Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 66: Anh Kiệt đến!
Một tuần sau, tại nhà mẹ chồng ở Sài Gòn, trong một tòa nhà năm tầng sang trọng, Lý Thị Kiều Nga đang cùng mọi người vui vẻ
"Chị dâu, chị yên tâm. Em đã điều tra lai lịch của tên Anh Kiệt kia, chẳng qua là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, nghe nói là học sinh trung học phổ thông, chẳng có tài năng gì trong việc học, đã vậy còn ăn uống chơi bời, nổi tiếng là một đứa phá gia chi tử!" Trần Chí Cương từ tốn nói, tay nâng ly bia uống một hơi trông thật sảng khoái
Lý Thị Kiều Nga cũng cười miễn cưỡng, trong lòng cứ có cảm giác bất an kỳ lạ, cô lại lo lắng hỏi
"Nếu như nó không chết còn quay lại báo thù thì thế nào? Không phải lúc điều tra chúng ta thấy nó mặc quân phục sao? Có khi nào thật sự là thiếu tướng quân đội không?"
"Ha ha ha! Không thể nào!" Trần Chí Cương cười to
Trần Bá Hoang từ nhà bếp đi lên trầm giọng nói
"Nó không sống nổi, cho dù là thiếu tướng thật hay giả, người chúng ta thuê là sát thủ nổi tiếng trong lẫn ngoài nước, ở thế giới ngầm không ai mà không biết đến họ mạnh đến mức nào"
Trần Bá Hoang vừa rót bia nhàn nhạt nói tiếp
"Bọn họ từng có chiến tích liên tiếp 149 vụ, đều là các vị lãnh đạo cấp cao của nhà nước, hoặc là tỉ phú giàu có. Nhưng chưa có ai truy tìm ra được tung tích hay nơi ở của họ, cho dù tìm được cũng cần phải cân nhắc thật kỹ khi đối diện với những sát thủ này, bởi vì bọn họ đều là cao thủ!"
Lý Thị Kiều Nga nghe kể mà mở to mắt, thế giới ngầm thật ra cô cũng chỉ nghe một chút, ăn chơi cờ bạc, giang hồ đẫm máu chém giết lẫn nhau, còn sát thủ hay cao thủ thì chỉ thấy trong điện ảnh, nào có biết ngoài đời cũng có mấy chuyện này?
"Kiều Nga, con yên tâm đi, em con đã nói như vậy thì tất nhiên sẽ đúng như nó nói. Một người bị sát thủ để mắt thì cho dù là thủ tướng cũng chạy không thoát, huống chi chỉ là một thằng nhóc lưu manh!"
Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên, khi nghe được tiếng nói của người này Lý Thị Kiều Nga an tâm hơn nhiều, nỗi lo lắng cũng tan biến đi, vô cùng nhẹ nhõm
Người nói là mẹ chồng, bà gọi Cao Hoài Xuân, năm nay đã 75 nhưng khí chất từng nắm giữ quyền lực trong tòa án cấp cao ở Sài Gòn vẫn còn đó, thần thái bình tĩnh, nét mặt già nua nhưng hai mắt vẫn sáng rực.
Bà là người có quyền lực nhất trong nhà chồng, sở hữu hai cái công ty may dệt tầm trung ở Sài Gòn, gia phả có thể xếp vào phú hào top 10 ở thành phố Hồ Chí Minh. Một câu nói của bà khi thốt ra không ai có thể phản bác, nếu có gan dám đứng ra cãi lời của bà, thì người đó chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý dọn ra đường, tất cả quyền lực chức vụ từ trước đến nay đều sẽ bị tịch thu.
Lý Thị Kiều Nga lúc này như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ mỉm cười ánh mắt đầy đắc ý, tâm đ*o nghĩ
"Đáng đời! Đây là hậu quả mà mày dám đụng đến gia đình tao, rồi đây cả nhà mày sẽ cùng xuống địa ngục!"
