Chương 49
Văn Mặc Huyền bấm dây đàn, nhìn những gọn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Bốn cái bóng từ chiếc thuyền đối diện, thân ảnh nhẹ nhàng, đạp lên mặt nước mà đến.
Sắc mặt mấy người Tử Hi đầy vẻ vui mừng, Văn Mặc Huyền thì lại quay đầu nhìn Cố Lưu Tích.
Không lâu sau, hai nam hai nữ đã đặt chân lên đầu thuyền, thấy Văn Mặc Huyền ngồi xếp bằng bên trong, đồng loạt nửa quỳ xuống dưới, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ tham kiến các chủ!"
Văn Mặc Huyền có vẻ bất đắc dĩ, hòa nhã nói: "Đã nhiều năm qua rồi, mỗi lần mấy người đều bắt đầu bằng loại nghi thức này, đứng lên đi."
Lúc bốn người quỳ xuống, cũng đều thăm dò khí sắc của Văn Mặc Huyền. Dưới ánh đèn lờ mờ, da dẻ tuy còn có hơi tái, nhung giọng nói vẫn đều đều bình thản, tinh thần cũng khá tốt. So với mấy năm trước, đã tốt lên rất nhiều, vội vàng đứng lên, nét mặt tràn đầy vui sướng.
Nữ tử mặc áo tơ trắng đứng giữa cười nói: "Các chủ, cả năm trời chúng ta khó khăn lắm mới đến thăm người được, cho dù là nghi thức xã giao cũng không thể thiếu. Chẳng qua đã nhiều năm, hiếm khi thấy Các chủ đánh đàn, đúng là thiếu chút nữa chúng ta đã bỏ lỡ rồi."
Mấy người khác cũng phụ họa theo, Văn Mặc Huyền cười cười cho bọn họ ngồi xuống.
"Ta chỉ tùy tiện đánh một khúc, không sánh bằng A Nguyệt dụng tâm."
Nguyệt Khanh nở nụ cười, cẩn thận nhìn Văn Mặc Huyền.
Mà Cố Lưu Tích ngồi ở một bên, cất dấu tâm tình vào trong, ngồi dậy rót trà cho bốn người.
Mấy người Nguyệt Khanh đã sớm chú ý tới Cố Lưu Tích ở bên cạnh Văn Mặc Huyền, nhớ đến chuyện Tô Ngạn nói trong thư, cũng đều bất động thanh sắc mà nhìn nàng.
Vừa rồi Cố Lưu Tích trầm mặc chẳng qua là vì bỗng thấy mặt Tô Vọng. Kiếp trước lúc Văn Mặc Huyền chết, nam nhân đi theo bên người nàng chính là hắn. Trong nháy mắt không thể tránh né nhớ tới tình cảnh lúc đó, nhưng nhớ tới người vẫn luôn ngồi cạnh, nàng đã thu dọn nỗi đau đó lại rất nhanh, vừa vặn nở nụ cười với mấy người họ.
Thấy nàng như thế, Bạch Lăng nhíu mày, cười khẽ: "Các chủ, vị này chính là Tích nhi cô nương kia ư?"
Văn Mặc Huyền không nói, chỉ quay qua cười cười với Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích bị nàng cười đến nóng mặt, nhưng vẫn lịch sự đáp lời: "Tại hạ Cố Lưu Tích, đã từng nghe Mặc Huyền nhắc tới các vị, vẫn luôn thấy tò mò. Hôm nay cuối cùng cũng may mắn gặp được rồi. Nhưng ta chỉ biết, đây là Bạch Lăng cô nương, vị kia là Nguyệt Khanh cô nương, còn có Tô Vọng, Tô đại ca, vị còn lại là ai thì ta không rõ."
Bạch Lăng có chút kinh ngạc, chỉ vào nam tử áo đen nói: "Đây là Tô Khải, Phó đường chủ Tuyền Cơ đường." Sau đó nói với Văn Mặc Huyền: "Các chủ, chẳng lẽ ngài giới thiệu chúng ta còn dùng tới tượng nhỏ ư. Sao mà Tích nhi cô nương chỉ nhìn một lần đã nhìn ra ai là ai rồi?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu, đôi mắt mang theo một chút tiếu ý. Nàng chỉ đề cập với Cố Lưu Tích tên và chức vị của mấy người họ thôi.
"Mặc Huyền chỉ nói sơ qua cho ta về chuyện của mấy vị quản sự thôi. Ta cũng là đoán bừa, may sao lại đoán trúng."
Từ câu đầu tiên, Nguyệt Khanh vẫn ở bên yên tĩnh nhìn Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích, lúc này nghe nàng nói xong, cất giọng nhàn nhạt: "Thế mà lại bị Lưu Tích cô nương nhìn rõ hết. Nghĩ đến bình thường chúng ta cứ đòi che giấu thân phận, sợ là bịt tai mà đi trộm chuông rồi."
Thần sắc Văn Mặc Huyền hơi chững lại, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Khanh, thấy nàng có chút mất tự nhiên mà dời ánh mắt, Bạch Lăng bên cạnh thì âm thầm túm ống tay áo của nàng.
Giọng Nguyệt Khanh nói mấy lời này rất kỳ quặc, làm khung cảnh có chút lúng túng. Văn Mặc Huyền thấy Cố Lưu Tích có chút sững sờ, lông mày bất giác nhíu lại.
Cố Lưu Tích đương nhiên phát giác địch ý trong câu nói của Nguyệt Khanh, thấy khá là buồn cười. Nếu nàng chỉ là cô nương mười sáu tuổi đơn thuần, sợ là thật sẽ không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng này nàng đã bên cạnh Nhiễm Thanh Ảnh ở kiếp trước, còn có tình cảm với Văn Mặc Huyền ở kiếp này, nàng đương nhiên đoán được nguyên do của nó rồi. Liếc mắt nhìn Văn Mặc Huyền, phát hiện nàng ấy đang nhíu mày, vội vàng tiếp lời: "Nguyệt Khanh cô nương nói đùa rồi, hôm nay mọi người đến thăm Mặc Huyền, đương nhiên sẽ không ẩn thân như mọi ngày, ta cũng coi như được hưởng chút lợi, được nhìn thấy chân thân của các vị. Vả lại ta cũng không chắc chắn, còn nghĩ nếu có đoán sai, sẽ mượn Mặc Huyền ba phần tình, để mấy vị bỏ qua cho ta một hồi."
Cố Lưu Tích tỏ như hời hợt, trong giọng nói pha thêm chút vui đùa, cộng với nụ cười dí dỏm, đã bộc lộ nét ngây thơ đúng tuổi của nàng. Vì thế mấy người kia cũng nở nụ cười, không chấp nhất sự lúng túng trước đó nữa.
Văn Mặc Huyền nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt dẫn theo tiếu ý, thực sự không giấu được vẻ cưng chiều.
Nguyệt Khanh chớp mắt mấp máy môi, rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Văn Mặc Huyền quét mắt nhìn mấy người họ, dò hỏi: "Có phải trên đường gặp phải phiền phúc không?"
Tô Vọng lập tức trả lời: "Đúng vây. Lúc vào Thái Hồ, phát hiện chiếc thuyền đánh cá nhỏ như hữu ý vô ý đi theo chúng ta, chúng ta vòng đường, giải quyết bọn hắn rồi. Sau đó đổi lại thuyền chạy tới, vậy mới chậm trễ."
"Vậy lúc tới đây, đã không còn ai theo đuôi nữa?" Văn Mặc Huyền bưng chén trà lên, nhỏ giọng hỏi.
"Dạ!"
Bạch Lăng cũng có hơi lo lắng: "Các chủ, hình như Tâm Tích các đã bị bại lộ. Gần đây mấy cứ điểm ở Dự châu đều bị phát hiện rồi, thậm chí còn giao thủ với người của chúng ta nữa. Trên đường tới đây có người lặng lẽ đi theo, chắc là muốn do thám xem chúng ta đi đâu đây mà."
"Đã điều tra ra ai đang thăm dò Tâm Tích các chưa?"
"Đã tra rồi, trước mắt đều là mấy bang phái nhỏ, như Thất Tinh môn, Lưu Sa bang. Lần này người đi theo chúng ta công phu không tệ, có vẻ là Lạc Hà lâu." Nói đến đây Bạch Lăng bỗng nhiên bỏ chèn thêm một câu: "Trước đó không lâu, Nhược Quân có truyền tin đến, nàng đã giáp mặt với Lạc Hà lâu, cứu được một người, còn nói kẻ đó là tội đồ phản bội Lạc Hà lâu."
"Tỷ ấy không sao chứ?"
"Các chủ yên tâm, tất cả đều mạnh khỏe."
Văn Mặc Huyền gật đầu, rồi trầm ngâm không nói.
Thất Tinh môn, Lưu Sa bang, hai cái tên này, Cố Lưu Tích cảm thấy hơi quen quen. Suy nghĩ một chút, nàng bỗng nhiên nhớ đến, nàng đã từng đến Lưu Sa bang, còn là đi cùng Nhiễm Thanh Ảnh nữa. Lúc ấy hình như là đi gặp một người bị Lưu Sa bang bắt. Cố Lưu Tích nhíu nhíu mày, xem ra Minh U giáo đã chú ý tới Tâm Tích các, hơn nữa dường như là sớm hơn ở kiếp trước rất nhiều. Chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Văn Mặc Huyền thấy nàng ngồi đó nhíu mày, thì mở miệng hỏi: "Tích nhi, làm sao vậy?"
Cố Lưu Tích vội dãn cơ mặt, đáp: "Ta chỉ là đang nghĩ, Tâm Tích các ẩn nấp lâu như vậy, chưa từng có sơ hở, Thất Tinh môn cùng Lưu Sa bang đều là môn phái nhỏ, làm sao có thể nghĩ tới đây? Hơn nữa dù có là cứ điểm nào, thì sao bọn hắn lại không biết tự lượng sức mình, cả gan xâm phạm tới mấy chỗ liền được."
"Cho nên sau lưng chúng, nhất định có người giúp đỡ." Mấy người Tô Vọng cũng nghĩ như vậy, thuận thế nói tiếp.
"Lại nói, dù là giúp đỡ, thì ai sẽ phí tâm nâng đỡ hai môn phái nhỏ, đối phó với một thế lực dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Hơn nữa những hành động này đối với Tâm Tích các mà nói, chẳng ảnh hưởng nhiều."
Văn Mặc Huyền nghe Cố Lưu Tích nói xong, mới tiếp lời: "Cho nên chẳng qua là thăm dò, hơn nữa bọn hắn biết rõ mấy ngày tới các ngươi sẽ đến Tô Châu, hoặc là nói, bọn hắn muốn thăm dò ra thân phận của ta."
Đám người Nguyệt Khanh biến sắc: "Sao có thể?!"
Nếu như Văn Mặc Huyền đoán không sai, kia tất nhiên là phản đồ của Tâm Tích các. Thân phận của Văn Mặc Huyền luôn là tuyệt mật, người thật sự biết rõ thân phận của nàng chỉ có mấy Đường chủ và Phó đường chủ, và cũng chỉ có những đó mới biết bọn hắn sẽ đến đến Tô Châu tìm Văn Mặc Huyền trước Trung thu. Nhưng nhóm người này đều là Văn Mặc Huyền tự tay bồi dưỡng, liệu sẽ có người bán đứng nàng sao?
Hiểu được bọn họ nghĩ gì, Văn Mặc Huyền nhấp một ngụm trà: "Người tự tay ta chọn, không có ai phản bội ta. Hơn nữa những người đó chẳng qua chỉ đi theo các ngươi thôi, trong thành Tô Châu cũng không có động tĩnh cho thấy có người đang tìm ta. Nếu bọn họ làm phản, sợ là có thể tìm được ta ngay thôi. Ta cảm thấy người này biết rõ sự hiện hữu của ta, biết được các ngươi sẽ đến gặp ta, nhưng lại không biết rõ ta là ai."
Mấy người Tô Vọng lập tức lâm vào trầm tư, sắc mặt cũng dần khó coi. Có rất ít người biết họ sẽ gặp các chủ định kỳ, hầu như đều là người mà bọn hắn tin cậy trong mấy năm gần đây, cũng biết không ít chuyện trong các. Nếu thực sự có người phản loạn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Văn Mặc Huyền nói xong câu đó thì không nói nữa, có điều nét mặt có vẻ không hề gợn sóng kia lại mơ hồ lộ ra sự lạnh lẽo rợn người. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đảo mắt qua mấy người có mặt, nhỏ giọng nói: "Ta từng nói, ta không bắt buộc bọn họ bán mạng cho ta, nếu như muốn sống an cư lạc nghiệp, lúc nào cũng có thể bình yên rời đi. Nhưng nếu đã chọn ở lại, ta muốn, chính là tuyệt đối trung thành. Ta có thể khoan dung người phạm sai lầm, nhưng không thể khoan dung kẻ phản bội. Nguyệt Khanh, Bạch Lăng, các ngươi mất chức."
Văn Mặc Huyền luôn ấm áp, nhưng không ai dám chạm đến điểm điểm mấu chốt của nàng. Người đã trải qua nhiều trắc trở như thế, thì sao có thể ấm áp, một khi động đến giới hạn, càng khiến người ta khiếp sợ. Giọng nói của Văn Mặc Huyền mặc dù vẫn hoà dịu, nhưng sự lạnh nhạt trong đó lại rõ mồn một. Bạch Lăng cùng Nguyệt Khanh biến sắc, ngồi dậy quỳ xuống, gấp giọng nói: "Các chủ thứ tội!"
Tô Vọng cùng Tô Khải cũng quỳ xuống theo: "Thuộc hạ cũng có sơ suất."
Cố Lưu Tích muốn nói lại thôi, sợ Văn Mặc Huyền tức giận quá mức, rồi lại không muốn can thiệp quyết định của nàng.
"Đứng lên." Giọng điệu của Văn Mặc Huyền bình thản, nhưng lại mang theo áp lức khiến người ta không thể chối từ.
Mấy người Bạch Lăng hai mặt nhìn nhau, thấp thỏm không yên mà đứng ở một bên.
"Ta cũng không phải là muốn truy cứu, chỉ muốn các ngươi chớ có chủ quan. Chuyện như thế, ta không muốn có lần sau! Lập tức truyền tin cho mọi người trong các ở khắp nơi, đề cao cảnh giác, ngoài Huyền Vũ Lệnh, các chỉ lệnh khác đều hết hiệu lực. Đem hết tất cả tin tức của những người tình nghi đến cho ta, âm thầm truy lùng, không được để kẻ nào thoát!"
Bạch Lăng chỉnh lại thần sắc, cung kính đáp: "Dạ!"
Văn Mặc Huyền nói thêm: "Còn nữa, tiếp tục trông chừng Minh U giáo cùng Danh kiếm sơn trang, bất luận chuyện gì, nhỏ nhặt cỡ nào cũng không được bỏ qua. Gần đây Lạc Hà lâu không an phận, nếu Nhược Quân giao thủ cùng bọn hắn, vậy để Ám Ảnh đường lo cái đám liều mạng đến không chết không thôi gọi là sát thủ đó đi."
Tô Vọng vội vàng gật đầu thưa dạ, Bạch Khanh lại có chút lo lắng: "Các chủ, vậy thân phận của người thì sao, có cần phái người tạm thời quấy nhiễu tầm mắt của bọn hắn không."
"Không vội, tin chắc rằng bọn hắn cũng đang như lọt vào sương mù rồi, cứ để bọn họ tìm đi. Nay tất cả đều đã thỏa đáng, dù hoàn toàn ngả bài cũng không sao cả. Ta đã chuẩn bị cho bọn hắn một vở kịch rồi, về phần có thể diễn ở đâu khi nào, thì phải xem thử ai nhanh hơn." Đôi mắt Văn Mặc Huyền ngậm tiếu ý, nhưng chẳng hề ấm áp như thường ngày. Một người vẫn luôn hiền hòa, lúc này lại như bọc một tầng lãnh khí.
Mấy người Tô Vọng đương nhiên cảm nhận được luồng khí lạnh này của Văn Mặc Huyền. Bọn họ mưu tính mấy năm, một mực ẩn danh, hôm nay cuối cùng có thể chân chính thi triển thân thủ rồi. Bầu không khí đầy áp lực khi nãy hoàn toàn bị quét mất, mấy người đồng loạt nói: "Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực!"
Văn Mặc Huyền gẩy gẩy dây đàn, không nhanh không chậm nói: "Dựa theo tình hình trước mắt, vai hay mở màn trước, trước tiên có thể hâm nóng trận thế đã. Các ngươi từ xa chạy đến sợ cũng mệt mỏi, trước hết để Tô Ngạn dẫn đi nghỉ ngơi đi. Chuyện trong các, ngày mai lần lượt nói cho ta nghe chút."
Mắt thấy bầu không khí cuối cùng cũng hòa dịu, Tô Ngạn vội tiếp lời: "Chủ tử về nghỉ trước đi ạ, ta và bọn Bạch Lăng thuận tiện bàn một chút về vài chuyện tra được gần đây."
Văn Mặc Huyền gật đầu. Lúc này thuyền đã cập bờ, Cố Lưu Tích vẫn luôn im lặng lắng nghe mọi người nói chuyện mới đứng lên, đưa tay xoa tay nàng. Vẫn lạnh buốt, nhịn không được mà giúp nàng khóa chặt áo choàng, gật đầu chào từ biệt với mấy người Tô Vọng.
Khuôn mặt Văn Mặc Huyền dịu dàng như trước, vẻ lạnh lùng thoáng qua kia dường như là ảo giác của mọi người vậy. Xoay người muốn rời thuyền cùng Cố Lưu Tích, đi được hai bước, Văn Mặc Huyền lại dừng bước, xoay người, khẽ nói: "Mọi người đều ở đây, ta muốn nhắc đến một yêu cầu."
Mấy người Bạch Lăng nghe nói, mới tập trung chăm chú nhìn nàng.
Văn Mặc Huyền cúi đầu nhìn Cố Lưu Tích, cầm tay của nàng, nghiêm mặt nói: "Sau này dù là tình huống nào, cũng bất luận có mặt ta hay không, chỉ cần các ngươi còn nhận ta là các chủ, đối đãi với ta thế nào, liền đối đãi với nàng như thế. Có thể không?"
Mấy người Nguyệt Khanh đều cả kinh, Cố Lưu Tích xiết chặt tay Văn Mặc Huyền tay, vội kêu lên: "Mặc Huyền!"
Văn Mặc Huyền tỏ ý nàng đừng mở miệng, dưới ánh trăng, mặt nàng trong có vẻ nhạt nhẽo, chỉ lẳng lặng nhìn những người đã đi theo nàng từ nhỏ. Trong giong nói không có ý bắt buộc, không mang theo mệnh lệnh, dường như chỉ là một câu đề nghị với những người bạn, nhưng lại khiến mấy người ở đó như muốn ngạt thở. Ý tứ trong câu nói của Văn Mặc Huyền đã rõ ràng, thay vì bảo muốn mọi người đối đãi ngang hàng với Cố Lưu Tích, không bằng nói, là hy vọng sau khi nàng mất, Tâm Tích các cũng có thể che chở Cố Lưu Tích.
Cũng không phải là Văn Mặc Huyền bi quan, nhưng đối với người trong lòng, nàng luôn cảm thấy tất cả mưu tính cũng không đủ chu toàn. Nàng chỉ có thể cân nhắc đến tất cả những kết cục xấu nhất có thể trước khi sự tình còn chưa phát sinh mà thôi.
Nguyệt Khanh mang suy nghĩ phức tạp nhìn Văn Mặc Huyền, lại nhìn chằm chằm vào Cố Lưu Tích đứng một bên với bộ mặt âm trầm, sau đó nhắm lại mắt.
Mấy người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Tô Vọng miễn cưỡng mở miệng: "Các chủ, cái mạng này của Tô Vọng là người cho, dù như thế nào, chỉ cần là Các chủ muốn, Tô Vọng muôn lần chết không chối từ!"
Sắc mặt mấy người Bạch Lăng kỷ nhân có vẻ đau xót, sau đó chớp mắt cùng nói: "Chỉ cần Các chủ muốn, muôn lần chết không từ!"
Văn Mặc Huyền khẽ cười cười, nói: "Cảm ơn."
Xoay người đi theo Cố Lưu Tích bước lên bờ hồ, bóng lưng gầy gò đó vẫn tao nhã thanh tú, đồng hành cùng người bên cạnh, cuối cùng đã giảm bớt đi phần hiu quạnh của ngày xưa. Hai người họ từ từ biến mất trong màn đêm.
-------
Editor có lời muốn nói: Các chủ dù có dễ thương cỡ nào thì vẫn là các chủ, lúc cần thì cũng có khí thế bức người đó~~ oai quá oai quá~
Bình luận truyện