Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 89
Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn
Lúc trong cuộc sống, Triển Mộ vô tình phát hiện Thương Lam luôn luôn trong lúc anh đang không chú ý, đột nhiên nhìn chòng chọc anh, mà mỗi khi bị anh bắt được, lại vội vàng cúi đầu xuống, dáng dấp sợ hãi rụt rè, làm cho anh không tự chủ nhớ lại con rùa nhỏ Ngụy Vô Lan nuôi kia.
Nghĩ đến, dường như anh có thể thấy sở trường phía sau của cô là một vỏ rùa rất nhiều đường vân.
Khóe miệng vẽ lên một nụ cười, anh đi tới từ phía sau ôm lấy cô:
"Đẹp mắt không?"
Tay Thương Lam thu dọn chén đũa dừng lại, toàn thân cứng ngắc mặc cho anh đang ôm, nét mặt hiện lên một vẻ ngượng ngùng.
Anh vòng trước hông của cô, cằm thân mật để lên trên vai nhỏ yếu của cô, mang theo chút hứng thú nói:
"Tại sao muốn nhìn lén anh?"
Mặt Thương Lam cụp xuống không trả lời vấn đề của anh, đang nghiêm mặt dừng tay một chút, đang lặng im tiếp tục thu dọn bát đĩa trên bàn.
Trong mấy ngày này thái độ cư xử của Thương Lam anh không thể nói được, nhưng cũng không khó mà nói, chí ít ở trước mặt anh cô ngoan ngoãn, khéo léo, nhưng nguyên do cô chỉ có quá ngoan ngoãn, quá khéo léo, so với thiếu nữ hoạt bát tinh thần phấn chấn cùng tuổi, Triển Mộ phát hiện trên người cô ẩn dấu một loại không khí chết kéo dài.
Anh nhìn chòng chọc cô một lúc lâu, không chiếm được đáp lại của cô, nét mặt hiện lên vẻ không vui.
Thương Lam rủ xuống đang bị ép ngẩng đầu lên, anh đang bóp gò má của cô nhìn thẳng vào cô:
"Khuôn mặt chết chóc này của em còn muốn để bao lâu?"
Mười ngón tay to lỗ mãng bấm vào trong thịt, Thương Lam cảm giác được trên gò má truyền tới đau đớn, trong lòng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn "Soạt" một tiếng không còn chút máu, cô không nắm chắc được tính tình của anh, chỉ có thể liều mình lắc đầu.
Anh lại nhìn cô vài lần, trong con ngươi cất dấu nhiệt độ tức giận, đột nhiên dừng một chút buông thân thể của cô ra trở về ghế sa lon, từ trên bàn trà lấy điếu thuốc lá lên, rút một cây vào trong miệng, hai mắt đen nhánh đang khóa hình bóng của cô không tha.
Cô biết anh đang kiềm nén tâm tình của mình, trước kia chỉ khi Triển Mộ gặp phải chuyện phiền lòng mới lại hút thuốc, bình thường vừa lấy ra thì hút hơn nửa hộp, mà cô khi đó, nhìn anh vô hồn rút ra cũng sẽ lo lắng khuyên giải an ủi vài câu, nhưng hôm nay...
Thương Lam quay lưng lại né tránh tầm mắt vội vã của anh một cái, nửa phút không dám trễ nãi thu dọn bát đũa trên bàn, bưng vào phòng bếp rửa sạch.
Cô bần thần nửa ngày ở trong phòng bếp, sờ sờ chạm chạm chỗ nọ chỗ kia, thậm chí rửa sạch toàn bộ tủ bát và chén một lần, mãi đến khi phòng bếp sạch sẽ tỏa ánh sáng, lúc này mới do dự đi ra ngoài.
Triển Mộ ngồi ở trên ghế sa lon không biết đang suy nghĩ cái gì, trong cái gạt tàn thuốc chen đầy tàn thuốc, tính thời gian mình dọn dẹp trong phòng bếp một chút, số lượng anh rút ra không hơn một bao.
Triển Mộ là một người tiết chế, rượu thuốc lá đều chạm một chút, nhưng đó cũng chỉ là giới hạn xã giao đối ngoại, thỉnh thoảng tâm phiền cũng sẽ rút ra vài lần, nhưng cũng không nhiều giống như ngày hôm nay vậy.
Có thể khiến cho anh phiền lòng như vậy ngoài vấn đề trong công tác, công ty mới bên nước Mỹ kia bề bộn nhiều việc sao?
Thương Lam hơi kinh ngạc, vừa lúc Triển Mộ cũng nhìn thấy cô, anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, ra lệnh:
"Qua đây."
Trên người anh mang theo một đợt phiền muộn, Thương Lam không dám thờ ơ, mấy bước đi tới, vừa mới tới gần thì bị anh đè trên ghế sa lon.
Anh đang chậm rãi cởi cúc trên quần áo của cô, hai mắt đỏ tươi hiện lên ánh sáng sắc bén của một người săn bắn hung ác độc địa lúc bắt được con mồi.
"Tiểu Lam, anh có thể nhịn em một lần, hai lần... Cũng không có nghĩa là có thể tiếp tục nhịn em lần thứ ba, bốn lần, dù sao em tùy hứng cũng nên có một mức độ." Die nd da nl e q uu ydo n
Thương Lam sợ hãi thở gấp một tiếng, bỗng tim đập hẫng nửa nhịp, cô không biết anh đang nói cái gì, chỉ cảm thấy cái sự tức giận này của anh tới quái lạ.
Cúc áo bị cởi ra từng viên, động tác của anh rất chậm rất chậm, như là đang lăng trì(1), từ từ vạch trần cô.
(1) Tùng xẻo (còn gọi là lăng trì (lấn dần một cách chậm chạp) hay xử bá đao) (tiếng Hoa giản thể: 凌迟, tiếng Hoa phồn thể: 凌遲, bính âm: língchí) là một trong những hình phạt tử hình được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Hình phạt này cũng được áp dụng tại Việt Nam.
Khi Thương Lam phơi bày một thân thịt non trong không khí, hai bàn tay đang nắm lấy một vú nhỏ trước ngực của cô, môi mỏng đang rượt theo cắn mút lên viên thịt nhỏ lồi ở giữa, trong miệng phát ra tiếng "Xì xì" dâm mỹ.
Cô không chống lại, ngoan như một con mèo con vừa mới bị vuốt lông, chỉ là chân mày đang nhíu chặt và thân thể hơi run rẩy nói cho anh đôi chút, cho dù thân thể chịu khuất phục, nhưng tâm ẩn nấp ở chỗ sâu vẫn vô tình từ chối việc anh đang đụng chạm.
Động tác xâm lược của Triển Mộ cứng đờ, hai mắt nguy hiểm nheo lại, rồi thả nhẹ động tác, hôn dày đặc từ chỗ tinh tế ở cổ của cô lên, một đường kéo dài xuống phía dưới.
Động tác của anh rất mềm rất nhẹ, không có sự vội vàng của những ngày qua, dưới đường đi tới chuyên chọn chỗ mẫn cảm của cô trước vừa mút vừa cắn, càng cám dỗ, càng khiêu khích, huyết sắc trên mặt Thương Lam mờ nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cứng lại không nhúc nhích nằm ngửa trên ghế sa lon, tùy ý để hai bàn tay kia vuốt ve qua lại ở trên người mình.
Từng là vợ chồng, anh biết rõ chỗ nhạy cảm trên người cô, chỉ là trước kia cảm thấy không cần thiết, mà bây giờ anh thay đổi thái độ, bình thường chỉ làm tình đã không còn cách nào thỏa mãn nhu cầu của anh, anh cũng muốn nhìn cô trầm luân ở dưới người mình, muốn nghe cô rên rỉ vì khó kiềm chế được, thậm chí hy vọng cô có thể chủ động một chút... Die nd da nl e q uu ydo n
Dưới sự vỗ về chơi đùa vừa nhẹ vừa mạnh của anh, cô chẳng những không vui vẻ, ngược lại đáy lòng sinh ra một chút sợ hãi, thân thể suy nhược núp ở dưới người anh không ngừng phát run, trên trán rịn ra mồ hồi dày đặc, cô đang dùng hành động nói cho anh biết, bọn họ không phải là đang làm tình, mà là hoàn toàn cưỡng hiếp.
Triển Mộ chưa từ bỏ ý định lật thân thể của cô, đẩy quần lót phía dưới của cô, ngón trỏ tiến quân thần tốc thăm dò vào trong cơ thể cô, đầu ngón tay đang móc trong vách của cô, nhẹ nhàng cọ xát khuấy đều.
Anh bận rộn ở dưới người cô một lúc, sử dụng ra tất cả vốn liếng đi lấy lòng, khiêu khích, nhưng cô có thể cho anh ngoài sợ hãi ra chính là ý từ chối vô tận, tay Triển Mộ vừa dừng lại động tác im lặng nhìn cô, trong mắt ẩn dấu một vẻ hoang mang, cô giống như một bãi nước đọng, bất kể anh đi khuấy động như thế nào, đi cuồn cuộn, cũng không cho anh nổi bất kỳ đáp lại nào.
Thương Lam đang nắm vải sô pha thật chặt, sắc mặt trắng bệch dọa được người khác, lông mi của cô đang co lại toàn thân rét run, bên tai còn có thể nghe phảng phất được tiếng cười của mấy người đàn ông to lớn và cảm giác bị ghìm lại không ngừng sờ tay lên người mình, một đôi bàn tay dài vết chai thô ráp đang bóp đau cả người cô, nhưng mặc dù cô cầu cứu như thế nào, thét chói tai như thế nào cũng không ai tới cứu cô, vào giờ phút ấy trong lòng hình như có một vật gì đang từ từ chết đi.
Cô mở mắt ra, nơi đó tràn đầy hận ý vậy, giống như cúng bái, anh lại xoa nhẹ thân thể của cô một lần nữa, nhưng xúc cảm trong tay lạnh như băng và khuôn mặt nhỏ nhắn chết lặng của cô cũng đang nhắc nhở anh sự khác thường của cô vào giờ nào phút này, dừng một lát, chưa từ bỏ ý tìm kiến phía thân dưới của cô, anh đang quan sát nét mặt của cô.
Anh nhìn ra được sự ngấm ngầm chịu đựng của cô, cô đang nhẫn nhịn sự đụng chạm của anh, nụ hôn của anh, mọi thứ tất cả của anh. Mà giấu sau ở đôi mắt cô, cô chán ghét và hận ý với anh.
Triển Mộ cúi người xuống thử nhìn vào trong xương của cô, Thương Lam cố gắng chịu đựng, cô thật giống như anh nghĩ yêu anh như vậy sao? Không phải, hiện tại thà nói yêu anh còn hơn là nói cô đang nhượng bộ, đời trước sở dĩ anh không sợ hãi như thế dù cho thấy rõ chỗ ấy, tiểu Lam của anh lại không có cái gì, cái gì cũng không hiểu, mảnh mai như hoa nhỏ trong nhà kính, một sợi cây tơ hồng(2) như vậy nếu như để lộ ở trong gió lạnh trong con mưa ác nghiệt, thì chỉ có một con đường chết.
(2) Dây tơ hồng: (danh pháp khoa học: Cuscuta) là một chi của khoảng 100-145 loài thực vật sống ăn bám (ký sinh) có màu vàng, da cam hay đỏ (ít khi thấy loài có màu xanh lục). Trước đây người ta coi nó như là chi duy nhất của họ Tơ hồng (Cuscutaceae), nhưng các nghiên cứu gần đây về di truyền do APG tiến hành đã chỉ ra rằng nó phải được đặt chính xác vào họ Bìm bìm(Convolvulaceae). Chi này được tìm thấy khắp vùng ôn đới và nhiệt đới của Trái Đất, với các loài chủ yếu phân bổ ở khu vực nhiệt đới và cận nhiệt đới; chi này chịu lạnh kém nên ở vùng ôn đới của Bắc Âu người ta chỉ tìm thấy có 4 loài.
Cho dù anh làm như thế nào, cô cũng không cách nào rời khỏi anh, tất cả mọi thứ đều là cô tự tìm, cô có tư cách gì đi hận anh? Chỗ này anh nhớ cô phải rõ rành hơn so với anh mới đúng.
Anh vuốt ve đầu vai mượt mà của cô, cảm nhận được run rẩy rất nhỏ của cô, trong lòng hiện lên một tia sáng, hình như có vật gì đang nảy ra trong đầu anh hình thành từng bước.
Thương Lam muốn hận anh, phải có một bước ngoặt, đột nhiên anh im lặng xuống, cả người rơi vào suy nghĩ, chỉ là ánh mắt nhìn cô càng phát ra phức tạp.
Thương Lam không dám lộn xộn chôn khuôn mặt vào trong cánh tay, xuyên thấu qua bờ vai của anh, ánh mắt cô nhìn lên trần nhà trở nên trống rỗng, hận của cô nằm trong coi thường của anh.
Nếu như anh có thể phát hiện sớm mình biến mất, qua đây cứu cô sớm một chút...
"... Anh muốn làm thì làm nhanh đi!” Cô khóc ô ô thành tiếng, ngay cả lời cũng nói không rõ.
Tại sao không tới cứu cô, tại sao muốn để cô mặc cho những người đó vũ nhục, nhưng anh mãi mãi cũng không biết, tự ái của cô, trong sạch và tình yêu đối với anh, trong ngày đó mất hết, dường như với thân thể của cô, bị hỏa hoạn cháy sạch chỉ còn lại có tro tàn.
Lúc Thương Lam xảy ra chuyện là chạng vạng, mà lúc đó anh và Phú Thương đàm phán ở nước ngoài xa xôi, mãi đến khi anh nhận được điện thoại của người giúp việc chạy về, anh đợi được chính là tro cốt đốt sạch sẽ của cô...
Ngón tay dài thăm dò vào lối giữa của cô, anh có thể cảm giác được sự căng mịn của cô, thậm chí có thể tưởng tượng như sau khi mình tiến vào sẽ thêm nhỏ hẹp mất hồn, dưới sự nỗ lực trêu đùa của anh, lỗ nhỏ của cô vẫn khô như cũ làm cho người khác hít thở không thông.
Chân mày cô nhíu chặt nói cho anh biết, cô không có bất kỳ vui vẻ nào, cô đối với sự đụng chạm của anh ngoài sự buồn nôn ra thì là chán ghét mãi mãi.
Triển Mộ không tự chủ nheo mắt lại, tình huống như vậy chẳng bao giờ xảy ra ở kiếp trước, mặc dù tính tình hai người sinh hoạt không được gọi là hài hòa, nhưng cô dưới thân anh không hề giống như bây giờ vậy, khi đó cô vẫn có cảm giác đối với anh.
"Đây là chuyện lúc nào."
Lực anh bóp lấy lực cô càng ngày càng mạnh, cô đau đến khủng khiếp, không nhịn được giãy dụa.
"Triển Mộ anh thả em ra, em không chịu nổi!"
Sắc mặt Triển Mộ tái xanh dọa người, ánh mắt anh đang nhìn cô giống như muốn ăn sạch cô.
"Hết hy vọng! Anh sẽ không bỏ qua cho em."
Thương Lam sợ thở gấp một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị anh mạnh mẽ lật qua, động tác của anh rất mạnh, nằm ở trên người cô, đang bóp eo nhỏ mềm mại của cô như bị đàn ngựa chạy băng băng, sức lực càng ngày càng nặng, đây không phải hoan ái giữa nam và nữ, mà là một đợt chém giết không chút lưu tình.
"Đau quá... Cầu xin anh dừng lại..." Đầu ngón tay vùi vào trong tấm vải sô pha, cô sợ sự điên cuồng của anh.
"Em nhìn anh!” Anh không cho phép cô mất hồn vào lúc này, đang bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói rằng:
"Thấy rõ người đang XXX em là ai?" (tác giả viết XXX chứ không phải ta viết -.-)
Anh là chồng của cô, người đàn ông của cô, càng là chúa tể của cô.
Anh sẽ không cho phép cô dùng loại lý do này từ chối sự đụng chạm của anh, nếu không có cảm giác này thì cảm giác đau nhức! Cô không muốn giao trái tim giao cho anh cũng không sao, chỉ cần người của cô ở lại bên người của anh là được rồi, cho dù sống hay chết!
..................
Bác sĩ Trần cầm bút nhìn tài liệu trên tay, bình tĩnh nói:
"Có lẽ vị hôn thê của cậu có lẽ là bị chặn hưng phấn tình dục."
Triển Mộ híp mắt lại, ý bảo anh tiếp tục:
"Tục xưng lãnh cảm(3), bình thường là dựa vào tình dục không đủ hoặc tình dục giảm xuống. Tình trạng bệnh chia làm bốn loại: Chặn ham muốn tình dục biến mất, chặn hưng phấn tình dục, chặn cao trào, chặn đau đớn làm tình. Nguyên nhân thông thường tạo thành tình dục lãnh cảm ở người phụ nữ chia thành hai phe sinh lý và tâm lý... "
(3) Lãnh cảm tình dục là bệnh mà nhiều chị em đang mắc phải hiện nay với những biểu hiện ban đầu như giảm ham muốn hoặc sợ quan hệ vợ chồng. Nhiều người vẫn âm thầm chịu đựng vì ngại không dám nói hoặc đi gặp bác sỹ để được tư vấn. Chị em có biết rằng, chỉ cần dám đối mặt và đầu tư thời gian tìm hiểu để tìm ra nguyên nhân và điều trị thì lãnh cảm tình dục hoàn toàn có thể cải thiện. Muốn biết thêm thì lên gg nhé. Vấn đề nhạy cảm hơm nên bàn ở đây -.-
"Tôi cho rằng, chứng bệnh của vị hôn thê anh nghiêng về tâm lí hơn... "
Khi Triển Mộ trở lại nhà trọ, Thương Lam đã sớm không thấy bóng dáng, dấu vết xốc xếch trên giường hai người quấn quít đêm qua, bên trong phòng đang tràn ngập hơi thở một nam nữ sau khi hoan ái, giường chiếu ấm áp nhắc nhở anh, cô đi chưa lâu.
Không chút suy nghĩ thì bấm số điện thoại của cô.
"Sao không chờ anh quay lại?"
Lúc nhận được điện thoại của Triển Mộ Thương Lam đang ngồi trên tắc xi, chỗ xe vừa mới lái rời nhà trọ chưa được mười mét, trong bụng cô run lên, phần dưới cơ thể hơi đau, nhớ tới đêm qua anh điên cuồng đòi lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch được dọa người khác.
Đêm qua anh muốn cũng phải dữ dội so với bất cứ lúc nào, tay bóp ở ngang hông của cô như một tanh càng sắt, mãi hận không thẻ xé sống cô thành hai nửa, thoáng nhớ lại ánh mắt của Triển Mộ như sói vậy, cô không nhịn được càng lui về phía ghế dựa lưng.
"Câm? Nói!"
Rất lâu không đợi được câu trả lời của cô, trong giọng nói của anh mang theo tức giận.
"Em không đợi được anh..."
"Ai cho phép em đi?" Tính tình của anh lại nổi lên quái lạ:
"Trong vòng mười phút, anh muốn em xuất hiện trước mặt anh.”
Lông mày Thương Lam đang ủ rũ, ngạc nhiên với sự khác thường của anh, mắt cô nhìn phong cảnh không ngừng quay ngược lại ngoài của sổ xe lại do dự, nói thương lượng trước:
"Em sắp đến nhà, có chuyện gì lần sau ói có được hay không?"
"Chín phút ba mươi giây." Ngôn từ vô tình của anh truyền đến từ phía bên kia cuộc điện thoại, Thương Lam im lặng một lát, thở dài bất đắc dĩ tắt đi điện thoại.
"Tài xế, làm phiền chú lái xe quay lại."
Cửa nhà trọ không khóa, sau khi cô vào cửa không ai ở trong phòng khách cũng không tìm được hình bóng của Triển Mộ, xách cặp sách theo đứng tại chỗ do dự một lúc, rồi sau đó đi đến phía phòng sách.
Triển Mộ ngồi trước bàn đọc sách đang lẳng lặng nhả vòng khói, đến lúc cô vào cửa, anh vẫn đang yên lặng, ngay cả một con mắt cũng không liếc cô, tự mình dập tắt rút được một nửa điếu thuốc lá, từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu mới, đốt một lần nữa.
Cô không biết anh đang phiền cái gì, càng không dám tự tiện gẩy râu cọp, chỉ có thể đứng nghiêm tại chỗ.
Cuối cùng, anh phiền não dập tắt thuốc trong tay nhả ra hai làn khói, kéo ghế ra đi về phía cô, thân thể cường tráng to lớn chặn lại hơn một nửa ánh mặt trời, mặt mũi anh tuấn giấu trong bóng đêm lộ ra một đôi mắt âm u đáng sợ. Die nd da nl e q uu ydo n
Thương Lam không nhịn được lui về sau một bước, lưng chống đỡ lên cánh cửa, cô thấy anh đi từng bước kéo gần khoảng cách của hai người, trên mặt hiện lên một chút hốt hoảng.
Triển Mộ vây cô ở trong khuỷa tay, nâng mặt của cô lên, ánh mắt giống như muốn nhìn vào trong xương cốt của cô.
- Nếu chứng bệnh của vị hôn thê cậu nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng, xem ra từ bệnh án của cô, loại lãnh cảm nghiêng về chướng ngại tâm lý, nói ví dụ gặp phải đủ loại trường hợp quấy nhiễu tình dục, làm cho người bệnh sản sinh chán ghét đối với tình dục, phản cảm, tâm tình sợ hãi, đương nhiên cũng có thể là nguyên nhân bóng ma lúc nhỏ... Phương pháp trị liệu chướng ngại tâm lý khó giải quyết hơn sinh lý nhiều lắm...
- Đồng thời trong thời gian tôi tiếp xúc với vị hôn thê của cậu phát hiện cô có thể còn có chứng trầm cảm nhẹ, lại vừa vặn chặn tình dục là bệnh tự kỷ hoặc trầm cảm, tính tự trọng của cô ấy quá thấp, không đủ lòng tự tin, luôn sẽ xuất hiện tâm tình uất ức. Thậm chí nghiêm trọng người gặp phải tâm lý bi quan chán đời, cũng sinh ra khuynh hướng tự tử...
Lời nói bác sĩ cảnh cáo còn văng vẳng bên tai, trái tim của anh co rút nhanh từng cơn, làm đáy lòng xuất hiện một đợt hoảng sợ, anh đang sợ, sợ ngay cả tay nâng mặt cô lên cũng run, anh không chịu nỗi bất kỳ một cái mười năm nào không có cô.
"Nói cho anh biết, cuối cùng trong năm tiếng đồng hồ đó đã xảy ra chuyện gì?"
Đây là lần đầu, thời gian quá vắng vẻ Triển Mộ kiềm chế yếu đuối của mình hiện ra ở trước mặt cô, một mặt nóng nảy.
Thương Lam càng kề sát về phía cánh cửa, thân thể suy nhược trong ngực anh lạnh run, đột nhiên Triển Mộ ôm cô, sức lực lớn giống như muốn hòa vào cô trong thân thể của mình.
Chuyện sau khi Thương Lam bị bắt cóc không có ai biết, mấy bọn cướp lúc anh chạy đến đồng thời đã bị thuộc hạ xử lý, tuy trước đây đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, mà khi chân tướng của sự thật như thế lúc máy chảy ở trước mặt anh, anh rút lui.
Anh đắc tội quá nhiều người, mà trong mắt anh thì Thương Lam như một con thỏ không có năng lực tự vệ, bây giờ bởi vì quan hệ của anh, cái con thỏ này bị ném vào trong bầy sói, anh không dám nghĩ tới kết quả của cô.
Tay Triển Mộ ôm cô càng ngày càng gấp, sao anh có thể tin tưởng như vậy, tiểu Lam của anh lại có thể bị buộc thành lãnh cảm tình dục.
Ngoài cửa sổ mưa rơi rất lớn, gió đang chen lẫn lạch cạch gõ mặt cửa sổ, mà giọng nói của anh rất nhẹ, cô ngờ ngợ chỉ có thể nghe được nửa đoạn dưới trong lời nói của anh, ngạc nhiên ngước mắt, sức lực của anh rất lớn, bóp cánh tay của cô cảm giác đau đớn âm ỷ, cô không biết ý trong lời nói ýcủa anh, cô muốn để anh dừng tay, nhưng vừa mới chống lại khuôn mặt âm u dọa người của anh, thì cái gì cũng nói không nên lời rồi.
Anh nhìn chăm chú cô một lát, trên người tỏa ra một sự bén nhọn dữ tợn:
"Đừng sợ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam bị anh ấn vào trong ngực, bên tai ngôn ngữ buồn tẻ vô cùng dịu dàng đang lượn quanh anh, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được hai bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen phủ lên đầu của cô, cảm xúc như nhung lụa thượng hạng.
Vào giờ phút này, động tác cư xử của anh giống như dịu dàng nhất với người yêu, nhưng chỗ một đôi mắt lại hiện ra sát ý cô không nhìn thấy làm người ta run sợ.
"Em yên tâm, anh sẽ không tha cho bọn họ... "
......
Ánh sáng màu cam chiếu vào trong phòng, nơi này là khu bình dân miền Nam của thành phố B, một người đàn ông ngồi trong ngôi nhà nhỏ không đến 10m².
Anh lưng đưa về cửa chính ngồi ở chỗ đối diện gần cửa sổ đang khua bút vẽ trong tay trên bàn, anh đặt bản phác thảo lên lên xuống xuống ở giữa, người đàn ông chống hàm dưới đối với đang không ngừng khoa tay múa chân ký tên, hoàn cảnh bốn phía xốc xếch lại không bao phủ hết quý khí của anh ta.
Giản Lược thất quần áo anh đơn giản đang tôn lên một thân khí chất tao nhã, gò má tuấn tú như điêu khắc rõ rõ ràng ràng, trên mặt của anh ta mang theo một nụ cười nho nhã yếu ớt, dịu dàng phảng phất trước mặt cũng không phải là một bộ bản phác thảo, mà là người anh yêu mến nhất.
Giản Lược đang giật khẽ cánh cửa gỗ, đường hoàng đi vào, vẻ mặt cô chán ghét phủi bụi trên bả vai, nhìn người đàn ông, thanh thản ngồi vẽ tranh ở trước cửa sổ, cô không vui nói:
"Dĩ Thâm, sao anh không nói tiếng nào đã đi, anh có biết em tìm anh hơn nửa tháng?"
"Tìm anh có việc gì?" Ôn Dĩ Thâm không quay đầu lại, đang tiếp tục động tác trong tay.
"Anh..." Nhìn dáng vẻ anh không mặn không nhạt, Giản Lược xông lên chặn ngang rút đi bút vẽ của anh: "Nói như anh đi thì đi, bác Ôn rất tức giận, ngày mai bác quyết định thu hồi chức quyền của anh ở trên hội đồng quản trị, anh lập tức về với em, em giúp anh khuyên bác ấy."
Ôn Dĩ Thâm lấy một cây mới bút từ trên bàn ra, nụ cười nhạt nhòa nói:
"Anh sẽ trở về, cũng không phải bây giờ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tối sầm lại, chỉ mấy giây, rất nhanh thì lấy lại như thường, cô nhăn lông mày rút tờ giấy trắng anh kẹp để vẽ:
"Nói chung... Nói chung anh theo em về trước."
"Ngoan, trả lại tranh cho anh, chờ anh vẽ xong thì trở về với em có được hay không?" Anh tính tình tốt nói.
Giản Lược cầm giấy trắng trong tay để lại chỗ cũ, nhìn thần thái anh bước vào làm việc rơi vào suy nghĩ, ánh mắt chạm đến tập tranh đặt ở góc bàn, chỉ hơi liếc mắt một chút, thì cô bị cô gái trẻ trong tranh hấp dẫn.
Thoạt nhìn cô gái trẻ trong tranh chẳng qua mười sáu mười bảy tuổi, nét mặt ngây thơ lại toát ra một loại u buồn không hợp với tuổi tác của bản thân, cô lẳng lặng ngồi bên dòng suối nhỏ, tựa như một con chim vừa mới được thả lồng sắt, trong mắt tồn tại bất lực và do dự kéo dài, muốn chạm vào bên ngoài nhưng lại không biết đang sợ cái gì, sợ hãi rụt rè, chậm chạp không dám vỗ cánh chỉ có thể do dự ở tại chỗ.
Đây là một bức tranh sơn dầu, hoạ sĩ tinh tế tả thực, từ chỗ chi tiết trên người cô gái đó có thể thấy được tay vẽ dụng tâm, chắc là anh vẽ rất lâu, rất nhiều thời gian, ngay cả một sợi tóc nhỏ bé cũng không bỏ qua.
Giản Lược tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt rùng mình cô không nhịn được hỏi:
"Dĩ Thâm, anh vẽ ai?"
Ôn Dĩ Thâm không trả lời vấn đề của cô, vé phác bóng mờ dưới chỗ đá ngầm, đang nghe tiếng sóng biển gõ vào mỏm đá cách đó không xa, trong đầu hiện lên vẻ mặt luống cuống của người thiếu nữ, khóe miệng của anh vẽ ra một nụ cười mỉm như ngọc.
Đó là...
Khoảng thời gian Thương Lam nghỉ đông còn mấy ngày thì kết thúc, Triển Mộ lại vội vã trở về nước Mỹ, nghe nói là công ty mới bên nước Mỹ xảy ra chút vấn đề, anh đi vội vội vàng vàng, thậm chí chưa nói một tiếng với cô.
Thương Lam mừng rỡ khi anh rời đi, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, cuối cùng cuộc sống này lại trở về quỹ đạo.
Mặc dù cuối năm, Thương Trung Tín vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, cả ngày ông làm ổ ở trong phòng sách không ra, đi ra cũng chạy thẳng tới công ty, cho nên Thương Lam cũng có chừng mấy ngày chưa thấy ông, lúc buổi tối Thương Lam ngồi bên bàn đọc sách bê lên một quyển tiểu thuyết tiếng Anh đang cật lực đọc, cô không phải thông minh, đối với ngôn ngữ càng không được trời cho cái gì, trụ cột của cô quá kém, muốn thi nổi điểm số, phải cố gắng trả giá nhiều gấp đôi so với người bình thường.
Lúc trong cuộc sống, Triển Mộ vô tình phát hiện Thương Lam luôn luôn trong lúc anh đang không chú ý, đột nhiên nhìn chòng chọc anh, mà mỗi khi bị anh bắt được, lại vội vàng cúi đầu xuống, dáng dấp sợ hãi rụt rè, làm cho anh không tự chủ nhớ lại con rùa nhỏ Ngụy Vô Lan nuôi kia.
Nghĩ đến, dường như anh có thể thấy sở trường phía sau của cô là một vỏ rùa rất nhiều đường vân.
Khóe miệng vẽ lên một nụ cười, anh đi tới từ phía sau ôm lấy cô:
"Đẹp mắt không?"
Tay Thương Lam thu dọn chén đũa dừng lại, toàn thân cứng ngắc mặc cho anh đang ôm, nét mặt hiện lên một vẻ ngượng ngùng.
Anh vòng trước hông của cô, cằm thân mật để lên trên vai nhỏ yếu của cô, mang theo chút hứng thú nói:
"Tại sao muốn nhìn lén anh?"
Mặt Thương Lam cụp xuống không trả lời vấn đề của anh, đang nghiêm mặt dừng tay một chút, đang lặng im tiếp tục thu dọn bát đĩa trên bàn.
Trong mấy ngày này thái độ cư xử của Thương Lam anh không thể nói được, nhưng cũng không khó mà nói, chí ít ở trước mặt anh cô ngoan ngoãn, khéo léo, nhưng nguyên do cô chỉ có quá ngoan ngoãn, quá khéo léo, so với thiếu nữ hoạt bát tinh thần phấn chấn cùng tuổi, Triển Mộ phát hiện trên người cô ẩn dấu một loại không khí chết kéo dài.
Anh nhìn chòng chọc cô một lúc lâu, không chiếm được đáp lại của cô, nét mặt hiện lên vẻ không vui.
Thương Lam rủ xuống đang bị ép ngẩng đầu lên, anh đang bóp gò má của cô nhìn thẳng vào cô:
"Khuôn mặt chết chóc này của em còn muốn để bao lâu?"
Mười ngón tay to lỗ mãng bấm vào trong thịt, Thương Lam cảm giác được trên gò má truyền tới đau đớn, trong lòng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn "Soạt" một tiếng không còn chút máu, cô không nắm chắc được tính tình của anh, chỉ có thể liều mình lắc đầu.
Anh lại nhìn cô vài lần, trong con ngươi cất dấu nhiệt độ tức giận, đột nhiên dừng một chút buông thân thể của cô ra trở về ghế sa lon, từ trên bàn trà lấy điếu thuốc lá lên, rút một cây vào trong miệng, hai mắt đen nhánh đang khóa hình bóng của cô không tha.
Cô biết anh đang kiềm nén tâm tình của mình, trước kia chỉ khi Triển Mộ gặp phải chuyện phiền lòng mới lại hút thuốc, bình thường vừa lấy ra thì hút hơn nửa hộp, mà cô khi đó, nhìn anh vô hồn rút ra cũng sẽ lo lắng khuyên giải an ủi vài câu, nhưng hôm nay...
Thương Lam quay lưng lại né tránh tầm mắt vội vã của anh một cái, nửa phút không dám trễ nãi thu dọn bát đũa trên bàn, bưng vào phòng bếp rửa sạch.
Cô bần thần nửa ngày ở trong phòng bếp, sờ sờ chạm chạm chỗ nọ chỗ kia, thậm chí rửa sạch toàn bộ tủ bát và chén một lần, mãi đến khi phòng bếp sạch sẽ tỏa ánh sáng, lúc này mới do dự đi ra ngoài.
Triển Mộ ngồi ở trên ghế sa lon không biết đang suy nghĩ cái gì, trong cái gạt tàn thuốc chen đầy tàn thuốc, tính thời gian mình dọn dẹp trong phòng bếp một chút, số lượng anh rút ra không hơn một bao.
Triển Mộ là một người tiết chế, rượu thuốc lá đều chạm một chút, nhưng đó cũng chỉ là giới hạn xã giao đối ngoại, thỉnh thoảng tâm phiền cũng sẽ rút ra vài lần, nhưng cũng không nhiều giống như ngày hôm nay vậy.
Có thể khiến cho anh phiền lòng như vậy ngoài vấn đề trong công tác, công ty mới bên nước Mỹ kia bề bộn nhiều việc sao?
Thương Lam hơi kinh ngạc, vừa lúc Triển Mộ cũng nhìn thấy cô, anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, ra lệnh:
"Qua đây."
Trên người anh mang theo một đợt phiền muộn, Thương Lam không dám thờ ơ, mấy bước đi tới, vừa mới tới gần thì bị anh đè trên ghế sa lon.
Anh đang chậm rãi cởi cúc trên quần áo của cô, hai mắt đỏ tươi hiện lên ánh sáng sắc bén của một người săn bắn hung ác độc địa lúc bắt được con mồi.
"Tiểu Lam, anh có thể nhịn em một lần, hai lần... Cũng không có nghĩa là có thể tiếp tục nhịn em lần thứ ba, bốn lần, dù sao em tùy hứng cũng nên có một mức độ." Die nd da nl e q uu ydo n
Thương Lam sợ hãi thở gấp một tiếng, bỗng tim đập hẫng nửa nhịp, cô không biết anh đang nói cái gì, chỉ cảm thấy cái sự tức giận này của anh tới quái lạ.
Cúc áo bị cởi ra từng viên, động tác của anh rất chậm rất chậm, như là đang lăng trì(1), từ từ vạch trần cô.
(1) Tùng xẻo (còn gọi là lăng trì (lấn dần một cách chậm chạp) hay xử bá đao) (tiếng Hoa giản thể: 凌迟, tiếng Hoa phồn thể: 凌遲, bính âm: língchí) là một trong những hình phạt tử hình được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Hình phạt này cũng được áp dụng tại Việt Nam.
Khi Thương Lam phơi bày một thân thịt non trong không khí, hai bàn tay đang nắm lấy một vú nhỏ trước ngực của cô, môi mỏng đang rượt theo cắn mút lên viên thịt nhỏ lồi ở giữa, trong miệng phát ra tiếng "Xì xì" dâm mỹ.
Cô không chống lại, ngoan như một con mèo con vừa mới bị vuốt lông, chỉ là chân mày đang nhíu chặt và thân thể hơi run rẩy nói cho anh đôi chút, cho dù thân thể chịu khuất phục, nhưng tâm ẩn nấp ở chỗ sâu vẫn vô tình từ chối việc anh đang đụng chạm.
Động tác xâm lược của Triển Mộ cứng đờ, hai mắt nguy hiểm nheo lại, rồi thả nhẹ động tác, hôn dày đặc từ chỗ tinh tế ở cổ của cô lên, một đường kéo dài xuống phía dưới.
Động tác của anh rất mềm rất nhẹ, không có sự vội vàng của những ngày qua, dưới đường đi tới chuyên chọn chỗ mẫn cảm của cô trước vừa mút vừa cắn, càng cám dỗ, càng khiêu khích, huyết sắc trên mặt Thương Lam mờ nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cứng lại không nhúc nhích nằm ngửa trên ghế sa lon, tùy ý để hai bàn tay kia vuốt ve qua lại ở trên người mình.
Từng là vợ chồng, anh biết rõ chỗ nhạy cảm trên người cô, chỉ là trước kia cảm thấy không cần thiết, mà bây giờ anh thay đổi thái độ, bình thường chỉ làm tình đã không còn cách nào thỏa mãn nhu cầu của anh, anh cũng muốn nhìn cô trầm luân ở dưới người mình, muốn nghe cô rên rỉ vì khó kiềm chế được, thậm chí hy vọng cô có thể chủ động một chút... Die nd da nl e q uu ydo n
Dưới sự vỗ về chơi đùa vừa nhẹ vừa mạnh của anh, cô chẳng những không vui vẻ, ngược lại đáy lòng sinh ra một chút sợ hãi, thân thể suy nhược núp ở dưới người anh không ngừng phát run, trên trán rịn ra mồ hồi dày đặc, cô đang dùng hành động nói cho anh biết, bọn họ không phải là đang làm tình, mà là hoàn toàn cưỡng hiếp.
Triển Mộ chưa từ bỏ ý định lật thân thể của cô, đẩy quần lót phía dưới của cô, ngón trỏ tiến quân thần tốc thăm dò vào trong cơ thể cô, đầu ngón tay đang móc trong vách của cô, nhẹ nhàng cọ xát khuấy đều.
Anh bận rộn ở dưới người cô một lúc, sử dụng ra tất cả vốn liếng đi lấy lòng, khiêu khích, nhưng cô có thể cho anh ngoài sợ hãi ra chính là ý từ chối vô tận, tay Triển Mộ vừa dừng lại động tác im lặng nhìn cô, trong mắt ẩn dấu một vẻ hoang mang, cô giống như một bãi nước đọng, bất kể anh đi khuấy động như thế nào, đi cuồn cuộn, cũng không cho anh nổi bất kỳ đáp lại nào.
Thương Lam đang nắm vải sô pha thật chặt, sắc mặt trắng bệch dọa được người khác, lông mi của cô đang co lại toàn thân rét run, bên tai còn có thể nghe phảng phất được tiếng cười của mấy người đàn ông to lớn và cảm giác bị ghìm lại không ngừng sờ tay lên người mình, một đôi bàn tay dài vết chai thô ráp đang bóp đau cả người cô, nhưng mặc dù cô cầu cứu như thế nào, thét chói tai như thế nào cũng không ai tới cứu cô, vào giờ phút ấy trong lòng hình như có một vật gì đang từ từ chết đi.
Cô mở mắt ra, nơi đó tràn đầy hận ý vậy, giống như cúng bái, anh lại xoa nhẹ thân thể của cô một lần nữa, nhưng xúc cảm trong tay lạnh như băng và khuôn mặt nhỏ nhắn chết lặng của cô cũng đang nhắc nhở anh sự khác thường của cô vào giờ nào phút này, dừng một lát, chưa từ bỏ ý tìm kiến phía thân dưới của cô, anh đang quan sát nét mặt của cô.
Anh nhìn ra được sự ngấm ngầm chịu đựng của cô, cô đang nhẫn nhịn sự đụng chạm của anh, nụ hôn của anh, mọi thứ tất cả của anh. Mà giấu sau ở đôi mắt cô, cô chán ghét và hận ý với anh.
Triển Mộ cúi người xuống thử nhìn vào trong xương của cô, Thương Lam cố gắng chịu đựng, cô thật giống như anh nghĩ yêu anh như vậy sao? Không phải, hiện tại thà nói yêu anh còn hơn là nói cô đang nhượng bộ, đời trước sở dĩ anh không sợ hãi như thế dù cho thấy rõ chỗ ấy, tiểu Lam của anh lại không có cái gì, cái gì cũng không hiểu, mảnh mai như hoa nhỏ trong nhà kính, một sợi cây tơ hồng(2) như vậy nếu như để lộ ở trong gió lạnh trong con mưa ác nghiệt, thì chỉ có một con đường chết.
(2) Dây tơ hồng: (danh pháp khoa học: Cuscuta) là một chi của khoảng 100-145 loài thực vật sống ăn bám (ký sinh) có màu vàng, da cam hay đỏ (ít khi thấy loài có màu xanh lục). Trước đây người ta coi nó như là chi duy nhất của họ Tơ hồng (Cuscutaceae), nhưng các nghiên cứu gần đây về di truyền do APG tiến hành đã chỉ ra rằng nó phải được đặt chính xác vào họ Bìm bìm(Convolvulaceae). Chi này được tìm thấy khắp vùng ôn đới và nhiệt đới của Trái Đất, với các loài chủ yếu phân bổ ở khu vực nhiệt đới và cận nhiệt đới; chi này chịu lạnh kém nên ở vùng ôn đới của Bắc Âu người ta chỉ tìm thấy có 4 loài.
Cho dù anh làm như thế nào, cô cũng không cách nào rời khỏi anh, tất cả mọi thứ đều là cô tự tìm, cô có tư cách gì đi hận anh? Chỗ này anh nhớ cô phải rõ rành hơn so với anh mới đúng.
Anh vuốt ve đầu vai mượt mà của cô, cảm nhận được run rẩy rất nhỏ của cô, trong lòng hiện lên một tia sáng, hình như có vật gì đang nảy ra trong đầu anh hình thành từng bước.
Thương Lam muốn hận anh, phải có một bước ngoặt, đột nhiên anh im lặng xuống, cả người rơi vào suy nghĩ, chỉ là ánh mắt nhìn cô càng phát ra phức tạp.
Thương Lam không dám lộn xộn chôn khuôn mặt vào trong cánh tay, xuyên thấu qua bờ vai của anh, ánh mắt cô nhìn lên trần nhà trở nên trống rỗng, hận của cô nằm trong coi thường của anh.
Nếu như anh có thể phát hiện sớm mình biến mất, qua đây cứu cô sớm một chút...
"... Anh muốn làm thì làm nhanh đi!” Cô khóc ô ô thành tiếng, ngay cả lời cũng nói không rõ.
Tại sao không tới cứu cô, tại sao muốn để cô mặc cho những người đó vũ nhục, nhưng anh mãi mãi cũng không biết, tự ái của cô, trong sạch và tình yêu đối với anh, trong ngày đó mất hết, dường như với thân thể của cô, bị hỏa hoạn cháy sạch chỉ còn lại có tro tàn.
Lúc Thương Lam xảy ra chuyện là chạng vạng, mà lúc đó anh và Phú Thương đàm phán ở nước ngoài xa xôi, mãi đến khi anh nhận được điện thoại của người giúp việc chạy về, anh đợi được chính là tro cốt đốt sạch sẽ của cô...
Ngón tay dài thăm dò vào lối giữa của cô, anh có thể cảm giác được sự căng mịn của cô, thậm chí có thể tưởng tượng như sau khi mình tiến vào sẽ thêm nhỏ hẹp mất hồn, dưới sự nỗ lực trêu đùa của anh, lỗ nhỏ của cô vẫn khô như cũ làm cho người khác hít thở không thông.
Chân mày cô nhíu chặt nói cho anh biết, cô không có bất kỳ vui vẻ nào, cô đối với sự đụng chạm của anh ngoài sự buồn nôn ra thì là chán ghét mãi mãi.
Triển Mộ không tự chủ nheo mắt lại, tình huống như vậy chẳng bao giờ xảy ra ở kiếp trước, mặc dù tính tình hai người sinh hoạt không được gọi là hài hòa, nhưng cô dưới thân anh không hề giống như bây giờ vậy, khi đó cô vẫn có cảm giác đối với anh.
"Đây là chuyện lúc nào."
Lực anh bóp lấy lực cô càng ngày càng mạnh, cô đau đến khủng khiếp, không nhịn được giãy dụa.
"Triển Mộ anh thả em ra, em không chịu nổi!"
Sắc mặt Triển Mộ tái xanh dọa người, ánh mắt anh đang nhìn cô giống như muốn ăn sạch cô.
"Hết hy vọng! Anh sẽ không bỏ qua cho em."
Thương Lam sợ thở gấp một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị anh mạnh mẽ lật qua, động tác của anh rất mạnh, nằm ở trên người cô, đang bóp eo nhỏ mềm mại của cô như bị đàn ngựa chạy băng băng, sức lực càng ngày càng nặng, đây không phải hoan ái giữa nam và nữ, mà là một đợt chém giết không chút lưu tình.
"Đau quá... Cầu xin anh dừng lại..." Đầu ngón tay vùi vào trong tấm vải sô pha, cô sợ sự điên cuồng của anh.
"Em nhìn anh!” Anh không cho phép cô mất hồn vào lúc này, đang bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói rằng:
"Thấy rõ người đang XXX em là ai?" (tác giả viết XXX chứ không phải ta viết -.-)
Anh là chồng của cô, người đàn ông của cô, càng là chúa tể của cô.
Anh sẽ không cho phép cô dùng loại lý do này từ chối sự đụng chạm của anh, nếu không có cảm giác này thì cảm giác đau nhức! Cô không muốn giao trái tim giao cho anh cũng không sao, chỉ cần người của cô ở lại bên người của anh là được rồi, cho dù sống hay chết!
..................
Bác sĩ Trần cầm bút nhìn tài liệu trên tay, bình tĩnh nói:
"Có lẽ vị hôn thê của cậu có lẽ là bị chặn hưng phấn tình dục."
Triển Mộ híp mắt lại, ý bảo anh tiếp tục:
"Tục xưng lãnh cảm(3), bình thường là dựa vào tình dục không đủ hoặc tình dục giảm xuống. Tình trạng bệnh chia làm bốn loại: Chặn ham muốn tình dục biến mất, chặn hưng phấn tình dục, chặn cao trào, chặn đau đớn làm tình. Nguyên nhân thông thường tạo thành tình dục lãnh cảm ở người phụ nữ chia thành hai phe sinh lý và tâm lý... "
(3) Lãnh cảm tình dục là bệnh mà nhiều chị em đang mắc phải hiện nay với những biểu hiện ban đầu như giảm ham muốn hoặc sợ quan hệ vợ chồng. Nhiều người vẫn âm thầm chịu đựng vì ngại không dám nói hoặc đi gặp bác sỹ để được tư vấn. Chị em có biết rằng, chỉ cần dám đối mặt và đầu tư thời gian tìm hiểu để tìm ra nguyên nhân và điều trị thì lãnh cảm tình dục hoàn toàn có thể cải thiện. Muốn biết thêm thì lên gg nhé. Vấn đề nhạy cảm hơm nên bàn ở đây -.-
"Tôi cho rằng, chứng bệnh của vị hôn thê anh nghiêng về tâm lí hơn... "
Khi Triển Mộ trở lại nhà trọ, Thương Lam đã sớm không thấy bóng dáng, dấu vết xốc xếch trên giường hai người quấn quít đêm qua, bên trong phòng đang tràn ngập hơi thở một nam nữ sau khi hoan ái, giường chiếu ấm áp nhắc nhở anh, cô đi chưa lâu.
Không chút suy nghĩ thì bấm số điện thoại của cô.
"Sao không chờ anh quay lại?"
Lúc nhận được điện thoại của Triển Mộ Thương Lam đang ngồi trên tắc xi, chỗ xe vừa mới lái rời nhà trọ chưa được mười mét, trong bụng cô run lên, phần dưới cơ thể hơi đau, nhớ tới đêm qua anh điên cuồng đòi lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch được dọa người khác.
Đêm qua anh muốn cũng phải dữ dội so với bất cứ lúc nào, tay bóp ở ngang hông của cô như một tanh càng sắt, mãi hận không thẻ xé sống cô thành hai nửa, thoáng nhớ lại ánh mắt của Triển Mộ như sói vậy, cô không nhịn được càng lui về phía ghế dựa lưng.
"Câm? Nói!"
Rất lâu không đợi được câu trả lời của cô, trong giọng nói của anh mang theo tức giận.
"Em không đợi được anh..."
"Ai cho phép em đi?" Tính tình của anh lại nổi lên quái lạ:
"Trong vòng mười phút, anh muốn em xuất hiện trước mặt anh.”
Lông mày Thương Lam đang ủ rũ, ngạc nhiên với sự khác thường của anh, mắt cô nhìn phong cảnh không ngừng quay ngược lại ngoài của sổ xe lại do dự, nói thương lượng trước:
"Em sắp đến nhà, có chuyện gì lần sau ói có được hay không?"
"Chín phút ba mươi giây." Ngôn từ vô tình của anh truyền đến từ phía bên kia cuộc điện thoại, Thương Lam im lặng một lát, thở dài bất đắc dĩ tắt đi điện thoại.
"Tài xế, làm phiền chú lái xe quay lại."
Cửa nhà trọ không khóa, sau khi cô vào cửa không ai ở trong phòng khách cũng không tìm được hình bóng của Triển Mộ, xách cặp sách theo đứng tại chỗ do dự một lúc, rồi sau đó đi đến phía phòng sách.
Triển Mộ ngồi trước bàn đọc sách đang lẳng lặng nhả vòng khói, đến lúc cô vào cửa, anh vẫn đang yên lặng, ngay cả một con mắt cũng không liếc cô, tự mình dập tắt rút được một nửa điếu thuốc lá, từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu mới, đốt một lần nữa.
Cô không biết anh đang phiền cái gì, càng không dám tự tiện gẩy râu cọp, chỉ có thể đứng nghiêm tại chỗ.
Cuối cùng, anh phiền não dập tắt thuốc trong tay nhả ra hai làn khói, kéo ghế ra đi về phía cô, thân thể cường tráng to lớn chặn lại hơn một nửa ánh mặt trời, mặt mũi anh tuấn giấu trong bóng đêm lộ ra một đôi mắt âm u đáng sợ. Die nd da nl e q uu ydo n
Thương Lam không nhịn được lui về sau một bước, lưng chống đỡ lên cánh cửa, cô thấy anh đi từng bước kéo gần khoảng cách của hai người, trên mặt hiện lên một chút hốt hoảng.
Triển Mộ vây cô ở trong khuỷa tay, nâng mặt của cô lên, ánh mắt giống như muốn nhìn vào trong xương cốt của cô.
- Nếu chứng bệnh của vị hôn thê cậu nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng, xem ra từ bệnh án của cô, loại lãnh cảm nghiêng về chướng ngại tâm lý, nói ví dụ gặp phải đủ loại trường hợp quấy nhiễu tình dục, làm cho người bệnh sản sinh chán ghét đối với tình dục, phản cảm, tâm tình sợ hãi, đương nhiên cũng có thể là nguyên nhân bóng ma lúc nhỏ... Phương pháp trị liệu chướng ngại tâm lý khó giải quyết hơn sinh lý nhiều lắm...
- Đồng thời trong thời gian tôi tiếp xúc với vị hôn thê của cậu phát hiện cô có thể còn có chứng trầm cảm nhẹ, lại vừa vặn chặn tình dục là bệnh tự kỷ hoặc trầm cảm, tính tự trọng của cô ấy quá thấp, không đủ lòng tự tin, luôn sẽ xuất hiện tâm tình uất ức. Thậm chí nghiêm trọng người gặp phải tâm lý bi quan chán đời, cũng sinh ra khuynh hướng tự tử...
Lời nói bác sĩ cảnh cáo còn văng vẳng bên tai, trái tim của anh co rút nhanh từng cơn, làm đáy lòng xuất hiện một đợt hoảng sợ, anh đang sợ, sợ ngay cả tay nâng mặt cô lên cũng run, anh không chịu nỗi bất kỳ một cái mười năm nào không có cô.
"Nói cho anh biết, cuối cùng trong năm tiếng đồng hồ đó đã xảy ra chuyện gì?"
Đây là lần đầu, thời gian quá vắng vẻ Triển Mộ kiềm chế yếu đuối của mình hiện ra ở trước mặt cô, một mặt nóng nảy.
Thương Lam càng kề sát về phía cánh cửa, thân thể suy nhược trong ngực anh lạnh run, đột nhiên Triển Mộ ôm cô, sức lực lớn giống như muốn hòa vào cô trong thân thể của mình.
Chuyện sau khi Thương Lam bị bắt cóc không có ai biết, mấy bọn cướp lúc anh chạy đến đồng thời đã bị thuộc hạ xử lý, tuy trước đây đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, mà khi chân tướng của sự thật như thế lúc máy chảy ở trước mặt anh, anh rút lui.
Anh đắc tội quá nhiều người, mà trong mắt anh thì Thương Lam như một con thỏ không có năng lực tự vệ, bây giờ bởi vì quan hệ của anh, cái con thỏ này bị ném vào trong bầy sói, anh không dám nghĩ tới kết quả của cô.
Tay Triển Mộ ôm cô càng ngày càng gấp, sao anh có thể tin tưởng như vậy, tiểu Lam của anh lại có thể bị buộc thành lãnh cảm tình dục.
Ngoài cửa sổ mưa rơi rất lớn, gió đang chen lẫn lạch cạch gõ mặt cửa sổ, mà giọng nói của anh rất nhẹ, cô ngờ ngợ chỉ có thể nghe được nửa đoạn dưới trong lời nói của anh, ngạc nhiên ngước mắt, sức lực của anh rất lớn, bóp cánh tay của cô cảm giác đau đớn âm ỷ, cô không biết ý trong lời nói ýcủa anh, cô muốn để anh dừng tay, nhưng vừa mới chống lại khuôn mặt âm u dọa người của anh, thì cái gì cũng nói không nên lời rồi.
Anh nhìn chăm chú cô một lát, trên người tỏa ra một sự bén nhọn dữ tợn:
"Đừng sợ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam bị anh ấn vào trong ngực, bên tai ngôn ngữ buồn tẻ vô cùng dịu dàng đang lượn quanh anh, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được hai bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen phủ lên đầu của cô, cảm xúc như nhung lụa thượng hạng.
Vào giờ phút này, động tác cư xử của anh giống như dịu dàng nhất với người yêu, nhưng chỗ một đôi mắt lại hiện ra sát ý cô không nhìn thấy làm người ta run sợ.
"Em yên tâm, anh sẽ không tha cho bọn họ... "
......
Ánh sáng màu cam chiếu vào trong phòng, nơi này là khu bình dân miền Nam của thành phố B, một người đàn ông ngồi trong ngôi nhà nhỏ không đến 10m².
Anh lưng đưa về cửa chính ngồi ở chỗ đối diện gần cửa sổ đang khua bút vẽ trong tay trên bàn, anh đặt bản phác thảo lên lên xuống xuống ở giữa, người đàn ông chống hàm dưới đối với đang không ngừng khoa tay múa chân ký tên, hoàn cảnh bốn phía xốc xếch lại không bao phủ hết quý khí của anh ta.
Giản Lược thất quần áo anh đơn giản đang tôn lên một thân khí chất tao nhã, gò má tuấn tú như điêu khắc rõ rõ ràng ràng, trên mặt của anh ta mang theo một nụ cười nho nhã yếu ớt, dịu dàng phảng phất trước mặt cũng không phải là một bộ bản phác thảo, mà là người anh yêu mến nhất.
Giản Lược đang giật khẽ cánh cửa gỗ, đường hoàng đi vào, vẻ mặt cô chán ghét phủi bụi trên bả vai, nhìn người đàn ông, thanh thản ngồi vẽ tranh ở trước cửa sổ, cô không vui nói:
"Dĩ Thâm, sao anh không nói tiếng nào đã đi, anh có biết em tìm anh hơn nửa tháng?"
"Tìm anh có việc gì?" Ôn Dĩ Thâm không quay đầu lại, đang tiếp tục động tác trong tay.
"Anh..." Nhìn dáng vẻ anh không mặn không nhạt, Giản Lược xông lên chặn ngang rút đi bút vẽ của anh: "Nói như anh đi thì đi, bác Ôn rất tức giận, ngày mai bác quyết định thu hồi chức quyền của anh ở trên hội đồng quản trị, anh lập tức về với em, em giúp anh khuyên bác ấy."
Ôn Dĩ Thâm lấy một cây mới bút từ trên bàn ra, nụ cười nhạt nhòa nói:
"Anh sẽ trở về, cũng không phải bây giờ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tối sầm lại, chỉ mấy giây, rất nhanh thì lấy lại như thường, cô nhăn lông mày rút tờ giấy trắng anh kẹp để vẽ:
"Nói chung... Nói chung anh theo em về trước."
"Ngoan, trả lại tranh cho anh, chờ anh vẽ xong thì trở về với em có được hay không?" Anh tính tình tốt nói.
Giản Lược cầm giấy trắng trong tay để lại chỗ cũ, nhìn thần thái anh bước vào làm việc rơi vào suy nghĩ, ánh mắt chạm đến tập tranh đặt ở góc bàn, chỉ hơi liếc mắt một chút, thì cô bị cô gái trẻ trong tranh hấp dẫn.
Thoạt nhìn cô gái trẻ trong tranh chẳng qua mười sáu mười bảy tuổi, nét mặt ngây thơ lại toát ra một loại u buồn không hợp với tuổi tác của bản thân, cô lẳng lặng ngồi bên dòng suối nhỏ, tựa như một con chim vừa mới được thả lồng sắt, trong mắt tồn tại bất lực và do dự kéo dài, muốn chạm vào bên ngoài nhưng lại không biết đang sợ cái gì, sợ hãi rụt rè, chậm chạp không dám vỗ cánh chỉ có thể do dự ở tại chỗ.
Đây là một bức tranh sơn dầu, hoạ sĩ tinh tế tả thực, từ chỗ chi tiết trên người cô gái đó có thể thấy được tay vẽ dụng tâm, chắc là anh vẽ rất lâu, rất nhiều thời gian, ngay cả một sợi tóc nhỏ bé cũng không bỏ qua.
Giản Lược tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt rùng mình cô không nhịn được hỏi:
"Dĩ Thâm, anh vẽ ai?"
Ôn Dĩ Thâm không trả lời vấn đề của cô, vé phác bóng mờ dưới chỗ đá ngầm, đang nghe tiếng sóng biển gõ vào mỏm đá cách đó không xa, trong đầu hiện lên vẻ mặt luống cuống của người thiếu nữ, khóe miệng của anh vẽ ra một nụ cười mỉm như ngọc.
Đó là...
Khoảng thời gian Thương Lam nghỉ đông còn mấy ngày thì kết thúc, Triển Mộ lại vội vã trở về nước Mỹ, nghe nói là công ty mới bên nước Mỹ xảy ra chút vấn đề, anh đi vội vội vàng vàng, thậm chí chưa nói một tiếng với cô.
Thương Lam mừng rỡ khi anh rời đi, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, cuối cùng cuộc sống này lại trở về quỹ đạo.
Mặc dù cuối năm, Thương Trung Tín vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, cả ngày ông làm ổ ở trong phòng sách không ra, đi ra cũng chạy thẳng tới công ty, cho nên Thương Lam cũng có chừng mấy ngày chưa thấy ông, lúc buổi tối Thương Lam ngồi bên bàn đọc sách bê lên một quyển tiểu thuyết tiếng Anh đang cật lực đọc, cô không phải thông minh, đối với ngôn ngữ càng không được trời cho cái gì, trụ cột của cô quá kém, muốn thi nổi điểm số, phải cố gắng trả giá nhiều gấp đôi so với người bình thường.
Bình luận truyện