Trùng Sinh Meo Meo Meo
Chương 35: Đu Đủ Hầm
Bùi Khuyết chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, ngơ ngốc một lúc mới giật mình rụt tay lại, xấu hổ không thôi. Cảm giác trong lòng bàn tay vẫn chưa mất đi, y như còn cảm nhận được sự mềm mại đó….. Lấy lại bình tĩnh, kìm lại lòng dạ đang cực kì chấn động, không buồn nhìn Ninh Oản bên cạnh một cái.
Cử chỉ như vậy, thật là…
Ninh Oản thấy Bùi Khuyết kịch liệt như vậy, trong lòng nàng khó chịu muốn chết, hóa ra…. đã nhỏ đến mức không muốn sờ luôn sao?
Bị ghét bỏ rồi.
Ninh Oản tiếp tục cúi đầu, vừa uất ức lại tự ti. Nàng xưa nay chưa từng để ý nam tử sẽ thích loại cô nương như thế nào, nhưng giờ nàng quan tâm Bùi Khuyết, cho nên ngày ngày đều vắt óc tính mưu tìm kế, sợ mình không tốt sẽ khiến y không thích. Từng không cần, giờ lại để ý, nghĩ đến Bùi Khuyết chưa từng nói chuyện này với nàng, ngoài trừ chuyện da mặt huynh ấy mỏng, quan trọng nhất vẫn là cố kị nàng.
…. Hóa ra Phó Dư Thù nói đúng rồi.
Bùi Khuyết hít sâu một hơi, lúc này mới nghiêng người nhìn Ninh Oản bên cạnh.
Tiểu cô nương nhìn qua đầy dáng vẻ tội nghiệp, tâm tình y cũng mềm hẳn đi, lại một lần nữa chỉnh đốn suy nghĩ của mình, chậm rãi nói: “Oản Oản”.
Ninh Oản bây giờ đầy khổ sở, nàng nhíu mày gắt giọng: “Đừng nói chuyện với muội”. Hóa ra…. hóa ra y chê nàng quá nhỏ?
Bùi Khuyết bị cử chỉ vừa rồi của nàng làm hoảng sợ, mà giờ đã bình tĩnh lại rồi, y vội cầm tay nàng, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?” Y cũng … chưa nói gì mà?
Ninh Oản ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng nhìn y, vừa yếu ớt vừa ủy khuất như muốn khóc. Bùi Khuyết suy nghĩ một lúc mới hiểu được chuyện gì xảy ra, dở khóc dở cười xoa đầu nàng: “Sao nào…. cả ngày cứ nghĩ chuyện này à?” Lúc trước là xuân cung đồ, giờ lại là… y thực sự không hiểu được tâm tư của nàng rồi.
”Huynh ghét bỏ muội”. Ninh Oản thở phì phì lên án.
”Nào có?” Y thực sự không có chê.
Ninh Oản cúi đầu nhìn ngực mình, lại ngước mắt nhìn Bùi Khuyết, cực kì nghiêm túc nói: “Vậy vì sao huynh không chịu sờ muội?”
Bùi Khuyết hai tai đỏ lừ, giọng nói cực thấp: “Oản Oản, chúng ta chưa thành thân, huynh sao có thể…. có thể khinh bạc muội như thế được”. Tuy y rất thích nàng, nhưng nàng chỉ mới là tiểu cô nương, y lại là đại nam nhân, sao có thể làm việc đáng khinh đến thế.
Chỉ là….
Cảm xúc mềm mại vừa rồi từ lòng bàn tay, khiến y đến giờ cả tay vẫn nóng bừng, như bị lửa đốt. Y biết Oản Oản tin y, thiệt tình đợi y, cũng không thèm để ý này nọ, mình từ nhỏ đã học tứ thư ngũ kinh, lần trước hôn nàng đã cực kì mạo phạm rồi, giờ còn sờ vào nơi đó, uổng cho y học sách thánh hiền rồi.
Ninh Oản dừng một chút, trừng to đôi mắt cẩn thận hỏi: “Cho nên… y không phải chê muội nhỏ sao?”
Hai má Bùi Khuyết nóng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng: “Đương nhiên không có”.
Ninh Oản lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người xấn đến cọ cọ người y, dịu dàng cười nói: “Muội biết huynh sẽ không ghét bỏ muội mà”. A Khuyết thích nàng như vậy, sao ghét bỏ nàng được chứ?
Dù sao cũng là tiểu cô nương, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, Bùi Khuyết đưa tay vòng qua lưng nàng.
Mai nàng phải về, trong lòng y cũng cực kì không nỡ, nhưng nàng vẫn là nữ tử chưa xuất giá, không thể ngày ngày ở cùng y. Y từng không dám hi vọng xa vời rằng nàng sẽ thích mình như vậy, ỷ lại mình như vậy, chuyện bây giờ đã là chuyện vui nhất rồi. Y xưa nay chưa từng thích gì nhiều, không ép buộc thứ gì, nhưng dục vọng đó lại cứ thế tăng dần lên.
Y muốn gần nàng, ôm nàng, cùng nàng làm những chuyện thân mật nhất, y biết Oản Oản không cự tuyệt, nhưng nếu trong lòng y có ý định đó, y sợ mình không khống chế được, càng không thể cứu vãn.
”Được rồi, đêm nay nghỉ sớm đi, huynh đi trước”. Bùi Khuyết cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp như ngọc bích, tiểu cô nương xinh đẹp tựa vào trong lồng ngực.
Ninh Oản ôm chặt lấy y, giống như đứa trẻ làm nũng, nàng than thở: “Đừng mà, A Khuyết, đêm nay huynh đừng đi mà, ở lại với muội đi”.
Lời này vừa nói xong, trong lòng Bùi Khuyết như dậy sóng, một lúc lâu mới trả lời: “Buổi tối đến gặp muội đã thất lễ lắm rồi, không được náo loạn nữa”. Chuyện này… sao có thể nói lung tung được.
Ninh Oản cực kì luyến tiếc, nhưng thấy ngữ khí của y chắc chắn như vậy, cũng không nói thêm nữa. Nàng ngửa đầu nhìn mắt y, cười cười: “Vậy huynh hôn muội là có thể đi”. Làm cho y ở lại với nàng thì nhanh quá, nàng cũng không mong nhiều như vậy, giờ cẩn thận mà nghĩ…. nào có cô nương nhà nào giống nàng đâu? Bùi Khuyết không bị nàng dọa cho khiếp đảm đã may lắm rồi.
Tiểu cô nương trong ngực cứ vậy mà chờ mong nhìn y, làm cho lòng y càng ngứa ngáy, thực sự nhịn không được, liền nhẹ nhàng phủ lên trán nàng một nụ hôn, giọng khàn khàn: “Được rồi, huynh đi đây”.
Ninh Oản túm chặt lấy tay áo y, bất mãn nói: “Không phải hôn ở đây”. Nàng chỉ vào môi mình.
Đôi môi hồng phấn mềm mại như đóa hoa mê người, ánh mắt Bùi Khuyết trầm hơn, hơi thở cũng dần hỗn loạn.
Y không còn cách nào khác, ngoan ngoãn nghe lời hôn lên môi nàng, lại không dám nhiều hơn, thoáng qua một lát rồi đi, sau đó hòa nhã nói: “Hồi phủ rồi không được nghịch ngợm nữa, cũng đừng chọc giận phụ thân muội không vui”. Y nhìn nàng lớn lên, đương nhiên biết tính tình cố chấp quật cường của nàng, phụ thân chiều nàng, nhưng cũng đầy nghiêm khắc, khi còn bé có lần vì nàng nghịch ngợm mà lãnh vài roi, trong đó có một lần là vì chuyện xưng hô với y.
Nàng da thịt mềm mại như vậy, sao chịu nổi đòn đau đến thế.
Nụ hôn nhẹ vừa rồi tuy Ninh Oản hơi bất mãn nhưng cũng không nói gì. Bùi Khuyết đã làm theo ý nàng rồi, nàng không thể được một tấc lại đòi một thước.
Nghe y dặn dò dong dài như vậy, trong lòng Ninh Oản đầy ngọt ngào, nàng nắm lấy bàn tay ấm áp của y, bắt chước bộ dạng của y: “Lúc muội không có ở đây, huynh cũng phải chăm sóc mình thật tốt, không được để bị ốm”.
Bùi Khuyết gật đầu cười, cực kì phối hợp.
Tâm tình Ninh Oản cũng vui sướng lây, nhưng mới vừa rồi chuyện đó vẫn chưa quên. Nàng nhìn dung nhan tuấn tú của Bùi Khuyết, lại nghĩ tới Phó Dư Thù dáng người lả lướt kia, trong lòng thầm nghĩ: mai mình sẽ bắt đầu ăn đu đủ cho lớn ngực.
Để cho lúc A Khuyết gặp lại mình, sẽ thích đến mức không buông. Ninh Oản cười khanh khách thành tiếng.
*
Ngày hôm sau nắng sớm mờ ảo, Hòa Nguyệt tự mình đến tiễn nàng, tuy cũng có chút nuối tiếc mình thật, nhưng mục đích chính là nhân cơ hội gặp huynh trưởng Ninh Ngọc Hành của nàng.
Mấy ngày nay nàng đã hiểu đôi phần bản chất nha đầu Hòa Nguyệt này rồi. Nhìn ngoài thì đơn thuần vô hại, thực ra lại cực kì đen tối, suốt ngày chỉ nghĩ biện pháp thu phục huynh trưởng nàng thôi. Tuy thân là muội muội của Ninh Ngọc Hành nhưng nàng lại rất muốn cho huynh trưởng nàng thích Hòa Nguyệt, vì thế làm bộ như chuyện gì cũng không biết, thuận theo tự nhiên thôi.
Ca ca à, huynh ngoan ngoãn tiếp chiêu đi. Ninh Oản vỗ về A Cửu trong lòng, cong môi.
”Mấy ngày nay đa tạ công chúa điện hạ chăm sóc Oản Ỏan, thần vô cùng cảm kích”. Ninh Ngọc Hành hướng về phía Hòa Nguyệt nắm quyền hành lễ, vẻ mặt cảm tạ.
Hôm nay thấy mặt mày Oản Oản hồng hào, so với lúc mới vào cung béo ra không ít, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, cũng thấy được công chúa điện hạ tiếp đãi nàng tốt thế nào. Ninh Ngọc Hành y là người có ơn tất báo, lúc trước sợ muội muội tiến cung có hại, nhưng đúng là y nghĩ nhiều rồi.
Người mình tâm niệm đến mơ cũng gặp đang ở trước mặt, da mặt Hòa Nguyệt có dày cũng vẫn là cô nương mười bốn tuổi, giờ mặt mày đã ửng đỏ như hoa đào tháng ba, thẹn thùng e lệ, thật khiến cho người ta muốn ôm vào ngực mà yêu thương.
”Bản công chúa xem Ninh Oản như tỷ muội, Ninh tướng quân không cần khách khí thế”. Hòa Nguyệt khi nói chuyện tự nhiên sẽ toát ra phong phạm của công chúa hoàng thất, mỉm cười nhìn Ninh Ngọc Hành rồi nói tiếp: “Nghe Oản Oản nói, thành Định An là nơi vui chơi rất tốt, ta từ nhỏ lớn lên ở thâm cung, ít khi ra ngoài, nếu có cơ hội rất muốn cùng Oản Oản đi du ngoạn một lần, không biết Ninh tướng quân … đồng ý cùng đi?”
Bốn chữ cuối cùng, nhìn như tùy ý, mà cực kì cẩn thận.
Ninh Oản đỡ trán, trong lòng nói thầm: rõ là muốn gặp huynh nàng, còn lấy nàng ra làm cớ đấy.
Ninh Ngọc Hành lúc này đối với công chúa Hòa Nguyệt rất có hảo cảm, mà y tính tình vốn hào sảng, nghe nói muốn cùng muội muội của y du ngoại, đương nhiên là chuyện vui, mặt cũng giãn ra cười cười, lộ ra hàm răng tráng sáng, vẻ mặt ngây thơ nói: “Vinh hạnh rồi”.
Hòa Nguyệt vừa lòng nở nụ cười, trong lòng cảm thấy cực kì đã mắt với nam tử tuấn lãng trước mặt, tay dưới áo đã nắm chặt lấy khăn, trong lòng không biết chảy bao nước miếng.
- gào khóc a, Ninh đại tướng quân cười mới đẹp làm sao, bản công chúa không chịu được!
Ninh Oản làm sao có tâm tư mà nhìn Hòa Nguyệt, mắt lại hướng về Đông cung, nhưng mà xa quá, không nhìn được bóng người, vậy là không đến tiễn nàng rồi. Trong lòng Ninh Oản có chút mất mát, vỗ về con mèo trong lòng, mèo trắng mập mạp giờ đang híp đôi mắt màu ngọc bích, “meo meo” đầy thỏa mãn.
Quên đi, không đến thì không đến vậy.
Ninh Oản hờn dỗi, cùng Hòa Nguyệt nói mấy câu rồi lên xe ngựa. Nói thật, nàng vẫn mong chờ y tới, nhưng đến lúc xe ngựa ra khỏi cũng cũng không thấy bóng người, nàng tắt hết hi vọng.
Ninh Oản chọc chọc mặt con mèo đầy thịt, lẩm bẩm: “Mấy ngày này để cho y nhớ mình cũng được”.
*
Sau khi Ninh Oản hồi phủ, chuyện đầu tiên chính là đi gặp phụ thân, tuy phụ thân không biểu lộ gì nhưng nàng biết người nhớ nàng.
Sau đó trở về Lang Huyên hiên, Ninh Oản ôm con mèo nhỏ, nói với Ninh Ngọc Hành bên cạnh: “Ca ca, mấy ngày này trong phủ có chuyện gì không?”
Ninh Ngọc Hành lắc đầu, cười nói: “Không có muội đúng là thanh tĩnh không ít”.
Ninh Oản liếc mắt nhìn y một cái, bộ dạng tức giận như muốn cháy tóc.
Ninh Ngọc Hành cực kì nhớ tiểu muội này, giờ thấy nàng yếu ớt như vậy cũng không biết là bị ai làm hư nữa, y thân thiết nhéo mũi nàng, nhẹ giọng nói: “Còn tưởng có người trong lòng thì quên huynh trưởng rồi”.
Nghe được mùi ghen tuông nồng đậm của huynh trưởng mình, Ninh Oản đưa tay kéo ống tay áo y, lấy lòng: “Nào có, muội nhớ huynh lắm mà”.
Lời này làm cho Ninh Ngọc Hành đầy đắc ý, ánh mắt nhìn nàng như kiểu “Biết ngay là muội nhớ ta, thừa nhận đi”, bộ dạng cực kì buồn cười.
Yên Chi thấy tiểu thư và thiếu gia nhà mình nói chuyện, vội lui xuống chuẩn bị điểm tâm nàng yêu thích nhất. Ninh Oản đột nhiên nhớ tới gì đó, vội nói với Yên Chi: “Chờ một chút”.
”Tiểu thư?” Yên Chi mắt trong veo nhìn tiểu thư nhà mình, chờ đợi nàng dặn dò.
Ninh Oản nhìn thoáng qua huynh trưởng bên cạnh, đắn đo một hồi rồi nói: “Hôm nay không ăn điểm tâm, làm cho ta đu đủ hầm vú bò là được”. Cuối cùng còn nói, “Sau này mỗi ngày đều làm”.
Ninh Ngọc Hành nghi ngờ nhìn muội muội nhà mình, muội muội y luôn thích đồ ngọt, nhưng sao giờ lại thay đổi cách ăn, vội hỏi: “Sao lại muốn ăn đu đủ?”
Ninh Oản nhớ tới việc ép Bùi Khuyết sờ ngực nàng hôm qua, lúc này mới thấy ngượng ngùng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nói: “Ở trong cung ăn qua…. hương vị cũng không tệ lắm”.
Thấy muội muội mình thích, Ninh Ngọc Hành cũng hưng trí lên, nói với Yên Chi: “Chuẩn bị một phần nữa”. Nói xong quay lại nhìn muội muội của mình, vẻ mặt sung sướng nói: “Huynh ăn với muội”.
Ninh Oản đổ mồ hôi, một lúc sau mới xấu hổ cười: “Được….. Tốt”.
Cử chỉ như vậy, thật là…
Ninh Oản thấy Bùi Khuyết kịch liệt như vậy, trong lòng nàng khó chịu muốn chết, hóa ra…. đã nhỏ đến mức không muốn sờ luôn sao?
Bị ghét bỏ rồi.
Ninh Oản tiếp tục cúi đầu, vừa uất ức lại tự ti. Nàng xưa nay chưa từng để ý nam tử sẽ thích loại cô nương như thế nào, nhưng giờ nàng quan tâm Bùi Khuyết, cho nên ngày ngày đều vắt óc tính mưu tìm kế, sợ mình không tốt sẽ khiến y không thích. Từng không cần, giờ lại để ý, nghĩ đến Bùi Khuyết chưa từng nói chuyện này với nàng, ngoài trừ chuyện da mặt huynh ấy mỏng, quan trọng nhất vẫn là cố kị nàng.
…. Hóa ra Phó Dư Thù nói đúng rồi.
Bùi Khuyết hít sâu một hơi, lúc này mới nghiêng người nhìn Ninh Oản bên cạnh.
Tiểu cô nương nhìn qua đầy dáng vẻ tội nghiệp, tâm tình y cũng mềm hẳn đi, lại một lần nữa chỉnh đốn suy nghĩ của mình, chậm rãi nói: “Oản Oản”.
Ninh Oản bây giờ đầy khổ sở, nàng nhíu mày gắt giọng: “Đừng nói chuyện với muội”. Hóa ra…. hóa ra y chê nàng quá nhỏ?
Bùi Khuyết bị cử chỉ vừa rồi của nàng làm hoảng sợ, mà giờ đã bình tĩnh lại rồi, y vội cầm tay nàng, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?” Y cũng … chưa nói gì mà?
Ninh Oản ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng nhìn y, vừa yếu ớt vừa ủy khuất như muốn khóc. Bùi Khuyết suy nghĩ một lúc mới hiểu được chuyện gì xảy ra, dở khóc dở cười xoa đầu nàng: “Sao nào…. cả ngày cứ nghĩ chuyện này à?” Lúc trước là xuân cung đồ, giờ lại là… y thực sự không hiểu được tâm tư của nàng rồi.
”Huynh ghét bỏ muội”. Ninh Oản thở phì phì lên án.
”Nào có?” Y thực sự không có chê.
Ninh Oản cúi đầu nhìn ngực mình, lại ngước mắt nhìn Bùi Khuyết, cực kì nghiêm túc nói: “Vậy vì sao huynh không chịu sờ muội?”
Bùi Khuyết hai tai đỏ lừ, giọng nói cực thấp: “Oản Oản, chúng ta chưa thành thân, huynh sao có thể…. có thể khinh bạc muội như thế được”. Tuy y rất thích nàng, nhưng nàng chỉ mới là tiểu cô nương, y lại là đại nam nhân, sao có thể làm việc đáng khinh đến thế.
Chỉ là….
Cảm xúc mềm mại vừa rồi từ lòng bàn tay, khiến y đến giờ cả tay vẫn nóng bừng, như bị lửa đốt. Y biết Oản Oản tin y, thiệt tình đợi y, cũng không thèm để ý này nọ, mình từ nhỏ đã học tứ thư ngũ kinh, lần trước hôn nàng đã cực kì mạo phạm rồi, giờ còn sờ vào nơi đó, uổng cho y học sách thánh hiền rồi.
Ninh Oản dừng một chút, trừng to đôi mắt cẩn thận hỏi: “Cho nên… y không phải chê muội nhỏ sao?”
Hai má Bùi Khuyết nóng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng: “Đương nhiên không có”.
Ninh Oản lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người xấn đến cọ cọ người y, dịu dàng cười nói: “Muội biết huynh sẽ không ghét bỏ muội mà”. A Khuyết thích nàng như vậy, sao ghét bỏ nàng được chứ?
Dù sao cũng là tiểu cô nương, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, Bùi Khuyết đưa tay vòng qua lưng nàng.
Mai nàng phải về, trong lòng y cũng cực kì không nỡ, nhưng nàng vẫn là nữ tử chưa xuất giá, không thể ngày ngày ở cùng y. Y từng không dám hi vọng xa vời rằng nàng sẽ thích mình như vậy, ỷ lại mình như vậy, chuyện bây giờ đã là chuyện vui nhất rồi. Y xưa nay chưa từng thích gì nhiều, không ép buộc thứ gì, nhưng dục vọng đó lại cứ thế tăng dần lên.
Y muốn gần nàng, ôm nàng, cùng nàng làm những chuyện thân mật nhất, y biết Oản Oản không cự tuyệt, nhưng nếu trong lòng y có ý định đó, y sợ mình không khống chế được, càng không thể cứu vãn.
”Được rồi, đêm nay nghỉ sớm đi, huynh đi trước”. Bùi Khuyết cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp như ngọc bích, tiểu cô nương xinh đẹp tựa vào trong lồng ngực.
Ninh Oản ôm chặt lấy y, giống như đứa trẻ làm nũng, nàng than thở: “Đừng mà, A Khuyết, đêm nay huynh đừng đi mà, ở lại với muội đi”.
Lời này vừa nói xong, trong lòng Bùi Khuyết như dậy sóng, một lúc lâu mới trả lời: “Buổi tối đến gặp muội đã thất lễ lắm rồi, không được náo loạn nữa”. Chuyện này… sao có thể nói lung tung được.
Ninh Oản cực kì luyến tiếc, nhưng thấy ngữ khí của y chắc chắn như vậy, cũng không nói thêm nữa. Nàng ngửa đầu nhìn mắt y, cười cười: “Vậy huynh hôn muội là có thể đi”. Làm cho y ở lại với nàng thì nhanh quá, nàng cũng không mong nhiều như vậy, giờ cẩn thận mà nghĩ…. nào có cô nương nhà nào giống nàng đâu? Bùi Khuyết không bị nàng dọa cho khiếp đảm đã may lắm rồi.
Tiểu cô nương trong ngực cứ vậy mà chờ mong nhìn y, làm cho lòng y càng ngứa ngáy, thực sự nhịn không được, liền nhẹ nhàng phủ lên trán nàng một nụ hôn, giọng khàn khàn: “Được rồi, huynh đi đây”.
Ninh Oản túm chặt lấy tay áo y, bất mãn nói: “Không phải hôn ở đây”. Nàng chỉ vào môi mình.
Đôi môi hồng phấn mềm mại như đóa hoa mê người, ánh mắt Bùi Khuyết trầm hơn, hơi thở cũng dần hỗn loạn.
Y không còn cách nào khác, ngoan ngoãn nghe lời hôn lên môi nàng, lại không dám nhiều hơn, thoáng qua một lát rồi đi, sau đó hòa nhã nói: “Hồi phủ rồi không được nghịch ngợm nữa, cũng đừng chọc giận phụ thân muội không vui”. Y nhìn nàng lớn lên, đương nhiên biết tính tình cố chấp quật cường của nàng, phụ thân chiều nàng, nhưng cũng đầy nghiêm khắc, khi còn bé có lần vì nàng nghịch ngợm mà lãnh vài roi, trong đó có một lần là vì chuyện xưng hô với y.
Nàng da thịt mềm mại như vậy, sao chịu nổi đòn đau đến thế.
Nụ hôn nhẹ vừa rồi tuy Ninh Oản hơi bất mãn nhưng cũng không nói gì. Bùi Khuyết đã làm theo ý nàng rồi, nàng không thể được một tấc lại đòi một thước.
Nghe y dặn dò dong dài như vậy, trong lòng Ninh Oản đầy ngọt ngào, nàng nắm lấy bàn tay ấm áp của y, bắt chước bộ dạng của y: “Lúc muội không có ở đây, huynh cũng phải chăm sóc mình thật tốt, không được để bị ốm”.
Bùi Khuyết gật đầu cười, cực kì phối hợp.
Tâm tình Ninh Oản cũng vui sướng lây, nhưng mới vừa rồi chuyện đó vẫn chưa quên. Nàng nhìn dung nhan tuấn tú của Bùi Khuyết, lại nghĩ tới Phó Dư Thù dáng người lả lướt kia, trong lòng thầm nghĩ: mai mình sẽ bắt đầu ăn đu đủ cho lớn ngực.
Để cho lúc A Khuyết gặp lại mình, sẽ thích đến mức không buông. Ninh Oản cười khanh khách thành tiếng.
*
Ngày hôm sau nắng sớm mờ ảo, Hòa Nguyệt tự mình đến tiễn nàng, tuy cũng có chút nuối tiếc mình thật, nhưng mục đích chính là nhân cơ hội gặp huynh trưởng Ninh Ngọc Hành của nàng.
Mấy ngày nay nàng đã hiểu đôi phần bản chất nha đầu Hòa Nguyệt này rồi. Nhìn ngoài thì đơn thuần vô hại, thực ra lại cực kì đen tối, suốt ngày chỉ nghĩ biện pháp thu phục huynh trưởng nàng thôi. Tuy thân là muội muội của Ninh Ngọc Hành nhưng nàng lại rất muốn cho huynh trưởng nàng thích Hòa Nguyệt, vì thế làm bộ như chuyện gì cũng không biết, thuận theo tự nhiên thôi.
Ca ca à, huynh ngoan ngoãn tiếp chiêu đi. Ninh Oản vỗ về A Cửu trong lòng, cong môi.
”Mấy ngày nay đa tạ công chúa điện hạ chăm sóc Oản Ỏan, thần vô cùng cảm kích”. Ninh Ngọc Hành hướng về phía Hòa Nguyệt nắm quyền hành lễ, vẻ mặt cảm tạ.
Hôm nay thấy mặt mày Oản Oản hồng hào, so với lúc mới vào cung béo ra không ít, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, cũng thấy được công chúa điện hạ tiếp đãi nàng tốt thế nào. Ninh Ngọc Hành y là người có ơn tất báo, lúc trước sợ muội muội tiến cung có hại, nhưng đúng là y nghĩ nhiều rồi.
Người mình tâm niệm đến mơ cũng gặp đang ở trước mặt, da mặt Hòa Nguyệt có dày cũng vẫn là cô nương mười bốn tuổi, giờ mặt mày đã ửng đỏ như hoa đào tháng ba, thẹn thùng e lệ, thật khiến cho người ta muốn ôm vào ngực mà yêu thương.
”Bản công chúa xem Ninh Oản như tỷ muội, Ninh tướng quân không cần khách khí thế”. Hòa Nguyệt khi nói chuyện tự nhiên sẽ toát ra phong phạm của công chúa hoàng thất, mỉm cười nhìn Ninh Ngọc Hành rồi nói tiếp: “Nghe Oản Oản nói, thành Định An là nơi vui chơi rất tốt, ta từ nhỏ lớn lên ở thâm cung, ít khi ra ngoài, nếu có cơ hội rất muốn cùng Oản Oản đi du ngoạn một lần, không biết Ninh tướng quân … đồng ý cùng đi?”
Bốn chữ cuối cùng, nhìn như tùy ý, mà cực kì cẩn thận.
Ninh Oản đỡ trán, trong lòng nói thầm: rõ là muốn gặp huynh nàng, còn lấy nàng ra làm cớ đấy.
Ninh Ngọc Hành lúc này đối với công chúa Hòa Nguyệt rất có hảo cảm, mà y tính tình vốn hào sảng, nghe nói muốn cùng muội muội của y du ngoại, đương nhiên là chuyện vui, mặt cũng giãn ra cười cười, lộ ra hàm răng tráng sáng, vẻ mặt ngây thơ nói: “Vinh hạnh rồi”.
Hòa Nguyệt vừa lòng nở nụ cười, trong lòng cảm thấy cực kì đã mắt với nam tử tuấn lãng trước mặt, tay dưới áo đã nắm chặt lấy khăn, trong lòng không biết chảy bao nước miếng.
- gào khóc a, Ninh đại tướng quân cười mới đẹp làm sao, bản công chúa không chịu được!
Ninh Oản làm sao có tâm tư mà nhìn Hòa Nguyệt, mắt lại hướng về Đông cung, nhưng mà xa quá, không nhìn được bóng người, vậy là không đến tiễn nàng rồi. Trong lòng Ninh Oản có chút mất mát, vỗ về con mèo trong lòng, mèo trắng mập mạp giờ đang híp đôi mắt màu ngọc bích, “meo meo” đầy thỏa mãn.
Quên đi, không đến thì không đến vậy.
Ninh Oản hờn dỗi, cùng Hòa Nguyệt nói mấy câu rồi lên xe ngựa. Nói thật, nàng vẫn mong chờ y tới, nhưng đến lúc xe ngựa ra khỏi cũng cũng không thấy bóng người, nàng tắt hết hi vọng.
Ninh Oản chọc chọc mặt con mèo đầy thịt, lẩm bẩm: “Mấy ngày này để cho y nhớ mình cũng được”.
*
Sau khi Ninh Oản hồi phủ, chuyện đầu tiên chính là đi gặp phụ thân, tuy phụ thân không biểu lộ gì nhưng nàng biết người nhớ nàng.
Sau đó trở về Lang Huyên hiên, Ninh Oản ôm con mèo nhỏ, nói với Ninh Ngọc Hành bên cạnh: “Ca ca, mấy ngày này trong phủ có chuyện gì không?”
Ninh Ngọc Hành lắc đầu, cười nói: “Không có muội đúng là thanh tĩnh không ít”.
Ninh Oản liếc mắt nhìn y một cái, bộ dạng tức giận như muốn cháy tóc.
Ninh Ngọc Hành cực kì nhớ tiểu muội này, giờ thấy nàng yếu ớt như vậy cũng không biết là bị ai làm hư nữa, y thân thiết nhéo mũi nàng, nhẹ giọng nói: “Còn tưởng có người trong lòng thì quên huynh trưởng rồi”.
Nghe được mùi ghen tuông nồng đậm của huynh trưởng mình, Ninh Oản đưa tay kéo ống tay áo y, lấy lòng: “Nào có, muội nhớ huynh lắm mà”.
Lời này làm cho Ninh Ngọc Hành đầy đắc ý, ánh mắt nhìn nàng như kiểu “Biết ngay là muội nhớ ta, thừa nhận đi”, bộ dạng cực kì buồn cười.
Yên Chi thấy tiểu thư và thiếu gia nhà mình nói chuyện, vội lui xuống chuẩn bị điểm tâm nàng yêu thích nhất. Ninh Oản đột nhiên nhớ tới gì đó, vội nói với Yên Chi: “Chờ một chút”.
”Tiểu thư?” Yên Chi mắt trong veo nhìn tiểu thư nhà mình, chờ đợi nàng dặn dò.
Ninh Oản nhìn thoáng qua huynh trưởng bên cạnh, đắn đo một hồi rồi nói: “Hôm nay không ăn điểm tâm, làm cho ta đu đủ hầm vú bò là được”. Cuối cùng còn nói, “Sau này mỗi ngày đều làm”.
Ninh Ngọc Hành nghi ngờ nhìn muội muội nhà mình, muội muội y luôn thích đồ ngọt, nhưng sao giờ lại thay đổi cách ăn, vội hỏi: “Sao lại muốn ăn đu đủ?”
Ninh Oản nhớ tới việc ép Bùi Khuyết sờ ngực nàng hôm qua, lúc này mới thấy ngượng ngùng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nói: “Ở trong cung ăn qua…. hương vị cũng không tệ lắm”.
Thấy muội muội mình thích, Ninh Ngọc Hành cũng hưng trí lên, nói với Yên Chi: “Chuẩn bị một phần nữa”. Nói xong quay lại nhìn muội muội của mình, vẻ mặt sung sướng nói: “Huynh ăn với muội”.
Ninh Oản đổ mồ hôi, một lúc sau mới xấu hổ cười: “Được….. Tốt”.
Bình luận truyện