Trùng Sinh Nông Phu
Chương 54: Từ hôn
Trương Thanh Thạch kỳ thật không nhìn thấy Triệu Thiên Tứ, hắn nói thấy được Triệu Thiên Tứ chỉ là lừa gạt mấy người Trương Bà Tử, dùng Triệu Thiên Tứ dọa bọn họ sợ chạy mất, hiệu quả vô cùng tốt. Cũng chính bởi vì biết mình nói là nói dối, cho nên Nhị Hoa muốn đi xem náo nhiệt hắn cũng không có ngăn đón, nếu không hắn chắc chắn sẽ không để cho hai nữ nhi đến gần chỗ Triệu Thiên Tứ dù chỉ một bước. Triệu Thiên Tứ ở trong lòng của hắn chính là một người đáng ghét, một người tư thông với tẩu tử, vì dẹp yên cơn giận của huynh trưởng mà lừa gạt cưới nữ tử đàng hoàng cho ca ca hắn vũ nhục, nam nhân như vậy có thể là “vật” gì tốt? Trương Thanh Thạch không muốn khuê nữ bảo bối của mình gặp được đồ bỉ ổi này. Hắn không nghĩ tới Triệu Thiên Tứ thật đúng là đến đây, hơn nữa còn thật làm cho mấy người Trương Bà Tử tìm được rồi!
Triệu Thiên Tứ thật đúng là không có gánh uổng cái tên "đồ bỉ ổi" mà Trương Thanh Thạch trong nội tâm đánh giá hắn, lúc mấy người Trương Bà Tử tìm được Triệu Thiên Tứ hắn đang ôm một cô nương.
Trương Bà Tử ba người vừa nhìn mặt đều xanh, đây chính là con rể và cháu rể Trương gia quan tâm nhất đắc ý nhất, kết quả chẳng những cùng cô nương khác ấp ấp ôm ôm, còn là tại nơi miếu tự này! Cái này cũng chưa tính là cái gì, dù sao Triệu Thiên Tứ trong nhà có tiền, nam nhân có tiền ai lại không phong lưu? Bọn họ có thể giả vờ không biết! Nhưng vì sao lại để cho bọn họ đúng lúc đụng phải? Hơn nữa cô nương mà Triệu Thiên Tứ ôm kia bọn họ cũng biết!
Hoàn Tử, lại là Hoàn Tử!
Triệu bà tử lập tức chỉ mũi Hoàn Tử mà mắng, mắng Hoàn Tử là hạ lưu tiểu, bỉ ổi, tiện nhân, biết rõ Triệu Thiên Tứ là vị hôn phu tương lai của Mai Hương còn quyến rũ hắn, nói nàng ta không có hảo ý.
Tôn Xảo Cô thì trực tiếp xông tới lôi kéo Hoàn Tử, một cái tay cầm lấy cánh tay Hoàn Tử, một cái tay liền hung hăng đánh mặt Hoàn Tử. Trong miệng cũng là mắng không ngừng.
"Nha đầu chết tiệt kia! Không phải là thấy Mai Hương chúng ta gả cho hảo nhân gia nên đỏ mắt sao? Lại dám đánh chủ ý này! Nhìn ta không bắt nát mặt của ngươi! Nhìn ngươi tiểu yêu tinh này còn ăn mặc loè loẹt quyến rũ nam nhân người khác! Ngươi tiểu bỉ ổi, tiện nhân! Đánh chết ngươi!"
Tôn Xảo Cô bình thường ở trong thôn mặc dù không thể được xưng tụng số một số hai hiền lành đoan trang, nhưng cũng tuyệt xưng không được là người đàn bà chanh chua, người khác vừa nhắc tới Tôn Xảo Cô ấn tượng đầu tiên chính là phụ nhân này chững chạc khôn khéo. Nhưng hôm nay gặp được hôn sự khuê nữ có nguy cơ bị người đào góc tường, thị trong lúc nhất thời không có kiềm hãm được tính tình của mình. Có thể nói thị bây giờ mới thật sự là thị, đừng xem thị bình thường mà xem thường những người đàn bà chanh chua kia, kỳ thật bản tính thị cũng không sai biệt lắm.
Hoàn Tử tự nhiên cũng sẽ không để mình bị đánh, một bên kêu khóc một bên đánh trả một bên trốn bên người Triệu Thiên Tứ, trong miệng mạnh mẽ hô "Ta là oan uổng, không phải là các ngươi nói như vậy, các ngươi oan uổng ta có thể, vì sao lại oan uổng Triệu Nhị thiếu gia? Hắn là chính nhân quân tử! Chúng ta đều là oan uổng..."
Triệu Thiên Tứ đều sợ ngây người, hắn không nghĩ tới tình huống sẽ phát triển thành như vậy, rõ ràng hắn và Hoàn Tử chỉ là đứng chung một chỗ trò chuyện, kết quả đột nhiên từ phía sau hắn có một người xông qua, hung hăng đụng phải hắn một chút, làm hại hắn đụng phải Hoàn Tử, hai người lăn đến bên cạnh núi đá giả mới không có ngã xuống. Hắn còn chưa có đứng vững, thì nghe một tiếng thét chói tai phía sau, vị hôn thê và mẫu thân, bà nội của nàng đã cùng lúc xuất hiện. Sau đó không nói lời nào liền nhào tới đánh Hoàn Tử, chẳng những đánh Hoàn Tử, quyền cước kia cũng không có mắt, còn đánh hắn hai cái. Đây hết thảy hợp thành một đoàn, làm cho hắn kinh ngạc đến ngây người, có chút phản ứng không kịp.
Tiếng thét chói tai của Hoàn Tử kinh động hai gã sai vặt của Triệu Thiên Tứ gác ở một bên cách đó không xa, hai người chạy tới, vừa nhìn tình cảnh này cũng ngây ngốc một chút, sau đó chạy tới che chở Triệu Thiên Tứ.
Triệu Thiên Tứ tức giận nói: "Được rồi! Đừng đánh nữa! Còn ra thể thống gì?!"
Tôn Xảo Cô nghe được Triệu Thiên Tứ giận dữ mắng mỏ, bèn ngừng tay,thị cũng phục hồi tinh thần lại, trong lòng thầm kêu không tốt, mình ra cái dạng này đâu còn có dáng vẻ của nhạc mẫu? Này con rể về sau làm sao sẽ tôn trọng chính mình? Thị vội vã che mắt khóc lên, châm chước nói chuyện, thị không dám nói Triệu Thiên Tứ ở bên ngoài phong lưu, chỉ nói Hoàn Tử không có hảo tâm quyến rũ hắn. Để cho hắn không cần lo lắng, bọn họ đều tin tưởng nhân phẩm của hắn, chỉ là Hoàn Tử này nhất định phải dạy dỗ, nếu như không dạy dỗ về sau không chừng còn vu oan trong sạch của Triệu gia và Trương gia.
Triệu Thiên Tứ nghe những lời này của Tôn Xảo Cô chẳng những không cảm kích may mắn ngược lại trong lòng bực bội không thích, hắn nghĩ nhạc mẫu tương lai chẳng những hung hãn hơn nữa còn giảo hoạt, này không phải là nhạc mẫu hắn muốn. Còn có Trương Bà Tử bên cạnh liên tục mắng cũng không phù hợp yêu cầu của hắn.
Triệu Thiên Tứ muốn là một Nhạc gia thành thật, bởi vì hắn muốn kết hôn thê tử nhất định là sẽ chịu ủy khuất, nếu như người nhà mẹ đẻ thê tử thật lợi hại, đến lúc đó giúp đỡ nàng, Triệu gia bọn họ không phải sẽ có phiền toái sao? Lúc trước nghe nói người nhà này tham tiền, mặc dù khinh thường hành vi của bọn họ, nhưng lại cũng mãn ý bọn họ tham tiền, bởi vì chỉ cần tham tiền là tốt rồi trấn an, chỉ cần cho tiền, người Trương gia cũng sẽ không cam lòng buông tha cho cửa hôn sự này. Bọn họ lúc ấy nghĩ chính là bọn hắn dù tham tiền cũng chỉ là tiểu hộ nhân gia. Hiện tại vừa nhìn người nhà này mặc dù là tiểu hộ nhân gia, nhưng từng người từng người vừa ngang tàng vừa giảo hoạt! Vốn là bởi vì chuyện thu lúa mà có bất mãn đối với Trương gia, Triệu Thiên Tứ hiện tại càng thêm không hài lòng đối với cửa hôn sự này.
Hoàn Tử ở một bên khóc, mặc dù vừa rồi Tôn Xảo Cô đánh nàng, nhưng nàng cố gắng che chở chính mình, bởi vậy ngoại trừ đầu tóc tán loạn, trên người cũng trúng không ít, khóe miệng bị đánh một khối xanh, trên mặt lại không có bị thương gì. Tôn Xảo Cô móng tay căn bản là không có thi triển trên mặt của nàng. Có điều đầu tóc nàng rối loạn, nàng lại đem máu trên khóe miệng lau vài cái ở trên mặt, này vừa nhìn thật là đủ thảm, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.
Hoàn Tử trong miệng nói mình là oan uổng, nói Triệu Thiên Tứ là oan uổng, "Các ngươi như vậy oan uổng ta một cô nương gia, ta không muốn sống!"
"Hoàn Tử, Hoàn Tử, ngươi làm sao vậy?"
Mẹ Hoàn Tử lúc này đã chạy tới, bà vừa rồi gặp được tỷ muội nhà mẹ đẻ cho nên đi qua nói chuyện trong chốc lát, khuê nữ nói đi bên cạnh, bà cũng không có ngăn cản. Kết quả hiện tại lại thành như vậy, thật hù chết bà. Nói đến bà mặc dù có một trai một gái, nhưng là bà và chồng bà đều chỉ đau khuê nữ, bởi vì khuê nữ khôn khéo đáng yêu hơn so với con trai, hơn nữa vì chuyện hôn sự con trai mà bị nhục, hắn giống như một phế nhân, nên khuê nữ bọn họ gần đây là càng ngày càng tốt xem, còn nói nhất định sẽ gả cho hảo nhân gia làm cho trong nhà trải qua ngày tốt lành, tất cả hy vọng của bọn họ đều gửi gắm trên người khuê nữ. Hiện tại khuê nữ nếu là có mệnh hệ gì bà cũng không muốn sống!
Mẹ Hoàn Tử thấy đầu tóc khuê nữ rối bời, trên mặt còn có máu, đau lòng đến run cầm cập, vừa nhìn Triệu Thiên Tứ ở bên cạnh, Tôn Xảo Cô cũng ở bên cạnh, cách đó không xa là Mai Hương nước mắt như mưa cùng vẻ mặt hung tướng của Trương Bà Tử, bà mơ hồ có chút hiểu đã phát sinh chuyện gì. Không đợi bà hỏi, Hoàn Tử liền nói cho bà biết. Nghe được khuê nữ nói nàng ở chỗ này ngẫu nhiên gặp Triệu Nhị thiếu gia, kết quả bị người Trương gia hoài nghi nàng quyến rũ Triệu Nhị thiếu gia, đánh nàng thành như vậy. Hoàn Tử nương cơn tức dâng lên, nhưng bà căn bản không có biện pháp xông lên đánh nhau với Tôn Xảo Cô vì nữ nhi trút giận, bởi vì Hoàn Tử sít sao ôm bà, ở bên tai của bà nói bà khóc.
Hoàn Tử nghĩ lúc này mẹ con các nàng phải giả vờ yếu ớt, như vậy Triệu Thiên Tứ khẳng định sẽ đồng tình mẹ con các nàng.
Triệu Thiên Tứ xác thực là đồng tình với mẹ con Hoàn Tử, đối lập với người Trương gia, hai mẹ con này quả thực nhu nhược như con cừu nhỏ.
"Hừ! Đã không tin cách làm người của ta như vậy, như vậy cửa hôn sự này không kết cũng được!"
Ánh mắt Triệu Thiên Tứ quét qua Trương Bà Tử, Tôn Xảo Cô và Mai Hương, âm u nói ra những lời này, phất tay áo một cái, xoay người nói với một gã sai vặt bảo hắn ta ngăn đón ba người Trương gia, để cho một gã sai vặt khác mang theo mẹ con Hoàn Tử đi với hắn.
Tổ tôn ba người Trương Bà Tử tất cả đều choáng váng, câu nói kia của Triệu Thiên Tứ ý là muốn từ hôn sao? Bọn họ bắt đầu nóng nảy, nghĩ đuổi theo giải thích với Triệu Thiên Tứ, nhưng lại bị gã sai vặt Triệu gia cản lại, chỉ có thể mắt nhìn Triệu Thiên Tứ mang theo mẹ con Hoàn Tử càng đi càng xa, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
"Chuyện đã xảy ra cứ như vậy." Trong đôi mắt to của Nhị Hoa tất cả đều là hưng phấn sau khi xem vở kịch hay, "Cha, cha không nghĩ tới đi? Triệu Nhị thiếu gia thế nhưng đề ra từ hôn!"
Nhị Hoa nhìn có chút hả hê, nàng tuổi còn nhỏ, mặc dù cũng nghe qua cha mẹ nói mấy người Đại bá phụ có mối hôn sự tốt với Triệu gia như vậy thì sẽ sống tốt, sau đó cũng sẽ không tới quấy rầy cuộc sống nhà nàng, nhưng là nàng vẫn nhìn không quen dáng vẻ mấy người Đại bá phụ vênh váo tự đắc. Hiện tại mấy người Đại bá phụ mất đi cửa quan hệ thông gia này, Nhị Hoa tự nhiên cảm thấy rất hết giận.
Trương Thanh Thạch đưa ngón tay bắn ót Nhị Hoa một cái, nói: "Ở trước mặt người nhà mình, bộ dạng này của con coi như xong, ở nơi khác thì phải thu liễm!"
Phượng Đoan nghe được Trương Thanh Thạch đem mình cũng quy kết thành người một nhà, trong lòng thật cao hứng, hắn nhìn Đại Hoa một chút, cười sờ sờ mũi.
Nhị Hoa xoa xoa ót, một chút cũng không thèm để ý, nói: "Biết rồi! Cha, Triệu Nhị thiếu gia thật sẽ thoái hôn chứ? Nếu như hắn từ hôn Đại Đường tỷ, vậy Đại Đường tỷ sẽ thảm!"
Nhị Hoa sau khi hưng phấn cũng có chút đồng tình Mai Hương, nếu như bị Triệu gia lui thân, không nói trước mất đi việc hôn nhân tốt, từ hôn đối với danh tiếng nhà gái cũng không nên, về sau muốn lại tìm một nhà khá giả thì rất khó khăn! Đại Đường tỷ mặc dù không phải hết sức thiện lương, nhưng cũng không có làm qua chuyện gì người người oán trách, cứ như vậy bị lui thân, hình như cũng có chút đáng thương.
Trương Thanh Thạch nghĩ thầm Mai Hương một chút cũng không thể thương, nàng ta nếu quả thật bị lui thân xem như may mắn, dù về sau hôn sự khó hơn nữa, cũng tốt hơn so với nhảy đến hố lửa nhà Triệu gia a! Chẳng qua nếu như Mai Hương bị lui thân, có phải hay không cô nương đời trước lại chịu tội? Hoặc là, Hoàn Tử gả đi Triệu gia?
Trương Thanh Thạch nghĩ đến vừa rồi nghe mấy người Nhị Hoa nói biểu hiện của Hoàn Tử, cảm thấy sự tình có lẽ cũng không phải là trùng hợp như vậy, có lẽ, đây hết thảy đều là bởi vì an bài? Trương Thanh Thạch nghĩ đến Hoàn Tử đời trước tình nguyện đến phương xa làm kế thất cho người ta cũng không gả cho nhà bình thường, cùng đời này cứ chạy đến nhà hắn thăm dò phương pháp làm món ăn, hắn cảm thấy Triệu gia Nhị thiếu gia và ba người Trương Bà Tử khả năng đều bị Hoàn Tử tính kế.
Đối với việc có phải Hoàn Tử chủ mưu hay không, Trương Thanh Thạch cũng không rối rắm, cái này cũng không liên quan hắn a. Mai Hương nếu như bị Triệu gia từ hôn kia là vạn hạnh trong bất hạnh, mặc dù trừ hắn ra tất cả mọi người sẽ không nghĩ như vậy, nhưng sự thật là như thế. Hoàn Tử dù gả tiến Triệu gia, nhảy vào cái hố lửa kia, Trương Thanh Thạch cũng không thể thương nàng ta, đó là nàng ta tự chuốc phiền, hơn nữa hắn cảm thấy chỉ bằng dã tâm của Hoàn Tử, thì dù biết rõ là hố lửa, nàng ta cũng sẽ nhảy. Cho nên vận mệnh của người khác thì để cho người khác đi làm đi, hắn chỉ phải quản lý tốt người mình để ý là tốt rồi.
Chờ nhìn thấy Tuyết nương và mấy người Phượng lang trung, Nhị Hoa lại đem chuyện này nói lại cho bọn họ nghe, lại dẫn tới một phen kinh ngạc thảo luận.
Ở trong chùa miểu, ăn một bữa cơm bố thí, người hai nhà lúc này mới vừa lòng thỏa mãn chạy về.
Buổi chiều chính là người một nhà cùng nhau làm món ăn ngon, đến buổi tối, người một nhà Phượng lang trung cũng tới, bọn họ mang thức ăn làm sẵn đến nhà bọn họ, người hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó lại cùng nhau ngắm trăng. Những người lớn giảng về chuyện xưa trăng sáng, đám nữ hài tử hát ca về trăng sáng, Phượng Đoan ngâm thơ về trăng sáng. Còn uống chung rượu hoa quế của Trương Thanh Thạch, liên tục nháo đến rất khuya, người một nhà Phượng lang trung mới đi.
Trong nhà Trương Bà Tử nhưng là một mảnh mây sầu sương thảm, đừng nói không thể hạnh phúc vui vẻ như nhà Trương Thanh Thạch, ngay cả bất kỳ gia đình nào trong thôn cũng kém hơn.
Trương Bà Tử hung hăng mắng chửi người một nhà Hoàn Tử, nếu như không phải là người trong nhà ngăn đón bà đã muốn chạy đến trong nhà Hoàn Tử đập nồi.
Trương Thanh Mộc cũng rất vội, hắn cũng hận không thể đi nhà Hoàn Tử đập một trận, nhưng hắn lại lo lắng chuyến đi này nháo nhà Hoàn Tử, bọn họ lại tìm Triệu gia cáo trạng bọn hắn. Nói không chừng Triệu Thiên Tứ nói từ hôn chỉ là nhất thời nói nhảm, hắn ta căn bản không có ý định từ hôn thì sao? Nếu như lại nháo lên thành thực thì không còn chỗ để khóc.
Người của Trương gia cũng hy vọng giống như Trương Thanh Mộc vậy, đáng tiếc bọn họ nhất định thất vọng rồi.
Triệu Thiên Tứ thấy được tính cách chân thật của người Trương gia, không muốn kết thân cùng bọn họ, không chút lưu tình lui cửa hôn sự này, mặc kệ Trương gia không muốn như thế nào, bọn họ cũng quyết định chủ ý.
Triệu gia sau khi lui hôn với Mai Hương, lập tức liền cầu hôn Hoàn Tử.
Cha mẹ Hoàn Tử đáp ứng.
Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, Triệu gia vì cái gì lui hôn Mai Hương mà đổi thành Hoàn Tử rất nhanh đã truyền ra, mọi người biết rõ chuyện ở Bạch Vân Tự, đều cảm thấy người của Trương gia đáng đời, trải qua chuyện như vậy, danh tiếng Trương gia càng không xong, ngẫm lại a, ngay cả Triệu gia đều không chịu nổi thân gia, nhà ai có thể chịu được đây?
Sau khi Hoàn Tử định hôn với Triệu gia, nhà Hoàn Tử rất nhanh dùng tiền Triệu gia cho vì Thiết Tử nói một mối hôn sự, đối phương là một cô nương cũng rất có hiền danh, tướng mạo cũng đoan chính. Thiết Tử bởi vì muội muội bị người của Trương gia oan uổng, hắn đã không còn tâm tư đối với Mai Hương, dù Mai Hương hiện tại bị lui thân, hắn cũng không còn muốn cùng với Mai Hương, cho nên liền đồng ý đính hôn.
Nhà Hoàn Tử hoan hoan hỉ hỉ, nhà Trương Bà Tử thê thê thảm thảm, thật sự là phong thủy luân chuyển.
Lý quả phụ tiếp nhận lòng biết ơn của Hoàn Tử, nói cho nàng ấy biết Triệu gia thích người đàng hoàng, để cho nàng ấy về sau thanh thản ổn định đợi gả, chỉ cần gả tới Triệu gia thì cái gì cũng có, không cần tự mình kiếm tiền. Nàng ta đây là muốn đoạn tâm tư Hoàn Tử với tay nghề nhà Trương Thanh Thạch. Nhìn Hoàn Tử chấp nhận gật đầu, nàng ta hài lòng.
Trương Thanh Thạch lúc đi trấn trên mang theo Đại Hoa Nhị Hoa đi một chuyến nhà A Kiều, làm bộ vô tình nhắc tới Trương Hoa, nghe cha A Kiều nói không muốn A Kiều gả cho Trương Hoa, đang làm mai cho A Kiều, trong lòng hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, có thể chứng kiến một cô nương mỹ hảo niên hoa tránh được một kiếp cũng là một việc làm cho người vui vẻ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười, sáng lạn của Đại Hoa Nhị Hoa, Trương Thanh Thạch nghĩ chúng nữ nhi vĩnh viễn cũng không lớn lên thì tốt rồi, như vậy cũng không cần vì chuyện chung thân của các nàng mà rầu rĩ, không cần lo lắng các nàng sẽ bị người khi dễ, nhưng hắn biết rõ này là không thể nào, các nàng vẫn sẽ lớn lên, cho nên hắn có thể làm chính là cố gắng kiếm tiền, cố gắng trở thành một người cha có thể vì các nàng che gió che mưa.
Triệu Thiên Tứ thật đúng là không có gánh uổng cái tên "đồ bỉ ổi" mà Trương Thanh Thạch trong nội tâm đánh giá hắn, lúc mấy người Trương Bà Tử tìm được Triệu Thiên Tứ hắn đang ôm một cô nương.
Trương Bà Tử ba người vừa nhìn mặt đều xanh, đây chính là con rể và cháu rể Trương gia quan tâm nhất đắc ý nhất, kết quả chẳng những cùng cô nương khác ấp ấp ôm ôm, còn là tại nơi miếu tự này! Cái này cũng chưa tính là cái gì, dù sao Triệu Thiên Tứ trong nhà có tiền, nam nhân có tiền ai lại không phong lưu? Bọn họ có thể giả vờ không biết! Nhưng vì sao lại để cho bọn họ đúng lúc đụng phải? Hơn nữa cô nương mà Triệu Thiên Tứ ôm kia bọn họ cũng biết!
Hoàn Tử, lại là Hoàn Tử!
Triệu bà tử lập tức chỉ mũi Hoàn Tử mà mắng, mắng Hoàn Tử là hạ lưu tiểu, bỉ ổi, tiện nhân, biết rõ Triệu Thiên Tứ là vị hôn phu tương lai của Mai Hương còn quyến rũ hắn, nói nàng ta không có hảo ý.
Tôn Xảo Cô thì trực tiếp xông tới lôi kéo Hoàn Tử, một cái tay cầm lấy cánh tay Hoàn Tử, một cái tay liền hung hăng đánh mặt Hoàn Tử. Trong miệng cũng là mắng không ngừng.
"Nha đầu chết tiệt kia! Không phải là thấy Mai Hương chúng ta gả cho hảo nhân gia nên đỏ mắt sao? Lại dám đánh chủ ý này! Nhìn ta không bắt nát mặt của ngươi! Nhìn ngươi tiểu yêu tinh này còn ăn mặc loè loẹt quyến rũ nam nhân người khác! Ngươi tiểu bỉ ổi, tiện nhân! Đánh chết ngươi!"
Tôn Xảo Cô bình thường ở trong thôn mặc dù không thể được xưng tụng số một số hai hiền lành đoan trang, nhưng cũng tuyệt xưng không được là người đàn bà chanh chua, người khác vừa nhắc tới Tôn Xảo Cô ấn tượng đầu tiên chính là phụ nhân này chững chạc khôn khéo. Nhưng hôm nay gặp được hôn sự khuê nữ có nguy cơ bị người đào góc tường, thị trong lúc nhất thời không có kiềm hãm được tính tình của mình. Có thể nói thị bây giờ mới thật sự là thị, đừng xem thị bình thường mà xem thường những người đàn bà chanh chua kia, kỳ thật bản tính thị cũng không sai biệt lắm.
Hoàn Tử tự nhiên cũng sẽ không để mình bị đánh, một bên kêu khóc một bên đánh trả một bên trốn bên người Triệu Thiên Tứ, trong miệng mạnh mẽ hô "Ta là oan uổng, không phải là các ngươi nói như vậy, các ngươi oan uổng ta có thể, vì sao lại oan uổng Triệu Nhị thiếu gia? Hắn là chính nhân quân tử! Chúng ta đều là oan uổng..."
Triệu Thiên Tứ đều sợ ngây người, hắn không nghĩ tới tình huống sẽ phát triển thành như vậy, rõ ràng hắn và Hoàn Tử chỉ là đứng chung một chỗ trò chuyện, kết quả đột nhiên từ phía sau hắn có một người xông qua, hung hăng đụng phải hắn một chút, làm hại hắn đụng phải Hoàn Tử, hai người lăn đến bên cạnh núi đá giả mới không có ngã xuống. Hắn còn chưa có đứng vững, thì nghe một tiếng thét chói tai phía sau, vị hôn thê và mẫu thân, bà nội của nàng đã cùng lúc xuất hiện. Sau đó không nói lời nào liền nhào tới đánh Hoàn Tử, chẳng những đánh Hoàn Tử, quyền cước kia cũng không có mắt, còn đánh hắn hai cái. Đây hết thảy hợp thành một đoàn, làm cho hắn kinh ngạc đến ngây người, có chút phản ứng không kịp.
Tiếng thét chói tai của Hoàn Tử kinh động hai gã sai vặt của Triệu Thiên Tứ gác ở một bên cách đó không xa, hai người chạy tới, vừa nhìn tình cảnh này cũng ngây ngốc một chút, sau đó chạy tới che chở Triệu Thiên Tứ.
Triệu Thiên Tứ tức giận nói: "Được rồi! Đừng đánh nữa! Còn ra thể thống gì?!"
Tôn Xảo Cô nghe được Triệu Thiên Tứ giận dữ mắng mỏ, bèn ngừng tay,thị cũng phục hồi tinh thần lại, trong lòng thầm kêu không tốt, mình ra cái dạng này đâu còn có dáng vẻ của nhạc mẫu? Này con rể về sau làm sao sẽ tôn trọng chính mình? Thị vội vã che mắt khóc lên, châm chước nói chuyện, thị không dám nói Triệu Thiên Tứ ở bên ngoài phong lưu, chỉ nói Hoàn Tử không có hảo tâm quyến rũ hắn. Để cho hắn không cần lo lắng, bọn họ đều tin tưởng nhân phẩm của hắn, chỉ là Hoàn Tử này nhất định phải dạy dỗ, nếu như không dạy dỗ về sau không chừng còn vu oan trong sạch của Triệu gia và Trương gia.
Triệu Thiên Tứ nghe những lời này của Tôn Xảo Cô chẳng những không cảm kích may mắn ngược lại trong lòng bực bội không thích, hắn nghĩ nhạc mẫu tương lai chẳng những hung hãn hơn nữa còn giảo hoạt, này không phải là nhạc mẫu hắn muốn. Còn có Trương Bà Tử bên cạnh liên tục mắng cũng không phù hợp yêu cầu của hắn.
Triệu Thiên Tứ muốn là một Nhạc gia thành thật, bởi vì hắn muốn kết hôn thê tử nhất định là sẽ chịu ủy khuất, nếu như người nhà mẹ đẻ thê tử thật lợi hại, đến lúc đó giúp đỡ nàng, Triệu gia bọn họ không phải sẽ có phiền toái sao? Lúc trước nghe nói người nhà này tham tiền, mặc dù khinh thường hành vi của bọn họ, nhưng lại cũng mãn ý bọn họ tham tiền, bởi vì chỉ cần tham tiền là tốt rồi trấn an, chỉ cần cho tiền, người Trương gia cũng sẽ không cam lòng buông tha cho cửa hôn sự này. Bọn họ lúc ấy nghĩ chính là bọn hắn dù tham tiền cũng chỉ là tiểu hộ nhân gia. Hiện tại vừa nhìn người nhà này mặc dù là tiểu hộ nhân gia, nhưng từng người từng người vừa ngang tàng vừa giảo hoạt! Vốn là bởi vì chuyện thu lúa mà có bất mãn đối với Trương gia, Triệu Thiên Tứ hiện tại càng thêm không hài lòng đối với cửa hôn sự này.
Hoàn Tử ở một bên khóc, mặc dù vừa rồi Tôn Xảo Cô đánh nàng, nhưng nàng cố gắng che chở chính mình, bởi vậy ngoại trừ đầu tóc tán loạn, trên người cũng trúng không ít, khóe miệng bị đánh một khối xanh, trên mặt lại không có bị thương gì. Tôn Xảo Cô móng tay căn bản là không có thi triển trên mặt của nàng. Có điều đầu tóc nàng rối loạn, nàng lại đem máu trên khóe miệng lau vài cái ở trên mặt, này vừa nhìn thật là đủ thảm, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.
Hoàn Tử trong miệng nói mình là oan uổng, nói Triệu Thiên Tứ là oan uổng, "Các ngươi như vậy oan uổng ta một cô nương gia, ta không muốn sống!"
"Hoàn Tử, Hoàn Tử, ngươi làm sao vậy?"
Mẹ Hoàn Tử lúc này đã chạy tới, bà vừa rồi gặp được tỷ muội nhà mẹ đẻ cho nên đi qua nói chuyện trong chốc lát, khuê nữ nói đi bên cạnh, bà cũng không có ngăn cản. Kết quả hiện tại lại thành như vậy, thật hù chết bà. Nói đến bà mặc dù có một trai một gái, nhưng là bà và chồng bà đều chỉ đau khuê nữ, bởi vì khuê nữ khôn khéo đáng yêu hơn so với con trai, hơn nữa vì chuyện hôn sự con trai mà bị nhục, hắn giống như một phế nhân, nên khuê nữ bọn họ gần đây là càng ngày càng tốt xem, còn nói nhất định sẽ gả cho hảo nhân gia làm cho trong nhà trải qua ngày tốt lành, tất cả hy vọng của bọn họ đều gửi gắm trên người khuê nữ. Hiện tại khuê nữ nếu là có mệnh hệ gì bà cũng không muốn sống!
Mẹ Hoàn Tử thấy đầu tóc khuê nữ rối bời, trên mặt còn có máu, đau lòng đến run cầm cập, vừa nhìn Triệu Thiên Tứ ở bên cạnh, Tôn Xảo Cô cũng ở bên cạnh, cách đó không xa là Mai Hương nước mắt như mưa cùng vẻ mặt hung tướng của Trương Bà Tử, bà mơ hồ có chút hiểu đã phát sinh chuyện gì. Không đợi bà hỏi, Hoàn Tử liền nói cho bà biết. Nghe được khuê nữ nói nàng ở chỗ này ngẫu nhiên gặp Triệu Nhị thiếu gia, kết quả bị người Trương gia hoài nghi nàng quyến rũ Triệu Nhị thiếu gia, đánh nàng thành như vậy. Hoàn Tử nương cơn tức dâng lên, nhưng bà căn bản không có biện pháp xông lên đánh nhau với Tôn Xảo Cô vì nữ nhi trút giận, bởi vì Hoàn Tử sít sao ôm bà, ở bên tai của bà nói bà khóc.
Hoàn Tử nghĩ lúc này mẹ con các nàng phải giả vờ yếu ớt, như vậy Triệu Thiên Tứ khẳng định sẽ đồng tình mẹ con các nàng.
Triệu Thiên Tứ xác thực là đồng tình với mẹ con Hoàn Tử, đối lập với người Trương gia, hai mẹ con này quả thực nhu nhược như con cừu nhỏ.
"Hừ! Đã không tin cách làm người của ta như vậy, như vậy cửa hôn sự này không kết cũng được!"
Ánh mắt Triệu Thiên Tứ quét qua Trương Bà Tử, Tôn Xảo Cô và Mai Hương, âm u nói ra những lời này, phất tay áo một cái, xoay người nói với một gã sai vặt bảo hắn ta ngăn đón ba người Trương gia, để cho một gã sai vặt khác mang theo mẹ con Hoàn Tử đi với hắn.
Tổ tôn ba người Trương Bà Tử tất cả đều choáng váng, câu nói kia của Triệu Thiên Tứ ý là muốn từ hôn sao? Bọn họ bắt đầu nóng nảy, nghĩ đuổi theo giải thích với Triệu Thiên Tứ, nhưng lại bị gã sai vặt Triệu gia cản lại, chỉ có thể mắt nhìn Triệu Thiên Tứ mang theo mẹ con Hoàn Tử càng đi càng xa, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
"Chuyện đã xảy ra cứ như vậy." Trong đôi mắt to của Nhị Hoa tất cả đều là hưng phấn sau khi xem vở kịch hay, "Cha, cha không nghĩ tới đi? Triệu Nhị thiếu gia thế nhưng đề ra từ hôn!"
Nhị Hoa nhìn có chút hả hê, nàng tuổi còn nhỏ, mặc dù cũng nghe qua cha mẹ nói mấy người Đại bá phụ có mối hôn sự tốt với Triệu gia như vậy thì sẽ sống tốt, sau đó cũng sẽ không tới quấy rầy cuộc sống nhà nàng, nhưng là nàng vẫn nhìn không quen dáng vẻ mấy người Đại bá phụ vênh váo tự đắc. Hiện tại mấy người Đại bá phụ mất đi cửa quan hệ thông gia này, Nhị Hoa tự nhiên cảm thấy rất hết giận.
Trương Thanh Thạch đưa ngón tay bắn ót Nhị Hoa một cái, nói: "Ở trước mặt người nhà mình, bộ dạng này của con coi như xong, ở nơi khác thì phải thu liễm!"
Phượng Đoan nghe được Trương Thanh Thạch đem mình cũng quy kết thành người một nhà, trong lòng thật cao hứng, hắn nhìn Đại Hoa một chút, cười sờ sờ mũi.
Nhị Hoa xoa xoa ót, một chút cũng không thèm để ý, nói: "Biết rồi! Cha, Triệu Nhị thiếu gia thật sẽ thoái hôn chứ? Nếu như hắn từ hôn Đại Đường tỷ, vậy Đại Đường tỷ sẽ thảm!"
Nhị Hoa sau khi hưng phấn cũng có chút đồng tình Mai Hương, nếu như bị Triệu gia lui thân, không nói trước mất đi việc hôn nhân tốt, từ hôn đối với danh tiếng nhà gái cũng không nên, về sau muốn lại tìm một nhà khá giả thì rất khó khăn! Đại Đường tỷ mặc dù không phải hết sức thiện lương, nhưng cũng không có làm qua chuyện gì người người oán trách, cứ như vậy bị lui thân, hình như cũng có chút đáng thương.
Trương Thanh Thạch nghĩ thầm Mai Hương một chút cũng không thể thương, nàng ta nếu quả thật bị lui thân xem như may mắn, dù về sau hôn sự khó hơn nữa, cũng tốt hơn so với nhảy đến hố lửa nhà Triệu gia a! Chẳng qua nếu như Mai Hương bị lui thân, có phải hay không cô nương đời trước lại chịu tội? Hoặc là, Hoàn Tử gả đi Triệu gia?
Trương Thanh Thạch nghĩ đến vừa rồi nghe mấy người Nhị Hoa nói biểu hiện của Hoàn Tử, cảm thấy sự tình có lẽ cũng không phải là trùng hợp như vậy, có lẽ, đây hết thảy đều là bởi vì an bài? Trương Thanh Thạch nghĩ đến Hoàn Tử đời trước tình nguyện đến phương xa làm kế thất cho người ta cũng không gả cho nhà bình thường, cùng đời này cứ chạy đến nhà hắn thăm dò phương pháp làm món ăn, hắn cảm thấy Triệu gia Nhị thiếu gia và ba người Trương Bà Tử khả năng đều bị Hoàn Tử tính kế.
Đối với việc có phải Hoàn Tử chủ mưu hay không, Trương Thanh Thạch cũng không rối rắm, cái này cũng không liên quan hắn a. Mai Hương nếu như bị Triệu gia từ hôn kia là vạn hạnh trong bất hạnh, mặc dù trừ hắn ra tất cả mọi người sẽ không nghĩ như vậy, nhưng sự thật là như thế. Hoàn Tử dù gả tiến Triệu gia, nhảy vào cái hố lửa kia, Trương Thanh Thạch cũng không thể thương nàng ta, đó là nàng ta tự chuốc phiền, hơn nữa hắn cảm thấy chỉ bằng dã tâm của Hoàn Tử, thì dù biết rõ là hố lửa, nàng ta cũng sẽ nhảy. Cho nên vận mệnh của người khác thì để cho người khác đi làm đi, hắn chỉ phải quản lý tốt người mình để ý là tốt rồi.
Chờ nhìn thấy Tuyết nương và mấy người Phượng lang trung, Nhị Hoa lại đem chuyện này nói lại cho bọn họ nghe, lại dẫn tới một phen kinh ngạc thảo luận.
Ở trong chùa miểu, ăn một bữa cơm bố thí, người hai nhà lúc này mới vừa lòng thỏa mãn chạy về.
Buổi chiều chính là người một nhà cùng nhau làm món ăn ngon, đến buổi tối, người một nhà Phượng lang trung cũng tới, bọn họ mang thức ăn làm sẵn đến nhà bọn họ, người hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó lại cùng nhau ngắm trăng. Những người lớn giảng về chuyện xưa trăng sáng, đám nữ hài tử hát ca về trăng sáng, Phượng Đoan ngâm thơ về trăng sáng. Còn uống chung rượu hoa quế của Trương Thanh Thạch, liên tục nháo đến rất khuya, người một nhà Phượng lang trung mới đi.
Trong nhà Trương Bà Tử nhưng là một mảnh mây sầu sương thảm, đừng nói không thể hạnh phúc vui vẻ như nhà Trương Thanh Thạch, ngay cả bất kỳ gia đình nào trong thôn cũng kém hơn.
Trương Bà Tử hung hăng mắng chửi người một nhà Hoàn Tử, nếu như không phải là người trong nhà ngăn đón bà đã muốn chạy đến trong nhà Hoàn Tử đập nồi.
Trương Thanh Mộc cũng rất vội, hắn cũng hận không thể đi nhà Hoàn Tử đập một trận, nhưng hắn lại lo lắng chuyến đi này nháo nhà Hoàn Tử, bọn họ lại tìm Triệu gia cáo trạng bọn hắn. Nói không chừng Triệu Thiên Tứ nói từ hôn chỉ là nhất thời nói nhảm, hắn ta căn bản không có ý định từ hôn thì sao? Nếu như lại nháo lên thành thực thì không còn chỗ để khóc.
Người của Trương gia cũng hy vọng giống như Trương Thanh Mộc vậy, đáng tiếc bọn họ nhất định thất vọng rồi.
Triệu Thiên Tứ thấy được tính cách chân thật của người Trương gia, không muốn kết thân cùng bọn họ, không chút lưu tình lui cửa hôn sự này, mặc kệ Trương gia không muốn như thế nào, bọn họ cũng quyết định chủ ý.
Triệu gia sau khi lui hôn với Mai Hương, lập tức liền cầu hôn Hoàn Tử.
Cha mẹ Hoàn Tử đáp ứng.
Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, Triệu gia vì cái gì lui hôn Mai Hương mà đổi thành Hoàn Tử rất nhanh đã truyền ra, mọi người biết rõ chuyện ở Bạch Vân Tự, đều cảm thấy người của Trương gia đáng đời, trải qua chuyện như vậy, danh tiếng Trương gia càng không xong, ngẫm lại a, ngay cả Triệu gia đều không chịu nổi thân gia, nhà ai có thể chịu được đây?
Sau khi Hoàn Tử định hôn với Triệu gia, nhà Hoàn Tử rất nhanh dùng tiền Triệu gia cho vì Thiết Tử nói một mối hôn sự, đối phương là một cô nương cũng rất có hiền danh, tướng mạo cũng đoan chính. Thiết Tử bởi vì muội muội bị người của Trương gia oan uổng, hắn đã không còn tâm tư đối với Mai Hương, dù Mai Hương hiện tại bị lui thân, hắn cũng không còn muốn cùng với Mai Hương, cho nên liền đồng ý đính hôn.
Nhà Hoàn Tử hoan hoan hỉ hỉ, nhà Trương Bà Tử thê thê thảm thảm, thật sự là phong thủy luân chuyển.
Lý quả phụ tiếp nhận lòng biết ơn của Hoàn Tử, nói cho nàng ấy biết Triệu gia thích người đàng hoàng, để cho nàng ấy về sau thanh thản ổn định đợi gả, chỉ cần gả tới Triệu gia thì cái gì cũng có, không cần tự mình kiếm tiền. Nàng ta đây là muốn đoạn tâm tư Hoàn Tử với tay nghề nhà Trương Thanh Thạch. Nhìn Hoàn Tử chấp nhận gật đầu, nàng ta hài lòng.
Trương Thanh Thạch lúc đi trấn trên mang theo Đại Hoa Nhị Hoa đi một chuyến nhà A Kiều, làm bộ vô tình nhắc tới Trương Hoa, nghe cha A Kiều nói không muốn A Kiều gả cho Trương Hoa, đang làm mai cho A Kiều, trong lòng hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, có thể chứng kiến một cô nương mỹ hảo niên hoa tránh được một kiếp cũng là một việc làm cho người vui vẻ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười, sáng lạn của Đại Hoa Nhị Hoa, Trương Thanh Thạch nghĩ chúng nữ nhi vĩnh viễn cũng không lớn lên thì tốt rồi, như vậy cũng không cần vì chuyện chung thân của các nàng mà rầu rĩ, không cần lo lắng các nàng sẽ bị người khi dễ, nhưng hắn biết rõ này là không thể nào, các nàng vẫn sẽ lớn lên, cho nên hắn có thể làm chính là cố gắng kiếm tiền, cố gắng trở thành một người cha có thể vì các nàng che gió che mưa.
Bình luận truyện