Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt
Quyển 1 - Chương 50
Lúc này Tô Thần đang bận rộn trong bếp, một đầu bếp chính của Tô ký vừa xin nghỉ phép vài ngày, Từ Quyên liền lôi Tô Thần tới thế mạng. Tô Kiến Quân ban đầu không đồng ý, khó khăn lắm mới vỗ béo cho con thêm tí thịt trên người, không muốn để cậu chạy đi làm thêm, nhưng không thuyết phục nổi Tô Thần, ông đành đồng ý.
Tô Thần vừa nhấc món tôm chiên giòn khỏi chảo, Lưu Hà bưng một chồng khay không vào, thấy Tô Thần mồ hôi đầm đìa trên mặt liền đặt khay xuống, lại gần lau cho cậu. Mấy cậu phụ bếp đang ở đó nhìn thấy cảnh này thì nhấm nháy với nhau, xem ra bọn họ sắp có bà chủ nhỏ rồi đây. Lữ Binh đang ngồi cạnh đó thái đồ ăn nhìn thấy, hừ mũi một tiếng, nhấc cái khay lên, chen giữa hai người đi ra, còn cố ý va vào Tô Thần một cái, cũng may Tô Thần kịp bám vào cái thớt bên cạnh nên không ngã.
Từ Quyên bước vào đúng lúc nhìn thấy cảnh đó, lửa giận bừng lên, chỉ vào mũi Lữ Binh mắng xối xả. Lữ Binh không nói gì, chỉ gân cổ đỏ mắt trừng Tô Thần, đến lúc bị mắng nóng máu lên mới thốt ra một câu, “Tôi chính là ngứa mắt người này lăng nhăng đấy! Trông bộ dáng cũng đàng hoàng mà bên trong không ra gì, có tiền thì giỏi lắm à? Cả ngày ghẹo người nọ dụ dỗ người kia, người như thế cô cũng để ý? Ngoại trừ bề ngoài trông khá hơn tôi, anh ta đối với cô có chỗ nào hơn tôi thật tình thích cô?”
Mấy câu khiến Từ Quyên càng đỏ mặt hơn, có điều lúc này không phải là tức giận mà là mắc cỡ. Mấy lần Lữ Binh nói muốn làm bạn trai cô, chưa nghĩ kĩ nên cô luôn qua loa cho xong chuyện, có lẽ bình thường thấy cô cùng Tô Thần cười đùa vui vẻ thì hiểu lầm rồi, nhưng hiện tại lại nói như vậy ngay trước mặt Tô Thần, anh ấy sẽ nghĩ cô thế nào?
Nghĩ như vậy, mắt cô đỏ lên, Lữ Binh thấy vậy liền luống cuống, định bước tới lại bị Tô Thần gạt ra.
“Anh làm gì thế?” Đang tức đầy bụng lại thấy Tô Thần đẩy ra, tự tiến đến ôm vai Từ Quyên, Lữ Binh trừng mắt muốn động nắm tay, những người đứng cạnh đó vội vã giữ cậu ta lại.
“Binh tử, cậu hồ đồ rồi à?! Ông chủ mà cũng dám đánh!”
“Mẹ kiếp, tôi mặc xác! Hôm nay tôi nhất định cho anh ta một trận.”
Tô Thần lạnh lùng nhìn, cậu vốn định khảo nghiệm anh chàng này một thời gian, nếu thấy được sẽ tác hợp cho hai người này. Nhưng hôm nay xem ra, Lữ Binh không thích hợp với Từ Quyên, tính tình dễ bị kích động, Từ Quyên vốn là cô gái phổi bò, hai người này ở với nhau, có thể sao?
“Ở đây sao náo nhiệt thế này?”
Mấy người đang giằng co trong bếp, Sở Thiên Dương đẩy cửa bước vào, thấy Tô Thần đang nắm vai Từ Quyên, con ngươi màu lam co rút lại nhưng vẫn cười nói, “Quyên tử, món thịt xào hành tôi gọi vẫn chưa xong à? Tôi thèm quá nên tới tận nơi đòi đây.”
Từ Quyên vội vã lau mắt, đang muốn nói gì đó, Tô Thần vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho Lưu Hà đưa cô tới phòng nghỉ thả lỏng một chút, sau đó quay lại nói với Sở Thiên Dương, “Ngại quá, Sở tổng, ở đây có chút việc, món ngài gọi lát nữa tôi sẽ tự mình đưa tới.”
“Thế thì tốt.” Sở Thiên Dương nở nụ cười, “Hôm nay ông nội tôi cũng tới, khẩu vị của ông ấy giống tôi, nếu là cậu chủ Tô tự tay làm thì tôi gọi thêm mấy món. Cậu làm cho tôi một phần sườn xào chua ngọt, thêm một phần thịt xào hành, món gà luộc lấy thêm một phần nữa. A, còn nữa, thêm một bát canh cà chua trứng.” Nói xong, cười cười véo mặt Tô Thần mấy cái, Tô Thần đứng trong bếp cả trưa, mặt bị hơi nóng làm cho đỏ bừng, nhìn là muốn bẹo vài nhát. Sở Thiên Dương là người chưa bao giờ kìm nén bản thân, cho nên, anh quang minh chính đại mà véo đã tay.
Tô Thần gật đầu, không nói gì, Sở Thiên Dương véo mặt cậu không phải lần đầu, hôn cũng hôn rồi, véo mặt vài cái có là gì.
Chờ Sở Thiên Dương đi khỏi, Tô Thần phân phó nhà bếp làm thêm mấy món, về phần Lữ Binh, Tô Thần trực tiếp gọi quản lí nhà hàng tới, trừ luôn nửa tháng lương của Lữ Binh, mặt khác nói cho quản lí, từ hôm nay Lữ Binh không cần đến làm nữa, về nhà viết kiểm điểm đưa cho Từ Quyên xem, nếu cô bé thông qua thì cho quay lại làm, ba lần không được thì đuổi việc luôn. Lữ Binh không phục, còn muốn cãi mấy câu đã bị quản lí nhà hàng lôi ra khỏi bếp.
Trong lô ghế, Sở Hùng và Sở Thiên Dương đang chờ Tô Thần mang đồ ăn tới, khay đĩa đồ ăn trên bàn họ đã sạch bách.
Sở Hùng rót ly trà uống một ngụm, gật đầu, trà ngon không kém đồ ăn ở đây, “Thiên Dương, Tô ký này là con đầu tư đấy à?”
“Vâng.” Sở Thiên Dương đáp.
“Tốt lắm, tinh mắt đấy, đầu bếp và phục vụ đều là hạng nhất.” Sở Hùng trầm ngâm một chút, “Có ý định đưa thương hiệu này ra nước ngoài không?”
“Con cũng có nghĩ tới, nhưng ông chủ nhà hàng từ chối rồi.” Sở Thiên Dương dùng đũa gẩy gẩy đĩa gà viên cay, bới mãi không thấy thịt, đành gắp miếng cà rốt cho vào miệng nhai nhai.
“Vì sao?”
“Ông chủ nhà hàng sợ cháu ông nuốt luôn cơ nghiệp của người ta ấy mà.”
Sở Hùng nheo mắt nhìn Sở Thiên Dương, “Ta hiểu con còn hơn ba con ấy chứ, chủ nhà hàng này lo lắng đúng đấy, không lo mới là đứa ngốc!”
Sở Thiên Dương ôm đầu kêu oan, “Ông nội, con là người âm hiểm thế sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy ông hiểu lầm con rồi, con không có hứng thú với nhà hàng này lắm, cũng không muốn cướp nó. Nếu mà con muốn thì nay nó đã không gọi là Tô ký nữa rồi.”
“Vậy con có chủ ý gì?”
“Con là muốn người của nhà hàng này cơ, không phải nhà hàng.”
Sở Thiên Dương cười tủm tỉm nói xong câu đó liền ngậm miệng, về phần Sở Hùng sẽ nghĩ thế nào, anh có thể đoán được 8/10.
“Người?” Sở Hùng oán thầm, thằng cháu này của ông còn gian hơn ông hồi ấy, lừa lấy người rồi, chẳng phải nhà hàng cũng theo về tay? Sở Hùng còn định nói gì đã bị Tô Thần đưa đồ ăn vào cắt đứt.
“Sở tổng, đồ ăn ngài gọi đã được mang lên đây ạ.”
Tô Thần gật đầu với Sở Thiên Dương, đặt đồ ăn lên bàn, thuận tay thu dọn đĩa bát đã dùng xong đi. Liếc nhìn Sở Hùng đang ngồi bên cạnh Sở Thiên Dương, là một ông lão tóc bạc, tinh thần quắc thước. Ông ta là ông nội Sở Thiên Dương? Quả nhiên là người một nhà, ánh mắt nhìn người khác soi mói y như nhau.
Sở Hùng thấy Tô Thần đi vào, ánh mắt cháu mình liền không rời khỏi cậu ta, tuy không hề lộ liễu nhưng là người nuôi anh khôn lớn, ông hiểu rõ anh hơn ai hết, đứa nhỏ trước mặt này đã lọt vào mắt cháu ông rồi. Song ngắm tới ngắm lui, thế nào vẫn thấy cậu ta là một Man 100%. Cháu ông cũng từng có bạn gái kia mà, sao bỗng dưng lại thích đàn ông? Lúc trước Sở Thiên Dương nói chuyện này với ông, ông còn cho rằng cháu mình thích một cậu bé có vẻ ngoài xinh đẹp hoàn mỹ, nhưng cậu trai trước mắt này, giỏi lắm thì chỉ được tính là thanh tú một chút mà thôi. Kì thực bộ dáng Tô Thần trông rất dễ nhìn nhưng đối với người đã từng gặp vô số mỹ nữ như Sở Hùng thì chỉ được xếp vào hạng tàm tạm.
“Cậu bé, cậu là chủ nhà hàng này à?” Sở Hùng thấy Tô Thần thu dọn bàn chuẩn bị đi ra, cháu mình lại bình thản bắt đầu dùng bữa, rốt cuộc nhịn không được gọi cậu lại.
“Lão tiên sinh, xin chào, tôi là chủ nhà hàng này ạ.” Tô Thần quay người lại, cúi chào.
Lão tiên sinh?!
Sở Hùng bị đả kích rồi, người trong giới kinh doanh gọi ông là Sở lão, người không nhận ra cũng gọi một tiếng Sở tiên sinh, đứa bé này sao lại gọi ông là lão tiên sinh? Ông già đến thế cơ à?
Sở Thiên Dương nhìn vẻ kinh ngạc của Sở Hùng, vui vẻ rồi, cậu Tô Thần này thật ghê gớm đây.
“Tô Thần, đây là ông nội tôi, cậu gọi là Sở gia gia là được.”
“Àh, Sở gia gia, chào ngài.”
“Ừ” Sở Hùng gật đầu, “Đồ ăn cậu làm rất ngon, tuổi còn trẻ đã có thể gây dựng một cơ nghiệp thế này, đúng là không đơn giản.”
“Đúng thế, ông nội, trước đây Tô Thần còn hùn vốn với người khác mở một công ti thương mại tên là Húc Nhật nữa.”
“À, việc này ta biết, Sheena có nói với ta rồi. Một cái công ti đang làm ăn êm đẹp lại để cho cái đồ nhà giàu mới nổi họ Đỗ kia lăn qua lăn lại. Đúng là đồ chân đất không kiến thức.” Sở Hùng nói xong còn gật gù, Sở Thiên Dương vội vã ho khan mấy tiếng. Sở Hùng quay đầu, thấy Tô Thần còn đứng bên liền nói, “Cậu bé, hôm nay là lần đầu gặp mặt, ta là bậc trên chưa chuẩn bị cái gì làm quà, hay là như vầy, ở Thái Bình Dương ta sở hữu một đảo nhỏ, diện tích không lớn, dùng để nghỉ hè cũng được, ta tặng cho cháu nhé, sau này có thể rủ Thiên Dương tới đó chơi, cháu không được chê đâu đấy.”
“Cảm tạ ý tốt của ngài nhưng món quà này cháu không dám nhận.”
Tô Thần không rõ, bỗng dưng ông cụ này tặng cậu một hòn đảo để làm gì? Nhiều tiền quá không biết tiêu thế nào phải không? Hơn nữa, ý ông ta nói sao nghe như là nói với cháu dâu trong nhà ấy, Tô Thần cảm thấy mất tự nhiên.
Sở Hùng nghe Tô Thần nói vậy, nhíu nhíu mày, “Hay là cháu nghĩ quà không hợp ý?”
“Không ạ.” Tô Thần lắc đầu, “Vô công bất thụ lộc, cháu thực sự không tìm được lí do nhận món quà quí giá này của ngài. Cháu và Sở tổng chỉ là có mối quan hệ hợp tác, Sở tổng đầu tư cho Tô ký đã là giúp đỡ cháu rất nhiều, nếu ngài thấy Tô ký hợp ý ngài, vậy sau này mời ngài đến đây thường xuyên, đó là món quà lớn nhất ngài tặng cháu rồi.”
Tô Thần nói xong, cúi chào Sở Hùng và Sở Thiên Dương, ra khỏi lô ghế, cậu không thể ở lại trong này thêm nữa, chuyện ngày hôm nay rất kì quái.
Sở Hùng nhìn Tô Thần đi ra ngoài, quay đầu nói với Sở Thiên Dương, “Thiên Dương, con còn chưa ra tay hả? Trước ta nghe con nói hay lắm, còn tưởng hôm sau con kết hôn luôn ấy chứ, làm ta còn mất công tra xem luật ở đây có cho phép kết hôn đồng tính hay không. Sao có vẻ như cậu bé này không để tâm đến con lắm, thậm chí là không hề có ý gì với con?”
“Ông nội, đồ ăn nếu không dùng ngay sẽ lạnh đấy.” Sở Thiên Dương gặm xong một miếng sườn, lấy khăn lau tay, “Chẳng phải con đã nói với ông, con đang trong giai đoạn theo đuổi đấy à?”
“Vậy nhỡ không đuổi được thì sao? Con đi kết hôn với ai bây giờ?” Kì thực Sở Hùng muốn nói, nêu không đuổi được thì đổi người khác đi, tuy ông không ngại cháu trai mình ở cùng một người đàn ông nhưng Tô Thần thực sự không lọt vào mắt ông được, tuy tay nghề nấu nướng rất tốt nhưng gầy quá, ôm lấy có thể thoải mái sao?
“Không đuổi được? Sở Thiên Dương lại cầm một miếng sườn lên, “Vậy thì đuổi tiếp, đến khi nào được thì thôi.” Nói xong lại tiếp tục gặm sườn.
“Thiên Dương, thực ra con thích cậu bé này chỗ nào?” Sở Hùng dừng một chút, tuy thấy lời này có vẻ không thích hợp nhưng vẫn hỏi ra, “Hơn nữa, nhìn cậu ta gầy như vậy, con ra tay được à? Không sợ ôm lấy không thoải mái?”
Sở Thiên Dương lé mắt nhìn Sở Hùng, “Ông nội, con thích cậu ta ở điểm nào không phải chuyện ông cần quan tâm, con đã sớm nói, là con tìm vợ, không phải ông tìm, ông để ý làm gì? Tìm bạn đời không phải chỉ vì mỗi chuyện trên giường, nếu là vì chuyện đó, con tìm moneyboy còn tiện hơn. Hơn nữa, ôm lấy thấy thoải mái hay khó chịu là chuyện của con, cho dù hiện tại gầy, chẳng lẽ con không biết vỗ béo mới ra tay?” Nói xong, cầm khăn lau tay, “Còn nữa, đây là vợ tương lai của con, con không hi vọng nghe được người khác thảo luận chuyện ôm vợ mình có cảm giác gì, dù là ông nội cũng không được.”
Sở Hùng không nói gì nữa, ông nuôi Sở Thiên Dương mười tám năm, sao đến bây giờ mới phát hiện cháu mình – không – biết – xấu – hổ – đến tình trạng này?!
Toàn bộ cuộc nói chuyện đều truyền vào tai Tô Thần đứng đó không xa, không lọt một chữ. Tô Thần quay đầu nhìn lô ghế nọ, hít sâu một hơi, tính toán trong lòng, tuy trên mặt vẫn trấn tĩnh nhưng hai cái tai đỏ bừng đã tiết lộ tâm tình cậu lúc này.
——— ————————&&&——— —————————
Tô Thần vừa nhấc món tôm chiên giòn khỏi chảo, Lưu Hà bưng một chồng khay không vào, thấy Tô Thần mồ hôi đầm đìa trên mặt liền đặt khay xuống, lại gần lau cho cậu. Mấy cậu phụ bếp đang ở đó nhìn thấy cảnh này thì nhấm nháy với nhau, xem ra bọn họ sắp có bà chủ nhỏ rồi đây. Lữ Binh đang ngồi cạnh đó thái đồ ăn nhìn thấy, hừ mũi một tiếng, nhấc cái khay lên, chen giữa hai người đi ra, còn cố ý va vào Tô Thần một cái, cũng may Tô Thần kịp bám vào cái thớt bên cạnh nên không ngã.
Từ Quyên bước vào đúng lúc nhìn thấy cảnh đó, lửa giận bừng lên, chỉ vào mũi Lữ Binh mắng xối xả. Lữ Binh không nói gì, chỉ gân cổ đỏ mắt trừng Tô Thần, đến lúc bị mắng nóng máu lên mới thốt ra một câu, “Tôi chính là ngứa mắt người này lăng nhăng đấy! Trông bộ dáng cũng đàng hoàng mà bên trong không ra gì, có tiền thì giỏi lắm à? Cả ngày ghẹo người nọ dụ dỗ người kia, người như thế cô cũng để ý? Ngoại trừ bề ngoài trông khá hơn tôi, anh ta đối với cô có chỗ nào hơn tôi thật tình thích cô?”
Mấy câu khiến Từ Quyên càng đỏ mặt hơn, có điều lúc này không phải là tức giận mà là mắc cỡ. Mấy lần Lữ Binh nói muốn làm bạn trai cô, chưa nghĩ kĩ nên cô luôn qua loa cho xong chuyện, có lẽ bình thường thấy cô cùng Tô Thần cười đùa vui vẻ thì hiểu lầm rồi, nhưng hiện tại lại nói như vậy ngay trước mặt Tô Thần, anh ấy sẽ nghĩ cô thế nào?
Nghĩ như vậy, mắt cô đỏ lên, Lữ Binh thấy vậy liền luống cuống, định bước tới lại bị Tô Thần gạt ra.
“Anh làm gì thế?” Đang tức đầy bụng lại thấy Tô Thần đẩy ra, tự tiến đến ôm vai Từ Quyên, Lữ Binh trừng mắt muốn động nắm tay, những người đứng cạnh đó vội vã giữ cậu ta lại.
“Binh tử, cậu hồ đồ rồi à?! Ông chủ mà cũng dám đánh!”
“Mẹ kiếp, tôi mặc xác! Hôm nay tôi nhất định cho anh ta một trận.”
Tô Thần lạnh lùng nhìn, cậu vốn định khảo nghiệm anh chàng này một thời gian, nếu thấy được sẽ tác hợp cho hai người này. Nhưng hôm nay xem ra, Lữ Binh không thích hợp với Từ Quyên, tính tình dễ bị kích động, Từ Quyên vốn là cô gái phổi bò, hai người này ở với nhau, có thể sao?
“Ở đây sao náo nhiệt thế này?”
Mấy người đang giằng co trong bếp, Sở Thiên Dương đẩy cửa bước vào, thấy Tô Thần đang nắm vai Từ Quyên, con ngươi màu lam co rút lại nhưng vẫn cười nói, “Quyên tử, món thịt xào hành tôi gọi vẫn chưa xong à? Tôi thèm quá nên tới tận nơi đòi đây.”
Từ Quyên vội vã lau mắt, đang muốn nói gì đó, Tô Thần vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho Lưu Hà đưa cô tới phòng nghỉ thả lỏng một chút, sau đó quay lại nói với Sở Thiên Dương, “Ngại quá, Sở tổng, ở đây có chút việc, món ngài gọi lát nữa tôi sẽ tự mình đưa tới.”
“Thế thì tốt.” Sở Thiên Dương nở nụ cười, “Hôm nay ông nội tôi cũng tới, khẩu vị của ông ấy giống tôi, nếu là cậu chủ Tô tự tay làm thì tôi gọi thêm mấy món. Cậu làm cho tôi một phần sườn xào chua ngọt, thêm một phần thịt xào hành, món gà luộc lấy thêm một phần nữa. A, còn nữa, thêm một bát canh cà chua trứng.” Nói xong, cười cười véo mặt Tô Thần mấy cái, Tô Thần đứng trong bếp cả trưa, mặt bị hơi nóng làm cho đỏ bừng, nhìn là muốn bẹo vài nhát. Sở Thiên Dương là người chưa bao giờ kìm nén bản thân, cho nên, anh quang minh chính đại mà véo đã tay.
Tô Thần gật đầu, không nói gì, Sở Thiên Dương véo mặt cậu không phải lần đầu, hôn cũng hôn rồi, véo mặt vài cái có là gì.
Chờ Sở Thiên Dương đi khỏi, Tô Thần phân phó nhà bếp làm thêm mấy món, về phần Lữ Binh, Tô Thần trực tiếp gọi quản lí nhà hàng tới, trừ luôn nửa tháng lương của Lữ Binh, mặt khác nói cho quản lí, từ hôm nay Lữ Binh không cần đến làm nữa, về nhà viết kiểm điểm đưa cho Từ Quyên xem, nếu cô bé thông qua thì cho quay lại làm, ba lần không được thì đuổi việc luôn. Lữ Binh không phục, còn muốn cãi mấy câu đã bị quản lí nhà hàng lôi ra khỏi bếp.
Trong lô ghế, Sở Hùng và Sở Thiên Dương đang chờ Tô Thần mang đồ ăn tới, khay đĩa đồ ăn trên bàn họ đã sạch bách.
Sở Hùng rót ly trà uống một ngụm, gật đầu, trà ngon không kém đồ ăn ở đây, “Thiên Dương, Tô ký này là con đầu tư đấy à?”
“Vâng.” Sở Thiên Dương đáp.
“Tốt lắm, tinh mắt đấy, đầu bếp và phục vụ đều là hạng nhất.” Sở Hùng trầm ngâm một chút, “Có ý định đưa thương hiệu này ra nước ngoài không?”
“Con cũng có nghĩ tới, nhưng ông chủ nhà hàng từ chối rồi.” Sở Thiên Dương dùng đũa gẩy gẩy đĩa gà viên cay, bới mãi không thấy thịt, đành gắp miếng cà rốt cho vào miệng nhai nhai.
“Vì sao?”
“Ông chủ nhà hàng sợ cháu ông nuốt luôn cơ nghiệp của người ta ấy mà.”
Sở Hùng nheo mắt nhìn Sở Thiên Dương, “Ta hiểu con còn hơn ba con ấy chứ, chủ nhà hàng này lo lắng đúng đấy, không lo mới là đứa ngốc!”
Sở Thiên Dương ôm đầu kêu oan, “Ông nội, con là người âm hiểm thế sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy ông hiểu lầm con rồi, con không có hứng thú với nhà hàng này lắm, cũng không muốn cướp nó. Nếu mà con muốn thì nay nó đã không gọi là Tô ký nữa rồi.”
“Vậy con có chủ ý gì?”
“Con là muốn người của nhà hàng này cơ, không phải nhà hàng.”
Sở Thiên Dương cười tủm tỉm nói xong câu đó liền ngậm miệng, về phần Sở Hùng sẽ nghĩ thế nào, anh có thể đoán được 8/10.
“Người?” Sở Hùng oán thầm, thằng cháu này của ông còn gian hơn ông hồi ấy, lừa lấy người rồi, chẳng phải nhà hàng cũng theo về tay? Sở Hùng còn định nói gì đã bị Tô Thần đưa đồ ăn vào cắt đứt.
“Sở tổng, đồ ăn ngài gọi đã được mang lên đây ạ.”
Tô Thần gật đầu với Sở Thiên Dương, đặt đồ ăn lên bàn, thuận tay thu dọn đĩa bát đã dùng xong đi. Liếc nhìn Sở Hùng đang ngồi bên cạnh Sở Thiên Dương, là một ông lão tóc bạc, tinh thần quắc thước. Ông ta là ông nội Sở Thiên Dương? Quả nhiên là người một nhà, ánh mắt nhìn người khác soi mói y như nhau.
Sở Hùng thấy Tô Thần đi vào, ánh mắt cháu mình liền không rời khỏi cậu ta, tuy không hề lộ liễu nhưng là người nuôi anh khôn lớn, ông hiểu rõ anh hơn ai hết, đứa nhỏ trước mặt này đã lọt vào mắt cháu ông rồi. Song ngắm tới ngắm lui, thế nào vẫn thấy cậu ta là một Man 100%. Cháu ông cũng từng có bạn gái kia mà, sao bỗng dưng lại thích đàn ông? Lúc trước Sở Thiên Dương nói chuyện này với ông, ông còn cho rằng cháu mình thích một cậu bé có vẻ ngoài xinh đẹp hoàn mỹ, nhưng cậu trai trước mắt này, giỏi lắm thì chỉ được tính là thanh tú một chút mà thôi. Kì thực bộ dáng Tô Thần trông rất dễ nhìn nhưng đối với người đã từng gặp vô số mỹ nữ như Sở Hùng thì chỉ được xếp vào hạng tàm tạm.
“Cậu bé, cậu là chủ nhà hàng này à?” Sở Hùng thấy Tô Thần thu dọn bàn chuẩn bị đi ra, cháu mình lại bình thản bắt đầu dùng bữa, rốt cuộc nhịn không được gọi cậu lại.
“Lão tiên sinh, xin chào, tôi là chủ nhà hàng này ạ.” Tô Thần quay người lại, cúi chào.
Lão tiên sinh?!
Sở Hùng bị đả kích rồi, người trong giới kinh doanh gọi ông là Sở lão, người không nhận ra cũng gọi một tiếng Sở tiên sinh, đứa bé này sao lại gọi ông là lão tiên sinh? Ông già đến thế cơ à?
Sở Thiên Dương nhìn vẻ kinh ngạc của Sở Hùng, vui vẻ rồi, cậu Tô Thần này thật ghê gớm đây.
“Tô Thần, đây là ông nội tôi, cậu gọi là Sở gia gia là được.”
“Àh, Sở gia gia, chào ngài.”
“Ừ” Sở Hùng gật đầu, “Đồ ăn cậu làm rất ngon, tuổi còn trẻ đã có thể gây dựng một cơ nghiệp thế này, đúng là không đơn giản.”
“Đúng thế, ông nội, trước đây Tô Thần còn hùn vốn với người khác mở một công ti thương mại tên là Húc Nhật nữa.”
“À, việc này ta biết, Sheena có nói với ta rồi. Một cái công ti đang làm ăn êm đẹp lại để cho cái đồ nhà giàu mới nổi họ Đỗ kia lăn qua lăn lại. Đúng là đồ chân đất không kiến thức.” Sở Hùng nói xong còn gật gù, Sở Thiên Dương vội vã ho khan mấy tiếng. Sở Hùng quay đầu, thấy Tô Thần còn đứng bên liền nói, “Cậu bé, hôm nay là lần đầu gặp mặt, ta là bậc trên chưa chuẩn bị cái gì làm quà, hay là như vầy, ở Thái Bình Dương ta sở hữu một đảo nhỏ, diện tích không lớn, dùng để nghỉ hè cũng được, ta tặng cho cháu nhé, sau này có thể rủ Thiên Dương tới đó chơi, cháu không được chê đâu đấy.”
“Cảm tạ ý tốt của ngài nhưng món quà này cháu không dám nhận.”
Tô Thần không rõ, bỗng dưng ông cụ này tặng cậu một hòn đảo để làm gì? Nhiều tiền quá không biết tiêu thế nào phải không? Hơn nữa, ý ông ta nói sao nghe như là nói với cháu dâu trong nhà ấy, Tô Thần cảm thấy mất tự nhiên.
Sở Hùng nghe Tô Thần nói vậy, nhíu nhíu mày, “Hay là cháu nghĩ quà không hợp ý?”
“Không ạ.” Tô Thần lắc đầu, “Vô công bất thụ lộc, cháu thực sự không tìm được lí do nhận món quà quí giá này của ngài. Cháu và Sở tổng chỉ là có mối quan hệ hợp tác, Sở tổng đầu tư cho Tô ký đã là giúp đỡ cháu rất nhiều, nếu ngài thấy Tô ký hợp ý ngài, vậy sau này mời ngài đến đây thường xuyên, đó là món quà lớn nhất ngài tặng cháu rồi.”
Tô Thần nói xong, cúi chào Sở Hùng và Sở Thiên Dương, ra khỏi lô ghế, cậu không thể ở lại trong này thêm nữa, chuyện ngày hôm nay rất kì quái.
Sở Hùng nhìn Tô Thần đi ra ngoài, quay đầu nói với Sở Thiên Dương, “Thiên Dương, con còn chưa ra tay hả? Trước ta nghe con nói hay lắm, còn tưởng hôm sau con kết hôn luôn ấy chứ, làm ta còn mất công tra xem luật ở đây có cho phép kết hôn đồng tính hay không. Sao có vẻ như cậu bé này không để tâm đến con lắm, thậm chí là không hề có ý gì với con?”
“Ông nội, đồ ăn nếu không dùng ngay sẽ lạnh đấy.” Sở Thiên Dương gặm xong một miếng sườn, lấy khăn lau tay, “Chẳng phải con đã nói với ông, con đang trong giai đoạn theo đuổi đấy à?”
“Vậy nhỡ không đuổi được thì sao? Con đi kết hôn với ai bây giờ?” Kì thực Sở Hùng muốn nói, nêu không đuổi được thì đổi người khác đi, tuy ông không ngại cháu trai mình ở cùng một người đàn ông nhưng Tô Thần thực sự không lọt vào mắt ông được, tuy tay nghề nấu nướng rất tốt nhưng gầy quá, ôm lấy có thể thoải mái sao?
“Không đuổi được? Sở Thiên Dương lại cầm một miếng sườn lên, “Vậy thì đuổi tiếp, đến khi nào được thì thôi.” Nói xong lại tiếp tục gặm sườn.
“Thiên Dương, thực ra con thích cậu bé này chỗ nào?” Sở Hùng dừng một chút, tuy thấy lời này có vẻ không thích hợp nhưng vẫn hỏi ra, “Hơn nữa, nhìn cậu ta gầy như vậy, con ra tay được à? Không sợ ôm lấy không thoải mái?”
Sở Thiên Dương lé mắt nhìn Sở Hùng, “Ông nội, con thích cậu ta ở điểm nào không phải chuyện ông cần quan tâm, con đã sớm nói, là con tìm vợ, không phải ông tìm, ông để ý làm gì? Tìm bạn đời không phải chỉ vì mỗi chuyện trên giường, nếu là vì chuyện đó, con tìm moneyboy còn tiện hơn. Hơn nữa, ôm lấy thấy thoải mái hay khó chịu là chuyện của con, cho dù hiện tại gầy, chẳng lẽ con không biết vỗ béo mới ra tay?” Nói xong, cầm khăn lau tay, “Còn nữa, đây là vợ tương lai của con, con không hi vọng nghe được người khác thảo luận chuyện ôm vợ mình có cảm giác gì, dù là ông nội cũng không được.”
Sở Hùng không nói gì nữa, ông nuôi Sở Thiên Dương mười tám năm, sao đến bây giờ mới phát hiện cháu mình – không – biết – xấu – hổ – đến tình trạng này?!
Toàn bộ cuộc nói chuyện đều truyền vào tai Tô Thần đứng đó không xa, không lọt một chữ. Tô Thần quay đầu nhìn lô ghế nọ, hít sâu một hơi, tính toán trong lòng, tuy trên mặt vẫn trấn tĩnh nhưng hai cái tai đỏ bừng đã tiết lộ tâm tình cậu lúc này.
——— ————————&&&——— —————————
Bình luận truyện