Trùng Sinh Chi Phúc
Chương 43: Thăm bệnh bệnh hay quấy rối
Sáng sớm, Lương Tuấn Hy rốt cuộc cũng tỉnh. Hắn là một người tập võ, thân thể tráng kiện đương nhiên cho dù ở dưới tuyết lâu đến thế nào cũng sẽ không bệnh đến nỗi liệt giường hôn mê sâu. Mắt dưới băng vải của hắn khẽ động, tay nghe được âm thanh hít thở đều của Lương Vân Kha bên cạnh nên cũng không có tạo tiếng ồn gì nữa.
Tay hơi nhất lên đỡ lấy sau ót đau âm ĩ của mình. Hôm qua hắn nghe lời tiểu hài kia, vừa rẽ trái đi không được bao lâu thị bị người đánh bất tỉnh. Khi tỉnh lại hắn đã nằm trên nền tuyết lạnh, lạnh đến hắn cóng để hắn khó khăn ngồi dậy khó khăn bước đi.
Hắn sờ soạng người, ngoa tử của nàng vẫn còn, ngân phiếu cũng vẫn còn trong người, nhưng y phục lại bị người mở ra như thể là bị cướp vậy. Hắn chỉnh lý lại y phục lập tức hồi Niên gia, nếu đây là cái bẫy vậy Điềm Điềm nhất định trở về phủ rồi. Hắn trở về xem đã, nếu không có liền báo mọi người đi tìm.
Chỉ biết hắn càng đi sức lực càng cạn kiệt. Thế nên hắn không tiến đại môn mà lựa chọn con đường ngắn nhất vào phủ, chính là hậu môn. Con đường này lúc nhỏ nàng thường cùng hắn ra vào, thế nên hắn nhớ rất rõ, cho dù là đã lâu không đi nhưng cũng không thể nào quên được.
Cũng may cuối cùng gặp được nàng, để hắn an tâm. Gặp nàng? Vậy ngoa tử kia, còn có...
Không để hắn suy nghĩ gì nhiều, tiếng gõ cửa bên ngoài truyền tới, Lương Vân Kha cũng tỉnh giấc bước ra ngoài mở cửa. Chỉ nghe được âm thanh hắn nói: “Ngươi đến làm gì?”
“Đến thăm Hy ca a, cũng không phải gặp ngươi, ngươi khẩn trương cái gì.” Thước nhi đanh đá nói ra một câu cũng hệt như Niên Khai Điềm đẩy Lương Vân Kha chắn trước mặt sang một bên, chen cửa bước vào. Nàng mỉm cười nhìn thấy Lương Tuấn Hy động, lập tức chạy đến: “Hy ca tỉnh a!”
Lương Vân Kha nghe vậy cũng không có cùng nàng đôi co nữa, hắn vội chạy đến đỡ lấy đại ca của mình, tay cũng vẫy vẫy Thước nhi nói: “Giúp ta rót ly nước.”
Thước nhi bĩu môi trừng hắn một mắt: “Ta là vì Hy ca, tuyệt không phải nghe lời ngươi đâu.” Nói xong nàng cũng làm theo, rồi đưa ly nước ấm đến cho Lương Vân Kha.
“Thước nhi tới sao, tùy tiện ngồi đi.” Lương Tuấn Hy nói xong nhấp một ngụm nước.
“Hy ca không sao là ta an tâm rồi a.” Thước nhi đứng đến giường, vẻ mặt cười hì hì.
“Thước nhi là đến một mình sao? Điềm Điềm đâu? Nàng không đến sao?” Lương Tuấn Hy nói xong ho khan một trận nhỏ.
“Ân. Tiểu thư đến tìm phu nhân bảo làm y phục gì đó cho Hy ca nên để ta đến đây trước.” Thước nhi nói xong đảo mắt đến giá để y phục, nàng đột nhiên nhếch môi dè bỉu Lương Vân Kha: “Sao bảo y phục đó không được động a, y phục đó hôm nay đã đi đâu rồi?”
Hôm qua nàng đến đây Hy ca bị nhiều người vây quanh nên nàng bị chen đến gần giá để y phục. Lương Vân Kha lập tức kéo nàng ra cảnh cáo không được đến gần kiện y phục trân quý đó, còn bảo nàng toàn biết ăn sẽ làm y phục nhiễm bẩn.
Hừ! Theo nàng hắn là cố ý khi dễ nàng mà thôi. Hôm nay rõ ràng mang đi đâu rồi, sợ là mang giặt hay vứt rồi đi.
Lương Vân Kha đến thở cũng không dám, mồm há to muốn mắng Thước nhi lại không biết nên mắng cái gì. Đêm qua nhìn Niên Khai Điềm mang y phục rời đi tâm hắn lộp bộp rơi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đại ca cũng nhìn không thấy, lại không dám chạm nhất định không có phát hiện. Ai biết nha đầu nhanh mồm nói chuyện không qua não này cư nhiên sáng sớm đến tố cáo hắn?
“Cái gì?” Lương Tuấn Hy như bị thứ gì hách phải vậy, túm lấy tay Lương Vân Kha hỏi: “Y phục đó đâu rồi?”
Lương Vân Kha lắp lắp giải thích: “Cái đó...cái đó...” Nếu nói là Niên Khai Điềm chính tay vứt thì đại ca có bệnh nặng thêm không?
Thước nhi nhìn thấy Lương Tuấn Hy phản ứng mạnh như vậy cũng giật mình một cái. Y phục đó thực sự rất trân quý sao?
“Còn có y phục đêm qua ta mặc trên người nữa, đâu rồi?” Lương Tuấn Hy lại càng khẩn trương ném thêm một câu hỏi.
Lương Vân Kha không thể đáp trả câu này, bởi hắn cũng căn bản không biết mà, còn chưa kịp hỏi Niên Khai Điềm câu này. Sớm biết đại ca sẽ lưu tâm mà khẩn trương mà! Biết thế hôm qua hắn hỏi hết mới cho nàng rời đi.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Thời gian trong phòng toàn tiếng hút khí, âm thanh thông thả của Niên Khai Điềm từ ngoài truyền vào: “Áo choàng cùng ngoại bào ta cho Thước nhi mang đi giặt rồi, ngân phiếu đã đưa cho quản gia. Còn có y phục treo nơi đó ta giúp ngươi vứt rồi, cũng bảo mẫu thân cho người may mới.” Thoại âm vừa rơi đã thấy nàng xuất hiện ở trước cửa.
Lương Tuấn Hy nghe xong lời này không biết nên giận hay nên vui nữa, tâm trạng của hắn lúc này chính là dở khóc dở cười. Sao đột nhiên nàng lại...
“Vậy đa tạ nàng rồi.” Nhàn nhạt nói ra một câu mà chính bản thân hắn cũng không biết là tư vị gì nữa. Đồ trân quý bị nàng vứt đi còn phải đa tạ, đổi lại là ai cũng cảm thấy quái lạ.
Lương Vân Kha lập tức để Lương Tuấn Hy tựa vào trên tường, bản thân trèo xuống giường. Cũng may Niên Khai Điềm đến kịp, nếu không hắn thực sự bị đại ca mắng đến ngóc đầu không nổi rồi. Hắn kéo tay Thước nhi ra ngoài: “Ra đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Không ra.” Thước nhi lách mình tránh khỏi tay hắn, xoay người lại đầy khinh thường nói: “Vì sao ta phải nghe lời ngươi, ta đến đây thăm Hy ca a!” Nàng còn chưa thăm xong đuổi cái gì? Cho dù có đuổi cũng phải là Hy ca mở miệng đuổi nàng mới đúng, nào đến lượt của hắn.
Lương Vân Kha trừng mắt Thước nhi, cường ngạnh cầm tay nàng nửa lôi nửa kéo ra ngoài. Đều do nàng cả, ai bảo lắm miệng làm gì, nàng không nói nào có người nào bảo nàng câm.
Niên Khai Điềm lách người nhường đường, sau khi họ bước ra nàng mới bước vào, đứng ở hướng chân của Lương Tuấn Hy, đối diện hắn: “Cảm thấy thế nào rồi?”
“Đã tốt, đa tạ nàng hôm qua giúp ta.” Lương Tuấn Hy tuy là có vạn phần tiếc nuối nhưng cũng không có bày ra mặt, vẫn hư nhược cười một cái để cho nàng thấy hắn thực sự đã tốt rồi.
Niên Khai Điềm quan sát hắn hai mắt, rồi lại hỏi: “Hôm qua vì sao lại xảy ra chuyện?” Thấy hắn định đáp nàng lại bổ sung thêm một câu: “Đừng bảo rằng đi lạc, ta sẽ không tin đâu.”
Lương Tuấn Hy cúi đầu khẽ cười một cái. Hắn thẳng thắt lưng nhích gần đến chỗ nàng đứng: “Hôm qua ta vô tình ngất xỉu, nằm quá lâu trên tuyết nên mới như thế. Để mọi người lo lắng, ta thật đúng là rất đáng trách!”
Niên Khai Điềm vươn người đưa tay đến mắt của hắn nói: “Ngươi ngủ vẫn băng mắt như thế làm sao được.” Nút thắt cứng làm sao mà ngủ được, là hôm qua nàng không có lưu ý vấn đề này, nếu không sớm giúp hắn tháo xuống rồi.
“Đừng!”Ngay lúc tay nàng vừa chạm đến băng vải, Lương Tuấn Hy vươn tay giữ lại tay của nàng, kéo xuống. Âm thanh dường như có chút khẩn trương như sợ nàng nhìn thấy những vết xấu xí trên mắt của mình vậy.
Khi nàng mạnh rút tay về hắn mới biết bản thân luống cuống, tức khắc mở miệng: “Ta...thật xin lỗi, ta không phải cố ý.”
Niên Khai Điềm đỏ mắt ôm lấy tay mình đặt ở trước ngực, mắt cũng không dám tiếp tục nhìn hắn. Nàng cố gắng bình tĩnh nhanh nhất có thể, phản bác: “Ngươi gấp cái gì, nào phải ta chưa từng thấy, không phải lần trước ngươi cũng để nhiều người xem đó sao?”
“Đó là do không muốn nàng bị người khác làm khó thôi, sau này...sau này nàng đừng gỡ băng xuống.” Lương Tuấn Hy vừa nói tay vừa nâng lên, để ra sau ót chỉnh lại băng vải cho chắc. Rất sợ nàng nhân cơ hội một lần nữa kéo xuống.
“Không gỡ thì không gỡ, ta mới không hiếm lạ.” Niên Khai Điềm bĩu môi, ngồi kế bên chân của hắn. Tay nàng đặt ở trong áo choàng gấm to rộng, mân mê chiếc ngoa tử hôm qua Lương Tuấn Hy ôm chặt trong lòng. Nàng phải tốn không ít sức mới lấy ra được a.
“Đừng giận ta, ta chẳng phải sợ dọa phải nàng sao!” Âm thanh của Lương Tuấn Hy lần nữa lại ôn nhu, người hắn xề gần đến chỗ nàng như muốn lấy lòng vậy.
“Được ngươi nói thật ta sẽ không giận ngươi nữa.” Niên Khai Điềm xoay người nói xong, tiện tay nhét ngoa tử vào tay hắn hỏi: “Ngươi nói, thứ này ngươi lấy ở nơi nào? Vì sao lại ôm chặt trong người như vậy?”
Tay hơi nhất lên đỡ lấy sau ót đau âm ĩ của mình. Hôm qua hắn nghe lời tiểu hài kia, vừa rẽ trái đi không được bao lâu thị bị người đánh bất tỉnh. Khi tỉnh lại hắn đã nằm trên nền tuyết lạnh, lạnh đến hắn cóng để hắn khó khăn ngồi dậy khó khăn bước đi.
Hắn sờ soạng người, ngoa tử của nàng vẫn còn, ngân phiếu cũng vẫn còn trong người, nhưng y phục lại bị người mở ra như thể là bị cướp vậy. Hắn chỉnh lý lại y phục lập tức hồi Niên gia, nếu đây là cái bẫy vậy Điềm Điềm nhất định trở về phủ rồi. Hắn trở về xem đã, nếu không có liền báo mọi người đi tìm.
Chỉ biết hắn càng đi sức lực càng cạn kiệt. Thế nên hắn không tiến đại môn mà lựa chọn con đường ngắn nhất vào phủ, chính là hậu môn. Con đường này lúc nhỏ nàng thường cùng hắn ra vào, thế nên hắn nhớ rất rõ, cho dù là đã lâu không đi nhưng cũng không thể nào quên được.
Cũng may cuối cùng gặp được nàng, để hắn an tâm. Gặp nàng? Vậy ngoa tử kia, còn có...
Không để hắn suy nghĩ gì nhiều, tiếng gõ cửa bên ngoài truyền tới, Lương Vân Kha cũng tỉnh giấc bước ra ngoài mở cửa. Chỉ nghe được âm thanh hắn nói: “Ngươi đến làm gì?”
“Đến thăm Hy ca a, cũng không phải gặp ngươi, ngươi khẩn trương cái gì.” Thước nhi đanh đá nói ra một câu cũng hệt như Niên Khai Điềm đẩy Lương Vân Kha chắn trước mặt sang một bên, chen cửa bước vào. Nàng mỉm cười nhìn thấy Lương Tuấn Hy động, lập tức chạy đến: “Hy ca tỉnh a!”
Lương Vân Kha nghe vậy cũng không có cùng nàng đôi co nữa, hắn vội chạy đến đỡ lấy đại ca của mình, tay cũng vẫy vẫy Thước nhi nói: “Giúp ta rót ly nước.”
Thước nhi bĩu môi trừng hắn một mắt: “Ta là vì Hy ca, tuyệt không phải nghe lời ngươi đâu.” Nói xong nàng cũng làm theo, rồi đưa ly nước ấm đến cho Lương Vân Kha.
“Thước nhi tới sao, tùy tiện ngồi đi.” Lương Tuấn Hy nói xong nhấp một ngụm nước.
“Hy ca không sao là ta an tâm rồi a.” Thước nhi đứng đến giường, vẻ mặt cười hì hì.
“Thước nhi là đến một mình sao? Điềm Điềm đâu? Nàng không đến sao?” Lương Tuấn Hy nói xong ho khan một trận nhỏ.
“Ân. Tiểu thư đến tìm phu nhân bảo làm y phục gì đó cho Hy ca nên để ta đến đây trước.” Thước nhi nói xong đảo mắt đến giá để y phục, nàng đột nhiên nhếch môi dè bỉu Lương Vân Kha: “Sao bảo y phục đó không được động a, y phục đó hôm nay đã đi đâu rồi?”
Hôm qua nàng đến đây Hy ca bị nhiều người vây quanh nên nàng bị chen đến gần giá để y phục. Lương Vân Kha lập tức kéo nàng ra cảnh cáo không được đến gần kiện y phục trân quý đó, còn bảo nàng toàn biết ăn sẽ làm y phục nhiễm bẩn.
Hừ! Theo nàng hắn là cố ý khi dễ nàng mà thôi. Hôm nay rõ ràng mang đi đâu rồi, sợ là mang giặt hay vứt rồi đi.
Lương Vân Kha đến thở cũng không dám, mồm há to muốn mắng Thước nhi lại không biết nên mắng cái gì. Đêm qua nhìn Niên Khai Điềm mang y phục rời đi tâm hắn lộp bộp rơi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đại ca cũng nhìn không thấy, lại không dám chạm nhất định không có phát hiện. Ai biết nha đầu nhanh mồm nói chuyện không qua não này cư nhiên sáng sớm đến tố cáo hắn?
“Cái gì?” Lương Tuấn Hy như bị thứ gì hách phải vậy, túm lấy tay Lương Vân Kha hỏi: “Y phục đó đâu rồi?”
Lương Vân Kha lắp lắp giải thích: “Cái đó...cái đó...” Nếu nói là Niên Khai Điềm chính tay vứt thì đại ca có bệnh nặng thêm không?
Thước nhi nhìn thấy Lương Tuấn Hy phản ứng mạnh như vậy cũng giật mình một cái. Y phục đó thực sự rất trân quý sao?
“Còn có y phục đêm qua ta mặc trên người nữa, đâu rồi?” Lương Tuấn Hy lại càng khẩn trương ném thêm một câu hỏi.
Lương Vân Kha không thể đáp trả câu này, bởi hắn cũng căn bản không biết mà, còn chưa kịp hỏi Niên Khai Điềm câu này. Sớm biết đại ca sẽ lưu tâm mà khẩn trương mà! Biết thế hôm qua hắn hỏi hết mới cho nàng rời đi.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Thời gian trong phòng toàn tiếng hút khí, âm thanh thông thả của Niên Khai Điềm từ ngoài truyền vào: “Áo choàng cùng ngoại bào ta cho Thước nhi mang đi giặt rồi, ngân phiếu đã đưa cho quản gia. Còn có y phục treo nơi đó ta giúp ngươi vứt rồi, cũng bảo mẫu thân cho người may mới.” Thoại âm vừa rơi đã thấy nàng xuất hiện ở trước cửa.
Lương Tuấn Hy nghe xong lời này không biết nên giận hay nên vui nữa, tâm trạng của hắn lúc này chính là dở khóc dở cười. Sao đột nhiên nàng lại...
“Vậy đa tạ nàng rồi.” Nhàn nhạt nói ra một câu mà chính bản thân hắn cũng không biết là tư vị gì nữa. Đồ trân quý bị nàng vứt đi còn phải đa tạ, đổi lại là ai cũng cảm thấy quái lạ.
Lương Vân Kha lập tức để Lương Tuấn Hy tựa vào trên tường, bản thân trèo xuống giường. Cũng may Niên Khai Điềm đến kịp, nếu không hắn thực sự bị đại ca mắng đến ngóc đầu không nổi rồi. Hắn kéo tay Thước nhi ra ngoài: “Ra đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Không ra.” Thước nhi lách mình tránh khỏi tay hắn, xoay người lại đầy khinh thường nói: “Vì sao ta phải nghe lời ngươi, ta đến đây thăm Hy ca a!” Nàng còn chưa thăm xong đuổi cái gì? Cho dù có đuổi cũng phải là Hy ca mở miệng đuổi nàng mới đúng, nào đến lượt của hắn.
Lương Vân Kha trừng mắt Thước nhi, cường ngạnh cầm tay nàng nửa lôi nửa kéo ra ngoài. Đều do nàng cả, ai bảo lắm miệng làm gì, nàng không nói nào có người nào bảo nàng câm.
Niên Khai Điềm lách người nhường đường, sau khi họ bước ra nàng mới bước vào, đứng ở hướng chân của Lương Tuấn Hy, đối diện hắn: “Cảm thấy thế nào rồi?”
“Đã tốt, đa tạ nàng hôm qua giúp ta.” Lương Tuấn Hy tuy là có vạn phần tiếc nuối nhưng cũng không có bày ra mặt, vẫn hư nhược cười một cái để cho nàng thấy hắn thực sự đã tốt rồi.
Niên Khai Điềm quan sát hắn hai mắt, rồi lại hỏi: “Hôm qua vì sao lại xảy ra chuyện?” Thấy hắn định đáp nàng lại bổ sung thêm một câu: “Đừng bảo rằng đi lạc, ta sẽ không tin đâu.”
Lương Tuấn Hy cúi đầu khẽ cười một cái. Hắn thẳng thắt lưng nhích gần đến chỗ nàng đứng: “Hôm qua ta vô tình ngất xỉu, nằm quá lâu trên tuyết nên mới như thế. Để mọi người lo lắng, ta thật đúng là rất đáng trách!”
Niên Khai Điềm vươn người đưa tay đến mắt của hắn nói: “Ngươi ngủ vẫn băng mắt như thế làm sao được.” Nút thắt cứng làm sao mà ngủ được, là hôm qua nàng không có lưu ý vấn đề này, nếu không sớm giúp hắn tháo xuống rồi.
“Đừng!”Ngay lúc tay nàng vừa chạm đến băng vải, Lương Tuấn Hy vươn tay giữ lại tay của nàng, kéo xuống. Âm thanh dường như có chút khẩn trương như sợ nàng nhìn thấy những vết xấu xí trên mắt của mình vậy.
Khi nàng mạnh rút tay về hắn mới biết bản thân luống cuống, tức khắc mở miệng: “Ta...thật xin lỗi, ta không phải cố ý.”
Niên Khai Điềm đỏ mắt ôm lấy tay mình đặt ở trước ngực, mắt cũng không dám tiếp tục nhìn hắn. Nàng cố gắng bình tĩnh nhanh nhất có thể, phản bác: “Ngươi gấp cái gì, nào phải ta chưa từng thấy, không phải lần trước ngươi cũng để nhiều người xem đó sao?”
“Đó là do không muốn nàng bị người khác làm khó thôi, sau này...sau này nàng đừng gỡ băng xuống.” Lương Tuấn Hy vừa nói tay vừa nâng lên, để ra sau ót chỉnh lại băng vải cho chắc. Rất sợ nàng nhân cơ hội một lần nữa kéo xuống.
“Không gỡ thì không gỡ, ta mới không hiếm lạ.” Niên Khai Điềm bĩu môi, ngồi kế bên chân của hắn. Tay nàng đặt ở trong áo choàng gấm to rộng, mân mê chiếc ngoa tử hôm qua Lương Tuấn Hy ôm chặt trong lòng. Nàng phải tốn không ít sức mới lấy ra được a.
“Đừng giận ta, ta chẳng phải sợ dọa phải nàng sao!” Âm thanh của Lương Tuấn Hy lần nữa lại ôn nhu, người hắn xề gần đến chỗ nàng như muốn lấy lòng vậy.
“Được ngươi nói thật ta sẽ không giận ngươi nữa.” Niên Khai Điềm xoay người nói xong, tiện tay nhét ngoa tử vào tay hắn hỏi: “Ngươi nói, thứ này ngươi lấy ở nơi nào? Vì sao lại ôm chặt trong người như vậy?”
Bình luận truyện