Trần Chí Cương lên cơn say càng là hưng phấn nói lớn:
"Cho dù nó còn sống, nó dám tới đây chúng ta đều có cách cho nó phải quỳ xuống xin tha. Huống hồ chúng ta ở đây còn có một vị cao thủ!"
Trần Chí Cương cười ha hả khoác lác nói, nhưng cái từ cao thủ lại nhấn mạnh cho mọi người đều nghe, người nhà hai mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên, Cao Hoài Xuân cũng không ngờ con trai của mình lại chu đáo như vậy, bà nhẹ giọng hỏi
"Cao thủ? Vậy cao thủ mà con nói đang ở đây? Mẹ chưa được nhìn thấy a"
"Đúng đấy, anh mau kêu vị cao thủ kia ra cho mọi người cùng xem đi!" vợ Thùy Anh của Trần Chí Cương hưng phấn
"Ha ha, được rồi. Tần đại sư, có thể ra được rồi a!" Trần Chí Cương trước mặt mọi người hướng lên trên lầu khẽ cuối người đầy cung kính nói, trong những cặp mắt đầy kinh ngạc của mọi người, lúc này phía trên truyền xuống một âm thanh
"Chờ lâu như vậy, cũng có thể ra mặt rồi?"
Một bóng người bước chậm đi xuống, hai tay chắp sau lưng phong thái nhàn nhã, trong con ngươi lấp lóe mờ ảo ánh sáng nhạt, người này nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi, thân mặc một bộ vest toàn thân màu trắng, nhưng ngạc nhiên nhất người này có mái tóc đen rất dài, khuôn mặt anh tuấn chuẩn soái ca
Người vừa hiện, con cháu gái trong nhà đều như bị hút hồn, hai con ngươi mở to giống như sợ chớp một cái người ta liền biến mất vậy
Trần Chí Cương lưng hơi khom, hai tay chà xát đi tới bên cạnh thiếu niên đồ trắng giới thiệu, có vẻ rất kính nể người trẻ tuổi này
"Mẹ và mọi người để con giới thiệu, cậu ấy tên Tần Thanh Nguyên, là đệ tử của phái Võ An Phái, năm nay chỉ mới 25 tuổi, là đệ tử chân truyền của Võ An Phái, sư phụ của cậu ta là Võ Anh Vương, là một vị tông sư kiêu hùng ở Miền Nam nước ta"
"Chào các vị, tôi thay mặt sư phụ nhận lời giúp đỡ các vị tới đây để bảo vệ mọi người" Tần Thanh Nguyên thái độ hòa nhã vô cùng, nhưng hắn không làm thêm bất kì động tác lịch sự nào, nhìn có vẻ kiêu ngạo
"Tần đại sư? Là cái gì?" Lý Thị Kiều Nga nhíu mày không hiểu, nghi ngờ hỏi
"Không phải lừa đảo đó chứ?"
"Tần đại sư là một cách xư hô, khi con trở nên mạnh mẽ, trong tay có thể nắm được quyêgn sinh sát, đến cả chính quyền cũng phải kiêng dè, con nói chính là trời nói, không một người dám cãi lại, thì lúc đó con đã chính thức trở thành đại sư!" Cao Hoài Xuân nhẹ giọng giải thích, trong lời nói có sự ngưỡng mộ
Bỗng nhiên lúc này bên ngoài chạy vào một tên thiếu niên, hô to nói:
"Mọi người! Tra, tra ra thêm được tin tức động trời!"
Người chạy vào không ai khác mà chính là Trần Bá Minh, con trai của Trần Bá Hoang
"Tra cái gì?" Trần Chí Cương cười hỏi
"Là cái thằng nhóc giết bác hai, nó có lai lịch thật sự không nhỏ!"
Trần Bá Minh đem laptop đặt lên trên bàn cho mọi người cùng xem, đọc lên tiểu sử của Anh Kiệt
"Hắn gọi Võ Anh Kiệt, học sinh lớp 11 trường THCS Nguyễn Trãi, hoàn cảnh không có gì đặc biệt, nhưng gần đây đột nhiên trở nên lợi hại, chữa khỏi bệnh cho sĩ quan Lê Dương Hùng người lẽ ra sắp phải chết vì bệnh nặng, bác sĩ cũng bó tay, nhưng khi hắn xuất hiện thì liền trị khỏi, sau đó ở tại đấu giá hội đánh bại quản lý Chu Thái, gần đây được nhà nước tiến cử làm huấn luyện viên cho quân đội, còn được phong hàm thiếu tướng!"
Trần Bá Minh vừa nói vừa hưng phấn, người này so với hắn trẻ hơn rất nhiều nhưng thành tích lại quá cao, hắn thậm chí có chút ganh tị cùng ghen ghét
"Thật sự là thiếu tướng? Đánh bại Chu Thái là sao? Người tên Chu Thái rất lợi hại ư?"
Lý Thị Kiều Nga kinh ngạc nghi hoặc hỏi, bên cạnh Tần Thanh Nguyên nâng cằm ngẫm nghĩ cái gì, sau đó như nhớ ra liền nói
"Hình như ta có nghe sư phụ nói qua người này, Chu Thái của đấu giá hội Trảng Bàng, là một vị song thuật dược sư, không những luyện đan tốt còn là một thuật sĩ rất mạnh, cho dù là nội kình cao thủ cũng phải kiêng kị!"
Tần Thanh Nguyên tuy nói Chu Thái có vẻ rất mạnh, nhưng biểu hiện của hắn là không quan tâm, bởi vì Chu Thái trong mắt hắn không mạnh như lời đồn, hắn từng được nghe huynh đệ trong môn phái kể lại, Chu Thái từng bại dưới tay sư tôn
Hơn nữa hiện tại Tần Thanh Nguyên hắn là nội kình hậu kỳ, Chu Thái không phải là đối thủ của hắn, nhưng Anh Kiệt làm hắn có chút hứng thú
"Trẻ tuổi như vậy, tên Anh Kiệt này cũng là nội kình cao thủ hậu kỳ như ta đi!"
Trần Chí Cương nghe nói thế thì giật mình, vội hỏi:
"Thế nếu như hắn còn sống mà tìm đến đây, ngài có thể đánh bại hắn không?"
Ngoại trừ Lý Thị Kiều Nga ngây ngốc bên ngoài thì cả nhà họ Trần đều biết đến một thế giới gọi là võ giả, cao thủ như mưa, cho nên khi nghe vị Tần đại sư này đánh giá thì hồi hộp, họ cũng biết Chu Thái ở Tây Ninh danh tiếng không nhỏ, nhưng lại bị một thiếu niên 17 đánh bại thì quá đáng sợ rồi
Tần Thanh Nguyên nhìn sắc mặt mấy người nhà họ Trần, liền cười to nói
"Haha! Tuy bằng cảnh giới nhưng cao thủ cũng có xếp trên dưới, nếu đoán không nhầm thì hắn vừa lên nội kình hậu kỳ đi, nhưng ta chính là hậu kỳ năm năm, chắc chắn thực lực ở phía trên hắn!"
"A! Vậy sao? Vậy thì tốt quá!"
"Chúng ta có thể yên tâm không sợ tên chó chết kia đến báo thù a!"
"Phải, phải!"
"Nhưng hắn là thiếu tướng của nhà nước..." Lý Thị Kiều Nga đang muốn nhắc nhở nhưng nhớ ra chồng con mình bị Anh Kiệt sát hại, giọng càng lúc càng nhỏ, một lát liền im bật
Cả nhà họ Trần đều vui vẻ, giống như vứt được gánh nặng, chu đáo tiếp đãi Tần đại sư, tiếp tục ăn uống tiệc tùng, thì lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới một âm thanh rất lớn:
"Ta đến để trả lễ, xin phép không khách khí!"
Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng không sát khí, nhưng người bên trong nhà nghe thấy lại hồi hộp lo lắng, sắc mặt khẩn trương, bởi vì người đến chính là Anh Kiệt.
Hắn đã đến!
"Chị dâu, chị yên tâm. Em đã điều tra lai lịch của tên Anh Kiệt kia, chẳng qua là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, nghe nói là học sinh trung học phổ thông, chẳng có tài năng gì trong việc học, đã vậy còn ăn uống chơi bời, nổi tiếng là một đứa phá gia chi tử!" Trần Chí Cương từ tốn nói, tay nâng ly bia uống một hơi trông thật sảng khoái
Lý Thị Kiều Nga cũng cười miễn cưỡng, trong lòng cứ có cảm giác bất an kỳ lạ, cô lại lo lắng hỏi
"Nếu như nó không chết còn quay lại báo thù thì thế nào? Không phải lúc điều tra chúng ta thấy nó mặc quân phục sao? Có khi nào thật sự là thiếu tướng quân đội không?"
"Ha ha ha! Không thể nào!" Trần Chí Cương cười to
Trần Bá Hoang từ nhà bếp đi lên trầm giọng nói
"Nó không sống nổi, cho dù là thiếu tướng thật hay giả, người chúng ta thuê là sát thủ nổi tiếng trong lẫn ngoài nước, ở thế giới ngầm không ai mà không biết đến họ mạnh đến mức nào"
Trần Bá Hoang vừa rót bia nhàn nhạt nói tiếp
"Bọn họ từng có chiến tích liên tiếp 149 vụ, đều là các vị lãnh đạo cấp cao của nhà nước, hoặc là tỉ phú giàu có. Nhưng chưa có ai truy tìm ra được tung tích hay nơi ở của họ, cho dù tìm được cũng cần phải cân nhắc thật kỹ khi đối diện với những sát thủ này, bởi vì bọn họ đều là cao thủ!"
Lý Thị Kiều Nga nghe kể mà mở to mắt, thế giới ngầm thật ra cô cũng chỉ nghe một chút, ăn chơi cờ bạc, giang hồ đẫm máu chém giết lẫn nhau, còn sát thủ hay cao thủ thì chỉ thấy trong điện ảnh, nào có biết ngoài đời cũng có mấy chuyện này?
"Kiều Nga, con yên tâm đi, em con đã nói như vậy thì tất nhiên sẽ đúng như nó nói. Một người bị sát thủ để mắt thì cho dù là thủ tướng cũng chạy không thoát, huống chi chỉ là một thằng nhóc lưu manh!"
Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên, khi nghe được tiếng nói của người này Lý Thị Kiều Nga an tâm hơn nhiều, nỗi lo lắng cũng tan biến đi, vô cùng nhẹ nhõm
Người nói là mẹ chồng, bà gọi Cao Hoài Xuân, năm nay đã 75 nhưng khí chất từng nắm giữ quyền lực trong tòa án cấp cao ở Sài Gòn vẫn còn đó, thần thái bình tĩnh, nét mặt già nua nhưng hai mắt vẫn sáng rực.
Bà là người có quyền lực nhất trong nhà chồng, sở hữu hai cái công ty may dệt tầm trung ở Sài Gòn, gia phả có thể xếp vào phú hào top 10 ở thành phố Hồ Chí Minh. Một câu nói của bà khi thốt ra không ai có thể phản bác, nếu có gan dám đứng ra cãi lời của bà, thì người đó chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý dọn ra đường, tất cả quyền lực chức vụ từ trước đến nay đều sẽ bị tịch thu.
Lý Thị Kiều Nga lúc này như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ mỉm cười ánh mắt đầy đắc ý, tâm đ*o nghĩ
"Đáng đời! Đây là hậu quả mà mày dám đụng đến gia đình tao, rồi đây cả nhà mày sẽ cùng xuống địa ngục!"
Trần Chí Cương lên cơn say càng là hưng phấn nói lớn:
"Cho dù nó còn sống, nó dám tới đây chúng ta đều có cách cho nó phải quỳ xuống xin tha. Huống hồ chúng ta ở đây còn có một vị cao thủ!"
Trần Chí Cương cười ha hả khoác lác nói, nhưng cái từ cao thủ lại nhấn mạnh cho mọi người đều nghe, người nhà hai mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên, Cao Hoài Xuân cũng không ngờ con trai của mình lại chu đáo như vậy, bà nhẹ giọng hỏi
"Cao thủ? Vậy cao thủ mà con nói đang ở đây? Mẹ chưa được nhìn thấy a"
"Đúng đấy, anh mau kêu vị cao thủ kia ra cho mọi người cùng xem đi!" vợ Thùy Anh của Trần Chí Cương hưng phấn
"Ha ha, được rồi. Tần đại sư, có thể ra được rồi a!" Trần Chí Cương trước mặt mọi người hướng lên trên lầu khẽ cuối người đầy cung kính nói, trong những cặp mắt đầy kinh ngạc của mọi người, lúc này phía trên truyền xuống một âm thanh
"Chờ lâu như vậy, cũng có thể ra mặt rồi?"
Một bóng người bước chậm đi xuống, hai tay chắp sau lưng phong thái nhàn nhã, trong con ngươi lấp lóe mờ ảo ánh sáng nhạt, người này nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi, thân mặc một bộ vest toàn thân màu trắng, nhưng ngạc nhiên nhất người này có mái tóc đen rất dài, khuôn mặt anh tuấn chuẩn soái ca
Người vừa hiện, con cháu gái trong nhà đều như bị hút hồn, hai con ngươi mở to giống như sợ chớp một cái người ta liền biến mất vậy
Trần Chí Cương lưng hơi khom, hai tay chà xát đi tới bên cạnh thiếu niên đồ trắng giới thiệu, có vẻ rất kính nể người trẻ tuổi này
"Mẹ và mọi người để con giới thiệu, cậu ấy tên Tần Thanh Nguyên, là đệ tử của phái Võ An Phái, năm nay chỉ mới 25 tuổi, là đệ tử chân truyền của Võ An Phái, sư phụ của cậu ta là Võ Anh Vương, là một vị tông sư kiêu hùng ở Miền Nam nước ta"
"Chào các vị, tôi thay mặt sư phụ nhận lời giúp đỡ các vị tới đây để bảo vệ mọi người" Tần Thanh Nguyên thái độ hòa nhã vô cùng, nhưng hắn không làm thêm bất kì động tác lịch sự nào, nhìn có vẻ kiêu ngạo
"Tần đại sư? Là cái gì?" Lý Thị Kiều Nga nhíu mày không hiểu, nghi ngờ hỏi
"Không phải lừa đảo đó chứ?"
"Tần đại sư là một cách xư hô, khi con trở nên mạnh mẽ, trong tay có thể nắm được quyêgn sinh sát, đến cả chính quyền cũng phải kiêng dè, con nói chính là trời nói, không một người dám cãi lại, thì lúc đó con đã chính thức trở thành đại sư!" Cao Hoài Xuân nhẹ giọng giải thích, trong lời nói có sự ngưỡng mộ
Bỗng nhiên lúc này bên ngoài chạy vào một tên thiếu niên, hô to nói:
"Mọi người! Tra, tra ra thêm được tin tức động trời!"
Người chạy vào không ai khác mà chính là Trần Bá Minh, con trai của Trần Bá Hoang
"Tra cái gì?" Trần Chí Cương cười hỏi
"Là cái thằng nhóc giết bác hai, nó có lai lịch thật sự không nhỏ!"
Trần Bá Minh đem laptop đặt lên trên bàn cho mọi người cùng xem, đọc lên tiểu sử của Anh Kiệt
"Hắn gọi Võ Anh Kiệt, học sinh lớp 11 trường THCS Nguyễn Trãi, hoàn cảnh không có gì đặc biệt, nhưng gần đây đột nhiên trở nên lợi hại, chữa khỏi bệnh cho sĩ quan Lê Dương Hùng người lẽ ra sắp phải chết vì bệnh nặng, bác sĩ cũng bó tay, nhưng khi hắn xuất hiện thì liền trị khỏi, sau đó ở tại đấu giá hội đánh bại quản lý Chu Thái, gần đây được nhà nước tiến cử làm huấn luyện viên cho quân đội, còn được phong hàm thiếu tướng!"
Trần Bá Minh vừa nói vừa hưng phấn, người này so với hắn trẻ hơn rất nhiều nhưng thành tích lại quá cao, hắn thậm chí có chút ganh tị cùng ghen ghét
"Thật sự là thiếu tướng? Đánh bại Chu Thái là sao? Người tên Chu Thái rất lợi hại ư?"
Lý Thị Kiều Nga kinh ngạc nghi hoặc hỏi, bên cạnh Tần Thanh Nguyên nâng cằm ngẫm nghĩ cái gì, sau đó như nhớ ra liền nói
"Hình như ta có nghe sư phụ nói qua người này, Chu Thái của đấu giá hội Trảng Bàng, là một vị song thuật dược sư, không những luyện đan tốt còn là một thuật sĩ rất mạnh, cho dù là nội kình cao thủ cũng phải kiêng kị!"
Tần Thanh Nguyên tuy nói Chu Thái có vẻ rất mạnh, nhưng biểu hiện của hắn là không quan tâm, bởi vì Chu Thái trong mắt hắn không mạnh như lời đồn, hắn từng được nghe huynh đệ trong môn phái kể lại, Chu Thái từng bại dưới tay sư tôn
Hơn nữa hiện tại Tần Thanh Nguyên hắn là nội kình hậu kỳ, Chu Thái không phải là đối thủ của hắn, nhưng Anh Kiệt làm hắn có chút hứng thú
"Trẻ tuổi như vậy, tên Anh Kiệt này cũng là nội kình cao thủ hậu kỳ như ta đi!"
Trần Chí Cương nghe nói thế thì giật mình, vội hỏi:
"Thế nếu như hắn còn sống mà tìm đến đây, ngài có thể đánh bại hắn không?"
Ngoại trừ Lý Thị Kiều Nga ngây ngốc bên ngoài thì cả nhà họ Trần đều biết đến một thế giới gọi là võ giả, cao thủ như mưa, cho nên khi nghe vị Tần đại sư này đánh giá thì hồi hộp, họ cũng biết Chu Thái ở Tây Ninh danh tiếng không nhỏ, nhưng lại bị một thiếu niên 17 đánh bại thì quá đáng sợ rồi
Tần Thanh Nguyên nhìn sắc mặt mấy người nhà họ Trần, liền cười to nói
"Haha! Tuy bằng cảnh giới nhưng cao thủ cũng có xếp trên dưới, nếu đoán không nhầm thì hắn vừa lên nội kình hậu kỳ đi, nhưng ta chính là hậu kỳ năm năm, chắc chắn thực lực ở phía trên hắn!"
"A! Vậy sao? Vậy thì tốt quá!"
"Chúng ta có thể yên tâm không sợ tên chó chết kia đến báo thù a!"
"Phải, phải!"
"Nhưng hắn là thiếu tướng của nhà nước..." Lý Thị Kiều Nga đang muốn nhắc nhở nhưng nhớ ra chồng con mình bị Anh Kiệt sát hại, giọng càng lúc càng nhỏ, một lát liền im bật
Cả nhà họ Trần đều vui vẻ, giống như vứt được gánh nặng, chu đáo tiếp đãi Tần đại sư, tiếp tục ăn uống tiệc tùng, thì lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới một âm thanh rất lớn:
"Ta đến để trả lễ, xin phép không khách khí!"
Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng không sát khí, nhưng người bên trong nhà nghe thấy lại hồi hộp lo lắng, sắc mặt khẩn trương, bởi vì người đến chính là Anh Kiệt.
Hắn đã đến!
Bình luận truyện