Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh
Chương 22
Sau vài ngày, Tịch Lục không còn vô tình gặp được Trần Giới nữa, nghe nói bây giờ Trần Giới còn có ba người khác mỗi ngày đều phải luyện tập, khi đi học đều sẽ bớt chút thời gian đi huấn luyện, chuẩn bị cho cuộc thi đấu cấp thành phố, nghe nói cùng lúc tham gia có bốn trường trung học, trong đó có một trường trung học trước đây có học sinh từng đạt được giải thưởng lớn mang tính chất toàn quốc.
Áp lực của Trần Giới các cô có thể thấy được không nhỏ, cô giáo cũng không cho phép học sinh đi xem các cô huấn luyện, nói là bây giờ lửa sém lông mày, sợ bọn họ đi quấy rầy đến huấn luyện.
Tịch Lục cũng liền đặt trọng tâm chủ yếu ở trên phương diện học tập cùng rèn luyện thân thể, sáu giờ mỗi sáng, dậy thật sớm, sau đó chạy ba vòng quanh khu tập thể nhà Trần Giới, có đôi khi vận khí tốt có thể nhìn thấy ánh đèn bật lên trong phòng khi Trần Giới thức dậy sáng sớm, mỗi lúc này Tịch Lục sẽ dừng lại nhìn chằm chằm chỗ đó, cho đến khi ánh đèn tối xuống, cậu mới tiếp tục chạy bộ.
Bây giờ là đã là thượng tuần tháng bảy, mấy ngày nữa là sẽ thi cuối kỳ rồi, lúc Tịch Lục treo đèn học đêm, luôn suy nghĩ Trần Giới đang bận rộn huấn luyện là vất vả biết bao đây, thật muốn hỗ trợ chia sẻ một chút, nhưng là, cậu nhìn nhìn bài thi toán học mình vừa làm xong và đã so xong đáp án, là cậu biết mình không thể giúp được cái gì.
Trần Giới nhân phẩm học vấn đều ưu tú là nổi tiếng trong cùng lứa tuổi, cho dù không tốt đi nữa cũng là top ba mươi toàn khóa, so với kẻ vạn năm đứng ở vị trí top mười đếm ngược của lớp là mình, quả thực là cách biệt trời vực.
Tịch Lục cầm bút, xoát xoát sửa chữa lỗ sai của mình, sau đó nhìn đồng hồ, mười hai giờ rưỡi, không biết lúc này Trần Giới ngủ chưa đây?
Đáp án là xác định, Trần Giới cũng đang ôn tập, liên tục hơn mười ngày luyện tập cường độ cao làm cho lúc cầm bút tay cô vậy mà có chút đau nhức, cô giáo gây áp lực không nhỏ, cho dù là không có nói gì, nhưng từ trong vẻ mặt cũng có thể thấy được, số lần phát giận cũng càng ngày càng nhiều, trong lúc huấn luyện Trương Chân và Tôn Nhất Thụy đã bị mắng khóc không chỉ một hai lần thôi.
Trần Giới thở dài một hơi, vươn tay ấn huyệt Thái Dương, lại cúi đầu chôn ở trong sách.
Bản thân cô chính là người hiếu thắng, cho dù là huấn luyện cường độ cao cũng không phải lý do thành tích của cô trượt xuống, yêu cầu của cô đối với bản thân quá mức nghiêm khắc, đến ngay cả người làm cha mẹ như vợ chồng Trần Mãnh cũng đau lòng không thôi.
Có đôi khi buổi tối tỉnh ngủ, đi vệ sinh nhìn thấy phòng con gái mình vẫn sáng đèn, bèn đi qua, gõ gõ cửa, sau đó nói: “Đi ngủ sớm một chút, thức đêm đối với sức khỏe không tốt.”
Trần Giới sẽ nhận lời, nhưng trên thực tế rốt cuộc là mấy giờ ngủ cũng bình thường chỉ có cô tự biết.
Đêm đã khuya, Trần Giới để bút xuống, sau đó rửa mặt, rồi lên giường, trong đầu không ngừng hiện ra một con số, mười lăm.
