Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 47: Chương 47



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Doll
Vụ án của Sở Khanh Hoa sẽ được xét sử vào một tháng sau, cố ý gây thương tích và gây tai nạn giao thông rồi bỏ trốn, tội này cũng chỉ khiến y ở tù vài năm mà thôi.

Nhưng mà...!Lục Chú Nguyên cũng sẽ vận dụng quan hệ của mình khiến cuộc sống trong tù của Sở Khanh Hoa không tốt mà thôi.

Nhìn Sở Khanh Hoa có kết cục khác hoàn toàn kiếp trước Lê Quân Kì bỗng có chút cảm khái.

Nếu tại thời điểm 15 tuổi kia Sở Khanh Hoa thổ lộ với hắn, giống như ở kiếp trước sau khi say rượu thì phát sinh quan hệ lắm chậm trễ thời gian Sở Khanh Hoa ra nước ngoài du học, vậy thì Sở Khanh Hoa sẽ không biết Lục Xán, cũng sẽ không cuốn vào trận chanh chấp này của Lục gia đâu.

Ở đời này hắn chỉ cần lo thân mình, lại có thể ở cùng bố chỗ với người yêu, âu cũng là phúc phận thượng đế ban tặng.
...!
Đường Điềm phong trần mệt mỏi từ Mỹ trở về, lại bị đả kích rất lớn.

Sở Khanh Hoa thật sự là một kẻ độc ác, cô dạy dỗ y là không sai, nhưng mà cô không hề nghĩ đến, người mình yêu lại là em trai cùng cha khác mẹ với bạn thân mình...!
Mà Lục Triết, người cô luôn quan tâm, hiện tại vẫn đang hôn mê nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Về phần Lục Xán cô luôn duy trì ở bên...!Thì ra lại có quá khứ như vậy...!
Đường Điềm không chịu nổi những cảm xúc lung tung hỗn độn này, tại cửa phòng chăm sóc đặc biệt, ngã vào lòng Cố Đình Kha khóc nức nở không kiềm chế được.

"Anh ơi...!Sao...!Sao lại thế này..." Giọng Đường Điềm run lên vì khóc.

Vì sao mọi chuyện lại như vậy?
Không ai có để đưa ra một câu trả lời thích đáng cho việc này, mà Cố Đình Kha cũng chỉ có thể nâng tay vỗ về lưng Đường Điềm, yên lặng an ủi cô.
...!
Sau khoảng thời gian thương tâm ngắn ngủi, Đường Điềm quyết định ở lại chăm sóc Lục Triết đang hôn mê.

"Trong chuyện này, em không phân biệt rõ được ai đúng ai sai."
"Anh, Quân Kì, em rất bối rối."

"Em từng cho rằng em đứng về phía Lục Xán, là đứng về chính nghĩa, là lẽ phải."
"Nhưng mà...!Sau khi biết rõ hết thảy...!Em lại cảm thấy mờ mịt."
"Em muốn chăm sóc anh ấy...!Nghe nói tình trạng thân thể của anh ấy đã ổn định, rất nhanh sẽ tỉnh lại."
"Tình yêu của chúng ta không bao giờ có thể...!Em từng nghĩ như vậy về mối quan hệ giữa em và Lục Triết, nhưng...!Mấy năm gần đây, em vẫn không buông xuống được."
"Có thể em sẽ có một kết cục hoàn hảo, cũng có thể sau khi Lục Triết tỉnh lại em sẽ trở về Mỹ."
"Nhưng mà...!Hiện tại em chỉ muốn bên cạnh anh ấy..."
Liều lĩnh cố chấp nói ra những lời này, giường như Đường Điềm đã từ bỏ điều gì đó lại tựa như nắm bắt được thứ gì.

Nhìn cô như vậy, Cố Đình Kha không có ý kiến gì.

Chỉ thường thường cùng Lê Quân Kì đi từ thành phố A đến thành phố D thăm Lục Triết.

...!
Vào ngày chủ nhật của hai tuần sau vụ tai nạn giao thông, khi Cố Đình Kha và Lê Quân Kì lại lần nữa đến bệnh viện thăm Lục Triết thì nghe được bác sĩ chủ trì nói là Lục Triết mới tỉnh, lúc vội vã chạy đến phòng bệnh Lục Triết, lại ở ngoài cửa nghe thấy giọng Lục Triết---
"Đường Điềm..."
Giọng cậu ta còn rất suy yếu, thậm chí còn không ra tiếng.

"Lục Triết...!Anh tỉnh...!Tỉnh là tốt rồi...!Tỉnh là tốt rồi..." Giọng Đường Điềm mang theo mười phần vui sướng kèm theo cả tiếng khóc nức nở.

Hai người Lê Cố định đi vào phòng nhưng nghe thấy câu tiếp theo của Lục Triết lại dừng bước chân.

"Đường Điềm...!Thời điểm lúc anh bị xe đâm trúng..."
"Anh vẫn luôn nghĩ..."
"Nếu anh không chết...!Anh nhất định sẽ đi tìm em..."
"Nói với em rằng...!Tha thứ cho anh lúc ở Mỹ còn ngây ngô và sợ hãi...!Lúc anh bị đụng bay lên...!Trong đầu anh chỉ còn có em..."
"Đường Điềm...!Chúng ta ở bên nhau đi...!Có được không?"
Không có cảnh oanh oanh liệt liệt quỳ một gối xuống đất, không có những lời ngọt ngào triền miên, chỉ có một Lục Triết yếu ớt nằm trên giường bệnh, nói: "Chúng ta có thể ở bên nhau được hay không?"
Đường Điềm không nói gì, chỉ lấy tay che kín miệng mình, từng giọt nước mắt lớn tuôn ra từ hốc mắt cô.


Lục Triết hôn mê quá lâu, không rõ chuyện khúc mắc giữa mẹ mình và bạn thân của Đường Điềm- chị gái cậu ta.

Có lẽ tương lai của bọn họ đầy rẫy những yếu tố không xác định.

Nhưng ít nhất ở thời điểm hiện tại, hai người bọn họ rất hạnh phúc.

Lê Quân Kì nhẹ nhàng cầm lấy tay Cố Đình Kha, đó là một bàn tay thon dài, ấm áp khiến người ta an tâm.

Một ý niệm mới sinh giống như mầm non ở trong đầu hắn mạnh mẽ trưởng thành thành đại thụ che trời, hắn mở miệng: "Anh Đình, anh có muốn đi Bắc Âu không?"
...
"Quân Kì, anh mang em đến Bắc Âu có được không?"
"Nhưng mà em nói xem, đi Thụy Điển trước hay Na Uy trước mới được đây?"
"A...!Muốn đến một địa điểm đầy dương khí ghê...!Ha ha..."
"Nếu là nơi có nhiều dương khí...!Vậy đến Thụy Điển có được không?"
"Này, Quân Kì, em có biết vì sao Thụy Điển lại nhiều dương khí không?"
"Bởi vì Na Uy thuộc ngũ bách."
...
Tại kiếp trước, khi hắn ở trong hũ tro cốt mù mịt tối tăm, thanh âm ấm áp ấy tựa như ánh sáng của Lê Quân Kì, nếu Bắc Âu là nơi cuối cùng mà Cố Đình Kha hi vọng sẽ được đi cùng hắn, thì tại thời khắc này, lúc mà hết thảy mọi thứ đều đã kết thúc, ý niệm này tràn ngập trong đầu Lê Quân Kì.

Mà Cố Đình Kha khi nghe xong đề nghị bất chợt của Lê Quân Kì, trong đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch ấy loé lên niềm vui sướng kèm theo chút nghi hoặc nhưng anh cuối cung vẫn ôn nhu trả lời: "Được."
...!
Sau khi xác định sẽ đi Bắc Âu, Cố Đình Kha vô cùng kiên cường đề nghị đi vào mùa hè, tuy rằng không biết là vì sao nhưng Lê Quân Kì giao toàn quyền quyết định chuyến đi này cho Cố Đình Kha.
...!
Hai tháng sau, bọn họ đáp chuyến bay tới Bắc Âu.

Nơi đầu tiên họ đến là phía bắc của Na Uy và Phần Lan, một vùng đất tên là Lapland*.


Ba phần tư Lapland nằm ở trong vòng cực Bắc nên mùa đông của nó kéo dài tới tận tám tháng.

Phóng mắt nhìn xung quanh Lapland, tất cả chỉ có rừng và sông, nghe nói tại trước và sau ngày đông chí có thể tận mắt nhìn thấy cực quang, nhìn thấy sao trời cả hai tư tiếng đồng hồ, mà ở thời điểm hiện tại, trước và sau ngày hạ chí có thể nhìn thấy mặt trời hai tư tiếng đồng hồ.

Nơi này, là quê hương của ông già Noel, là nơi mà bạn có thể tận hưởng nóng và lạnh, băng và lửa rửa tội ở bồn tắm Phần Lan.

...!
Đi bộ trong khu rừng ở Lapland, đi trước họ là một người dẫn đường có làn da nâu nhạt, mái tóc đen, lớn lên giống người Châu Á.

Cố Đình Kha đột nhiên mở miệng, nói tiếng Trung.

"Quân Kì, em biết không?"
"Anh thật sự rất thích mùa hè ở Bắc Âu."
"Đặc biệt là mùa hè ở Lapland."
Lê Quân Kì cười: "À, có phải bởi vì rừng nguyên sinh ở đây rất đẹp không?"
"Không phải."
Cố Đình Kha lắc đầu: "Em nhìn này, anh đặc biệt thích những rừng cây rộng lớn ở đây, và sắc trời vĩnh viễn rực rỡ của mùa hè nơi này."
"Thật sự rất đẹp..." Lê Quân Kì gật gù.

"Cũng không hẳn là vì vẻ đẹp của nơi này."
Cố Đình Kha mỉm cười: "Quân Kì, em biết không, họ của em là Lê, tượng trưng cho ánh sáng, còn tên anh là Kha, là gỗ rừng.

Mà mùa hè ở Lapland, dù là ban đêm cũng không tối...!Như vậy, vì có ánh sáng bầu bạn nên dù là rừng cây trong đêm, anh cũng sẽ không khó chịu và buồn bực."
"..." Đột nhiên nghe được lời thổ lộ xúc động như vậy, chân tay Lê Quân Kì bắt đầu luống cuống, hắn nhìn mặt Cố Đình Kha, đột nhiên hỏi: "Anh Đình...!Tại sao...!Anh lại thích em?"
Thực tế...!Dù là kiếp trước hay kiếp này, Cố Đình Kha yêu hắn đều vô cùng sâu đậm và mãnh liệt, rất nhiều thời điểm, Lê Quân Kì cũng tự hỏi bản thân, vì sao, vì sao mà Cố Đình Kha lại thích hắn đây?
Cố Đình Kha nghe Lê Quân Kì hỏi vậy, giường như đứng hình một tẹo, sau đó anh cười: "Nếu có thể nói rõ ràng vì sao lại yêu em, vậy thì đây cũng không phải là yêu đâu."
"..." Trả lời cũng như không trả lời vậy.

"Quân Kì, nếu nhất định phải nói mà nói...!Theo anh, có lẽ tình yêu của em với anh là vì cảm động mà nên nhưng tình yêu của anh với em là vì sự thấu hiểu mà bị hấp dẫn, sau đó lắng đọng lại rồi chậm rãi nảy sinh."
Cố Đình Kha nói xong, Lê Quân Kì tựa như nhìn thấy trên mặt anh một mạt đỏ ửng, làn da màu lúa mạch thoạt nhìn vừa ngon miệng lại vừa mê người.

"Em xem, nói với em những lời này xong, người dẫn đường đã đi được một đoạn rồi." Cố Đình Kha nói, như thể trốn tránh mà chạy về phía trước hai bước, quay lại bảo Lê Quân Kì: "Mau đuổi theo, Quân Kì."

Mười một giờ đêm, bầu trời vẫn trong xanh như vậy, ánh mặt trời rực rỡ chiếu cho Cố Đình Kha mọit cái bóng đẹp đẽ.

Đứng cách phía sau vài bước, Lê Quân Kì nhìn bóng dáng Cố Đình Kha, đột nhiên trong mắt hơi cay cay nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác an ổn...!
Lúc còn sống, cùng người mình yêu đi hết một mảnh rừng.

Phất tay áo trong gió, không khí hơi lạnh, nhưng mỗi một hơi hít vào thở ra lại đầy tràn hạnh phúc.

Tại đêm mùa hè này, gửi tình vào rừng sâu, chồng chất tình yêu hai kiếp người cuối cùng cũng đoạt được một kết cục viên mãn.

Kiếp này, không còn hũ tro cốt lạnh lẽo cùng chiều hoàng hôn bi thương nữa, mà là cùng người yêu tận hưởng phần thưởng - rừng cây đêm hè này.

- HOÀN-
___
*Lapland là vùng lớn nhất thuộc Phần Lan.

Các đô thị nơi đây được quản lý bởi Hội đồng khu vực.

Lapland giáp với Bắc Ostrobothnia về phía Nam; ngoài ra, nó còn tiếp giáp với vịnh Bothnia, hạt Norrbotten, hạt Finnmark và hạt Troms, Murmansk Oblast và cộng hòa Karelia của Nga.(Nguồn Wikipedia)



Lời của editor: Mùa hè ở Lapland đẹp thật mọi người ạ, đời này mình cũng mong có cơ hội cùng một người nào đó tới đây một lần.

Truyện cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, tạm biệt một Lê Quân Kì luôn luôn cố gắng sống tốt, tạm biệt Cố Đình Kha trầm mặc mà lý trí, tạm biệt Lê Quân Minh luôn yêu thương em trai.

Cũng tạm biệt mùa hè.

Truyện còn một phiên ngoại nữa thôi.

Có lẽ mai mình sẽ đăng nốt.

Cảm iwn các bạn đã đồng hành tám tháng qua để cùng mình đi hết bộ truyện này ❤️❤️❤️.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện