Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 47: Mộc thị ngã bệnh



Trong Tử Kinh viện Ngâm Hoan ngồi trên ghế ở thư phòng, thân thể có chút nhỏ, cầm bút viết theo bảng chữ mẫu, viết hơn nửa canh giờ mới dừng lại, đứng một bên coi chừng chính là nha hoàn mà Mộc thị mới cho nàng Tập Noãn.

"Tập Noãn, thay ta đem kia cái ghế bưng lại đây." Ngâm Hoan chỉ vào cái giá sách kia, đứng trên ghé, tại góc đằng sau giá sách nàng phát hiện ra một cái hợp lớn.

Đó là ngẫu nhiên có một lần Ngâm Hoan lúc tìm sách thấy được, vị trí lại rất cao, cái hộp này đã bị phủ một tầng bụi mỏng manh, thật vất vả nàng mới lấy được cái hộp xuống, Tập Noãn vội vàng tiếp nhận cái hộp đặt lên bàn cho nàng.

Ngâm Hoan nhẹ nhàng cầm lấy khăn lau chùi cái hộp, nó có màu đen nhánh mà phía trên còn có khắc hoa văn, khoá bên dưới đã cũ, có chút rỉ sét

Ngâm Hoan mò thấy vài chữ góc bên trái phía dưới cái hộp, hình như là dùng đao khắc lên không được tinh tế.

Đẩy ra chốt khoá ra, Ngâm Hoan mở hộp ra, một mùi nấm mốc nhẹ nhàng bay ra, phất phất tay Ngâm Hoan nhìn hộp thư kia đột nhiên trong lòng có cảm giác kỳ diệu.

Trong hộp này có bốn năm hộp khác bên trong chứ những bức thư được xếp chỉnh tề, một bên còn lại là chứa hà bao, các vật này nọ, Ngâm Hoan nhìn những bức thư kia không bức nào không phải lối chữ khải của Cố Vũ Lang, những chữ viết kia rất quen thuộc.

Ngâm Hoan rút ra một phong thơ trong đó, nhìn bức thư một chút, nàng cũng không đọc hết nội dung của bức thư liền đem trả lại chỗ cũ, cái hộp này để ở chỗ này lâu như vậy mà chưa bị động tới, xem ra ngay cả mẫu thân cũng không biết phụ thân liên tục cất giữ những thứ này.

Những thứ hà bao kia có mới có cũ, cái cũ nhất giống như đã tồn tại vài chục năm rồi, trong cái hộp lớn này là chất chứa những năm tháng, vật chứng tình yêu, lúc gặp gỡ ban đầu những những kỷ niệm mà chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được.

Ngâm Hoan mở ra một cái hộp gấm, bên trong rõ ràng là một viên hạt châu hồng phấn, so với tròng mắt còn lớn hơn nhiều mà bên cạnh là một phong thơ. Đó là mười mấy năm trước để dành tặng cho nàng khi nàng sinh hài tử đầu tiên của bọn họ, mấy hộp gấm còn lại cũng giống vậy đều đã được chuẩn bị từ nhiều năm trước, Ngâm Hoan xem mà có chút kinh ngạc.

Là vì hài tử chết non, những vật này phụ thân mới không đem tặng cho mẫu thân sao, phụ thân thật là có tâm, đã chuẩn bị từ sớm như vậy nhưng lại không thể đưa cho nàng ấy. Ngâm Hoan khẽ thở dài một hơi, nàng không còn là hài tử tám tuổi, mà trong quá khứ hai mươi mấy năm của nàng, nàng cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu như vậy. Tình cảm tốt đẹp như vậy lão Thiên gia sao ngài lại nỡ cướp đi a.

"Tập Noãn, đem cái này đặt lại chỗ cũ." Ngâm Hoan khép cái hộp lại, lúc ra khỏi thư phòng đã là buổi trưa, Ngâm Hoan trở lại phòng Nhĩ Đông đã mang lồng cơm đến.

"Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ đi phòng bếp, hộp cơm trong nhà phu nhân vẫn chưa có người nào đi lấy, chẳng lẽ phu nhân không ở trong phủ sao." Bày biện thức ăn xong, Nhĩ Đông thu hồi cái hộp để ở một bên, đưa đũa cho Ngâm Hoan, "Cày bừa vụ xuân bận rộn như vậy, phu nhân năm nào cũng vất vả như vậy hết."

"Đã hai ngày rồi mà tại sao mẫu thân còn chưa trở về." Ngâm Hoan nhớ rõ ngày mẫu thân rời đi kia thời tiết thật âm u, nhìn giống như là trời muốn mưa to. Cố phủ hôm nay không còn như xưa nữa, một phủ lớn như vậy, dựa vào bổng lộc của Cố quốc công căn bản không đủ, những gia nghiệp kia của Cố gia, bất luận là cửa hàng hay là thôn trang, chỉ cần thu hoạch không tốt thì đều có ảnh hưởng không nhỏ đến Cố phủ, những chuyện này đều là do mẫu thân một tay quản thúc.

"Chắc phu nhân cũng gần trở lại rồi, hôm trước nô tỳ nghe nói ở điền trang mưa rất to, hôm vừa rồi là thời điểm gieo giống, phu nhân cũng có thể ở thêm hai ngày ." Thanh Nha gắp đồ ăn vào chén nàng dặn dò, "Dù thế nào tiểu thư ngài cũng phải ăn cơm thật ngon."

Mưa đầu xuân này sao lại tới nhanh như vậy, Ngâm Hoan cúi đầu ăn canh, có chút bận tâm.

Lại qua hai ngày, Ngâm Hoan đã có chút ngồi không yên, đi qua phòng Mộc thị mấy ngày Như Họa đều nói nàng sẽ mau trở lại, buổi chiều ngày hôm đó ngay cả Cố lão phu nhân cũng phái người đến hỏi thăm, để cho Như Hoạ dụ dỗ trở về.

Đêm đen, bầu trời hạt mưa không nhỏ, tại cổng chính Cố phủ có một chiếc xe ngựa đứng lại, Tư Kỳ xuống xe ngựa mở ô, một lát sau Mộc thị mới xuống xe ngựa, bước chân có chút chậm, một ma ma khác vội vàng đỡ nàng, đoàn người đi vào Cố phủ cũng không kinh động người nào.

Mộc thị vừa về tới Tử Kinh viện Nhĩ Đông liền báo cho Ngâm Hoan, Ngâm Hoan vội vàng thay quần áo chạy tới phòng Mộc thị, Nhĩ Đông ở phía sau đuổi theo nàng trong tay còn cầm cái ô, "Tiểu thư, ngài chậm một chút a, tiểu thư ngài chờ Nhĩ Đông với."

Thời điểm chạy tới phòng Mộc thị, Ngâm Hoan thở hồng hộc đứng tại cửa phòng, những sợi tóc hai bên tai đã dính lại với nhau, thấy Mộc thị yên lặng ngồi ở đó uống trà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đại tiểu thư của ta, ngài cứ chạy như vậy không mang theo nha hoàn nào sao." Tư Kỳ thấy nàng sớm nhất, vội vàng dẫn nàng vào, gọi nha hoàn lấy khăn lau tóc cho nàng, lúc này Nhĩ Đông mới kịp chạy tới thở hồng hộc giống như nàng và một đầu tóc ướt.

"Nha đầu này, sao không che ô mà đi lỡ bị nhiễm phong hàn thì làm sao, mang nha hoàn kia đi thay quần áo trước đi”.Mộc thị oán trách liếc nhanh Ngâm Hoan, sai người mang Nhĩ Đông đi xuống.

Trong phòng có mùi gừng tươi bay bay theo không khí, Ngâm Hoan hồ nghi nhìn Mộc thị đang ngồi đó với vẻ mặt trấn định, "Mẫu thân, có phải mẫu thân bị phong hàn không?"

"Không có đâu, mẫu thân bị ướt nên uống chút canh gừng khu hàn, đến đây, con cũng uống một chút đi." Mộc thị rót ra một chén cho nàng, Ngâm Hoan chỉ nhấp một miếng liền nhíu mày, nàng chính là không thích hương vị kỳ quái này, vị gừng gay mũi nồng đậm vọt lên, cổ họng bị đốt nóng hừng hực.

"Mẫu thân thật sự không có việc gì sao, Ngâm Hoan thấy mẫu thân đi ra ngoài nhiều ngày mà chưa có trở về, có chút lo lắng." Ngâm Hoan áp tay trái lên tráng nàng một chút, thật mát.

"Mấy ngày trước thôn trang kia mưa to mà cây trồng vụ xuân lại mới gieo, mọi người trong trang vô cùng gấp rút cứu chữa nên mẫu thân chờ đến khi cứu chữa xong hết mới về." Ngâm Hoan luôn cảm thấy nàng nói có vẻ miễn cường, nhưng sắc mặt nàng không có gì khác thường.

Lúc này Cố lão phu nhân phái người đén, "Đại phu nhân, lão phu nhân mời ngài qua đi một chuyến."

"Ngươi đi về trước đi, ta qua sẽ đi." Mộc thị nhàn nhạt liếc nhanh nha hoàn kia, mở miệng nói.

"Mẫu thân ngài đi đi, để Tư Kỳ tỷ tỷ ở lại cùng con là được, con chờ mẫu thân về." Mộc thị mới vừa nhìn về phía Ngâm Hoan, nàng liền lập tức nói, Mộc thị cười ra tiếng, "Được rồi, Tư Kỳ, đừng để nàng cảm lạnh."

Ngâm Hoan cảm thấy sự lo lắng của nàng là đúng, lúc nàng nhìn bóng lưng của Mộc thị, luôn cảm thấy nàng có phần dùng sức để chống đỡ, ngửa đầu nhìn Tư Kỳ đang thay nàng lau tóc, Ngâm Hoan thay đổi thần sắc, ngọt ngào nói, "Tư Kỳ tỷ tỷ, tỷ đi theo mẫu thân đi nhiều ngày như vậy, mẫu thân đã làm gì vậy."

Tư Kỳ không chịu được dáng vẻ này của nàng mới đưa tay bóp mũi nàng, "Thất tiểu thư, ngài muốn hỏi cái gì?"

"Không có a, muội muốn hỏi những ngày qua mẫu thân đã làm những gì, mưa to như vậy mẫu thân có ra ruộng trông coi không?" Ngâm Hoan vẻ mặt hồn nhiên nhìn nàng, nàng thật sự chỉ là muốn biết rõ mẫu thân mình đã làm gì.

"Vốn định chỉ ở một đêm rồi về thôi, trong phủ không ít chuyện nhưng mới thu thập đồ xong thi trời mưa rất to, hạt mưa lớn như hạt đậu. Sáng sớm mới vừa gieo hạt giống, mưa lớn như vậy nhất định sẽ bị trôi đi, phu nhân vội vàng phái người đi xem, chính mình cũng đi ra ruộng xem, áo tơi và dù không che nổi hạt mưa, lúc trở lại mọi người ai cũng ướt, nhưng may mà mưa hết nhanh chứ không là không còn biện pháp cứu chữa." Tư Kỳ nhớ tới cảnh tượng kia thì vẫn còn hãi hùng, ban ngày thời tiết còn đẹp như thế, nhưng vừa mới tối xuống thì trời lại mưa to, nàng cũng đi theo ra ruộng, mới mưa một chút mà nước lên khắp nơi.

"Mưa to thật." Ngâm Hoan cũng thở dài nói, mưa xuân rất dễ gây bệnh vì hàn khí mùa đông còn không có tan hết, nếu bị dính mưa rất dễ bị phong hàn, nàng lo lắng mẫu thân mắc mưa rất dễ bị phong hàn.

"Đúng vậy, vài năm nay nô tỳ chưa thấy trận mưa nào lớn như vậy, thật may là còn cứu kịp." Tư Kỳ thấy vẻ mặt nàng như vậy, sờ sờ đầu của nàng, Ngâm Hoan nhìn canh gừng còn nóng hôi hổi trên bàn đột nhiên mở miệng nói, "Tư Kỳ tỷ tỷ, mấy ngày rồi muội chưa ngủ cùng mẫu thân, đêm nay muội muốn cùng ngủ với mẫu thân."

"Tiểu thư, phu nhân vừa trở về, người rất mệt mỏi, ngài lần tới mới đến ngủ chung với phu nhân đi." Tư Kỳ trên mặt hiện lên một tia ngượng nghịu.

Nàng đoán có vấn đề, vừa rồi trà gừng mẫu thân còn muốn uống ly riêng, Ngâm Hoan chắc chắc suy đoán của mình không sai, phải ngủ chung với Mộc thị.

Mà lúc này trong sân Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân nhìn thoáng qua Mộc thị, "Con đi mấy ngày rồi, tình huống trong điền trang như thế nào."

"Đều được sắp xếp thỏa đáng." Mộc thị nói một câu đơn giản, cũng không nói lúc mưa to chính mình cũng ra ruộng coi ngó.

"Mẫu thân thấy sắc mặt con không tốt, có phải ra ngoài dính mưa, bị phong hàn rồi không." Lúc Mộc thị một hồi phủ Cố lão phu nhân liền nhận được tin tức, nói đại phu nhân lúc trở lại hữu khí vô lực, phải có ma ma đỡ mới đi được.

"Dạ không, mấy ngày bôn ba mệt mỏi cộng thêm con thiếu ngủ một ngày nay, nên mệt mỏi, thiếu ngủ thôi." Mộc thị nhẹ nhàng đỡ cái trán, cũng không lộ ra tia khác thường nào.

Cố lão phu nhân thấy vậy cũng không hỏi nhiều, để cho nàng sớm đi về nghỉ ngơi, nhìn Mộc thị rời đi, Cố lão phu nhân cầm lấy một bên quải trượng đứng dậy thở dài một hơi, "A Hỉ a, tại sao ta nghe âm thanh của Vãn Đình có chút trầm."

Đứng ở sau lưng nàng lão ma ma bị gọi là A Hỉ cung kính nói, "Lão phu nhân, A Hỉ nghe cảm thấy âm thanh của Đại phu nhân có chút khàn."

Hẳn là rất mệt đi, Cố lão phu nhân nặng nề cầm lấy quải trượng gõ một cái lên mặt đất, Cố gia này a, từ khi Đại lang đi, cũng sắp được nữ nhân chống đỡ rồi, nhớ tới con thứ hai, đáy mắt Cố lão phu nhân thoáng hiện lên một tia bất đắc dĩ.

" Chuyện Tam phòng này xử lý như thế nào." Nhớ tới Cố Ngâm Sương chuyện tự trao tín vật riêng tư, thần sắc Cố lão phu nhân liền trầm xuống.

"A Hỉ đã đem ý tứ của lão phu nhân truyền đạt cho Tứ phu nhân, Tứ phu nhân đáp ứng sẽ dạy bảo Nhị tiểu thư thật tốt." Hôn sự với Bành gia, tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng, Cố lão phu nhân nheo lại nhìn ra bên ngoài, lúc này trời đã tối, ngoại trừ ánh sáng của ngọn đèn dưới mái hiên tuyệt nhiên không còn chút ánh sáng nào khác.

Nàng sống đã bao nhiêu tuổi, rốt cuộc là chuyện gì cũng có thể đoán ra gần hết, hỏi thêm cháu gái của mình một ít, cơ bản nàng có thể biết tâm tư hài tử của Ngâm Sương là gì, nàng không muốn kế hoạch của nàng chuẩn bị từ lâu bị phá hư, Cố gia là nhà mẹ đẻ của Bành lão phu nhân, cho nên nàng mới có thể thân thiết cùng Bành lão phu nhân, cháu gái của nàng cũng là tốt nhất, không có đạo lý nhường cho người khác a.

Ngâm Hoan bán manh làm nũng khẩn cầu thêm một lần nữa, Mộc thị rốt cục đáp ứng cùng ngủ với nàng, còn phân ra hai bộ chăn mền ở giữa có chừa một khoảng trống tránh lây bệnh cho nàng. Lúc trở lại Tử Kinh viện, Mộc thị đã có chút không chịu nổi, thay Ngâm Hoan đắp chăn mền, nằm xuống nàng liền ngủ mất.

Trong bóng tối Ngâm Hoan lại không ngủ được, nàng nghe Mộc thị nằm bên cạnh thở nặng nề, thỉnh thoảng duỗi tay sờ trán của nàng, Mộc thị ngủ rất say, gần như không còn tri giác, nàng thật sự là mệt muốn chết rồi.

Đến sau nửa đêm, Ngâm Hoan cũng có chút không chịu nổi, rũ mi cụp mắt nằm nghiêng, hồi lâu mới đưa tay sờ trán Mộc thị một chút, sau đó híp mắt muốn ngủ lại không dám ngủ.

Ngâm Hoan có một giấc mộng kì lạ, nàng đi ra ngoài tìm bảo vật, đến một cái sơn động đi qua nhiều ngóc ngách ngã rẽ thì đến một cái băng động. Trong động băng bày một cái bàn thạch, trên bàn có một hạt châu thật lỡn, Ngâm Hoan vui vẻ chạy tới, kết quả cầm cái hạt châu kia bị nóng phỏng tay, bị phỏng thì không nói nhưng nàng còn chưa buông ra.

Ngâm Hoan nóng nảy, đột nhiên từ trong giấc mộng ngồi dậy, cảm giác nóng hôi hổi kia cực kì thật, nàng liếc nhanh Mộc thị, đưa tay áp vào trán của nàng, thật nóng!

"Mẫu thân, mẫu thân." Ngâm Hoan nhẹ nhàng lắc lắc thân thể Mộc thị, Mộc thị chỉ là khó chịu hừ hừ vài tiếng, Ngâm Hoan vội vàng vén rèm đánh thức Như Họa đang ngủ bên ngoài.

Như Họa vừa sờ trán phu nhân, "Kì lạ, đầu hôm ta sờ thử còn không có việc gì mà."

"Như Họa tỷ tỷ, mẫu thân đây nhất định đã bị nhiễm phong hàn rồi nhưng nàng nhất định không muốn làm cho người trong phủ biết rõ, phiền toái tỷ tỷ tự mình đi một chuyến mời Trần đại phu đến đây, trong Tử Kinh viện này trên dưới không được để tin tức này lọt ra ngoài."

Như Họa gật gật đầu, Ngâm Hoan vội vàng trèo xuống giường, mang giày đến thau rửa mặt trước thấm ướt khăn lông đắp lên trán cho Mộc thị, nàng nhớ rõ Mộc thị ở kiếp trước có bị sốt một lần, có thể do nàng trọng sinh nên chuyện này diễn ra sớm hơn, lần sốt này là dịp thuận lợi cho Nhị thẩm đoạt quyền.

Lần này nàng tuyệt đối không để cho mẫu thân lại mất đi những thứ này, một thế gia như Cố gia cần có người trấn giữ bảo toàn cho cả gia tộc, cho dù là thẹn với phụ thân mẫu thân, thời điểm nên hy sinh nàng tuyệt đối không buông tay, nàng không thể để cho mẫu thân lại bị thương tổn lần nữa.

Ngâm Hoan nghĩ tới những lá thư của phụ thân trong hộp gỗ kia, nếu phụ thân còn sống ông cũng tuyệt đối sẽ không để mẫu thân chịu ủy khuất.

"Đại lang." Mộc thị đột nhiên lúc lắc đầu một cái, trong miệng lầm bầm tên của Cố Vũ Lang, Ngâm Hoan đột nhiên hiểu vì sao nàng luôn bận rộn không chịu dừng lại, bởi vì chỉ có thời điểm bận rộn nàng mới không có nhàn rỗi mà nhớ tới phụ thân.

Trần đại phu tới rất nhanh, vì để tránh cho người khác chú ý, trong phòng bây giờ chỉ thắp một chiếc đèn, Tư Kỳ cũng đi lên cầm lấy áo khoác phủ thêm cho Ngâm Hoan, Ngâm Hoan nằm sấp ở bên giường hỏi, "Trần đại phu, mẫu thân ta như thế nào?"

"Đại phu nhân đã bị phong hàn vài ngày, chỉ là ráng chống đỡ, hôm nay không chịu nổi mới phát ra, sốt đến ngủ mê man rồi." Trần đại phu châm cứu cho Mộc thị, cơn sốt kia nhất thời nửa khắc còn chưa có lui.

"Trần đại phu, xin ngài mở hai đơn thuốc, một đơn là cảm mạo, đau đầu và có chút ho khan, một đơn là thuốc mẫu thân cần dùng." Ngâm Hoan thấy Trần đại phu đi viết phương thuốc đột nhiên mở miệng nói.

"Còn có, nếu là lão phu nhân hay bất kì người nào trong phủ muốn hỏi, ngài chỉ nói mẫu thân chỉ là lây nhiễm phong hàn. Trong phủ này mẫu thân ta phụ trách quản lý sự việc lớn nhỏ, nếu mọi người đều biết chuyện này, nhất định lòng người bàng hoàng, về phần lão phu nhân, nàng tuổi tác đã cao, cũng không chịu nổi kinh hãi." Ngâm Hoan từ trong tay Tư Kỳ cầm lấy một thỏi bạc đặt ở trong tay Trần đại phu, "Trần đại phu đi suốt đêm cũng thực khổ cực, chút bạc kính mong ngài nhận lấy, xin đừng từ chối a."

Trần đại phu nhìn bạc trong tay có chút do dự, nói trắng ra hắn cũng là kiếm miếng cơm ăn tại Cố phủ này, nơi này cho bạc nhiều, nếu làm như vậy, đến lúc đó Cố lão phu nhân bất mãn, chính mình chẳng phải khó giữ chén cơm sao.

"Trần đại phu yên tâm, nếu rời Cố phủ, Mộc phủ ở Huệ An thành tuyệt đối thu nhân ngài, Cố Ngâm Hoan ta bảo đảm cho ngài!" Ngâm Hoan giờ phút này giống như một cô gái trưởng thành, khi nói chuyện tuyệt không cho phép người khác kháng cự, trong nháy mắt Tư Kỳ thậm chí cảm thấy có bong dáng của phu nhân đâu đây.

"Thất tiểu thư nói quá lời, lão phu sẽ khai phương thuốc theo lời ngài." Trần đại phu vừa nói vừa vung bút rất nhanh viết xong phương thuốc, thuốc này cũng không giữ lâu, nàng lại lần nữa hỏi, "Trần đại phu, hôm nay chưa kịp uống thuốc, có biện pháp nào có thể hạ sốt cho mẫu thân không."

Trần đại phu từ trong rương thuốc lấy ra một cái bình nhỏ, "Cái này có thể tạm thời áp chế một chút, nhưng với tình trạng hiện tại của Đại phu nhân nhiều nhất chỉ có thể dùng hai viên, ngày mai nhất định phải đi lấy thuốc."

"Tư Kỳ tỷ tỷ, tiễn Trần đại phu đi về." Ngâm Hoan siết chặt cái bình kia, bưng chén nước qua, đem thuốc nghiền nát ở trong nước ấm, từng muỗng từng muỗng từ từ đút cho Mộc thị nuốt xuống.

Đứng ở một bên Như Họa chợt phát hiện mình không xen tay vô chuyện gì được, Thất tiểu thư nho nhỏ này chuyện gì cũng làm tốt, mắt thấy nàng đã uy tốt thuốc, Như Họa mới giật mình đi đến, gấp rút từ trong tay nàng tiếp nhận cái chén, "Tiểu thư, trời gần sang rồi, ngài mau đi nghỉ một chút, chỗ này có bọn nô tỳ rồi."

"Như Họa tỷ tỷ, phương thuốc nhẹ này đợi trời gần sang cho người đi đến phòng thuốc của Cố phủ, lấy mấy loại thuốc bột, thuốc phấn còn đơn thuốc kia thì gấp rút cho người ra ngoài hốt thuốc sẵn tiện cầm theo sổ sách để có lí do mà nói." Ngâm Hoan không có một chút bối rối nào, mẫu thân ngã bệnh lần này trong phủ sẽ có thật nhiều chuyện đây, chỉ có thể mong đợi mẫu thân sớm đi tỉnh lại thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện