Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 13



Mặc dù đây chỉ là một bộ phim chiếu mạng, bất quá ở thời đại này, trình độ chế tác phim chiếu mạng cũng vô cùng cao, tuyệt đối không kém hơn phim truyền hình một ngàn năm trước. Đặc biệt là bộ phim nổi tiếng nhất hiện nay như 《 Khi Thiên Tam Phiến 》, bất kể là đội ngũ diễn viên hạng nhất hay việc bao xuống một phần ba cái ảnh thị tinh cầu, đều đủ để khiến người ta cảm nhận được cái thực lực cường đại của đoàn phim này.

Ngày hôm sau tiến vào đoàn phim, Sở Ngôn chính thức quay phim.

Bên trong nguyên tác, tổng cộng có chỉ năm nhân vật trọng yếu, ba diễn viên đã cố định khẳng định sẽ không thay đổi, Sở Ngôn đóng vai Tần Mô Nghiên cùng một diễn viên có thâm niên khác đóng vai vị tổng giám đốc, chính là hai nhân vật chính còn lại.

Trong năm người, danh tiếng của Sở Ngôn là thấp nhất. Diễn viên đóng vai nam chính đã tiến vào phạm vi ngôi sao màn bạc, ngoài ra, hai cái ngôi sao điện ảnh khác cũng đều thuộc trường phái thực lực trong top những ngôi sao hạng hai nổi tiếng hiện nay, liền ngay đến cả khách mời đóng vai vị tổng giám đốc kia cũng là diễn viên có thâm niên, một thân già dặn kinh nghiệm, cho nên thời điểm Sở Ngôn vừa mới tiến vào đoàn phim, người đóng vai nam thứ La Tư Hạo đối với “Kẻ vừa mới vào đoàn kịch liền được đóng đại nhân vật” vô cùng bất mãn.

“Lăng ca, cái tên Sở Ngôn kia rút cuộc làm sao tiến vào đoàn phim a? Một điểm danh tiếng cũng không có, lẽ nào là dựa vào bối cảnh của Thiên Thịnh?” Sau khi hóa trang xong, La Tư Hạo không nhịn được đi về phía nam ngôi sao điện ảnh Lăng Kỳ oán giận nói.

Bộ phim chiếu mạng《 Khi Thiên Tam Phiến 》này đã liên tục phát hành ba năm, mấy ngôi sao cố định trong đoàn phim từ lâu đã trở thành bạn tốt, nghiễm nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ thân thiết trò chuyện cùng nhau. Vào giờ phút này bọn họ mới chỉ thấy được diện mạo xinh đẹp, tinh xảo của Sở Ngôn, cũng cố tình lên mạng tìm kiếm các tư liệu về cậu, thời điểm xem xong đoạn video được gọi là Vampire trước kia, bọn họ thực sự là vô lực muốn ói.

—— Diễn kỹ tệ như vậy, nếu không phải nhờ diện mạo của cậu ta lớn lên đẹp mắt, còn muốn diễn Vampire cái quái gì?

Quả thật chính là ma quỷ a!

Đối với chuyện này, Lăng Kỳ cũng có chút ý tứ muốn gây khó dễ: “Lưu đạo yêu cầu rất cao, này khẳng định Sở Ngôn cũng phải có chút diễn kỹ đi?”

Nghe vậy, La Tư Hạo dù sao vẫn còn là người trẻ tuổi, y hừ nhẹ một cái, quay đầu nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa đang chuẩn bị chụp hình, nói: “Cậu ta hóa trang xác thực rất tốt, bất quá em cảm thấy diễn kỹ của cậu ta rất không ổn, xem xong đoạn video Vampire vừa nãy, em dám đánh cược, cậu ta tuyệt đối không biết diễn kịch!”

Lúc này, nữ chính Tống Xảo vừa vặn đi qua, vừa nghe thấy những lời này, cô liền cười hỏi một câu: “A, Tiểu La lại muốn đánh cược à? Nói một chút coi, lần này cậu muốn đánh cược cái gì? Chị nhớ năm ngoái cậu đánh cược thua còn chưa có đem bộ đàm của mình ăn đâu, nói không chừng lần này cũng phải ăn bộ đàm đấy?”

La Tư Hạo ngẩng đầu lên nói: “Không phải là ăn bộ đàm mà, đến! Lần này, chúng ta sẽ đánh cược ăn bộ đàm!”

Câu nói này vừa nói ra, bên kia, máy quay khai máy.Mặc dù Lưu Chinh đối với Sở Ngôn hóa trang phi thường hài lòng, bất quá cũng không lớn hơn kỹ năng diễn xuất của thiếu niên này, bởi vì cảnh quay đầu tiên của Sở Ngôn khi tiến vào đoàn phim chính là phân cảnh độc diễn. Tần Mộ Nghiên quyến rũ, xinh đẹp, tay cầm một ly rượu ngồi ở bên cạnh quầy bar, nhẹ nhàng lắc đều, cô đang đợi vai nam chính đến.

Mà ở bên trong trường quay phim, sau khi đạo diễn hô một tiếng “Bắt đầu”, chỉ thấy Sở Ngôn bỗng nhiên nâng mắt, cả người trong nháy mắt liền tiến vào một loại trạng thái nào đó.

Thân thể của cậu giữ một tư thể bán ngồi, cánh tay trái hơi dựa vào quầy bar, theo động tác giơ tay này một đoạn tay áo chậm rãi tuột xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, đẹp đẽ. Làn da nhẵn nhụi, trắng nõn ở dưới ánh đèn quán bar lờ mờ giống như bạch ngọc chói mắt, bàn tay thon dài khẽ nâng lên, nhẹ nhàng chống dưới cằm.

Tay kia bày ra một loại tư thế thoạt nhìn giống như tùy ý, thế nhưng lại vừa vặn rủ xuống mấy phần, tựa như một nụ hoa lan xinh đẹp chuẩn bị nở rộ.

Ngọn đèn trong quán bar đầy đủ màu sắc, một nữ thần xinh đẹp, quyến rũ cứ an tĩnh như vậy ngồi ở một góc quầy bar, cô rất trầm mặc, thế nhưng tầm mắt toàn trường từ lâu đã sớm tập trung hết trên người của cô, Tần Mộ Nghiên khẽ nheo mắt, nhẹ nhàng nở một nụ cười mê đảo toàn bộ cánh đàn ông, mà thời điểm cô ngẩng đầu nhìn về một hướng khác, bỗng nhiên hết thảy đều thay đổi.

Khóe môi Sở Ngôn hơi nhếch lên, một độ cong rất nhỏ lại làm cho cả khuôn mặt đều có điểm nhu hòa. Ngũ quan diễm lệ, lóa mắt ở dưới ánh đèn quán bar lại khoác lên một tia tươi đẹp, mê người, cậu trầm thấp cười một tiếng, không tiếng động khẽ mở miệng, môi đỏ mở ra rồi đóng lại, khẩu hình bên trong là: “Anh đã đến rồi!”

Đến đây, một cảnh quay kết thúc!

Không có lấy một lần NG, thời điểm kết thúc cảnh quay này, Lưu đạo trong nháy mắt cũng hơi sửng sốt, may mắn là y đúng lúc đó lại kịp phản ứng lại, hô một tiếng “Cut”, bằng không nhất định sẽ bị người ta chế giễu. Mà khi một tiếng “Cut” này vang lên, Sở Ngôn cũng lập tức thoát vai.

Thiếu niên mặt mày tuấn tú, ngũ quan mỹ lệ cùng với nữ thần gợi cảm vừa nãy không có bất kỳ khác biệt gì, bất quá không biết có phải do cố ý hay không, Sở Ngôn lúc này lại cố biểu hiện ra một mặt đàn ông của chính mình, đề bất kỳ người nào thấy cậu cũng sẽ không hiểu lầm cậu thành một nữ nhân, cũng tránh khỏi không ít những tình huống khó xử.

Thấy thế, một số nhân viên trong đoàn phim, thậm chí còn có một ít các nam đồng nghiệp đứng vây xem xung quanh, trong lòng có chút ngứa ngáy, liền lúng túng rời ánh tầm mắt đi nơi khác.

Sau khi coi lại cảnh quay này một lần, Lưu đạo đi đến trường quay phim, hướng thiếu niên xinh đẹp kia mà nói rằng: “Một cảnh quay vừa nãy thực sự quá tuyệt vời! Sở Ngôn, cậu hãy cứ lấy loại cảm hứng giống như vừa nãy tiếp tục quay phim, lát nữa chúng ta còn một phân cảnh phối diễn cùng nam chính, cậu có ý kiến gì không?”

Nghe vậy, Sở Ngôn khẽ nhướn mày, hỏi: “Lưu đạo, ngài không phải mới vừa nói hi vọng tôi có thể độc diễn nhiều hơn một chút để có thể cảm thụ được hết trạng thái cảm xúc của nhân vật Tần Mộ Nghiên sao?”Lưu đạo vung vung cánh tay: “Ôi chao, ai, ôi còn nói cái này để làm gì, chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa, hiện tại liền bất đầu quay phim đi.”

Nghe lời này, Sở Ngôn cười loan con mắt, ngước nhìn nhìn về phía mấy người Lăng Kỳ cách đó không xa. Lăng Kỳ tính tình bình thường, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn lén lút nhìn về phía Sở Ngôn, bất quá loại hành vi lén nhìn này lại bị người trong cuộc phát hiện được, Lăng Kỳ phi thường tự nhiên gật đầu một cái, xem như là chào hỏi.

Mà ở bên cạnh Lăng Kỳ, diễn viên vai nam thứ La Tư Hạo hai gò má đã sớm đỏ bừng.

Tống Xảo cười híp mắt nói: “Quả thực là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở bờ cát a! Không nghĩ tới cậu trai người mới này lại có thể đem nữ nhân vật diễn tốt đến như vậy, tôi hiện tại liền có cảm giác chính mình cũng không đẹp bằng cậu ta a.”

Dừng một chút, Tống Xảo nhìn về phía La Tư Hạo, “Tiểu La, bộ đàm a bộ đàm, cậu còn nhớ chiếc bộ đàm ven hồ Đại Minh năm đó không, bạn học Tiểu La thân mến?”

Có điều khiến Tống Xảo tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi chính là, thời điểm sau khi câu nói này của cô phát ra, La Tư Hạo không tỏ ra một chút buồn bực, khó chịu nào, lại càng không có chút gì gọi là tức giận, trái lại hai mắt y long lanh mà nhìn về phía thiếu niên đứng bên trong trường quay phim kia, nét mặt e thẹn... Ôi chao, ôi chao?! Cư nhiên lại đỏ bừng!

“Tần Mộ Nghiên chính là mẫu hình em thích a...”

La Tư Hạo nhỏ giọng nói một câu khiến Lăng Kỳ cùng Tống Xảo đều không nghe rõ, chờ đến thời điểm bọn họ hỏi lại một lần nữa, chỉ thấy La Tư Hạo bỗng nhiên nắm chặt hai tay, kích động nói rằng: “Thật là đẹp! Thật là đẹp! Thật là đẹp! Làm sao có thể gợi cảm như thế?! Đây cũng quá đẹp rồi đi! Lăng ca, Tống tỷ, em thích nhất chính là hình mẫu của Sở Ngôn, này cũng quá xinh đẹp rồi!! Vừa nãy hai người có nhìn thấy nét cười của cậu ấy không? Tim gan đều bị cào đến a a! Thực sự là quá tuyệt vời!”

Tống Xảo khóe miệng hơi co rút, mà Lăng Kỳ lại cười khan một tiếng rồi nói: “Tiểu La, này đều là diễn xuất...”

“Không được, em không nói chuyện với hai người nữa, Sở Ngôn mới đến đoàn phim, em đi xem cậu ấy có cần giúp đỡ gì hay không. Hai người thực quá không nhiệt tình, làm sao có thể không giúp đỡ người mới đến đoàn phim đây, em sẽ đi ngay bây giờ!” ( Thua =)))

Cậu này còn chưa nói xong, La Tư Hạo một mặt e thẹn liền giống như một chiếc tên lửa, chạy vọt ra ngoài

Mà ở phía sau y, Lăng Kỳ vẻ mặt không biểu tình, Tống Xảo thở dài mắng một tiếng: “Tiểu La quá ba phải, chính là ba người chúng ta đã làm bạn tốt nhiều năm liền không để ý đến loại chuyện nhỏ này đi, bất quá nếu đổi lại là người khác chắc chắn đã hận cậu ta đến nghiến răng nghiến lợi rồi!”

La Tự Hạo chạy đã xa tự nhiên sẽ không nghe được Tống Xảo oán giận, y chỉ là hưng phấn nhất thời mà chạy vào trường quay phim, đến đứng trước mặt Sở Ngôn, thế nhưng thời điểm thiếu niên này hơi ngước mắt, khẽ cười hỏi y “La ca, có chuyện gì không?”, y cư nhiên...Luống cuống a!

Không sai, chính là luống cuống!!

Một điểm mặt mũi cũng không còn a!!!

Toàn bộ vẻ mặt xấu hổ đều được thu vào trong mắt Sở Ngôn, y yên lặng suy nghĩ một hồi liền tính đến một khả năng, bất quá y lại cảm thấy như vậy bản thân sẽ bị coi là kẻ nhiều chuyện, quá mức mất mặt.

Hôm qua đã chào hỏi, cho nên Sở Ngôn cũng không lại tự giới thiệu mình, thế nhưng thấy La Tư Hạo một bộ dáng thấp thỏm, do dự đứng trước mặt mình một phút, khóe môi Sở Ngôn khẽ câu lên, hỏi: “La ca,cảnh quay tiếp theo tôi cùng Lăng ca đối diễn, anh đây là có ý muốn chỉ điểm cho tôi sao?”

Nửa câu đầu ý tứ là: Tôi muốn đóng phim, không rảnh tiếp anh.

Nửa câu sau ý tứ là: Anh có chuyện gì thì nói nhanh lên đi.

Sở Ngôn tự nhận là bản thân mình đã vô cùng nghiêm túc nói chuyện, đến một điểm ý tứ đùa giỡn cũng không có, thế nhưng cậu lại không có nghĩ đến, cậu giờ phút này vẫn đang hóa trang là Tần Mộ Nghiên, một dáng cười xinh đẹp vừa hiện ra kia liền khiến cho tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, mới biết yêu nào đó tim đập như sấm.

Đại khái là nụ cười này quá có tính khích lệ, sau khi La Tư Hạo đỏ mặt, bỗng nhiên kéo tay Sở Ngôn lại, trong ánh mắt kinh ngạc của những người đứng phía sau, từng chữ từng chữ, trịnh trọng, nghiêm túc nói rằng: “Sở Ngôn, chúng ta là bạn đi!”

Sở Ngôn: “...”

Excuse me?!

***

Thủ Đô Tinh, biệt thự Hạ Gia.

Thủ đô tinh Hoa Hạ Quốc, tấc đất tấc vàng, cơ hồ không có bất cứ tòa nhà nào cao dưới hai mươi tầng. Bất quá ai cũng không nghĩ tới, ngay ở trong tinh cầu này... Một phong cảnh đẹp tựa tranh vẽ, nhưng lại có không ít trạch viện kiến trúc một tầng.

Tất cả trang trí ở đây đều mang phong cách phục cổ, loại nhà thuộc một nghìn năm trước này, hiện tại mọi người chỉ có thể nhìn thấy qua những bộ phim cổ trang, bất quá so với những viện trạch này thì những ngôi nhà được sử dụng để đóng phim kia thực sự vô cùng rẻ mạt.

Tốt nhất là gỗ Lim, cao cấp nhất là gỗ Lê.

Tài nguyên thực vật ở thế giới này vô cùng quý giá, toàn bộ tinh hệ có rất nhiều người đến giấy cũng chẳng mua nổi, thế nhưng mảnh trạch viện này lại vô cùng khoa trương mà sử dụng phần lớn đều là kiến trúc gỗ, tựa như viên đá quý màu đen óng ánh được khảm giữa bức tranh thủy mặc.

Hạ Bách Thâm hiếm có dịp về nhà một chuyến, vừa vào đến cửa đã phải một lão giả mái tóc hoa râm nhưng tinh thần vô cùng minh mẫn.

Lão giả chống gậy, chắn ở trước cửa không cho Hạ Bách Thâm tiến lên một bước, thử bước qua vài lần, Hạ Bách Thâm liền buông tha cho trò chơi “Ta đi bên trái người đi bên trái, ta hướng bên phải người hướng bên phải” tẻ nhạt, ngược lại hơi cúi đầu, như có điều suy nghĩ mà nhìn vị lão giả này.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, lão giả thua trận, mắng lớn: “Tiểu tử thối! Vợ của cháu đâu? Cháu của ta đâu? Không có tôn tử cháu cũng đừng nghĩ muốn tiến vào nhà một bước!!”

Nghe vậy, Hạ Bách Thâm ý vị thâm trường mà “Nha” một tiếng, hỏi tiếp: “Nguyên lai cháu có vợ rồi a?”

Lão giả tức giận quát: “Ngươi là tên đàn ông không có trách nhiệm, cưới người ta rồi lại không muốn phụ trách, ngươi không xứng làm nam nhân Hạ gia ta!”

Ai ngờ câu này vừa nói ra, gương mặt tuấn mỹ của Hạ Bách Thâm dần dần mất đi ý cười, hắn nheo mắt, trầm mặc nhìn lão giả trước mặt, chầm chậm nói: “Tổ phụ, người kia là do người cưới. Nếu theo như lời người nói, “cưới” chính là ném cho cháu một tấm giấy hôn ước, than trời trách đất, mặt dày mày dạn bắt cháu ấn xuống thủ ấn (dấu tay, vân tay), như vậy, người cưới hắn, chính người nên phụ trách hắn mới phải, Hạ Bách Thâm cháu sẽ hết lòng quan tâm, giúp đỡ.”

Vừa dứt lời, Hạ Bách Thâm liền rời đi.

Mà ở phía sau hắn, Hạ lão tiên sinh cũng vạn vạn không nghĩ đến cháu mình sẽ thực sự tức giận, ông lo lắng nhìn theo bóng lưng Hạ Bách Thâm, vội vàng nói: “Cháu không thích hắn, ta biết! Thế nhưng huyết mạch Hạ gia đơn truyền đã mấy trăm năm, cháu hãy vì huyết mạch Hạ gia mà ngẫm nghĩ lại đi, A Thâm! Ta chỉ muốn có hai đứa cháu, hai đứa, trai hay gái đều được!”

Nghe nói như thế, bước chân Hạ Bách Thâm trong phút chốc hơi ngưng lại.

Một lát sau, thời điểm hắn quay đầu lại đã không còn một bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm như vừa nãy, trái lại môi mỏng khẽ câu, cười nói: “Tổ phụ, câu này ông nói sai rồi, cháu không phải không yêu thích hắn, mà là —— “

“Cháu căn bản chưa từng thấy hắn.”

Khí tràng nam nhân mạnh mẽ, ác liệt trong nháy mắt ở trên tảng đá màu xanh an tĩnh trên đường lan tràn trong không khí, mười mấy người hầu đang đứng thẳng tắp một bên chỉ hận không thể tìm được một cái động mà chui vào. Loại cảm giác bức bách này giống như lưỡi hái tử thần, nguy hiểm, đáng sợ, thẳng đến khi Hạ Bách Thâm lên xe bay rời đi, bọn họ mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Hạ lão tiên sinh ánh mắt sâu thẳm nhìn theo bóng dáng chiếc xe bay một lúc lâu mới cười híp mắt nói: “Sách, thật là có mấy phần phong độ giống ta lúc còn trẻ tuổi a!”

Lão quản gia đứng bên cạnh: “...”

Trọng yếu là gương mặt a lão gia, là ai vừa nãy bị thiếu gia nói đến chỉ biết câm nín? Còn có a, ngài lúc còn trẻ cũng không đẹp trai bằng thiếu gia...

Mà ở trong xe bay yên tĩnh, Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Hắn lãnh đạm nhấp môi, bắt đầu suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Chờ qua một lúc lâu, hắn mới quyết định gọi một cuộc điện thoại.

Hình ảnh trong bộ đàm giả lập, Lâm Đặc cung kính mà hồi đáp: “Hạ tiên sinh, hiện tại Sở Ngôn đang quay một bộ phim chiếu mang tên là 《 Khi Thiên Tam Phiến 》, đang ở tinh cầu truyền hình A – 32. Tháng sau 《 Huyết Chiến 》sẽ chính thức khởi chiếu, danh tiếng của cậu ta sẽ được nâng lên không ít, bất quá gần đây cậu ta cũng gặp một chút vấn đề nhỏ.”

Câu này vừa nói xong, Hạ Bách Thâm cũng không có phản ứng lại, hắn tự rót cho mình một ly Champagne[1] màu vàng nhạt, trong xe nhất thời thoang thoảng hương rượu. Thời điểm vị trợ lý còn đang suy nghĩ bản thân nhiều chuyện lại nghe thấy thanh âm trầm thấp, từ tính của nam nhân vang lên: “Vấn đề gì?”

Lâm Đặc nhanh chóng trả lời: “Mới sáng sớm hôm nay, có người nói Sở Ngôn mang theo vốn đầu tư mới có thể tiến vào đoàn phim, diễn kỹ trong video “Vampire” được quay trước kia thực sự quá kém, không thể diễn được nhân vật nam thứ của 《 Huyết Chiến 》...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện