Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]
Chương 101
Lưu Triêu Minh, một trong những nhà chế tác âm nhạc hàng đầu Hoa quốc, năm nay bất quá mới hơn sáu mươi tuổi nhưng trong tay từng đẩy ra hơn mười lăm đĩa nhạc truyền kỳ, bốn mươi bảy đĩa bạch kim cùng với vô số đĩa nhạc kinh điển.
Ca khúc ông viết chính là phù hợp cho mọi người, ngay cả loại đồ cổ như Sở Ngôn cũng hay nghe ca khúc của ông. Ngay khi nghe nói ‘Chu kỳ’ cũng có sự chỉ đạo của Lưu lão, trong lòng Sở Ngôn là có chút sửng sốt, sau đó càng là chuẩn bị đầy đủ tư thế chào đón quân địch.
Mỗi nhạc sỹ đều sẽ xem ca khúc mình viết ra như con cái mà yêu thương, cho dù Lưu lão không tham gia toàn bộ quá trình soạn nhạc và chế tác ‘Chu kỳ’, thế nhưng vị lão nhân này khẳng định cũng sẽ xem ‘Chu kỳ’ như bảo bối của mình, vì vậy quá trình ghi âm hôm nay chỉ sợ cũng sẽ giống như Lưu lão đã nói, phi thường không dễ.
Bất quá cho dù nói như vậy, thế nhưng khi Sở Ngôn bước vào trong phòng thu chính, mở miệng hát ra âm giai đầu tiên Lưu lão liền có chút sửng sờ. Đợi khi Sở Ngôn hát qua một lần, Lưu lão trầm tư một lát, nói: “Cũng không tệ lắm, lúc vừa vào điệp khúc phải hát rõ chữ hơn chút nữa, còn đoạn cuối điệp khúc thanh điệu kéo có hơi dài, phải chú ý.”
Trong phòng thu ánh sáng dìu dịu, Sở Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu ghi âm lần hai.
Tiếng hát du dương trong trẻo chậm rãi tràn ra, thanh âm của Sở Ngôn vừa có cảm giác thanh nhuận của thiếu niên lại không mất một tia ôn nhu yên lặng của thanh niên. Chất giọng của cậu thực sự không tệ, trên phương diện lấy hơi cắn chữ cũng nắm rất vững, nếu để Hàn Tiếu tới nghe đoạn ghi âm thứ hai này sợ rằng cũng phải cho đến tám, chín điểm —— bởi vì thực sự rất tốt.
Lưu lão nếu đã đáp ứng học trò của mình giúp Sở Ngôn thu âm ca khúc, như vậy ông hiển nhiên cũng chuẩn bị chu toàn. Trước khi đến, Lưu lão còn cố ý đến rạp phim xem qua 《Tinh quang 》.
Trong việc này còn có một chút lý thú, Lưu lão là thầy của Hàn Tiếu, quan hệ với Hàn lão lại phi thường ‘ác liệt’, hai người bình thường đều sẽ nói móc lẫn nhau, thế nhưng trên thực tế lại xem đối phương như bạn bè tốt. Vậy nên mỗi lần phim điện ảnh của Hàn lão công chiếu, Lưu lão đều sẽ chần chần chừ chừ đợi đến ngày cuối cùng mới ra rạp xem phim, mỗi lần xem xong đều sẽ giả vờ bình tĩnh, phun ra một câu “Phim gì mà khó xem quá mức, buồn chán!”.
Ngày hôm trước, lúc Lưu lão đi xem 《Tinh quang 》 cũng không có chút phòng bị nào, ông cho rằng bộ phim này cũng giống như những phim trước của Hàn lão, đề cập đến triết lý nhân sinh hoặc tự thuật triết học sinh mệnh gì đó.
Vậy nên, Lưu lão không có chút đề phòng nào đã bị làm cho bẽ mặt!
Sau khi Lưu lão hai mắt đẫm lệ lưng tròng rời khỏi rạp phim còn giận đến mức trực tiếp cầm máy liên lạc lên gọi cho Hàn lão, mạnh mẽ lên án đối phương cư nhiên quay một bộ phim như vậy! Nếu chỉ là một bộ phim ngược tâm đơn thuần thì cũng thôi đi, còn cố tình đem cái gì hoàn mỹ và không hoàn mỹ ra đối lập, thực sự là khiến ông giận đến phát điên.
Nói tóm lại Lưu lão đối với ‘Chu kỳ’ cũng là phi thường để ý, tối hôm qua còn cân nhắc qua rất nhiều lần. Dựa theo cách nhìn của ông, tuy rằng bản thu âm của Sở Ngôn dùng trong phim trên mặt tình cảm có thể cho tám điểm, thế nhưng trên phương diện kỹ xảo lại gặp vấn đề khá lớn, tối đa cũng chỉ được bảy điêm, vậy nên phải uốn nắn cho tốt.
Mà hiện tại, sau khi nghe Sở Ngôn hát, Lưu lão lại nhịn không được thả lỏng thân thể.
Bất luận là đoạn lời hát an tĩnh tự thuật mở đầu hay bộ phận điệp khúc thủ thỉ nhu hòa, kỹ thuật xử lý của thiếu niên đối với bài hát này đại khái có thể đạt đến 8.5 điểm. Thậm chí trên phương diện tình cảm, sau khi rời khỏi hình ảnh của bộ phim Lưu lão mới phát hiện, trên mặt khắc họa tình cảm này Sở Ngôn cũng không kém hơn phần kỹ xảo.
Có thể tiến bộ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể thấy thiếu niên này hẳn đã âm thầm luyện tập qua.
Trong phòng thu yên tĩnh vắng vẻ, chỉ có tiếng hát ôn nhu của Sở Ngôn vang vong. Chu Hòa Huy ở bên cạnh cẩn thận đánh giá biểu tình của Lưu Triêu Minh, chỉ thấy vị lão tiền bối này bắt đầu còn giữ thần tình nghiêm túc, sau đó càng lúc càng nhu hoà, thậm chí chờ Sở Ngôn hát lại đến lần thứ tư ông còn gật đầu tán thưởng.
Chu Hòa Huy suy tư một chút, gọi trợ lý rót một ly nước tới, thừa dịp Sở Ngôn đang nghỉ ngơi điều chỉnh thì mỉm cười đưa qua: “Lưu lão, lần này thực sự làm phiền bác rồi, trên phương diện này Tiểu Ngôn vẫn là người mới, xin bác rộng lòng một chút.”
Lưu lão nghe vậy cũng sửng sốt, theo bản năng nhắc lại: “Tay mới?”
Chu Hòa Huy giống như không phát hiện sự khác thường của ông, gật đầu nói: “Đúng vậy, ‘Chu kỳ’ là bài hát đầu tiên Sở Ngôn thể hiện, có thể mời bác đến giúp đỡ thu âm thực sự là quá vinh dự. Nếu bác có chỗ nào không hài lòng cứ việc nói thẳng, Tiểu Ngôn cũng đã nói với cháu, cậu ấy rất hy vọng có thể thu ‘Chu kỳ’ một cách hoàn mỹ.”
Lưu lão thấp giọng kinh hô: “Cậu nói đây là bài hát đầu tiên Sở Ngôn thể hiện?!”
Chu Hòa Huy ngẩn ngơ nói: “Dạ… đúng vậy.”
Lưu lão mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn Sở Ngôn đang trong phòng thu. Chỉ thấy cách một lớp tường thủy tinh, thiếu niên tuấn tú nọ nhẹ nhàng gật đầu làm ra một thủ thế, tuy rằng chưa nghỉ ngơi được mấy phút cậu đã phi thường chuyên nghiệp bắt đầu ghi âm lần thứ năm.
Sở Ngôn là một diễn viên, tuy rằng gần đây rất nổi tiếng thế nhưng Lưu lão cũng không biết đến quá nhiều. Mà hiện tại đột nhiên có người nói với ông, người bạn trẻ hát đến rất không tệ này từ đầu đến đuôi đều là người mới! Cho dù Sở Ngôn đã trải qua sự huấn luyện chuyện môn của Hàn Tiếu cũng đủ khiến Lưu lão kinh ngạc không thôi.
Việc này nói rõ, Sở Ngôn vô cùng có thiên phú trên phương diện âm nhạc.
Bằng không y cũng không thể dùng một bài hát mà tiến bộ nhanh như vậy trong thời gian cực ngắn, càng không thể đem tình cảm giấu dưới từng note nhạc hoàn mỹ thể hiện ra.
Quá trình ghi âm hôm nay kết thúc nhanh hơn tưởng tượng của Sở Ngôn khá nhiều, từ sáng liên tục thu đến chạng vạng, mỗi lần Lưu lão đều sẽ giảng giải vài vấn đề nhỏ cần khắc phục cho cậu, bao gồm cả việc nhắc nhở ở chỗ nào nên dùng loại cảm giác nào để nhả chữ mới có thể càng phát huy được cảm tình bên trong văn tự, khiến Sở Ngôn đạt được ích lợi không nhỏ.
Lưu lão hy vọng Sở Ngôn có thể tuần tự tiến bộ, cũng cho cậu một khoảng thời gian giảm xóc để chậm rãi hấp thu, mà thành quả cuối cùngcủa Sở Ngôn lại khiến Lưu lão vô cùng kinh diễm. Sau khi mặt trời chiều chậm rãi lặn xuống, những ánh nắng ấm áp cuối cùng chiếu xạ đến phòng thu này trong tòa nhà Thiên Thịnh, đem từng lớp ánh vàng nhuộm đẫm lên mái tóc của thiếu niên, rọi ra một chút hào quang nhàn nhạt của ngọc lưu ly…
Sở Ngôn khẽ khép đôi mắt, chăm chú thành kính ca hát.
Mỗi một âm sắc vang lên đều mượt mà như nước chảy, mỗi một từ ngữ được nhả ra lại giống như áng mây tiêu thất phía chân trời, thanh âm của y phi thường bình tĩnh, tâm tình của y phi thường nhu hòa, không có quá nhiều bi thống cũng không có quá nhiều vui sướng. Y chỉ là đang an tĩnh trần thuật, cho dù đến câu hát cuối cùng ‘Mười sáu năm, đến chết không thôi’ kia cũng chỉ có vô hạn ôn nhu và ấm áp.
Đây chính là thể ngộ của Lưu lão đối với ‘Chu kỳ’, có thể có chút bất đồng với Hàn Tiếu, thế nhưng tuyệt đối có thể làm hầu hết mọi người vì vậy động dung.
‘Chu kỳ’ của Lưu lão không có căm hận, không có oán hận, chỉ có sự cảm kích đối với vạn vật trên thế giới, thậm chí đối với cái người từ bỏ chính mình, khiến mình phải giả ngây ngô mười sáu năm kia cũng là tràn ngập cảm kích.
Chỉ có linh hồn thuần chân nhất, sạch sẽ nhất mới có thể vô tư cảm kích như vậy.
Mà sự cảm kích đó đã khiến trợ lý trẻ liên tục lau nước mắt, cũng khiến đôi mắt Chu Hòa Huy có chút ửng đỏ, khiến Lưu Triêu Minh vẫn luôn nghiêm túc mím môi ngăn lệ, càng khiến Sở Ngôn đang ngồi trong phòng thu, khi lặp lại câu hát cuối cùng ‘Đến chết không thôi’ nhẹ nhàng chớp mắt, một giọt lệ không tiếng động rơi xuống.
Tô Ngọc Quang không oán hận, không khó chịu, thế nhưng Sở Ngôn lại vì người này mà đau lòng, vậy nên y mới rơi lệ.
Theo giọt nước mắt này hạ xuống, một tràng tiếng vỗ tay vang lên giữa phòng thu tĩnh mịch, Lưu lão vẫn luôn hà khắc tặng cho Sở Ngôn một tràng vỗ tay, việc này cũng đại biểu ông rốt cục thừa nhận bản thu âm lần này, thừa nhận thành phẩm sau cùng của ‘Chu kỳ’.
Tối hôm đó, Sở Ngôn tự nhiên muốn mời Lưu lão đi ăn cơm.
Trên bàn cơm, ông cụ này ban đầu còn rất nghiêm túc, thế nhưng sau khi uống vài ngụm rựu vang đỏ rồi, chỉ một thoáng Lưu lão liền say. Mãi đến khi Chu Hòa Huy muốn tiễn Lưu lão về nhà, ông vẫn còn kéo góc áo Sở Ngôn, mắng: “Tên khốn kiếp Hàn Nhẫm Văn kia! Quay phim điện ảnh cái phân chó gì! Mỗi lần đều gạt nước mắt của ta! Ta và hắn còn chưa xong đâu! Hắn là một thằng già lưu manh…”
Mọi người đừng hỏi hình tượng nghiêm túc quy phạm, trang nghiêm túc mục của Lưu lão ở đâu? Đã sớm bay đến xa vời không thể nhìn thấy nữa có được không!
Trước khi rời đi, Lưu lão thật ra có tỉnh hơn một chút, vẫn gắt gao kéo góc áo của Sở Ngôn, thanh âm hàm hồ nói: “Thằng bé này giỏi, diễn kịch tốt, ca hát cũng không tệ. Bác thấy cậu rất tốt, Sở Ngôn, có muốn học hát với bác không?”
Sở Ngôn: “…”
Loại giọng điệu ‘Thiếu niên, mau đến cùng ta học cách cứu vớt thế giới’ này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
Sở Ngôn cười gượng hai tiếng, nghiêm túc nói: “Lưu lão, cháu chủ yếu vẫn là muốn đóng phim.”
Cơn say của Lưu lão trong nháy mắt lại nổi lên, cơ bản không để ý tới Sở Ngôn, lại bắt đầu chửi bới Hàn lão.
Tối hôm đó, Chu Hòa Huy phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể đưa Lưu lão về nhà, ngày hôm sau anh còn trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Sở Ngôn: “Sáng nay anh mới hỏi người quen, hóa ra Lưu lão tửu lượng không tốt lại thích say rồi làm bậy, bất quá sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ, còn nói người khác bôi nhọ mình.”
Sở Ngôn bất đắc dĩ chỉ có thể lắc đầu.
Thu ca khúc xong, Hàn Tiếu lại nhờ Chu Hòa Huy gửi bản gốc qua Anh cho mình xử lý hậu kỳ, mà phía Sở Ngôn lại bắt đầu thu MV.
Chu Hòa Huy đã bàn xong với Hàn lão, MV của ‘Chu kỳ’ sẽ sử dụng rất nhiều màn ảnh trong 《Tinh quang 》, Sở Ngôn chỉ cần thu một ít hình ảnh quá độ là được.
Quay MV đối với Sở Ngôn mà nói đơn giản là chuyện nhỏ dễ làm, không quá một ngày y đã hoàn thành hết những cảnh quay cần dùng. Lại kết hợp với tốc độ xử lý hậu kỳ của Hàn Tiếu, đoán chừng qua sáu bảy ngày nữa đã có thể thống nhất phát hành trên toàn quốc.
Bất quá trong thời gian này Sở Ngôn cũng không được nghỉngơi hoàn toàn, chuyện làm đại diện Chu Hòa Huy còn đang cân nhắc, vẫn chưa tìm được nhãn hàng thích hợp, thế nhưng lại có một bộ phim mới đến tìm Sở Ngôn.
Khiến người ta kinh ngạc chính là, vai diễn bộ phim này mời Sở Ngôn không phải nam chính cũng không phải nam 2, thậm chí nam 3 cũng không nhất định có thể xác định, thế nhưng đoàn phim lại rất tự tin tìm tới nghệ sỹ tuyến đầu đang rất hot hiện tại, hy vọng Sở Ngôn có thể làm khách mời hữu nghị xuất hiện một chút.
Nguyên nhân không ngoài, đoàn phim kia chính là 《 Ba kẻ lừa đảo 》
Ca khúc ông viết chính là phù hợp cho mọi người, ngay cả loại đồ cổ như Sở Ngôn cũng hay nghe ca khúc của ông. Ngay khi nghe nói ‘Chu kỳ’ cũng có sự chỉ đạo của Lưu lão, trong lòng Sở Ngôn là có chút sửng sốt, sau đó càng là chuẩn bị đầy đủ tư thế chào đón quân địch.
Mỗi nhạc sỹ đều sẽ xem ca khúc mình viết ra như con cái mà yêu thương, cho dù Lưu lão không tham gia toàn bộ quá trình soạn nhạc và chế tác ‘Chu kỳ’, thế nhưng vị lão nhân này khẳng định cũng sẽ xem ‘Chu kỳ’ như bảo bối của mình, vì vậy quá trình ghi âm hôm nay chỉ sợ cũng sẽ giống như Lưu lão đã nói, phi thường không dễ.
Bất quá cho dù nói như vậy, thế nhưng khi Sở Ngôn bước vào trong phòng thu chính, mở miệng hát ra âm giai đầu tiên Lưu lão liền có chút sửng sờ. Đợi khi Sở Ngôn hát qua một lần, Lưu lão trầm tư một lát, nói: “Cũng không tệ lắm, lúc vừa vào điệp khúc phải hát rõ chữ hơn chút nữa, còn đoạn cuối điệp khúc thanh điệu kéo có hơi dài, phải chú ý.”
Trong phòng thu ánh sáng dìu dịu, Sở Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu ghi âm lần hai.
Tiếng hát du dương trong trẻo chậm rãi tràn ra, thanh âm của Sở Ngôn vừa có cảm giác thanh nhuận của thiếu niên lại không mất một tia ôn nhu yên lặng của thanh niên. Chất giọng của cậu thực sự không tệ, trên phương diện lấy hơi cắn chữ cũng nắm rất vững, nếu để Hàn Tiếu tới nghe đoạn ghi âm thứ hai này sợ rằng cũng phải cho đến tám, chín điểm —— bởi vì thực sự rất tốt.
Lưu lão nếu đã đáp ứng học trò của mình giúp Sở Ngôn thu âm ca khúc, như vậy ông hiển nhiên cũng chuẩn bị chu toàn. Trước khi đến, Lưu lão còn cố ý đến rạp phim xem qua 《Tinh quang 》.
Trong việc này còn có một chút lý thú, Lưu lão là thầy của Hàn Tiếu, quan hệ với Hàn lão lại phi thường ‘ác liệt’, hai người bình thường đều sẽ nói móc lẫn nhau, thế nhưng trên thực tế lại xem đối phương như bạn bè tốt. Vậy nên mỗi lần phim điện ảnh của Hàn lão công chiếu, Lưu lão đều sẽ chần chần chừ chừ đợi đến ngày cuối cùng mới ra rạp xem phim, mỗi lần xem xong đều sẽ giả vờ bình tĩnh, phun ra một câu “Phim gì mà khó xem quá mức, buồn chán!”.
Ngày hôm trước, lúc Lưu lão đi xem 《Tinh quang 》 cũng không có chút phòng bị nào, ông cho rằng bộ phim này cũng giống như những phim trước của Hàn lão, đề cập đến triết lý nhân sinh hoặc tự thuật triết học sinh mệnh gì đó.
Vậy nên, Lưu lão không có chút đề phòng nào đã bị làm cho bẽ mặt!
Sau khi Lưu lão hai mắt đẫm lệ lưng tròng rời khỏi rạp phim còn giận đến mức trực tiếp cầm máy liên lạc lên gọi cho Hàn lão, mạnh mẽ lên án đối phương cư nhiên quay một bộ phim như vậy! Nếu chỉ là một bộ phim ngược tâm đơn thuần thì cũng thôi đi, còn cố tình đem cái gì hoàn mỹ và không hoàn mỹ ra đối lập, thực sự là khiến ông giận đến phát điên.
Nói tóm lại Lưu lão đối với ‘Chu kỳ’ cũng là phi thường để ý, tối hôm qua còn cân nhắc qua rất nhiều lần. Dựa theo cách nhìn của ông, tuy rằng bản thu âm của Sở Ngôn dùng trong phim trên mặt tình cảm có thể cho tám điểm, thế nhưng trên phương diện kỹ xảo lại gặp vấn đề khá lớn, tối đa cũng chỉ được bảy điêm, vậy nên phải uốn nắn cho tốt.
Mà hiện tại, sau khi nghe Sở Ngôn hát, Lưu lão lại nhịn không được thả lỏng thân thể.
Bất luận là đoạn lời hát an tĩnh tự thuật mở đầu hay bộ phận điệp khúc thủ thỉ nhu hòa, kỹ thuật xử lý của thiếu niên đối với bài hát này đại khái có thể đạt đến 8.5 điểm. Thậm chí trên phương diện tình cảm, sau khi rời khỏi hình ảnh của bộ phim Lưu lão mới phát hiện, trên mặt khắc họa tình cảm này Sở Ngôn cũng không kém hơn phần kỹ xảo.
Có thể tiến bộ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể thấy thiếu niên này hẳn đã âm thầm luyện tập qua.
Trong phòng thu yên tĩnh vắng vẻ, chỉ có tiếng hát ôn nhu của Sở Ngôn vang vong. Chu Hòa Huy ở bên cạnh cẩn thận đánh giá biểu tình của Lưu Triêu Minh, chỉ thấy vị lão tiền bối này bắt đầu còn giữ thần tình nghiêm túc, sau đó càng lúc càng nhu hoà, thậm chí chờ Sở Ngôn hát lại đến lần thứ tư ông còn gật đầu tán thưởng.
Chu Hòa Huy suy tư một chút, gọi trợ lý rót một ly nước tới, thừa dịp Sở Ngôn đang nghỉ ngơi điều chỉnh thì mỉm cười đưa qua: “Lưu lão, lần này thực sự làm phiền bác rồi, trên phương diện này Tiểu Ngôn vẫn là người mới, xin bác rộng lòng một chút.”
Lưu lão nghe vậy cũng sửng sốt, theo bản năng nhắc lại: “Tay mới?”
Chu Hòa Huy giống như không phát hiện sự khác thường của ông, gật đầu nói: “Đúng vậy, ‘Chu kỳ’ là bài hát đầu tiên Sở Ngôn thể hiện, có thể mời bác đến giúp đỡ thu âm thực sự là quá vinh dự. Nếu bác có chỗ nào không hài lòng cứ việc nói thẳng, Tiểu Ngôn cũng đã nói với cháu, cậu ấy rất hy vọng có thể thu ‘Chu kỳ’ một cách hoàn mỹ.”
Lưu lão thấp giọng kinh hô: “Cậu nói đây là bài hát đầu tiên Sở Ngôn thể hiện?!”
Chu Hòa Huy ngẩn ngơ nói: “Dạ… đúng vậy.”
Lưu lão mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn Sở Ngôn đang trong phòng thu. Chỉ thấy cách một lớp tường thủy tinh, thiếu niên tuấn tú nọ nhẹ nhàng gật đầu làm ra một thủ thế, tuy rằng chưa nghỉ ngơi được mấy phút cậu đã phi thường chuyên nghiệp bắt đầu ghi âm lần thứ năm.
Sở Ngôn là một diễn viên, tuy rằng gần đây rất nổi tiếng thế nhưng Lưu lão cũng không biết đến quá nhiều. Mà hiện tại đột nhiên có người nói với ông, người bạn trẻ hát đến rất không tệ này từ đầu đến đuôi đều là người mới! Cho dù Sở Ngôn đã trải qua sự huấn luyện chuyện môn của Hàn Tiếu cũng đủ khiến Lưu lão kinh ngạc không thôi.
Việc này nói rõ, Sở Ngôn vô cùng có thiên phú trên phương diện âm nhạc.
Bằng không y cũng không thể dùng một bài hát mà tiến bộ nhanh như vậy trong thời gian cực ngắn, càng không thể đem tình cảm giấu dưới từng note nhạc hoàn mỹ thể hiện ra.
Quá trình ghi âm hôm nay kết thúc nhanh hơn tưởng tượng của Sở Ngôn khá nhiều, từ sáng liên tục thu đến chạng vạng, mỗi lần Lưu lão đều sẽ giảng giải vài vấn đề nhỏ cần khắc phục cho cậu, bao gồm cả việc nhắc nhở ở chỗ nào nên dùng loại cảm giác nào để nhả chữ mới có thể càng phát huy được cảm tình bên trong văn tự, khiến Sở Ngôn đạt được ích lợi không nhỏ.
Lưu lão hy vọng Sở Ngôn có thể tuần tự tiến bộ, cũng cho cậu một khoảng thời gian giảm xóc để chậm rãi hấp thu, mà thành quả cuối cùngcủa Sở Ngôn lại khiến Lưu lão vô cùng kinh diễm. Sau khi mặt trời chiều chậm rãi lặn xuống, những ánh nắng ấm áp cuối cùng chiếu xạ đến phòng thu này trong tòa nhà Thiên Thịnh, đem từng lớp ánh vàng nhuộm đẫm lên mái tóc của thiếu niên, rọi ra một chút hào quang nhàn nhạt của ngọc lưu ly…
Sở Ngôn khẽ khép đôi mắt, chăm chú thành kính ca hát.
Mỗi một âm sắc vang lên đều mượt mà như nước chảy, mỗi một từ ngữ được nhả ra lại giống như áng mây tiêu thất phía chân trời, thanh âm của y phi thường bình tĩnh, tâm tình của y phi thường nhu hòa, không có quá nhiều bi thống cũng không có quá nhiều vui sướng. Y chỉ là đang an tĩnh trần thuật, cho dù đến câu hát cuối cùng ‘Mười sáu năm, đến chết không thôi’ kia cũng chỉ có vô hạn ôn nhu và ấm áp.
Đây chính là thể ngộ của Lưu lão đối với ‘Chu kỳ’, có thể có chút bất đồng với Hàn Tiếu, thế nhưng tuyệt đối có thể làm hầu hết mọi người vì vậy động dung.
‘Chu kỳ’ của Lưu lão không có căm hận, không có oán hận, chỉ có sự cảm kích đối với vạn vật trên thế giới, thậm chí đối với cái người từ bỏ chính mình, khiến mình phải giả ngây ngô mười sáu năm kia cũng là tràn ngập cảm kích.
Chỉ có linh hồn thuần chân nhất, sạch sẽ nhất mới có thể vô tư cảm kích như vậy.
Mà sự cảm kích đó đã khiến trợ lý trẻ liên tục lau nước mắt, cũng khiến đôi mắt Chu Hòa Huy có chút ửng đỏ, khiến Lưu Triêu Minh vẫn luôn nghiêm túc mím môi ngăn lệ, càng khiến Sở Ngôn đang ngồi trong phòng thu, khi lặp lại câu hát cuối cùng ‘Đến chết không thôi’ nhẹ nhàng chớp mắt, một giọt lệ không tiếng động rơi xuống.
Tô Ngọc Quang không oán hận, không khó chịu, thế nhưng Sở Ngôn lại vì người này mà đau lòng, vậy nên y mới rơi lệ.
Theo giọt nước mắt này hạ xuống, một tràng tiếng vỗ tay vang lên giữa phòng thu tĩnh mịch, Lưu lão vẫn luôn hà khắc tặng cho Sở Ngôn một tràng vỗ tay, việc này cũng đại biểu ông rốt cục thừa nhận bản thu âm lần này, thừa nhận thành phẩm sau cùng của ‘Chu kỳ’.
Tối hôm đó, Sở Ngôn tự nhiên muốn mời Lưu lão đi ăn cơm.
Trên bàn cơm, ông cụ này ban đầu còn rất nghiêm túc, thế nhưng sau khi uống vài ngụm rựu vang đỏ rồi, chỉ một thoáng Lưu lão liền say. Mãi đến khi Chu Hòa Huy muốn tiễn Lưu lão về nhà, ông vẫn còn kéo góc áo Sở Ngôn, mắng: “Tên khốn kiếp Hàn Nhẫm Văn kia! Quay phim điện ảnh cái phân chó gì! Mỗi lần đều gạt nước mắt của ta! Ta và hắn còn chưa xong đâu! Hắn là một thằng già lưu manh…”
Mọi người đừng hỏi hình tượng nghiêm túc quy phạm, trang nghiêm túc mục của Lưu lão ở đâu? Đã sớm bay đến xa vời không thể nhìn thấy nữa có được không!
Trước khi rời đi, Lưu lão thật ra có tỉnh hơn một chút, vẫn gắt gao kéo góc áo của Sở Ngôn, thanh âm hàm hồ nói: “Thằng bé này giỏi, diễn kịch tốt, ca hát cũng không tệ. Bác thấy cậu rất tốt, Sở Ngôn, có muốn học hát với bác không?”
Sở Ngôn: “…”
Loại giọng điệu ‘Thiếu niên, mau đến cùng ta học cách cứu vớt thế giới’ này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
Sở Ngôn cười gượng hai tiếng, nghiêm túc nói: “Lưu lão, cháu chủ yếu vẫn là muốn đóng phim.”
Cơn say của Lưu lão trong nháy mắt lại nổi lên, cơ bản không để ý tới Sở Ngôn, lại bắt đầu chửi bới Hàn lão.
Tối hôm đó, Chu Hòa Huy phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể đưa Lưu lão về nhà, ngày hôm sau anh còn trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Sở Ngôn: “Sáng nay anh mới hỏi người quen, hóa ra Lưu lão tửu lượng không tốt lại thích say rồi làm bậy, bất quá sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ, còn nói người khác bôi nhọ mình.”
Sở Ngôn bất đắc dĩ chỉ có thể lắc đầu.
Thu ca khúc xong, Hàn Tiếu lại nhờ Chu Hòa Huy gửi bản gốc qua Anh cho mình xử lý hậu kỳ, mà phía Sở Ngôn lại bắt đầu thu MV.
Chu Hòa Huy đã bàn xong với Hàn lão, MV của ‘Chu kỳ’ sẽ sử dụng rất nhiều màn ảnh trong 《Tinh quang 》, Sở Ngôn chỉ cần thu một ít hình ảnh quá độ là được.
Quay MV đối với Sở Ngôn mà nói đơn giản là chuyện nhỏ dễ làm, không quá một ngày y đã hoàn thành hết những cảnh quay cần dùng. Lại kết hợp với tốc độ xử lý hậu kỳ của Hàn Tiếu, đoán chừng qua sáu bảy ngày nữa đã có thể thống nhất phát hành trên toàn quốc.
Bất quá trong thời gian này Sở Ngôn cũng không được nghỉngơi hoàn toàn, chuyện làm đại diện Chu Hòa Huy còn đang cân nhắc, vẫn chưa tìm được nhãn hàng thích hợp, thế nhưng lại có một bộ phim mới đến tìm Sở Ngôn.
Khiến người ta kinh ngạc chính là, vai diễn bộ phim này mời Sở Ngôn không phải nam chính cũng không phải nam 2, thậm chí nam 3 cũng không nhất định có thể xác định, thế nhưng đoàn phim lại rất tự tin tìm tới nghệ sỹ tuyến đầu đang rất hot hiện tại, hy vọng Sở Ngôn có thể làm khách mời hữu nghị xuất hiện một chút.
Nguyên nhân không ngoài, đoàn phim kia chính là 《 Ba kẻ lừa đảo 》
Bình luận truyện