Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn
Chương 1: Chết thảm
Xích sắt chằng chịt.
Bốn bề gió lạnh rít từng cơn. Khung cảnh hoang vu thê lương như ở chốn
âm tào địa phủ. Một cơn gió lạnh lùa vào phòng từ cửa sổ làm cho Doãn
Nhược Hi run lên cầm cập, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch vì
lạnh.
Nàng co ro trong góc phòng không dám cử động bởi vì vừa động xích sắt đang khóa tay chân nàng sẽ đâm vào da thịt, vào cả xương cốt đau không thể tả.Mà Doãn Nhược Hi từ nhỏ sợ nhất là đau.
Cửa phòng cũ nát bỗng bị đẩy ra, một bóng dáng nho nhỏ run rẩy tiến vào, tiện tay đóng cửa, hướng đến góc phòng: “ Tiểu thư, nô tỳ đã trở về!”
Doãn Nhược Hi nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía người tới, nước mắt nhất thời rơi không ngừng.
Vốn nàng là đích tiểu thư Hầu phủ, cháu ngoại ruột của Trưởng Công Chúa, con gái duy nhất của Quận Chúa Vinh Ân.
Nàng vốn có của hồi môn trân quý nhất, hôn sự môn đăng hộ đối, dung nhan khuynh thành tuyệt diễm vậy mà hạ mình làm thiếp cho người – kẻ mà căn bản không thương nàng.
Nhược Hi đi học tất cả những gì có thể lấy lòng hắn: cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, sách lược mưu tính, y thuật, quyền mưu…Cuối cùng thì được gì? Kết cục thê thảm như hôm nay thôi
“A...”
Há mồm, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Doãn Nhược Hi giật mình nhớ tới, lưỡi đã bị Doãn Thiên Nhu ngang ngược phái người cắt rớt, trong miệng trống rỗng, làm sao nói chuyện được.
Thúy Oanh khóc lên, đem đồ ăn thật vất vả mới kiếm được đút cho Doãn Nhược Hi.Doãn Nhược Hi thấy trên cổ Thúy Oanh xuất hiện nhiều điểm hồng ngân, nàng lại không phải người từng trải không biết hồng ngân từ đâu đến nên chỉ “A a a” không ngừng cho rằng Thúy Oanh bị bệnh.
Thúy Oanh thấy Doãn Nhược Hi như vậy, vội nói:
“Tiểu thư, nô tì không có việc gì!”
“A?” Doãn Nhược Hi trợn tròn đôi mắt ý hỏi lần nữa.
“Thật sự, nô tì thật sự không có việc gì!”
Thúy Oanh nói xong, quay đầu, không để nước mắt rơi xuống. Thúy Oanh biết, nếu nàngkhóc, Doãn Nhược Hi liền sẽ hiểu. Tiểu thư rất thông minh, nhưng cũng rất đơn thuần; từ nhỏ lại bị người nắm trong lòng bàn tay thương yêu, che chở, chiều chuộng dần dần dưỡng thành tính tình yếu đuối, ngây thơ không lường được lòng người hiểm ác.
“A a?”
“Tiểu thư, nếu, nếu...” Thúy Oanh nói xong, hơi hơi cúi đầu, “Nếu là người có thể sống lại để làm lại từ đầu thì thật tốt!”
Đời người nói bắt đầu liền có thể quay lại từ đầu sao?
Doãn Nhược Hi trừng lớn con ngươi, trong đó tất cả đều là oán hận và đau đớn xâm nhập tận xương cốt, đau thấu triệt nội tâm.
Nàng nhất định phải khiến cho những kẻ hại nàng, tính kế nàng, khinh bỉ nàng, nhục nhã nàng sống thì lâm cảnh nước sôi lửa bỏng; chết thì xác không có chỗ chôn, hồn bị lưu đày mười tám tầng địa ngục.
“A...” Doãn Nhược Hi há mồm, dùng ánh mắt nói cho Thúy Oanh, chỉ có còn sống mới có hi vọng.
Thúy Oanh rất muốn nói cho Doãn Nhược Hi, đã không có hi vọng rồi: phụ thân của tiểu thư từ bỏ tiểu thư, phu quân của người ghét bỏ oán hận người, tỷ muội ngươi từng yêu thương hết mực ước gì làm ngươi chết ngay lập tức, mà đầu sỏ gây nên hết thảy là vị kế mẫu mà tiểu thư tin yêu tôn kính như mẫu thân.
Chính là nàng không nhẫn tâm.
Cánh cửa cũ nát bỗng bị người dùng sức đá văng ra, ngã trên mặt đất, bể nát, làm bụi tung mù mịt khiến người trong phòng củi ho sặc sụa.
Doãn Nhược Hi toàn thân đau nhức, co rúm lại một chỗ, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Nhìn xem này, cỡ nào chủ tớ tình thâm!”
Giọng điệu châm chọc khinh bỉ không lưu tình chút nào.
Thúy Oanh lấy lại tinh thần đầu tiên, định chạy tới bảo vệ Doãn Nhược Hi lại bị người bắt giữ lại, miệng bị nhét vào chiếc tất chân thối tha ghê tởm làm nàng chỉ: “Ngô ngô ngô...” không ngừng lắc đầu giãy dụa.
Doãn Nhược Hi thấy Thúy Oanh bị người bắt giữ kinh hãi không thôi. Ngước mắt nhìn thấy người vừa tới, con ngươi nhất thời đỏ lựng, là Doãn Thiên Nhu, là nữ nhi kế mẫu nhỏ hơn nàng hai tuổi Doãn Thiên Nhu, làmuội muội ruột thịt của Doãn Thiên Tuyết.
“A...”
Doãn Nhược Hi không để ý đau, há mồm rít gào, giãy dụabổ nhào qua Doãn Thiên Nhu.
“A...”
Nước mắt nước mũi ràn rụa khắp mặt, răng cưa ở mặt trong xích sắt siết chặt lại cổ tay cổ chân nàng khi chuyển động sâu tận xương cốt đau thấu tâm can nhưng cũng không đau bằng nỗi đau trầm thống khi nhìn thấy Doãn Thiên Nhu.
“Chậc… chậc… chậc… nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh thành tuyệt sắc một thời này xem, nay dơ dáy bẩn thỉu cỡ nào. Thật khiến người ta khó tin mà!” Doãn Thiên Nhu vừa nói, trong tay cũng liền xuất ra một hạt trân châu trong suốt óng ánh. Doãn Thiên Nhu ngắm nghía hạt châu, mỉm cười châm biếm nhìn về phía Doãn Nhược Hi, “Kẻ ngu xuẩn như ngươi, ngươi cho là ngũ hoàng tử sẽ thích ngươi? Thật sự là người si nói mộng. Hắn chính là coi trọng của hồi môn của ngươi, coi trọng thế lực nhà ngoại tổ mẫu ngươi thôi. Có bao giờ ngươi tự hỏi mấy năm nay hắn vì sao không chạm vào ngươi? Bởi vì ngươi bẩn, hắn cảm thấy ghê tởm ngươi. Ngươi cảm thấy phụ thân là thương ngươi sao? Ha ha, nếu thực thương ngươi, ngươi lại làm sao có thể có đại ca lớn hơn ngươi hai tuổi, có muội muội nhỏ hơn ngươi ba tháng? Ngươi cho là các nha hoàn này đều là chân thành đối tốt với ngươi? Thật sự là cái ngu ngốc, trừ nha hoàn trước mặt ngươi ra, hết thảy đều là người của mẹ ta. Ngươi có biết mấy ngày nay cái ngươi ăn là từ chỗ nào đến không? Là nha hoàn tốt của ngươi quỳ rạp trên mặt đất như một con chó, bị bốn năm cái nam nhân đùa bỡn đổi lấy cho ngươi!”
Doãn Nhược Hi chỉ cảm thấy như bị sét đánh.
Quên giãy dụa, quên thét lên, quên đi oán hận.
Chỉ cảm thấy thật là đau. Cả người tựa hồ đều bị người thiên đao vạn quả rồi để ở trong ao nước muối, liền ngay cả linh hồn cũng đau nhức.
Nhìn về phía giãy dụa không thôi Thúy Oanh, Doãn Nhược Hi cực kì cũng hối hận muôn phần, lại chỉ có thể hóa thành một tiếng khàn khàn than nhẹ, ”A...”
Nước mắt trong suốt dần dần thành máu, nhỏ trên mặt đất, nhìn thấy thật ghê người.
Doãn Thiên Nhu nhất thời không có tâm tình quay sang đám nô tài theo sau bảo: “Mấy người các ngươi cứ việc chơi cho thoải mái đi. Về phần tỷ tỷ ta, liền để nàng nhìn rõ ràng một chút, nha hoàn trung thành nhất của nàng là bị người làm nhục tới chết như thế nào, để nàng thấy nàng vô dụng đến mức ngay cả nha hoàn của mình cũng không bảo vệ được ra sao.”
“Ngũ hoàng tử phi xin yên tâm, chúng nô tài nhất định làm người hài lòng!”
Đó là địa ngục nhân gian, năm nam tử xé rách xiêm y của Thúy Oanh, đùa bỡn thân thể Thúy Oanh. Đầu tiên là người, sau đó là các loại hình cụ.
Cho đến lúc Thúy Oanh hấp hối, thất khiếu* đổ máu, hai tròng mắt trợn trừng, năm tên nô tài đó mới đem Thúy Oanh để ở chỗ cách Doãn Nhược Hi không xa, khiến Doãn Nhược Hi thấy được lại không chạm được.
*thất khiếu: hai mắt, hai lỗ tai, mũi, miệng
“A...”
Doãn Nhược Hi thét lên, cực kỳ bi ai đến mức tận cùng.
Tóc đen từ đỉnh đầu bắt đầu hóa trắng, thất khiếu tràn đầy máu, hai tay dùng sức cắt xả, Doãn Nhược Hi biết rằng chỉ cần nàng có thể thoát ra xiềng xích liền có thể va chạm vào Thúy Oanh.
Thúy Oanh, ngươi đợi ta với, đợi ta với...
Thúy Oanh nằm trên mặt đất, đã nói không nên lời, chỉ hơi hơi động môi, Doãn Nhược Hi nghe không được nhưng lại hiểu được những gì Thúy Oanh muốn nói.
Thúy Oanh nói, “Tiểu thư, kiếp sau đừng ngốc nghếch dễ tin người như vậy. Người vốn là Phong quốc chiều chuộng thiên hạ, lại bởi vì ngươi rất ngốc, nhận thức người không rõ dẫn đến rơi vào thảm trạng hôm nay. Về sau, Thúy Oanh không bao giờ có thể bảo hộ tiểu thư nữa, tiểu thư phải cố gắng chiếu cố chính mình!”
“A...”
Doãn Nhược Hi sợ Thúy Oanh trút hơi thở cuối cùng, càng dùng sức cắt cứa cổ tay của mình. Đau đến mức tận cùng liền không còn cảm thấy đau nữa.
Cuối cùng ngay lúc Thúy Oanh sắp tắt thở, Doãn Nhược Hi cắt đứt hai bàn tay mình. Nàng quỳ rạp trên mặt đất, giơ cổ tay trụi lủi đầy máu lộ ra xương trắng lổn nhổn, nhẹ nhàng lau nước mắt, lau máu trên mặt Thúy Oanh.
“Thúy Oanh, nếu đời người thật có thể làm lại từ đầu, ta dù phải làm lệ quỷ từ trong địa ngục bò ra cũng nhất định phải đem những kẻ mắc nợ ta người xẻ thịt uống máu từng người một. Băm vằm thân thể bọn họ thành bùn nhão, phía đông quăng một ít, phía tây rải một ít; xương cốt còn lại nấu canh cho chó ăn. Nhất định phải khiến bọn chúng vĩnh viễn sống tại vực sâu địa ngục mãi không được siêu sinh!”
Doãn Nhược Hi tuy chỉ mấp máy môi nhưng nàng biết Thúy Oanh biết.
Mà Thúy Oanh cũng quả thật đã hiểu, mỉm cười trút ra hơi thở cuối cùng!
“A...”
Ngoài phòng sấm chớp rền vang, sét đánh ầm ầm.
Doãn Nhược Hi nhìn không trung, huyết lệ cuồn cuộn.
Lão thiên gia, ngươi có phải hay không cũng cảm thấy ta không nên chết, có phải hay không cũng cảm thấy ta đáng thương, có phải hay không cũng cảm thấy ta thật tội nghiệp?
Nếu là cảm thấy ta đáng thương thật tội nghiệp, xin cho ta một lần cơ hội khiến những người đó, nợ máu trả bằng máu.
Nếu sinh mệnh này không còn, xin cho ta hóa thân lệ quỷ, ngày ngày lởn vởn bên cạnh những người đó, hấp thụ hồn phách bọn họ, làm cho bọn họ suốt đời không được an bình.
Nàng cùng các nàng vĩnh viễn không đội trời chung.
Nàng co ro trong góc phòng không dám cử động bởi vì vừa động xích sắt đang khóa tay chân nàng sẽ đâm vào da thịt, vào cả xương cốt đau không thể tả.Mà Doãn Nhược Hi từ nhỏ sợ nhất là đau.
Cửa phòng cũ nát bỗng bị đẩy ra, một bóng dáng nho nhỏ run rẩy tiến vào, tiện tay đóng cửa, hướng đến góc phòng: “ Tiểu thư, nô tỳ đã trở về!”
Doãn Nhược Hi nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía người tới, nước mắt nhất thời rơi không ngừng.
Vốn nàng là đích tiểu thư Hầu phủ, cháu ngoại ruột của Trưởng Công Chúa, con gái duy nhất của Quận Chúa Vinh Ân.
Nàng vốn có của hồi môn trân quý nhất, hôn sự môn đăng hộ đối, dung nhan khuynh thành tuyệt diễm vậy mà hạ mình làm thiếp cho người – kẻ mà căn bản không thương nàng.
Nhược Hi đi học tất cả những gì có thể lấy lòng hắn: cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, sách lược mưu tính, y thuật, quyền mưu…Cuối cùng thì được gì? Kết cục thê thảm như hôm nay thôi
“A...”
Há mồm, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Doãn Nhược Hi giật mình nhớ tới, lưỡi đã bị Doãn Thiên Nhu ngang ngược phái người cắt rớt, trong miệng trống rỗng, làm sao nói chuyện được.
Thúy Oanh khóc lên, đem đồ ăn thật vất vả mới kiếm được đút cho Doãn Nhược Hi.Doãn Nhược Hi thấy trên cổ Thúy Oanh xuất hiện nhiều điểm hồng ngân, nàng lại không phải người từng trải không biết hồng ngân từ đâu đến nên chỉ “A a a” không ngừng cho rằng Thúy Oanh bị bệnh.
Thúy Oanh thấy Doãn Nhược Hi như vậy, vội nói:
“Tiểu thư, nô tì không có việc gì!”
“A?” Doãn Nhược Hi trợn tròn đôi mắt ý hỏi lần nữa.
“Thật sự, nô tì thật sự không có việc gì!”
Thúy Oanh nói xong, quay đầu, không để nước mắt rơi xuống. Thúy Oanh biết, nếu nàngkhóc, Doãn Nhược Hi liền sẽ hiểu. Tiểu thư rất thông minh, nhưng cũng rất đơn thuần; từ nhỏ lại bị người nắm trong lòng bàn tay thương yêu, che chở, chiều chuộng dần dần dưỡng thành tính tình yếu đuối, ngây thơ không lường được lòng người hiểm ác.
“A a?”
“Tiểu thư, nếu, nếu...” Thúy Oanh nói xong, hơi hơi cúi đầu, “Nếu là người có thể sống lại để làm lại từ đầu thì thật tốt!”
Đời người nói bắt đầu liền có thể quay lại từ đầu sao?
Doãn Nhược Hi trừng lớn con ngươi, trong đó tất cả đều là oán hận và đau đớn xâm nhập tận xương cốt, đau thấu triệt nội tâm.
Nàng nhất định phải khiến cho những kẻ hại nàng, tính kế nàng, khinh bỉ nàng, nhục nhã nàng sống thì lâm cảnh nước sôi lửa bỏng; chết thì xác không có chỗ chôn, hồn bị lưu đày mười tám tầng địa ngục.
“A...” Doãn Nhược Hi há mồm, dùng ánh mắt nói cho Thúy Oanh, chỉ có còn sống mới có hi vọng.
Thúy Oanh rất muốn nói cho Doãn Nhược Hi, đã không có hi vọng rồi: phụ thân của tiểu thư từ bỏ tiểu thư, phu quân của người ghét bỏ oán hận người, tỷ muội ngươi từng yêu thương hết mực ước gì làm ngươi chết ngay lập tức, mà đầu sỏ gây nên hết thảy là vị kế mẫu mà tiểu thư tin yêu tôn kính như mẫu thân.
Chính là nàng không nhẫn tâm.
Cánh cửa cũ nát bỗng bị người dùng sức đá văng ra, ngã trên mặt đất, bể nát, làm bụi tung mù mịt khiến người trong phòng củi ho sặc sụa.
Doãn Nhược Hi toàn thân đau nhức, co rúm lại một chỗ, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Nhìn xem này, cỡ nào chủ tớ tình thâm!”
Giọng điệu châm chọc khinh bỉ không lưu tình chút nào.
Thúy Oanh lấy lại tinh thần đầu tiên, định chạy tới bảo vệ Doãn Nhược Hi lại bị người bắt giữ lại, miệng bị nhét vào chiếc tất chân thối tha ghê tởm làm nàng chỉ: “Ngô ngô ngô...” không ngừng lắc đầu giãy dụa.
Doãn Nhược Hi thấy Thúy Oanh bị người bắt giữ kinh hãi không thôi. Ngước mắt nhìn thấy người vừa tới, con ngươi nhất thời đỏ lựng, là Doãn Thiên Nhu, là nữ nhi kế mẫu nhỏ hơn nàng hai tuổi Doãn Thiên Nhu, làmuội muội ruột thịt của Doãn Thiên Tuyết.
“A...”
Doãn Nhược Hi không để ý đau, há mồm rít gào, giãy dụabổ nhào qua Doãn Thiên Nhu.
“A...”
Nước mắt nước mũi ràn rụa khắp mặt, răng cưa ở mặt trong xích sắt siết chặt lại cổ tay cổ chân nàng khi chuyển động sâu tận xương cốt đau thấu tâm can nhưng cũng không đau bằng nỗi đau trầm thống khi nhìn thấy Doãn Thiên Nhu.
“Chậc… chậc… chậc… nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh thành tuyệt sắc một thời này xem, nay dơ dáy bẩn thỉu cỡ nào. Thật khiến người ta khó tin mà!” Doãn Thiên Nhu vừa nói, trong tay cũng liền xuất ra một hạt trân châu trong suốt óng ánh. Doãn Thiên Nhu ngắm nghía hạt châu, mỉm cười châm biếm nhìn về phía Doãn Nhược Hi, “Kẻ ngu xuẩn như ngươi, ngươi cho là ngũ hoàng tử sẽ thích ngươi? Thật sự là người si nói mộng. Hắn chính là coi trọng của hồi môn của ngươi, coi trọng thế lực nhà ngoại tổ mẫu ngươi thôi. Có bao giờ ngươi tự hỏi mấy năm nay hắn vì sao không chạm vào ngươi? Bởi vì ngươi bẩn, hắn cảm thấy ghê tởm ngươi. Ngươi cảm thấy phụ thân là thương ngươi sao? Ha ha, nếu thực thương ngươi, ngươi lại làm sao có thể có đại ca lớn hơn ngươi hai tuổi, có muội muội nhỏ hơn ngươi ba tháng? Ngươi cho là các nha hoàn này đều là chân thành đối tốt với ngươi? Thật sự là cái ngu ngốc, trừ nha hoàn trước mặt ngươi ra, hết thảy đều là người của mẹ ta. Ngươi có biết mấy ngày nay cái ngươi ăn là từ chỗ nào đến không? Là nha hoàn tốt của ngươi quỳ rạp trên mặt đất như một con chó, bị bốn năm cái nam nhân đùa bỡn đổi lấy cho ngươi!”
Doãn Nhược Hi chỉ cảm thấy như bị sét đánh.
Quên giãy dụa, quên thét lên, quên đi oán hận.
Chỉ cảm thấy thật là đau. Cả người tựa hồ đều bị người thiên đao vạn quả rồi để ở trong ao nước muối, liền ngay cả linh hồn cũng đau nhức.
Nhìn về phía giãy dụa không thôi Thúy Oanh, Doãn Nhược Hi cực kì cũng hối hận muôn phần, lại chỉ có thể hóa thành một tiếng khàn khàn than nhẹ, ”A...”
Nước mắt trong suốt dần dần thành máu, nhỏ trên mặt đất, nhìn thấy thật ghê người.
Doãn Thiên Nhu nhất thời không có tâm tình quay sang đám nô tài theo sau bảo: “Mấy người các ngươi cứ việc chơi cho thoải mái đi. Về phần tỷ tỷ ta, liền để nàng nhìn rõ ràng một chút, nha hoàn trung thành nhất của nàng là bị người làm nhục tới chết như thế nào, để nàng thấy nàng vô dụng đến mức ngay cả nha hoàn của mình cũng không bảo vệ được ra sao.”
“Ngũ hoàng tử phi xin yên tâm, chúng nô tài nhất định làm người hài lòng!”
Đó là địa ngục nhân gian, năm nam tử xé rách xiêm y của Thúy Oanh, đùa bỡn thân thể Thúy Oanh. Đầu tiên là người, sau đó là các loại hình cụ.
Cho đến lúc Thúy Oanh hấp hối, thất khiếu* đổ máu, hai tròng mắt trợn trừng, năm tên nô tài đó mới đem Thúy Oanh để ở chỗ cách Doãn Nhược Hi không xa, khiến Doãn Nhược Hi thấy được lại không chạm được.
*thất khiếu: hai mắt, hai lỗ tai, mũi, miệng
“A...”
Doãn Nhược Hi thét lên, cực kỳ bi ai đến mức tận cùng.
Tóc đen từ đỉnh đầu bắt đầu hóa trắng, thất khiếu tràn đầy máu, hai tay dùng sức cắt xả, Doãn Nhược Hi biết rằng chỉ cần nàng có thể thoát ra xiềng xích liền có thể va chạm vào Thúy Oanh.
Thúy Oanh, ngươi đợi ta với, đợi ta với...
Thúy Oanh nằm trên mặt đất, đã nói không nên lời, chỉ hơi hơi động môi, Doãn Nhược Hi nghe không được nhưng lại hiểu được những gì Thúy Oanh muốn nói.
Thúy Oanh nói, “Tiểu thư, kiếp sau đừng ngốc nghếch dễ tin người như vậy. Người vốn là Phong quốc chiều chuộng thiên hạ, lại bởi vì ngươi rất ngốc, nhận thức người không rõ dẫn đến rơi vào thảm trạng hôm nay. Về sau, Thúy Oanh không bao giờ có thể bảo hộ tiểu thư nữa, tiểu thư phải cố gắng chiếu cố chính mình!”
“A...”
Doãn Nhược Hi sợ Thúy Oanh trút hơi thở cuối cùng, càng dùng sức cắt cứa cổ tay của mình. Đau đến mức tận cùng liền không còn cảm thấy đau nữa.
Cuối cùng ngay lúc Thúy Oanh sắp tắt thở, Doãn Nhược Hi cắt đứt hai bàn tay mình. Nàng quỳ rạp trên mặt đất, giơ cổ tay trụi lủi đầy máu lộ ra xương trắng lổn nhổn, nhẹ nhàng lau nước mắt, lau máu trên mặt Thúy Oanh.
“Thúy Oanh, nếu đời người thật có thể làm lại từ đầu, ta dù phải làm lệ quỷ từ trong địa ngục bò ra cũng nhất định phải đem những kẻ mắc nợ ta người xẻ thịt uống máu từng người một. Băm vằm thân thể bọn họ thành bùn nhão, phía đông quăng một ít, phía tây rải một ít; xương cốt còn lại nấu canh cho chó ăn. Nhất định phải khiến bọn chúng vĩnh viễn sống tại vực sâu địa ngục mãi không được siêu sinh!”
Doãn Nhược Hi tuy chỉ mấp máy môi nhưng nàng biết Thúy Oanh biết.
Mà Thúy Oanh cũng quả thật đã hiểu, mỉm cười trút ra hơi thở cuối cùng!
“A...”
Ngoài phòng sấm chớp rền vang, sét đánh ầm ầm.
Doãn Nhược Hi nhìn không trung, huyết lệ cuồn cuộn.
Lão thiên gia, ngươi có phải hay không cũng cảm thấy ta không nên chết, có phải hay không cũng cảm thấy ta đáng thương, có phải hay không cũng cảm thấy ta thật tội nghiệp?
Nếu là cảm thấy ta đáng thương thật tội nghiệp, xin cho ta một lần cơ hội khiến những người đó, nợ máu trả bằng máu.
Nếu sinh mệnh này không còn, xin cho ta hóa thân lệ quỷ, ngày ngày lởn vởn bên cạnh những người đó, hấp thụ hồn phách bọn họ, làm cho bọn họ suốt đời không được an bình.
Nàng cùng các nàng vĩnh viễn không đội trời chung.
Bình luận truyện