Trùng Sinh Đồng Kí Ức
Chương 8-1: Tương Tư Nỗi Nhớ (1)
Trác Thiệu Ninh có cuộc thương thảo với đối tác công ty, hợp đồng do nhóm thị trường phụ trách có quá nhiều sai sót thậm chí còn bị đưa vào thực thi khi chưa qua phê duyệt của cha anh. Cũng may thời gian này, anh dành nhiều thời gian rà soát lại nếu không tổn thất không lường trước được.
Mãi cúi đầu vào tài liệu trên tay, thì đụng phải một người.
“Xin lỗi chú” Cậu bé sợ sệt cúi đầu, đầu tóc rối như tổ quạ, áo quần rách rưới, không lành lặn tiếc nuối nhìn que kem rớt dưới đất.
“Đừng nhặt nữa, đi mua cây khác đi” Anh liền ngăn cậu bé lại, móc trong bóp ra mấy tờ tiền.
“Cám ơn chú” Cậu bé rối rít cám ơn rồi chạy về phía trước, anh thấy có một cô bé mặt mũi lấm lem đang núp ở góc tường đằng kia, thấy cậu bé đi đến, cả hai nắm chặt tay nhau. Anh đứng sững lại một lúc lâu, dường như hình ảnh đó đã in sâu vào tâm trí.
Thời gian quay ngược, cuống vào trong hồi ức, bên tai anh vang lên giọng nói rất non nớt.
“Anh ơi!” Bàn tay nhỏ xíu của Phó Nghi Ân rụt rè níu lấy ngón tay anh, miệng míu máo.
“Em làm sao? Sao lại khóc?” Trác Thiệu Ninh khuỵu đầu gối xuống đất, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt vươn trên má của cô bé.
“Không có ai đi họp phụ huynh cho em” Phó Nghi Ân khóc rấm rứt kể lể.
“Cha em đâu?” Anh liền hỏi, bình thường anh biết ngoài anh ra thì cô bé chỉ quấn lấy cha mình.
“Không biết, đi mất rồi!” Cô mím môi lắc đầu.
“Được rồi! anh sẽ dẫn em đến trường gặp cô giáo được không?” Anh xoa đầu cô an ủi
Lần đầu tiên, một cậu nam sinh mới mười mấy tuổi dắt theo cô em gái đi đến trường, cô giáo ái ngại nhìn anh gãi đầu giải bày, cũng tạm chấp nhận cho anh vào ngồi dự buổi họp dành cho phụ huynh học sinh, khi đó mọi ánh mắt hiếu kỳ đều đổ dồn lên. Không biết người lớn trong nhà bận rộn như thế nào mà anh trai phải đi thay, tiếng xì xào trách móc, thương hại, tay anh phủ lên bàn tay bé xíu mềm mại hi vọng cô không vì điều này mà cảm thấy tủi thân.Trà Muộn lqd
Hình ảnh năm đó in sâu vào trong tâm trí anh, chưa từng phai mờ, Nghi Ân của anh, bây giờ đã trưởng thành rồi, không cần đến anh nữa, tim anh thắt nghẹn như có ai đó bóp nát.
Trác Thiêu Ninh bất giác cười cay đắng, chuyện hôm đó anh hơi kích động nên nhất thời không khống chế được tâm tình. Đối với Phó Nghi Ân, anh không tài nào bình tĩnh được, phàm là chuyện liên quan đến cô, anh đều muốn can dự. Nỗi thấp thỏm, lo âu khiến tim anh chết đứng, vừa ở công ty ra, anh tức tốc lái xe đến đón cô, nhìn đồng hồ càng thêm nóng lòng sợ cô đợi lâu. Nhưng khi đến nơi, xung quanh không một bóng người, anh bước xuống chạy vội hỏi bác bảo vệ.
“Bác có thấy một nữ sinh nào còn ở trong trường không?"
“Ra về hết rồi”
Anh nói cám ơn liền đảo quanh mấy con đường gần đó, không thấy bóng dáng cô đâu. Lòng anh nóng như lửa đốt.
“Nghi Ân ...em ấy có nhà không dì?” Anh bấm chuông cửa nhà cô với hi vọng mong manh.
“Chưa, chẳng phải cháu đón con bé sao?” Dì Phó ngơ ngác không hiểu, lại nhìn bộ dạng bơ phờ của anh, lo lắng hỏi dồn.
“Nghi Ân chẳng phải đi cùng cháu sao? Con bé đâu?”
“Cháu đến hơi trễ, chẳng thấy em ấy đâu cả”
“Haizz chắc con bé đi xe bus về rồi, cháu đừng lo” Dì Phó thở dài đáp.
“Cháu ra trạm đợi em ấy” Trác Thiệu Ninh nói xong liền xoay người đi mất, anh như kẻ mất hồn ngồi đợi ở trạm xe, từng tốp từng tốp người đi ngang qua, có học sinh có người lao động, có nhân viên văn phòng nhưng tuyệt nhiên không có bóng dáng cô. Anh suy nghĩ miên man, tự hù dọa chính mình “ không phải cô ấy gặp chuyện gì chứ?” Anh lao đầu ra đường chạy dọc khắp mọi ngõ ngách trong thành phố, Trác Thiệu Ninh ngồi trên ghế lái gục đầu xuống vô lăng, ánh mắt hiện vẻ mệt nhọc cùng lo lắng tuột độ. Giống như….cảm giác y hệt cơn ác mộng kiếp trước, lúc anh biết đã hoàn toàn mất đi cô, trái tim tê tái lạnh lẽo, cổ họng nghẹn đắng, chưa bao giờ anh thấy bất lực như vậy. Tìm kiếm trong vô vọng, chẳng lẽ anh một lần nữa sẽ mất cô, không được Trác Thiệu Ninh thều thào gào thét trong đáy lòng, anh lái xe như điên trở về nhà cô, suýt chút nữa đâm vào gốc cây bên đường, tiếng thắng gấp phanh lại, anh lao xuống xe, ấn cửa liên hồi, cô nhất định đã về nếu không anh điên lên mất.
Lao tâm khổ tứ cũng may ông trời thương xót, là cô, là Nghi Ân của anh, Trác Thiệu Ninh kích động nhào đến ôm chặt cô vào lòng, hốc mắt anh đỏ hoe, dòng nước nóng hổi rơi xuống, ai nói đàn ông không thể khóc. Anh đang rơi những giọt lệ mừng rỡ, cuống quýt, cũng may cô không sao, cô vẫn còn khỏe mạnh đứng trước mặt anh. Trác Thiệu Ninh chôn mặt vào tóc cô, ngửi thấy mùi vị thanh khiết ngọt ngào, tâm dần an ổn, giờ phút này anh mới cảm thấy như mình được cứu sống lần nữa. Cô chính là mạng của anh, là tâm can bảo bối duy nhất.
Để không trễ nải, anh mỗi ngày đều lái xe đến trước mười phút để chờ cô.
“Sao hôm nay anh lại đến sớm vậy?” Trác Thiệu Ninh một tay đút vào túi quần, cúi đầu, lưng dựa vào bên hông xe. Cô lại gần cũng không nhận ra.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, vội mở cửa xe, mới phát hiện ra bên cạnh cô còn có một người khác.
“Có thể cho bạn tôi đi nhờ không?”
“Được, hai em lên đi” Trác Thiệu Ninh lúc này mới lui về phía sau.
Phương Nhạc vội ghé vào tai cô nói nhỏ: “Anh hàng xóm của cậu thật đẹp trai” mắt cậu ấy đã sắp chuyển thành màu hồng phấn.
Phó Nghi Ân che miệng cười, lên án sự mê nhan sắc của bạn.
“Cậu đừng để bị lừa”
…Trà Muộn diendanlequydon.com
“Anh trai, anh là hàng xóm của Nghi Ân phải không?” Thái độ Phương Nhạc hào hứng phơi phới, vốn biết rồi mà còn hỏi.
“Đúng vậy” Trác Thiệu Ninh nhìn gương mặt phản chiếu trên kính chiếu hậu.
“Vậy hồi nhỏ hai người rất thân sao?”
“Cũng tương đối” Ngập ngừng một giây anh lại nói.
“Quào, anh năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn gái hay chưa?” Phương Nhạc nghịch ngợm, thân thiết hỏi han.
“Anh là Thiệu Ninh, đã hai mươi tư tuổi, tạm thời chưa có bạn gái” Trác Thiệu Ninh trầm ngâm đáp, anh nhìn trộm phản ứng của Phó Nghi Ân, nhưng đáng tiếc trên mặt cô chẳng có biến đổi gì đáng kể, xem như chuyện vốn không cần để tâm.
“Hoa chưa có chủ” Phương Nhạc ho khan một tiếng, vừa cười vừa chọc eo Phó Nghi Ân.
“Hả?” Phó Nghi Ân mơ hồ, nãy giờ cô vẫn đang tập trung vào quyển sách trên tay.
Phương Nhạc trừng cô, quay ngoắc thái độ !!! dịu dàng đằm thắm với Trác Thiệu Ninh.
Dọc đường đi, tiếng Phương Nhạc líu lo không ngừng, Phó Nghi Ân còn đưa nước cho bạn, sợ cô ấy nói đến khô cổ họng mất.
“Hai em cùng về nhà luôn hả?” Trác Thiệu Ninh bèn lên tiếng.
“Vâng, em đến nhà Nghi Ân làm bài tập, sắp đến kìthi cuối kì rồi” Phương Nhạc hớn hở cướp luôn lời của Phó Nghi Ân, cô đành duy trì im lặng.
...
Về đến nhà, cô dẫn Phương Nhạc lên phòng, còn mình đi tìm một ít thức ăn nhẹ.
“Ăn cái này đỡ đói” Cô bưng vào phòng nói với Phương Nhạc đang lăn quay trên giường.
“Nghi Ân, phòng cậu rộng thiệt đó” Phương Nhạc nốc ly nước vừa nhai ngồm ngoàm.
“Chẳng bù cho tớ, phòng phải chia ba xẻ bảy”
“Có chị em vui mà! Cậu xem ở một mình cũng cô đơn lắm chẳng đùa” Phó Nghi Ân cười, mặc dù cô thích sự cô đơn đó. Nhà có hai người có hơi trống trải thật.
“Ờ há, tớ mà không có người trò chuyện chắc điên mất” Phương Nhạc vốn tính cách hòa đồng hoạt bát, không điên mới là lạ.
“Vào chủ đề chính đi, đem sách ra, giải quyết đề cương nè” Phó Nghi Ân dựng cái bàn xếp giữa phòng, ngồi bệt xuống sàn.
Tối đó, Phương Nhạc ở lại ăn cơm xong mới về, cô nhìn đồng hồ hơn tám rưỡi đành chật lưỡi tiễn bạn ra khỏi ngõ hẻm.
“Ước gì giờ anh Thiệu Ninh có ở đây nhờ ảnh chở về” Hai đứa ngồi đợi xe, Phương Nhạc ngẩng đầu nhìn trời than vãn.
“Đừng có làm tớ nổi da gà, anh Thiệu Ninh cái gì? Cậu mới gặp người ta có mấy tiếng trước” Cô gõ nhẹ lên trán Phương Nhạc, gió lạnh rung người.
“Nghi Ân, con mắt tớ rất chuẩn, tớ tin anh Thiệu Ninh là người tốt” Phương Nhạc lắc lư cái đầu, ngây ngô nói.
“Điều kiện tiên quyết là phải là trai đẹp chứ gì?” Cô bật cười khúc khích, trêu chọc.
“Ừm đúng rồi” Phương Nhạc gật đầu lia lịa, ánh mắt long lanh sáng ngời.
“Cậu đó, cẩn thận bị người ta lừa bán còn ngồi đếm tiền giùm”
“Huhu tớ nguyện ý” Nghe vậy, Phó Nghi Ân cũng hết phương cứu chữa, bó tay toàn tập. Cô bạn ngây thơ của tôi ơi!
Ít ra sự đơn thuần của Phương Nhạc bộc lộ từ cá tính chân thật của bản thân, kiếp trước tuy không rõ nhưng cô vẫn nghe được chút tin tức, Phương Nhạc sống trong một gia đình hoàn chỉnh, sau khi kết hôn có cuộc sống an nhàn, cô hi vọng kiếp này vẫn sẽ không đổi, người bạn duy nhất này- sẽ hạnh phúc giống như con người ấm áp của cô ấy vậy.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Phương Nhạc khơ tay trước mặt cô.
“Không có” cô gạt tay cô ấy ra.
“Nghi Ân, bây giờ nói thật với cậu một chuyện” Phương Nhạc hiện vẻ nghiêm túc, thì thầm vào tai cô.
Cô ra hiệu gật đầu để cô ấy nói tiếp.
“Tớ không thích cái anh Gia Minh lớp trên đâu, từ lâu đã muốn nói với cậu rồi. Mà khi đó cậu rất thân thiết với anh ta nên đành giữ trong lòng” Cô ấy thận trọng nói.
“Tớ biết rồi, tớ cũng không thích anh ta” Cô thở phào, mỉm cười nhìn bạn.
“Không thích nữa hả? Tớ cứ nghĩ cậu giận dỗi với anh ta thôi” Phương Nhạc bất ngờ vì thái độ bình thản của cô.
“Ừm, thật đó, không cần biết trước đây thế nào. Nhưng bây giờ có thể khẳng định tớ với anh ta tuyệt đối không một mống quan hệ” Cô khẳng định chắc chắn.
“Tốt quá! tớ cứ sợ nói ra cậu lại giận” Phương Nhạc dè dặn nhìn cô.
“Cậu ngốc quá, làm sao tớ giận vì chuyện cỏn con đó được” Phó Nghi Ân xúc động nắm lấy tay bạn, nghẹn ngào nói.
Vì Đỗ Gia Minh, tên cặn bã đó mà cô chối bỏ bao nhiêu mối quan hệ tốt đẹp. Thật sự không đáng, anh ta không đáng giá một xu cắt bạc nào.
….
Xe bus đến rất nhanh, nhìn Phương Nhạc ngồi trên xe vẫy vẫy tay. Cô mới xoay người bước đi.
Gần đến nhà, cô bắt gặp một bóng người đang đứng gần nhà mình, vì khoảng cách hơi xa, bóng đèn đường bị hư nên ánh sáng cứ lập lòe không nhìn rõ. Phó Nghi Ân thận trọng bước từ bước một, lúc đến gần cô mới thấy hơi quen.
“Anh Thiệu Ninh?” Cô nghi hoặc.
“Sao giờ này em còn ở đây?” Trác Thiệu Ninh giật mình quay lại, anh lúng túng dập điếu thuốc trên tay.
“Tôi tiễn bạn về” Cô đáp
“Vậy à. Giờ này con gái không nên đi một mình, sao không gọi anh” Giọng anh trầm bổng lên xuống.
“Gần mà, ngay trạm xe. Anh làm gì đứng ở đây vậy?”
“Anh đi dạo”
“Vậy tôi vào nhà trước, anh cứ đi dạo đi” Phó Nghi Ân mở cửa cổng định đi vào.
“Nghi Ân” Anh gấp gáp chộp lấy cổ tay cô, siết chặt.
“Hả?” Cô giật mình hé môi.
“Ở lại với anh một lát được không?” Giọng anh hơi u buồn, ánh mắt có chút mệt mỏi.
Chưa kịp mở miệng, anh đã kéo cô ngồi xuống trên nền xi măng. Hai bờ vai gần kề, không ai lên tiếng, không gian có chút tĩnh lặng, cô thi thoảng liếc nhìn người bên cạnh rồi lại đỏ mặt ngượng ngùng vì anh cũng đang nhìn mình, cô ngước lên nhìn bầu trời đen ngòm, ánh sáng lung linh giữa một rừng vì sao lấp lánh, nhìn thì gần thật, chỉ cách chưa được một phân tay nhưng sự thật chúng cách nhau hàng vạn năm ánh sáng.
Mãi cúi đầu vào tài liệu trên tay, thì đụng phải một người.
“Xin lỗi chú” Cậu bé sợ sệt cúi đầu, đầu tóc rối như tổ quạ, áo quần rách rưới, không lành lặn tiếc nuối nhìn que kem rớt dưới đất.
“Đừng nhặt nữa, đi mua cây khác đi” Anh liền ngăn cậu bé lại, móc trong bóp ra mấy tờ tiền.
“Cám ơn chú” Cậu bé rối rít cám ơn rồi chạy về phía trước, anh thấy có một cô bé mặt mũi lấm lem đang núp ở góc tường đằng kia, thấy cậu bé đi đến, cả hai nắm chặt tay nhau. Anh đứng sững lại một lúc lâu, dường như hình ảnh đó đã in sâu vào tâm trí.
Thời gian quay ngược, cuống vào trong hồi ức, bên tai anh vang lên giọng nói rất non nớt.
“Anh ơi!” Bàn tay nhỏ xíu của Phó Nghi Ân rụt rè níu lấy ngón tay anh, miệng míu máo.
“Em làm sao? Sao lại khóc?” Trác Thiệu Ninh khuỵu đầu gối xuống đất, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt vươn trên má của cô bé.
“Không có ai đi họp phụ huynh cho em” Phó Nghi Ân khóc rấm rứt kể lể.
“Cha em đâu?” Anh liền hỏi, bình thường anh biết ngoài anh ra thì cô bé chỉ quấn lấy cha mình.
“Không biết, đi mất rồi!” Cô mím môi lắc đầu.
“Được rồi! anh sẽ dẫn em đến trường gặp cô giáo được không?” Anh xoa đầu cô an ủi
Lần đầu tiên, một cậu nam sinh mới mười mấy tuổi dắt theo cô em gái đi đến trường, cô giáo ái ngại nhìn anh gãi đầu giải bày, cũng tạm chấp nhận cho anh vào ngồi dự buổi họp dành cho phụ huynh học sinh, khi đó mọi ánh mắt hiếu kỳ đều đổ dồn lên. Không biết người lớn trong nhà bận rộn như thế nào mà anh trai phải đi thay, tiếng xì xào trách móc, thương hại, tay anh phủ lên bàn tay bé xíu mềm mại hi vọng cô không vì điều này mà cảm thấy tủi thân.Trà Muộn lqd
Hình ảnh năm đó in sâu vào trong tâm trí anh, chưa từng phai mờ, Nghi Ân của anh, bây giờ đã trưởng thành rồi, không cần đến anh nữa, tim anh thắt nghẹn như có ai đó bóp nát.
Trác Thiêu Ninh bất giác cười cay đắng, chuyện hôm đó anh hơi kích động nên nhất thời không khống chế được tâm tình. Đối với Phó Nghi Ân, anh không tài nào bình tĩnh được, phàm là chuyện liên quan đến cô, anh đều muốn can dự. Nỗi thấp thỏm, lo âu khiến tim anh chết đứng, vừa ở công ty ra, anh tức tốc lái xe đến đón cô, nhìn đồng hồ càng thêm nóng lòng sợ cô đợi lâu. Nhưng khi đến nơi, xung quanh không một bóng người, anh bước xuống chạy vội hỏi bác bảo vệ.
“Bác có thấy một nữ sinh nào còn ở trong trường không?"
“Ra về hết rồi”
Anh nói cám ơn liền đảo quanh mấy con đường gần đó, không thấy bóng dáng cô đâu. Lòng anh nóng như lửa đốt.
“Nghi Ân ...em ấy có nhà không dì?” Anh bấm chuông cửa nhà cô với hi vọng mong manh.
“Chưa, chẳng phải cháu đón con bé sao?” Dì Phó ngơ ngác không hiểu, lại nhìn bộ dạng bơ phờ của anh, lo lắng hỏi dồn.
“Nghi Ân chẳng phải đi cùng cháu sao? Con bé đâu?”
“Cháu đến hơi trễ, chẳng thấy em ấy đâu cả”
“Haizz chắc con bé đi xe bus về rồi, cháu đừng lo” Dì Phó thở dài đáp.
“Cháu ra trạm đợi em ấy” Trác Thiệu Ninh nói xong liền xoay người đi mất, anh như kẻ mất hồn ngồi đợi ở trạm xe, từng tốp từng tốp người đi ngang qua, có học sinh có người lao động, có nhân viên văn phòng nhưng tuyệt nhiên không có bóng dáng cô. Anh suy nghĩ miên man, tự hù dọa chính mình “ không phải cô ấy gặp chuyện gì chứ?” Anh lao đầu ra đường chạy dọc khắp mọi ngõ ngách trong thành phố, Trác Thiệu Ninh ngồi trên ghế lái gục đầu xuống vô lăng, ánh mắt hiện vẻ mệt nhọc cùng lo lắng tuột độ. Giống như….cảm giác y hệt cơn ác mộng kiếp trước, lúc anh biết đã hoàn toàn mất đi cô, trái tim tê tái lạnh lẽo, cổ họng nghẹn đắng, chưa bao giờ anh thấy bất lực như vậy. Tìm kiếm trong vô vọng, chẳng lẽ anh một lần nữa sẽ mất cô, không được Trác Thiệu Ninh thều thào gào thét trong đáy lòng, anh lái xe như điên trở về nhà cô, suýt chút nữa đâm vào gốc cây bên đường, tiếng thắng gấp phanh lại, anh lao xuống xe, ấn cửa liên hồi, cô nhất định đã về nếu không anh điên lên mất.
Lao tâm khổ tứ cũng may ông trời thương xót, là cô, là Nghi Ân của anh, Trác Thiệu Ninh kích động nhào đến ôm chặt cô vào lòng, hốc mắt anh đỏ hoe, dòng nước nóng hổi rơi xuống, ai nói đàn ông không thể khóc. Anh đang rơi những giọt lệ mừng rỡ, cuống quýt, cũng may cô không sao, cô vẫn còn khỏe mạnh đứng trước mặt anh. Trác Thiệu Ninh chôn mặt vào tóc cô, ngửi thấy mùi vị thanh khiết ngọt ngào, tâm dần an ổn, giờ phút này anh mới cảm thấy như mình được cứu sống lần nữa. Cô chính là mạng của anh, là tâm can bảo bối duy nhất.
Để không trễ nải, anh mỗi ngày đều lái xe đến trước mười phút để chờ cô.
“Sao hôm nay anh lại đến sớm vậy?” Trác Thiệu Ninh một tay đút vào túi quần, cúi đầu, lưng dựa vào bên hông xe. Cô lại gần cũng không nhận ra.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, vội mở cửa xe, mới phát hiện ra bên cạnh cô còn có một người khác.
“Có thể cho bạn tôi đi nhờ không?”
“Được, hai em lên đi” Trác Thiệu Ninh lúc này mới lui về phía sau.
Phương Nhạc vội ghé vào tai cô nói nhỏ: “Anh hàng xóm của cậu thật đẹp trai” mắt cậu ấy đã sắp chuyển thành màu hồng phấn.
Phó Nghi Ân che miệng cười, lên án sự mê nhan sắc của bạn.
“Cậu đừng để bị lừa”
…Trà Muộn diendanlequydon.com
“Anh trai, anh là hàng xóm của Nghi Ân phải không?” Thái độ Phương Nhạc hào hứng phơi phới, vốn biết rồi mà còn hỏi.
“Đúng vậy” Trác Thiệu Ninh nhìn gương mặt phản chiếu trên kính chiếu hậu.
“Vậy hồi nhỏ hai người rất thân sao?”
“Cũng tương đối” Ngập ngừng một giây anh lại nói.
“Quào, anh năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn gái hay chưa?” Phương Nhạc nghịch ngợm, thân thiết hỏi han.
“Anh là Thiệu Ninh, đã hai mươi tư tuổi, tạm thời chưa có bạn gái” Trác Thiệu Ninh trầm ngâm đáp, anh nhìn trộm phản ứng của Phó Nghi Ân, nhưng đáng tiếc trên mặt cô chẳng có biến đổi gì đáng kể, xem như chuyện vốn không cần để tâm.
“Hoa chưa có chủ” Phương Nhạc ho khan một tiếng, vừa cười vừa chọc eo Phó Nghi Ân.
“Hả?” Phó Nghi Ân mơ hồ, nãy giờ cô vẫn đang tập trung vào quyển sách trên tay.
Phương Nhạc trừng cô, quay ngoắc thái độ !!! dịu dàng đằm thắm với Trác Thiệu Ninh.
Dọc đường đi, tiếng Phương Nhạc líu lo không ngừng, Phó Nghi Ân còn đưa nước cho bạn, sợ cô ấy nói đến khô cổ họng mất.
“Hai em cùng về nhà luôn hả?” Trác Thiệu Ninh bèn lên tiếng.
“Vâng, em đến nhà Nghi Ân làm bài tập, sắp đến kìthi cuối kì rồi” Phương Nhạc hớn hở cướp luôn lời của Phó Nghi Ân, cô đành duy trì im lặng.
...
Về đến nhà, cô dẫn Phương Nhạc lên phòng, còn mình đi tìm một ít thức ăn nhẹ.
“Ăn cái này đỡ đói” Cô bưng vào phòng nói với Phương Nhạc đang lăn quay trên giường.
“Nghi Ân, phòng cậu rộng thiệt đó” Phương Nhạc nốc ly nước vừa nhai ngồm ngoàm.
“Chẳng bù cho tớ, phòng phải chia ba xẻ bảy”
“Có chị em vui mà! Cậu xem ở một mình cũng cô đơn lắm chẳng đùa” Phó Nghi Ân cười, mặc dù cô thích sự cô đơn đó. Nhà có hai người có hơi trống trải thật.
“Ờ há, tớ mà không có người trò chuyện chắc điên mất” Phương Nhạc vốn tính cách hòa đồng hoạt bát, không điên mới là lạ.
“Vào chủ đề chính đi, đem sách ra, giải quyết đề cương nè” Phó Nghi Ân dựng cái bàn xếp giữa phòng, ngồi bệt xuống sàn.
Tối đó, Phương Nhạc ở lại ăn cơm xong mới về, cô nhìn đồng hồ hơn tám rưỡi đành chật lưỡi tiễn bạn ra khỏi ngõ hẻm.
“Ước gì giờ anh Thiệu Ninh có ở đây nhờ ảnh chở về” Hai đứa ngồi đợi xe, Phương Nhạc ngẩng đầu nhìn trời than vãn.
“Đừng có làm tớ nổi da gà, anh Thiệu Ninh cái gì? Cậu mới gặp người ta có mấy tiếng trước” Cô gõ nhẹ lên trán Phương Nhạc, gió lạnh rung người.
“Nghi Ân, con mắt tớ rất chuẩn, tớ tin anh Thiệu Ninh là người tốt” Phương Nhạc lắc lư cái đầu, ngây ngô nói.
“Điều kiện tiên quyết là phải là trai đẹp chứ gì?” Cô bật cười khúc khích, trêu chọc.
“Ừm đúng rồi” Phương Nhạc gật đầu lia lịa, ánh mắt long lanh sáng ngời.
“Cậu đó, cẩn thận bị người ta lừa bán còn ngồi đếm tiền giùm”
“Huhu tớ nguyện ý” Nghe vậy, Phó Nghi Ân cũng hết phương cứu chữa, bó tay toàn tập. Cô bạn ngây thơ của tôi ơi!
Ít ra sự đơn thuần của Phương Nhạc bộc lộ từ cá tính chân thật của bản thân, kiếp trước tuy không rõ nhưng cô vẫn nghe được chút tin tức, Phương Nhạc sống trong một gia đình hoàn chỉnh, sau khi kết hôn có cuộc sống an nhàn, cô hi vọng kiếp này vẫn sẽ không đổi, người bạn duy nhất này- sẽ hạnh phúc giống như con người ấm áp của cô ấy vậy.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Phương Nhạc khơ tay trước mặt cô.
“Không có” cô gạt tay cô ấy ra.
“Nghi Ân, bây giờ nói thật với cậu một chuyện” Phương Nhạc hiện vẻ nghiêm túc, thì thầm vào tai cô.
Cô ra hiệu gật đầu để cô ấy nói tiếp.
“Tớ không thích cái anh Gia Minh lớp trên đâu, từ lâu đã muốn nói với cậu rồi. Mà khi đó cậu rất thân thiết với anh ta nên đành giữ trong lòng” Cô ấy thận trọng nói.
“Tớ biết rồi, tớ cũng không thích anh ta” Cô thở phào, mỉm cười nhìn bạn.
“Không thích nữa hả? Tớ cứ nghĩ cậu giận dỗi với anh ta thôi” Phương Nhạc bất ngờ vì thái độ bình thản của cô.
“Ừm, thật đó, không cần biết trước đây thế nào. Nhưng bây giờ có thể khẳng định tớ với anh ta tuyệt đối không một mống quan hệ” Cô khẳng định chắc chắn.
“Tốt quá! tớ cứ sợ nói ra cậu lại giận” Phương Nhạc dè dặn nhìn cô.
“Cậu ngốc quá, làm sao tớ giận vì chuyện cỏn con đó được” Phó Nghi Ân xúc động nắm lấy tay bạn, nghẹn ngào nói.
Vì Đỗ Gia Minh, tên cặn bã đó mà cô chối bỏ bao nhiêu mối quan hệ tốt đẹp. Thật sự không đáng, anh ta không đáng giá một xu cắt bạc nào.
….
Xe bus đến rất nhanh, nhìn Phương Nhạc ngồi trên xe vẫy vẫy tay. Cô mới xoay người bước đi.
Gần đến nhà, cô bắt gặp một bóng người đang đứng gần nhà mình, vì khoảng cách hơi xa, bóng đèn đường bị hư nên ánh sáng cứ lập lòe không nhìn rõ. Phó Nghi Ân thận trọng bước từ bước một, lúc đến gần cô mới thấy hơi quen.
“Anh Thiệu Ninh?” Cô nghi hoặc.
“Sao giờ này em còn ở đây?” Trác Thiệu Ninh giật mình quay lại, anh lúng túng dập điếu thuốc trên tay.
“Tôi tiễn bạn về” Cô đáp
“Vậy à. Giờ này con gái không nên đi một mình, sao không gọi anh” Giọng anh trầm bổng lên xuống.
“Gần mà, ngay trạm xe. Anh làm gì đứng ở đây vậy?”
“Anh đi dạo”
“Vậy tôi vào nhà trước, anh cứ đi dạo đi” Phó Nghi Ân mở cửa cổng định đi vào.
“Nghi Ân” Anh gấp gáp chộp lấy cổ tay cô, siết chặt.
“Hả?” Cô giật mình hé môi.
“Ở lại với anh một lát được không?” Giọng anh hơi u buồn, ánh mắt có chút mệt mỏi.
Chưa kịp mở miệng, anh đã kéo cô ngồi xuống trên nền xi măng. Hai bờ vai gần kề, không ai lên tiếng, không gian có chút tĩnh lặng, cô thi thoảng liếc nhìn người bên cạnh rồi lại đỏ mặt ngượng ngùng vì anh cũng đang nhìn mình, cô ngước lên nhìn bầu trời đen ngòm, ánh sáng lung linh giữa một rừng vì sao lấp lánh, nhìn thì gần thật, chỉ cách chưa được một phân tay nhưng sự thật chúng cách nhau hàng vạn năm ánh sáng.
Bình luận truyện