Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 3
“Tiểu Hồng có việc.”
Thương Lam cuối đầu xuống, không có ý định tiếp tục đề tài này.
Triển Mộ từ trong kính chiếu hậu nhìn cô cái, cố gắng trên gương mặt nhợt nhạt của cô tìm ra dấu vết để lại.
Trong xe lại lần nữa lâm vào trầm mặc, Thương Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, cả người ngẩn ngơ ngoài nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, cô theo bản năng không muốn nhìn mặt Triển Mộ.
Cô rất sợ sự nổ lực giả vờ không quan tâm trên khuôn mặt sẽ bị Triển Mộ thấu triệt.
Triển Mộ khẽ nhíu mày, trực giác cho anh biết, Thương Lam đang có gì giấu anh, anh nghi hoặc Thương Lam có gì khác thường, trước kia luôn lén dùng ánh mắt ái mộ nhìn chăm chú anh, tiểu cô nương còn đây nhưng cái loại ngây thơ ai mộ phản phất đã biến mất.
Trong xe hai người đều có tâm tư riêng, cho đến khi di động Thương Lam vang lên,
Cô nhìn xem màng hình di động, là Thương Hồng,
“Chị, chị có thể tới đón em chút được không, bên này em không tìm được xe a.”
Không chú ý bên ngoài có mưa nhỏ, trời cũng dần biến thành màu đen, Thương Lam nhớ lại hôm nay Thương Hồng tới sân bóng rỗ khúc đường vắng vẻ, không có xe tốt để đi.
Chi một tiếng, xe dừng lại trước biệt thự, Thương Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt lóe lóe:
“được, em chờ ở cửa, đừng chạy lung tung, trong chốc lát có người tới đón em.”
Đợi sau khi Thương Lam cắt đứt điện thoại, Triển Mộ đã tắt máy xuống xe, vòng qua sau giúp cô mở cửa sau: “Cô đi lên đi.”
Kỳ thật Triển Mộ là cái nam nhân trọng ân nghĩa, năm đó, Thương Trung Tín có ân với anh, cho dù anh bị buộc cưới cô, sau khi Thương Trung Tín chết cũng không lập tức cùng cô ly hôn, mà anh đối đãi với người nhà Thương Trung Tín dù không thể nói là quá tốt, cũng không thể nói là kém.
Giống như anh xem thường Thương Trung Thời, lại chán ghét hắn luôn làm cục diện thêm rối rắm phiền toái, cũng niệm tình cha cô ngày xưa, chịu đựng cơn tức đi thu thập.
“Triển ca ca, có chuyện em không biết có nên nói với a.:” Thương Lam trừ trừ trong chốc lát, đi theo xuống xe.
“Chuyện gì, mau nói,” Triển Mộ tắt máy, mặt không chút thay đổi ngồi yên, anh biết rõ chuyện cô nói có quan hệ với Thương Hồng.
“ Tiểu Hồng còn đang ở sân vận động, anh có thể qua đó đón em ấy?”
“Cô ấy đi sân vận động làm gì?”Triển Mộ tiếp tục hỏi cô.
Thương Lam nắm chặt lấy đi động trong tay, vẻ mặt “khiếp ý” ( hoảng sợ)
“Nói là đi xem trận bóng.”
Triển Mộ ánh mắt lạnh lẽo
“Triển ca ca, ngươi đừng nói cho baba nghe, có được hay không?”
Triển Mộ híp mắt lại, anh đột nhiên cảm thấy Thương Lam rất cổ quái, nhưng là cụ thể như thế nào anh lại không nói được, dò xét cẩn thận cô nửa ngày, anh như huynh trưởng vỗ đầu cô
“Em đi lên trước đi, chờ ta qua đón em ấy, việc này sau hãy nói.”
Đưa mắt nhìn Triển Mộ rời đi, ánh mắt Thương Lam trở nên u ám, như vậy là tốt rồi. Bên ngoài vẫn cho rằng Triển Mộ đối với Thương Trung Tín là cái trung thành, cho đến nhiều năm sau, cô mới biết được thật ra Triển Mộ là con sói giỏi ẩn núp.
Nếu như con sói này thích Thương Hồng, như vậy như thế nào lại ngồi nhìn con mồi của mình bị cướp đi.
“Tiểu thư, cô đã trở lại, trong phòng bếp đang hâm nóng soup, đợi lát nữa cô uống chén đi.” Nhũ mẫu liếc về phía Thương Lam đang đổi giày, vẫy vẫy tay.
Cô cười gật đầu: “Tốt”
Đời trước cô làm quá nhiều việc, sai quá nhiều, lần này cô nhất định không làm cái gì cả, để cho hết thảy mọi thứ trở về quỹ đạo, nếu như có thể, tương lai không lâu sau, cô sẽ đề nghị baba cho xuất ngoại du học, lui về phía sau nhìn Triển Mộ sẽ biến thành cái dạng gì, cô đã bắt đầu mong đợi.
Thương Lam cuối đầu xuống, không có ý định tiếp tục đề tài này.
Triển Mộ từ trong kính chiếu hậu nhìn cô cái, cố gắng trên gương mặt nhợt nhạt của cô tìm ra dấu vết để lại.
Trong xe lại lần nữa lâm vào trầm mặc, Thương Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, cả người ngẩn ngơ ngoài nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, cô theo bản năng không muốn nhìn mặt Triển Mộ.
Cô rất sợ sự nổ lực giả vờ không quan tâm trên khuôn mặt sẽ bị Triển Mộ thấu triệt.
Triển Mộ khẽ nhíu mày, trực giác cho anh biết, Thương Lam đang có gì giấu anh, anh nghi hoặc Thương Lam có gì khác thường, trước kia luôn lén dùng ánh mắt ái mộ nhìn chăm chú anh, tiểu cô nương còn đây nhưng cái loại ngây thơ ai mộ phản phất đã biến mất.
Trong xe hai người đều có tâm tư riêng, cho đến khi di động Thương Lam vang lên,
Cô nhìn xem màng hình di động, là Thương Hồng,
“Chị, chị có thể tới đón em chút được không, bên này em không tìm được xe a.”
Không chú ý bên ngoài có mưa nhỏ, trời cũng dần biến thành màu đen, Thương Lam nhớ lại hôm nay Thương Hồng tới sân bóng rỗ khúc đường vắng vẻ, không có xe tốt để đi.
Chi một tiếng, xe dừng lại trước biệt thự, Thương Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt lóe lóe:
“được, em chờ ở cửa, đừng chạy lung tung, trong chốc lát có người tới đón em.”
Đợi sau khi Thương Lam cắt đứt điện thoại, Triển Mộ đã tắt máy xuống xe, vòng qua sau giúp cô mở cửa sau: “Cô đi lên đi.”
Kỳ thật Triển Mộ là cái nam nhân trọng ân nghĩa, năm đó, Thương Trung Tín có ân với anh, cho dù anh bị buộc cưới cô, sau khi Thương Trung Tín chết cũng không lập tức cùng cô ly hôn, mà anh đối đãi với người nhà Thương Trung Tín dù không thể nói là quá tốt, cũng không thể nói là kém.
Giống như anh xem thường Thương Trung Thời, lại chán ghét hắn luôn làm cục diện thêm rối rắm phiền toái, cũng niệm tình cha cô ngày xưa, chịu đựng cơn tức đi thu thập.
“Triển ca ca, có chuyện em không biết có nên nói với a.:” Thương Lam trừ trừ trong chốc lát, đi theo xuống xe.
“Chuyện gì, mau nói,” Triển Mộ tắt máy, mặt không chút thay đổi ngồi yên, anh biết rõ chuyện cô nói có quan hệ với Thương Hồng.
“ Tiểu Hồng còn đang ở sân vận động, anh có thể qua đó đón em ấy?”
“Cô ấy đi sân vận động làm gì?”Triển Mộ tiếp tục hỏi cô.
Thương Lam nắm chặt lấy đi động trong tay, vẻ mặt “khiếp ý” ( hoảng sợ)
“Nói là đi xem trận bóng.”
Triển Mộ ánh mắt lạnh lẽo
“Triển ca ca, ngươi đừng nói cho baba nghe, có được hay không?”
Triển Mộ híp mắt lại, anh đột nhiên cảm thấy Thương Lam rất cổ quái, nhưng là cụ thể như thế nào anh lại không nói được, dò xét cẩn thận cô nửa ngày, anh như huynh trưởng vỗ đầu cô
“Em đi lên trước đi, chờ ta qua đón em ấy, việc này sau hãy nói.”
Đưa mắt nhìn Triển Mộ rời đi, ánh mắt Thương Lam trở nên u ám, như vậy là tốt rồi. Bên ngoài vẫn cho rằng Triển Mộ đối với Thương Trung Tín là cái trung thành, cho đến nhiều năm sau, cô mới biết được thật ra Triển Mộ là con sói giỏi ẩn núp.
Nếu như con sói này thích Thương Hồng, như vậy như thế nào lại ngồi nhìn con mồi của mình bị cướp đi.
“Tiểu thư, cô đã trở lại, trong phòng bếp đang hâm nóng soup, đợi lát nữa cô uống chén đi.” Nhũ mẫu liếc về phía Thương Lam đang đổi giày, vẫy vẫy tay.
Cô cười gật đầu: “Tốt”
Đời trước cô làm quá nhiều việc, sai quá nhiều, lần này cô nhất định không làm cái gì cả, để cho hết thảy mọi thứ trở về quỹ đạo, nếu như có thể, tương lai không lâu sau, cô sẽ đề nghị baba cho xuất ngoại du học, lui về phía sau nhìn Triển Mộ sẽ biến thành cái dạng gì, cô đã bắt đầu mong đợi.
Bình luận truyện