Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt
Quyển 1 - Chương 30
Cửa hàng chính của Tô ký kinh qua sự kiện lần trước, cần ngừng kinh doanh một tuần. Tô Thần đánh tiếng với Đỗ Thăng, mỗi ngày đều ở lại bệnh viện chăm Tô Kiến Quân. Đỗ Thăng nghe được Lý Lượng dẫn người tới Tô ký gây sự, phản ứng đầu tiên là nhảy dựng lên định tìm Lý Lượng cho một trận, bị Tô Thần cản lại, báo cho biết Lý Lượng đã bị tạm giam.
“Tô Thần, thực không cần tôi hỗ trợ? Tôi bảo đảm thằng đó vào rồi đừng nghĩ đi ra!”
Tô Thần lắc đầu, tuy cậu hận Lý Lượng tới xương nhưng cũng không có ý định khiến hắn ngồi tù. Lần này đã nợ Sở Thiên Dương một món, nếu còn nhờ Đỗ Thăng giúp, khéo nửa đời sau cậu phải làm trâu làm ngựa cho hai người nầy mất.
“Không vấn đề gì, cậu đừng dính vào. Tòa án sẽ có phán quyết của họ!” Tô Thần thu xếp vài thứ, “Cuối tuần tôi cũng xin nghỉ, công ti có chuyện gì cậu trực tiếp gọi điện cho tôi. Bên trường học cũng nhờ cậu để ý giúp nhé.”
“Ừ, với tôi thì khách khí làm gì.”
Đỗ Thăng vỗ vỗ vai Tô Thần, cười nhìn cậu ra cửa. Suy nghĩ một chút, hắn nhấc điện thoại gọi cho một chú họ, chỉ nói một người bạn của hắn bị người ta ức hiếp, người nọ đã bị tạm giam, nhờ chú hỗ trợ “chiếu cố” một chút. Buông điện thoại, Đỗ Thăng hớn hở điền đơn hàng, phỏng chừng lúc này Lý Lượng đang trong đồn công an hưởng thụ đãi ngộ đặc thù khắc cốt ghi tâm đây.
Tô Thần ra khỏi công ti, về Tô ký một chuyến, lấy cháo đã ninh sẵn, báo với Lưu Hà một tiếng, phóng xe đạp tới bệnh viện.
“Anh Thần, anh đến rồi à?” Từ Quyên đang từ phòng bệnh đi ra, cầm cái phích đi lấy nước nóng, thấy Tô Thần cầm hộp giữ ấm đi tới liền vừa buông phích vừa giật lấy cái hộp, “Anh Thần, hôm nay lại làm món gì đấy? Thơm quá đi!”
Tô Thần cười, gõ gõ đầu Từ Quyên, “Nhóc con, này là làm cho cha anh mà.”
Từ Quyên bẹp miệng mếu máo, rồi lại cười cười, lần nào mà ông chủ chả để cho cô một phần chứ.
Tô Thần thấy cô như vậy thì biết ngay cô đang nghĩ gì, quay đầu, thấy Tô Kiến Quân tươi cười nhìn hai người bọn họ, ánh mắt có chút bất thường, trong lòng thoáng hoảng sợ. Cậu cố giữ thản nhiên giành cái hộp lại, “Không phải em định đi lấy nước nóng à? Đi đi, để cho em một phần là được chứ gì?”
“Vâng”
Từ Quyên hớn hở chạy đi, Tô Thần cầm hộp cháo bước vào phòng.
“Cha, hôm nay thấy tốt hơn chút nào không?”
“Tốt, vừa rồi bác sĩ tới khám, nói cha không việc gì, cuối tuần này có thể xuất viện rồi.”
“Thế ạ.” Tô Thần gật đầu, mở nắp hộp đồ ăn, mùi cháo thịt nạc tỏa ra khắp phòng, Tô Thần lại lấy ra vài món ăn đơn giản, đặt lên bàn bên cạnh giường Tô Kiến Quân, ông Trương ở giường bên vươn cổ sang bên này nhìn, trông như thể mấy đời rồi chưa được ăn ngon vậy.
“Thần tiểu tử, cho Trương đại gia cháu một chén đi, cha cháu thật là có phúc.” Nói xong còn chép chép miệng.
“Ha ha, con tôi mà lại.” Tô Kiến Quaan cười híp mắt, bảo Tô Thần múc cho lão Trương một chén, nhìn lão nghiến răng nghiến lợi. Ông Trương cũng có ba đứa con trai, đều rất hiếu thuận, lần này ông nằm viện, ba đứa con luân phiên tới chăm, ban đầu thấy cũng rất thỏa mãn đấy, nhưng từ lúc gặp Tô Thần thì bắt đầu đi bắt bẻ mấy đứa con, thấy thế nào cũng không hài lòng, khiến cho các con ông mỗi lần thấy Tô Thần đều ghen xanh cả mắt.
Việc này Tô Thần còn không biết nhưng Tô Kiến Quân và hai cô gái lại rất rõ rồi, thấy ông lão này đùa rất vui, thường xuyên đem chuyện này ra trêu ông ta. Mà ông ta lại yêu tay nghề của Tô Thần quá rồi, cho dù Tô Kiến Quân trêu chọc cái gì cũng nhận hết.
Ăn cháo xong rồi, ông Trương đưa chén cho Tô Thần, suy xét chút, nhả ra một câu khiến Tô Thần và Tô Kiến Quân đều nhảy dựng, “Bác nói a Thần tiểu tử, sao cháu không là một bé gái nhỉ? Nếu cháu là con gái, ba đứa nhà bác cho cháu chọn thoải mái.”
“Ba, ba lại nói linh tinh gì đấy?”
Hôm nay vừa vặn đến phiên con cả ông Trương là Trương Tấn Bình tới đưa cơm, đẩy cửa vào, thấy vẻ mặt cha con họ Tô đều không được tự nhiên, biết ngay ông cụ nhà mình lại bắn pháo miệng rồi.
“Ta nói bậy cái gì hử?” Ông Trương thấy con tới, bắt đầu chơi trò ăn vạ, “Ai bảo chúng mày mấy đứa đều gần ba mươi mà còn chưa đứa nào chịu dẫn vợ về cho ta xem?” Nói đến đây, chớp mắt, túm lấy con cả, “Anh cả à, chỗ con lưu học không phải công nhận hôn nhân đồng tính đấy hay sao, con dứt khoát lừa Thần tiểu tử ở giường bên về nhà, nhé? Nếu thành công, ta cho con một căn biệt thự thêm 50 vạn nữa.”
Mấy câu khiến mặt Trương Tấn Bình đỏ bừng.
Tô Thần cũng loáng thoáng nghe được, cảm thấy cả người không được tự nhiên, cái gì gọi là càng già càng giống trẻ , hôm nay được mở mang rồi nhé.
Cả đoàn người đang xấu hổ, chợt bên ngoài có tiếng tranh cãi, Tô Thần mơ hồ nghe ra giọng Từ Quyên, đẩy cửa ra, thấy Từ Quyên đang đứng chống nạnh chắn ở cửa, Lý Đạt Phát cầm một túi táo đứng ngoài, vẻ mặt ngượng ngùng bối rối.
“Chú Lý, sao chú lại tới đây?” Tô Thần vừa nói vừa kéo nhẹ Từ Quyên. Từ Quyên giật giật vài cái, nhìn vẻ mặt Tô Thần, đành không tình nguyện nhường đường.
“Thần tiểu tử, chú … chú …” Lý Đạt Phát lúng túng nói không nên lời, vừa rồi Từ Quyên chặn ông ở cửa mắng một chập, người chung quanh cũng nhìn ông chỉ trỏ bàn tán, khiến ông thẹn muốn tìm một kẽ hở mà chui vào tránh.
“Là người anh em Đạt Phát hả? Mau vào đi.”
Tô Kiến Quân nghe ra giọng Lý Đạt Phát liền gọi với ra. Ông Trương giường bên đã nghe Từ Quyên kể những chuyện gia đình Lý Đạt Phát làm, thấy ông vào, chỉ hừ mũi, bị Trương Tấn Bình giật nhẹ mấy cái, không hài lòng lườm con, dứt khoát nằm xuống trùm chăn, không thèm ừ hử, khiến cho Trương Tấn Bình đành gượng gạo cười cười.
“Kiến Quân, tôi xin lỗi cậu.”
Lý Đạt Phát nhìn thấy Tô Kiến Quân, viền mắt đỏ ửng. Cho tới nay, ông luôn nghĩ mình có lỗi với cha con Tô Kiến Quân, lúc vợ chồng bọn họ cùng đường, là cha con Tô Kiến Quân kéo họ dậy, vậy mà sau đó bọn họ lại đoạt mất cửa hàng Tô ký, Lý Lượng lại làm ra loại chuyện này, những lời ông muốn nói với Tô Kiến Quân, lúc này một chữ cũng không ra khỏi họng được.
Tô Thần đứng bên thấy Lý Đạt Phát khóc đến đau lòng, cũng cùng Tô Kiến Quân khuyên ông mấy câu. Đối với gia đình họ, hiện tại cậu không muốn dính dáng tới chút nào. Ý đồ chuyến thăm lần này của Lý Đạt Phát, cậu cũng đoán được chút ít, nhưng là tuyệt đối không thể giúp. Không nói cậu vốn không có năng lực này, cho dù có, cậu cũng sẽ không để Lý Lượng dễ chịu. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, Tô Thần tự nhận mình không phải người xấu nhưng cũng không phải thằng ngốc cái gì cũng vơ vào người. Nếu lần này dễ dàng tha cho Lý Lượng, vậy sau này cha con họ đừng mong có ngày lành.
Quả nhiên, Lý Đạt Phát mới nói mấy câu liền đã quanh co muốn nhờ Tô Thần giúp, Tô Kiến Quân nhìn con một chút, lắc đầu, “Đạt Phát, không phải cha con tôi bất nhân bất nghĩa, nhưng chuyện Lượng tử làm anh cũng biết, chúng tôi chỉ là dân đen, có thể nói được gì?”
“Nhưng Thần tiểu tử …”
“Đạt Phát, anh không phải người hồ đồ, chuyện này, tôi không muốn nhiều lời. Anh muốn oán, cứ oán tôi là được.”
Một câu này của Tô Kiến Quân chặn lại toàn bộ những cầu xin của Lý Đạt Phát, ông khổ sở mở miệng muốn nói, rốt cuộc chẳng nói lên lời.
Lý Đạt Phát đi rồi, Tô Thần thu thập bát đũa chuẩn bị quay về Tô ký. Đêm nay để Từ Quyên ở lại làm đầy tớ, ngày mai cậu còn phải lên lớp.
Ra đến cổng bệnh viện, thấy một chiếc Audi A6, Tô Thần trông quen mắt, nhìn vài lần. Lúc này, cửa xe mở, Sở Thiên Dương bước ra, cười cười chào hỏi với Tô Thần.
“Sở tổng? Ngài sao lại tới đây?”
“Ừm, tôi nghe Sheena nói đến chuyện của cậu, vẫn muốn tới thăm, ông chủ Tô bị thương không nặng chứ?”
“Cảm ơn ngài, cha tôi không có chuyện gì lớn, cuối tuần là có thể xuất viện.”
“À, vậy thì tốt rồi.” Sở Thiên Dương suy nghĩ một chút, lại mở miệng, “Cậu ăn tối chưa?”
“A? Chưa ạ.”
“Vừa khéo, tôi cũng vậy, thế nào? Cho tôi chút mặt mũi, cùng ăn một bữa nha?”
Tô Thần vừa định cự tuyệt, thấy Sở Thiên Dương khoanh tay đi tới trước mặt cậu, hạ thắt lưng, hơi thở hầu như phả thẳng vào mặt cậu, “Cậu đừng nói cậu còn có việc, lần trước đã lấy cớ này rồi. Sở Thiên Dương tôi hẹn người dùng cơm, chưa từng bị người ta cự tuyệt hai lần liên tiếp, tôi cũng không muốn từ cậu mở tiền lệ.” Nói xong, đứng thẳng dậy, cười cười, “Thế nào? Muốn cho tôi chút mặt mũi chứ?”
Nghe Sở Thiên Dương nói xong, Tô Thần hơi híp mắt,, người này, tột cùng là muốn gì đây?
——— —————————***——— ————————
*sờ cằm* có vẻ mọi người không thích Hoàng tử nhà mình lắm thì phải? Không hiểu bản dịch có bị làm sao không nữa, cá nhân mình rất thích A Đậu và tác phẩm đó.
“Tô Thần, thực không cần tôi hỗ trợ? Tôi bảo đảm thằng đó vào rồi đừng nghĩ đi ra!”
Tô Thần lắc đầu, tuy cậu hận Lý Lượng tới xương nhưng cũng không có ý định khiến hắn ngồi tù. Lần này đã nợ Sở Thiên Dương một món, nếu còn nhờ Đỗ Thăng giúp, khéo nửa đời sau cậu phải làm trâu làm ngựa cho hai người nầy mất.
“Không vấn đề gì, cậu đừng dính vào. Tòa án sẽ có phán quyết của họ!” Tô Thần thu xếp vài thứ, “Cuối tuần tôi cũng xin nghỉ, công ti có chuyện gì cậu trực tiếp gọi điện cho tôi. Bên trường học cũng nhờ cậu để ý giúp nhé.”
“Ừ, với tôi thì khách khí làm gì.”
Đỗ Thăng vỗ vỗ vai Tô Thần, cười nhìn cậu ra cửa. Suy nghĩ một chút, hắn nhấc điện thoại gọi cho một chú họ, chỉ nói một người bạn của hắn bị người ta ức hiếp, người nọ đã bị tạm giam, nhờ chú hỗ trợ “chiếu cố” một chút. Buông điện thoại, Đỗ Thăng hớn hở điền đơn hàng, phỏng chừng lúc này Lý Lượng đang trong đồn công an hưởng thụ đãi ngộ đặc thù khắc cốt ghi tâm đây.
Tô Thần ra khỏi công ti, về Tô ký một chuyến, lấy cháo đã ninh sẵn, báo với Lưu Hà một tiếng, phóng xe đạp tới bệnh viện.
“Anh Thần, anh đến rồi à?” Từ Quyên đang từ phòng bệnh đi ra, cầm cái phích đi lấy nước nóng, thấy Tô Thần cầm hộp giữ ấm đi tới liền vừa buông phích vừa giật lấy cái hộp, “Anh Thần, hôm nay lại làm món gì đấy? Thơm quá đi!”
Tô Thần cười, gõ gõ đầu Từ Quyên, “Nhóc con, này là làm cho cha anh mà.”
Từ Quyên bẹp miệng mếu máo, rồi lại cười cười, lần nào mà ông chủ chả để cho cô một phần chứ.
Tô Thần thấy cô như vậy thì biết ngay cô đang nghĩ gì, quay đầu, thấy Tô Kiến Quân tươi cười nhìn hai người bọn họ, ánh mắt có chút bất thường, trong lòng thoáng hoảng sợ. Cậu cố giữ thản nhiên giành cái hộp lại, “Không phải em định đi lấy nước nóng à? Đi đi, để cho em một phần là được chứ gì?”
“Vâng”
Từ Quyên hớn hở chạy đi, Tô Thần cầm hộp cháo bước vào phòng.
“Cha, hôm nay thấy tốt hơn chút nào không?”
“Tốt, vừa rồi bác sĩ tới khám, nói cha không việc gì, cuối tuần này có thể xuất viện rồi.”
“Thế ạ.” Tô Thần gật đầu, mở nắp hộp đồ ăn, mùi cháo thịt nạc tỏa ra khắp phòng, Tô Thần lại lấy ra vài món ăn đơn giản, đặt lên bàn bên cạnh giường Tô Kiến Quân, ông Trương ở giường bên vươn cổ sang bên này nhìn, trông như thể mấy đời rồi chưa được ăn ngon vậy.
“Thần tiểu tử, cho Trương đại gia cháu một chén đi, cha cháu thật là có phúc.” Nói xong còn chép chép miệng.
“Ha ha, con tôi mà lại.” Tô Kiến Quaan cười híp mắt, bảo Tô Thần múc cho lão Trương một chén, nhìn lão nghiến răng nghiến lợi. Ông Trương cũng có ba đứa con trai, đều rất hiếu thuận, lần này ông nằm viện, ba đứa con luân phiên tới chăm, ban đầu thấy cũng rất thỏa mãn đấy, nhưng từ lúc gặp Tô Thần thì bắt đầu đi bắt bẻ mấy đứa con, thấy thế nào cũng không hài lòng, khiến cho các con ông mỗi lần thấy Tô Thần đều ghen xanh cả mắt.
Việc này Tô Thần còn không biết nhưng Tô Kiến Quân và hai cô gái lại rất rõ rồi, thấy ông lão này đùa rất vui, thường xuyên đem chuyện này ra trêu ông ta. Mà ông ta lại yêu tay nghề của Tô Thần quá rồi, cho dù Tô Kiến Quân trêu chọc cái gì cũng nhận hết.
Ăn cháo xong rồi, ông Trương đưa chén cho Tô Thần, suy xét chút, nhả ra một câu khiến Tô Thần và Tô Kiến Quân đều nhảy dựng, “Bác nói a Thần tiểu tử, sao cháu không là một bé gái nhỉ? Nếu cháu là con gái, ba đứa nhà bác cho cháu chọn thoải mái.”
“Ba, ba lại nói linh tinh gì đấy?”
Hôm nay vừa vặn đến phiên con cả ông Trương là Trương Tấn Bình tới đưa cơm, đẩy cửa vào, thấy vẻ mặt cha con họ Tô đều không được tự nhiên, biết ngay ông cụ nhà mình lại bắn pháo miệng rồi.
“Ta nói bậy cái gì hử?” Ông Trương thấy con tới, bắt đầu chơi trò ăn vạ, “Ai bảo chúng mày mấy đứa đều gần ba mươi mà còn chưa đứa nào chịu dẫn vợ về cho ta xem?” Nói đến đây, chớp mắt, túm lấy con cả, “Anh cả à, chỗ con lưu học không phải công nhận hôn nhân đồng tính đấy hay sao, con dứt khoát lừa Thần tiểu tử ở giường bên về nhà, nhé? Nếu thành công, ta cho con một căn biệt thự thêm 50 vạn nữa.”
Mấy câu khiến mặt Trương Tấn Bình đỏ bừng.
Tô Thần cũng loáng thoáng nghe được, cảm thấy cả người không được tự nhiên, cái gì gọi là càng già càng giống trẻ , hôm nay được mở mang rồi nhé.
Cả đoàn người đang xấu hổ, chợt bên ngoài có tiếng tranh cãi, Tô Thần mơ hồ nghe ra giọng Từ Quyên, đẩy cửa ra, thấy Từ Quyên đang đứng chống nạnh chắn ở cửa, Lý Đạt Phát cầm một túi táo đứng ngoài, vẻ mặt ngượng ngùng bối rối.
“Chú Lý, sao chú lại tới đây?” Tô Thần vừa nói vừa kéo nhẹ Từ Quyên. Từ Quyên giật giật vài cái, nhìn vẻ mặt Tô Thần, đành không tình nguyện nhường đường.
“Thần tiểu tử, chú … chú …” Lý Đạt Phát lúng túng nói không nên lời, vừa rồi Từ Quyên chặn ông ở cửa mắng một chập, người chung quanh cũng nhìn ông chỉ trỏ bàn tán, khiến ông thẹn muốn tìm một kẽ hở mà chui vào tránh.
“Là người anh em Đạt Phát hả? Mau vào đi.”
Tô Kiến Quân nghe ra giọng Lý Đạt Phát liền gọi với ra. Ông Trương giường bên đã nghe Từ Quyên kể những chuyện gia đình Lý Đạt Phát làm, thấy ông vào, chỉ hừ mũi, bị Trương Tấn Bình giật nhẹ mấy cái, không hài lòng lườm con, dứt khoát nằm xuống trùm chăn, không thèm ừ hử, khiến cho Trương Tấn Bình đành gượng gạo cười cười.
“Kiến Quân, tôi xin lỗi cậu.”
Lý Đạt Phát nhìn thấy Tô Kiến Quân, viền mắt đỏ ửng. Cho tới nay, ông luôn nghĩ mình có lỗi với cha con Tô Kiến Quân, lúc vợ chồng bọn họ cùng đường, là cha con Tô Kiến Quân kéo họ dậy, vậy mà sau đó bọn họ lại đoạt mất cửa hàng Tô ký, Lý Lượng lại làm ra loại chuyện này, những lời ông muốn nói với Tô Kiến Quân, lúc này một chữ cũng không ra khỏi họng được.
Tô Thần đứng bên thấy Lý Đạt Phát khóc đến đau lòng, cũng cùng Tô Kiến Quân khuyên ông mấy câu. Đối với gia đình họ, hiện tại cậu không muốn dính dáng tới chút nào. Ý đồ chuyến thăm lần này của Lý Đạt Phát, cậu cũng đoán được chút ít, nhưng là tuyệt đối không thể giúp. Không nói cậu vốn không có năng lực này, cho dù có, cậu cũng sẽ không để Lý Lượng dễ chịu. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, Tô Thần tự nhận mình không phải người xấu nhưng cũng không phải thằng ngốc cái gì cũng vơ vào người. Nếu lần này dễ dàng tha cho Lý Lượng, vậy sau này cha con họ đừng mong có ngày lành.
Quả nhiên, Lý Đạt Phát mới nói mấy câu liền đã quanh co muốn nhờ Tô Thần giúp, Tô Kiến Quân nhìn con một chút, lắc đầu, “Đạt Phát, không phải cha con tôi bất nhân bất nghĩa, nhưng chuyện Lượng tử làm anh cũng biết, chúng tôi chỉ là dân đen, có thể nói được gì?”
“Nhưng Thần tiểu tử …”
“Đạt Phát, anh không phải người hồ đồ, chuyện này, tôi không muốn nhiều lời. Anh muốn oán, cứ oán tôi là được.”
Một câu này của Tô Kiến Quân chặn lại toàn bộ những cầu xin của Lý Đạt Phát, ông khổ sở mở miệng muốn nói, rốt cuộc chẳng nói lên lời.
Lý Đạt Phát đi rồi, Tô Thần thu thập bát đũa chuẩn bị quay về Tô ký. Đêm nay để Từ Quyên ở lại làm đầy tớ, ngày mai cậu còn phải lên lớp.
Ra đến cổng bệnh viện, thấy một chiếc Audi A6, Tô Thần trông quen mắt, nhìn vài lần. Lúc này, cửa xe mở, Sở Thiên Dương bước ra, cười cười chào hỏi với Tô Thần.
“Sở tổng? Ngài sao lại tới đây?”
“Ừm, tôi nghe Sheena nói đến chuyện của cậu, vẫn muốn tới thăm, ông chủ Tô bị thương không nặng chứ?”
“Cảm ơn ngài, cha tôi không có chuyện gì lớn, cuối tuần là có thể xuất viện.”
“À, vậy thì tốt rồi.” Sở Thiên Dương suy nghĩ một chút, lại mở miệng, “Cậu ăn tối chưa?”
“A? Chưa ạ.”
“Vừa khéo, tôi cũng vậy, thế nào? Cho tôi chút mặt mũi, cùng ăn một bữa nha?”
Tô Thần vừa định cự tuyệt, thấy Sở Thiên Dương khoanh tay đi tới trước mặt cậu, hạ thắt lưng, hơi thở hầu như phả thẳng vào mặt cậu, “Cậu đừng nói cậu còn có việc, lần trước đã lấy cớ này rồi. Sở Thiên Dương tôi hẹn người dùng cơm, chưa từng bị người ta cự tuyệt hai lần liên tiếp, tôi cũng không muốn từ cậu mở tiền lệ.” Nói xong, đứng thẳng dậy, cười cười, “Thế nào? Muốn cho tôi chút mặt mũi chứ?”
Nghe Sở Thiên Dương nói xong, Tô Thần hơi híp mắt,, người này, tột cùng là muốn gì đây?
——— —————————***——— ————————
*sờ cằm* có vẻ mọi người không thích Hoàng tử nhà mình lắm thì phải? Không hiểu bản dịch có bị làm sao không nữa, cá nhân mình rất thích A Đậu và tác phẩm đó.
Bình luận truyện