Chương 40
Mặt Lưu Tích đang vui vẻ thì cứng đờ lại, tròng mắt đảo quanh, vội vàng nói: "Ngươi còn chưa nói ta biết, làm sao Danh Kiếm sơn trang lại đồng ý liên thủ với Lận Ấn Thiên?"
Văn Mặc Huyền nhìn vẻ mặt kia của nàng, khóe miệng ngoắc một cái: "Ngươi đó, lớn to đầu rồi mà cũng không đổi được cái thói quen nho nhỏ kia."
Cố Lưu Tích quay đầu, hiếu kỳ hỏi: "Thói quen gì?"
Văn Mặc Huyền cười cười: "Rất nhiều luôn. Ví dụ như khi ăn bánh bao thì luôn ăn nhân trước, uống trà thì không thích trà nóng, khi khó chịu thì hay há miệng, thẹn thùng sẽ bóp ngón tay, nói dối hoặc đánh trống lãng thì tròng mắt lại xoay vòng vòng, đi ngủ thì không thích nằm gối, cứ muốn chôn trong lòng ta."
Lòng Cố Lưu Tích vốn đang dâng trào, thần sắc cảm động, mà câu nói sau cùng lại khiến nàng hết sức xấu hổ. Bờ môi mấp máy, lại nói không ra lời. Thấy Văn Mặc Huyền mỉm cười nhìn tay của nàng, cúi đầu nhìn xuống, lập tức buông ngón tay ra. Này là loại động tác gì đây. Cuối cùng dứt khoát chắp tay sau lưng, gắng gượng ngước khuôn mặt hồng hồng nhìn Văn Mặc Huyền. Thì lại thấy thân thể đối phương run rẩy, rõ là đang nén cười, lập tức bất đắc dĩ nói: "Ta nói chuyện đứng đắn với ngươi á, ngươi đừng có mà chê cười ta."
"Ờm, không cười nữa." Văn Mặc Huyền rất là phối hợp, nhanh chóng tắt nụ cười.
Cố Lưu Tích như nghĩ tới điều gì, hỏi: "Những thứ này ngươi đều nhớ kỹ, vậy lúc đầu người đã nhận ra ta luôn rồi?"
Văn Mặc Huyền hơi ngập ngừng, lắc đầu: "Lúc đó gặp ngươi, mặc dù cảm thấy thân thiết quen thuộc, nhưng hành động của ngươi lại làm ta có hơi hoang mang, cũng phủ nhận khả năng ngươi là ngươi. Chẳng qua, sau đó, bên Tô Ngạn truyền tin đến, lại khiến ta cảm thấy là ta nghĩ sai rồi, ý niệm trong đầu thay đổi, càng cảm thấy ngươi chính là ngươi."
Cố Lưu Tích tỏ vẻ khó hiểu nhìn nàng trong chốc lát, sau đó cúi đầu cười nói: "Chắc ta phải sửa lại chút đỉnh, bằng không thì sau này không thể giấu ngươi cái gì luôn quá. Nếu thế thì biết làm sao giờ."
Văn Mặc Huyền cười cười: "Chỉ vì trong lòng ngươi vốn dĩ không muốn giấu ta, nên ta mới có thể chú ý tới chúng. Ít nhất ở trước mặt người khác, ta chưa từng thấy ngươi có những cử động đó."
Nàng thản nhiên nói, mà Cố Lưu Tích lại có thể nghe ra một chút tự đắc trong đó, không khỏi bật cười.
Ánh mắt Văn Mặc Huyền lóe sáng, khẽ ho một tiếng, mở miệng nói: "Về phần Danh kiếm sơn trang, Thiếu trang chủ Tiêu Diễn đã quen biết Lận Ấn Thiên và cha từ lâu. Lúc ấy ba người trạc tuổi nhau, trùng hợp Tiêu Diễn vừa mới ra ngoài rèn luyện, nên họ đã cùng nhau lang bạt một thời gian sau đó. Rồi khi biết được thân phận thật của nhau, cũng chưa hề có ý xa lánh. Nhưng sau này, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, cha và Lận Ấn Thiên cùng Tiêu Diễn đoạn tuyệt. Mà cha còn thiếu chút nữa thì giết Tiêu Diễn, cũng kết thù với Danh kiếm sơn trang từ đó."
"Với tính tình của cha, có thể khiến ông ấy chỉa mũi kiếm về phía bằng hữu ngày xưa, sự kiện kia sợ là vô cùng nghiêm trọng."
Văn Mặc Huyền gật đầu, lông mày khẽ nhíu lại: "Chỉ có điều, thời gian trôi qua đã lâu, biết được chân tướng lúc ấy chỉ có ba người họ. Cho tới bây giờ, ta cũng không thể điều tra ra rốt cuộc Tiêu Diễn đã làm gì, cũng không thăm dò được tin tức gì từ Danh kiếm sơn trang hết. Đoán chắc, người biết chân tướng cũng chỉ còn Lận Ấn Thiên cùng hai vị kia của Danh kiếm sơn trang rồi."
Cố Lưu Tích không thể nhìn nổi nhất là vẻ lo nghĩ của nàng, vội vàng trấn an: "Chuyện này không thể gấp, vả lại trên đời không có tường nào gió không lọt qua được. Nếu như chuyện lúc trước thật sự không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vậy tất nhiên nó sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng. Chỉ cần có quả, thì chắc chắn có thể tìm ra dấu vết. Hơn nữa cuối cùng Danh kiếm sơn trang sẽ liên thủ với Lận Ấn Thiên, vậy cũng nói rõ, thái độ của Lận Ấn Thiên với sự kiện kia khác cha, thậm chí coi như là ngầm thừa nhận. Vậy chuyện cấu kết với Lận Ấn Thiên hại chết cha mẹ năm ấy, hắn đương nhiên không thoát khỏi liên quan. Ngươi tra được những thứ này thì chắc là có thể tìm được hung thủ rồi, rất lợi hại rồi. Đừng có ép mình quá."
Nói xong, còn đưa tay đè lên mi tâm của Văn Mặc Huyền, cau mày nói: "Cau mày làm gì, thân thể không tốt, vốn không nên ưu tư quá nhiều. Như vậy tâm thần mệt mỏi không nói, còn hại thân nữa."
Văn Mặc Huyền nghe ngữ điệu khẩn trương của nàng, rất là thức thời mà nới lỏng lông mày. Nhìn thấy nàng cũng bất giác nhăn mày, nhịn không được bật cười, đưa tay nắm lấy ngón tay đặt trên mi tâm mình của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng.
Cố Lưu Tích vốn là ngồi dựa vào nàng, bị nàng kéo một phát té thẳng vào trong lòng nàng, lập tức chịu không nổi, lầm bầm: "Ngươi làm gì thế?"
Văn Mặc Huyền đưa tay vòng lấy ôm nàng, khẽ cười nói: "Ôm ngươi chớ gì, không biết sao?"
Cố Lưu Tích biết rõ nói không lại nàng, hơn nữa tuy rằng Văn Mặc Huyền có hơi gầy, nhưng được nàng ôm vẫn là rất thoải mái. Vì thế cũng mặt dày ôm ngược lại nàng, đặt cằm lên vai nàng, nhắm mắt. Còn âm thầm cẩn thận không đè hết cân nặng cơ thể lên người nàng.
Văn Mặc Huyền cũng không ngờ tới nàng sẽ phản ứng như thế, trên mặt lan ra màu hồng hồng. Sau đó cười cười, ôm cái người đang rất miễn cưỡng kia, nhẹ nhàng đung đưa.
Ngày mùa hè, mặt trời ở Mặc viên sáng chói rực rỡ, nhưng vì cách bố trí tỉ mỉ, nên không có nóng như ở bên ngoài. Cây Hợp Hoan trong đình viện đã ra quả, chỉ còn lẻ tẻ mấy đóa hoa lấp ló trong đống lá. Dưới bóng râm của tàng cây rậm rạp, hai người ôm nhau vô cùng thoải mái. Khóe miệng Cố Lưu Tích mang ý cười, hàng mi dài chớp chớp, trong lòng cũng cực kỳ an bình.
Trong đôi mắt của Văn Mặc Huyền dường như cất chứa một tầng ánh mặt trời, ấm áp, sáng ngời. Miệng còn khẽ hát một khúc ca, mang theo làn điệu Cô Tô đặc sắc dịu dàng. Khúc hát phát ra từ tiếng ca thanh nhã nhẹ nhàng kia, rơi vào tai Cố Lưu Tích, phảng phất như bao trùm cả tấm lòng. Thật là êm tai không gì sánh bằng, khiến nàng chỉ nguyện thời gian cứ dừng lại lúc này đi, vĩnh viễn đừng trôi mất...
Khoảng thời gian êm đềm đẹp đẽ luôn trôi qua rất nhanh. Trong nháy mắt, Tô Nhược Quân đã đi được nửa tháng.
Nửa tháng này, Văn Mặc Huyền chưa từng phát bệnh, bởi vì có Cố Lưu Tích ở một bên đốc thúc nàng ăn cơm, cẩn thận chăm lo, tinh thần tốt hơn nhiều. Cả người vốn khá gầy gò, cuối cùng đã hơi chút béo lên một chút, làm Tô Ngạn cùng Tử Tô nhìn trong mắt mà vui trong lòng, âm thầm cảm thấy được an ủi.
Hôm nay đã là mùng bảy tháng tám, thành Tô Châu trải qua mấy trận mưa, thời tiết cũng bắt đầu se lạnh rồi.
Lúc này, trời sắc dần dần hửng sáng, khối cầu đỏ từ phương Đông từ từ nhô lên. Phía chân trời là một vùng nắng sớm ấm áp. Ánh sáng dịu dàng trải đầy Tây Uyển. Trong nội viện, một nữ tử trẻ tuổi mặc bộ đồ màu trắng, tay cầm một thanh kiếm múa mấy chiêu mây trôi nước chảy. Thân ảnh di chuyển lả lướt tự nhiên vô cùng. Trên trán nàng đã phủ lớp mồ hôi mỏng, nhưng chiêu kiếm kiếm nhưng không hề có xu hướng suy yếu. Một đôi mắt chăm chú tinh thuần, chính là Cố Lưu Tích.
Từ sau khi tìm được Văn Mặc Huyền, nàng hầu như đều đặt tất cả tâm tư trên người Văn Mặc Huyền. Đến Tô Châu đã lâu, nàng xao nhãng chuyện luyện công quá nhiều rồi. Nếu lời nói đùa của Văn Mặc Huyền ngày ấy đề cập đến việc này, nàng cũng không nhớ sực ra nữa. Nhớ lại hồi còn trên núi, mỗi ngày nàng đều rời giường vào giờ Mẹo để luyện kiếm, đến giờ Thìn mới ăn sáng. Ngày nào có nghỉ ngơi cũng phải ngồi vận công mới được. Còn nay, hơn nửa tháng mà ngay cả kiếm cũng chưa đụng tới nữa. Trước đó nàng luôn quyết tâm phải siêng năng luyện võ, để có thể giúp Văn Mặc Huyền. Mà nay lại chỉ nhớ đến ôn hương, khiến nàng cảm thấy thật xấu hổ. Hơn nữa đã lâu không nghiên cứu Lạc Già thập cửu bí quyết, càng cảm thấy thẹn với sư phụ. Cuối cùng quyết tâm, buổi tối trở về Tây Uyển ngủ, nhưng vẫn là dùng bữa với Văn Mặc Huyền mỗi ngày, đợi nàng đi ngủ thì trở lại.
Sau khi luyện xong một lần, Cố Lưu Tích nhìn kiếm trong tay, lông mày bất giác xoắn chặt. Đảo kiếm xoay vòng, lập tức lấy thế, bắt đầu luyện tiếp.
Nhưng vào lúc này, trên con đường mòn nhỏ dẫn tới sân viện, Văn Mặc Huyền trong bộ đô màu tím nhạt ra hiệu cho Tử Hi bên cạnh đi xuống trước, còn mình thì chậm rãi đi vào. Lúc đi đến cổng viện, nàng chậm rãi dừng lại bước chân. Khóe miệng cong lên một nụ cười ấm áp, nàng yên tĩnh xem Cố Lưu Tích luyện kiếm ở đằng kia. Vài tia năng rơi vào trên mặt nàng, càng làm nổi bật thêm vẻ thanh tao nhã nhặn của nàng.
Cố Lưu Tích đã phát giác có người tới từ lâu, chẳng qua nàng dồn toàn bộ tinh thần luyện kiếm nên cho rằng đó là người hầu ở Tây Uyển, vì thế cũng không để trong lòng. Nhưng sau đó, phát hiện hình như người đó cứ nhìn chằm chằm vào nàng, khóe mắt lại quét thấy bóng dáng thanh nhã kia, lập tức vội vàng thu kiếm. Sững sốt một lát sau, nàng mới nhanh chóng lướt đi tới.
"Mặc Huyền, sao ngươi lại tới đây?" Hỏi xong nhìn sắc trời một chút, ngượng ngùng nói: "Ta quên giờ rồi?"
Hôm nay nàng luyện đến bộ kiếm pháp kia, là bộ kiếm pháp mà nàng nghiên cứu sau nhiều lần so chiêu với người ta ở kiếp trước. Nhưng khi đó nàng còn chưa kịp hoàn thiện nó. Hôm nay nhớ đến, luyện mấy lần, lại cảm thấy có mấy chiêu không ổn, nên mới thử đi thử lại cả đỗi, quên mất giờ giấc.
Văn Mặc Huyền nhìn trên trán nàng toàn là mồ hôi, cầm khăn cho nàng lau đi, sau đó buồn khổ nói: "Không phải ngươi quên giờ, là một mình ta ngủ không ngon, tỉnh dậy thì ngươi chưa tới. Cho nên ta liền tự mình đến."
Cố Lưu Tích nghe xong thì ảo não trong lòng, vội lên tiếng: "Ngươi ngủ một mình thì ngủ không ngon sao? Sao lúc trước không nói với ta?" Sau đó lại hối hận: "Là ta không tốt, vốn dĩ ngươi đã khó ngủ, ta còn tưởng sức khỏe ngươi tốt hơn thì sẽ dễ chịu chút ít. Tà ta sơ sót." Nàng muốn về đây ngủ, là vì nghĩ Văn Mặc Huyền trước giờ ngủ ít, sợ mình rời giường sẽ làm nàng tỉnh giấc. Không ngờ biến khéo thành vụng rồi.
Văn Mặc Huyền thấy nàng cấp bách, vội vàng thu hồi vẻ buồn khổ, nghiêm mặt nói: "Không sao, ngươi trở về ngủ cùng ta thì tốt rồi. Ngươi muốn dậy sớm cũng không sao, đến lúc đó ta cũng ngủ nhiều rồi, dậy cùng ngươi cũng được mà. Ngươi cứ luyện công ở ngay Mặc viên đi, ta ở một bên xem, cũng sẽ không khó chịu."
Cố Lưu Tích thầm nghĩ: "Ngươi muốn xem, thì ta còn đâu tâm tư luyện công chứ?" Nhưng nghĩ đến Văn Mặc Huyền ngủ không ngon, lập tức gật đầu đáp ứng. Dù sao đi nữa, chẳng có gì sánh bằng sức khỏe của Văn Mặc Huyền hết.
Văn Mặc Huyền thấy nàng gật đầu, trong mắt trào lên sự vui vẻ. Ngày ấy nàng chỉ đùa một câu, Cố Lưu Tích lại khắc ghi trong lòng. Chẳng những nhớ lại chuyện luyện công, cuối cùng còn không chịu ngủ với nàng, mỗi ngày đều trở về Tây Uyển luyện. Làm nàng buồn bực rất lâu. Trước kia không cảm thấy, nhưng từ khi hai người thẳng thắn tình cảm, buổi tối bên người có một cơ thể ấm áp mềm mại để ôm, nàng liền ngủ rất thoải mái dễ chịu. Vừa rồi tuy có chút giả bộ đang thương để kéo Cố Lưu Tích trở về Mặc viên, nhưng trong đêm bên người trống vắng, lòng nàng cũng vắng vẻ theo. Thật sự là không ngủ ngon được.
Thật ra Cố Lưu Tích cũng không bỏ qua sự nhẹ nhõm trong mắt Văn Mặc Huyền, chỉ là nghĩ, nàng ấy thích có mình ở bên, trong lòng vừa mềm vừa ngọt. Chỉ cần nàng ấy vui vẻ, như thế nào cũng được hết.
Giải quyết xong gúc mắt trong lòng, Văn Mặc Huyền thoải mái không ít. Nhớ đến bộ kiếm pháp của Cố Lưu Tích khi nãy, đưa tay giúp nàng chỉnh lại mấy lọn tóc rồi, ôn nhu nói: "Vừa rồi ta thấy lúc ngươi múa kiếm cứ nhíu lông mày mãi. Có vài chỗ còn hơi ngập ngừng, có gì không đúng sao?"
Cố Lưu Tích hơi kinh ngạc ngẩng lên đầu, lập tức nhớ đến lần trước nàng ấy chỉ bằng hơn mười chiêu mà đã thăm dò được chiêu thức của hắc y nhân nọ, lại cảm thấy bình thường, mở miệng nói: "Đúng vậy, bộ kiếm pháp kia vốn thiên về nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng tác dụng lại thường xuyên chậm, chưa đủ lực. Ta có sửa lại một ít chiêu thức, có mấy chỗ cứ mãi không thể trôi chảy, sơ hở cũng lộ ra nhiều hơn."
Trong mắt Văn Mặc Huyền tràn đầy ý khen ngợi: "Thì ra là ngươi sửa lại. Vốn dĩ ta thấy nó khá quen mắt, nhưng so với Tam Thanh kiếm pháp thì hơn vài phần đại khí, bù qua vẻ hoa lệ của nguyên bản, nhưng uy lực chưa bằng khuyết điểm." Nàng ánh mắt khá nóng bỏng, cũng có vài phần vui vẻ. Cố Lưu Tích mới chừng ấy tuổi mà có thể thông hiểu những đạo lý ấy, cũng tự biết hoàn thiện kiếm chiêu, đúng là kỳ tài.
Cố Lưu Tích bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, nghe nàng nói xong thì lại giật mình. Mặc dù Tam Thanh kiếm pháp không hẳn là tuyệt diệu, nhưng đó là kiếm pháp độc đáo mà môn phái của sư phụ nàng sáng tạo nên. Môn phái của sư phụ bị diệt đã lâu, ông ấy lại ẩn cư, theo lý, trên giang hồ không còn ai tập nữa cả. Dù cho có người có thể nhận ra, đó cũng nên là nhân vật của thế hệ trước chứ. Văn Mặc Huyền cùng lắm chỉ mới mười tám tuổi, sao có thể hiểu được?
Nhìn ra được sự nghi ngờ của nàng, Văn Mặc Huyền cười cười: "Đợi tí nữa ta sẽ nói với ngươi. Còn bây giờ bàn một chút về kiếm chiêu của ngươi nhé. Ngươi làm lại một lần cho ta xem chút đi."
Cố Lưu Tích khẽ gật đầu, nhập tâm, tập trung tư tưởng, ra giữa sân múa lại một lần nữa.
Bình luận truyện