Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 12: Chương 12





Edit: Doll
Sau khi cùng mọi người trò chuyện xong, Sở Khanh Hoa bất chợt nhìn thấy Lê Quân Kì đang đứng trong đám đông, lăng lẽ uống nước cam.
Hắn cười nhạt, tao nhã vô song.
Bước tới gần Lê Quân Kì, y nhẹ giọng gọi:" A! Lê Quân Kì, đã lâu không gặp."
Ha ha, giọng nói nhẹ như vậy làm gì có ai nghe thấy được? Lê Quân Kì thuận lý thành chương không thèm phản ứng lại với lời chào của y, cúi đầu nhìn ly nước cam trống rỗng trong tay.
" Ly nước cam cũng uống hết rồi!" Ly nước cam trong tay được rút ra thay vào đó là một ly cocktail xanh nhạt.
Lên Quân Kì thầm thở dài trong lòng, ngẩng đầu nhìn Sở Khanh Hoa đang nở nụ cười "ấm áp hào phóng" lại mang theo một chút " thương tâm ở trước mặt, không thể không cảm thán tên này đúng là âm hồn bất tán.
" Không ngờ lại gặp em ở đây." Sở Khanh Hoa chen vào chỗ Lục Triết đang ngồi ở bên cạnh Lê Quân Kì, bày tỏ cảm xúc khi nhìn lại những ngày tháng đã trôi qua, y nói với Lê Quân Kì.
" Anh biết rằng em sẽ đi du học, lại tưởng em sẽ đi Anh giống anh trai em..." Giọng nói của Sở Khanh Hoa như đang không che giấu nổi cảm thấy may mắn:" Không ngờ rằng...!lại ở ngay nơi gần anh như vậy."

Ha ha.
Trong đầu Lê Quân Kì đang diễn ra một vòng tuần hoàn lặp lại hai từ ha ha với đủ loại âm sắc, lại không thèm phản ứng với đoạn độc thoại nội tâm to lớn của Sở Khanh Hoa lần nữa.
" Anh...!anh rất vui." Sở Khanh Hoa nhẹ nhàng cười, đôi mắt ươn ướt nhìn Lê Quân Kì ánh lên niềm vui vẻ thỏa mãn.
Toàn thân nổi đầy da gà.
Trong lòng Lê Quân Kì phát lạnh, muốn hung hăng mắng chửi người đang diễn kịch trước mặt này, nhưng lại cảm thấy vô lực:" Học trưởng, nếu không có việc gì khác, tôi xin phép đi trước."
Ánh mắt Sở Khanh Hoa có chút kinh ngạc, giọng nói run rẩy:" Quân Kì...!em chán ghét anh tới vậy sao..."
A...thật khó chịu.
" Học trưởng, anh suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là đề mục của trường giao cho tôi vẫn chưa hoàn thành, tôi muốn quay lại làm nốt." Lê Quân Kì gật đầu với Sở Khanh Hoa: "Như vậy tôi đi trước nhé, học trưởng."
Sở Khanh Hoa buồn bực gật đầu, có chút khổ sở nhìn đi chỗ khác.
Lê Quân Kì quay người bước ra ngoài.
Cảm nhận được Lê Quân Kì rời đi, Sở Khanh Hoa mới quay đầu lại, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lê Quân Kì khuất sau ánh đèn, cảm thấy trong lòng chấn động, vô thức vươn đầu lưỡi hồng nhuận ra liếm liếm môi dưới.
Lục Triết thu hết mọi chuyện này vào mắt, làm hắn có chút hoang mang lại có chút ghê tởm.
...
" Quân Kì...a...!Quân Kì..." Sở Khanh Hoa ôm chặt người da đen đang không ngừng vận động, sử dung tiếng Trung gọi tên Lê Quân Kì đầy thỏa mãn.
Người đàn ông da đen cảm thấy cái huyệt dâm đãng càng siết chặt hơn, y dùng thứ ngôn ngữ tuyệt vời mà anh ta không hiểu để kêu những câu anh ta không biết, anh ta cảm thấy toàn thân hết sức sảng khoái, không ngừng thao người dưới thân, khiến y thốt ra những thanh âm càng thêm yêu kiều.
Ngón tay mảnh khảnh của Sở Khanh Hoa bám chặt lên tấm lưng người đàn ông, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra bộ dạng Lê Quân Kì và Lê Quân Minh, chỉ cảm thấy thân thể ngày càng nóng, ngày càng mẫn cảm.

Lúc đến cao trào, y cảm thấy trước mắt có một tia sáng trắng, sự cố chấp không tên với Lê Quân Kì ngày càng sâu đậm.
Mặc dù khi đo Lê Quân Kì đã từ chối y, nhung sau bao nhiêu năm, hai người vẫn có thể tình cờ gặp lại nhau ở bờ bên kia đại dương, đây...!hẳn là trời định.
Nghĩ vậy, Sở Khanh Hoa khẽ nở nụ cười.
...
" Lại xem chứng khoán à?" Lục Triết mở cửa, căn phòng không bật đèn, Lê Quân Kì ôm máy tính ngồi trước bàn cau mày nhìn chằm chằm vào đường cong trên trang web.
Ánh sáng mỏng manh ở bên ngoài tràn vào, mọi thứ trong phòng được mạ lên một tầng ánh bạc nhàn nhạt, quả thực rất đẹp.
" Cậu và anh Sở..." Lục Triết có chút do dự nhìn Lê Quân Kì đang im lặng:" Tôi không phải kì thị người đồng tính...!nhưng mà tôi cảm thấy...!thái độ của anh ta đối với cậu không đúng lắm."
Lê Quân Kì vừa nghe vậy thì có chút kinh ngạc, thoát khỏi trang web, quay đầu nhìn Lục Triết đang khuất trong bóng tối không thấy rõ mặt.
Anh chàng thần kinh này vậy mà rất nhạy cảm về khía cạnh kia.
" Sao nào?" Lê Quân Kì cười nhẹ:" Cậu lại có định nghĩa mới về anh Sở ôn nhu và cẩn thận của cậu à?"
" A..." Lục Triết có chút nghẹn, cảm giác nói xấu người khác sau lưng đối với đứa trẻ trung thực này, là một thách thức khá lớn.
Lê Quân Kì đợi nửa ngày cũng không thấy Lục Triết lên tiếng, bật cười nhẹ, tắt máy tính, đứng dậy ngã vào chiếc giường mềm mại, nói:" Lục Triết, cậu nên cách xa vị Sở học trưởng kia một chút, càng xa càng tốt."

Lục Triết cũng bò lên giường mình, đầu vùi vào chăn bông, có chút đờ đẫn:" Hôm nay lúc cậu rời đi, ánh mắt anh Sở nhìn theo bóng lưng cậu như bị keo dính chặt lên vậy, còn..."
" Còn?"
" Anh ta thè lưỡi liếm miệng mình..." Giọng nói Lục Triết có chút khó chịu:" Dọa tôi sợ nhảy dựng, cảnh tượng kia hệt như cảnh yêu tinh ngàn năm nhìn thấy Đường Tăng vậy..."
" Ha ha ha ha..." Lê Quân kì cười to.
"Nói sao nhỉ...tôi...!tôi không kì thị đồng tính luyến ái..." Thanh âm rầu rĩ của Lục Triết truyền đến:" Tôi...!tôi chỉ cảm thấy...!ánh mắt anh Sở nhìn cậu khiến người ta sợ hãi..."
Lê Quân Kì không nói chuyện nữa, ngửa đầu nhìn ánh sao ngoài cửa sổ.
Nếu Sở Khanh Hoa thật sự không biết xấu hổ tìm đến đây.
Vậy thì....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện