Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 50
Thấy hai anh em im lặng không nói gì, An Quang Diệu bèn ho nhẹ một tiếng: “Vừa hay hôm nay hai đứa đều có ở nhà, ông nội có chuyện muốn bàn bạc với hai đứa.”
An Lạc quay sang hỏi: “Ông nội, là chuyện gì ạ?”
An Quang Diệu nói: “Sản nghiệp chủ yếu của An gia chúng ta có hai phần, một là công ty giải trí chuyên đào tạo ngôi sao Hoa An, hai là khách sạn Hoa An. Từ trước đến nay hai công ty này đều do một ban giám đốc thống nhất quản lý, nên dẫn đến nội bộ xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn. Ông nghĩ, chi bằng tách riêng hai bên ra, thành lập hai công ty độc lập, sau này sẽ do hai anh em các cháu quản lý riêng rẽ.”
An Lạc nhanh chóng hiểu ra ý tứ của An Quang Diệu. Có lẽ ông lão này lo rằng một núi không thể có hai hổ, sợ anh em sẽ nảy sinh bất đồng, cho nên mới đưa ra quyết định ‘tách riêng’, cách làm này quả thực có thể giảm thiểu mâu thuẫn giữa hai anh em. Chỉ là An Lạc không có hứng thú với sản nghiệp của An gia, có tách ra hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Thấy An Quang Diệu nhìn mình, An Lạc vội mở miệng: “Chuyện này mọi người quyết định đi ạ, cháu không có ý kiến gì.”
An Quang Diệu bèn quay sang phía An Trạch.
An Trạch ngẩng đầu liếc An Lạc một cái, rồi nhàn nhạt nói: “Ông nội quyết định đi ạ.”
An Quang Diệu xoa cằm, “Nếu các cháu không có ý kiến gì thì cứ làm như vậy đi. Chờ cho thân thể Tiểu Lạc tốt hơn, có thể đi lại được, ông sẽ mời họp ban giám đốc, chính thức giới thiệu hai đứa cho các vị cổ đông.”
An Lạc nói: “Ông nội, chân cháu đã đỡ hơn rất nhiều rồi, có lẽ là cuối tuần có thể đi được.”
An Quang Diệu mỉm cười: “Thế thì tốt quá, mấy ngày này hai đứa cũng nên chuẩn bị đi là vừa.” Nói xong thì quay sang phía An Trạch, “An Trạch, anh cháu mất trí nhớ, rất nhiều việc đều phải học lại từ đầu, cháu nhớ dạy anh cẩn thận nhé.”
An Trạch thấp giọng nói cho qua: “Cháu biết rồi ạ.”
***
Ăn xong bữa trưa, An Trạch liền xoay người bỏ đi, tựa như không thể nán lại thêm dù chỉ một giây.
An Lạc cùng An Quang Diệu ngồi xem TV trong phòng khách. An Quang Diệu rất thích xem hí khúc*, An Lạc thì không hề hứng thú một chút nào, nghe tiếng hát nỉ non lả lướt trên TV mà anh chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, đành phải mượn cớ muốn đi nghỉ ngơi, đứng dậy rời đi.
*戏曲: các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện.
Đi qua cửa phòng An Trạch, An Lạc không thể kìm được mà dừng bước chân. Nhớ ra chuyện An Trạch bị thương, cảm giác lo lắng pha lẫn đau thương lại dâng lên từ đáy lòng.
Vết thương của cậu ta có nghiêm trọng không? Có nên vào hỏi thăm một chút không?
Cứ như bị ma xui quỷ khiến, An Lạc khẽ đẩy cửa, thấy An Trạch đang nằm nghiêng người trên giường, hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau, trông có vẻ rất khó chịu. An Lạc bước tới giường, đặt tay lên trán An Trạch, rồi anh bị cơn nóng rực trong lòng bàn tay làm cho hoảng sợ.
Trán bị cảm giác mát lạnh của bàn tay chạm vào, nhiệt độ quen thuộc ấy làm An Trạch đột nhiên mở mắt.
Thấy người đàn ông trước mặt, trong khoảnh khắc, An Trạch suýt chút nữa theo phản xạ mà gọi “Anh”, nhưng lý trí đã cấp tốc trở lại, An Trạch vội đè chặt cảm xúc đang dâng lên mạnh mẽ trong lòng, vẻ mặt không cảm xúc nhìn An Lạc: “Có việc gì không?”
An Lạc vươn tay sờ nhẹ lên trán An Trạch, sau khi xác nhận nhiệt độ cao không bình thường, anh bèn đứng lên nói: “Cậu sốt rồi, tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho cậu.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, vào thư phòng tìm hòm thuốc.
An Trạch im lặng nhìn theo bóng lưng An lạc, chân anh vừa mới khôi phục chức năng đi lại, mỗi bước đi đều có vẻ cực kỳ gian nan… Trái tim cậu đột nhiên xuất hiện một cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Nếu là anh thật thì tốt biết bao?
Nếu anh ta chính là anh ấy, vậy thì, cái dịu dàng của bàn tay khi chạm nhẹ lên trán kiểm tra nhiệt độ ấy, cảnh tượng lúc xoay người đi lấy thuốc cho cậu ấy, cho dù là nằm mơ, cũng đều có thể khiến An Trạch vui mừng đến mức cười thành tiếng được.
Thế nhưng hôm nay, khi nhìn gương mặt quen thuộc kia, An Trạch lại khổ sở đến tột đỉnh.
An Lạc nhanh chóng quay lại, một tay cầm hòm thuốc, một tay bưng cốc nước. Vì đi lại không tiện mà lại không còn tay để chống gậy, nên bước chân anh đi có chút khập khiễng, nhưng gương mặt anh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Giống như trước đây, dù gặp phải bao nhiêu hoàn cảnh khó khăn, vẻ mặt của anh vẫn luôn thản nhiên bình thường như thế này, sóng lớn không sợ.
An Trạch nhìn An Lạc chậm rãi đi tới gần giường, nhìn anh lấy thuốc từ trong hòm, bóc hai viên cho vào tay, sau đó đưa cốc đến gần môi mình, rồi khẽ nói: “Uống thuốc hạ sốt nhé.”
Vẫn là giọng nói êm tai, quen thuộc ấy làm trái tim xao xuyến, An Trạch giống như phản xạ có điều kiện mà mở miệng ra, để anh đút hai viên thuốc vào. Giống như khi còn bé, mỗi lần sinh bệnh, niềm trông mong lớn nhất là được anh ngồi bên cạnh chăm sóc, mỗi lần anh cho uống thuốc, An Trạch thậm chí còn hy vọng rằng, cốc nước kia sẽ không bao giờ vơi đi.
Uống hết cốc nước, thuốc theo dòng nước ấm trôi xuống, An Trạch rốt cục cũng hồi phục tinh thần, im lặng nhìn An Lạc trước mặt.
An Lạc đặt chiếc cốc rỗng lên đầu giường, khẽ nói: “Cậu lên cơn sốt thế này, chắc là vì vết thương bị nhiễm trùng. Bị thương ở đâu? Đã xử lý chưa?”
An Trạch không trả lời, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt An Lạc.
An Lạc không thể làm gì khác là đỡ cậu dậy, nói: “Để tôi xem qua.”
Sợ động đến vết thương, An Lạc cố gắng nhẹ nhàng hết sức, cởi từng cúc áo của cậu ra.
Bộ ngực vạm vỡ màu lúa mạch lộ ra trước mắt, trên người không có bất kì vết thương nào, nhưng trước ngực lại đeo một chiếc dây chuyền có vẻ rất cũ. An Lạc dời đường nhìn, để An Trạch nghiêng người, quả nhiên thấy phía sau có một chỗ dán băng cầm máu. Chiếc băng nhăn lại vì ma sát, loáng thoáng để lộ vết da đã khâu.
An Lạc nhẹ nhàng gỡ miếng băng, vết thương khâu ba mũi trông dữ tợn không gì sánh được, vùng da xung quanh khẽ tấy đỏ, hiển nhiên đạn đã được gấp ra, vết thương đã qua xử lý, nhưng An Trạch không chú ý, cứ để ma sát khiến vết thương nhiễm trùng.
Thật ra vết thương như thế này đối với An Lạc mà nói chẳng là gì, trước đây anh đã từng rất nhiều lần bị thương rồi, trên người cũng có vài mũi khâu. Nhưng hiện tại, không biết vì sao mà khi nhìn thấy vết thương của An Trạch, An Lạc lại cảm thấy đau nhói, còn đau hơn so với lúc chính mình bị thương.
Quan sát kỹ càng vết thương một hồi, cũng may không nghiêm trọng lắm, chỉ là lớp da bên ngoài bị viêm nhẹ, may mà không có dấu vết bị mưng mủ, An Lạc rốt cục cũng yên lòng.
Quay lại lấy bông trong hòm thuốc, rồi chấm cồn xung quanh vết thương kỹ càng hai lần, sau đó lại nhẹ nhàng dùng cồn lau sạch, cuối cùng quấn gạc lại cẩn thận. Kỹ thuật xử lý vết thương của An Lạc có thể ngang bằng với trình độ của bác sĩ chuyên nghiệp, cũng là do kinh nghiệm anh tích được khi trước đây thường xuyên tự xử lý đủ loại vết thương cho mình.
Sau khi hoàn chỉnh tất cả, An Lạc lúc này mới kéo lại áo cho An Trạch, khẽ mở miệng: “Được rồi, ngủ một giấc đi, cơn sốt sẽ giảm nhanh thôi.”
An Trạch vẫn không nói lời nào, ánh mắt nhìn An Lạc dần trở nên sâu hơn.
“Tôi đi trước.” An Lạc cầm hòm thuốc đứng dậy chuẩn bị đi, đột nhiên bị An Trạch kéo tay. An Lạc mất thăng bằng, bị An Trạch mạnh mẽ kéo ngã vào trong lòng!
Hòm thuốc rơi xuống đất, lọ thuốc lăn lốc trên sàn, tiếng rơi leng keng lộp độp không dứt. An Lạc chật vật ngổm dậy, ngẩng đầu thì đụng phải đôi mắt gần trong gang tấc của An Trạch. Hô hấp anh cứng lại, còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi đột nhiên bị chiếm lấy.
“Ưm…” Đầu óc phút chốc trở nên trống rỗng. Nỗi kinh hoàng trong lòng không kém gì lần bị cưỡng hôn trước. Sau vài giây sửng sốt, An Lạc mới bắt đầu cố sức phản kháng, nhưng không ngờ An Trạch dứt khoát xoay người một cái, đè hẳn anh xuống giường.
Khớp hàm bị mạnh mẽ cạy mở, đầu lưỡi An Trạch chui vào trong miệng, điên cuồng mà cướp đoạt.
“Ưm.. Ưm…” Bị hôn đến ngạt thở, An Lạc cố đẩy cậu ra, tức giận nói, “An Trạch, cậu làm cái gì vậy?!”
An Trạch nhìn chăm chú vào anh, im lặng một hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Đừng giả vờ nữa, anh à.”
“…”
“Có phải do lần trước em đã thổ lộ làm anh sợ hãi, nên anh mới bịa ra cái cớ như vậy, muốn em mất hết hy vọng?”
“…” An Lạc hoàn toàn choáng váng. Anh cảm thấy nhất định là An Trạch đã phát sốt đến mức thiêu cháy đầu óc rồi, nếu không sao lại nghĩ ra cái lý do lạ lùng thế này?
An Trạch tiếp tục khẽ nói: “Anh làm sao mà lại không phải là anh trai của em? Mọi thói quen của anh đều giống hệt anh ấy, ngay cả lúc khử trùng vết thương cũng vậy, anh cũng làm giống y anh ấy, chấm cồn hai lần xung quanh vết thương.”
An Lạc giật mình, vô ý thức mà giải thích: “Cách khử trùng thông thường là vậy mà…”
“Không phải.” An Trạch ngắt lời, “Thái Bình không làm vậy, rất nhiều bác sĩ cũng không làm vậy. Chỉ có anh, khi khử trùng, chỉ dùng tay trái để cầm tăm bông.”
An Lạc vội nói rõ: “Đó là vì trước đây tay phải tôi hay bị thương, cho nên mới có thói quen dùng tay trái tự khử trùng…”
“Đừng giải thích nữa.” An Trạch lần thứ hai ngắt lời An Lạc, ánh mắt thâm trầm dán chặt vào mắt anh, “Anh không lừa được em đâu.”
Bị đè xuống giường, mà còn đối mặt với cậu ở khoảng cách gần như thế này, lại còn thảo luận vấn đề vô nghĩa, An Lạc có chút tâm phiền ý loạn. Lời nói của An Trạch có sức cuốn hút kỳ lạ, thiếu chút nữa đã khiến anh suy nghĩ lệch lạc.
An Lạc vội vàng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, An Trạch, tôi có đúng là anh trai cậu hay không, cậu có thể tự mình đi kiểm tra. Tư liệu về người tên An Lạc này là tôi, hẳn là cậu đã điều tra ra rồi? Có muốn tôi đưa cậu đi Anh, tìm bạn bè của tôi xác nhận lại không?”
Con ngươi An Trạch bỗng nhiên co lại, bàn tay ôm An Lạc cũng siết chặt.
Đó gần như là sức lực của sự tuyệt vọng, ngỡ như nếu cậu buông tay, anh cậu sẽ mãi mãi biến mất.
Quả thực An Trạch đã điều tra, cậu đã kiểm tra đến cùng về An Lạc. Trong lý trí, người trước mặt An Trạch đây rõ ràng là một người nào đó tên An Lạc, nhưng vừa rồi, trong giây phút An Lạc xử lý vết thương, giữa cơn hoảng hốt, An Trạch như nhớ lại ngày xưa, nhớ lại hồi khi ‘anh’ vẫn còn sống. Thậm chí cậu có ảo giác, dường như người anh cậu yêu thương nhất chưa bao giờ rời xa…
Vậy mà, lời An Lạc nói như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, khiến An Trạch hoàn toàn tỉnh táo lại.
An Lạc lạnh lùng nói: “An Trạch, lý trí một chút đi, tôi tuyệt nhiên không thể là anh trai của cậu được. Cậu bị sốt nên thần trí không minh mẫn, chuyện vừa rồi tôi có thể bỏ qua. Nhưng hạ bất vi lệ**, lần sau đừng nên…” Nói đến đây đột nhiên dừng lại.
**下不为例: ý muốn nói sự việc chỉ được cho phép xảy ra một lần mà thôi, không bao giờ có lần sau và được viện dẫn lẽ này nữa.
An Trạch nhìn anh: “Đừng nên làm gì? Đừng hôn anh nữa ư?”
“…” Tai An Lạc chợt đỏ lên, bất ngờ bị tên nhóc kia tấn công, hai lần cưỡng hôn, loại chuyện này khiến lòng tự trọng của An Lạc bị đả kích mạnh mẽ, đồng thời cảm thấy kinh nghiệm thiếu thốn, phản ứng trúc trắc của mình quả thực là mất mặt không gì sánh được.
An Trạch đột nhiên khẽ cười, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm An Lạc lên, nhìn thẳng vào mắt anh, thì thầm: “Có một vấn đề mà tôi rất tò mò. Nếu như, anh không phải là anh trai của tôi, vậy thì, tại sao anh phải quan tâm đến tôi làm gì?”
“Tôi…” An Lạc đột nhiên không biết nói gì để chống đỡ, vấn đề đó chính bản thân anh cũng không rõ.
An Trạch tiếp tục nói: “Nếu tôi không phải là em trai anh, thì dù tôi có phát sốt đến chết cháy, cũng chẳng liên quan đến chuyện của anh, đúng chứ?”
“…” Không biết vì sao, nhưng đó là trực giác muốn quan tâm cậu, tự nhiên có chút để ý đến cậu. An Lạc nhắm mắt, giả vờ bình tĩnh, “Tôi mượn thân thể của anh cậu mà trùng sinh, nên có chút hổ thẹn với cậu.”
“Thế ư?” An Trạch nheo mắt, “Bởi vậy, anh làm thế này, là muốn đền bù cho tôi?”
“…”
“Nhưng mà, tôi không cần.” An Trạch gằn từng câu từng chữ, “Tôi không cần sự thông cảm của anh.”
“…” An Lạc xấu hổ không nói nên lời. Mặc dù có chút đau đớn, nhưng tuyệt đối không phải là thông cảm, chỉ là chính bản thân An Lạc cũng không rõ cảm giác phức tạp này là gì.
“Nếu anh đã không phải anh trai của tôi, vậy thì xin anh đừng mang theo hình bóng của anh ấy lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi.” An Trạch ghé sát vào, khoảng cách cực kỳ gần gũi mà nhìn vào mắt An Lạc, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chà lên đôi môi đỏ hồng vừa bị hôn của An Lạc, khẽ thầm, “Thấy khuôn mặt của anh ấy thế này, có đôi khi, tôi sẽ mất lý trí, gây ra một số điều không thể tự kiểm soát được… Anh hiểu chứ?”
Trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm mờ ám quá mực khi bị ngón trỏ chà lên, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, lưng An Lạc cứng đờ, anh liền đẩy cậu ra.
Chỉnh lại quần áo xộc xệch, An Lạc nghiêm mặt xoay người bỏ đi. Khi ra tới cửa, anh mới quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Cậu yên tâm, không bao lâu nữa, tôi sẽ biến mất hoàn toàn trước mặt cậu.”
Cửa bị đóng sầm lại, hiển nhiên anh rất tức giận.
An Trạch nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, khẽ nhíu mày.
Có một vấn đề mà An Trạch vẫn không rõ. Nếu anh ta không phải là anh cậu, mà chỉ là một người khác chiếm cứ thân thể của anh trai cậu, vậy thì theo logic, chắc hẳn là cậu phải rất ghét anh ta, thậm chí căm hận mới đúng. Nhưng, khi đối mặt với anh ta, cậu lại chẳng hề ghét lấy một chút nào…
Là bởi vì anh ta rất giống anh mình sao?
An Trạch vươn tay chạm vào vết thương. Thực ra anh ta là một người rất cẩn thận, cách xử lý vết thương cũng rất dịu dàng, vết thương ban đầu vốn đau âm ỉ, sau khi được anh ta khử trùng thì cảm giác cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
Người đàn ông tên An Lạc này có rất nhiều điểm chung với ‘anh’, nhưng cũng có rất nhiều điểm bất đồng. Nếu là trước đây, anh ấy sẽ chẳng quan tâm đến cậu như vậy, lại càng không tự mình xử lý vết thương cho cậu. Việc ấm áp như vậy, chỉ có lúc nhỏ mới được cảm nhận thôi.
Đối với cái người tên An Lạc đang chiếm giữ thân thể của anh cậu này, rốt cuộc cậu nên đối xử như thế nào đây?
_________________
An Lạc quay sang hỏi: “Ông nội, là chuyện gì ạ?”
An Quang Diệu nói: “Sản nghiệp chủ yếu của An gia chúng ta có hai phần, một là công ty giải trí chuyên đào tạo ngôi sao Hoa An, hai là khách sạn Hoa An. Từ trước đến nay hai công ty này đều do một ban giám đốc thống nhất quản lý, nên dẫn đến nội bộ xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn. Ông nghĩ, chi bằng tách riêng hai bên ra, thành lập hai công ty độc lập, sau này sẽ do hai anh em các cháu quản lý riêng rẽ.”
An Lạc nhanh chóng hiểu ra ý tứ của An Quang Diệu. Có lẽ ông lão này lo rằng một núi không thể có hai hổ, sợ anh em sẽ nảy sinh bất đồng, cho nên mới đưa ra quyết định ‘tách riêng’, cách làm này quả thực có thể giảm thiểu mâu thuẫn giữa hai anh em. Chỉ là An Lạc không có hứng thú với sản nghiệp của An gia, có tách ra hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Thấy An Quang Diệu nhìn mình, An Lạc vội mở miệng: “Chuyện này mọi người quyết định đi ạ, cháu không có ý kiến gì.”
An Quang Diệu bèn quay sang phía An Trạch.
An Trạch ngẩng đầu liếc An Lạc một cái, rồi nhàn nhạt nói: “Ông nội quyết định đi ạ.”
An Quang Diệu xoa cằm, “Nếu các cháu không có ý kiến gì thì cứ làm như vậy đi. Chờ cho thân thể Tiểu Lạc tốt hơn, có thể đi lại được, ông sẽ mời họp ban giám đốc, chính thức giới thiệu hai đứa cho các vị cổ đông.”
An Lạc nói: “Ông nội, chân cháu đã đỡ hơn rất nhiều rồi, có lẽ là cuối tuần có thể đi được.”
An Quang Diệu mỉm cười: “Thế thì tốt quá, mấy ngày này hai đứa cũng nên chuẩn bị đi là vừa.” Nói xong thì quay sang phía An Trạch, “An Trạch, anh cháu mất trí nhớ, rất nhiều việc đều phải học lại từ đầu, cháu nhớ dạy anh cẩn thận nhé.”
An Trạch thấp giọng nói cho qua: “Cháu biết rồi ạ.”
***
Ăn xong bữa trưa, An Trạch liền xoay người bỏ đi, tựa như không thể nán lại thêm dù chỉ một giây.
An Lạc cùng An Quang Diệu ngồi xem TV trong phòng khách. An Quang Diệu rất thích xem hí khúc*, An Lạc thì không hề hứng thú một chút nào, nghe tiếng hát nỉ non lả lướt trên TV mà anh chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, đành phải mượn cớ muốn đi nghỉ ngơi, đứng dậy rời đi.
*戏曲: các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện.
Đi qua cửa phòng An Trạch, An Lạc không thể kìm được mà dừng bước chân. Nhớ ra chuyện An Trạch bị thương, cảm giác lo lắng pha lẫn đau thương lại dâng lên từ đáy lòng.
Vết thương của cậu ta có nghiêm trọng không? Có nên vào hỏi thăm một chút không?
Cứ như bị ma xui quỷ khiến, An Lạc khẽ đẩy cửa, thấy An Trạch đang nằm nghiêng người trên giường, hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau, trông có vẻ rất khó chịu. An Lạc bước tới giường, đặt tay lên trán An Trạch, rồi anh bị cơn nóng rực trong lòng bàn tay làm cho hoảng sợ.
Trán bị cảm giác mát lạnh của bàn tay chạm vào, nhiệt độ quen thuộc ấy làm An Trạch đột nhiên mở mắt.
Thấy người đàn ông trước mặt, trong khoảnh khắc, An Trạch suýt chút nữa theo phản xạ mà gọi “Anh”, nhưng lý trí đã cấp tốc trở lại, An Trạch vội đè chặt cảm xúc đang dâng lên mạnh mẽ trong lòng, vẻ mặt không cảm xúc nhìn An Lạc: “Có việc gì không?”
An Lạc vươn tay sờ nhẹ lên trán An Trạch, sau khi xác nhận nhiệt độ cao không bình thường, anh bèn đứng lên nói: “Cậu sốt rồi, tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho cậu.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, vào thư phòng tìm hòm thuốc.
An Trạch im lặng nhìn theo bóng lưng An lạc, chân anh vừa mới khôi phục chức năng đi lại, mỗi bước đi đều có vẻ cực kỳ gian nan… Trái tim cậu đột nhiên xuất hiện một cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Nếu là anh thật thì tốt biết bao?
Nếu anh ta chính là anh ấy, vậy thì, cái dịu dàng của bàn tay khi chạm nhẹ lên trán kiểm tra nhiệt độ ấy, cảnh tượng lúc xoay người đi lấy thuốc cho cậu ấy, cho dù là nằm mơ, cũng đều có thể khiến An Trạch vui mừng đến mức cười thành tiếng được.
Thế nhưng hôm nay, khi nhìn gương mặt quen thuộc kia, An Trạch lại khổ sở đến tột đỉnh.
An Lạc nhanh chóng quay lại, một tay cầm hòm thuốc, một tay bưng cốc nước. Vì đi lại không tiện mà lại không còn tay để chống gậy, nên bước chân anh đi có chút khập khiễng, nhưng gương mặt anh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Giống như trước đây, dù gặp phải bao nhiêu hoàn cảnh khó khăn, vẻ mặt của anh vẫn luôn thản nhiên bình thường như thế này, sóng lớn không sợ.
An Trạch nhìn An Lạc chậm rãi đi tới gần giường, nhìn anh lấy thuốc từ trong hòm, bóc hai viên cho vào tay, sau đó đưa cốc đến gần môi mình, rồi khẽ nói: “Uống thuốc hạ sốt nhé.”
Vẫn là giọng nói êm tai, quen thuộc ấy làm trái tim xao xuyến, An Trạch giống như phản xạ có điều kiện mà mở miệng ra, để anh đút hai viên thuốc vào. Giống như khi còn bé, mỗi lần sinh bệnh, niềm trông mong lớn nhất là được anh ngồi bên cạnh chăm sóc, mỗi lần anh cho uống thuốc, An Trạch thậm chí còn hy vọng rằng, cốc nước kia sẽ không bao giờ vơi đi.
Uống hết cốc nước, thuốc theo dòng nước ấm trôi xuống, An Trạch rốt cục cũng hồi phục tinh thần, im lặng nhìn An Lạc trước mặt.
An Lạc đặt chiếc cốc rỗng lên đầu giường, khẽ nói: “Cậu lên cơn sốt thế này, chắc là vì vết thương bị nhiễm trùng. Bị thương ở đâu? Đã xử lý chưa?”
An Trạch không trả lời, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt An Lạc.
An Lạc không thể làm gì khác là đỡ cậu dậy, nói: “Để tôi xem qua.”
Sợ động đến vết thương, An Lạc cố gắng nhẹ nhàng hết sức, cởi từng cúc áo của cậu ra.
Bộ ngực vạm vỡ màu lúa mạch lộ ra trước mắt, trên người không có bất kì vết thương nào, nhưng trước ngực lại đeo một chiếc dây chuyền có vẻ rất cũ. An Lạc dời đường nhìn, để An Trạch nghiêng người, quả nhiên thấy phía sau có một chỗ dán băng cầm máu. Chiếc băng nhăn lại vì ma sát, loáng thoáng để lộ vết da đã khâu.
An Lạc nhẹ nhàng gỡ miếng băng, vết thương khâu ba mũi trông dữ tợn không gì sánh được, vùng da xung quanh khẽ tấy đỏ, hiển nhiên đạn đã được gấp ra, vết thương đã qua xử lý, nhưng An Trạch không chú ý, cứ để ma sát khiến vết thương nhiễm trùng.
Thật ra vết thương như thế này đối với An Lạc mà nói chẳng là gì, trước đây anh đã từng rất nhiều lần bị thương rồi, trên người cũng có vài mũi khâu. Nhưng hiện tại, không biết vì sao mà khi nhìn thấy vết thương của An Trạch, An Lạc lại cảm thấy đau nhói, còn đau hơn so với lúc chính mình bị thương.
Quan sát kỹ càng vết thương một hồi, cũng may không nghiêm trọng lắm, chỉ là lớp da bên ngoài bị viêm nhẹ, may mà không có dấu vết bị mưng mủ, An Lạc rốt cục cũng yên lòng.
Quay lại lấy bông trong hòm thuốc, rồi chấm cồn xung quanh vết thương kỹ càng hai lần, sau đó lại nhẹ nhàng dùng cồn lau sạch, cuối cùng quấn gạc lại cẩn thận. Kỹ thuật xử lý vết thương của An Lạc có thể ngang bằng với trình độ của bác sĩ chuyên nghiệp, cũng là do kinh nghiệm anh tích được khi trước đây thường xuyên tự xử lý đủ loại vết thương cho mình.
Sau khi hoàn chỉnh tất cả, An Lạc lúc này mới kéo lại áo cho An Trạch, khẽ mở miệng: “Được rồi, ngủ một giấc đi, cơn sốt sẽ giảm nhanh thôi.”
An Trạch vẫn không nói lời nào, ánh mắt nhìn An Lạc dần trở nên sâu hơn.
“Tôi đi trước.” An Lạc cầm hòm thuốc đứng dậy chuẩn bị đi, đột nhiên bị An Trạch kéo tay. An Lạc mất thăng bằng, bị An Trạch mạnh mẽ kéo ngã vào trong lòng!
Hòm thuốc rơi xuống đất, lọ thuốc lăn lốc trên sàn, tiếng rơi leng keng lộp độp không dứt. An Lạc chật vật ngổm dậy, ngẩng đầu thì đụng phải đôi mắt gần trong gang tấc của An Trạch. Hô hấp anh cứng lại, còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi đột nhiên bị chiếm lấy.
“Ưm…” Đầu óc phút chốc trở nên trống rỗng. Nỗi kinh hoàng trong lòng không kém gì lần bị cưỡng hôn trước. Sau vài giây sửng sốt, An Lạc mới bắt đầu cố sức phản kháng, nhưng không ngờ An Trạch dứt khoát xoay người một cái, đè hẳn anh xuống giường.
Khớp hàm bị mạnh mẽ cạy mở, đầu lưỡi An Trạch chui vào trong miệng, điên cuồng mà cướp đoạt.
“Ưm.. Ưm…” Bị hôn đến ngạt thở, An Lạc cố đẩy cậu ra, tức giận nói, “An Trạch, cậu làm cái gì vậy?!”
An Trạch nhìn chăm chú vào anh, im lặng một hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Đừng giả vờ nữa, anh à.”
“…”
“Có phải do lần trước em đã thổ lộ làm anh sợ hãi, nên anh mới bịa ra cái cớ như vậy, muốn em mất hết hy vọng?”
“…” An Lạc hoàn toàn choáng váng. Anh cảm thấy nhất định là An Trạch đã phát sốt đến mức thiêu cháy đầu óc rồi, nếu không sao lại nghĩ ra cái lý do lạ lùng thế này?
An Trạch tiếp tục khẽ nói: “Anh làm sao mà lại không phải là anh trai của em? Mọi thói quen của anh đều giống hệt anh ấy, ngay cả lúc khử trùng vết thương cũng vậy, anh cũng làm giống y anh ấy, chấm cồn hai lần xung quanh vết thương.”
An Lạc giật mình, vô ý thức mà giải thích: “Cách khử trùng thông thường là vậy mà…”
“Không phải.” An Trạch ngắt lời, “Thái Bình không làm vậy, rất nhiều bác sĩ cũng không làm vậy. Chỉ có anh, khi khử trùng, chỉ dùng tay trái để cầm tăm bông.”
An Lạc vội nói rõ: “Đó là vì trước đây tay phải tôi hay bị thương, cho nên mới có thói quen dùng tay trái tự khử trùng…”
“Đừng giải thích nữa.” An Trạch lần thứ hai ngắt lời An Lạc, ánh mắt thâm trầm dán chặt vào mắt anh, “Anh không lừa được em đâu.”
Bị đè xuống giường, mà còn đối mặt với cậu ở khoảng cách gần như thế này, lại còn thảo luận vấn đề vô nghĩa, An Lạc có chút tâm phiền ý loạn. Lời nói của An Trạch có sức cuốn hút kỳ lạ, thiếu chút nữa đã khiến anh suy nghĩ lệch lạc.
An Lạc vội vàng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, An Trạch, tôi có đúng là anh trai cậu hay không, cậu có thể tự mình đi kiểm tra. Tư liệu về người tên An Lạc này là tôi, hẳn là cậu đã điều tra ra rồi? Có muốn tôi đưa cậu đi Anh, tìm bạn bè của tôi xác nhận lại không?”
Con ngươi An Trạch bỗng nhiên co lại, bàn tay ôm An Lạc cũng siết chặt.
Đó gần như là sức lực của sự tuyệt vọng, ngỡ như nếu cậu buông tay, anh cậu sẽ mãi mãi biến mất.
Quả thực An Trạch đã điều tra, cậu đã kiểm tra đến cùng về An Lạc. Trong lý trí, người trước mặt An Trạch đây rõ ràng là một người nào đó tên An Lạc, nhưng vừa rồi, trong giây phút An Lạc xử lý vết thương, giữa cơn hoảng hốt, An Trạch như nhớ lại ngày xưa, nhớ lại hồi khi ‘anh’ vẫn còn sống. Thậm chí cậu có ảo giác, dường như người anh cậu yêu thương nhất chưa bao giờ rời xa…
Vậy mà, lời An Lạc nói như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, khiến An Trạch hoàn toàn tỉnh táo lại.
An Lạc lạnh lùng nói: “An Trạch, lý trí một chút đi, tôi tuyệt nhiên không thể là anh trai của cậu được. Cậu bị sốt nên thần trí không minh mẫn, chuyện vừa rồi tôi có thể bỏ qua. Nhưng hạ bất vi lệ**, lần sau đừng nên…” Nói đến đây đột nhiên dừng lại.
**下不为例: ý muốn nói sự việc chỉ được cho phép xảy ra một lần mà thôi, không bao giờ có lần sau và được viện dẫn lẽ này nữa.
An Trạch nhìn anh: “Đừng nên làm gì? Đừng hôn anh nữa ư?”
“…” Tai An Lạc chợt đỏ lên, bất ngờ bị tên nhóc kia tấn công, hai lần cưỡng hôn, loại chuyện này khiến lòng tự trọng của An Lạc bị đả kích mạnh mẽ, đồng thời cảm thấy kinh nghiệm thiếu thốn, phản ứng trúc trắc của mình quả thực là mất mặt không gì sánh được.
An Trạch đột nhiên khẽ cười, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm An Lạc lên, nhìn thẳng vào mắt anh, thì thầm: “Có một vấn đề mà tôi rất tò mò. Nếu như, anh không phải là anh trai của tôi, vậy thì, tại sao anh phải quan tâm đến tôi làm gì?”
“Tôi…” An Lạc đột nhiên không biết nói gì để chống đỡ, vấn đề đó chính bản thân anh cũng không rõ.
An Trạch tiếp tục nói: “Nếu tôi không phải là em trai anh, thì dù tôi có phát sốt đến chết cháy, cũng chẳng liên quan đến chuyện của anh, đúng chứ?”
“…” Không biết vì sao, nhưng đó là trực giác muốn quan tâm cậu, tự nhiên có chút để ý đến cậu. An Lạc nhắm mắt, giả vờ bình tĩnh, “Tôi mượn thân thể của anh cậu mà trùng sinh, nên có chút hổ thẹn với cậu.”
“Thế ư?” An Trạch nheo mắt, “Bởi vậy, anh làm thế này, là muốn đền bù cho tôi?”
“…”
“Nhưng mà, tôi không cần.” An Trạch gằn từng câu từng chữ, “Tôi không cần sự thông cảm của anh.”
“…” An Lạc xấu hổ không nói nên lời. Mặc dù có chút đau đớn, nhưng tuyệt đối không phải là thông cảm, chỉ là chính bản thân An Lạc cũng không rõ cảm giác phức tạp này là gì.
“Nếu anh đã không phải anh trai của tôi, vậy thì xin anh đừng mang theo hình bóng của anh ấy lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi.” An Trạch ghé sát vào, khoảng cách cực kỳ gần gũi mà nhìn vào mắt An Lạc, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chà lên đôi môi đỏ hồng vừa bị hôn của An Lạc, khẽ thầm, “Thấy khuôn mặt của anh ấy thế này, có đôi khi, tôi sẽ mất lý trí, gây ra một số điều không thể tự kiểm soát được… Anh hiểu chứ?”
Trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm mờ ám quá mực khi bị ngón trỏ chà lên, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, lưng An Lạc cứng đờ, anh liền đẩy cậu ra.
Chỉnh lại quần áo xộc xệch, An Lạc nghiêm mặt xoay người bỏ đi. Khi ra tới cửa, anh mới quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Cậu yên tâm, không bao lâu nữa, tôi sẽ biến mất hoàn toàn trước mặt cậu.”
Cửa bị đóng sầm lại, hiển nhiên anh rất tức giận.
An Trạch nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, khẽ nhíu mày.
Có một vấn đề mà An Trạch vẫn không rõ. Nếu anh ta không phải là anh cậu, mà chỉ là một người khác chiếm cứ thân thể của anh trai cậu, vậy thì theo logic, chắc hẳn là cậu phải rất ghét anh ta, thậm chí căm hận mới đúng. Nhưng, khi đối mặt với anh ta, cậu lại chẳng hề ghét lấy một chút nào…
Là bởi vì anh ta rất giống anh mình sao?
An Trạch vươn tay chạm vào vết thương. Thực ra anh ta là một người rất cẩn thận, cách xử lý vết thương cũng rất dịu dàng, vết thương ban đầu vốn đau âm ỉ, sau khi được anh ta khử trùng thì cảm giác cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
Người đàn ông tên An Lạc này có rất nhiều điểm chung với ‘anh’, nhưng cũng có rất nhiều điểm bất đồng. Nếu là trước đây, anh ấy sẽ chẳng quan tâm đến cậu như vậy, lại càng không tự mình xử lý vết thương cho cậu. Việc ấm áp như vậy, chỉ có lúc nhỏ mới được cảm nhận thôi.
Đối với cái người tên An Lạc đang chiếm giữ thân thể của anh cậu này, rốt cuộc cậu nên đối xử như thế nào đây?
_________________
Bình luận truyện