Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 105: Đê tiện vô sỉ!



“Mau, mau đỡ Đinh nữ quan vào trong phòng nằm, mau sắc thuốc, mau!” Ngô Thư Triết trước kia bị bệnh dịch tả cũng không nặng, lại được Đinh Tử cẩn thận chiếu cố, thân thể tốt, bách tính trong thành trừ phi bị bệnh nặng nếu không sẽ tự điều trị. Dịch bệnh dịch tả cơ bản cũng được khống chế hơn phân nửa, mặc dù lần này bệnh chứng làm cho bách tính trong thành chết ít nhất hơn bốn mươi người, nhưng những thứ này đều là nhờ Minh thành có Đinh Tử.

Từ khi Đinh Tử bọn họ đi tới nơi này, chứng bệnh bệnh dịch tả chẳng những được khống chế, hơn nữa bệnh tình bách tính lần lượt chuyển biến tốt, có thể nói phụ mẫu tái sinh bọn họ chính là mấy người Đinh Tử, lúc bách tính toàn thành nhìn thấy Lam Thanh Lăng, Đinh Tử bọn họ trong nửa tháng này vì dân chúng trong thành bôn ba, trong lòng tất cả đều cảm kích cùng sùng bái.

Biết được Đinh Tử bị bệnh dịch tả nặng, có không ít bách tính vây quanh nha môn Minh thành, thần tình trên mặt thập phần lo âu, ai khuyên cũng không đi. Còn có không ít người quỳ xuống đất hướng thiên dập đầu cầu xin, thỉnh lão thiên khai ân không nên mang Đinh Tử đi.

Trong nha môn Lưu Đình đầu tiên là bắt mạch cho Đinh Tử, phát hiện bệnh tình của nàng thực sự nặng nhất trong những người bệnh tại khoảng thời gian này, trên mặt ngưng trọng nhất từ trước tới nay.

“Thế nào, Đinh Tử không sao chứ?” Thái hậu nghe thấy tin tức, đỡ tay Lưu ma ma đi tới, lo lắng hỏi.

“Bệnh tình của tiểu thư rất nặng, rất nhiều chứng truyền nhiễm chưa từng gặp, so với bệnh nhân bình thường nghiêm trọng hơn rất nhiều, tiểu thư hiện tại chính là tình huống này, chúng ta cần gia tăng lượng thuốc, thế nhưng việc này rất dễ khiến thân thể tiểu thư để lại ảnh hưởng xấu!”

“Chỉ cần có thể chữa tốt cho nàng, bây giờ làm sao đều được, có ảnh hưởng xấu cũng dễ chịu hơn mất mạng.” Lam Thanh Lăng đột nhiên xen mồm, Lưu Đình nhìn hắn gật gật đầu.

Cũng may ngải cỏ mà Đinh Tử bọn họ mang đến còn dư lại một chút, đồng thời thuốc trong thành đã tập trung lại, ấn gấp ba lượng thuốc bình thường sắc thuốc cho Đinh Tử, dược hiệu đương nhiên là kinh người, bất quá bệnh tình Đinh Tử so với tưởng tượng càng nghiêm trọng. Nàng vẫn hôn mê, ngoại trừ bụng đau theo bản năng rời giường đi ngoài, căn bản không có ý thức.

Lam Thanh Lăng trong khoảng thời gian này cường thế chiếm địa vị chủ đạo, chiếu cố Đinh Tử, ai khuyên cũng không nghe.

Mấy chuyện này Đinh Tử cũng không biết, nàng chỉ cảm giác trong đầu một mãnh hỗn loạn, nàng rơi vào một cảnh trong mơ.

Không! Nàng không biết đó là cảnh trong mơ hay thực tế, nơi đó chỉ toàn màu trắng, bốn phía một mảnh trầm tĩnh, không có người, không có vật, chỉ có một mảnh trắng xóa, nàng gọi thế nào đều không có ai trả lời.

Không biết đi bao lâu, đột nhiên trước mắt sáng ngời, nàng nhìn thấy một người, lập tức mở to mắt, nơi đó một người nho nhỏ hướng về phía nàng hài lòng vẫy tay, Đinh Tử không chút nghĩ ngợi tiến lên.

“Thập nhị hoàng đệ!”

Thập nhị hoàng đệ vẫn ngoắc tay, trong miệng lẩm bẩm, nói gì đó, thế nhưng nàng nghe không được, nàng chỉ bức thiết muốn gặp Thập nhị hoàng đệ, sờ sờ hắn, xem hắn có gầy hay không, sống có được không?

Đột nhiên tình cảnh vừa chuyển, Thập nhị hoàng đệ ngồi ở một chỗ bên dòng suối, chân trắng nõn xinh xắn đung đưa, nổi bật dưới nước suối trong suốt, hắn tựa như tiểu tiên đồng. (Ta thấy ĐT giống luyến đồng -_-)

“Thập nhị hoàng đệ, hoàng tỷ cuối cùng cũng gặp lại ngươi!” Đinh Tử chảy nước mắt, tiến lên ôm lấy Thập nhị hoàng đệ.

Thập nhị hoàng đệ ngẩng đầu, mắt to êm dịu đáng yêu chớp hai cái, trên mặt có rặng mây đỏ thổi qua, hài lòng mở miệng: “Hoàng tỷ, đệ rất nhớ tỷ, tỷ có nhớ đệ hay không?”

“Đương nhiên là có, ta thường xuyên nhớ tới Thập nhị hoàng đệ của ta đáng yêu bao nhiêu, khiến người thích bao nhiêu, là hài tử đáng yêu nhất trong thiên hạ!” Đinh Tử kéo hắn ngồi ở bên suối vừa cười vừa nói.

Thập nhị hoàng đệ mắt nháy nháy, ánh mắt trong suốt lúc này tràn đầy nét mặt tươi cười như hoa của Đinh Tử, đưa tay nắm chặt tay Đinh Tử: “Thế nhưng tỷ có đệ đệ, tỷ còn có thể đối với đệ giống như trước được không?”

“Đương nhiên, đệ cùng Trí nhi đều là đệ đệ tốt của ta, ta đối với các ngươi tốt như nhau!”

Thập nhị hoàng đệ nhất thời vui vẻ ra mặt, âm thanh đầy tính trẻ con nói: “Hoàng tỷ đi nhanh đi, không đi thì lúc sau ngươi muốn đi cũng đi không được, chúng ta còn có thể gặp lại, đến lúc đó hoàng tỷ nhất định phải giống như trước đau ta a.”

“Thập nhị hoàng đệ… Thập nhị hoàng đệ…” Cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, lại biến thành một mảnh bạch quang, tâm Đinh Tử không lí do thất lạc, cũng bất luận nàng kêu thế nào, Thập nhị hoàng đệ của nàng đều không trả lời.

“Đây là…” Canh giữ ở bên giường Đinh Tử, Ngọc Du đột nhiên kinh hô, Lam Thanh Lăng vừa mới rời giường vội vã chạy tới đẩy Ngọc Du ra, chạy vội hướng bên giường.

Lại thấy Đinh Tử trên giường sớm đã lệ rơi đầy mặt, mũi đã khóc sưng đỏ, hai mắt Đinh Tử nhắm nghiền, lại không ngừng có nhiệt lệ chảy ra, không biết trong mộng thấy cái gì, chau mày, nàng há mồm muốn nói gì đó, lại là không phát ra được thanh âm nào, cánh tay không ngừng huy động, bộ dáng thập phần vất vả.

Lam Thanh Lăng chau mày, mặc dù không biết Đinh Tử mộng gặp cái gì, thế nhưng tình huống bây giờ thập phần không tốt, hắn ngồi ở trên giường, một phen ôm Đinh Tử, tay ở phía sau lưng Đinh Tử xoa an ủi, Ngọc Du kinh ngạc mở to mắt, An vương Thế tử có phần càng lúc càng lớn mật đi. Tiếp xúc thân mật như vậy, phu thê thành thân bình thường cũng không gì hơn cái này đi!

“Thế tử, tiểu thư… Ân…” Ngọc Du vừa mới muốn nói gì, Lam Thanh Lăng lập tức con ngươi trừng mắt nhìn qua, Ngọc Du nhất thời cảm thấy trái tim đều ngừng đập, có một loại cảm giác bị ác sói nhìn chằm chằm, thập phần không tốt, nàng toàn thân không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

“Ngươi đi ra!” Lam Thanh Lăng lạnh mặt nói.

Ngọc Du thân thể cứng ngắc, lại thẳng tắp đứng, lấy hết dũng khí mới dám nói chuyện: “Thế tử, tiểu thư còn chưa có lập gia đình, làm sao có thể cùng nam tử một chỗ một phòng, truyền đi tiểu thư còn như thế nào làm người? Cho dù đem gả cho Thế tử ngài, ngài cũng không thể làm cho thanh danh tiểu thư truyền ra như vậy, tiểu thư đã quá mệt mỏi, dùng thanh danh là có thể bị cừu gia nhặt lên cho tiểu thư một đòn nghiêm trọng!”

Lam Thanh Lăng nhướng cao mày, ánh mắt nguy hiểm nhìn Ngọc Du, nàng bị nhìn thì thần sắc không sợ hãi chút nào, Lam Thanh Lăng ngược lại cười.

Lúc này Đinh Tử đã được Lam Thanh Lăng trấn an mà yên lặng rất nhiều, mềm oa ở trong lòng hắn ngủ yên, trên mặt còn mang theo lệ ngân, chỉ là trên mặt lại mang theo thỏa mãn. Đầu còn nhẹ nhàng cọ ngực Lam Thanh Lăng một cái, nàng lúc ngủ say như một tiểu cô nương nhu thuận, không có chút nào phòng bị.

Lam Thanh Lăng cẩn thận đem Đinh Tử buông xuống, đứng lên, trên cao nhìn xuống, nhìn Ngọc Du, sau một lúc lâu khóe miệng câu lên tia cười: “Nàng không có chuyện gì, ngươi hảo hảo chiếu cố. Ngươi nói đúng, ta nên cẩn thận chút, dù sao Minh thành không phải chỗ của ta, không ngờ bên người nàng còn có thuộc hạ trung tâm dũng cảm như vậy, không tệ!“

Ngọc Du trên mặt khẽ biến, nhìn Lam Thanh Lăng cất bước ly khai, khóe miệng giật giật.

Chiếu theo lời Lam Thanh Lăng nói thì nơi này là Minh thành không phải địa phương của hắn vì thế hắn không thể làm quá mức, vậy khi trở lại kinh thành, trở lại địa phương của mình thì hắn chẳng phải là muốn làm cái gì thì làm cái đó? Còn có câu nói cuối cùng kia của hắn…

Ngọc Du lắc lắc đầu mỉm cười, không có chủ tử, nàng bây giờ còn đang ở trong hoa lâu, cánh tay ngọc không biết bị bao nhiêu người gối. Có thể có hôm nay, nàng thề sống chết cũng sẽ bảo hộ chủ tử!

Lúc này Lưu Đình bưng chén dược được đun tốt, cùng Ngọc Du hai người đỡ Đinh Tử đút nàng từng chút từng chút, lúc kết thúc, một bát dược cũng chỉ uống được phân nửa, hai người thở dài, chủ tử bệnh mặc dù không có chuyển biến xấu đi nhưng cũng không thấy tốt…

Đinh Tử bên này rơi vào khốn cảnh, kinh thành lại nổi lên sóng to gió lớn, hiện đã có đồn đại Thái hậu cùng Lam Thanh Lăng, Đinh Tử bởi vì ở lại Minh thành mà bị nhiễm bệnh dịch tả, đã toàn bộ bỏ mạng, toàn bộ Minh thành bởi vì dịch tả phát bệnh lan tràn cấp tốc, đa số đã bệnh chết, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là phóng hỏa đốt thành, mới có thể ngăn cản Minh thành truyền nhiễm bệnh tình càng thêm hữu hiệu, không cho nhiều dân chúng chịu hại hơn.

Tin tức này truyền sôi sùng sục, bách tính sôi nổi nghị luận đồng thời đề nghị đốt thành. Theo bọn hắn nếu là một tòa thành chết, để lại thì không có ích lợi gì, huống chi nghĩ đến bệnh dịch tả có khả năng truyền nhiễm đến kinh thành. Bọn họ cùng người nhà sắp sửa bị hại, loại lời lên án công khai này liền càng ngày càng vang.

Hoàng đế đối với yêu cầu như vậy cũng rất phiền não, dù sao Thái hậu cũng ở trong Minh thành, nếu thật sự phóng hỏa, toàn bộ trở thành một đống tro tàn, hắn liền thành kẻ bất hiếu. Đồng thời hắn còn có một tia hy vọng, có thể Thái hậu hắn vẫn chưa chết đâu! Hoàng đế hạ lệnh tìm hiểu tin tức, tin tức hồi báo Thái hậu đã tiến vào Minh thành, đồng thời chín phần chín đã bị bệnh dịch tả mà vong.

Mấy ngày kế tiếp, cũng có không ít triều thần bị kích động sôi nổi dâng thư thỉnh cầu phóng hỏa đốt thành, Hoàng đế dưới áp lực quá lớn, hạ lệnh điều kiện tiên quyết là bảo đảm Thái hậu an toàn, nhất định phải trước đem người cứu ra, nếu không, cũng phải mang thi thể Thái hậu ra khỏi thành rồi mới đốt thành.

Cùng thời điểm này, Thủy Tự Đắc từ khi bị ngựa giẫm trọng thương, vẫn an tâm dưỡng thương, chỉ bất quá lại chưa từng quên tìm hiểu tình thế Lam Thanh Lăng bọn họ, không biết từ nơi nào nghe được tình hình tai nạn Minh thành đã thấy giảm bớt, hắn liền nghĩ đến đám người Thái hậu đã đến Minh thành, vì thế hắn lúc này dâng thư cho thấy tình huống, cố ý ẩn giấu chi tiết trong đó, quan viên bị phái xuống điều tra tự nhiên bởi vì việc xảy ra đột ngột nên chỉ có thể tra ra Thái hậu ở đâu, trong đó phát sinh cái gì, đã không kịp tìm hiểu kỹ. . . . Vì thế Hoàng thượng cuối cùng hạ lệnh gì đều nằm ở trong kế hoạch của Thủy Tự Đắc.

Bất quá mang Thái hậu các nàng ra khỏi đó là vạn vạn không có khả năng!

Thủy Tự Đắc dưỡng thương thật tốt, một ngày này mang theo binh lính Liễu thành cùng với người Lâm vương gia phái tới, vây quanh ở ngoài Minh thành, phía sau là những vật triều đình phân công xuống dùng để đốt thành gồm dầu và mũi tên.

“Đại nhân không xong rồi, bên ngoài có quan binh muốn đốt thành.” Đang ở trong thành dò xét, Ngô Thư Triết đột nhiên nghe thấy thủ hạ báo lại, trong lòng cũng cả kinh, “Mau mang ta đi nhìn xem tình huống nào!”

Đi tới trên cửa thành, Ngô Thư Triết liếc mắt liền thấy Thủy Tự Đắc cưỡi trên lưng ngựa cười bừa bãi, Ngô Thư Triết tức giận vô cùng: “Thủy Tự Đắc, ngươi đây là ý gì?”

Cho tới nay Ngô Thư Triết cùng Thủy Tự Đắc vẫn quan hệ đối địch, Liễu thành cùng Minh thành cách nhau không xa, nhưng một người được xưng là thanh quan còn một người bị coi là ngu quan, liền có thể nhìn ra người nào càng được người kính trọng. Nhưng có thật nhiều việc, bách tính cũng không hiểu được có rất nhiều uẩn khúc trong này.

Có một số việc không thể chỉ dựa vào mắt, ít nhất bách tính Minh thành cho tới bây giờ chưa từng thấy nha môn cố ý đánh người, cũng chưa bao giờ làm cho bách tính phải làm chuyện ngoài năng lực bọn họ. Thế nhưng Ngô Thư Triết không cùng người tranh, quan viên ở ngoài kinh thành xem ra, Ngô Thư Triết chính là kẻ đỡ không dậy nổi, đem Minh thành quản thành không sinh không hỏa, bách tính Minh thành chỉ mắng Ngô Thư Triết nhu nhược vô năng, vẫn ngóng trông nếu như Thủy Tự Đắc có thể tới Minh thành làm quan là tốt nhất.

Đây là đại nhân bọn họ đã từng hướng tới, hiện tại cầm công cụ đốt thành ở ngoài thành.

“Minh thành bị nhiễm bệnh dịch tả, ta phụng mệnh đến đây đốt thành, Ngô đại nhân trách không được ta, ai bảo chứng bệnh dịch tả của Minh thành nặng thêm, hiện ở trong thành toàn bộ đều bị nhiễm đã là một tòa thành chết. Vì những bách tính khác của Đại Tề không phải chịu bệnh dịch tả tập kích thụ hại, Ngô đại nhân chỉ có thể mang theo bách tính Minh thành vì quốc vong thân.” Thủy Tự Đắc lạnh lùng cười, chỉ cần đốt thành, mấy người Thái hậu, Lam Thanh Lăng, Đinh Tử sẽ chết ở bên trong, hắn liền không cần lo lắng chuyện về sau nữa, hơn nữa hắn dâng thư thỉnh chỉ đến lúc đó đem bệnh trạng bệnh dịch tả nói nghiêm trọng một chút, hắn ngược lại trở thành anh hùng, hắn tự nhiên có thể một bước lên mây cao hơn một bậc!

Ngô Thư Triết tức giận trên mặt vặn vẹo: “Trong thành bệnh dịch tả của bách tính đã được chữa hơn phân nửa, hiện tại chỉ còn có người bị bệnh nặng còn cần điều dưỡng, bệnh dịch tả căn bản sẽ không tiếp tục lan tràn, không tới nửa tháng, bệnh tình bách tính toàn thành cũng có thể chữa trị tốt. Ngươi không nên nói bậy nói bạ, bệnh chứng gì lan tràn, căn bản không có khả năng!”

Thủy Tự Đắc cười lạnh: “Ngô đại nhân vì bảo mệnh, đương nhiên phải nói như vậy. Đáng tiếc chỉ có thể nói Ngô đại nhân thời vận không tốt, mạng ngươi đã hết, ai cũng không giúp được ngươi.” Nói xong, Thủy Tự Đắc khoát tay chặn lại, “Đảo dầu, châm lửa!”

“Ngươi dám? Thái hậu còn đang ngụ trong Minh thành, Thủy Tự Đắc ngươi dám phóng hỏa đốt thành, ngươi không sợ bị tru di cửu tộc, tội ngươi không thể tha!” Ngô Thư Triết khiếp sợ mở to mắt, tuyệt đối không ngờ Thủy Tự Đắc còn quá lớn mật làm bậy!

“Ha ha ha! Chỉ cần các ngươi đều chết hết thì ai có thể biết ta làm những chuyện như vậy, chỉ cần ta tùy tiện biện một lý do, chân tướng các ngươi chết liền bị vùi lấp, đến lúc đó ngươi trị tội của ta như thế nào? Mau đảo dầu, châm lửa!” Thủy Tự Đắc cười ha ha, Ngô Thư Triết trong nháy mắt tâm ngã vào đáy cốc.

“Mở cửa thành, xông ra!”

“Nhìn kỹ cho ta, chỉ cần có một người mở cửa thành vọt tới, thấy một bắn giết một cho ta, toàn thành một người cũng không để lại! Toàn bộ giết chết!” Ngô Thư Triết cùng Thủy Tự Đắc đồng thời hạ mệnh lệnh, Ngô Thư Triết hận trong lòng, đột nhiên một loại cảm giác vô lực lan tràn toàn thân. Dân chúng trong thành cũng tốt, binh lính cũng tốt, trải qua bệnh dịch tả mới vừa điều chỉnh, dù là đội ngũ bình thường chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Thủy Tự Đắc, bất quá nếu để cho Thủy Tự Đắc đốt thành thì sẽ càng có thêm nhiều bách tính chết thảm, không bằng liều mạng một trận!

Trong nha môn, Thái hậu “Phanh” một tiếng hung hăng vỗ bàn, hét lớn: “Phái người xông ra thành, Thủy Tự Đắc phạm tội ngỗ nghịch, tội không thể tha, nghe mệnh lệnh của ai gia, cách sát vật luận* (giết không cần hỏi), các ngươi chỉ cần giết người của bọn họ, càng nhiều càng tốt, có chuyện gì ai gia chịu trách nhiệm.” Thái hậu thần tình cực kì lạnh lùng nghiêm nghị, trong lòng cũng không phải thập phần nắm chắc, cùng Thủy Tự Đắc có chuẩn bị mà đến để so sánh, bọn họ bên này có vẻ quá mức người đơn lực mỏng!

“Hoàng tổ mẫu, ngươi yên tâm!”

Thái hậu nhìn Lam Thanh Lăng ngẩng đầu đi ra ngoài, ánh mắt có chút chớp động, nhưng cuối cùng không có gọi Lam Thanh Lăng lại, bọn họ so với ai khác đều rõ ràng, nếu lần này không xông ra mở đường máu thì sẽ bị hỏa thiêu chết ở trong thành, lúc này không phải thời gian lo lắng an nguy của Lam Thanh Lăng, bởi vì một khắc sau rất có thể là bọn họ toàn quân bị diệt.

“Lên!!!!” Lam Thanh Lăng mang theo quan binh Minh thành hét lớn xông ra bên ngoài, Thủy Tự Đắc sớm có chuẩn bị, khoát tay chặn lại, vô số mũi tên phóng tới, còn chưa có chạy đi mấy bước, đã có không ít người bị bắn chết, người của Lam Thanh Lăng coi như hoàn hảo, không ngừng vung bảo kiếm chặn tên đánh xuống, lại không thể tiến công, chỉ có thể bị nhốt tại chỗ, nhưng mà càng ngày càng nhiều người bị bắn chết.

Cách đó không xa, đột nhiên chạy đến hai đội ngũ.

Hai đội thủ lĩnh đều mặc hắc y, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là chiến ý cùng sát ý, một người trong đó đột nhiên nói: “Cứu hay là giết!”

Kẻ còn lại sửng sốt một chút rồi nói: “Cứu!”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sát ý trong mắt biến mất, sau khi nhanh chóng tự hỏi, quay đầu nhìn nhau nói: “Phân công nhau giáp công!”

“Các huynh đệ, lên!!!!”

“Lên, giết đám nghịch tặc này!”

Thủy Tự Đắc kinh ngạc quay đầu lại, không biết khi nào, hậu phương bọn họ bị hai đội nhân mã mặc hắc y bao vây xung quanh, trong bọn họ có cung thủ, có lấy đao kiếm thiếp thân, trên mặt đằng đằng sát khí, hắn thế nhưng hoàn toàn không biết: “Các ngươi là ai? Thế nhưng đến chậm!”

Lỗ Dương cười lạnh, trong tay bảo kiếm nhấc tới, phi thân lên, nhảy mấy bước “Phốc” một kiếm chém giết một người cách hắn không xa, đã cho Thủy Tự Đắc câu trả lời minh xác nhất.

Thủy Tự Đắc kinh hãi: “Các ngươi là ai?”

Một hắc y thủ lĩnh khác đồng thời dùng một kiếm chém giết một người, hừ lạnh nói: “Kẻ đến để giết ngươi! Nghe mệnh lệnh ta, những kẻ này phạm trọng tội ngỗ nghịch triều đình, cách sát vật luận, một kẻ cũng không thể bỏ qua!”

“Tuân lệnh!!!”

“Giết!” Lỗ Dương đồng thời quát, hai đội nhân mã cấp tốc vào chỗ, hai phe rõ ràng đều là hạng người có huấn luyện tốt, cùng người Lâm vương gia tùy tiện chọn lựa ra cũng không phải cùng một cấp bậc, hơn nữa lại từ phía sau lưng đánh lén, hai đội nhân mã cấp tốc nắm giữ quyền khống chế.

Lúc này Lam Thanh Lăng thoát hiểm lao tới, nhìn thấy một người trong đó thì gật gật đầu, nhất thời người của Thủy Tự Đắc bị ba mặt giáp công cũng không lâu lắm liền bị đền tội.

Thủy Tự Đắc bị hung hăng đè xuống đất, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt là Lam Thanh Lăng diện vô biểu tình nhìn hắn: “Thủy Tự Đắc, ngươi thực sự là mượn gan trời, thế nhưng bởi vì sợ ta trả thù, liên tục ám sát Thái hậu không nói, bây giờ còn muốn phóng hỏa đốt thành muốn Thái hậu phải chết cháy, tru di cửu tộc ngươi đều không đủ để bù đắp tội của ngươi.”

Thủy Tự Đắc mặt trắng bệch, Lam Thanh Lăng cười lạnh: “Chỉ cần ngươi nói ra người sau lưng ngươi, nói ra người hạ lệnh cho ngươi, ta tạm thời có thể hướng Thái hậu vì gia tộc ngươi cầu tình, ngươi cũng coi như chết có ý nghĩa !“

Thủy Tự Đắc đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng, hắn không ngờ lại đột nhiên có người từ phía sau lưng đánh lén đồng thời cứu Lam Thanh Lăng, nếu không, Minh thành hiện tại đã chân chân chính chính là thành chết.

Bây giờ Lam Thanh Lăng ở trong này diễu võ dương oai, nhưng hiện tại tính mạng của hắn thật là ở trong tay Lam Thanh Lăng.

Hai đội nhân mã vừa rồi, một do thuộc hạ của Đinh Tử – Lỗ Dương mang tới, một đội khác chính là ám vệ của Lam Thanh Lăng, Lỗ Dương một mực tìm hiểu tin tức Đinh Tử, đáng tiếc ra Liễu thành tin tức liền bị chặt đứt, mà lúc này vừa vặn nghe nói Minh thành bị bệnh dịch tả, đoàn người Thái hậu bị nhốt, bách tính kinh thành ầm ĩ muốn đốt thành. Bọn họ lại cảm thấy không thích hợp, vì thế triệu tập một nhóm huynh đệ trước tới cứu người. Không ngờ quả nhiên như bọn họ suy nghĩ, trong này có ẩn tình khác, nếu bọn họ đến chậm một bước thì chủ tử có khả năng đã chết rồi.

Thủy Tự Đắc thua vì đánh giá sai thực lực Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử, không ngờ bọn họ còn có ám vệ cấp tốc tiếp viện.

Thủy Tự Đắc khẽ cắn môi, trong lòng kịch liệt tự hỏi, một khắc bị bắt kia Thủy Tự Đắc đã không muốn sống, thế nhưng hắn còn có tộc nhân, nếu nói ra là Lâm vương gia thì bọn họ có thể sẽ được đặc xá, cũng đáng giá .

Thủy Tự Đắc thầm hạ quyết tâm, ngẩng đầu vừa mới nói ra: “Là Lâm… Ngô!” Từ ‘gia’ còn chưa nói ra, cổ Thủy Tự Đắc đột nhiên bị đâm một kiếm. Vốn một người bị Lỗ Dương bọn họ đánh té trên mặt đất, nhìn thấy Thủy Tự Đắc tắt thở, khóe miệng chảy ra máu đen, lập tức nghiêng đầu qua một bên chết. Lúc này mấy người vốn bị bắt đồng thời miệng có máu đen tử vong tại chỗ, những người khác từ lúc chống lại đã bị đám người Lỗ Dương đánh chết. Trong phút chốc người của Thủy Tự Đắc toàn bộ bị diệt.

Lam Thanh Lăng trên trán gân xanh không ngừng nổi lên, hắn rõ ràng biết là ai, hiện tại một điểm chứng cứ cũng không có.

Những người này đã dám nuốt độc tự sát, trên người tự nhiên sẽ không lưu lại chứng cớ gì, Lam Thanh Lăng nắm chặt nắm tay: “Đem thi thể những người này trói lại, mang trở lại kinh thành!”

Ba ngày sau, đại đội Thái hậu hồi kinh, Lỗ Dương cùng ám vệ của Lam Thanh Lăng từ lúc bảo đảm đoàn người Lam Thanh Lăng, Đinh Tử sau khi an toàn liền ly khai hoặc âm thầm bảo vệ.

Nhưng mà đoàn người Thái hậu vừa vào kinh cũng không phải trực tiếp hồi hoàng cung, bọn họ đi nơi khác.

Thị lang phủ vào sáng sớm, đại môn liền bị người trọng trọng gõ, người gác cổng ngáp rất không kiên nhẫn chạy ra đi mở cửa, trong miệng chửi bậy : “Ai a, sáng sớm đập đập đập, gọi hồn a!”

Người gác cổng vừa mới mở cửa, lập tức bị thế trận bên ngoài làm cho kinh ngạc ngây ngẩn cả người, mắt trừng lớn như chuông đồng, đầu tiên là một loạt vẻ mặt sát khí của quan binh trấn ở bên ngoài, người gác cổng phản ứng đầu tiên, chẳng lẽ trong phủ có phạm nhân gì?

Không cho người gác cổng cơ hội suy nghĩ nhiều, một người trong đó hô quát một tiếng: “Cút ngay, Thái hậu giá đáo, còn không mau thông truyền!” Ngoài miệng nói như vậy, một phen đẩy đại môn ra, sau đó có hai người lập tức xông lại gác cánh cửa, tiếp đó đoàn xe Thái hậu trực tiếp vào cửa, trung gian có người hô lớn, “Thái hậu giá đáo!”

Mấy người Đinh Bằng cùng Vương thị ngay từ đầu cho rằng nghe lầm, lúc nghe lần nữa đến tiếng thứ hai thứ ba vang lên, đơn giản có thể nói là té chạy đến, nhìn thấy Thái hậu tọa giá, hai người nhất thời run run quỳ xuống dập đầu thỉnh an.

“Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Thế tử vạn an!”

“Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Thế tử vạn an!”

“Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Thế tử vạn an!”

Hậu viện Thị lang phủ chủ tử và các nô tài cũng vội vội vàng vàng đi ra quỳ lạy. Lam Thanh Lăng đi ở phía trước, đầu cũng không gật, chỉ lạnh lùng nói: “Hạ nhân Tử Trúc viện đâu?”

Lâm ma ma lao tới, dập đầu nói: “Hồi Thế tử, nô tỳ là quản sự ma ma Tử Trúc viện.”

Lam Thanh Lăng vừa mới muốn nói gì, đột nhiên nhìn thấy Lâm ma ma trên mặt một khối hồng một khối xanh, không khỏi nhăn mày. Thái hậu tự nhiên cũng nhìn thấy nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện, chỉ lạnh lùng nói: “Đi Tử Trúc viện.”

Mặc dù ở đây là Thị lang phủ nhưng Thái hậu là ai, nếu muốn tu hú đẻ nhờ ai dám quản nói một chữ ‘không’, Đinh Bằng, Vương thị liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút sợ hãi, Đinh Tử các nàng không phải chết ở Minh thành sao, bọn họ không phải bị bệnh dịch tả đều chết hết sao, đây là có chuyện gì a?

Nghĩ đến những chuyện mà trước đây bọn họ làm, Vương thị trong lòng nháy mắt lạnh một nửa.

“Tiểu thư làm sao vậy?” Thái hậu vừa mới di giá đến Tử Trúc viện, Hỉ nhi, Linh nhi liền giãy giụa đi ra, hai người trên người rõ ràng có thương tích, trên mặt cũng so với Lâm ma ma không khác mấy, lúc bước đi bước chân phù phiếm, hành động thập phần quái dị. Ở trong cung thời gian dài như vậy, mấy người Thái hậu, Lưu ma ma, Viên Nguyệt, Viên Uyển lập tức minh bạch các nàng đây là bị đánh hèo.

Lam Thanh Lăng nheo mắt lại, mấy nha hoàn này đều là người của Tử nhi, Tử nhi không ở trong phủ các nàng lại bị đánh, chẳng phải có ý dùng bọn họ trút giận sao, thật coi Tử nhi và bọn họ không có cách nào sao!

Lam Thanh Lăng cắn răng nghiến lợi, từ sau khi hồi kinh, tin đồn về Đinh Tử liền nghe bên tai không dứt, về Đinh Tử cái gì không tuân thủ nữ tắc, đoàn người Thái hậu cũng nghe nói, nếu không vừa vào cửa sẽ không ra oai phủ đầu trước. Xem ra trong lúc Đinh Tử không ở đây đã phát sinh không ít chuyện, nếu như không phải các nàng sống trở về, thanh danh Đinh Tử bị thối, đến lúc đó đến cơ hội cho nàng khóc nức nở cũng không có.

Có gia đình người nào sẽ vì một nữ tử đạo đức bại hoại làm tang sự, nhanh chóng tìm mảnh vải đắp lên để cho người ta không biết là tốt nhất!

Mọi người ba chân bốn cẳng đem Đinh Tử đỡ lên giường nghỉ ngơi, Đinh Tử những ngày qua thân thể đã tốt. Chứng bệnh dịch tả dưới sự thay phiên chiếu cố của Lưu Đình, Ngọc Du cùng Lam Thanh Lăng bọn họ đã khỏi, hơn nữa chuyện Lưu Đình lo lắng đại lượng thuốc sẽ đối với thân thể Đinh Tử có nguy hại khác cũng không có phát sinh. Thế nhưng không biết vì sao Đinh Tử lại không tỉnh lại, Thái hậu cùng Lam Thanh Lăng thương nghị một chút thấy chờ đợi như thế cũng không phải biện pháp, vì thế cùng nhau lên đường.

Muốn trước đem Đinh Tử đưa về nhà dàn xếp xong liền rời đi, thế nhưng nhìn thấy tình cảnh này Thái hậu không muốn đi nữa.

Nói thế nào thì lần này bà thoát hiểm cũng nhờ công lao Đinh Tử, Thái hậu cũng không phải quan tâm việc thế lực Đinh Tử ở đâu ra có một đám cao thủ đến đây cứu giá. Lúc trước nàng xem trọng đó chính là sự bất thường của Đinh Tử, nếu không có điểm này, Thái hậu cũng sẽ không cho phép nàng gả cho Lam Thanh Lăng. Hiện tại Thái hậu đã đem Đinh Tử trở thành thân nhân của mình, thân nhân mình bị đối đãi như vậy, bà há có thể bỏ qua. (suy nghĩ của Thái hậu cũng bá đạo thật :D)

Lại nói nếu bọn họ đi, Đinh Tử hôn mê bất tỉnh, Vương thị, Đinh Bằng dám trong lúc Đinh Tử không ở nhà nháo sự, loại thời gian này nói không chừng âm thầm giết chết Đinh Tử, chấm dứt hậu hoạn, cũng không phải không có khả năng.

Ngọc Du lúc này đã kéo Hỉ nhi, Linh nhi nói chuyện, Lưu Đình ở một bên vì hai người bôi thuốc trên người: “Hỉ nhi, Linh nhi tỷ tỷ, các ngươi sao thế, ai đánh các ngươi, trong khoảng thời gian chúng ta không ở nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hỉ nhi, Linh nhi trầm mặc, thế nhưng đồng thời khóc lên, Lâm ma ma vốn cố nén, giờ này cũng khóc lên. Ba người khóc lên có chút thống khổ, lại có một chút thở dài một hơi nghĩ mà sợ, ba người khóc một chút mới dừng lại.

Lúc này Ngọc Du cùng Lưu Đình cũng chú ý nhìn xuống, nguyên bản người Đinh Tử an bài đã thay đổi rất nhiều, hiện ở bên ngoài còn có hai ba kẻ bồi hồi, nhất thời cảm thấy sự tình càng không tốt.

Lam Thanh Lăng cũng chú ý tới, hướng về phía Lam Trác nháy mắt ra dấu, Lam Trác ra ngoài không lâu người ở phía ngoài liền biến mất. Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi cũng khóc đã rồi, tâm tình yên lặng rất nhiều, Lâm ma ma lập tức nín khóc mỉm cười nói: “Tiểu thư không có việc gì thật tốt quá, lão nô rất sợ nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì lão nô cũng không muốn sống.”

“Lâm ma ma đừng như vậy, tiểu thư bây giờ không phải là không có việc gì trở về sao? Chỉ là chứng bệnh tương đối nghiêm trọng, mặc dù khỏi bệnh nhưng nhất thời còn chưa có tỉnh. Các ngươi đây là…”

Hỉ nhi, Linh nhi cũng cười, nhưng nghe thấy Ngọc Du nói, nhất thời giận tái mặt, Hỉ nhi còn có thể trầm ổn, Linh nhi lại là tức giận mắng to: “Còn không phải lão phu nhân, bà ta thật quá vô sỉ.” Linh nhi xanh mặt, song quyền nắm chặt, hít sâu một hơi nói, “Chúng ta ở trong phủ cũng nghe nói chuyện Thái hậu cùng Thế tử, tiểu thư bị giam ở trong Minh thành, lúc đó kinh thành truyền rất dữ, cơ hồ tất cả mọi người nói… nói… tiểu thư không thể còn sống trở về, chúng ta trong lòng cũng rất nôn nóng, ai biết lão phu nhân lúc này nổi lên tham niệm, thế nhưng muốn chiếm lấy đồ cưới của tiểu thư!”

Thái hậu, Lam Thanh Lăng sắc mặt bỗng biến đổi, giận tái mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Linh nhi chờ đợi nàng nói tiếp.

Sự tình phải nói từ mười ngày trước…

Kinh thành lúc đó vừa mới truyền ra tình huống của Đinh Tử bọn họ, chuyện bọn họ chết ở Minh thành đã đường hoàng truyền ra, vốn có vài người còn không tin, nhưng lời đồn đại càng ngày càng nhiều, cũng không phải do bọn họ không tin. Vương thị trong lòng liền nghĩ Đinh Tử cũng không về được, bà ta lại trông coi việc phủ. Đồ cưới của Đinh Tử, có thể nói khố phòng Tử Trúc viện tất nhiên là thuộc về bà ta.

Cùng ngày Vương thị liền phái Đoàn ma ma truyền lời, Vương thị muốn tiếp thu Tử Trúc viện. Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi tự nhiên không thể đồng ý, nói Đinh Tử phúc lớn mệnh lớn nhất định sẽ bình an trở về.

Đoàn ma ma làm theo mệnh lệnh sao lại nghe các nàng nói. Hai phe tranh chấp, Đoàn ma ma dẫn theo hộ vệ trong phủ đến đây ỷ mạnh hơn đi phá khóa khố phòng tiến vào, cũng may Đinh Tử đã sớm có phòng bị, những người đó không mở cửa được, trái lại có mấy người bị châm đâm bị thương. Vương thị nghĩ đến lời uy hiếp mà Đinh Tử trước khi rời đi nói, nhất thời minh bạch ỷ mạnh cường thế sợ là không được.

Vương thị bắt đầu đổi lại phương pháp gọi hạ nhân Tử Trúc viện đi Thọ An đường, cưỡng bức dụ dỗ. Ngoại trừ Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi, người Tử Trúc viện đều nhanh chóng thành người của Vương thị, thế nhưng mấy hạ nhân này rốt cuộc không phải người Đinh Tử coi trọng, Vương thị căn bản hỏi không ra nguyên cớ gì, cuối cùng liền nghĩ đến Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi bình thường được Đinh Tử coi trọng nhất, việc này tìm các nàng là được.

Mà trong khoảng thời gian này bọn người Lỗ Dương, Vệ Hiên bởi vì an nguy của Đinh Tử làm việc, mặc dù đặt hai ám vệ ở trong phủ, thế nhưng hai ám vệ này chỉ có thể âm thầm tương trợ, không phải vạn bất đắc dĩ căn bản không thể lộ diện, để phòng ngừa thực lực của Đinh Tử bị tiết lộ ra ngoài, Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi kỳ thực hiểu rõ điều này, đồng thời không muốn bọn họ ra mặt.

Vương thị đem ba người mang đến Thọ An đường, cho ba người ngồi xuống uống trà, lại hàn huyên: “Lâm ma ma ngươi là từ Hộ Quốc Hậu phủ tới, ở trong phủ ta cũng có mười mấy năm, ngươi thế cũng là lão ma ma.”

Lâm ma ma giả bộ phục thấp làm thiếp, đứng lên đáp lời: “Lão phu nhân biết rõ, một chút cũng không kém.”

Vương thị cười khẽ, giơ tay lên uống hớp trà, tròng mắt già nua tinh quang bắn ra bốn phía. Nhưng ở trong mắt Lâm ma ma vừa thấy liền là bất thiện, lại nghe Vương thị nói: “Ngươi tuy là từ Hộ Quốc Hậu phủ ra, nhưng mà Thị lang phủ chúng ta nuôi ngươi mười mấy năm, khế bán thân của ngươi đã ở trong thị lang phủ, ngươi bây giờ chính là người của Thị lang phủ chúng ta, điểm ấy Lâm ma ma ngươi hiểu chưa?”

Lâm ma ma nhíu mày, vẫn là nói: “Lão phu nhân nói phải, bắt đầu từ lúc lão nô theo chủ tử gả đến Thị lang phủ, liền vẫn làm theo ý Hậu phu nhân (Lưu thị), sau khi phu nhân (mẹ Đinh Tử) chết liền vẫn chiếu cố đại tiểu thư. Lão nô cả đời đều là hầu hạ các nàng, các nàng tới chỗ nào, lão nô tự nhiên cùng tới chỗ đó hầu hạ. Tiểu thư là chủ tử Thị lang phủ, lão nô sẽ là nô tài Thị lang phủ.” Những lời này một chút vấn đề cũng không có, Lâm ma ma cho thấy lòng trung thành, đồng thời lại uyển chuyển nói cho Vương thị, bà nhận chủ chỉ có Vân Tề Nhu đã mất cùng Đinh Tử hiện tại, Đinh Tử không ở Thị lang phủ, vậy thì trong phủ này sẽ không có chủ tử của bà.

Vương thị ánh mắt phiếm lãnh, trừng Lâm ma ma một cái, đem chén trà đặt xuống, cười nói: “Lâm ma ma nghe nói đến chuyện Tử nhi sao?”

Lâm ma ma thần tình biến đổi, cúi đầu không đáp, Vương thị nói: “Aiz, Tử nhi cũng là mệnh khổ, mẹ nàng đi sớm, ta là tổ mẫu chỉ có thể làm tốt trách nhiệm tổ mẫu cẩn thận chiếu cố nàng, nhìn Tử nhi mỗi một ngày lớn lên, càng ngày càng hiểu chuyện hơn, ta làm tổ mẫu cũng rất vui mừng.” Vương thị dùng giọng mà bà ta cho rằng ôn nhu nhất tiếp tục nói: “Nàng có thể được Thái hậu để mắt đó là thiên đại phúc khí của nàng, nhưng ai biết đứa nhỏ này phúc khí đã vậy còn quá mỏng, ngươi chắc cũng nghe nói chuyện Minh thành rồi. Bệnh dịch tả kia là ôn dịch a, đại dịch chỗ nào mà không phải chết một đống người, Đại Tề từ khi khai quốc tới nay, bị tình hình ôn dịch không phải là không có, ngươi thấy có thời đại nào, cuối cùng đều là người chết một thành cuối cùng bị đốt thành tro bụi. Ta nghe nói Hoàng thượng đã hạ chỉ đốt thành, Tử nhi lần này sợ là dữ nhiều lành ít .”

Lâm ma ma cùng Hỉ nhi, Linh nhi trên mặt một mảnh tái nhợt, trong lòng các nàng mặc dù không tin Đinh Tử không qua khỏi, nhưng trong lòng há có thể không lo lắng.

Chuyện Hoàng thượng hạ chỉ các nàng cũng có nghe thấy, trong lòng so với ai khác đều hoảng loạn hơn, chỉ là không muốn tin mà thôi. Bây giờ vừa nghe Vương thị nói như thế, tâm các nàng nhất thời có chút dao động, chẳng lẽ tiểu thư thật phải chết ở Minh thành sao? Trong lòng một mảnh bi thương.

Vương thị thấy lời của nàng có ảnh hưởng: “Tử nhi gặp chuyện không may, ta đây làm tổ mẫu so với ai khác đều thương tâm, nhưng người chết không thể sống lại, nàng đi chuyến này cũng chưa về, cuộc sống của chúng ta cũng cần tiếp tục. Tử nhi sinh tiền để ý nhất chính là đệ đệ của nàng – Trí nhi, Trí nhi cũng là độc tôn của ta, bình thường ta hiểu rõ hắn nhất, kế tiếp ta cũng sẽ càng thêm thương yêu hắn.”

Đinh Tử thương yêu Đinh Trí không ai không biết, Lâm ma ma Hỉ nhi, Linh nhi lại là diện vô biểu tình tiếp tục nhìn Vương thị diễn kịch, Vương thị thở dài nói: “Tử nhi đi, năm đó mẹ nàng lưu lại đồ cưới, cũng không thể cùng nàng xuống mồ, trong phủ còn có Trí nhi, tương lai mấy thứ này cũng là của cải của hắn. Ta đây làm tổ mẫu bây giờ có thể giúp tỷ đệ các nàng quản, chỉ là hảo hảo an trí đồ cưới này, chờ lúc Trí nhi thành niên thành thân, đem những đồ cưới này đưa cho hắn, cũng xem như giúp Tử nhi hoàn thành một mảnh tình cảm bảo hộ đệ đệ.”

Lâm ma ma, Hỉ nhi ,Linh nhi trên mặt đồng thời lộ vẻ băng lãnh trào phúng, đây mới là mục đích chủ yếu nhất của Vương thị, nói đường hoàng bao nhiêu, nhìn trúng cũng không gì khác ngoài đồ cưới của tiểu thư.

Đoàn ma ma phái người trắng trợn cướp không được trái lại hại không ít người bị thương, cứng không được đã nghĩ đến mềm cũng là một mưu kế. Nhưng vào tai các nàng thực sự buồn nôn đến cực điểm! Nói cho cùng còn không phải Vương thị tham lam những tài vật vốn không thuộc về bà ta, bà ta dám muốn, có mệnh hoa (sử dụng) sao?

Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi ai cũng không nói gì, Vương thị nhíu mày, trong lòng thầm hận, đúng là đàn gảy tai trâu, nàng nói như vậy còn nghe không hiểu?

“Các ngươi cũng yên tâm, Tử nhi mặc dù đi, nhưng các ngươi bình thường là tâm phúc của nàng, ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi, hảo hảo theo ta, nhất định cho các ngươi thư thư phục phục qua hết nửa đời sau.” Vương thị không ngừng mở ra điều kiện, từng bước một dụ hoặc ba người Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi, trong mắt hận không thể nói ‘còn không mau mau đến cám ơn ta’, sau đó mở cửa kho Tử Trúc viện cho ta, ta muốn đem đồ vật bên trong chiếm lấy toàn bộ.

Ba người Lâm ma ma trầm mặc, Vương thị không ngừng cố gắng nói: “Tử nhi đi ngươi cũng không cần quá thương tâm, tất cả có ta đây, các ngươi còn phải chiếu cố Trí nhi a, đây chính là sinh mạng của Tử nhi, các ngươi tất cả nên vì Trí nhi suy nghĩ…”

“Không, tỷ tỷ sẽ không chết, tỷ tỷ đau ta như vậy, nhất định luyến tiếc bỏ lại Trí nhi đi một mình, tỷ tỷ mới không chết, nàng sẽ không chết!” Đột nhiên một thân ảnh nho nhỏ vọt ra, khóc một phen nước mũi một phen nước mắt, thật thương tâm, không phải Đinh Trí vốn nên ở thư viện thì là ai.

Đinh Trí bởi vì sang năm phải tham gia thi cử, vì thế trong khoảng thời gian này vẫn ở thư viện chưa có về nhà, hắn vì không cho Đinh Tử thất vọng, mỗi ngày tâm tư chỉ đặt vào việc thế nào đọc sách hay, thế nào cùng đồng học thảo luận học vấn, căn bản vô tâm những thứ khác. Thế nhưng hôm nay ngẫu nhiên nghe thấy Đinh Tử bị nhốt ở Minh thành, tình hình cửu tử nhất sinh liền tựa như điên phóng nhanh về nhà, vừa mới chạy vào viện, tiến vào Thọ An đường liền nghe thấy lời như vậy, nhất thời khóc lớn lên.

“Trí nhi, ngươi tại sao lại ở chỗ này, không phải ở học đường sao, ngươi thế nào trốn học trở về, quả thực kỳ cục! Còn không mau trở lại học đường dụng công học bài.” Vương thị vừa nhìn thấy Đinh Trí sắc mặt nhất thời biến đổi trách mắng.

Đinh Trí không ngừng lắc đầu, căn bản không để ý tới Vương thị, cầm lấy tay Lâm ma ma liền vội hỏi: “Lâm ma ma ngươi nói cho ta biết tỷ tỷ không có việc gì có phải hay không? Bọn họ nói đều là giả, Tỷ tỷ rất mau trở lại có phải hay không? Tỷ tỷ nhất định không muốn bỏ lại Trí nhi đúng hay không? Trí nhi muốn tỷ tỷ, Lâm ma ma ngươi biết tỷ tỷ ở nơi nào đi, ngươi dẫn ta đi có được không? Trí nhi thật muốn tỷ tỷ, ngươi mau dẫn ta đi gặp tỷ tỷ, Trí nhi muốn gặp tỷ tỷ, Trí nhi muốn tỷ tỷ… Ô ô ô…“

Lâm ma ma nhất thời khóc, ôm Đinh Trí liền khuyên nhủ: “Tiểu thiếu gia yên tâm, đại tiểu thư không có việc gì, đại tiểu thư bản lĩnh như vậy, chuyện gì đều không làm khó được nàng, nàng rất nhanh liền sẽ trở lại. Tiểu thiếu gia ngươi đừng lo lắng, bọn họ đều nói bậy, đại tiểu thư làm sao có thể có việc gì, đại tiểu thư tuyệt đối không có việc gì!” Lời này Lâm ma ma nói với giọng run run, bà cũng không thể không dùng những lời như vậy thôi miên chính mình, nhưng Đinh Trí lại tin, hắn không ngừng gật đầu, “Đúng! Ta đã nói tỷ tỷ không có việc gì, bọn họ quả nhiên là lừa Trí nhi, đúng hay không?”

Vương thị đột nhiên quát: “Trí nhi hồ nháo cái gì, mau trở lại học đường đi!”

Đinh Trí banh mặt, vẻ mặt quật cường: “Không, ta muốn chờ tỷ tỷ trở về, tỷ tỷ không trở lại Trí nhi kia cũng không đi, Trí nhi chỉ cần tỷ tỷ. Tổ mẫu, tỷ tỷ không chết, nàng nhất định sẽ trở về, đồ cưới này là tỷ tỷ tương lai lập gia đình cần dùng, người không thể lấy đi.”

Vương thị sắc mặt xanh đen: “Nói hươu nói vượn cái gì, ai để tiểu thiếu gia vào, đi lĩnh năm mươi đại bản, dám dạy hắn nói hỗn, quả thực tội đáng chết vạn lần!” Đoàn ma ma lập tức hiểu ý, chạy tới kéo Đinh Trí ra bên ngoài viện, Đinh Trí giãy giụa muốn cùng Lâm ma ma ở cùng một chỗ, nhưng rốt cuộc còn nhỏ khí lực không lớn, bị ba lão ma ma lôi kéo, trực tiếp dẫn theo trở lại, sau đó liền bị nhốt tại viện của hắn không cho phép đi ra.

Vương thị lúc này đã không còn giả bộ nữa, nói nửa ngày Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi mỗi một người đều không nhắc tới, rõ ràng ăn cứng mà không ăn mềm.

Vương thị tức giận vô cùng, hướng về phía ngoài phòng kêu lên: “Người tới a, Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi bất kính với ta, tội phạm thượng, trọng trọng đánh năm mươi đại bản cho ta, cho các nàng nhớ lâu!“

Lâm ma ma biết rõ phản kháng vô dụng, cùng Hỉ nhi, Linh nhi hướng về phía Vương thị cười lạnh một tiếng, tự mình đi ra ngoài ghé vào băng ghế, “Bùm bùm” tiếng hèo không ngừng vang lên, ba người liều chết cắn môi, cổ họng cũng không phát ra một tiếng. Vương thị trong lúc này còn khuyên nhiều thứ, thẳng đến lúc đánh tới ba mươi hèo, lúc ba người đau ngất đi, các nàng cũng không có người nào chịu thua.

Vương thị tức giận vô cùng trực tiếp đem ba người nhốt tại trong Tử Trúc viện làm cho người ta trông giữ, không cho ra ngoài, không cho truyền tin tức ra. Nếu không phải Thái hậu đột nhiên vào phủ, hạ nhân trong phủ đều đi nghênh tiếp, Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi còn không ra được.

Nghe thấy mấy việc đã qua này, trong phòng nhất thời rơi vào một mảnh trầm tĩnh, chỉ có tiếng người hít thở so với bình thường trầm trọng rất nhiều.

“Phanh!” Đột nhiên Thái hậu trọng trọng vỗ mặt bàn một cái, bàn kia bị chụp đến lung lay mấy cái, có thể thấy được Thái hậu dùng nhiều khí lực bao nhiêu, Thái hậu trầm giọng lãnh cười ra tiếng: “Đi, ta thật ra muốn nhìn Vương thị này. Tốt lắm! Thực sự là muốn chết! Đi Thọ An đường!”

Lam Thanh Lăng ngồi ở bên giường Đinh Tử, trên mặt một mảnh đen trầm, hắn không đi cùng, bởi vì hắn biết hoàng tổ mẫu nổi giận, Vương thị tuyệt không có trái cây tốt mà ăn!

(Sally: Chương 106: Dọa tè ra quần, chương sau nhà này sẽ bị thái hậu xử đẹp ak, bật mí nhiêu đó thui)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện