Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 16: Thực Sự Xa Cách



Trông thấy con mèo nhỏ mở to đôi mắt long lanh nước nhìn mình không hề chớp, Bùi Khuyết không nhịn được khẽ ho khan vài tiếng. Sau đó lập tức giơ tay ôm con mèo nhỏ vào lòng, vừa nhẹ nhàng xoa đầu nó vừa nói: ” A Cửu! Đừng nghịch nữa.”

Thoạt nhìn sắc mặt Bùi Khuyết vẫn như thường nhưng trong lòng y lại cảm thấy có chút nghi hoặc – bởi vì điều gì thì ngay cả bản thân y cũng không rõ. Vừa rồi, sao y lại có cảm giác gương mặt mình hơi nóng lên. Giống như lần đó, tiểu nha đầu kia chớp chớp đôi mắt tròn to nhìn mình. Ánh mắt đó mang theo vẻ rạng rỡ, thơ ngây, ngập tràn ý cười, giọng nói vừa dịu dàng lại vừa ngọt ngào, nói: ” A Khuyết! Thực ra thì huynh…đang ghen phải không”.

Lúc đó, nhất thời, y không thể có phản ứng gì, chỉ cảm thấy mang tai càng ngày càng nóng…

” Meo meo” Ninh Oản vui vẻ khẽ kêu lên một tiếng. Ninh Oản bị y ôm vào trong ngực. Tuy rằng nàng không thấy nhìn thấy mặt của y nhưng… Nàng vẫn có thể liếm liếm tay y nha.

Lòng bàn tay hơi tê tê, thoáng chốc đã bị liếm một cái, Bùi Khuyết khẽ nhíu mày, đang muốn mở miệng thì nghe thấy giọng nói của Thường An truyền vào từ phía bên ngoài xe ngựa vào: ” Hồi Thái tử điện hạ! Đã đến Minh Tú sơn trang rồi ạ.” ” Ừ! Ta biết rồi.” Bùi Khuyết lên tiếng, sau đó lại cúi đầu, chọc chọc vào đầu con mèo nhỏ, uy hiếp: ” Không được náo loạn nữa. Bằng không ta sẽ không cho em ăn gì nữa.”

” Meo meo…”. Ninh Oản kêu lên một tiếng vẻ tội nghiệp. Nàng không tin đâu, nhất định là y đang muốn hù dọa nàng. A Khuyết thiện lương như vậy, sao có thể ngược đãi động vật chứ?

” Meo meo meo meo meo meo”. Nàng nhớ rất rõ chuyện hôm qua, không muốn buông tha cho y chút nào, trong lòng Ninh Oản cảm thấy rất không vui. Tuy rằng hiện tại, đối với Bùi Khuyết mà nói, nàng chỉ là một con mèo, làm như vậy cũng không có gì sai, thế nhưng…Nàng vẫn thấy tức giận.

Ninh Oản giãy giụa muốn thoát khỏi sự ràng buộc của Bùi Khuyết. Hai bộ móng vuốt đều cào cào, khiến cho vạt áo của Bùi Khuyết bị rũ xuống. Mấy ngày nay đã vào đông, thời tiết bên ngoài rất rét. Mặc dù Ninh Oản có bộ lông mềm mại nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh. Vậy nên, nàng mới thích vùi mình ở trong lòng Bùi Khuyết, cọ cọ vào người y.

Áo choàng của Bùi Khuyết hầu hết đều là màu trắng như tuyết, càng tôn thêm vẻ cao quý vô song của y, nhìn qua vừa có cảm giác ôn hòa lại vừa khiến cho người khác có cảm giác cao cao tại thượng. Đây cũng là nguyên nhân đời trước sau khi Ninh Oản trưởng thành không muốn thân thiết với y – Có cảm giác rất xa cách nha. Thế nhưng từ lúc biến thành A Cửu, nàng biết được Bùi Khuyết kỳ thực cũng chỉ là một người bình thường. Đối với nàng mà nói, y giống như một nam tử chu đáo, dịu dàng của nhà hàng xóm vậy.

Ninh Oản vươn móng vuốt cào cào vào lồng ngực ấm áp của Bùi Khuyết, thấy y muốn bắt lấy nó, lập tức kêu ” Meo meo” một tiếng, toàn bộ thân thể đã rúc vào tấm áo choàng trước ngực y.

Nhất thời Bùi Khuyết kinh ngạc đến ngây người. Hôm nay con mèo nhỏ này bướng bỉnh vô cùng, vậy mà…Vậy mà nó lại dám chui vào trong áo choàng của y, thật là…

” A Cửu! Đừng nghịch nữa.” Bộ móng vuốt của A Cửu không ngừng quào loạn ở trước ngực của y, khiến y có cảm giác kỳ lạ vô cùng. Y cũng không biết đó là cảm giác gì. Chỉ theo bản năng muốn ngăn cản nó, không cho nó nghịch ngợm nữa. Con mèo nhỏ này nhất định là bị y chiều hư rồi, được sủng mà kiêu, khiến cho y cũng không còn cách nào.

Vùi mình ở trong tấm áo choàng của Bùi Khuyết, ngửi thấy mùi hương trên người y, Ninh Oản cười híp mắt, dựa vào ngực của y, muốn bao nhiêu hưởng thụ thì có bấy nhiêu hưởng thụ. Loại chuyện như thế này, đối với một người con gái mà nói, quả thực rất hoang đường, thế nhưng…Hiện tại, nàng là một con mèo, có gì phải sợ chứ?

Bùi Khuyết bị con mèo nhỏ này quấy nhiễu đến không còn cách nào, mắt thấy nó không chịu đi ra, lập tức vỗ vỗ vào chiếc áo choàng, cũng may là y đang ở trong xe ngựa, không có ai nhìn thấy, nếu không thì…Giữa ban ngày ban mặt, y quần áo xốc xếch như vậy, thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ rồi.

Bùi Khuyết chọc chọc vào đầu con mèo nhỏ ở trước ngực, giọng nói có vẻ lạnh lùng, nói: ” Nghịch ngợm quá!”.

” Meo meo” Ninh Oản ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết, cặp mắt long lanh nước chớp chớp, không hề sợ hãi cào cào ngón tay của y, kêu: ” Meo meo meo meo meo meo…”

Bùi Khuyết: ”…” Được rồi, con mèo bướng bỉnh này đã theo y lâu như vậy, nó đã hoàn toàn biết rõ bản tính của y rồi, biết y không nỡ quở trách nó. Bùi Khuyết cảm thấy hơi nhức đầu, khẽ xoa xoa trán.

Mắt thấy đã đến Minh Tú sơn trang nhưng quần áo của mình vẫn xốc xếch, Bùi Khuyết lập tức đặt con mèo nhỏ ở trong lòng sang một bên, bắt đầu chỉnh lại quần áo. Tuy rằng Ninh Oản nghịch ngợm nhưng vẫn biết chừng mực, ngoan ngoãn nhìn Bùi Khuyết. Chỉ là ánh mắt lại luôn chăm chú nhìn y, không hề chớp mắt.

Bùi Khuyết thoáng cúi đầu, trông thấy con mèo nhỏ mở to cặp mắt tròn nhìn mình.Tuy rằng bị nhìn như vậy khiến y có cảm giác cả người không được tự nhiên, thế nhưng… A Cửu rõ ràng là một con mèo. Cho dù nó là mèo cái thì cũng có gì phải xấu hổ chứ?

Mấy ngày này, y càng ngày càng cảm thấy con mèo nhỏ này có hơi kỳ lạ. Nó rất thông minh, căn bản không giống một con mèo, ngược lại…giống như một con người vậy.

Có Bùi Khuyết ở bên cạnh khiến cho Ninh Oản cảm thấy mỗi ngày đều là cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa gương mặt của Bùi Khuyết tuấn tú nhìn mãi cũng không chán. Cho dù là vẻ mặt thản nhiên hay lúc y nhìn nàng cười nhẹ, hay là dáng vẻ ngoan ngoãn lúc ngủ, cũng khiến cho nàng yêu thích không thôi.

Nếu như nàng trở về thân thể của chính mình. Nàng sẽ không có cách nào nhìn y lộ liễu như thế được, sờ y…liếm y. Con gái đa phần đều muốn tỏ ra rụt rè một chút, cũng vì nguyên do đó nên nhân lúc này, nàng muốn làm việc mà mình thích.

Thường An vén rèm lên, nhìn thấy Thái tử điện hạ tuấn tú vô song của mình, đột nhiên động tác hơi ngừng lại một chút, trong lòng âm thầm nghi hoặc: Sao mặt điện hạ lại đỏ như vậy? Hơn nữa, áo choàng trên người… Nếu không phải ở bên trong chỉ có ngài ấy và một con mèo, ông nhất định sẽ hiểu lầm điện hạ cất giấu trong xe ngựa một cô gái đó.

Bùi Khuyết không hề biết suy nghĩ trong lòng Thường An, lập tức ôm con mèo nhỏ trong lòng bước xuống xe ngựa.

Thái tử điện hạ giá lâm, mọi người đều hành lễ. Có không ít thiếu nữ khuê các chỉnh trang lại dung mạo, thỉnh thoảng lại e thẹn ngẩng đầu, chiêm ngưỡng thái tử điện hạ tao nhã vô song, vừa nhìn thấy y, nhất thời đều mất hồn. Nam tử kia quả thực tuấn tú như thần tiên. Cho dù y không có thân phận tôn quý, cũng có vô số thiếu nữ xếp hàng mong được ngã vào lòng y.

Lúc đó, Ninh Ngọc Hành đang không biết làm thế nào để nói chuyện với vị ” muội muội ” ở trước mắt này. Vừa nghe thấy Thái tử điện hạ giá lâm, tự nhiên y lại cảm thấy giống như tìm được cái phao cứu mạng duy nhất, lập tức dắt thiếu nữ ở bên cạnh, đi đến chỗ mọi người quỳ xuống.

” Thần Ninh Ngọc Hành tham kiến thái tử.” Đại tướng quân tuổi trẻ tài cao, anh minh thần võ, tự nhiên quỳ xuống. Sau đó, y lập tức nhìn về phía ” Muội muội’ vẻ mặt ngây ngốc, nháy mắt một cái, ra hiệu: Đồ ngốc! Còn không mau quỳ xuống!

Cổ tay bị đau, hoàng y thiếu nữ lập tức thu hồi ánh mắt đang chiêm ngưỡng mỹ nam lại, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

Bùi Khuyết nhìn hoàng y thiếu nữ ở trước mắt, nhíu mày, chỉ nói một câu: ”Không cần đa lễ, đứng lên đi.”

Lần này, y thiết yến vốn là muốn gặp riêng Cố Giang Nghiêu nhưng y và Cố Giang Nghiêu không hề có giao tình gì. Nếu như chỉ mời một mình hắn, sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Hôm nay, tất cả con cháu quan lại của thành Định An đều đến đây, tất cả đều hợp tình hợp lý.

” Rốt cuộc, cô là người phương nào?” Bùi Khuyết ngồi ở vị trí chủ vị, chăm chú nhìn thiếu nữ mặt mũi quen thuộc trước mắt nhưng không hề có dáng vẻ ôn hòa như trước đây, lạnh lùng nói.

Hoàng y thiếu nữ tủi thân muốn khóc lên. Thái tử điện hạ vốn ôn hòa lễ độ nhưng hôm nay sao lại biến thành lạnh như băng vậy? Ngày ấy, lúc được vớt từ dưới hồ lên, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là y. Mới đầu nàng bị dung mạo tuấn mĩ của y hấp dẫn, sau đó mới biết đây là thanh mai trúc mã của thân thể mình – Ninh Oản. Hơn nữa nhìn qua dáng vẻ thì… Vị Thái tử trúc mã này còn có tình cảm không giống bình thường với Ninh Oản.

Nàng vốn tưởng rằng, mình nhập vào thân thể của Ninh Oản, sẽ nhận được muôn vàn sủng ái, lại có vị trúc mã tuấn tú như thế, sau này cứ như vậy mà thành thân, sống an an ổn ổn một đời cũng không tệ! Thế nhưng… Ngày đó, sau khi, nàng vất vả lắm mới gặp được thái tử trúc mã thì đến lúc đi ngủ lại phát hiện mình đã bị ly hồn(*)… Nàng không muốn trở thành cô hồn dã quỷ đâu!

(*) – Hồn lìa khỏi xác

Hiện tại, nàng đã nhập lại thân thể này một lần nữa. Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần ngoan ngoãn ở yên trong nhà không chạy lung tung nữa thì sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì. Nào ngờ, Ninh Ngọc Hành vừa trở về đã nhìn thấu mình, khiến cho nàng kêu khổ không thôi. Ngay cả phụ thân thân sinh cũng không nhận ra. Vậy mà vị đại ca đã xa nhà lâu ngày này vừa liếc mắt đã phát hiện được. Quả thực là thê thảm mà.

Bây giờ nhìn dáng vẻ của Thái tử trúc mã, có lẽ chàng cũng biết nàng là hàng giả rồi…

” Tôi…Tôi …tên… là Thanh Tuyền. Tôi …không phải… là người nước Đại Chiêu. Ngày ấy, tôi…đột nhiên… tỉnh lại, phát hiện… mình… đã …biến thành… Ninh Oản rồi.” Lời này nàng từng từ từng chữ đều là thật.

Sắc mặt Bùi Khuyết vẫn như thường, thậm chí ngay cả đuôi lông mày cũng không động một cái, chỉ hỏi một câu: ” Vậy cô… có từng thấy nàng?”

Thành Tuyền hơi ngẩn người một chút, sau đó mới hiểu được ”nàng” là chỉ ai, trong lòng âm thầm đố kỵ, hai tay nắm chặt, lắc đầu, lông mi khẽ run, giả vờ yếu đuối nói: ” Tôi…Tôi không biết”. Nàng thực sự không biết cái gì cả. Nếu như nàng biết thì mấy ngày này đâu cần phải hoảng sợ như thế.

Ở bên cạnh, Ninh Ngọc Hành đùng đùng nổi giận, lạnh lùng nói: ” Cái gì mà không biết? Nhất định là cô đã giấu Oản Oản đi, vọng tưởng sẽ thay thế vị trí của Oản Oản.” Oản Oản vốn là hòn ngọc quý trên tay phủ Việt Quốc Công, có cô gái nào không mơ tưởng chứ?

Thanh Tuyền vốn đã cảm thấy tủi thân, vừa nghe Ninh Ngọc Hành nói như vậy, không nhịn được khóc nấc lên, thút thít nói: ” Ai thèm làm muội muội của ngươi!” Cái quái gì vậy? Sao có thể ngậm máu phun người như thế chứ?

Trong lòng Bùi Khuyết đang lo lắng cho Ninh Oản, lại thấy thiếu nữ này trước mắt khóc sướt mướt, hơi cau mày, nhìn về phía Ninh Ngọc Hành, nói: ” Việc đã đến nước này, khanh có mắng nàng cũng không giải quyết được vấn đề gì. Lát nữa quốc sư sẽ đến, khanh hãy nghĩ biện pháp để gặp riêng Cố Giang Nghiêu đi.”

Cặp lông mày đẹp đẽ của Ninh Ngọc Hành nhíu chặt, sau đó nhìn về phía thiếu nữ ở bên cạnh lạnh lùng nói: ” Không được khóc”.

Lúc này Ninh Oản đang vùi mình ở trong lòng Bùi Khuyết, trong lòng cảm thấy ngổn ngang trăm mối. Xem chừng, Thanh Tuyền thực sự vô tội nhưng nếu mình không sống lại…Có lẽ Thanh Tuyền sẽ thực sự thay thế mình.

Hơn nữa, Thanh Tuyền thích Bùi Khuyết như vậy.

May mắn là mình sống lại, nếu không… Vạn nhất Bùi Khuyết thực sự thích Thanh Tuyền thì mình phải làm sao bây giờ Nàng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho người khác dùng dung mạo của mình cùng với Bùi Khuyết cầm sắt hòa minh, tương kính như tân.

Hiện giờ, Thanh Tuyền đang khóc lóc thương tâm như vậy, dáng vẻ động lòng người, nhìn qua thật khiến cho người ta cảm thấy đau lòng. Trái tim Ninh Oản khẽ đập ”thịch thịch” một chút, dáng vẻ bất an, ngẩng đầu nhìn mặt của Bùi Khuyết, sau đó…thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không hề một chút biểu hiện thương tiếc nào ở trên mặt của Bùi Khuyết, điều đó đã nói lên… Bùi Khuyết không có cảm giác gì với Thanh Tuyền.

Thế nhưng ánh mắt của Thanh Tuyền nhìn Bùi Khuyết…Cảm giác đồ đạc của mình bị người khác mơ ước, khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.

Hiện tại, Thanh Tuyền đang ở trong thân thể nàng còn nàng lại biến thành một con mèo, ngẫm lại đã cảm thấy thực lực xa cách.

A Khuyết! Chàng cần phải vững lòng nha.

Trong lòng Ninh Oản âm thầm cảm thấy lo âu, lập tức nhìn sang Thanh Tuyền mới vừa rồi còn khóc đến lê hoa đái vũ, hiện tại đã liếc mắt đưa tình nhìn Bùi Khuyết, trong lòng vô cùng tức giận, lập tức bùng nổ: ” Meo meo meo meo meo meo.”

Không được nhìn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện