Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 65
Thanh niên quả nhiên là tinh lực dư thừa, nhất là An Trạch đã lăn lộn nhiều năm trong quân đội, thể lực vốn đã tốt, hơn nữa cậu vẫn luôn thầm mến anh trai, lại còn nhịn bao nhiêu năm như vậy, lần bùng nổ này quả thực khiến người khác cũng phải than thở thế là đủ rồi.
Làm liên tục cho đến hửng đông, cậu mới thỏa mãn mà ngừng lại.
Dưới tác dụng của thuốc, cộng thêm sự nhiệt tình của An Trạch khiến An Lạc mới lần đầu nếm trải tình dục mệt mỏi đến kiệt sức. Rõ ràng đã nói là không muốn, nhưng cơ thể không tự chủ được mà phối hợp với động tác của An Trạch, niềm khoái cảm mãnh liệt làm An Lạc cũng phát tiết mấy lần, về sau thậm chí có chút hư thoát, thân thể mềm oặt nằm trên ghế, ngay cả nhấc tay cũng chẳng muốn.
Quả thực là quá phóng túng…
Chưa nói đến việc mặc kệ cậu muốn thêm vài lần nữa, chính mình cũng không còn thấy xấu hổ mà ôm cậu rên rỉ thở dốc. Nếu là trước đây, An Lạc không thể tin nổi là sẽ có ngày mình sa vào bể dục như thế này. Nhất định là do thuốc rồi, nhất định là vậy…
Trần Duệ hỗn láo, nhất định sẽ không tha cho nó!
Lòng An Lạc có chút ảo não.
An Trạch rốt cục cũng cảm thấy mỹ mãn mà đứng dậy, nhanh chóng mặc quần, cài thắt lưng cẩn thận.
An Lạc nhìn thoáng qua bộ dáng đẹp trai khi mặc áo sơmi quần tây của cậu, rồi nhìn lại bộ dạng trần truồng đầy dấu hôn trên người mình qua gương chiếu hậu. Nhớ lại hình ảnh vừa nãy bị cậu liên tục tiến nhập, chỗ sưng tấy phía sau còn chảy ra một ít chất lỏng trắng đục khi cậu rút ra…
Không hiểu sau, mặt An Lạc tự dưng đỏ lên.
An Trạch thấy anh đỏ mặt, không kiềm được mà kề sát đến tai anh, thấp giọng: “Anh xấu hổ ư?”
“…” An Lạc cứng ngắc quay đầu đi chỗ khác.
An Trạch khẽ cười, cúi người đặt lên trán anh một nụ hôn dịu dàng, “Em lái xe về nhà, anh mệt thì dựa vào ghế ngủ một lúc đi, còn một giờ nữa mới vào nội thành.”
An Trạch hình như đột nhiên trưởng thành hơn rất nhiều, dùng giọng điệu ân cần mà nói với An Lạc.
An Lạc khẽ nhíu mày, nói: “… Quần áo.”
An Trạch giật mình, bấy giờ mới mỉm cười: “Quần áo của anh bị xé rách hết cả rồi, không thể mặc được nữa. Quấn tạm cái chăn nhé.” Nói xong liền lấy mấy tờ giấy ăn lau sạch dịch thể màu trắng trên ghế, rồi cẩn thận lấy chăn nhẹ nhàng quấn lên cơ thể trần truồng của anh. Sau đó nâng ghế cao hơn một chút, lấy một cái gối dựa cho anh gối đầu, để anh có thể nằm ngủ thoải mái.
Sau khi sắp xếp chu đáo tất cả, An Trạch mới xoay người trở về ghế lái, cài dây an toàn cho cả hai, sau đó lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi An Lạc, nói: “Anh ngủ đi, về đến nhà em sẽ gọi anh.”
An Lạc có phần mất tự nhiên mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng im một hồi, rồi mới nhàn nhạt mở miệng: “Mở cửa sổ đi, trong xe có mùi hơi nặng…”
An Trạch bỗng nhiên ngộ ra.
Quả thực, trong xe lúc này toàn là mùi mồ hôi của hai người, cộng thêm một lượng lớn mùi xạ hương từ tinh dịch để lại. Trong không gian kít mín làm đến mấy tiếng đồng hồ, tất cả không khí trong xe đều có mùi dâm mỹ sau hoan ái. Trong hoàn cảnh như vậy, An Lạc chắc chắn không thể ngủ được.
An Trạch thấp giọng nói: “Để em mở cửa sổ bên này là được, anh đắp chăn cẩn thận không bị cảm.”
An Trạch ân cần mà mở cửa sổ bên mình để tản bớt mùi. Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ xe mang theo một luồng không khí trong lành, xen lẫn cái lạnh đặc biệt của gió đêm. An Lạc thở sâu, không kiềm được mà rúc người sâu vào trong chăn hơn. An Trạch phát hiện anh lạnh, vội vàng lấy áo khoác đặt ở ghế sau cẩn thận quàng lên người anh, dịu dàng hỏi: “Còn lạnh không?”
An Lạc lắc đầu, không nói gì, khẽ nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Ban đêm mát lạnh như nước, ánh trăng trắng bạc vương vãi khắp nơi, phủ một lớp hào quang dịu nhẹ lên mặt An Lạc. Vừa trải qua đêm đầu tiên, sắc đỏ tình trên mặt vẫn chưa mất đi hoàn toàn, tuy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng gương mặt ửng đỏ vẫn vô cùng quyến rũ.
An Trạch kinh ngạc nhìn sườn mặt của anh, trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc, khiến cậu không nhịn được mà nhẹ nhàng cầm tay An Lạc qua lớp chăn. Qua một hồi lâu trầm lặng, An Trạch mới khe khẽ: “Anh ơi.”
“Ừ?” An Lạc thắc mắc quay đầu lại.
“Em yêu anh.”
“…” Hoàn toàn không ngờ cậu lại nói ra lời này, An Lạc không khỏi giật mình.
Ban đêm vắng vẻ, ở ven đường, bên trong xe vừa phát sinh quan hệ thân mật, cửa sổ xe mở một nửa, gió đêm nhẹ nhàng thổi vào lướt dịu qua da mặt, ngoài cửa sổ còn vang lên tiếng ve kêu không ngớt.
Yên lặng, tựa như cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Ba từ “Em yêu anh” nghe rất rõ ràng bên tai, khiến đáy lòng An Lạc đột nhiên xuất hiện một cơn rung động dữ dội.
Có thể đang là đêm khuya nên con người rất dễ dàng buông bỏ phòng bị, cũng rất dễ dàng cảm động. Ba từ đó, như xuyên thẳng vào nơi mềm yếu nhất của đáy lòng, làm viền mắt An Lạc đột nhiên nong nóng.
Em yêu anh, khi nói ra ba từ đó, ánh mắt An Trạch cực kỳ nghiêm túc, như một lời hứa, một lời thề. Hoặc là một lời thổ lộ tình cảm từ nơi trực quan nhất sâu trong đáy lòng.
An Trạch yêu mình.
Cho đến lúc này, An Lạc rốt cục mới ý thức rõ ràng được, tình cảm đó thuần túy và chân thành đến mức nào.
Trước đây là anh trai của cậu, sau lại mất đi ký ức biến thành một An Lạc khác.
Trước đây An Trạch yêu anh trai của mình, sau, An Trạch lại yêu một An Lạc mất đi ký ức.
Giống như mệnh trung chú định*, trước sau hai lần cậu đều yêu cùng một linh hồn. Cậu đã chú định là sẽ yêu anh, cậu đã chú định là sẽ mềm lòng vì anh. Bọn họ đã chú định là duy nhất của nhau.
*Nguyên văn: 命中注定: mệnh trung là sinh mệnh, chú định là đã định trước. Nghĩa cả câu là định mệnh đã được đặt trước, hay vắn tắt chỉ đơn giản là định mệnh.
Kiếp trước thầm mến bao nhiêu năm với An Dương, khiến An Lạc cho rằng tình yêu là thống khổ, là cô độc, là một cái đầm lầy tối tăm không có bờ, một khi rơi vào sẽ vạn kiếp bất phục, thống bất dục sinh*. Thế nhưng lúc này đây, An Trạch lại làm anh cảm nhận được, hóa ra yêu một người cũng có thể hạnh phúc đến thế.
*痛不欲生, có nghĩa là đau khổ đến mức muốn chết mà không được.
Không còn phải chờ đợi và đợi chờ trong cô độc nữa, không còn phải chịu nỗi tuyệt vọng và thống khổ nào nữa.
Cậu vẫn luôn bên cạnh anh, chưa từng rời đi.
Còn có gì hiếm hoi hơn?
Mình có lý do gì để không quý trọng tình cảm sâu đậm chỉ thuộc về duy nhất một mình An Trạch?
An Lạc quay đầu, nhìn An Trạch, thấp giọng nói: “An Trạch, thật ra… Anh…”
“Anh?” An Trạch phát hiện giọng nói của anh dường như có phần nghẹn ngào.
An Lạc thở sâu bình định cảm xúc, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, cuối cùng nói ra bí mật chôn sâu dưới đáy lòng mình suốt bao nhiêu năm.
“Thật ra, anh đã từng thích một người… Ở kiếp trước, anh thích người ấy rất lâu, tình cảm đó thậm chí còn đến mức trở thành cố chấp. Anh coi người ấy là mục tiêu cả đời, luôn gần gũi bên người ấy, vì người ấy, anh có thể làm bất cứ điều gì…
“Thế nhưng… Người ấy lại yêu sâu đậm một người khác, trong lòng người ấy căn bản là không có một vị trí thừa thãi nào cho anh. Anh không dám thổ lộ với người ấy, cũng chưa bao giờ nghĩ người ấy có thể đáp lại mình. Cứ như vậy, im lặng suốt hơn hai mươi năm… Cho đến lúc chết, anh nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được giải thoát…
“Nhưng mà, anh cũng không quên đi những ký ức đó… Cũng không chân chính được giải thoát … Anh thực sự rất mệt mỏi…
“Anh không dám dễ dàng yêu bất cứ ai nữa. Bởi vậy… Anh không thể có cách nào cho em một tình yêu thuần túy đươc…”
Giả vờ bình tĩnh, lời nói ngắt quãng kể lại chuyện cũ, trong mắt An Lạc tựa như lấp lánh giọt lệ.
Có thể lúc này đang là đêm khuya, trong hoàn cảnh như thế này con người rất dễ tháo bỏ lớp ngụy trang thường ngày, tháo bỏ tấm mặt nạ băng giá. An Lạc lúc này, ánh mắt trong suốt như vậy, là sự mỏng manh mà An Trạch chưa bao giờ bắt gặp.
An Trạch đột nhiên đau lòng vô cùng mà ôm chặt anh vào lòng.
Không ngờ anh cũng từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy, anh cũng từng chân thành, cố gắng yêu một người. Bởi vậy mới khiến bản thân trở nên lạnh lùng, dùng vẻ ngoài giá lạnh bao bọc mình. Chỉ có thể dùng cách này mới che giấu được tình cảm sâm đậm và bỏng cháy nhưng tuyệt vọng kia.
Nhiều năm thống khổ trong mối tình đơn phương không hề có kết quả, thời gian thầm mến anh trai trước đây An Trạch hoàn toàn thấu hiểu, cũng càng thêm yêu thương An Lạc rốt cục cũng nói ra bí mật này.
An Trạch hận không thể xuyên về kiếp trước mà tha thiết ôm lấy anh, ở bên cạnh anh, nói với anh đừng nên đau khổ. Thế nhưng, nỗi thống khổ An Lạc phải chịu đựng đã trở thành quá khứ không thể thay đổi. An Trạch chỉ có thể đau lòng mà ôm anh chặt hơn.
“Không sao hết… Đừng đau khổ…” An Trạch nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh, dịu dàng nói, “Em hiểu cảm giác của anh, em cũng sẽ không bắt anh quên đi người kia. Em không muốn tình cảm thuần túy nào đó, em chỉ hy vọng, anh có thể cho em một vị trí trong lòng anh, cho dù chỉ là vị trí rất nhỏ cũng được… Em chỉ hy vọng trong tim anh có em, được không?”
Giọng nói dịu dàng tựa như có thể chữa lành mọi vết thương.
An Lạc gật đầu, ôm siết lại An Trạch, chôn đầu thật sâu trong ngực cậu, nghiêm túc nói: “Ừ.”
Tiếng tim đập, giọng nói, và cả hơi thở của cậu, tất cả đều khiến người khác cảm thấy an tâm.
Cảm giác an tâm này giống như một người đã lang thang từ rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một bến cảng có thể tránh gió.
Có thể, hiện tại anh chưa thể cho An Trạch một tình cảm hoàn chỉnh, nhưng cuối cùng cũng có dũng cảm để nói ra bí mật chôn sâu dưới đáy lòng nhiều năm, nhổ tận gốc khối u ác tính kia. An Lạc thật sự đã có thể đón nhận một tình yêu hoàn toàn mới.
Giờ khắc này, An Lạc chỉ biết là mình muốn ở bên An Trạch, không nỡ buông bỏ ấm áp khó có thể tìm được này.
Cảm nhận cơ thể An Lạc khẽ run rẩy trong lòng mình, An Trạch đau lòng mà nâng cằm anh lên, dịu dàng hôn lên khóe mắt vương lệ của anh, nghiêm túc: “Anh đừng lo, có em ở đây… Em sẽ luôn ở bên anh.”
“Ừ…” An Lạc nhắm mắt, chủ động đặt môi lên hôn cậu.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn người khác, tuy còn có chút trúc trắc, nhưng bởi vì tính cách nên hành động không quá mức mạnh dạn.
Nụ hôn chủ động, cẩn thận chạm vào môi đối phương. Trong đêm khuya yên tĩnh, nó trở nên đặc biệt mềm mại, như một mảnh lông chim, nhẹ nhàng lướt qua trái tim.
Hô hấp An Trạch ngừng lại, cậu đột nhiên ôm chặt anh, chủ động hôn sâu.
Ánh trăng trắng bạc xuyên qua cửa sổ chiếu vào xe, tạo thành một lớp ánh sáng mờ ảo trên đầu hai người.
Trong màn đêm gió thổi, hai người ôm hôn nhau, tựa như cuối cùng cũng tìm được một nửa sinh mệnh của nhau, cuối cùng cũng lấp đầy một chỗ trống trong lòng mình.
Không mang theo bất cứ tạp chất nào, nụ hôn thuần túy và chân thành, lâu thật lâu. Tại giờ phút ấy, bọn họ dường như quên đi tất cả. Bọn họ chỉ biết là, người mình đang ôm chính là người mình muốn bảo vệ nhất kiếp này.
***
Về đến nhà đã là ba rưỡi sáng. Vì tiêu hao thể lực quá nhiều nên An Lạc nằm ngủ mơ màng trên xe, rất tự nhiên mà nghiêng người tựa lên vai An Trạch. An Trạch nhìn bộ dáng ngủ say của anh, khóe môi không kiềm được lộ ra một nụ cười mỉm —— Cái cảm giác vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn này làm tâm tình An Trạch vui sướng đến cực điểm.
Rốt cục cũng hoàn toàn sở hữu anh, lại càng không ngờ anh lại sẵn lòng tâm sự hết thảy với mình. Điều này chứng minh anh đã hoàn toàn tháo dỡ tất cả phòng bị với mình. Anh bằng lòng nói ra chuyện đã từng thầm mến người khác cũng để chứng minh, anh đã có dự định thẳng thừng kết thúc quá khứ kia, nói lời vĩnh biệt cuối cùng với khoảng thời gian thầm mến thống khổ đó.
Anh à, hãy vĩnh biệt quá khứ đi.
Bởi vì từ giờ trở đi, người bảo vệ bên cạnh anh, sẽ là An Trạch.
Làm liên tục cho đến hửng đông, cậu mới thỏa mãn mà ngừng lại.
Dưới tác dụng của thuốc, cộng thêm sự nhiệt tình của An Trạch khiến An Lạc mới lần đầu nếm trải tình dục mệt mỏi đến kiệt sức. Rõ ràng đã nói là không muốn, nhưng cơ thể không tự chủ được mà phối hợp với động tác của An Trạch, niềm khoái cảm mãnh liệt làm An Lạc cũng phát tiết mấy lần, về sau thậm chí có chút hư thoát, thân thể mềm oặt nằm trên ghế, ngay cả nhấc tay cũng chẳng muốn.
Quả thực là quá phóng túng…
Chưa nói đến việc mặc kệ cậu muốn thêm vài lần nữa, chính mình cũng không còn thấy xấu hổ mà ôm cậu rên rỉ thở dốc. Nếu là trước đây, An Lạc không thể tin nổi là sẽ có ngày mình sa vào bể dục như thế này. Nhất định là do thuốc rồi, nhất định là vậy…
Trần Duệ hỗn láo, nhất định sẽ không tha cho nó!
Lòng An Lạc có chút ảo não.
An Trạch rốt cục cũng cảm thấy mỹ mãn mà đứng dậy, nhanh chóng mặc quần, cài thắt lưng cẩn thận.
An Lạc nhìn thoáng qua bộ dáng đẹp trai khi mặc áo sơmi quần tây của cậu, rồi nhìn lại bộ dạng trần truồng đầy dấu hôn trên người mình qua gương chiếu hậu. Nhớ lại hình ảnh vừa nãy bị cậu liên tục tiến nhập, chỗ sưng tấy phía sau còn chảy ra một ít chất lỏng trắng đục khi cậu rút ra…
Không hiểu sau, mặt An Lạc tự dưng đỏ lên.
An Trạch thấy anh đỏ mặt, không kiềm được mà kề sát đến tai anh, thấp giọng: “Anh xấu hổ ư?”
“…” An Lạc cứng ngắc quay đầu đi chỗ khác.
An Trạch khẽ cười, cúi người đặt lên trán anh một nụ hôn dịu dàng, “Em lái xe về nhà, anh mệt thì dựa vào ghế ngủ một lúc đi, còn một giờ nữa mới vào nội thành.”
An Trạch hình như đột nhiên trưởng thành hơn rất nhiều, dùng giọng điệu ân cần mà nói với An Lạc.
An Lạc khẽ nhíu mày, nói: “… Quần áo.”
An Trạch giật mình, bấy giờ mới mỉm cười: “Quần áo của anh bị xé rách hết cả rồi, không thể mặc được nữa. Quấn tạm cái chăn nhé.” Nói xong liền lấy mấy tờ giấy ăn lau sạch dịch thể màu trắng trên ghế, rồi cẩn thận lấy chăn nhẹ nhàng quấn lên cơ thể trần truồng của anh. Sau đó nâng ghế cao hơn một chút, lấy một cái gối dựa cho anh gối đầu, để anh có thể nằm ngủ thoải mái.
Sau khi sắp xếp chu đáo tất cả, An Trạch mới xoay người trở về ghế lái, cài dây an toàn cho cả hai, sau đó lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi An Lạc, nói: “Anh ngủ đi, về đến nhà em sẽ gọi anh.”
An Lạc có phần mất tự nhiên mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng im một hồi, rồi mới nhàn nhạt mở miệng: “Mở cửa sổ đi, trong xe có mùi hơi nặng…”
An Trạch bỗng nhiên ngộ ra.
Quả thực, trong xe lúc này toàn là mùi mồ hôi của hai người, cộng thêm một lượng lớn mùi xạ hương từ tinh dịch để lại. Trong không gian kít mín làm đến mấy tiếng đồng hồ, tất cả không khí trong xe đều có mùi dâm mỹ sau hoan ái. Trong hoàn cảnh như vậy, An Lạc chắc chắn không thể ngủ được.
An Trạch thấp giọng nói: “Để em mở cửa sổ bên này là được, anh đắp chăn cẩn thận không bị cảm.”
An Trạch ân cần mà mở cửa sổ bên mình để tản bớt mùi. Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ xe mang theo một luồng không khí trong lành, xen lẫn cái lạnh đặc biệt của gió đêm. An Lạc thở sâu, không kiềm được mà rúc người sâu vào trong chăn hơn. An Trạch phát hiện anh lạnh, vội vàng lấy áo khoác đặt ở ghế sau cẩn thận quàng lên người anh, dịu dàng hỏi: “Còn lạnh không?”
An Lạc lắc đầu, không nói gì, khẽ nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Ban đêm mát lạnh như nước, ánh trăng trắng bạc vương vãi khắp nơi, phủ một lớp hào quang dịu nhẹ lên mặt An Lạc. Vừa trải qua đêm đầu tiên, sắc đỏ tình trên mặt vẫn chưa mất đi hoàn toàn, tuy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng gương mặt ửng đỏ vẫn vô cùng quyến rũ.
An Trạch kinh ngạc nhìn sườn mặt của anh, trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc, khiến cậu không nhịn được mà nhẹ nhàng cầm tay An Lạc qua lớp chăn. Qua một hồi lâu trầm lặng, An Trạch mới khe khẽ: “Anh ơi.”
“Ừ?” An Lạc thắc mắc quay đầu lại.
“Em yêu anh.”
“…” Hoàn toàn không ngờ cậu lại nói ra lời này, An Lạc không khỏi giật mình.
Ban đêm vắng vẻ, ở ven đường, bên trong xe vừa phát sinh quan hệ thân mật, cửa sổ xe mở một nửa, gió đêm nhẹ nhàng thổi vào lướt dịu qua da mặt, ngoài cửa sổ còn vang lên tiếng ve kêu không ngớt.
Yên lặng, tựa như cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Ba từ “Em yêu anh” nghe rất rõ ràng bên tai, khiến đáy lòng An Lạc đột nhiên xuất hiện một cơn rung động dữ dội.
Có thể đang là đêm khuya nên con người rất dễ dàng buông bỏ phòng bị, cũng rất dễ dàng cảm động. Ba từ đó, như xuyên thẳng vào nơi mềm yếu nhất của đáy lòng, làm viền mắt An Lạc đột nhiên nong nóng.
Em yêu anh, khi nói ra ba từ đó, ánh mắt An Trạch cực kỳ nghiêm túc, như một lời hứa, một lời thề. Hoặc là một lời thổ lộ tình cảm từ nơi trực quan nhất sâu trong đáy lòng.
An Trạch yêu mình.
Cho đến lúc này, An Lạc rốt cục mới ý thức rõ ràng được, tình cảm đó thuần túy và chân thành đến mức nào.
Trước đây là anh trai của cậu, sau lại mất đi ký ức biến thành một An Lạc khác.
Trước đây An Trạch yêu anh trai của mình, sau, An Trạch lại yêu một An Lạc mất đi ký ức.
Giống như mệnh trung chú định*, trước sau hai lần cậu đều yêu cùng một linh hồn. Cậu đã chú định là sẽ yêu anh, cậu đã chú định là sẽ mềm lòng vì anh. Bọn họ đã chú định là duy nhất của nhau.
*Nguyên văn: 命中注定: mệnh trung là sinh mệnh, chú định là đã định trước. Nghĩa cả câu là định mệnh đã được đặt trước, hay vắn tắt chỉ đơn giản là định mệnh.
Kiếp trước thầm mến bao nhiêu năm với An Dương, khiến An Lạc cho rằng tình yêu là thống khổ, là cô độc, là một cái đầm lầy tối tăm không có bờ, một khi rơi vào sẽ vạn kiếp bất phục, thống bất dục sinh*. Thế nhưng lúc này đây, An Trạch lại làm anh cảm nhận được, hóa ra yêu một người cũng có thể hạnh phúc đến thế.
*痛不欲生, có nghĩa là đau khổ đến mức muốn chết mà không được.
Không còn phải chờ đợi và đợi chờ trong cô độc nữa, không còn phải chịu nỗi tuyệt vọng và thống khổ nào nữa.
Cậu vẫn luôn bên cạnh anh, chưa từng rời đi.
Còn có gì hiếm hoi hơn?
Mình có lý do gì để không quý trọng tình cảm sâu đậm chỉ thuộc về duy nhất một mình An Trạch?
An Lạc quay đầu, nhìn An Trạch, thấp giọng nói: “An Trạch, thật ra… Anh…”
“Anh?” An Trạch phát hiện giọng nói của anh dường như có phần nghẹn ngào.
An Lạc thở sâu bình định cảm xúc, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, cuối cùng nói ra bí mật chôn sâu dưới đáy lòng mình suốt bao nhiêu năm.
“Thật ra, anh đã từng thích một người… Ở kiếp trước, anh thích người ấy rất lâu, tình cảm đó thậm chí còn đến mức trở thành cố chấp. Anh coi người ấy là mục tiêu cả đời, luôn gần gũi bên người ấy, vì người ấy, anh có thể làm bất cứ điều gì…
“Thế nhưng… Người ấy lại yêu sâu đậm một người khác, trong lòng người ấy căn bản là không có một vị trí thừa thãi nào cho anh. Anh không dám thổ lộ với người ấy, cũng chưa bao giờ nghĩ người ấy có thể đáp lại mình. Cứ như vậy, im lặng suốt hơn hai mươi năm… Cho đến lúc chết, anh nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được giải thoát…
“Nhưng mà, anh cũng không quên đi những ký ức đó… Cũng không chân chính được giải thoát … Anh thực sự rất mệt mỏi…
“Anh không dám dễ dàng yêu bất cứ ai nữa. Bởi vậy… Anh không thể có cách nào cho em một tình yêu thuần túy đươc…”
Giả vờ bình tĩnh, lời nói ngắt quãng kể lại chuyện cũ, trong mắt An Lạc tựa như lấp lánh giọt lệ.
Có thể lúc này đang là đêm khuya, trong hoàn cảnh như thế này con người rất dễ tháo bỏ lớp ngụy trang thường ngày, tháo bỏ tấm mặt nạ băng giá. An Lạc lúc này, ánh mắt trong suốt như vậy, là sự mỏng manh mà An Trạch chưa bao giờ bắt gặp.
An Trạch đột nhiên đau lòng vô cùng mà ôm chặt anh vào lòng.
Không ngờ anh cũng từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy, anh cũng từng chân thành, cố gắng yêu một người. Bởi vậy mới khiến bản thân trở nên lạnh lùng, dùng vẻ ngoài giá lạnh bao bọc mình. Chỉ có thể dùng cách này mới che giấu được tình cảm sâm đậm và bỏng cháy nhưng tuyệt vọng kia.
Nhiều năm thống khổ trong mối tình đơn phương không hề có kết quả, thời gian thầm mến anh trai trước đây An Trạch hoàn toàn thấu hiểu, cũng càng thêm yêu thương An Lạc rốt cục cũng nói ra bí mật này.
An Trạch hận không thể xuyên về kiếp trước mà tha thiết ôm lấy anh, ở bên cạnh anh, nói với anh đừng nên đau khổ. Thế nhưng, nỗi thống khổ An Lạc phải chịu đựng đã trở thành quá khứ không thể thay đổi. An Trạch chỉ có thể đau lòng mà ôm anh chặt hơn.
“Không sao hết… Đừng đau khổ…” An Trạch nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh, dịu dàng nói, “Em hiểu cảm giác của anh, em cũng sẽ không bắt anh quên đi người kia. Em không muốn tình cảm thuần túy nào đó, em chỉ hy vọng, anh có thể cho em một vị trí trong lòng anh, cho dù chỉ là vị trí rất nhỏ cũng được… Em chỉ hy vọng trong tim anh có em, được không?”
Giọng nói dịu dàng tựa như có thể chữa lành mọi vết thương.
An Lạc gật đầu, ôm siết lại An Trạch, chôn đầu thật sâu trong ngực cậu, nghiêm túc nói: “Ừ.”
Tiếng tim đập, giọng nói, và cả hơi thở của cậu, tất cả đều khiến người khác cảm thấy an tâm.
Cảm giác an tâm này giống như một người đã lang thang từ rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một bến cảng có thể tránh gió.
Có thể, hiện tại anh chưa thể cho An Trạch một tình cảm hoàn chỉnh, nhưng cuối cùng cũng có dũng cảm để nói ra bí mật chôn sâu dưới đáy lòng nhiều năm, nhổ tận gốc khối u ác tính kia. An Lạc thật sự đã có thể đón nhận một tình yêu hoàn toàn mới.
Giờ khắc này, An Lạc chỉ biết là mình muốn ở bên An Trạch, không nỡ buông bỏ ấm áp khó có thể tìm được này.
Cảm nhận cơ thể An Lạc khẽ run rẩy trong lòng mình, An Trạch đau lòng mà nâng cằm anh lên, dịu dàng hôn lên khóe mắt vương lệ của anh, nghiêm túc: “Anh đừng lo, có em ở đây… Em sẽ luôn ở bên anh.”
“Ừ…” An Lạc nhắm mắt, chủ động đặt môi lên hôn cậu.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn người khác, tuy còn có chút trúc trắc, nhưng bởi vì tính cách nên hành động không quá mức mạnh dạn.
Nụ hôn chủ động, cẩn thận chạm vào môi đối phương. Trong đêm khuya yên tĩnh, nó trở nên đặc biệt mềm mại, như một mảnh lông chim, nhẹ nhàng lướt qua trái tim.
Hô hấp An Trạch ngừng lại, cậu đột nhiên ôm chặt anh, chủ động hôn sâu.
Ánh trăng trắng bạc xuyên qua cửa sổ chiếu vào xe, tạo thành một lớp ánh sáng mờ ảo trên đầu hai người.
Trong màn đêm gió thổi, hai người ôm hôn nhau, tựa như cuối cùng cũng tìm được một nửa sinh mệnh của nhau, cuối cùng cũng lấp đầy một chỗ trống trong lòng mình.
Không mang theo bất cứ tạp chất nào, nụ hôn thuần túy và chân thành, lâu thật lâu. Tại giờ phút ấy, bọn họ dường như quên đi tất cả. Bọn họ chỉ biết là, người mình đang ôm chính là người mình muốn bảo vệ nhất kiếp này.
***
Về đến nhà đã là ba rưỡi sáng. Vì tiêu hao thể lực quá nhiều nên An Lạc nằm ngủ mơ màng trên xe, rất tự nhiên mà nghiêng người tựa lên vai An Trạch. An Trạch nhìn bộ dáng ngủ say của anh, khóe môi không kiềm được lộ ra một nụ cười mỉm —— Cái cảm giác vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn này làm tâm tình An Trạch vui sướng đến cực điểm.
Rốt cục cũng hoàn toàn sở hữu anh, lại càng không ngờ anh lại sẵn lòng tâm sự hết thảy với mình. Điều này chứng minh anh đã hoàn toàn tháo dỡ tất cả phòng bị với mình. Anh bằng lòng nói ra chuyện đã từng thầm mến người khác cũng để chứng minh, anh đã có dự định thẳng thừng kết thúc quá khứ kia, nói lời vĩnh biệt cuối cùng với khoảng thời gian thầm mến thống khổ đó.
Anh à, hãy vĩnh biệt quá khứ đi.
Bởi vì từ giờ trở đi, người bảo vệ bên cạnh anh, sẽ là An Trạch.
Bình luận truyện