Cách giải thi đấu bơi lội các trường trung học phổ thông trong khu vực thành phố còn có mười lăm ngày.
…
Tịch Lục chợt từ trên bàn bò dậy, nhìn đồng hồ báo thức, kinh ngạc nhảy dựng, vậy mà đã đến buổi sáng rồi, cậu vốn là chuẩn bị treo đèn chiến đấu ban đêm, chẳng qua chiến đấu ban đêm không thành công, ngược lại là sung sướng thoải mái nằm sấp lên bàn ngủ như chết.
Tịch Lục nhìn lịch, cách cuộc thi cuối kỳ còn có năm ngày thôi.
Mẹ kiếp, thời gian cũng không khỏi quá quá nhanh đi, Tịch Lục vốn còn muốn làm một cú phản kích ngoạn mục ở cuối học kỳ, nhưng đối với tờ bài thi tiếng anh mình làm xong tối qua chỉ được có tám mươi bảy điểm, Tịch Lục cảm thấy mình hãy cứ từng bước từng bước bò lên thôi, không có xoay người hoa lệ, cậu cứ chuyên tâm chậm rãi thôi.
Năng lực tự chữa trị mạnh mẽ làm Tịch Lục gật gật đầu thỏa mãn.
Đi đến trường, nhìn thấy bộ dáng nhàn rỗi thảnh thơi của Trứng Lùn, kẻ có thành tích luôn kém hơn mình, hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương trước cuộc thi cuối kỳ, hơn nữa Trứng Lùn còn thích vào lúc Tịch Lục nghiêm túc làm đề chen vào nói: “Ôi chao, đầu năm nay ai còn nghiêm túc học tập chứ, Tịch Lục nghe tao “một cái di động đi khắp thiên hạ”.”
Nếu đổi thành Tịch Lục trước kia có lẽ thật đúng là nghe Trứng Lùn nói, thông đồng làm bậy, hợp thành song kiếm hợp bích, thành tích cuộc thi cũng không kém là bao nhiêu.
Nhưng Tịch Lục tin chắc sau khi mình sống lại nhân cách được thăng hoa rồi, cậu đối với loại chuyện ăn gian này đã không còn hứng thú, cậu dùng lời chính nghĩa nói với Trứng Lùn: “Không được, tao muốn dựa vào năng lực của mình giành được quang vinh nên có của tao, Trứng Lùn, mày vĩnh viễn sẽ không hiểu loại tự hào tự nhiên mà sinh này.”
Trứng Lùn: “… Tịch Lục, đừng ép tao đánh mày, ATSM sẽ bị sét đánh, đi, lần này chúng ta so luôn, xem xem ai thi cuối kỳ thành tích cao hơn.”
Tịch Lục khinh thường cái đó, “Đầu cơ trục lợi, không có cái gì đáng so.”
Trứng Lùn cười rộ lên ha ha ha, nói: “Mày cứ việc nói thẳng đi, mày chính là không dám đúng không, sợ tao thắng.”
Tịch Lục dùng một loại ánh mắt mày có chỉ số thông minh quá thấp nhìn lại Trứng Lùn một cái, nói: “Nếu đây là phép khích tướng mà nói, tao chỉ có thể nói cho mày biết, rất nhàm chán.”
Không nghĩ tới bị Tịch Lục biết tỏng rồi, Trứng Lùn lấy di động ra, nói: “Không nói với mày nữa, tao chơi game đây, dù sao tiết sau là tự học, tao muốn qua cửa.”
Tịch Lục không có để ý đến Trứng Lùn nữa, lại lần nữa dấn thân vào trong biển đề.
Mà lần này tựa hồ Thượng Đế là đứng về phía Tịch Lục, lúc thi cuối kỳ, Tịch Lục nhìn thấy bài thi vừa phát xuống là cười rồi, bên trong vậy mà có không ít đề là cậu hay làm sai hơn nữa đã sửa lặp đi lặp lại thậm chí là ghi vào sổ tay, trước khi đến cậu còn xem lại cẩn thận, Tịch Lục cầm bút lần đầu tiên viết được trôi chảy như vậy, đến mức khi loa phát thanh truyền đến thông báo, cậu cũng không chú ý nghe.
Chờ cậu viết xong bài thi, sau khi nhìn qua nhìn lại hai lần, cao hứng mà nộp bài thi sớm.
Sau đó đi ra ngoài, vậy mà nhìn thấy Trần Giới cũng từ phòng thi bên cạnh đi ra.
Tịch Lục sửng sốt, vội vàng đi qua, sau đó kêu lên: “Trần Giới.”
Đã liên tục có mấy ngày không gặp Trần Giới rồi, lúc Tịch Lục nhìn thấy Trần Giới, trong lòng lập tức liền nở đầy hoa, sau đó không chút nghĩ ngợi chạy vọt qua.
Trần Giới đang sắp xếp lại ba lô, ngẩng đầu nhìn thấy Tịch Lục, khẽ cười một cái.
Tịch Lục cảm thấy Trần Giới hôm nay thoạt nhìn có chút khác với trước kia, sau khi đi vào mới phát hiện, dưới mắt Trần Giới có quầng thâm rất sâu, bởi vì da cô trắng, quầng thâm mắt kia liền làm nổi bật vẻ hơi tái nhợt của cô, Tịch Lục nhíu nhíu mày, nói: “Cậu thức đêm sao?”
Trần Giới lắc lắc đầu, nói: “Chỉ là gần đây hơi mệt, không có gì.”
Tịch Lục nhìn thấy quầng thâm mắt của Trần Giới, đau lòng nói: “Trần Giới, cậu có phải bởi vì giải đấu trong khu vực thành phố mà quá khẩn trương hay không?”
Tịch Lục thoạt nhìn ngây ngây ngô ngô lại một lời nói toạc ra nguyên nhân rồi.
Trần Giới cúi đầu, khẽ rũ mắt xuống, trả lời: “Ừm, có chút, dù sao cũng là đại biểu cho trường học, nếu như là cuộc thi cá nhân thì còn tốt, chẳng qua…” Cô không nói nữa, nhưng Tịch Lục cũng hiểu ý của cô.
Có lẽ là Trần Giới khó được lộ ra một chút yếu ớt với Tịch Lục, làm cho quả tim “hộ hoa” kia của Tịch Lục toát ra cảm giác sứ mệnh to lớn, cậu đau lòng, cậu bèn nói: “Như vậy, không đi tham gia nữa, không được sao? Sức khỏe quan trọng, vì sao nhất định phải tham gia loại thi đấu này, Trần Giới cậu cho dù là không có huấn luyện cường độ cao như vậy, kỹ thuật bơi lội của cậu cũng là không chê vào đâu được.”
Trần Giới ngước mắt nhìn Tịch Lục, con ngươi nhuộm màu mực khẽ mang theo ý cười, nói: “Tịch Lục, cậu vẫn giống như trước kia, cám ơn cậu, cho dù là rất mệt, chỉ cần nghĩ tới có thể thắng là được, cách thi đấu còn có mười ngày, bây giờ mình cũng không thể nào đột nhiên rút khỏi.”
Tịch Lục suy nghĩ một chút, là như vậy, trường học chắc chắn sẽ không cho phép Trần Giới cứ đột nhiên rút khỏi như vậy.
Trần Giới là quân át chủ bài của trường học, quân át chủ bài nếu như cũng nói không tham gia, vậy còn cái quái gì nữa.
Nhưng là, nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Trần Giới, Tịch Lục nói: “Như vậy, Trần Giới, cậu nghỉ ngơi mấy ngày này đi, đừng mệt mỏi như vậy, thi xong, huấn luyện thì làm theo khả năng, bây giờ cậu dùng hết sức lực rồi, vậy khi thi đấu thì làm thế nào?”
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Ừm được.”
Tịch Lục thỏa mãn nhếch môi cười lên, vết thương trên mặt đã kết vảy rồi, mà những vết ứ bầm bây giờ cũng nhạt đi không ít, thoạt nhìn rất có cảm giác khôi phục hình tượng thiếu niên như ánh mặt trời.
Trần Giới nhìn đồng hồ, nói: “Mình muốn đi đến chỗ cô giáo một chuyến trước đã, sau đó gặp…” Cô dừng một chút, sau đó nói với Tịch Lục: “Nếu có thể, đến khi thi đấu, phải đến nhé.”
Tịch Lục nhảy nhót một trận trong lòng, cho dù là Trần Giới không nói, cậu cũng sẽ len lén chạy đi xem, cậu nhếch môi, lúm đồng tiền trên mặt cùng cái trán nhếch lên đầy hào hứng, cậu nói: “Mình nhất định đi!”
Trần Giới đã đi xa rồi.
Tịch Lục cao hứng trong lòng, xiết chặt nắm tay, đi đi lại lại tại chỗ.
Làm cho bên cạnh một số học sinh nhìn chăm chú một hồi, chờ ý thức được mình lại phát bệnh rồi, Tịch Lục làm bộ làm tịch ho khan hai tiếng, sau đó đỏ mặt bước nhanh ra khỏi trường học.
Đi ở đằng trước, vậy mà nhìn thấy Trứng Lùn.
Hôm nay Tịch Lục tâm tình tốt, đi lên chủ động chào hỏi, “Trứng Lùn, thi thế nào? Điện thoại di động của mày ăn gian thành công không? Tín hiệu không có bị mất chứ?”
Trứng Lùn đối diện với Tịch Lục bằng vẻ mặt ai oán, sau đó rầu rĩ không vui nói: “Mày là vạch áo cho người xem lưng mà, chẳng lẽ mày không nghe thấy thông báo sao?”
Tịch Lục sửng sốt, hỏi: “Thông báo gì?”
Trứng Lùn hất mặt lên, vẻ mặt bi tráng trả lời: “Tao gian lận bị bắt, cả bài thi 0 điểm, loa phát thanh thông báo phê bình toàn trường… Quan trọng nhất là di động cũng bị thu rồi.”
Tịch Lục: “… Thảm như vậy?”
Trứng Lùn vô lực khoát khoát tay, nói: “Bây giờ tao đang nội thương, để cho tao yên tĩnh một mình một chút, ngày mai tao phải đi phòng giáo đạo nộp bản kiểm điểm hai nghìn chữ mới có thể cầm di động về, để cho tao suy nghĩ một chút viết như thế nào.”
Cậu ta vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, mày là đúng, tao mở điện thoại ra tín hiệu đều bị mất, một đề cũng không chép được, cuối cùng còn bị Diệt Tuyệt sư thái mắt sắc nhìn thấy… xui xẻo, quá xui xẻo rồi…”
Tịch Lục nhìn Trứng Lùn đang uể oải, trả lời: “Còn có xui xẻo hơn, ngày mai là toán học và tiếng Anh, mày bao lâu không nghe giảng bài rồi?”
Trứng Lùn lộ ra một nụ cười thê thảm, nói: “Ông trời muốn diệt ta, Tịch Lục, nếu học kỳ sau tao không có tới trường học, mời đến mỏ than XX tìm tao, hoặc là công trường xây dựng ZZ tìm tao, lúc nào đến tao mời mày ăn cơm.”
Tịch Lục cười, sau đó rút từ trong túi ra một tờ truyền đơn buổi sáng nhận được, đưa cho Trứng Lùn nói: “Tao có thể làm được không nhiều, ở đây có địa chỉ liên hệ của Tân Đông Phương và Lam Tường, chúc mày báo danh thành công.”
Trứng Lùn: “…” Có bạn như mày sao sao sao!
—–
Tân Đông Dương: Trung tâm giáo dục đào tạo thành lập năm 1993, nghiệp vụ bao gồm: dạy học sớm, dạy trước khi đi học, trung tiểu học, thi thử đại học, tư vấn du học du học quốc tế, các lớp học trực tuyến…
Lam Tường: Trường kỹ thuật bậc cao Sơn Đông Lam Tường, các ngành đào tạo: sửa chữa máy móc, làm đầu, đầu bếp, hàn điện…
Áp lực của Trần Giới các cô có thể thấy được không nhỏ, cô giáo cũng không cho phép học sinh đi xem các cô huấn luyện, nói là bây giờ lửa sém lông mày, sợ bọn họ đi quấy rầy đến huấn luyện.
Tịch Lục cũng liền đặt trọng tâm chủ yếu ở trên phương diện học tập cùng rèn luyện thân thể, sáu giờ mỗi sáng, dậy thật sớm, sau đó chạy ba vòng quanh khu tập thể nhà Trần Giới, có đôi khi vận khí tốt có thể nhìn thấy ánh đèn bật lên trong phòng khi Trần Giới thức dậy sáng sớm, mỗi lúc này Tịch Lục sẽ dừng lại nhìn chằm chằm chỗ đó, cho đến khi ánh đèn tối xuống, cậu mới tiếp tục chạy bộ.
Bây giờ là đã là thượng tuần tháng bảy, mấy ngày nữa là sẽ thi cuối kỳ rồi, lúc Tịch Lục treo đèn học đêm, luôn suy nghĩ Trần Giới đang bận rộn huấn luyện là vất vả biết bao đây, thật muốn hỗ trợ chia sẻ một chút, nhưng là, cậu nhìn nhìn bài thi toán học mình vừa làm xong và đã so xong đáp án, là cậu biết mình không thể giúp được cái gì.
Trần Giới nhân phẩm học vấn đều ưu tú là nổi tiếng trong cùng lứa tuổi, cho dù không tốt đi nữa cũng là top ba mươi toàn khóa, so với kẻ vạn năm đứng ở vị trí top mười đếm ngược của lớp là mình, quả thực là cách biệt trời vực.
Tịch Lục cầm bút, xoát xoát sửa chữa lỗ sai của mình, sau đó nhìn đồng hồ, mười hai giờ rưỡi, không biết lúc này Trần Giới ngủ chưa đây?
Đáp án là xác định, Trần Giới cũng đang ôn tập, liên tục hơn mười ngày luyện tập cường độ cao làm cho lúc cầm bút tay cô vậy mà có chút đau nhức, cô giáo gây áp lực không nhỏ, cho dù là không có nói gì, nhưng từ trong vẻ mặt cũng có thể thấy được, số lần phát giận cũng càng ngày càng nhiều, trong lúc huấn luyện Trương Chân và Tôn Nhất Thụy đã bị mắng khóc không chỉ một hai lần thôi.
Trần Giới thở dài một hơi, vươn tay ấn huyệt Thái Dương, lại cúi đầu chôn ở trong sách.
Bản thân cô chính là người hiếu thắng, cho dù là huấn luyện cường độ cao cũng không phải lý do thành tích của cô trượt xuống, yêu cầu của cô đối với bản thân quá mức nghiêm khắc, đến ngay cả người làm cha mẹ như vợ chồng Trần Mãnh cũng đau lòng không thôi.
Có đôi khi buổi tối tỉnh ngủ, đi vệ sinh nhìn thấy phòng con gái mình vẫn sáng đèn, bèn đi qua, gõ gõ cửa, sau đó nói: “Đi ngủ sớm một chút, thức đêm đối với sức khỏe không tốt.”
Trần Giới sẽ nhận lời, nhưng trên thực tế rốt cuộc là mấy giờ ngủ cũng bình thường chỉ có cô tự biết.
Đêm đã khuya, Trần Giới để bút xuống, sau đó rửa mặt, rồi lên giường, trong đầu không ngừng hiện ra một con số, mười lăm.
Cách giải thi đấu bơi lội các trường trung học phổ thông trong khu vực thành phố còn có mười lăm ngày.
…
Tịch Lục chợt từ trên bàn bò dậy, nhìn đồng hồ báo thức, kinh ngạc nhảy dựng, vậy mà đã đến buổi sáng rồi, cậu vốn là chuẩn bị treo đèn chiến đấu ban đêm, chẳng qua chiến đấu ban đêm không thành công, ngược lại là sung sướng thoải mái nằm sấp lên bàn ngủ như chết.
Tịch Lục nhìn lịch, cách cuộc thi cuối kỳ còn có năm ngày thôi.
Mẹ kiếp, thời gian cũng không khỏi quá quá nhanh đi, Tịch Lục vốn còn muốn làm một cú phản kích ngoạn mục ở cuối học kỳ, nhưng đối với tờ bài thi tiếng anh mình làm xong tối qua chỉ được có tám mươi bảy điểm, Tịch Lục cảm thấy mình hãy cứ từng bước từng bước bò lên thôi, không có xoay người hoa lệ, cậu cứ chuyên tâm chậm rãi thôi.
Năng lực tự chữa trị mạnh mẽ làm Tịch Lục gật gật đầu thỏa mãn.
Đi đến trường, nhìn thấy bộ dáng nhàn rỗi thảnh thơi của Trứng Lùn, kẻ có thành tích luôn kém hơn mình, hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương trước cuộc thi cuối kỳ, hơn nữa Trứng Lùn còn thích vào lúc Tịch Lục nghiêm túc làm đề chen vào nói: “Ôi chao, đầu năm nay ai còn nghiêm túc học tập chứ, Tịch Lục nghe tao “một cái di động đi khắp thiên hạ”.”
Nếu đổi thành Tịch Lục trước kia có lẽ thật đúng là nghe Trứng Lùn nói, thông đồng làm bậy, hợp thành song kiếm hợp bích, thành tích cuộc thi cũng không kém là bao nhiêu.
Nhưng Tịch Lục tin chắc sau khi mình sống lại nhân cách được thăng hoa rồi, cậu đối với loại chuyện ăn gian này đã không còn hứng thú, cậu dùng lời chính nghĩa nói với Trứng Lùn: “Không được, tao muốn dựa vào năng lực của mình giành được quang vinh nên có của tao, Trứng Lùn, mày vĩnh viễn sẽ không hiểu loại tự hào tự nhiên mà sinh này.”
Trứng Lùn: “… Tịch Lục, đừng ép tao đánh mày, ATSM sẽ bị sét đánh, đi, lần này chúng ta so luôn, xem xem ai thi cuối kỳ thành tích cao hơn.”
Tịch Lục khinh thường cái đó, “Đầu cơ trục lợi, không có cái gì đáng so.”
Trứng Lùn cười rộ lên ha ha ha, nói: “Mày cứ việc nói thẳng đi, mày chính là không dám đúng không, sợ tao thắng.”
Tịch Lục dùng một loại ánh mắt mày có chỉ số thông minh quá thấp nhìn lại Trứng Lùn một cái, nói: “Nếu đây là phép khích tướng mà nói, tao chỉ có thể nói cho mày biết, rất nhàm chán.”
Không nghĩ tới bị Tịch Lục biết tỏng rồi, Trứng Lùn lấy di động ra, nói: “Không nói với mày nữa, tao chơi game đây, dù sao tiết sau là tự học, tao muốn qua cửa.”
Tịch Lục không có để ý đến Trứng Lùn nữa, lại lần nữa dấn thân vào trong biển đề.
Mà lần này tựa hồ Thượng Đế là đứng về phía Tịch Lục, lúc thi cuối kỳ, Tịch Lục nhìn thấy bài thi vừa phát xuống là cười rồi, bên trong vậy mà có không ít đề là cậu hay làm sai hơn nữa đã sửa lặp đi lặp lại thậm chí là ghi vào sổ tay, trước khi đến cậu còn xem lại cẩn thận, Tịch Lục cầm bút lần đầu tiên viết được trôi chảy như vậy, đến mức khi loa phát thanh truyền đến thông báo, cậu cũng không chú ý nghe.
Chờ cậu viết xong bài thi, sau khi nhìn qua nhìn lại hai lần, cao hứng mà nộp bài thi sớm.
Sau đó đi ra ngoài, vậy mà nhìn thấy Trần Giới cũng từ phòng thi bên cạnh đi ra.
Tịch Lục sửng sốt, vội vàng đi qua, sau đó kêu lên: “Trần Giới.”
Đã liên tục có mấy ngày không gặp Trần Giới rồi, lúc Tịch Lục nhìn thấy Trần Giới, trong lòng lập tức liền nở đầy hoa, sau đó không chút nghĩ ngợi chạy vọt qua.
Trần Giới đang sắp xếp lại ba lô, ngẩng đầu nhìn thấy Tịch Lục, khẽ cười một cái.
Tịch Lục cảm thấy Trần Giới hôm nay thoạt nhìn có chút khác với trước kia, sau khi đi vào mới phát hiện, dưới mắt Trần Giới có quầng thâm rất sâu, bởi vì da cô trắng, quầng thâm mắt kia liền làm nổi bật vẻ hơi tái nhợt của cô, Tịch Lục nhíu nhíu mày, nói: “Cậu thức đêm sao?”
Trần Giới lắc lắc đầu, nói: “Chỉ là gần đây hơi mệt, không có gì.”
Tịch Lục nhìn thấy quầng thâm mắt của Trần Giới, đau lòng nói: “Trần Giới, cậu có phải bởi vì giải đấu trong khu vực thành phố mà quá khẩn trương hay không?”
Tịch Lục thoạt nhìn ngây ngây ngô ngô lại một lời nói toạc ra nguyên nhân rồi.
Trần Giới cúi đầu, khẽ rũ mắt xuống, trả lời: “Ừm, có chút, dù sao cũng là đại biểu cho trường học, nếu như là cuộc thi cá nhân thì còn tốt, chẳng qua…” Cô không nói nữa, nhưng Tịch Lục cũng hiểu ý của cô.
Có lẽ là Trần Giới khó được lộ ra một chút yếu ớt với Tịch Lục, làm cho quả tim “hộ hoa” kia của Tịch Lục toát ra cảm giác sứ mệnh to lớn, cậu đau lòng, cậu bèn nói: “Như vậy, không đi tham gia nữa, không được sao? Sức khỏe quan trọng, vì sao nhất định phải tham gia loại thi đấu này, Trần Giới cậu cho dù là không có huấn luyện cường độ cao như vậy, kỹ thuật bơi lội của cậu cũng là không chê vào đâu được.”
Trần Giới ngước mắt nhìn Tịch Lục, con ngươi nhuộm màu mực khẽ mang theo ý cười, nói: “Tịch Lục, cậu vẫn giống như trước kia, cám ơn cậu, cho dù là rất mệt, chỉ cần nghĩ tới có thể thắng là được, cách thi đấu còn có mười ngày, bây giờ mình cũng không thể nào đột nhiên rút khỏi.”
Tịch Lục suy nghĩ một chút, là như vậy, trường học chắc chắn sẽ không cho phép Trần Giới cứ đột nhiên rút khỏi như vậy.
Trần Giới là quân át chủ bài của trường học, quân át chủ bài nếu như cũng nói không tham gia, vậy còn cái quái gì nữa.
Nhưng là, nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Trần Giới, Tịch Lục nói: “Như vậy, Trần Giới, cậu nghỉ ngơi mấy ngày này đi, đừng mệt mỏi như vậy, thi xong, huấn luyện thì làm theo khả năng, bây giờ cậu dùng hết sức lực rồi, vậy khi thi đấu thì làm thế nào?”
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Ừm được.”
Tịch Lục thỏa mãn nhếch môi cười lên, vết thương trên mặt đã kết vảy rồi, mà những vết ứ bầm bây giờ cũng nhạt đi không ít, thoạt nhìn rất có cảm giác khôi phục hình tượng thiếu niên như ánh mặt trời.
Trần Giới nhìn đồng hồ, nói: “Mình muốn đi đến chỗ cô giáo một chuyến trước đã, sau đó gặp…” Cô dừng một chút, sau đó nói với Tịch Lục: “Nếu có thể, đến khi thi đấu, phải đến nhé.”
Tịch Lục nhảy nhót một trận trong lòng, cho dù là Trần Giới không nói, cậu cũng sẽ len lén chạy đi xem, cậu nhếch môi, lúm đồng tiền trên mặt cùng cái trán nhếch lên đầy hào hứng, cậu nói: “Mình nhất định đi!”
Trần Giới đã đi xa rồi.
Tịch Lục cao hứng trong lòng, xiết chặt nắm tay, đi đi lại lại tại chỗ.
Làm cho bên cạnh một số học sinh nhìn chăm chú một hồi, chờ ý thức được mình lại phát bệnh rồi, Tịch Lục làm bộ làm tịch ho khan hai tiếng, sau đó đỏ mặt bước nhanh ra khỏi trường học.
Đi ở đằng trước, vậy mà nhìn thấy Trứng Lùn.
Hôm nay Tịch Lục tâm tình tốt, đi lên chủ động chào hỏi, “Trứng Lùn, thi thế nào? Điện thoại di động của mày ăn gian thành công không? Tín hiệu không có bị mất chứ?”
Trứng Lùn đối diện với Tịch Lục bằng vẻ mặt ai oán, sau đó rầu rĩ không vui nói: “Mày là vạch áo cho người xem lưng mà, chẳng lẽ mày không nghe thấy thông báo sao?”
Tịch Lục sửng sốt, hỏi: “Thông báo gì?”
Trứng Lùn hất mặt lên, vẻ mặt bi tráng trả lời: “Tao gian lận bị bắt, cả bài thi 0 điểm, loa phát thanh thông báo phê bình toàn trường… Quan trọng nhất là di động cũng bị thu rồi.”
Tịch Lục: “… Thảm như vậy?”
Trứng Lùn vô lực khoát khoát tay, nói: “Bây giờ tao đang nội thương, để cho tao yên tĩnh một mình một chút, ngày mai tao phải đi phòng giáo đạo nộp bản kiểm điểm hai nghìn chữ mới có thể cầm di động về, để cho tao suy nghĩ một chút viết như thế nào.”
Cậu ta vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, mày là đúng, tao mở điện thoại ra tín hiệu đều bị mất, một đề cũng không chép được, cuối cùng còn bị Diệt Tuyệt sư thái mắt sắc nhìn thấy… xui xẻo, quá xui xẻo rồi…”
Tịch Lục nhìn Trứng Lùn đang uể oải, trả lời: “Còn có xui xẻo hơn, ngày mai là toán học và tiếng Anh, mày bao lâu không nghe giảng bài rồi?”
Trứng Lùn lộ ra một nụ cười thê thảm, nói: “Ông trời muốn diệt ta, Tịch Lục, nếu học kỳ sau tao không có tới trường học, mời đến mỏ than XX tìm tao, hoặc là công trường xây dựng ZZ tìm tao, lúc nào đến tao mời mày ăn cơm.”
Tịch Lục cười, sau đó rút từ trong túi ra một tờ truyền đơn buổi sáng nhận được, đưa cho Trứng Lùn nói: “Tao có thể làm được không nhiều, ở đây có địa chỉ liên hệ của Tân Đông Phương và Lam Tường, chúc mày báo danh thành công.”
Trứng Lùn: “…” Có bạn như mày sao sao sao!
—–
Tân Đông Dương: Trung tâm giáo dục đào tạo thành lập năm 1993, nghiệp vụ bao gồm: dạy học sớm, dạy trước khi đi học, trung tiểu học, thi thử đại học, tư vấn du học du học quốc tế, các lớp học trực tuyến…
Lam Tường: Trường kỹ thuật bậc cao Sơn Đông Lam Tường, các ngành đào tạo: sửa chữa máy móc, làm đầu, đầu bếp, hàn điện…
Bình luận truyện