Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 6: Xuân phường



Kiều lão gia tử uống ngụm trà, dứt khoát đem suy nghĩ nói cho nhi tử: "Trương Quý Phi nhẫn nhịn nhiều năm mới có một nhi tử, con cho rằng bà ta thật sự thành Phật hay sao? Hoàng Thượng tuổi tác đã cao, Thái Tử lại tầm thường, bên dưới có bao nhiêu người rục rịch. Thiệu Trị à, con cũng nên quan tâm tới đệ đệ muội muội, đúng rồi, kêu Cẩn Hiền dẫn tức phụ của nó về, đều đã là người thành gia rồi, đừng để quậy phá bên ngoài."

Kiều lão gia không dám chậm trễ, trực tiếp viết thư kêu người suốt đêm mang ra ngoài. Mặt trời vừa lộ ở chân trời, tiếng côn trùng trong viện thỉnh thoảng truyền tới, Kiều lão gia tử rời khỏi thư phòng, gió lạnh đầu xuân sáng sớm thổi tới có chút lạnh lẽo, người gác đêm tựa vào hành lang gấp khúc gục lên gục xuống, toàn bộ kinh thành một mảnh yên tĩnh.

Qua một lúc nữa chính là thời gian thượng triều, phụ tử Kiều gia trắng đêm không ngủ, trời vừa sáng liền thay triều phục ra ngoài, lên xe ngựa vào cung.

Oánh Tú từ trong mơ thức giấc, trời còn chưa sáng, theo thói quen mỗi ngày nàng sẽ tỉnh vào lúc này, nàng muốn nhìn mặt trời mọc mới có thể yên tâm. Tới giờ Thìn, Bão Cầm bưng chậu nước nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, đặt chậu nước trên giá, sau đó đi mở cửa sổ, cuối cùng tới mép giường vén màn lên: "Tiểu thư, nên dậy rửa mặt dùng bữa sáng rồi, hôm nay còn phải cùng phu nhân tới đi lấy nguyên liệu làm túi thêu nữa."

Oánh Tú thay y phục xong liền dùng bữa, sau đó qua chỗ Kiều lão phu nhân thỉnh an. Kiều lão phu nhân nhìn hốc mắt nàng hơi bầm tím, khẽ thở dài, không ai nhắc lại chuyện Thẩm Hạc Nghiệp gọi nàng trở về.

Kiều phu nhân cùng Oánh Tú lên xe ngựa, đoàn ngựa rất nhanh tới tiểu thôn trang ở nông thôn của Kiều gia, nơi đó có nhiều nông hộ, heo cũng nuôi không ít, lấy nguyên liệu cũng rất tiện.

Thời điểm tới, mỡ heo đã được xử lý xong, màu sắc so với lúc ban đầu nhạt hơn vài phần. Oánh Tú đưa một ít lên mũi ngửi, Bão Cầm cũng tới ngửi: "Tiểu thư, mùi hương tệ hơn người làm."

Oánh Tú cũng ngửi ra vấn đề này, bỏ thêm mỡ heo sẽ tăng khả năng phát huy tác dụng của xà phòng, khi trước nàng làm một ít, mặt khác còn xông hoa, có điều nếu thôn trang muốn làm thì số hoa sử dụng thật sự quá lớn: "Đại bá mẫu, Tú Nhi cảm thấy có phải nên làm hương liệu này đẹp mắt một chút hay không? Dù sao chúng ta cũng để trong túi hương làm quà tặng, đẹp một chút các nàng chắc chắn sẽ thích."

Oánh Tú kêu thợ thủ công mang khuôn gỗ tới, bảo bọn họ điêu khắc bên dưới một đóa hoa. Thời tiết đầu xuân ấm áp, góc tường mọc không ít hoa nhỏ không có tên, mềm mại mà xinh đẹp, Oánh Tú hái một ít rồi đi rửa sạch sẽ, kêu thợ thủ công giã bỏ nước, sau đó bỏ vào khuôn mẫu, ngâm trong nước lạnh một lúc rồi xông khô, cuối cùng đem tới cho Kiều phu nhân xem.

Trong khối hương liệu đáng yêu có thể mơ hồ nhìn thấy đóa hoa nhỏ, Kiều phu nhân vừa nhìn liền thích, hơn nữa nó mang theo hương khí của hoa quế nhè nhẹ, các vị phu nhân và tiểu thư khẳng định cũng sẽ yêu thích.

"May mà có Tú Nhi, nếu không đại cữu mẫu vì chuyện xuân phường này mà sầu mất."

Kiều phu nhân phân phó thợ thủ công dựa theo khuôn mẫu mà làm. Oánh Tú nghe thế chỉ khẽ cười: "Có thể giúp được Đại cữu mẫu thì tốt rồi, chuyện ở xuân phường nhiều như vậy, Tú Nhi chỉ góp được chút sức lực nhỏ nhoi."

"Kiều gia chỉ toàn là tiểu tử, Đại biểu ca của con cũng sắp trở về rồi, lần này Nhị cữu cữu cùng mấy cô nương bên đó cũng tới, con đó, xem như cũng có bạn." Mỗi lần Kiều phu nhân thấy sự trầm ổn trên gương mặt non nớt của Oánh Tú liền nhịn không được mà đau lòng, ngày tháng ở Thẩm gia nàng hẳn không hề nhẹ nhàng.

"Thi Nhã biểu tỷ của con cũng sẽ tới." Kiều phu nhân mỉm cười, nhận khăn lụa từ tay nha hoàn xoa xoa, "Thượng quan Chỉ Huy Sứ theo nàng ấy tới đây."

"A, Nhị tỷ phu cũng tới đây, vậy xem ra biểu tỷ không được vui chơi thoải mái rồi." Oánh Tú cười đáp. Kiều Thi Nhã là nữ nhi đặc biệt nghịch ngợm của Kiều gia, từ nhỏ đã theo phụ thân ra ngoài, tính tình giống hệt nam tử. Chỉ Huy Sứ mà Kiều phu nhân nhắc tới chính là nhi tử của nhà tướng quân, Thượng Quan Linh. Oánh Tứ từng gặp hắn một lần, nam tử oai phong lẫm liệt ngồi trên lưng ngựa kia quả thật rất xứng đôi với Nhị biểu tỷ.

"Bọn họ định hồi kinh cử hành hôn lễ, cho nên thượng quan Chỉ Huy Sứ về trước, thuận tiện dẫn theo biểu tỷ của con, nếu không Nhị cữu cữu nào có thể đồng ý?" Tính cách đanh đá của Kiều Thi Nhã không giống nữ tử bình thường trong kinh thành, hôn sự với Thượng Quan Linh cũng là hai bên lưỡng tình tương duyệt, tuy chỉ mới đính hôn nhưng Cẩn Lộc đã gọi hắn là tỷ phu, có điều Nhị biểu tỷ không hề tức giận.

Hôn sự của Kiều Thi Nhã định vào tháng chín, cho nên Kiều lão gia tử cũng muốn nàng sớm trở về, thừa dịp còn thời gian nửa năm để nàng đi theo chân Phật, luyện ra bộ dáng của đương gia chủ mẫu.

Nhiệm vụ gian khổ này đương nhiên giao cho Kiều phu nhân.

"Vậy Nhược Mộ biểu tỷ có về không?" Oánh Tú cùng Kiều phu nhân lên xe ngựa trở về Kiều gia, nhấc màn xe lên, cảnh tượng điền viên xanh um tùm hiện lên trước mắt. So với Kiều Thi Nhã ngang bướng, đại biểu tỷ Tần Nhược Mộ của di mẫu còn lại chính là khuê tú điển hình trong kinh thành, nàng tri thư đạt lễ, hiền huệ dịu dàng, thành thân hai năm đã sinh được một nhi tử, hiện tại đang có thai.

Kiều phu nhân kéo tay nàng, cười nói: "Phải xem Giang Gia Duẫn có đồng ý hay không, dù sao hiện tại Nhược Mộ cũng đang mang thai."

Oánh Tú dựa vào người Kiều phu nhân, làm nũng: "Nếu Giang phu nhân kia cũng tốt giống mợ thì khẳng định sẽ cho Đại biểu tỷ tới."

..................

Đầu tháng tư, nhận được thiếp canh của Kiều phủ, mọi người đều sôi nổi tới Kiều gia làm khách, Oán Tú vốn theo sau hỗ trợ Kiều phu nhân, nhưng hiện tại chỉ có thể ngây ngốc ở trong viện của Kiều lão phu nhân, ngồi cạnh có Kiều Thi Nhã và Tần Nhược Mộ đang mang thai.

"Ta còn tưởng thân thể cháu nặng nề không thể tới được, không ngờ Giang tiểu tế lại theo cháu tới đây." Kiều lão phu nhân cầm tay Tần Nhược Mộ, gương mặt đầy ý cười.

Trên mặt Tần Nhược Mộ đều là hạnh phúc, nửa oán trách nửa thẹn thùng mà nói: "Bà bà vốn lo cho cháu thân mình nặng nề, chỉ là tướng công biết cháu đã lâu chưa về nhà nên mới..."

"Nên mới cùng biểu tỷ tới đây." Hai chân Kiều Thi Nhã bắt chéo lên ghế, nhếch miệng cười nghịch ngợm.

Nhược Mộ bị nàng ấy trêu chọc như vậy, gương mặt liền ửng đỏ.

Ba năm như mới tân hôn, hai năm đã hoài thai hai lần cũng là do tình cảm bọn họ rất tốt. Kiều lão phu nhân trừng mắt nhìn Thi Nhã, mắng: "Không nghiêm túc gì cả, cũng sắp gả cho người ta rồi, ngồi không ra ngồi, cháu còn không bằng Tú Nhi."

Kiều Thi Nhã bẹp miệng, duỗi tay vỗ vỗ cánh tay của Oánh Tú: "Nãi nãi, cháu có chỗ nào không nghiêm túc chứ? Nếu Oánh Tú theo cháu tới chỗ cha ở đoạn thời gian, muội ấy khẳng định cũng sẽ giống con, tòa nhà này thật khiến người ta buồn bực mà!"

Kiều lão phu nhân cũng không quản nổi nàng, cười mắng: "Được rồi, cháu còn muốn kéo theo muội muội mình gây họa sao? Nửa năm nay ngoan ngoãn ở trong phủ theo Đại bá mẫu mình học quy củ đi, tới lúc qua tướng quân phủ không thể tiếp tục như vậy.

Kiều Thi Nhã vừa nghe tới học quy củ liền cảm thấy bất lực, tuy nói tướng quân phu nhân kia không khó sống chung, nàng gả qua đó vẫn có thể thoải mái, nhưng đương nhiên không thể tùy tiện như trước.

Oánh Tú thấy bộ dáng ủy khuất của nàng, liền cùng Nhược Mộ cười không khách khí.

"Mấy người hay lắm, biết rõ còn giễu cợt ta, xem ta trừng trị mấy người thế nào!"

"Biểu tỷ, muội biết sai rồi, lần sau không dám nữa." Oánh Tú bị nàng ấy bổ nhào vào cào tới ngứa ngáy, chỉ biết cười xin tha.

Kiều Thi Nhã bày ra vẻ mặt tức giận, duỗi tay tiếp tục: "Biết sai cũng vô dụng thôi, xem chiêu!"

Đúng lúc này, Vương ma ma dẫn Thượng Quan Linh tới. Kiều Thi Nhã lập tức ngồi thẳng người dậy, làm như chưa từng có gì phát sinh.

Oánh Tú thấy có người ngoài tới liền chạy vào sương phòng của Kiều lão phu nhân thu thập. Bão Cầm đi theo sau, có chút oán giận: "Tiểu thư, biểu tiểu thư đúng là không biết chừng mực."

Gương mặt Oánh Tú lúc này vẫn còn ửng đỏ, nàng ở trước gương đồng sửa sang tóc tai, quần áo: "Tỷ ấy chỉ là hơi hoạt bát thôi, cũng không có ác ý gì."

Bão Cầm giúp nàng sửa sang y phục, lần nữa đeo trầm cài lên tóc, thời điểm ra ngoài, đúng lúc nghe Kiều Thi Nhã oán giận với Thượng Quan Linh: "Trong phòng chúng ta đều là nữ quyến, chàng vào gặp nãi nãi cũng không nói trước một tiếng, Oánh TÚ biểu muội cũng bị chàng dọa chạy rồi kìa."

"Nơi này là Nhị tỷ phu dọa muội bỏ chạy, rõ ràng là biểu tỷ tấn công muội trước." Oánh Tú cười cố ý gọi một tiếng Nhị tiểu phu.

Thượng Quan Linh nghe vậy liền gật đầu với nàng: "Ta là theo Vương ma ma tới, rõ ràng là nàng chơi tới phát điên nên mới không phát hiện."

Oánh Tú bất giác hâm mộ bọn họ, biểu tỷ vô cớ gây nháo, nhưng người kia vẫn luôn một lòng bao dung nàng ấy.

"Được rồi, còn cãi nhau? Mấy đứa ở đây với lão bà tử này cũng lâu rồi, ra ngoài chơi đi, bên ngoài còn rất nhiều phu nhân tiểu thư đang đợi." Kiều lão phu nhân vội vàng đuổi các nàng tới hoa viên.

Kiều Thi Nhã trừng mắt nhìn Thượng Quan Linh một cái, tiến lên dìu Nhược Mộ rồi cùng Oánh Tú rời đi.

Nhìn biểu tình bất đắc dĩ của Thượng Quan Linh, Kiều lão phu nhân mở miệng: "Đứa cháu gái này của ta tính tình thẳng thắn, người ta nhọc lòng nhất cũng chính là nó."

"Lão phu nhân xin yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố nàng, chắc chắn sẽ không để nàng chịu ủy khuất ở tướng quân phủ." Thượng Quan Linh ôm quyền với Kiều lão phu nhân, trịnh trọng hứa hẹn.

Kiều lão phu nhân lúc này mới vừa lòng gật đầu: "Đi đi, đều tới hoa viên đi."

Hoa viên của Kiều phủ lúc này đặc biệt náo nhiệt, trong đình kín người, trên đất trống đã có mấy cái bàn, bên trên bày đủ điểm tâm và trái cây. Người Kiều phu nhân mời đều là gia đình thường xuyên qua lại, các phu nhân và tiểu thư đều quen biết.

Oánh Tú dìu Nhược Mộ vào trong hoa viên, Kiều Thi Nhã cùng Thượng Quan Linh tới chỗ bọn người Kiều Cẩn Trạch. Oánh Tú không quá thân thiết với họ, tuy trong đó có vài người đã gặp mặt nhưng tất cả đều tới từ ký ức kiếp trước.

"Tú Nhi, muội nói chuyện với các nàng, ta ở đây là được."

Oánh Tú dìu Nhược Mộ tới một cái bàn tròn ngồi xuống, cùng bàn còn có mấy tiểu thư đang nói chuyện phiếm. Oánh Tú mỉm cười với họ, lại vẫy tay sai nha hoàn rót chút trà: "Muội ở cùng tỷ là được, dù sao đã lâu rồi không tham gia yến tiệc, với họ cũng không thân thuộc."

Nhược Mộ ở nhà cũng có nghe qua ý định kết thân của hai nhà Tưởng Thẩm, sau Tưởng gia lại không còn nhắc tới, rồi Tưởng Tam công tử lại đính hôn với tiểu thư nhà khác, có người còn thầm suy đoán không biết Đại tiểu thư con vợ cả Thẩm gia này rốt cuộc là người thế nào, ngày thường không ra khỏi cửa, hẳn là không có vấn đề.

Mình đã trở lại và lợi hại hơn xưa nhé!! Theo ý kiến của 1 bạn thì lễ vật không phải túi hương mà là xà phòng đặt bên trong. Mình có kiểm tra lại bản tiếng Trung thì vẫn không hiểu tác giả muốn nói gì, vì thế quyết định edit theo lời bạn ấy (xà phòng làm từ mỡ heo là đúng rồi nè!!)

Lâu rồi mới edit tiếp bộ này nên mọi thứ xa lạ quá, có gì sai sót mn cmt giúp mình để mình sửa nha, yêu cả nhà <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện