Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 125: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thiên Y

Hai tuần sau, Thương Lam xuất viện.

Bởi vì công việc bận rộn nên Thương Trung Tín cũng không đến được.

Thương Hồng dọn dẹp hành lý ở trước giường bệnh. Thật ra thì đồ đạc của Thương Lam không nhiều lắm, nghe y tá nói lúc cô mới được đưa tới thì trên người chỉ khoác một cái cáo ngủ của đàn ông, bên trong trống trơn, ngay cả đồ lót cũng không có.

Trần Lệ nhìn chằm chằm nước miếng bên mép Thương Lam, chị ta do dự một hồi rồi rút khăn giấy từ trong túi ra, lau đi một chút.

Sau khi phẫu thuật, mái tóc vốn dĩ bị cạo sạch đang dần dần mọc lại, rậm rạp chằng chịt bao trùm ở trên, từ phía sau lộ ra cổ trắng nõn gần như trong suốt, bởi vì thời gian dài không thấy mặt trời, khi Trần Lệ dắt Thương Lam đi tới cửa bệnh viện thời điểm.

Đối mặt với ánh mặt trời chói mắt, Thương Lam chạy trốn vào một góc không chịu đi tiếp.

Trần Lệ nhìn tay bị hất ra, quay đầu lại đi tới phía cô gọi: "Tiểu Lam, cháu làm sao vậy?"

Thương Lam cúi đầu, yên lặng nghịch ngón tay của mình không trả lời.

Thương Hồng bĩu môi, không vui đáp: "Dì Lệ! Dì hỏi chị ấy thì có ích lợi gì, chị ấy cũng không đáp lại đâu."

Kể từ sau khi Thương Lam tỉnh lại, cả người liền trở nên ngây ngốc. Có một lần thừa dịp cô y tá không chú ý liền chạy ra khỏi phòng bệnh một mình.

Thương Hồng khẽ hừ một tiếng, kẻ ngu ngốc đó cũng không biết trốn cái gì nữa, khiến cho người ta không dễ tìm, cuối cùng nhờ cô dọn dẹp vệ sinh phát hiện ra rồi đưa về.

Thương Hồng chán ghét cách xa cô một chút. Lúc Thương Lam được tìm về thì quần ướt một mảng lớn, thậm chí khi lại gần một chút có thể ngửi thấy được một mùi tanh nhàn nhạt.

Nghe cô đấy nói là tìm thấy cô trong nhà vệ sinh ở bên cạnh.

Đoán rằng có lẽ cô mệt quá liền nằm ở trên bồn cầu ngủ một buổi chiều.

Cô y tá muốn nói lại thôi, lôi kéo cô đi thay quần áo sạch sẽ.

Thương Trung Tín không có mời người chăm sóc, cho nên nhưng sinh hoạt hằng ngày của Thương Lam nếu không phải do người nhà chăm sóc thì chính là do y tá trong bệnh viện trông chừng.

Cô giống như đứa trẻ mới lớn, cái gì cũng phải học lại, ngay cả đi nhà vệ sinh cũng phải có người đến dạy.

Thậm chí, trí nhớ của cô giảm sút nghiêm trọng, rất nhiều chuyện đơn giản như mặc quần áo, ăn cơm, cầm đũa, đều phải dạy đi dạy lại rất nhiều lần, đến mức Thương Hồng mất đi sự nhẫn nại liền không nhịn được quát Thương Lam, nhưng làm vậy thì có tác dụng... gì?

Thương Hồng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ngu ngơ của Thương Lam, hừ lạnh một tiếng, lướt qua hai người đi ra ngoài.

Trần Lệ lôi kéo tay Thương Lam, nói: "Tiểu Lam, nghe lời, chúng ta nên về nhà."

Thương Lam nhìn theo bàn tay của chị ta chỉ về hướng cửa xe, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi tránh vào trong góc.

Trần Lệ hiểu ý, từ trong túi lấy ra cái mũ của mình, thận trọng đội lên cho cô.

Viền tơ màu trắng vây xung quanh vành nón, khi đội lên đầu Thương Lam lại càng mang vẻ đẹp tây phương.

Cô nháy mắt mấy cái, nhìn ánh mặt trời bên ngoài không còn chói mắt nữa thì không còn cứng đầu nữa, ngoan ngoãn mặc cho Trần Lệ dắt tay, đi ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Thương Trung Tín phải vội vàng xử lý sản phẩm mới đưa ra thị trường xảy ra vấn đề, hơn nữa tiền bạc cũng không đủ nên giảm một nửa người giúp việc trong nhà, còn dư lại một người tài xế lớn tuổi cũng bị ông gọi đi. Trần Lệ muốn về nhà cũng chỉ có thể dắt Thương Lam ra ngoài chờ gọi taxi.

Mới ra đến cửa bệnh viện, liền đụng phải Triển Mộ.

Trần Lệ sững sờ, theo bản năng giấu Thương Lam lui về phía sau.

Triển Mộ vứt bỏ tàn thuốc trong tay, nói: "Dì Lệ, cháu đưa mọi người về."

Trần Lệ khách khí cười nói: "Cũng không cần phiền toái trợ lý Triển, chúng ta có thể tự trở về."

"Thời gian này vẫy taxi không dễ, lên đây đi, cháu đưa mọi người về."

Triển Mộ nói xong, ánh mắt nhì về phía Thương Lam.

Thương Lam không có nhìn anh, chỉ chăm chăm sờ lên viền mũ tơ lụa.

Roẹt –

Cô kéo rách viền mũ màu trắng.

Mặc dù giá chiếc mũ này không đắt tiền nhưng Trần Lệ lại rất thích. Nhìn Thương Lam làm hỏng đường viền hoa trên mũ, chị ta đau lòng vì kinh ngạc.

"Tiểu Lam, mau dừng tay."

Thương Lam ngang bướng lặp lại động tác trong tay, nào chịu nghe lòi chị ta.

Trần Lệ hết cách rồi, chỉ có thể kéo chiếc mũ từ trên đầu cô xuống, thận trọng cất vào trong túi xách.

Mà Thương Lam thiếu đi chiếc mũ che thì không vui, đưa tay ra giành lại.

"Tiểu Lam, đừng nghịch!" Trần Lệ né tay của cô.

Xách túi, Thương Hồng hừ lạnh một tiếng, xoay mặt đi, không có ý định đi đến xen vào chuyện của hai người.

Thương Lam kêu loạn trong miệng. Sau khi cô tỉnh lại thì tính cách thay đổi rất nhiều, ít đi sự nhu nhược của ngày, cô trở nên cố chấp, nóng nảy.

Tâm trí của cô giống như đứa nhỏ một tuổi, chỉ hơi không như ý sẽ phát giận, có lúc thậm chí là đánh người.

Mặc dù Trần Lệ không vui, nhưng là một người trưởng thành, chị ta cũng không tiện tranh chấp với một bệnh nhân bị si ngốc. Chị ta cảm thấy nhức đầu, chức mẹ kế này đúng là không dễ làm, mà mẹ kế của một kẻ ngu ngốc càng không dễ làm, đánh không được mà mắng cũng không xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện