Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài
Chương 5
“Ba.” Giản Quân Khải nhanh chóng đến trước mặt Giản phụ, miệng nở một nụ cười tươi rói.
“Quân quân.” Giản Hành Tri nhìn đứa trẻ trước mắt, lần cuối mình nhìn thấy nó là khi nào nhỉ, hình như là nửa năm trước. Mẹ Quân Khải từ lúc nó còn nhỏ đã mất, mình thì luôn bận rộn công tác, cho nên nó chỉ có một mình ở nhà. Nói thật thì, không phải là không có áy náy, chỉ là so với sự nghiệp của mình thì tình thân vĩnh viễn phải tạm gác một bên. Nhưng giờ thì tốt rồi, sự nghiệp ở Bắc Kinh của mình đã ổn định, rốt cục đã có thể có chút thời gian rảnh.
Nghĩ đến đây, ông mềm giọng nói: “Quân quân, ba phải nói với con một chuyện.”
Giản Quân Khải trong lòng chấn động, tới rồi !
Giản Hành Tri khẽ thở dài, mặt lộ vẻ xin lỗi, “Trước kia là ba bận quá không có thời gian lo cho con, hiện giờ chúng ta đã có thể đến Bắc Kinh sống yên ổn, con chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa theo ba đến đó.”
Giản Quân Khải hơi kinh ngạc trợn to mắt, trong lòng lại cười lạnh. Giờ mới biết áy náy, một người ba mà ngay cả sinh nhật của đứa con cũng quên được, thì ông ta nghĩ rằng chỉ với một câu nói tùy ý mình sẽ tràn đầy vui mừng mà đáp ứng ? Giản Hành Tri từ trước tới nay chưa bao giờ đứng vào hoàn cảnh của anh mà lo lắng, kiếp trước chính là như vậy. Quân Khải khi đó đối với việc chuyển trường phản ứng vô cùng kịch liệt, thậm chí đã nói ‘Tôi không cần ở cùng ông, tôi thà ở một mình nơi này còn hơn, ông chỉ cần cho tôi tiền là đủ rồi!’. Giản Hành Tri đương nhiên là cực kì tức giận, những lời đó của Quân Khải đã trực tiếp xúc phạm đến uy nghiêm của một người ba là ông, cho nên sau đó ông đã cưỡng chế đem Quân Khải đến Bắc Kinh, làm cho anh ngay cả câu từ biệt với Lý Quân Hàng cũng không kịp nói.
Quân Khải chấn kinh vài giây rồi lập tức trầm mặt, “Ba, con không muốn đi Bắc Kinh.”
“Lý do ?” Biểu tình của Giản phụ tức khắc lạnh xuống, ông thật không ngờ Quân Khải sẽ cự tuyệt.
Quân Khải bĩu môi, không tự nhiên nghiêng đầu đi, “Đến đó rồi thì có gì khác chứ, ba cũng sẽ luôn bận bịu công tác. Cho dù có đi Bắc Kinh, ba có thể mỗi ngày về nhà ăn cơm với con ? Có thể mỗi cuối tuần đều chơi đá bóng với con sao ? Rồi ba có thể nói chuyện điện thoại với con hơn ba phút không ?”
Giản phụ hơi nhíu mày, có chút bất bình, nhưng thấy những gì Quân Khải nói mình quả thật chưa làm được, cho nên ngữ khí bất giác muốn lảng tránh, “Nói mấy chuyện này làm gì, ba bận bịu công tác chẳng phải đều vì con sao ?”
“Ít nhất con ở đây còn có bạn bè anh em tốt, còn đến Bắc Kinh ngay cả một người quen cũng không có, ăn cơm cũng chỉ có thể ăn một mình.” Quân Khải cúi đầu, thanh âm dần nhỏ xuống, mang theo một tia ủy khuất cùng nén giận.
“Qua một thời gian sẽ quen thôi, bạn bè mới chỉ cần vài người là tốt rồi, ba không tin sẽ có người không muốn kết giao với con trai của Giản Hành Tri này.” Thái độ của ông thoáng chậm lại, ho khan hai tiếng, ngữ điệu có một chút đắc ý.
Quân Khải ở góc độ mà ông nhìn không thấy trở mặt xem thường, ai nói với ông có tiền thì có thể quen được bạn ? Thật là ngây thơ(?) ! Kiếp trước bạn bè quen được ở ngôi trường tư kia nhiều nhất cũng chỉ xem là bạn nhậu, đến ngày nào đó ba không còn tiền xem, không biết được bọn họ sẽ giậu đổ bìm leo như thế nào đâu !
“Dù sao chuyện này cũng đã định, vé máy bay ba đã mua rồi, mấy ngày nữa theo ba đi Bắc Kinh.” Giản Hành Tri nhìn đứa con vẫn đang cúi đầu, dùng giọng điệu ra lệnh mà nói.
Quân Khải mạnh ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin nhìn ba mình, “Ba, ba sao có thể làm vậy, con đã nói không đi là không đi !”
“Chuyện này không phải do con quyết định.” Giản Hành Tri đã có chút tức giận.
“Con… Con…” Quân Khải cắn cắn môi dưới, thần tình không muốn, trầm mặc một lúc lâu mới rốt cuộc thỏa hiệp: “Được, chuyển trường đến Bắc Kinh thì có thể, nhưng học ở đâu sẽ do con tự quyết định. Bằng không con thà sống ở đây một mình, dù gì cũng như trước đây thôi mà.”
“Trường học ?” Giản Hành Tri nghi hoặc nhìn anh, “Con sao biết được ở Bắc Kinh có những trường nào ?”
“Con có quen một người bạn qua mạng đang học trung học ở Bắc Kinh, nếu chuyển tới trường cậu ấy còn có thể cùng cậu ấy nói chuyện, giúp đỡ lẫn nhau. Con rất ghét phải ăn cơm một mình, đến trường một mình.” Quân Khải đưa lí do đã chuẩn bị tốt trước đó nói ra. Anh ngoài mặt vô cùng tự nhiên, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi hồi hộp.
“Trên mạng ?” Giản Hành Tri nhíu mày, “Con quen trên mạng thì có thể là dạng người đàng hoàng gì chứ ?”
“Hừ, cậu ấy giỏi lắm, cùng lứa tuổi với con mà đã biết chơi cổ phiếu.” Giản Quân Khải vô cùng đắc ý nói, sau đó khinh thường liếc nhìn ba một cái, “Ai nói trên mạng không có người đứng đắn, nếu không phải con chủ động muốn làm quen với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn không để ý tới con đâu !”
“Ồ, cổ phiếu ? Nhỏ như vậy đã tự chơi rồi sao ?” Ánh mắt Giản Hành Tri lập tức lóe sáng, dám để cho một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi tùy ý vung tiền như thế, ông có thể tưởng tượng được lai lịch đứa bạn trên mạng của con trai mình chắc chắn không nhỏ. Không thể không nói, Giản Quân Khải thật sự là hiểu rất rõ ba mình, chỉ cần nói mấy câu mập mờ như vậy đã thành công làm cho ông hình dung ra hình tượng của một cậu ấm nhà giàu luôn được cưng chiều, nhà của thiếu niên đó thậm chí còn dám bỏ từng cọc từng cọc tiền lớn cho nó cầm đi luyện tập, đó chẳng phải là ném tiền vô nước thì còn gì ? Còn về việc một thiếu niên có thể kiếm được tiền trong thị trường chứng khoán, mi giỡn sao ?
“Đúng vậy.” Quân Khải khẳng định gật gật đầu.
Giản phụ suy nghĩ một hồi, cảm thấy con mình nếu quen biết một người như vậy quả thật là lợi nhiều hơn hại, nếu hai đứa nó thật sự thành bạn tốt, nói không chừng ngày nào đó mình có cần hỗ trợ sẽ có thể có thêm vài phương pháp.
Nghĩ như vậy, thần sắc của ông lúc này mới nhu hòa lại, “Đi, con muốn học ở đâu thì tự con quyết định, nhưng trước tiên tranh thủ thời gian thu xếp hành lí đã rồi tính.”
Tâm tư treo giữa không trung của Giản Quân Khải lúc này mới hạ xuống, anh nhịn không được thở phào một hơi, trong lòng bỗng dưng điên cuồng nhảy nhót. Giữa tiếng tim đập dồn dập như trống đánh là một cái tên được gọi không ngừng, Dư Hạc… Dư Hạc…
Rốt cục cũng giải quyết xong vấn đề trường học, mấy ngày này anh luôn vội vàng thu xếp hành lý của mình.
Đến khi tới Bắc Kinh, anh không nén được niềm kích động, chỉ cần nghĩ tới mình có thể lập tức nhìn thấy người kia, Giản Quân Khải thậm chí có thể cảm thấy bản thân không giữ được hô hấp bình thường. Trong một tháng nghỉ hè còn lại này, gần như là ngày nào cũng có một âm thanh cổ động anh, đi tìm em ấy đi, em ấy ở ngay đây thôi, ở một nơi rất gần mình, chỉ cần ngồi xe nửa tiếng là có thể đến bên cạnh em ấy. Nhưng anh luôn cố gắng tự trấn định bản thân lại…
Giản Quân Khải cười khổ đứng trước một trường trung học trông có vẻ rất bình thường, chẳng qua hiện giờ hình như là đang ngừng hoạt động.
Mình bị đần rồi sao ? Bây giờ đang nghỉ học mà, sao có thể gặp Dư Hạc ở đây chứ.
Anh nhẹ nhàng cười, xoay người rời đi. Còn nhớ trong tư liệu có viết, trước kia Dư Hạc vẫn sống trong một căn phòng tại khu nhà dành cho công nhân, sau đó lúc cậu học lớp 11, khu nhà bị phòng bất động sản đưa vào nhóm khu vực cần tái thiết, Dư Hạc nhận được một số tiền bồi thường, lúc bấy giờ mới có được nguồn vốn đầu tiên, từ đó dần mở ra một truyền kỳ về việc lên cao như diều gặp gió cho bản thân.
Giản Quân Khải không đến xem tiểu khu nọ, bởi vì trước kia đã từng đến rồi. Anh thuận tiện ở một nơi không xa trường học tìm xem có chỗ nào cho thuê phòng ở không, anh không muốn sau này dẫn Dư Hạc về nhà sẽ đụng mặt ba mình. Mà phải nói là vận khí của Quân Khải thật sự rất tốt, mới đi dạo không được hai tiếng đã phát hiện một tờ quảng cáo cho thuê nhà trên cột điện, anh xem qua thấy khá là vừa lòng. Cách trường học với nhà Dư Hạc không quá xa, chạy xe đạp ước chừng chỉ cần mười phút, nội điểm này thôi cũng đủ làm anh dao động.
Anh lập tức gọi đến số điện thoại trên tờ quảng cáo, đối phương thật sự rất hưng phấn, mấy ngày nay đã không ít người gọi cho nàng nhưng đều ngại giá nàng ra quá cao, nàng còn đang nghĩ mình có nên hạ giá xuống một chút hay không. Mà thiếu niên hôm nay dường như không quan tâm phải tốn bao nhiêu tiền, sau khi đến xem phòng thì vô cùng sảng khoái giao tiền đặt cọc, bảo rằng tháng sau khai giảng sẽ dọn lại đây.
Mà quả thật Giản Quân Khải rất vừa lòng, căn nhà này là của người phụ nữ đó chuẩn bị cho con trai, vừa mới trang hoàng không bao lâu, con trai của nàng chỉ mới ở nửa năm thì đột nhiên bị công ty điều sang nước ngoài, đây là một chuyện vui cho nên nàng cao hứng mà cười toe toét mấy ngày liền. Con trai đi nước ngoài, người vợ đương nhiên cũng sẽ đi theo, căn nhà nếu cứ bỏ trống như vậy thì không bằng đem cho thuê, mỗi tháng còn có thể kiếm được hơn một ngàn, bởi vậy mới đi dán quảng cáo. Nhà này ở rất gần trường học, người muốn thuê cũng không ít nhưng đáng tiếc đều ngại giá quá cao, khiến Quân Khải không công mà được lợi.
Sau khi thuê xong nhà, Giản Quân Khải nhân lúc ăn cơm nói với ba một tiếng, Giản Hành Tri thế nhưng lại không hề phản đối, chỗ ở hiện giờ của bọn họ đích xác cách trường học khá xa, ở ký túc xá trường thì điều kiện chắc chắn là không thể nào tốt, thuê một căn nhà cũng không sao. Gần đây ông luôn bận bịu công việc, so với trước kia cũng chỉ là hai ba ngày ngẫu nhiên trở về ăn bữa cơm. Ông cũng không có thời gian suy nghĩ tại sao một cậu ấm lại chịu học ở một ngôi trường bình thường như vậy, có lẽ là ông theo thói quen không rảnh để bận tâm, suy cho cùng thì trên thế giới này vẫn có một số người tuy giàu nhưng lại thích điệu thấp (không thích khoe khoang, giấu mình không bộc lộ…v.v…).
Tìm được phòng ở, Giản Quân Khải càng thêm vui mừng vì đã được tự do tự tại, anh trực tiếp lấy thẻ ra giao tiền thuê nhà cho mình, sau đó mua vài thứ cần dùng.
Giờ thì đã thuê xong phòng ở, làm xong thủ tục chuyển trường, mua được xe đạp, ngày này rốt cuộc cũng đã đến.
“Quân quân.” Giản Hành Tri nhìn đứa trẻ trước mắt, lần cuối mình nhìn thấy nó là khi nào nhỉ, hình như là nửa năm trước. Mẹ Quân Khải từ lúc nó còn nhỏ đã mất, mình thì luôn bận rộn công tác, cho nên nó chỉ có một mình ở nhà. Nói thật thì, không phải là không có áy náy, chỉ là so với sự nghiệp của mình thì tình thân vĩnh viễn phải tạm gác một bên. Nhưng giờ thì tốt rồi, sự nghiệp ở Bắc Kinh của mình đã ổn định, rốt cục đã có thể có chút thời gian rảnh.
Nghĩ đến đây, ông mềm giọng nói: “Quân quân, ba phải nói với con một chuyện.”
Giản Quân Khải trong lòng chấn động, tới rồi !
Giản Hành Tri khẽ thở dài, mặt lộ vẻ xin lỗi, “Trước kia là ba bận quá không có thời gian lo cho con, hiện giờ chúng ta đã có thể đến Bắc Kinh sống yên ổn, con chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa theo ba đến đó.”
Giản Quân Khải hơi kinh ngạc trợn to mắt, trong lòng lại cười lạnh. Giờ mới biết áy náy, một người ba mà ngay cả sinh nhật của đứa con cũng quên được, thì ông ta nghĩ rằng chỉ với một câu nói tùy ý mình sẽ tràn đầy vui mừng mà đáp ứng ? Giản Hành Tri từ trước tới nay chưa bao giờ đứng vào hoàn cảnh của anh mà lo lắng, kiếp trước chính là như vậy. Quân Khải khi đó đối với việc chuyển trường phản ứng vô cùng kịch liệt, thậm chí đã nói ‘Tôi không cần ở cùng ông, tôi thà ở một mình nơi này còn hơn, ông chỉ cần cho tôi tiền là đủ rồi!’. Giản Hành Tri đương nhiên là cực kì tức giận, những lời đó của Quân Khải đã trực tiếp xúc phạm đến uy nghiêm của một người ba là ông, cho nên sau đó ông đã cưỡng chế đem Quân Khải đến Bắc Kinh, làm cho anh ngay cả câu từ biệt với Lý Quân Hàng cũng không kịp nói.
Quân Khải chấn kinh vài giây rồi lập tức trầm mặt, “Ba, con không muốn đi Bắc Kinh.”
“Lý do ?” Biểu tình của Giản phụ tức khắc lạnh xuống, ông thật không ngờ Quân Khải sẽ cự tuyệt.
Quân Khải bĩu môi, không tự nhiên nghiêng đầu đi, “Đến đó rồi thì có gì khác chứ, ba cũng sẽ luôn bận bịu công tác. Cho dù có đi Bắc Kinh, ba có thể mỗi ngày về nhà ăn cơm với con ? Có thể mỗi cuối tuần đều chơi đá bóng với con sao ? Rồi ba có thể nói chuyện điện thoại với con hơn ba phút không ?”
Giản phụ hơi nhíu mày, có chút bất bình, nhưng thấy những gì Quân Khải nói mình quả thật chưa làm được, cho nên ngữ khí bất giác muốn lảng tránh, “Nói mấy chuyện này làm gì, ba bận bịu công tác chẳng phải đều vì con sao ?”
“Ít nhất con ở đây còn có bạn bè anh em tốt, còn đến Bắc Kinh ngay cả một người quen cũng không có, ăn cơm cũng chỉ có thể ăn một mình.” Quân Khải cúi đầu, thanh âm dần nhỏ xuống, mang theo một tia ủy khuất cùng nén giận.
“Qua một thời gian sẽ quen thôi, bạn bè mới chỉ cần vài người là tốt rồi, ba không tin sẽ có người không muốn kết giao với con trai của Giản Hành Tri này.” Thái độ của ông thoáng chậm lại, ho khan hai tiếng, ngữ điệu có một chút đắc ý.
Quân Khải ở góc độ mà ông nhìn không thấy trở mặt xem thường, ai nói với ông có tiền thì có thể quen được bạn ? Thật là ngây thơ(?) ! Kiếp trước bạn bè quen được ở ngôi trường tư kia nhiều nhất cũng chỉ xem là bạn nhậu, đến ngày nào đó ba không còn tiền xem, không biết được bọn họ sẽ giậu đổ bìm leo như thế nào đâu !
“Dù sao chuyện này cũng đã định, vé máy bay ba đã mua rồi, mấy ngày nữa theo ba đi Bắc Kinh.” Giản Hành Tri nhìn đứa con vẫn đang cúi đầu, dùng giọng điệu ra lệnh mà nói.
Quân Khải mạnh ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin nhìn ba mình, “Ba, ba sao có thể làm vậy, con đã nói không đi là không đi !”
“Chuyện này không phải do con quyết định.” Giản Hành Tri đã có chút tức giận.
“Con… Con…” Quân Khải cắn cắn môi dưới, thần tình không muốn, trầm mặc một lúc lâu mới rốt cuộc thỏa hiệp: “Được, chuyển trường đến Bắc Kinh thì có thể, nhưng học ở đâu sẽ do con tự quyết định. Bằng không con thà sống ở đây một mình, dù gì cũng như trước đây thôi mà.”
“Trường học ?” Giản Hành Tri nghi hoặc nhìn anh, “Con sao biết được ở Bắc Kinh có những trường nào ?”
“Con có quen một người bạn qua mạng đang học trung học ở Bắc Kinh, nếu chuyển tới trường cậu ấy còn có thể cùng cậu ấy nói chuyện, giúp đỡ lẫn nhau. Con rất ghét phải ăn cơm một mình, đến trường một mình.” Quân Khải đưa lí do đã chuẩn bị tốt trước đó nói ra. Anh ngoài mặt vô cùng tự nhiên, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi hồi hộp.
“Trên mạng ?” Giản Hành Tri nhíu mày, “Con quen trên mạng thì có thể là dạng người đàng hoàng gì chứ ?”
“Hừ, cậu ấy giỏi lắm, cùng lứa tuổi với con mà đã biết chơi cổ phiếu.” Giản Quân Khải vô cùng đắc ý nói, sau đó khinh thường liếc nhìn ba một cái, “Ai nói trên mạng không có người đứng đắn, nếu không phải con chủ động muốn làm quen với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn không để ý tới con đâu !”
“Ồ, cổ phiếu ? Nhỏ như vậy đã tự chơi rồi sao ?” Ánh mắt Giản Hành Tri lập tức lóe sáng, dám để cho một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi tùy ý vung tiền như thế, ông có thể tưởng tượng được lai lịch đứa bạn trên mạng của con trai mình chắc chắn không nhỏ. Không thể không nói, Giản Quân Khải thật sự là hiểu rất rõ ba mình, chỉ cần nói mấy câu mập mờ như vậy đã thành công làm cho ông hình dung ra hình tượng của một cậu ấm nhà giàu luôn được cưng chiều, nhà của thiếu niên đó thậm chí còn dám bỏ từng cọc từng cọc tiền lớn cho nó cầm đi luyện tập, đó chẳng phải là ném tiền vô nước thì còn gì ? Còn về việc một thiếu niên có thể kiếm được tiền trong thị trường chứng khoán, mi giỡn sao ?
“Đúng vậy.” Quân Khải khẳng định gật gật đầu.
Giản phụ suy nghĩ một hồi, cảm thấy con mình nếu quen biết một người như vậy quả thật là lợi nhiều hơn hại, nếu hai đứa nó thật sự thành bạn tốt, nói không chừng ngày nào đó mình có cần hỗ trợ sẽ có thể có thêm vài phương pháp.
Nghĩ như vậy, thần sắc của ông lúc này mới nhu hòa lại, “Đi, con muốn học ở đâu thì tự con quyết định, nhưng trước tiên tranh thủ thời gian thu xếp hành lí đã rồi tính.”
Tâm tư treo giữa không trung của Giản Quân Khải lúc này mới hạ xuống, anh nhịn không được thở phào một hơi, trong lòng bỗng dưng điên cuồng nhảy nhót. Giữa tiếng tim đập dồn dập như trống đánh là một cái tên được gọi không ngừng, Dư Hạc… Dư Hạc…
Rốt cục cũng giải quyết xong vấn đề trường học, mấy ngày này anh luôn vội vàng thu xếp hành lý của mình.
Đến khi tới Bắc Kinh, anh không nén được niềm kích động, chỉ cần nghĩ tới mình có thể lập tức nhìn thấy người kia, Giản Quân Khải thậm chí có thể cảm thấy bản thân không giữ được hô hấp bình thường. Trong một tháng nghỉ hè còn lại này, gần như là ngày nào cũng có một âm thanh cổ động anh, đi tìm em ấy đi, em ấy ở ngay đây thôi, ở một nơi rất gần mình, chỉ cần ngồi xe nửa tiếng là có thể đến bên cạnh em ấy. Nhưng anh luôn cố gắng tự trấn định bản thân lại…
Giản Quân Khải cười khổ đứng trước một trường trung học trông có vẻ rất bình thường, chẳng qua hiện giờ hình như là đang ngừng hoạt động.
Mình bị đần rồi sao ? Bây giờ đang nghỉ học mà, sao có thể gặp Dư Hạc ở đây chứ.
Anh nhẹ nhàng cười, xoay người rời đi. Còn nhớ trong tư liệu có viết, trước kia Dư Hạc vẫn sống trong một căn phòng tại khu nhà dành cho công nhân, sau đó lúc cậu học lớp 11, khu nhà bị phòng bất động sản đưa vào nhóm khu vực cần tái thiết, Dư Hạc nhận được một số tiền bồi thường, lúc bấy giờ mới có được nguồn vốn đầu tiên, từ đó dần mở ra một truyền kỳ về việc lên cao như diều gặp gió cho bản thân.
Giản Quân Khải không đến xem tiểu khu nọ, bởi vì trước kia đã từng đến rồi. Anh thuận tiện ở một nơi không xa trường học tìm xem có chỗ nào cho thuê phòng ở không, anh không muốn sau này dẫn Dư Hạc về nhà sẽ đụng mặt ba mình. Mà phải nói là vận khí của Quân Khải thật sự rất tốt, mới đi dạo không được hai tiếng đã phát hiện một tờ quảng cáo cho thuê nhà trên cột điện, anh xem qua thấy khá là vừa lòng. Cách trường học với nhà Dư Hạc không quá xa, chạy xe đạp ước chừng chỉ cần mười phút, nội điểm này thôi cũng đủ làm anh dao động.
Anh lập tức gọi đến số điện thoại trên tờ quảng cáo, đối phương thật sự rất hưng phấn, mấy ngày nay đã không ít người gọi cho nàng nhưng đều ngại giá nàng ra quá cao, nàng còn đang nghĩ mình có nên hạ giá xuống một chút hay không. Mà thiếu niên hôm nay dường như không quan tâm phải tốn bao nhiêu tiền, sau khi đến xem phòng thì vô cùng sảng khoái giao tiền đặt cọc, bảo rằng tháng sau khai giảng sẽ dọn lại đây.
Mà quả thật Giản Quân Khải rất vừa lòng, căn nhà này là của người phụ nữ đó chuẩn bị cho con trai, vừa mới trang hoàng không bao lâu, con trai của nàng chỉ mới ở nửa năm thì đột nhiên bị công ty điều sang nước ngoài, đây là một chuyện vui cho nên nàng cao hứng mà cười toe toét mấy ngày liền. Con trai đi nước ngoài, người vợ đương nhiên cũng sẽ đi theo, căn nhà nếu cứ bỏ trống như vậy thì không bằng đem cho thuê, mỗi tháng còn có thể kiếm được hơn một ngàn, bởi vậy mới đi dán quảng cáo. Nhà này ở rất gần trường học, người muốn thuê cũng không ít nhưng đáng tiếc đều ngại giá quá cao, khiến Quân Khải không công mà được lợi.
Sau khi thuê xong nhà, Giản Quân Khải nhân lúc ăn cơm nói với ba một tiếng, Giản Hành Tri thế nhưng lại không hề phản đối, chỗ ở hiện giờ của bọn họ đích xác cách trường học khá xa, ở ký túc xá trường thì điều kiện chắc chắn là không thể nào tốt, thuê một căn nhà cũng không sao. Gần đây ông luôn bận bịu công việc, so với trước kia cũng chỉ là hai ba ngày ngẫu nhiên trở về ăn bữa cơm. Ông cũng không có thời gian suy nghĩ tại sao một cậu ấm lại chịu học ở một ngôi trường bình thường như vậy, có lẽ là ông theo thói quen không rảnh để bận tâm, suy cho cùng thì trên thế giới này vẫn có một số người tuy giàu nhưng lại thích điệu thấp (không thích khoe khoang, giấu mình không bộc lộ…v.v…).
Tìm được phòng ở, Giản Quân Khải càng thêm vui mừng vì đã được tự do tự tại, anh trực tiếp lấy thẻ ra giao tiền thuê nhà cho mình, sau đó mua vài thứ cần dùng.
Giờ thì đã thuê xong phòng ở, làm xong thủ tục chuyển trường, mua được xe đạp, ngày này rốt cuộc cũng đã đến.
Bình luận truyện