Trùng Sinh Nông Phu

Chương 51: Khoai lang Khoai tây



Trước Tết Trung thu, ca ca tẩu tử Tuyết nương mang theo Tống Lương Điền và Tiểu Đào đôi vợ chồng nhỏ mới tân hôn cùng đi thăm thân thích một lần, mang đến một bao bánh trung thu, mười cân gạo, và một rổ sơn lê. Bởi vì Trương Thanh Thạch cho bọn họ mượn bạc, Tống Lương Điền mới có thể cưới được Tiểu Đào, hiện tại Tiểu Đào ở Tống gia hiếu thuận cha mẹ chồng kính yêu trượng phu, bận rộn trong nhà ngoài nhà, quả thực thành nàng dâu hiền lành nhất, chịu khó nhất trong thôn, người trong thôn đều hết sức hâm mộ Tống gia.

Tuyết nương nghe tẩu tử Lý Thảo khen Tiểu Đào, nhìn Tiểu Đào thẹn thùng cúi đầu xuống, trong lòng nàng thật cao hứng, nhà mẹ đẻ ngày hiện tại mặc dù không giàu có, nhưng là người một nhà hòa thuận, đây chính là cuộc sống mà dân chúng như họ ngóng trông nhất.

"Ca ca, tẩu tử Tiểu Đào hết sức đáng ghét, muốn bắt Tiểu Đào trở về giúp bọn họ làm việc, đều bị ta mắng cho đi về." Lý Thảo đợi đến lúc Tiểu Đào đi tìm mấy người Đại Hoa, mới nói với Tuyết nương, "Ca ca tẩu tử thật không biết xấu hổ, gả muội muội giống như bán muội muội, còn muốn bắt muội muội gả ra ngoài ngày ngày về nhà mẹ đẻ làm việc, bọn họ đều coi người khác là người ngu sao? Đừng nói chỉ là ca ca tẩu tử, chính là cha ruột thân nương cũng không thể sai sử khuê nữ gả đi như vậy a! Ta mắng bọn họ, bọn họ còn nói cái gì mà bọn họ không phải là đem muội muội bán cho chúng ta, ở trong cùng một thôn xóm trở về giúp đỡ làm việc cũng là phải! Ngươi nghe một chút da mặt này có bao nhiêu dày?"

Vẻ mặt Lý Thảo tức giận.

Tuyết nương tính tình tốt như vậy nghe lời này cũng tức giận, vội hỏi: "Vậy về sau thế nào? Tiểu Đào không có bị bọn họ gọi trở về chứ?"

Lý Thảo hài lòng cười nói: "Không có, Tiểu Đào sớm đã rét lạnh tâm với ca ca tẩu tử của nàng, sau khi gả đến liền toàn tâm toàn ý ở nhà chúng ta sống qua ngày, nàng rất nghe lời của ta, bởi vì ca ca tẩu tử nàng thích đến nháo, nàng sợ chọc giận ta, còn cầm lấy cái cuốc đuổi bọn họ đi! Về sau vẫn là chứng từ muội phu lập kia có tác dụng, cuối cùng bọn họ cũng không thể lại đến trêu chọc người tức giận. Muội phu thật sự là nghĩ đến chu đáo."

Lúc trước cho Tiểu Đào ca ca tẩu tử nhiều sính kim như vậy, Trương Thanh Thạch đã đề ra yêu cầu, lúc viết hôn thư đồng thời viết một chứng từ, chính là Tiểu Đào đến Tống gia thì chính là người của Tống gia, Tiểu Đào ca ca tẩu tử nếu như lại đi quấy rầy cuộc sống của nàng vậy phải đem sính kim hoàn trả chín phần mười. Ca ca tẩu tử Tiểu Đào lúc ấy tham tiền liền chấp thuận, bọn họ căn bản không có coi là quan trọng, kết quả Tống gia coi là quan trọng a, ngay cả lý chính cũng ra mặt.

Tuyết nương nghe được tẩu tử khen nam nhân nàng, trong lòng cũng cảm thấy kiêu ngạo, "Chàng chính là người làm việc cẩn thận. Nói đến cũng là bị bố mẹ chồng, mấy người bên kia lừa cho sợ."

Tuyết nương câu nói kế tiếp là nhỏ giọng nói với Lý Thảo, nói xong còn nhẹ nhàng thở dài, nam nhân nàng tuy thông minh nhiệt tình nhưng là ăn đau khổ mới có được, nàng đau lòng hắn, tình nguyện hắn không cần phải thông minh cẩn thận như vậy.

Lý Thảo vội vàng an ủi nàng nói: "Đừng thở dài, các ngươi bây giờ ngày trôi qua thật tốt a? Về sau còn sẽ tốt hơn!"

Tuyết nương gật gật đầu, nàng tin tưởng cuộc sống tương lai của bọn họ sẽ tốt hơn.

Lý Thảo lôi ra một cái bao từ trong quần áo mình, trong bao vải là một cái túi vải. Túi vải này Tuyết nương biết, là túi chị dâu nàng đựng tiền. Quả nhiên, Lý Thảo từ trong túi đổ ra ba chuỗi đồng tiền.

"Mượn ngươi và muội phu nhiều bạc như vậy, trong lòng chúng ta cảm kích, cũng vội vã nghĩ mau chút ít trả lại cho mấy người, nhưng là ngươi cũng biết chúng ta thu hoạch cũng không nhiều. Ca ca và cháu ngoại trai đi tìm việc làm, được số tiền này, trước trả lại cho ngươi. Vốn có thể nhiều hơn một chút, có điều ca ca và cháu ngoại trai nghĩ tới làm chiếc xe đẩy tay, đến lúc đó có xe đẩy tay kiếm tiền dễ dàng hơn, cho nên đã dùng một chút tiền. Hiện tại chỉ có những thứ này trả lại ngươi, ngươi đừng chê ít a!"

"Tẩu tử, mọi người gấp làm gì a? Tiền này không vội thì vẫn còn đấy, trong nhà của chúng ta hiện tại không cần tiền gấp."

Tuyết nương nghĩ tới ca ca tẩu tử không trồng lúa, trong nhà chỉ trồng khoai lang bắp các loại, hiện tại chưa tới lúc thu hoạch, số tiền này tất cả đều là ca ca và cháu ngoại trai dốc sức kiếm được, có thể làm được cỗ xe tay còn trả lại nàng số tiền này, thật không dễ dàng!

Lý Thảo đem ba chuỗi tiền đẩy tới trước mặt Tuyết nương, vỗ tay của nàng nói: "Các ngươi không vội đòi, không cần tiền gấp, kia là chuyện của các ngươi, nhưng chúng ta phải mau chút ít trả tiền, nếu không thì trong lòng sẽ bị đè nặng như ngọn núi. Mau nhận lấy đi! Chúng ta cũng đừng vì cái này đẩy tới đẩy đi, nếu không thì về sau có việc đâu còn dám nói cho các ngươi biết a?"

Tuyết nương nghe Lý Thảo nói, lúc này mới đem tiền thu lại. Nàng nghĩ tới cha bọn nhỏ nói với nàng sau này nghĩ biện pháp để cho ca ca tẩu tử của nàng cũng phát tài, kiếm chút ít tiền, không biết hắn khi nào thì có thể nghĩ ra biện pháp. Nàng cũng không thể thúc giục hắn, dù sao biện pháp kiếm tiền đâu dễ dàng nghĩ tới như vậy chứ?

Tuyết nương không biết Trương Thanh Thạch đang cùng Tống Đại nói chuyện kiếm tiền.

Trương Thanh Thạch nhờ Tống Đại thu khoai lang và khoai tây, cho hắn tiền bạc.

Tống Đại hết sức kinh ngạc, hỏi: "Muội phu, ngươi thu nhiều khoai lang và khoai tây khô như vậy làm cái gì a? Nhà ngươi ngày hiện tại trôi qua tốt như vậy, còn phải ăn khoai lang sao?"

Khoai lang loại lương thực này chỉ nhà nghèo mới lấy ra làm món chính, có thể chưng ăn có thể nấu ăn có thể phơi nắng, còn có thể ăn chung với lương thực khác. Lâu lâu ăn thì không sao, nếu ăn trường kỳ sẽ cảm thấy rất khó ăn. Cho nên chỉ có nhà nghèo mới trữ khoai lang số lượng lớn. Khoai tây cũng giống vậy, vừa có thể làm món ăn vừa có thể làm món chính, nhưng vẫn kém ngon so với gạo và mỳ.

Trương Thanh Thạch cười nói: "Đại ca, ta mua những thứ này không phải là dùng để ăn, là dùng để làm một loại món ăn đi bán, giống như ta mua thịt heo làm thành sốt thịt đi bán."

Tống Đại giờ mới hiểu được, cười nói: "Thì ra là có chuyện như vậy a, muội phu ngươi thật là có bản lĩnh! Có điều ngươi dù làm món ăn cũng không cần mua nhiều như vậy chứ? Vẫn là giữ lại tiền mua chút ít lương thực tồn lấy đi, trong nhà có lương thực mới có thể an tâm!"

Tống Đại cho rằng Trương Thanh Thạch làm món ăn giống như sốt thịt, hắn nghĩ vậy có thể có bao nhiêu người mua a? Không lời được nhiều bạc như vậy.

Trương Thanh Thạch nói: "Đại ca, ta nói ca mua ca cứ mua, ta làm cái ăn xong có thể để thời gian rất lâu, để không hư, đến lúc đó có thể bán được chỗ rất xa, phỏng đoán sẽ có thật nhiều người muốn, đến lúc đó không làm thật nhiều sao được? Chúng ta phải mua nhiều khoai lang và khoai tây để sẵn."

"Thật sự a? Còn có thể làm ra thứ này?" Tống Đại hết sức kinh ngạc, có điều hắn nghĩ người muội phu này có thể trong thời gian ngắn như vậy xây được căn phòng lớn như vậy còn có thể mua bò, hơn nữa còn có thể cho hắn nhiều tiền bạc như vậy, hắn liền tin.

Trương Thanh Thạch gật gật đầu, "Đại ca, ca đi giúp ta thu khoai lang và khoai tây, đến lúc đó thu khoai lang và khoai tây ta trả theo cân cho ca, hoặc là xem bản lãnh của ca mà trả."

Trương Thanh Thạch cho Tống Đại một chút bạc vụn và vài chuỗi tiền, tương đương năm lượng bạc (!).

Trương Thanh Thạch để Tống Đại dùng số tiền này mua hai ngàn cân khoai lang hoặc là khoai tây, tiền còn dư lại mặc kệ là còn bao nhiêu đều là của hắn, hắn có bản lĩnh đem giá tiền khoai lang khoai tây ép xuống, vậy sẽ có được nhiều tiền, nếu như giá tiền không hạ được, vậy thì sẽ có ít tiền. Trương Thanh Thạch muốn dùng biện pháp như thế để cho Tống Đại kiếm được chút ít tiền, coi như là hắn giúp người nhà mẹ đẻ thê tử.

"Có điều ta phải nói trước, mua khoai lang và khoai tây nhất định phải tốt."

Trương Thanh Thạch biết rõ Tống Đại và người nhà của hắn đều là người thành thật, nhưng vẫn muốn nhắc nhở một tiếng, đừng vì ép giá mà cái gì cũng lấy, vậy sẽ ảnh hưởng việc buôn bán của hắn.

Tống Đại nghe đều sợ ngây người, hắn nghĩ muội phu này là cố ý muốn cho hắn kiếm tiền a! Trong lòng hắn hết sức cảm động, nhưng lại cảm thấy kiếm được số tiền này có chút phỏng tay.

"Ta không cần số tiền này của ngươi, ta có thể mua cho ngươi bao nhiêu thì mua bấy nhiêu! Chúng ta đều là thân thích, ngươi lại giúp ta nhiều như vậy, sao có thể chiếm tiện nghi của ngươi? Không được! Tuyệt đối không!"

"Đại ca, ta nói làm như vậy thì cứ làm như thế, ca nếu là không làm như vậy, vậy chuyện đó ta sẽ không giao cho ca, ta vẫn muốn ca được thoải mái! Có điều ta nói với ca, chuyện này ta cuối cùng vẫn phải giao cho người khác đi làm, ca không làm còn có người khác làm, đến lúc đó số tiền này cũng để cho người khác kiếm. Đại ca, ca trực tiếp nói với ta ca không muốn kiếm số tiền này, vậy ta sẽ không làm khó dễ ca."

Trương Thanh Thạch nghiêm nghị nói với Tống Đại, lúc hắn nghiêm túc đặc biệt có khí thế, bởi vì đời trước làm quản gia nhiều năm như vậy, đương nhiên là có khí thế riêng.

Tống Đại làm sao không muốn kiếm số tiền này? Hắn chỉ là không muốn chiếm tiện nghi của Trương Thanh Thạch, hiện tại vừa nghe Trương Thanh Thạch nói như vậy, hắn tự nhiên sẽ không nhường cơ hội này cho người khác.

"Này, vậy ngươi xem như vậy được không? Ngươi cho ta tiền công là được! Cứ ấn theo ngày công ta đi bên ngoài làm mà trả tiền công là được."

"Đại ca, ta trước kia để cho Tuyết nương chịu ủy khuất với ta." Trương Thanh Thạch đột nhiên nói, thở dài, "Hiện tại ta muốn cho nàng qua ngày tốt lành, ca là đại ca của nàng, nhà ta sống khá giả, ca lại qua không tốt, nàng sẽ không dễ chịu. Ta chỉ muốn giúp cho nhà các ngươi sống khá hơn. Hiện tại ta có năng lực này, ca cứ nghe ta đi. Ca không có chiếm tiện nghi gì, đây là tiền ca nên có. Ta còn muốn nói với ca, không chỉ chuyện này ca làm xong, về sau còn có thể kiếm được tiền nhiều hơn. Ca nếu thực ở trong lòng không nỡ, ca trước hết đem tiền thu, đến lúc đó nếu là nhìn việc buôn bán làm không tốt ca cho thêm ta. Nếu là buôn bán kiếm lời, ca cứ thành thực thu số tiền kia, về sau đừng cảm thấy tiền này kiếm được là chiếm tiện nghi."

"Vậy được, đến lúc đó ta thu trước."

Tống Đại suy nghĩ một chút, gật đầu. Muội phu chân tâm thật ý như vậy, hắn cũng không thể cứ từ chối. Lại nói Tống Đại nghĩ tới người muội phu này tâm hiện tại lớn, ai biết kế hoạch này có được thể lực và vận khí hay không, vạn nhất đem trong tiền trong nhà thua hết thì sao? Hắn ta coi như thay hắn (TTT) đem tiền giữ lấy vậy!

Tống Đại hỏi: "Muội phu, ngươi đến cùng dự định làm món ăn gì a?"

Trương Thanh Thạch cười cười nói: "Trước không nói cho ca, đến lúc đó ca sẽ biết. Loại món ăn này chúng ta ở đây còn chưa có đâu, đến lúc đó nhất định có thể kiếm nhiều tiền!"

Tống Đại gật gật đầu, cũng không hỏi, hắn nghĩ đây chính là đại sự kiếm tiền, hắn hỏi nhiều vạn nhất xảy ra chuyện, hắn dù có mấy cái miệng cũng nói không rõ ràng.

Lý Thảo sau khi biết rõ chuyện này cũng thật cao hứng, nghĩ tới muội phu thật sự là nhớ thương nhà bọn họ a, bọn họ phải hảo hảo mà đem chuyện này làm xong!

Tống Lương Điền và Tiểu Đào cũng thật cao hứng, vợ chồng son liếc mắt nhìn nhau, nghĩ đến phòng ở nhà Trương Thanh Thạch, cảm giác nhà mình nếu có thể ở được phòng ở như vậy thì tốt rồi. Vì cái mục tiêu này, bọn họ cũng phải nỗ lực, những thứ khác không nói, trước nhìn chằm chằm trong thôn nhà ai khoai lang và khoai tây tốt, đến lúc đó đặt mua trước! Không tốt không cần, bọn họ chỉ cần tốt, đây chính là chuyện làm ăn của nhà dượng!

Tuyết nương biết rõ Trương Thanh Thạch giúp đỡ nhà mẹ đẻ của mình, trong lòng vừa cảm kích vừa cảm động, buổi tối làm món ăn Trương Thanh Thạch thích ăn nhất, đuổi mấy đứa con về phòng của mình, hai người trải qua một đêm ấm áp.

* Hôm trước có bạn comment nói là số tiền cưới Tiểu Đào 30 lượng sính kim là không hợp lý, aiz cái này ta cũng không biết giải thích sao. Như trong chương này 2000 cân (khoảng 1 tạ) khoai lang, khoai tây mà có 5 lượng bạc. Có lẽ là tác giả nhầm nhọt sao đó, dù sao cũng chỉ là chi tiết nhỏ, mọi người đừng để ý nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện