Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 101: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thiên Y

Thương Lam tựa vào trước ngực Ôn Dĩ Thâm thở dốc từng hồi: " Dĩ Thâm...."

Yếu ớt như tiếng mèo kêu phát ra từ trong ngực khiến trong lòng Ôn Dĩ Thâm rung động, ánh mắt dừng lại trên cổ áo khẽ mở rộng của cô. Thời gian bốn năm đủ khiến một cô gái trở nên thành thục, vốn là cơ thể trẻ trung từ từ tở nên nẩy nở....

" Tiểu Lam, anh hi vọng em có thể cho mình một chút lòng tin, cũng cho anh một chút lòng tin. Em hãy thử tin tưởng anh được không? Cái này không khó khăn."

Thương Lam ngước đầu nhìn anh ta mỉm cười, trong mắt là sự do dự không chắc.

Chỉ chốc lát sau, cô đi theo Ôn Dĩ Thâm vào cửa:

" Em.... Đi lên trước, ngủ ngon."

" Không định mời anh đi lên uống một ly cà phê sao?" Ôn Dĩ Thâm bình tĩnh đứng ở cửa cầu thang, hoàn toàn chặn lại lỗi đi của cô.

Ánh mắt như khoá chặt vào khuôn mặt trắng noãn, nhỏ nhắn của cô, trong ánh mắt của anh ta chợt sáng lên, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường khiễn người khác không nắm bắt được.

Chuyện này...... Thật ra là một loại ám hiệu.

Thương Lam cúi mặt né ánh mắt anh, một cơn gió nhẹ xuyên qua rèm cửa sổ thổi vào bên trong, mang theo hương cỏ xanh tươi mát sau cơn mưa. Cô nhẹ nhàng từ chối: " Đã muộn rồi! Không tiện lắm!"

Hơn nữa, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần.

" Thật xin lỗi, Chiếc nhẫn của anh vẫn nên giữ lại thôi." Cô lấy chiếc hộp nhung từ trong túi, đưa cho anh ta.

Sắc mặt của Ôn Dĩ Thâm chợt cứng đờ nhưng không có nhận lấy.

Tay Thương Lam lơ lửng giữa không trung, chần chừ một chút, cô chỉ có thể đặt chiếc hộp nhỏ ở một bên:

" Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai gặp."

Cô đứng nguyên tại chỗ một lát, cuối cùng lướt qua anh ta về phòng ngủ của mình.

Một đường đi lên thang lầu nhưng cô không ngoảnh lại nhìn mặt của anh ta. Đóng cửa phòng lại, đợi đến khi bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dần xa, lúc này cô mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Thương Lam lấy ra từng bộ quần áo của mình ở trong tủ, sắp xếp gọn gàng rồi bỏ vào vali. Kéo ngăn tủ ra, bên trong là toàn bộ tiền tiết kiệm của cô trong mấy năm nay. Ôn Dĩ Thâm.... Ôn Dĩ Thâm

....

Trong đầu không tự chủ hiện lên người đàn ông nho nhã lịch sự, bàn tay đang cầm quần áo bỗng siết chặt, anh ta là người đàn ông tốt nhất mà cô đã từng quen, nhưng cô đã sớm mất đi dũng khí để tiếp tục yêu....

............................................................

Ban đêm, thị trấn nhỏ hết sức yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh tivi của vài gia đình và tiếng sóng biển.

Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống đất. Gian phòng của Ôn Dĩ Thâm không có mở đèn, một bóng dáng cao lớn cô đơn đứng thẳng gần cửa sổ sát đất.

" Là tôi." Âm thanh trầm thấp quẩn quanh ở trong phòng.

" Nói một tiếng với cha tôi, đúng, nhưng có thể phải một thời gian nữa tôi mới trở về."

Người đàn ông nhẹ nhàng dựa vào tấm kính ở trên cửa, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc lá, làn khói trắng lượn lờ khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh ta.

" Có một chút chuyện riêng phải xử lý. Không sao, không mất bao lâu......" Âm thanh của anh ta rất dịu dàng, ở trong bóng tối, con người đen nhánh của người đàn ông bất ngờ hiện lên những tia sáng tối tắm, đó là ánh mắt của loài thú khi nhìn thấy con mồi của mình.

..................................................................

Hôm sau, Thương Lam dậy thật sớm ròi đi mua vé tàu, thời gian khởi hành là buổi trưa ngày mai.

Sau khi qua giờ trưa, chị Bùi thừa dịp không có ai, hỏi: " Đang làm tốt như vậy sao đột nhiên lại muốn đi?"

Nghe được tiếng nói truyền từ phía sau lưng, động tác rửa chén của Thương Lam chợt cứng đờ. Cô dừng một lát, tắt vòi nước đang chảy đi, quay đầu lại nói: " Nhà em có chút việc phải xử lý, cho nên.... Thật xin lỗi chị Bùi, gây ra phiền toái cho chị rồi."

" Chị có thể để cho em nghỉ dài hạn, không cần thiết phải từ chức. Chẳng lẽ nguyên nhân của em là vì thầy Ôn sao?"

Vẻ mặt của chị Bùi có chút nặng nề, Thương Lam cắn môi lắc đầu, nói: " Chuyện không liên quan đến anh ấy.... Là vấn đề của em."

Chị Bùi vẫn muốn giữ cô lại: " Nhất định phải đi sao?"

Thương Lam cúi đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn bốn phía, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.

Buổi tối sau khi tan việc, Ôn Dĩ Thâm vẫn chưa về, phòng ốc trống rỗng có vẻ không còn sức sống, Thương Lam khẽ thở dài một tiếng, trở lại phòng của mình.

Hành lý để ở cuối giường để chuẩn bị cho ngày mai cũng không ít, nhưng cũng chỉ là một phần. Dù sao trong bốn năm này có rất nhiều điều cô chỉ có thể lưu trong trí nhớ mà mang theo.

Thương Lam mở hộp nhỏ trong ngăn kéo, đổ ra từng món từng món đồ vật bên trong. Trong đó chứa toàn bộ những kỉ niệm năm cô đến đây, vỏ ốc nhặt ở bờ biển, còn có món quà mua khi lần đầu tiên cô được lĩnh tiền lương.... Ánh mắt cô rơi trên bức tượng nhỏ trong góc, đó là món quà sinh nhật mà Ôn Dĩ Thâm tặng cô hai năm trước, một mình anh ta điêu khắc rồi tô màu cho bức tượng, tuy chỉ là hình một quả trứng gà nhưng lại được làm vô cùng tinh xảo.

Cô không nhịn được lau quả trứng nhỏ, vuốt ve màu sắc bên trên, do dự một lát cuối cùng vẫn quyết định nhét vào trong vali hành lý.

Thật ra thì lần này cô quyết định rời đi, cũng không phải hoàn toàn liên quan đến anh ta.

Thương Lam lẳng lặng ngồi tựa vào bên giường, lấy điện thoại di động ra nhìn lịch. Ở đời trước, cũng là lúc này, mẹ cô qua đời vì bệnh nặng....

Cô nghĩ tình cảnh lúc đó mình ở nước ngoài không kịp về gặp bà lần cuối, trong mắt chợt ảm đạm. Ở trong ngôi nhà lạnh lẽo đó, mẹ là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với cô. Nhưng lúc bị tình yêu làm đầu óc bà lu mờ, đánh mất những thứ quan trọng....

Suy nghĩ một hồi, cô nhặt tất cả những đồ trên mặt đất lên, sau đó nhét toàn bộ vào vali.

Vào lúc này, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ.

" Tiểu Lam."

Thương Lam đi tới mở cửa ra một cái khe nhỏ:

" Dĩ Thâm?"

" Nghe chị Bùi nói em nghỉ việc à?" Ôn Dĩ Thâm ôn hoà nhìn cô, cười hỏi: " Em tính khi nào thì đi?"

"Chuyến tàu trưa mai."

Thương Lam mở cửa ra, Ôn Dĩ Thâm nhìn hành lý cô đặt bên chân giường, nụ cười trên mặt cứng đờ: " Sao đột nhiên lại như vậy?"

Thương Lam thản nhiên nói: " Nhà em xảy ra chút chuyện."

" Có liên quan đến anh sao? Bởi vì ngày hôm qua anh cầu hôn em sao?" Anh ta giận tái mặt, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

Thương Lam nhìn anh ta nửa giây, cuối cùng hơi lắc đầu một cái: " Chuyện không liên quan anh, vấn đề là ở em, thật xin lỗi." Cô dừng một hồi, lại nói: " Dĩ Thâm! Anh xứng đáng với một cô gái tốt hơn...."

" Tiểu Lam, mặc kệ em luôn từ chối, anh vẫn hi vọng em có thể đi với anh đến một nơi." Hít sâu một cái, Ôn Dĩ Thâm phản bác lại lời thuyết phục của cô.

Thương Lam ngạc nhiên nhìn anh ta: " Chỗ nào?"

Anh ta vuốt ve mái tóc đen của cô, nhàn nhạt mà nói ra: " Đi thôi, biết đâu em sẽ thay đổi chủ ý."

Đối với lời nói của Ôn Dĩ Thâm, cô nửa tin nửa ngờ. Thì ra nơi mà anh ta nói chính là phòng của anh ta. Thương Lam do dự đứng ở cửa một lát, cuối cùng vẫn đi theo phía sau anh ta vào bên trong.

Bố cục ở chỗ này giống như phòng ở trên lầu của cô, chẳng qua là bên trong phòng có thêm một vách ngăn. Đẩy cửa ra, chính là một không gian riêng biệt.

Trong bốn năm này, mặc dù cô thường giúp anh ta quét dọn phòng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở phòng khách và hành lang. Bởi vì là chỗ riêng tư, anh ta không nói gì nên cô cũng không đặt chân vào phòng của anh ta.

Thương Lam lẳng lặng đứng ở bên trong, trong lòng thoáng qua một chút bất an. Khi anh ta bật công tắc, tất cả các đèn trong phòng sáng lên, những bức tranh treo trên tường đập vào mắt cô.

Từng bức tranh đều được dùng khung gỗ đóng lại một cách chỉnh tề, treo ngay ngắn ở bên trong phòng. Trên đất là bút lông, dụng cụ vẽ tranh để tán loạn. Có một giá tranh đặt một bức tranh đang vẽ được một nửa, bên trong vẽ....

Là cô, trong phòng này tất cả tranh vẽ, tất cả đều là cô.

Thương Lam khiếp sợ che miệng lại, ở trong đó có hình ảnh cô ngủ, cô ngồi yên lặng, mà nhiều nhất là hình cô ngắm nhìn biển rộng khi mặt trời mọc, điềm tĩnh nở nụ cười....

Ôn Dĩ Thâm vuốt ve thiếu nữ ở trong tranh, động tác êm ái giống như sợ vừa động vào sẽ rách:

" Có lẽ em đã không nhớ rõ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cũng không phải vào bốn năm trước."

Hắn dịu dàng hôn lên cô gái trong bức tanh, ánh mắt chuyên tâm đến doạ người:

" Em giống như là một thiên sứ. Không, là một tinh linh, thuần khiết tốt đẹp khiên cho anh không nhịn được muốn đến gần em."

Muốn tiếp xúc, muốn chiếm lấy, khiến phần tốt đẹp này thuộc về riêng một mình anh ta.

Anh ta xoay người về cô, ánh mắt trở nên trầm tĩnh: " Tiểu Lam! Cho tới bây giờ, chính anh mới là người với cao đối với em." Anh ta bước đến cầm tay cô, nói: " Hãy cho anh một cơ hội."

" Dĩ Thâm." Thương Lam giật mình, bị bắt đối diện với ánh mắt của anh ta.

" Để cho anh chăm sóc em." Ôn Dĩ Thâm vuốt đi sợi tóc trên trán cô, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn ở phía trên, từ cái trán sáng bóng đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trên môi đỏ hồng, không vội vàng hôn xuống, chỉ là tinh tế lướt qua.

Thương Lam đè xuống trái tim đang đập thình thịch ở trong ngực, bàn tay nhỏ bé


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện