Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 47: Vạch trần



Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh mượn giấy chứng minh, sổ ngân hàng của cậu cả, vội vã chạy tới ngân hàng gần nhất. Chờ khi ngân hàng mở cửa, Cố Thanh liền nhanh chóng giải quyết hết số nợ, nhìn sổ tiết kiệm hiển thị con số ba vạn, Cố Thanh thoải mái thở 1 hơi.

Trở lại tiệm cơm, nhìn Mã Tú Cầm đứng trước quầy thu ngân, Cố Thanh lộ ra nụ cười hiếm thấy, Cố Thanh đi tới nhà bếp giao sổ cho mẹ, nói mật mã xong, liền thay đồng phục trắng đi làm việc.

Buổi chiều, 2 mẹ con Mã Tú Cầm ra ngoài dạo phố, Cố Thanh ngồi trong tiệm cơm, lấy quạt, nghe mẹ và cậu cả nói chuyện phiếm, Cố Thanh rất hưởng thụ không khí yên bình như vậy, không có ưu thương không có tranh cãi ầm ĩ, nghe mẹ vẻ mặt hạnh phúc kể chuyện khi còn bé ở quê cùng nhau xuống hồ bắt cá, lên núi hái măng, tuy rằng rất khổ cực nhưng bình dị, cũng đầy vui vẻ hạnh phúc.

Cố Đại Dũng có chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Cố Thanh, rít 1 hơi thuốc, nhịn không được thở dài nói:

“Văn Phái a, từ nhỏ đến lớn em rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu không phải họ Mạnh…”

“Anh hai!” Mẹ Cố đột nhiên lớn tiếng ngăn cản Cố Đại Dũng tiếp tục nói.

Cố Thanh kinh hoảng, trực giác nói cho cậu biết lời của cậu cả đang nói và việc mẹ muốn che giấu có liên quan đến người cha trên danh nghĩa của cậu, dường như cha cậu họ Mạnh.

Cố Thanh tuy rằng hiếu kỳ về cha mình, nhưng thân thể đã thay đổi linh hồn, cùng mẹ sớm chiều ở chung, gắn bó với nhau, khiến cậu đối với mẹ dần cảm nhận được tình thương nơi bà, dù có biết tên người cha kia hay không, Cố Thanh ngoại trừ hiếu kỳ, thì đa phần là bất mãn và khỉnh bỉ, 1 người đàn ông không có trách nhiệm, để người phụ nữ và con mình phải chịu khổ, Cố Thanh tuyệt không thể có chút hảo cảm nào.

Cố Thanh không phải ngu ngốc, tuy rằng mẹ chưa bao giờ nói tới cha, nhưng chỉ cần kết hợp những gì mẹ nói và làm thường ngày, cẩn thận liên tưởng, Cố Thanh cũng có thể hiểu đại khái.

Khi mẹ rời nhà thì mới mười tám tuổi, vẫn là 1 thiếu nữ thôn quê ngây thơ, ở 1 nơi tư tưởng lạc hậu quá lâu, đã quen cách sống truyền thống ở nông thôn, một cô gái trẻ mang thai là chuyện kinh khủng tới mức nào. Cố Thanh nghĩ, mẹ là vì bảo vệ đứa con trong bụng mới phải rời khỏi nơi mình sống từ nhỏ đến lớn, lẻ loi một mình tới 1 thành thị xa lạ. Một cô gái quê trẻ tuổi, không tiền, lại mang thai, cuộc sống của bà gian khổ thế nào, Cố Thanh không cần tự mình trải qua cũng có thể hiểu rõ, cậu cũng là một cô nhi, cậu biết cuộc sống khó khăn và đau khổ, nếu như không phải có 1 lòng tin vững chắc chống đỡ, thì không thể nào kiên trì được.

Mỗi khi tự nghĩ đến, Cố Thanh lại canh cánh trong lòng, không thể bỏ xuống, trong lòng khó chịu, khiến cậu khó thở, cậu không biết người đàn ông họ Mạnh kia vì sao lại bỏ rơi người hiền lành như mẹ, cậu cũng không muốn phí thời gian đi đoán, Cố Thanh chỉ cần vừa nghĩ đến cái người đàn ông vô trách nhiệm kia đã khiến mẹ đau khổ, khiến 2 mẹ con “Cố Thanh” phải sống khổ cực, cậu liền cảm thấy người đàn ông đó không đáng được tha thứ.

Bị em gái quát, Cố Đại Dũng cũng lập tức ý thức được mình đã lỡ lời về sai lầm năm xưa trước mặt cháu trai, hắn ảo não vỗ trán, nhíu mày tiếp tục hút thuốc lá, trong mắt là hổ thẹn và yêu thương.

Trong tiệm cơm, nhất thời, im lặng đáng sợ, chỉ có thể nghe được tiếng quạt kẽo kẹt và tiếng gió thổi, ba người, đều có tâm sự, không ai phá vỡ sự yên lặng này.

Cánh cửa cuốn đã hạ xuống, đột nhiên truyền đến tiếng gõ, Cố Thanh nhanh chóng đi tới mở cửa, nhìn thấy hai người ngoài cửa thì, mở to 2 mắt, vẻ mặt không dám tin.

“Sao anh lại tới đây?”

Cố Thanh nghi hoặc nhìn Tần Lực Dương mặt quần áo đơn giản, trong lòng ôm Tần Gia Bảo, hỏi.

Tần Lực Dương nhìn vào bên trong một chút, phát hiện mẹ Cố và cậu của Cố Thanh đều ở đây, nên nuốt xuống lời tâm tình đã chuẩn bị sẵn, chỉ cười gật đầu, ôm Tần Gia Bảo vào tiệm cơm, chào hỏi hai vị trưởng bối.

Cố Thanh vừa định kéo cửa xuống, chợt nghe Tần Gia Bảo lớn tiếng kêu lên, giọng nói lo lắng: “Anh gấu lớn, tiểu Hy còn ở phía sau, đừng đóng cửa.”

Cố Thanh sửng sốt một chút, mới hiểu được”tiểu Hy” trong miệng Tần Gia Bảo, chính là cậu bé tên “Tống Hy”, nghĩ như vậy, Cố Thanh cũng đứng ở ngoài cửa, không hiểu sao Tần Lực Dương lại đưa bọn nhóc tới đây: “Tiểu Hy đi đâu vậy, sao 2 người lại tới trước?”

Tần Gia Bảo vỗ vỗ vai ba ba, ý muốn Tần Lực Dương thả mình xuống, sau đó mới chạy tới cửa, ôm đùi Cố Thanh làm nũng nói: “Cục cưng muốn ăn kem, tiểu Hy đi mua.”

Cố Thanh khom người, buồn cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tần Gia Bảo, giả vờ giáo huấn nói: “Được lắm, lại dám xem người ta là bảo mẫu, tiểu Hy là bạn bè, không được khi dễ người ta, có biết không.”

Tần Gia Bảo ủy khuất ngẩng đầu nhìn Cố Thanh, chu môi nói: “Là tiểu Hy tự nguyện, cậu ấy nói em là vợ bé nhỏ, cậu ấy cam tâm tình nguyện giúp em mua.”

Cái mũi nhỏ của Tần Gia Bảo vẫn bị Cố Thanh nắm lấy, khi nói mang theo một chút ngọng nghịu, hơn nữa trẻ con có cách nói ngây thơ, nhưng vẫn khiến cho Cố Thanh hoảng hốt.

Tống Hy dù sao cũng là trẻ con, lần đầu tiên đến thành C, không quen đường, Cố Thanh sợ nó đi lạc, liền nói với mẹ, ôm lấy Tần Gia Bảo đi tới siêu thị nhỏ bên kia, trên đường còn không quên trêu đùa: “Cục cưng là nam, tương lai phải cưới vợ, không thể làm vợ bé nhỏ của Tống Hy, có biết không?”

Tần Gia Bảo mở to đôi mắt đen, vẻ mặt thất vọng nhìn Cố Thanh: “Anh gấu lớn, cục cưng không thể làm vợ bé nhỏ của tiểu Hy sao?”

Cố Thanh nghiêm túc gật đầu, giải thích: “Bởi vì cục cưng là nam, tiểu Hy cũng là nam, cậu bé thì không thể làm vợ của 1 cậu bé khác.”

Vừa nghe lời này, Tần Gia Bảo liền không hài lòng, bé lập tức sửa lại: “Anh gấu lớn và ba ba cũng đều là nam a, nhưng ba ba nói anh gấu lớn là vợ của ba ba, anh gấu lớn cũng chưa từng nói sai ni.”

Nghẹn lời, Cố Thanh rốt cuộc nhận rõ sự thật, cậu cư nhiên bị một 1 đứa trẻ 4 tuổi nói đến mức á khẩu không trả lời được, Cố Thanh nuốt nước bọt, cố gắng nhớ lại những điều mà cái miệng không biết kiềm chế của Tần Lực Dương đã nói trước mặt bé.

Tống Hy xa xa đã thấy Tần Gia Bảo được Cố Thanh ôm, nhận tiền thối của ông chủ, bước nhanh tới chỗ họ, Tần Gia Bảo cũng được Cố Thanh thả xuống.

Tống Hy cẩn thận mở bao, đưa cho Tần Gia Bảo, căn dặn nói: “Cắn từ từ thôi, đừng để bị lạnh.”

Tần Gia Bảo liều mạng gật đầu, nhưng miệng lại không kiên dè há to ra cắn, híp mắt, hạnh phúc hưởng thụ, sau đó còn đưa cho Tống Hy, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Hy, cậu cũng ăn đi, kem rất ngọt a.”

Tống Hy nhìn chằm chằm chỗ Tần Gia Bảo đã cắn qua không nói lời nào.

Cố Thanh nhìn đôi mắt hơi xanh của Tống Hy, tưởng cậu bé ghét bỏ thứ đã bị người ta ăn rồi, liền mở miệng nói: “Anh mua … cho em 1 cây khác.”

Tống Hy lắc đầu, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Gia Bảo, cắn ngay vào chỗ bé đã cắn trên que kem.

Tần Gia Bảo cười đến thoải mái ngọt ngào, Tống Hy biểu tình nhàn nhạt, nhưng ở chung với Tống Hy một thời gian Cố Thanh nhìn ra được cậu bé đang hài lòng.

Tống Hy và “Cố Thanh” giống nhau, từ nhỏ đã sống trong gia đình mồ côi cha, chỉ là “Cố Thanh” may mắn hơn, cậu có 1 người mẹ hiền lành chăm chỉ, còn mẹ Tống Hy vừa lười biếng lại bạo lực, tuổi còn nhỏ như vậy, mà đã khiến Tống Hy có tính cách lạnh lùng lại trưởng thành trước tuổi. Do cùng cảnh ngộ, Cố Thanh đối với Tống Hy vừa yêu thương vừa thương tiếc, cậu nhịn không được muốn cho đứa trẻ bất hạnh này nhiều tình thương và quan tâm.

Chờ lúc ba người chậm rãi trở về tiệm cơm, thì thấy Tần Lực Dương đã đứng mở cửa xe, bảo họ nhanh lên xe, Cố Thanh tuy rằng không hiểu nguyên do, nhưng thấy mẹ và cậu ngồi ở ghế sau, liền nắm tay 2 đứa trẻ đi qua.

Ngồi ở ghế phó lái, Cố Thanh mới biết được thì ra Tần Lực Dương muốn dẫn họ đi ăn hải sản, Cố Thanh không muốn hắn lãng phí tiền, nói ở nhà làm cơm tốt hơn, Tần Lực Dương vẫn nghe “vợ yêu” nhà mình oán giận lải nhải, cũng không phản bác, nhưng mẹ Cố lại cắt ngang lời Cố Thanh: “Con à, sao lại nói thế?”

Cố Thanh cắn môi, không nhắc lại, nhưng mắt vẫn oán hận liếc nhìn Tần Lực Dương, Tần Lực Dương bất đắc dĩ nhún vai, hắn vô tội nhất a, lại luôn phải chịu trách nhiệm nặng nhất, nhưng, hắn cũng đành chịu đắng để ăn ngọt, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của hắn.

Nhà hàng hải sản này đã có lịch sử trăm năm, có người nói rất nhiều cán bộ có công với đất nước đều đã đến đây ăn, Cố Thanh đối với chuyện này luôn không có ý kiến, nhưng phải thừa nhận, nhà hàng này nấu rất ngon.

Tần Lực Dương nhân lúc đi WC, tay chân gần như lập tức vươn tới kéo Cố Thanh vào chỗ rẽ, ngoại trừ người làm vệ sinh, rất ít người sẽ đi ngang qua đây.

Tần Lực Dương gấp gáp khó nhịn mà hôn lên, ôm lấy Cố Thanh hung hăng hôn tới, hai người tính ra đã 1 tháng xa nhau, nhưng cảm giác gần như đã 1 đời.

Một ngày không gặp như cách tam thu, cũng không hơn gì thế này.

Bóng dáng hai người bị ngọn đèn mờ nhạt che khuất, tình nhân yêu nhau, phải chịu 1 tháng chia lìa, tình cảm mãnh liệt thiêu đốt càng thêm mạnh mẽ, dục vọng trong nháy mắt bốc cao.

Tần Lực Dương và Cố Thanh đang hôn sâu sắc, nhiệt tình, nồng nàn. Ai cũng không chú ý phía sau chỉ là 1 bức tường thủy tinh trong suốt, đối diện 1 hành lang nhỏ hẹp.

Hai người phân ra trở về, khi Cố Thanh vào phòng, khóe môi rõ ràng sưng đỏ, mẹ Cố lo lắng nhìn con, chỉ sợ là dị ứng hải sản, Cố Thanh xấu hổ lắc đầu, nói rằng ăn quá nhiều ớt.

Lúc Cố Thanh rời đi không lâu sau, Tần Lực Dương liền nhận được điện thoại của quản lí gọi tới, nói là hạng mục gặp khó khăn, cần tổng tài tự mình xử lý gấp. Tần Lực Dương tuy rằng không muốn, nhưng cũng không mất lý trí, đi thanh toán trước xong, rồi nói với mẹ Cố và Cố Đại Dũng, mang theo hai đứa trẻ rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện