Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 69: Chấp nhận



Sáng sớm, Niên Khai Điềm lấy con diều hồ điệp bạch sắc của Lương Tuấn Hy làm cho mình ra ngồi thả trong viện. Thước nhi ở bên tai liên tục lải nhải không ngừng.

“Tiểu thư, hôm qua người thế nào trở về sớm như vậy a?” Đánh chết nàng cũng không tin Hy ca có thể lợi hại đến mức độ xuất phát sau cùng mà trở về sớm nhất.

“Người nói cho nô tỳ nghe một chút, xem như mở mang kiến thức cũng được mà.” Thấy Niên Khai Điềm chỉ lo thả diều nàng lại nói.

“Uổng công hôm qua nô tỳ cố ý ly khai để hai người có thời gian ở bên nhau.” Nàng giận rồi nha.

“...”

Đáp lại Thước nhi chỉ có âm thanh cười khúc khích của Niên Khai Điềm mà thôi.

Lương Tuấn Hy từ viện môn chậm rãi tiến vào, hôm nay hắn vận một thân trường bào đạm hôi sắc cùng ngoại bào mỏng như cánh ve hắc sắc, đây là lần trước Niên Khai Điềm nói với Khúc thị cho người làm. Hai tay hắn không cầm gì thả xuôi bên thân, vai cũng không hề có dược sương, đây chứng tỏ là chỉ đơn giản đến tìm nàng nói chuyện phiếm mà thôi.

“Điềm Điềm nàng ở đâu?” Đây là câu hỏi để hắn xác định phương hướng của nàng.

“Bên này.”

Niên Khai Điềm quay đầu nhìn hắn, ánh mắt nàng nheo lại đánh giá, quả nhiên rất có phong thái a, nhìn hắn ai lại nghĩ rằng hắn chỉ là một lang trung chứ. Nếu không phải nàng từng làm nhiều chuyện xấu có lỗi với hắn thì chọn hắn cũng là một quyết định không tệ.

Lương Tuấn Hy thả bộ bước đến, hắn chuẩn xác ngồi vào ghế đá bên cạnh nàng, động tác thuần thục đến nỗi nếu không có băng vải trên mắt sợ là không người biết hắn nhìn không thấy vật. Hắn quay mặt hướng Niên Khai Điềm nói: “Y phục này đa tạ nàng nhé.” Tuy là nàng bỏ đi kiện y phục kia của hắn, bất quá hắn thu lại không ít, vì vậy cũng không cảm thấy nuối tiếc bao nhiêu nữa.

“Không cần khách khí như vậy, đều là người một nhà.” Phụ mẫu nàng sớm xem Lương gia là người một nhà nên nàng cũng không có chút kiêng kỵ nào nói ra câu này.

“Nàng đang làm gì a?” Lương Tuấn Hy tiếp nhận ly trà Thước nhi đưa, tay hắn sờ soạng trên bàn, toàn bộ đều rỗng, nàng ngồi đây ngắm hoa sao?

“Thả diều.” Niên Khai Điềm cũng quên mất con diều này là bản thân từ viện của hắn ‘âm thầm mượn về’ nên khẩu khí rất quang minh chính đại khen: “Ngươi làm diều đẹp như vậy, khung cũng tuốt rất tốt a.”

“Nàng thích là được rồi.” Lương Tuấn Hy ưu nhã nhấp ngụm trà. Câu ‘đều là người một nhà’ của nàng để hắn vui đến hồn phách bay lên tận chín tầng mây

Thước nhi sợ mình bị lu mờ, lập tức lên tiếng tố giác: “Hy ca, tiểu thư rất hẹp hòi, cái đèn kéo quân kia cũng không cho nô tỳ chạm vào, bảo thắp nến lên xem thử cũng không cho.”

Niên Khai Điềm vốn định phản bác đột nhiên lại nhớ đến cách thức bản thân mang các món đồ đó về, ngụm nước bọt đắng nghét khó khăn nuốt xuống cổ họng, quay đầu thận trọng nhìn Lương Tuấn Hy. Nhìn thấy hắn một chút kinh ngạc cũng không có xuất, nàng cẩn thận hỏi: “Ngươi sớm biết?”

Đồ của hắn tất nhiên hắn biết rõ hơn bất kỳ người nào rồi, chẳng qua không nói thôi, hắn muốn biết khi nào nàng sẽ nói cho hắn nghe, nghĩ không ra lại gặp trường hợp này. “Nàng nói xem!”

Nhìn gương mặt hàm tiếu đầy nguy hiểm của hắn, nàng rùng mình một cái. Nhất định là Lương Vân Kha nói hắn nghe rồi, ngoài cách này ra nàng không nghĩ ra cách khác khiến hắn phát hiện được, nàng âm thầm lắm rồi mà.

Thế là Lương Vân Kha đáng thương không hề làm gì cũng gánh đủ tội lỗi.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

“Tiểu thư, người làm sao vậy? Nhìn người lúc này hệt như làm chuyện xấu bị người ta phát hiện vậy.” Thước nhi lúc lắc đầu, quan sát Niên Khai Điềm vài mắt rồi cho ra kết luận.

“Nói bậy.” Niên Khai Điềm thẹn quá hóa giận vỗ bàn, sau đó hướng Lương Tuấn Hy cười giả lả nói: “Là hôm trước ta thấy trong phòng ngươi nên mượn tạm chỉ là quên nói với ngươi mà thôi.”

“Nó vốn là ta tặng cho nàng, chỉ là giúp nàng giữ mà thôi, nàng lấy lại cũng là có đạo lý.” Lương Tuấn Hy ôn tồn nói ra một câu khiến Thước nhi thét to lên.

“Mượn không hỏi là trộm đó nha.” Hy ca cũng thật là, có ai tình nguyện bị trộm bao giờ, đã vậy còn vui vẻ ra mặt giúp người ta nói chuyện nữa chứ.

Niên Khai Điềm dùng tay kéo mạnh dây diều một cái, diều rơi xuống đất: “Diều rơi rồi, mau đi nhặt lên cho ta.” Ai bảo nói nhiều như vậy để làm gì.

Thước nhi phụng phịu chạy đi nhặt diều.

Lương Tuấn Hy khẽ cười nói: “Sau này hư rồi đừng sửa lại nữa, ta làm cái mới cho nàng là được rồi.”

“Vậy làm sao được. Ngươi làm cái mới cho ta thì ta có thêm một thứ, nếu là bỏ vậy chỉ có một thôi.” Niên Khai Điềm trề môi, mắt nhìn Thước nhi cầm diều chạy quanh để nó bay lên.

Cuối cùng diều cũng bay, nàng hơi nghiên người ngã về phía sau để nhìn diều. Lưng vừa lúc chạm vào bắp tay của Lương Tuấn Hy, hắn vội xoay người để nàng thoải mái tựa trên người mình. Chân hắn động, kéo ghế đá nàng ngồi đến gần mình hơn, hành động này có thể thấy được chân hắn có bao nhiêu lực, hoàn toàn không hề giống với bộ dáng thư sinh của hắn chút nào.

Mà Niên Khai Điềm mãi mê chơi cũng không chút kiêng kỵ tựa vào người hắn như là tựa một cái ghế mà thôi. Đến lúc nàng cảm thấy được cổ khí tức nam tính phả ở bên tai mình, lập tức có kinh ngạc. Đầu nàng khẽ xoay, chỉ thấy hắn hơi cúi, gương mặt tuấn tú kia phóng đại trước mắt nàng, thậm chí để nàng nhìn thấy cả lỗ chân lông nữa.

Bất quá không hiểu vì lý do gì, cả người nàng lại cứ như vậy mà tựa, não hoàn toàn không có ý định muốn rời khỏi. Có lẽ tim nàng sớm có hắn rồi, thế nên mới có thể thân thuộc như vậy. Nhớ lúc nàng đoạn khí, hình như cũng là góc độ này nhìn hắn, chỉ là lúc đó thân thể nàng xoay ngang.

“Hy!”

“Ta ở.”

Một lúc lâu không nghe Niên Khai Điềm nói gì nữa, Lương Tuấn Hy lại lên tiếng: “Sao không nói gì?” Đầu hắn hơi nghiên tựa vào đỉnh đầu của nàng, giờ đây chỉ có một từ hạnh phúc để hình dung tâm trạng của hắn lúc này e là không đủ đâu.

“Như vậy là đủ rồi, chỉ cần lúc ta cần có ngươi ở bên là đủ.” Niên Khai Điềm nhắm mắt lại cảm nhận ấm áp cùng bình yên của lúc này.

“Chỉ cần nàng muốn lúc nào ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng.”

Âm thanh ôn nhuận lại ngọt như mật nhẹ nhàng vang lên, không chỉ có để Niên Khai Điềm ngượng ngùng mà đến Thước nhi nghe được cũng che miệng cười khúc khích. Xem ra tiểu thư chọn Hy ca rồi, mà nàng lại tuyệt đối ủng hộ.

“Chuyện sổ sách ta giúp được không nhiều, Điềm Điềm vẫn nên tự nỗ lực một chút. Nếu còn không được ta mới tiếp tục nghĩ cách, được không?” Biết nàng chấp nhận mình, Lương Tuấn Hy mang khó khăn lớn nhất trong lòng hắn ra nói với nàng. Nếu giải quyết được chuyện sổ sách này, vậy sẽ không còn ai có thể làm khó hắn thú nàng rồi.

“Ta đã rất cố gắng rồi.” Nàng đương nhiên biết đây là vết thương sâu trong lòng hắn rồi, chỉ là nàng cũng không có cách nào. Thước nhi thì càng không cần nhờ cậy, chỉ cần nhìn đến chữ, nàng ta liền xanh mặt run người.

Tay nàng ôm lấy cánh tay của hắn rất bất lực nói: “Thực sự không làm được.”

Nói xong câu này, Niên Khai Điềm vừa vặn mở mắt, thấy được Niên Nhạn Thanh bước đến đến, thuận miệng gọi một tiếng: “Đường tỷ!”

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện