiệu nguồn nước.

Uống một chút nước, ăn một vài quả chuông có vẻ như là trái cây. Nói là có vẻ vì nó chẳng những chua kinh khủng, mà còn chát rít răng, nhưng theo những gì thiết bị đo lường độc hại biểu thị, thì nó là loại quả ăn được, thế là Lăng Vệ ráng nhắm mắt cắn răng bỏ bụng.

Dạ dày sôi ùng ục, rốt cuộc cũng được vỗ yên xuống.

Xong xuôi, anh tựa vào một gốc cây đại thụ nhắm mắt nghỉ ngơi hồi chốc, mong trước khi xuất phát lần nữa có thể tìm về được một ít thể lực.

Trên đời không món gì có thể sánh được với đồ ăn Lăng Hàm làm, đáng tiếc hắn còn nằm ở trong bệnh viện, không biết khi nào mới tỉnh lại.

Nếu bây giờ có Lăng Hàm ở bên, trên tay bưng theo một đĩa mì thì thật tuyệt biết bao.

Trong đầu Lăng Vệ hiện lên hình ảnh Lăng Hàm bưng đĩa mì đứng trước mặt mình, mỉm cười nói “Ăn thôi.”. Không biết vì sao, mặc dù chỉ là tưởng tượng nhưng lại rõ ràng đến thế, Lăng Vệ thậm chí còn có thể vẽ ra từng đường cong tinh tế hiện lên nơi khoé miệng hắn.

Thiếu chút nữa đã giơ tay sờ vào không khí.

Đầu ngón tay vừa nhúc nhích, hình ảnh trong đầu đã đột nhiên biến mất.

“Là anh sao?”

Lăng Vệ theo bản năng hỏi.

Người không rõ, ắt sẽ cho rằng anh đang lầm bầm nói mơ.

Nhưng thực tế, lại là lời hỏi rất trực tiếp với một đối tượng – Vệ Đình.

Trên Tinh Linh, ở thời khắc nguy cấp Vệ Đình đã hét lên cảnh báo anh, và đó cũng là lần đầu tiên nguyên thể và nhân bản đối thoại tâm tinh với nhau.

Trong thân thể của anh, có một linh hồn khác có thể nói chuyện với chính bản thân anh, thật là một chuyện lạ lùng không sao giải thích. Lăng Vệ cứ không ngừng bận tâm về nó, kể từ sau lúc nhận được Ngân Hoa từ Bội Đường Tu La, chỉ cần có một khoảnh khắc ngơi nghỉ, là anh lại không tự chủ được miên man nghĩ tới, liệu linh hồn trong cơ thể có khi nào vẫn còn… “tỉnh” hay không.

Có lẽ quãng đường đi quá tịch mịch, cũng có lẽ vì quá lo âu.

Anh đơn phương độc mã một mình vượt khắp tinh hà xa xôi, tìm kiếm gia đình của mình.

Vũ trụ mờ mịt, không gian thứ Năm có thể mất mạng bất cứ lúc nào, trơ trọi giữa tinh cầu hiu quạnh không bóng người, tất cả những chuyện này vô hình trung tác động lên thần kinh căng thẳng của Lăng Vệ. Cơ thể mệt mỏi, tâm trí rã rời, có đôi lúc anh cảm thấy đây giống như một giấc mộng thật là cô đơn, để rồi khi bất chợt gặp gỡ được tình yêu trái đạo đức thật là kinh tâm động phách, làm cho anh sa đọa chìm vào hoan lạc, dây dưa cùng hai khuôn mặt tuấn tú luôn khiến anh cảm thấy an tâm, ngọt ngào.

Nhưng vì sao mỗi lần đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, lại đều chạm không tới?

Ba và mẹ cách anh xa quá, mà Lăng Khiêm và Lăng Hàm cũng chẳng ở kề bên.

Giờ phút này, chỉ có hồi ức ở lại.

Làm bạn với anh, chỉ có hồi ức.

Để anh dựa vào, chỉ có hồi ức.

Nếu, hiện thực cuối cùng rồi cùng sẽ hóa thành tro bụi, không còn gì khác nữa, chỉ còn hạnh phúc vẫn mải miết đeo đuổi, đau khổ luôn hoài vấn vương, kỷ niệm chực chờ phôi phai…

Tuyệt vọng tưởng như vỡ tan cả lồng ngực.

Lăng Vệ bỗng nhiên mở to mắt, ở dưới tàng cây bật người ngồi dậy.

“Có phải là anh không?”

Anh siết lớp áo nơi ngực trái mình, giống như bóp lấy trái tim thắt chặt, hơi thở dồn dập.

“Vệ Đình, chắc chắn là anh.” Lăng Vệ nói, “Anh quá coi thường tôi, tôi sẽ không sa vào ám thị của anh, những thủ đoạn của anh, đừng hòng thành công với tôi.”

Lũ chim lông vàng bị giọng nói của anh làm cho kinh động, nháo nhác bay lên khỏi ngọn cây.

“Tôi mới là chủ nhân của cơ thể này. Tôi bây giờ, vì kiệt sức, nên anh mới có thể lợi dụng sơ hở.”

“Không ai nên chiếm món đồ của người khác.”

“Anh cũng từng là kiệt xuất, là quân nhân Liên Bang có tôn nghiêm của bản thân mình, hi vọng anh sẽ không làm những chuyện thiếu lý lẽ.”

Lăng Vệ tựa như đang nói chuyện với không khí.

Chung quanh im ắng.

Giống như những lần trước, không lời đáp lại.

Lăng Vệ thở dài một hơi.

Dựa vào kinh nghiệm, anh đã biết ý thức Vệ Đình quá yếu ớt, thực sự nói là sắp tan thành mây khói, đi đến hồi kết cũng chẳng sai.

Lời cảnh báo trên phi thuyền Tinh Linh, có lẽ đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của hắn.

Nếu Vệ Đình thường xuyên nói chuyện qua lại với anh, phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ thật sự biến mất không còn dấu vết.

Xem ra không phải bất đắc dĩ, Vệ Đình sẽ không lãng phí sức lực giao tiếp.

Thế nhưng, mặc kệ Vệ Đình có chịu nói chuyện cùng anh hay không, thái độ mà Lăng Vệ muốn biểu đạt, vẫn sẽ biểu đạt ra.

“Nói tôi là nhân bản cũng được, không có nhân cách độc lập tôi cũng được, tóm lại, tôi sẽ kiên trì tới cùng. Tôi có người mình yêu, chỉ cần có thể vẫn bảo vệ được bọn họ, chuyện khác tôi sẽ không màng!”

Lăng Vệ ở rìa con suối nhỏ vốc lên một vốc nước, uống mấy ngụm, rửa mặt cho tỉnh táo.

Sau đó đứng lên.

Anh đã nghỉ ngơi bốn tiếng đồng hồ, thời gian này không đủ để khôi phục trạng thái cơ thể, nhưng không thể trì hoãn thêm nữa. Ai dám khẳng định hạm đội của ba khi nào thì giao chiến cùng binh đoàn Đế Quốc?

Lăng Vệ theo đường cũ trở lại nơi đáp Ngân Hoa, bước lên khoang thuyền.

Đóng cánh cửa cabin, ánh mắt đảo qua bàn điều khiển hắt lên ánh sáng nhu hòa, anh sửng sốt một chút.

Vừa rồi quá xây xẩm mệt nhọc, lại vội vàng đi tìm đồ ăn, anh căn bản không chú ý đến tọa độ vũ trụ hiển thị trên màn hình. Giờ đây thấy rõ ràng, vị trí nơi anh nhảy tới, cách Bạch Tháp Tinh chỉ hai năm ánh sáng.

Quyết sách lực lại đưa anh đến phụ cận Bạch Tháp Tinh?

Đây là một đường cong kia mà.

Lăng Vệ thầm nghĩ một hồi, liền dạt vấn đề này qua. Không phải là anh không có tinh thần nghiên cứu, mà nếu Quyết sách lực cũng giống như Vệ Đình trong cơ thể, đều là những vai diễn câm lặng, thì hiện giờ lãng phí thời gian đi tìm đáp án cho câu hỏi căn bản không được trả lời, sẽ là cử chỉ sai lầm.

Nếu đã lựa chọn tin tưởng Quyết sách lực, dùng Quyết sách lực để định hướng trong không gian thứ Năm, vậy thì cứ tiếp tục tin tưởng nó đi.

Có thể gặp gia đình của anh không, hãy cùng trông thử!

Anh khởi động Ngân Hoa, rời đi khỏi bầu khí quyển của hành tinh, lựa chọn một quỹ đạo hình tròn, giữa không trung vũ trụ dần ổn định Ngân Hoa xuống.

Ngồi trong khoang điều khiển, Lăng Vệ thần thái bất động như núi, kiểm soát hơi thở bình ổn, điều chỉnh cơ thể trở về lại trạng thái tối ưu nhất.

Ánh mắt dần dần biến hóa.

Mâu quang lòe lòe.

Hít sâu một hơi, Lăng Vệ dứt khoát ấn nút màu đỏ, nhảy vào không gian thứ Năm.

Quang cảnh yên bình biến mất, hết thảy như theo ác quỷ địa ngục thức tỉnh, bão táp vũ trụ cuồng nộ giơ nanh múa vuốt tràn tới, khát máu vồ vập.

Ngân Hoa giữa vô số lực trường tàn khốc ác nghiệt gian nan ổn định thân mình, bốn động cơ đã khởi động đủ, thân máy rung rè rè không ngớt, dũng cảm đón đầu với gió lốc.

Giương cánh bay về phía trước!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện